Thằng này chẳng khác nào một con ma. Đến ngay cả Bạch Yến nàng cũng giật mình huống chi là tôi.
- Tính sao nàng ? – Tôi nhả bàn đạp chạy từ từ.
- Thôi, kệ cậu ấy anh. – Em nói.
- Ừa.
Chạy ngang JangHe tự nhiên tôi cảm thấy ớn da gà với người con trai này, thật sự cũng phải nói nể cậu ta vì chưa gì đã có một chiếc xe ô tô màu đen chạy rồi. Đúng là công tử có khác. Lúc đấy tôi cảm thấy mình phải cố gắng hơn nhiều, một thằng chạy xe đẹp với một thằng lái ô tô.
- Cầu trời công an bắt mầy đi – Tôi chửi thầm trong bụng.
Không ngờ hắn bước lên xe, chạy áp kề kề bên chiếc xe đạp cũ mèm của tôi, chẳng khác nào khinh bỉ tôi cả. Có một nỗi nhục ê chề khó mà tả được. Hắn bật cửa kính xuống,..
- Yến, lên xe – Hắn gọi.
-…- Em không trả lời.
Rồi đổi sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm hờn chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống cả. Trong bụng tôi cũng nóng lắm nhưng bên ngoài vẫn điềm tỉnh vì phần thắng đang thuộc về phía mình, cái đẹp nhất, cái tốt nhất đang có trong tay. Đó là Bạch Yến. Nàng bỏ đi cái chiếc xe ô tô sang trọng, mát mẻ với máy lạnh đầy đủ tiện nghi. Để ngồi trên chiếc xe 2 bánh, có yên làm ghế, có trời là nơi che chở và có tôi làm chỗ dựa. Ai nói đi xe đạp không hơn xe ô tô chứ, chẳng phải tốn tiền đỡ xăng.
- Cậu được lắm. – Hắn nghiên răng kèo kẹo.
Tôi định mở miệng ra khẩu chiến với tên này nhưng em là con sâu trong bụng tôi, chưa gì đã lấy tay véo nhẹ vào hông tôi nên đành phải im lặng.
- Cậu mà đụng đến Tâm thì đừng trách tớ. – Bạch Yến dứt khoác.
Tôi mỉm cười khoái chí với câu nói vừa rồi của nàng, mặt hắn như gì ấy, hầm hầm, đỏ bừng cả lên, chẳng khác nào một con chó dại chuẩn bị cắn người cả. Nhưng có gì đó không ổn, tình bạn giữa hai người có vẻ rất lâu, Bạch Yến không có gì gọi là ghét hắn nhưng tại sao có thể nói ra những lời đấy, tự nhiên có tôi họ trở mặt với nhau hay sao.
Chiếc xe lao vút trong gió, trong cái ánh nắng gay gắt, lại một người nữa tâm trạng bực tức, tôi thì cười hả hê trong bụng khi nhìn cái bản mặt ấy bị chọc giận nhưng tôi đâu hiểu rằng sao lưng là cả một vấn đề cực lớn.
- Anh vui lắm đúng không ? – Bạch Yến hỏi.
Con đường về nhà càng ngày được thu hẹp lại, hình như bối cảnh xung quanh không được tôi chú ý.
- Hả ?
- Anh cẩn thận với cậu JangHe đấy. Không phải vừa đâu. Tuy là ở nước ngoài nhưng đối với cậu ta Việt Nam cũng là một nơi gốc. – Bạch Yến nói.
- Ừa, mà sao tự dưng em biết cậu ta định làm gì anh ?
- Em nói khi nào ? – Nàng tỏ ra ngạc nhiên.
- Thì em bảo anh cẩn thận còn gì. – Tôi ngạc nhiên gấp bội.
- Hihi, không biết anh giả vờ khù khờ hay là ngốc thật đây.
- Là sao, anh không hiểu.
- Hix, anh bị lợi dụng chứ sao. – Nàng trĩu nặng suy tư
- Bị ai lợi dụng ?
- Bố mẹ nuôi của em. Em xin lỗi. – Nàng cuối mặt xuống.
- Là sao, em nói anh không hiểu gì cả? – Đến đây tôi như một thằng khờ.
