Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 155

/173


- Ê, tâm chó – Tiếng gọi vang dội của lũ bạn cờ hó, tiếng thất thanh này không của ai khác ngoài thằng Sang.

- Ơ.. – Tôi giật mình, ngoái đầu về phía bên phải.

Bạch Yến em cũng hoảng người vội vàng rời khỏi đôi vai của tôi, ngồi lại chỉnh tề, em bắt đầu với vẻ mặt đầy ngây ngơ, nói chung là lạnh lùng xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lũ bạn này của tôi đâu phải vừa tay, không biết chúng nó có đặt máy quay phim không mà xuất hiện đúng lúc quá. Tôi cũng ngồi nghiêm chỉnh lại ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

- Hehe, chúng tao thấy rồi nhé – Thằng Đức vỗ vai tôi.

- Hả, chuyện gì – Tôi ra vẻ ngây thơ.

- Bà đấy. – Huyền nó vỗ vai em

- Hihi – Em nở nụ cười ngọt ngào.

- Thôi xong. – Thằng Hùng ôm mặt.

- Yến ơi ! sao cậu nỡ… – thằng Dương vỗ mặt.

- Huhu… – thằng Tùng làm trò.

- Thôi, dẹp đi mấy cha – Oanh ra tay nghĩa hiệp.

- Kìa ! biển kìa, mỗi đứa nắm tay nhau nhảy ra biển chết đi. – Bà Ngọc không thương hoa tiếc ngọc.

-… – Chúng nó nhìn Ngọc bằng con mắt đầy lửa.

- Hehe, mấy chú cứ vậy. Phải mừng cho anh chứ. – Tôi đành phải chấp nhận sự thật với đám bạn, tôi choàng tay vai của nàng, kéo nàng về phía mình.

- Ui choa, coi kìa – Chúng nó trêu 2 đứa tôi.

- Hôn đi, hôn đi – Trong đám bạn hôm nay, may mắn thật không có Thanh Mai hay Tố Như.

Tôi định làm liều nhưng nàng nhăn mặt tỏ ra ý không đồng ý nên đành tìm đường lối thoát.

- Thôi đi mấy anh chị, cho em xin. – Tôi giả vờ cầu khẩn.

- Để anh nghĩ xem,… thôi được rồi, muốn tha chứ gì. Chầu kem đê. – Thằng Đức cờ hó đưa ra ý kiến.

- Đệt, thôi được rồi, đi nào.

Bạch Yến mỉm cười nhẹ nhàng tỏ vẻ hài lòng, hai đứa chúng tôi cảm thấy hơi ngại ngại với mối tình đầu tiên này…

Suốt buổi ăn kem, tôi chỉ mong chờ cho nhanh nhanh để đi về còn hỏi chuyện em tiếp tục, hình như chúng nó biết được mưu đồ của tôi hay sao ấy. Kì kèo suốt, chẳng chịu tha, cuối cùng tôi nói hôm nay đi chơi nên cơ thể mệt, em tưởng thật nên mở miệng nói giúp thế là được đám bạn tha bổng. Đúng là người đẹp lên tiếng có khác.

Trên con đường về…

- Kể tiếp đi em – Tôi quay mặt ra phía sau.

- Kể gì anh ? – Không biết nàng giả vờ hay là thật.

- Thì chuyện gia đình em chứ chuyện gì. – Tôi đang nao núng thì em lại bình tỉnh.

- Hihi, không !

- Ơ, tại sao không ?

- Thì tại không muốn kể.

- Ơ… – Tôi cứng họng.

Đúng là con gái chỉ biết làm cho đầu óc của con trai có tập tính tò mò mà thôi. Tập tính tò mò của con trai xuất phát từ người con gái. Hai đứa chúng tôi về nhà cũng đã khuya rồi, mọi người ai nấy cũng vào phòng, chỉ có Như là ở phòng khách ngồi đọc sách đợi chúng tôi về để mở cửa. Khi có Như tôi không muốn người con gái ấy thấy tình cảm giữa hai đứa, em cũng biết điều đó. Khi ở nhà chúng tôi là bạn bình thường, khi ra ngoài tôi và em là hai người yêu nhau. Như mở cửa rồi lạnh lùng bước vào trong nhà, cái khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng lúc ban đầu tôi gặp, tự nhiên có cơn gió lạ thổi ngang qua, làm cho lạnh người. Và cũng tự nhiên Bạch Yến nhìn tôi rồi chợt mỉm cười sau đó bước vào trong nhà, để một thằng khù khờ tôi đứng chân cả người ở đây. Một ngày đầy mệt mỏi…

Tôi dẫn xe vào nhà rồi đi từ phòng khách đến nhà bếp tắt hết đèn, cái chân mỏi gì đâu, đi xuống nhà bếp, tối thui nhưng đâu có bóng dáng của một người con gái đang đứng xoay người vào bếp. Hình ảnh đấy quá quen thuộc, Như chứ không ai khác.

- Cậu ấy làm gì vậy ta ? – Tôi tò mò.