- Bố mẹ nuôi kêu em dẫn anh lên chơi và tiếp khách. Nhưng em không ngờ khách đấy lại là gia đình của JangHe, họ buộc em phải đứng giữa anh và JangHe phải có một sự lựa chọn. Họ tưởng anh chỉ là bạn đơn thuần nên anh có thể khiêu khích cậu ta hoặc ngược lại em sẽ là một con dao. – Đôi mắt của em đã gần như rơi lệ.
Tôi phanh xe lại ngay đoạn đường sắp đi vào ngã tư.
- Thôi này, đừng khóc – Tôi vuốt khẽ lên má của em.
Đôi má hồng ấy xinh xắn, cao kiều diễm của một nét đẹp con gái Đông Á. Sau mà lòng tôi cứ dâng trào một nỗi xót thương, nhìn đôi mắt đang ngấn khóe lệ ấy. Càng thương em bao nhiêu, càng ghét gia đình bố mẹ nuôi của em bao nhiêu, chỉ vì tiền mà đem đứa con gái thân yêu của mình ra làm một vật phẩm trao đổi trung gian, chỉ vì không lấy được trái tim của một người con gái mà hắn ta đã đày đọa em, từ bên nước ngoài về đến Việt Nam.
- Em yên tâm đi. – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngấn lệ của nàng.
- … – Em im lặng.
Tôi không nói gì nữa, đạp chiếc xe đi theo con đường đấy ánh nắng oi bức. Chúng tôi không chạy thẳng về nhà mà chạy con đường vào nhà nàng, con đường này cứ như cái tên của nó, vừa oai hùng, vừa đầy ánh mát bởi những cây phượng dù trời đang nắng nóng oi bức. Cũng chính trên con đường này, định mệnh đã đưa tôi và em gặp nhau. Sân bóng đá kia, cái gốc cây phượng kia, con đường đấy vẫn còn in bóng bao kỉ niệm ngày nào. Làm sao tôi quên được bao kỉ niệm say đắm, nòng nàng ấy. Còn nhớ lắm chứ, chiếc bánh đặc biệt nhưng đầy ngọt ngào, hương vị trà đắng nhưng lại dịu và rất thơm, cách bố trí căn nhà theo một phong cách kì lạ. Đặc biệt là người con gái ấy, quá đỗi xa vời với vẻ đẹp kiêu sa của một tiểu thư giàu có, tôi chỉ là một cậu học trò, gia đình đủ sinh sống qua ngày. Ấy vậy mà ngày đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau, từ xa vời thì bây giờ hai trái tim chúng tôi lại chung nhịp đập…
Căn nhà hiện rõ ra từng chi tiết một, em không nói không rằng gì cả, khẽ mở cánh cổng sắt cho tôi dẫn xe vào. Đúng rồi em chính là con sâu nằm trong bụng của tôi mà. Con đường hoa quanh nhà vẫn tươi tốt như ngày nào, chắc là có người chăm sóc. Bước vào trong căn nhà vẫn là mùi hương hoa quen thuộc, từ xa lạ bây giờ rất gần gũi. Tôi mê mẩn mùi hương hoa ngọt ngào đến từng giây phút ấy.
-Vẫn ngồi kiểu cũ chứ. – Em hỏi tôi với nét lạnh lùng.
Bao kỉ niệm lại ùa về hơn bao giờ hết… Tôi ôm chặt lấy người con gái ấy như thể sợ vụt mất một thứ gì vậy. Ừ, quả đúng tôi rất yêu em, yêu em mà không cần bất cứ một lý do nào hết.
- Huhuhu… – Em tựa hẳn cái đầu thông minh ấy lên đôi vai vững chắc của tôi mà khóc.
-… – Tôi chỉ biết im lặng làm điểm tựa cho em mà thôi.
Sau khoảng một thời gian tiếng khóc kèm theo tiếng nức, tôi biết em đau khổ đến chừng nào, tôi vừa trách, vừa thương, vừa giận. Trách tại sao em không nói sớm cho tôi biết, thương người con gái này giấu biết bao nhiêu đau khổ, giận hắn đem đến đau khổ cho em.
- Sau em không nói cho anh biết. – Tôi vẫn ôm em.
- Dạ.. hức… lúc đấy mình.. hức có là gì của nhau đâu – Em nói trong tiếng nhỏ dần.
Tôi đã trách lầm em..
- Ừa, anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi, em biết Như cũng rất yêu anh, em không muốn… – Em nói rồi ngắt quãng.
Sao mà giọng nói em ngọt ngào đến thế, tôi nghe em nói Như yêu tôi mà tâm trạng tôi cứ rối bời, cứ như một tiếng sét nào đó đánh bên tai, lòng cứ bồn chồn, chẳng hiểu tại sao.
- Không muốn gì chứ ?
- Dạ không. – Nàng đẩy tôi ra.
Rồi lấy đôi tay mềm mại của mình chạm vào đôi má hao gầy của một thằng con trai như tôi. Đôi tay của em mềm mại như đầy lạnh giá không có tý gì đấy gọi là ấm áp. Tôi cảm nhận được sự lạnh giá của cơ thể em. Tôi nắm lấy đôi bàn đấy..
- Sao thế ? – Tôi nhăn mặt hỏi.
- Dạ, không gì ạ. – Nàng nói rồi từ từ buông tay rời khỏi đôi má của tôi.
Trong tâm trí tôi thì càng ngày càng rối bời bởi một đóng lộn xộn xung quanh cuộc đời của mình. Nàng thì lại cư xử, hành động hết sức lạ lùng, tôi linh cảm có một điều gì đó sắp xảy ra và bất an vô cùng. Một thứ bắt đầu trở nên hỗn độn.
- Đừng buông em nhé !
- Ngốc ! – Em chợt đánh khẽ vào đầu tôi rồi phùng đôi má kiêu hãnh trêu trò để giấu đi bao nỗi ưu phiền trên sắc mặt của mình, hình như em không muốn tôi thấy như thế.
“ Ừ, tôi ngốc vậy đấy nhưng tại sao mọi người biết tôi ngốc mà cứ che giấu… Chẳng thà cho tôi biết sự thật, nó đau bao nhiêu cũng được nhưng.. che giấu chi để rồi tôi biết. Nỗi đau ấy còn hơn thế nữa “.
Em nhõng nhẽo tựa vào vai tôi một hồi rồi mới chịu buông ra. Em ra phía sau nấu đồ ăn, trong giống hai vợ chồng trẻ mới cưới. Em thay bộ áo dài đi học ra, mặc tạp giề vào thì đúng chuẩn là như thế. Dáng cao cao thân người mảnh mai xinh đẹp…
Dù thế nào em cũng nấu đồ ăn ngon, làm nước uống dinh dưỡng, tủ lạnh của em vẫn còn thức ăn. Tôi thấy lạ là em đi lâu như thế mà căn nhà không có vết bụi gì, có vẻ như có người sống nhưng không muốn hỏi, thiết nghĩ chắc vợ chồng anh Tùng lâu lâu qua ở cho ấm cúm. Chẳng chốc lát tôi chén một bụng no nê.
Hai đứa kéo nhau ra nhà trước, đánh cờ ca-rô, chơi game, đùa giỡn,.. một hồi lâu đã thấm mệt, em bảo tôi ngồi xuống rồi dựa vào tường, em đi đóng hết cửa kín lại.. tôi sợ… nhưng khi thấy em cầm cái rè-mót để mở máy điều hòa thì yên lòng. Tôi chẳng hiểu em định làm gì nữa, nhưng chỉ biết em tựa vào người tôi rồi hát, hát những bài hát trong veo, nghe mà yêu đời. Và không thiếu bài Mouse Love Rice, giọng của em rất trong trẽo và ngọt ngào…. Hai đứa chúng tôi chìm vào giấc ngủ say…
Tối ngày hôm đó… ( Chúng tôi đã về nhà…. ) trong lúc Bạch Yến đã vào phòng soạn bài cho tôi thì tôi đi ra lan can thấy Như đứng ngoài đấy hóng gió… Tôi cũng lếch lại.
Cả ngày hôm nay em chỉ nói với tôi mấy câu ngắn như kiểu không đầu không đuôi nói bóng nó gió vậy. Tôi cảm thấy sợ hãi với kiểu nói chuyện lạnh lùng ấy. Lúc con gái lạnh lùng chưa chắc ai đã hơn ai đâu, giờ tôi biết được nét lạnh lùng của Như thế nào rồi. Có thể hơn Bạch Yến không chừng, biết tôi đứng bên cạnh mà chẳng nói chẳng rằng một lời, cứ xem như người vô hình ấy.
- Sao thế ?
- Không gì. – Như nói rồi quay lưng bước đi xuống nhà dưới.