Tôi định trêu người con gái ấy, bước từ từ lại hù… thì bỗng nhiên.

- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi giật cả người ra.

Vừa định hù thì Như quay người lại, đưa nguyên cái mặt lạnh lùng như băng ra, làm cho giật mình, nhảy thót lên. Tóc đen huyền Như xõa xuống, một cảnh tượng hải hùng, tôi chỉ biết thốt… và.. tý nữa thì vừa la vừa chạy… vừa tè ra quần rồi.

-.. – Em không nói gì cả, cũng chẳng thèm nhìn tôi, rồi bước đi.

Tôi quay lưng lại nhìn em bước đi một cách đầy khó hiểu với những cử chỉ, hành động trong ngày hôm nay.

- Nhớ lúc sáng vui vẻ lắm mà ta, lúc mình bị trêu còn cười vui lắm mà. – Tôi vò đầu tỏ ra vẻ không hiểu và ta đây không có tội chứ thật ra mình vô số tội.

Cố bước lên phòng, tôi nằm phịch xuống giường, xoa bóp cái chân, lấy thuốc xoa của gia đình Mai tặng, xoa xoa lên chân. Vừa nóng nhưng lại vừa dễ chịu, công nhận lọ thuốc ấy giúp tôi nhanh chóng bình phục. Tôi nói thầm trong bụng mai đi học phải cảm ơn mới được. Đáng lẽ chuyện không gì đáng kẻ từ sau khi tôi đi tắm ra và chuẩn bị đi ngủ ngoại trừ một chuyện…

- Ủa, bánh ngọt với nước cam của ai đây. – Tôi thấy trên bàn có ly nước cam vắt với đĩa bánh ngọt socola ngon lành.

Thế là chén còn đợi gì nữa…

Sáng hôm sau…

- Cốc cốc, cốc cốc.

Tiếng gõ cửa đầy chua chát ấy làm cho tôi phải tỉnh giấc ngủ ngon lành của mình…

- Uầy… – Tôi vun vai.

- Vào..ồ..ồ.. đi – Tôi nói trong cái ngáp dài.

- Cạch – Tiếng mở cửa.

Bước vào là một thiên thần.. ôi cuộc đời… Tôi đứng người mà nhìn. Bạch Yến với bộ áo dài truyền thống, mái tóc cột cao lên, nói chung một từ xinh đi ^^!. Trên tay em bưng một cái mâm, nhìn sơ qua là biết đồ ăn rồi.

- Đi vệ sinh cá nhân đi anh, đồ ăn nguội hết. – Em cười hiền hòa với tôi.

- Ừ ừ – Tôi gật đầu như một cái máy.

- Hihi – Em không thể lấy tay che cái miệng xinh xắn của mình được, hàm răng đều trắng tinh khôi.

Đó là điều mong ước mỗi ngày của những thằng con trai, tôi không biết kiếp trước ăn ở thế nào mà kiếp này nó sướng thế này.. Nhưng mà tôi quên lấy đồ rồi… Mở cửa ra định chạy lại tủ lấy đồ thì…

- Áo em ủi rồi đấy. – Bạch Yến ngồi ở chỗ bàn học đang đọc sách thì nói.

- Ừa. – Sung sướng khỏi phải nói.

Tôi lau người, vệ sinh nhanh chóng để ra ăn sáng, đóng bánh ngọt cùng với ly nước cam lúc tối chỉ đủ lót dạ tôi và buổi tối mà thôi.

- Nhanh vậy. – Nàng trồ mắt.

- Hehe, anh mà lỵ – Tôi trêu.

- Ăn đi anh, sắp nguội hết rồi.

- Em ăn chưa ?

- Dạ, rồi ạ. Anh ăn đi rồi đi học.

- Ủa mình học buổi chiều mà ? – Tôi hỏi nàng.

- Không anh ạ, hôm bữa sinh hoạt trước khi nghỉ tết cô bảo tuần đầu vào học thì học buổi sáng mà. Cái anh này. – Nàng trách tôi.

- Ờ, hề hề mà anh có học đâu anh biết – Tôi quay lại trách nàng.

- Dạ, em xin lỗi. – Vẻ mặt phụng phịu khi cuối xuống.

- Ngốc ! Hôm nay gia đình đi đâu hết rồi. – Tôi đánh khẽ lên đầu của em.

- Dạ, hai bác đi làm hết rồi.

- Ừa.

Buổi sáng là một tô phở bò nạm nóng cùng với ly sinh tố thì phải. Hỏi nàng tại sao hôm nay không cho tôi uống 7up thì nàng lại bảo cho uống gì uống đấy đi nên đành phải im lặng. Nàng dọn tập vở cho tôi bỏ vào cập hộ luôn, chỉ có nước đứng chờ mà thôi, chẳng phải làm gì. Riết rồi tôi sung sưởng hẳn ra ấy nhễ. Đúng là ở dưới nhà chẳng có ai khác, xe Như ngoài sân cũng mất rồi chỉ còn lại mỗi chiếc xe của tôi.