Tôi cũng lếch theo nhưng đi rồi ngoảnh vào trong bếp còn em đi thẳng ra ngoài sân, lại băng ghế đá ngồi. Nhà ai nấy đều vào phòng của mình hết rồi. Tôi lấy hai lon 7 úp trong tủ lạnh rồi đi thẳng ra ngoài sân. Tôi đưa cho em, em nhận lấy nhưng cầm trong tay chứ không uống.
Tôi nhìn ra xa xăm…
- Cậu yêu tớ hả ? – Tôi hỏi.
-….- Như im lặng.
-… – Tôi không nhìn em mà đợi câu trả lời từ người con gái ấy.
-…-
-…- Lâu thật lâu.
-….-
- Sao ? – Tôi ngoảnh mặt qua.
- Anh biết tôi yêu anh, sao anh lại còn hỏi. – Giọng nói vẫn thế, cách xưng hô tôi và anh sao nó quen quen.
Lúc Bạch Yến giận tôi…
- Ừa. – Tôi trả lời thế, miệng đắng không nói nên lời.
- Từ đây về sao, tôi và anh chỉ là bạn bè bình thường, cái tình yêu vớ vẩn đó anh không cần quan tâm. Tôi vẫn là tôi và anh vẫn là anh. Hai chúng ta là hai đường thẳng song song. – Như nói rất trôi chảy
Đâu ai biết rằng người con gái ấy cố gắng, rất cố gắng nuốt cho nước mắt nó chảy ngược vào trong con tim đầy đau nhói của mình.
- Ừa, tớ xin lỗi.
- Không cần.
- Nhưng tại sao cậu không nói.
- Hừ, nói à, tôi đã nói rất nhiều lần và anh đã buông tay.
-…- Tôi lặng im chẳng nói được gì.
Em đứng dậy rời bước đi, rồi tôi nắm lấy lon 7 úp đầy lạnh giá.
Em bước đi hàng lệ của bắt đầu tuông rơi, em chạy thẳng vụt lên phòng của mình,….
Lại một lần nữa tôi làm em đau........
- Tính sao nàng ? – Tôi nhả bàn đạp chạy từ từ.
- Thôi, kệ cậu ấy anh. – Em nói.
- Ừa.
Chạy ngang JangHe tự nhiên tôi cảm thấy ớn da gà với người con trai này, thật sự cũng phải nói nể cậu ta vì chưa gì đã có một chiếc xe ô tô màu đen chạy rồi. Đúng là công tử có khác. Lúc đấy tôi cảm thấy mình phải cố gắng hơn nhiều, một thằng chạy xe đẹp với một thằng lái ô tô.
- Cầu trời công an bắt mầy đi – Tôi chửi thầm trong bụng.
Không ngờ hắn bước lên xe, chạy áp kề kề bên chiếc xe đạp cũ mèm của tôi, chẳng khác nào khinh bỉ tôi cả. Có một nỗi nhục ê chề khó mà tả được. Hắn bật cửa kính xuống,..
- Yến, lên xe – Hắn gọi.
-…- Em không trả lời.
Rồi đổi sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm hờn chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống cả. Trong bụng tôi cũng nóng lắm nhưng bên ngoài vẫn điềm tỉnh vì phần thắng đang thuộc về phía mình, cái đẹp nhất, cái tốt nhất đang có trong tay. Đó là Bạch Yến. Nàng bỏ đi cái chiếc xe ô tô sang trọng, mát mẻ với máy lạnh đầy đủ tiện nghi. Để ngồi trên chiếc xe 2 bánh, có yên làm ghế, có trời là nơi che chở và có tôi làm chỗ dựa. Ai nói đi xe đạp không hơn xe ô tô chứ, chẳng phải tốn tiền đỡ xăng.
- Cậu được lắm. – Hắn nghiên răng kèo kẹo.
Tôi định mở miệng ra khẩu chiến với tên này nhưng em là con sâu trong bụng tôi, chưa gì đã lấy tay véo nhẹ vào hông tôi nên đành phải im lặng.
- Cậu mà đụng đến Tâm thì đừng trách tớ. – Bạch Yến dứt khoác.
Tôi mỉm cười khoái chí với câu nói vừa rồi của nàng, mặt hắn như gì ấy, hầm hầm, đỏ bừng cả lên, chẳng khác nào một con chó dại chuẩn bị cắn người cả. Nhưng có gì đó không ổn, tình bạn giữa hai người có vẻ rất lâu, Bạch Yến không có gì gọi là ghét hắn nhưng tại sao có thể nói ra những lời đấy, tự nhiên có tôi họ trở mặt với nhau hay sao.
Chiếc xe lao vút trong gió, trong cái ánh nắng gay gắt, lại một người nữa tâm trạng bực tức, tôi thì cười hả hê trong bụng khi nhìn cái bản mặt ấy bị chọc giận nhưng tôi đâu hiểu rằng sao lưng là cả một vấn đề cực lớn.
- Anh vui lắm đúng không ? – Bạch Yến hỏi.
Con đường về nhà càng ngày được thu hẹp lại, hình như bối cảnh xung quanh không được tôi chú ý.
- Hả ?
- Anh cẩn thận với cậu JangHe đấy. Không phải vừa đâu. Tuy là ở nước ngoài nhưng đối với cậu ta Việt Nam cũng là một nơi gốc. – Bạch Yến nói.
- Ừa, mà sao tự dưng em biết cậu ta định làm gì anh ?
- Em nói khi nào ? – Nàng tỏ ra ngạc nhiên.
- Thì em bảo anh cẩn thận còn gì. – Tôi ngạc nhiên gấp bội.
- Hihi, không biết anh giả vờ khù khờ hay là ngốc thật đây.
- Là sao, anh không hiểu.
- Hix, anh bị lợi dụng chứ sao. – Nàng trĩu nặng suy tư
- Bị ai lợi dụng ?
- Bố mẹ nuôi của em. Em xin lỗi. – Nàng cuối mặt xuống.
- Là sao, em nói anh không hiểu gì cả? – Đến đây tôi như một thằng khờ.
- Bố mẹ nuôi kêu em dẫn anh lên chơi và tiếp khách. Nhưng em không ngờ khách đấy lại là gia đình của JangHe, họ buộc em phải đứng giữa anh và JangHe phải có một sự lựa chọn. Họ tưởng anh chỉ là bạn đơn thuần nên anh có thể khiêu khích cậu ta hoặc ngược lại em sẽ là một con dao. – Đôi mắt của em đã gần như rơi lệ.
Tôi phanh xe lại ngay đoạn đường sắp đi vào ngã tư.
- Thôi này, đừng khóc – Tôi vuốt khẽ lên má của em.
Đôi má hồng ấy xinh xắn, cao kiều diễm của một nét đẹp con gái Đông Á. Sau mà lòng tôi cứ dâng trào một nỗi xót thương, nhìn đôi mắt đang ngấn khóe lệ ấy. Càng thương em bao nhiêu, càng ghét gia đình bố mẹ nuôi của em bao nhiêu, chỉ vì tiền mà đem đứa con gái thân yêu của mình ra làm một vật phẩm trao đổi trung gian, chỉ vì không lấy được trái tim của một người con gái mà hắn ta đã đày đọa em, từ bên nước ngoài về đến Việt Nam.
- Em yên tâm đi. – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngấn lệ của nàng.
- … – Em im lặng.
Tôi không nói gì nữa, đạp chiếc xe đi theo con đường đấy ánh nắng oi bức. Chúng tôi không chạy thẳng về nhà mà chạy con đường vào nhà nàng, con đường này cứ như cái tên của nó, vừa oai hùng, vừa đầy ánh mát bởi những cây phượng dù trời đang nắng nóng oi bức. Cũng chính trên con đường này, định mệnh đã đưa tôi và em gặp nhau. Sân bóng đá kia, cái gốc cây phượng kia, con đường đấy vẫn còn in bóng bao kỉ niệm ngày nào. Làm sao tôi quên được bao kỉ niệm say đắm, nòng nàng ấy. Còn nhớ lắm chứ, chiếc bánh đặc biệt nhưng đầy ngọt ngào, hương vị trà đắng nhưng lại dịu và rất thơm, cách bố trí căn nhà theo một phong cách kì lạ. Đặc biệt là người con gái ấy, quá đỗi xa vời với vẻ đẹp kiêu sa của một tiểu thư giàu có, tôi chỉ là một cậu học trò, gia đình đủ sinh sống qua ngày. Ấy vậy mà ngày đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau, từ xa vời thì bây giờ hai trái tim chúng tôi lại chung nhịp đập…
Căn nhà hiện rõ ra từng chi tiết một, em không nói không rằng gì cả, khẽ mở cánh cổng sắt cho tôi dẫn xe vào. Đúng rồi em chính là con sâu nằm trong bụng của tôi mà. Con đường hoa quanh nhà vẫn tươi tốt như ngày nào, chắc là có người chăm sóc. Bước vào trong căn nhà vẫn là mùi hương hoa quen thuộc, từ xa lạ bây giờ rất gần gũi. Tôi mê mẩn mùi hương hoa ngọt ngào đến từng giây phút ấy.