- Đi thôi.

Hôm nay người ngồi sau chiếc yên xe từ nhà đến trường không phải Như nũa, tôi cảm thấy nó sao sao ấy như thiếu vắng một thứ gì đấy.

Bạch Yến ngồi sao em im lặng, chẳng nói gì cả, làm tâm trạng tôi cũng chùn xuống theo luôn.

Đến trường đến lớp, cảm giác là lạ như ngày đầu tiên mới vào học ấy, nàng cứ nhìn tôi cười mỉm hoài đành phải cúi đầu mà đi. Vào đến lớp tưởng đâu đám bạn bỏ qua cho tôi, ai ngờ bọn chúng trêu nhiều hơn thế nữa, thêm vẻ mặt lạnh lùng của Như làm cho tâm trạng của tôi mất vui, Bạch Mai vẫn thế, nhìn tôi mỉm cười khi thấy tôi đặt chân bước vào lớp.

- Tùng.. tùng.. tùng – Tiếng trống trường vang lên.

- Đi chào cờ – Thằng Đức vỗ vai tôi.

- Hả ?

- Hả gì, hôm nay học buổi sáng chứ không phải buổi chiều. – Nó kí đầu tôi.

- Úi cha, tổ chát nhà mầy. – Tôi chửi với theo nó.

Lại là một cực hình, đối với tôi tiết chào cờ hay tiết sinh hoạt chủ nhiệm là hai tiết học hại não nhất. Nhất là chào cờ, ngồi phơi nắng, lỗ tai thì bị tra tấn.. ôi thôi. Hết tiết học đi vào lớp thì nghe giáo viên chủ nhiệm nói, may mắn thay là thầy chứ không phải cô. Tôi chẳng còn tâm trí gì để học nữa vì những thứ này cũng biết sơ sơ rồi, có gì về hỏi 2 người con gái xinh đẹp kia, tôi cứ nói vậy. Nhưng sao này rút ra một bài học, đừng bao giờ hỏi bài họ khi không hiểu và không chịu học.

Giờ ra chơi, khát nước tôi đành lếch cái thân xuống căn-tin mua lon 7up uống, cuộc đời chẳng khác nào một bộ phim quay chậm cả, gặp thằng Quang ngay khúc nghẹo gần tới phòng sách. Nó cùng đám bạn nhìn liếc mắt tôi rồi đi đụng vai. Tôi đã thủ thế sẵn với bọn chó này, xem ra chúng nó bị đánh chưa tởn hay sao ấy.

- Cụ cha dòng họ chúng mầy, thèm ăn đòn à – Tôi chửi đỏng trong bụng.

- Chó

- Sao nó không sủa nữa chúng mầy.

- Chắc đi kiếm xương gặm.

Sau khi tôi bước qua vài cái đụng vai của chúng nó thì bắt đầu “ sủa “.

- Chúng mầy chửi ai vậy. – Tôi quay mặt lại cáu gắt với chúng nó.

- Kiếm chuyện hả mầy. – Thằng Quang xô tôi.

Chân tôi do vết thương vẫn còn, đúng như lời bố nói. Chân trụ chẳng vững vàng tý nào, nó xô tôi có một cái mà văng ra và…

- Bịch – Tiếng thân người của tôi rơi.

- Ui da – Tôi nhắm mắt lại than trời.

Nó xô cái tôi té vào tường lăn cù lóc.

- Haha. – Chúng nó phá ra cười.

- Chúng mầy… chúng mầy… – Tôi đứng dậy, cong tay lên.

- Sao nào ? – Mấy thằng nó cũng cong tay lên, vẻ mặt hùng hồn lắm.

Nhưng…

- Đánh nhau lần này chắc chắn có nghỉ học….. Nhịn – Tôi nói trong bụng.

- Chúng mầy nhớ đấy – Tôi cắn răng nói rồi quay lưng bước đi để lại bao tiếng cười nói của chúng nó.

Cảm thấy tội lỗi vô cùng… tội lỗi với cái mặt bọn chúng vì chưa đấm được thằng nào cả. Cay cú mà bước đi…

Cầm lon 7 úp uống mà chẳng thấy mát dạ… Tâm trạng của ngày đầu tiên đi học sau tết là bực bội. Ra về trời rất nắng, làm cho tâm trạng của tôi không thoải mái gì mấy nhưng đang dẫn xe ra cổng thì trên đầu tôi có cái nón.

- Hihi – Bạch Yến đội lên cho tôi.

- Cảm ơn em. – Tôi ngại ngùng.

- Dạ không có gì.

- Về thôi.

- Because forever let’s go – Nàng nói rồi cười.

Nụ cười thấy cùng với hành động cũng làm cho tôi cảm thấy mát mát…

Trên con đường… bỗng…

- Hix, mệt cho anh rồi – Nàng đánh khẽ vào vai tôi.

- Sao hả ? – Tôi quay đầu ra phía sau.

- Kia kìa. – Nàng chỉ tay về phía trước.

- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi hoảng người.

/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status