-Vẫn ngồi kiểu cũ chứ. – Em hỏi tôi với nét lạnh lùng.
Bao kỉ niệm lại ùa về hơn bao giờ hết… Tôi ôm chặt lấy người con gái ấy như thể sợ vụt mất một thứ gì vậy. Ừ, quả đúng tôi rất yêu em, yêu em mà không cần bất cứ một lý do nào hết.
- Huhuhu… – Em tựa hẳn cái đầu thông minh ấy lên đôi vai vững chắc của tôi mà khóc.
-… – Tôi chỉ biết im lặng làm điểm tựa cho em mà thôi.
Sau khoảng một thời gian tiếng khóc kèm theo tiếng nức, tôi biết em đau khổ đến chừng nào, tôi vừa trách, vừa thương, vừa giận. Trách tại sao em không nói sớm cho tôi biết, thương người con gái này giấu biết bao nhiêu đau khổ, giận hắn đem đến đau khổ cho em.
- Sau em không nói cho anh biết. – Tôi vẫn ôm em.
- Dạ.. hức… lúc đấy mình.. hức có là gì của nhau đâu – Em nói trong tiếng nhỏ dần.
Tôi đã trách lầm em..
- Ừa, anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi, em biết Như cũng rất yêu anh, em không muốn… – Em nói rồi ngắt quãng.
Sao mà giọng nói em ngọt ngào đến thế, tôi nghe em nói Như yêu tôi mà tâm trạng tôi cứ rối bời, cứ như một tiếng sét nào đó đánh bên tai, lòng cứ bồn chồn, chẳng hiểu tại sao.
- Không muốn gì chứ ?
- Dạ không. – Nàng đẩy tôi ra.
Rồi lấy đôi tay mềm mại của mình chạm vào đôi má hao gầy của một thằng con trai như tôi. Đôi tay của em mềm mại như đầy lạnh giá không có tý gì đấy gọi là ấm áp. Tôi cảm nhận được sự lạnh giá của cơ thể em. Tôi nắm lấy đôi bàn đấy..
- Sao thế ? – Tôi nhăn mặt hỏi.
- Dạ, không gì ạ. – Nàng nói rồi từ từ buông tay rời khỏi đôi má của tôi.
Trong tâm trí tôi thì càng ngày càng rối bời bởi một đóng lộn xộn xung quanh cuộc đời của mình. Nàng thì lại cư xử, hành động hết sức lạ lùng, tôi linh cảm có một điều gì đó sắp xảy ra và bất an vô cùng. Một thứ bắt đầu trở nên hỗn độn.
- Đừng buông em nhé !
- Ngốc ! – Em chợt đánh khẽ vào đầu tôi rồi phùng đôi má kiêu hãnh trêu trò để giấu đi bao nỗi ưu phiền trên sắc mặt của mình, hình như em không muốn tôi thấy như thế.
“ Ừ, tôi ngốc vậy đấy nhưng tại sao mọi người biết tôi ngốc mà cứ che giấu… Chẳng thà cho tôi biết sự thật, nó đau bao nhiêu cũng được nhưng.. che giấu chi để rồi tôi biết. Nỗi đau ấy còn hơn thế nữa “.
Em nhõng nhẽo tựa vào vai tôi một hồi rồi mới chịu buông ra. Em ra phía sau nấu đồ ăn, trong giống hai vợ chồng trẻ mới cưới. Em thay bộ áo dài đi học ra, mặc tạp giề vào thì đúng chuẩn là như thế. Dáng cao cao thân người mảnh mai xinh đẹp…
Dù thế nào em cũng nấu đồ ăn ngon, làm nước uống dinh dưỡng, tủ lạnh của em vẫn còn thức ăn. Tôi thấy lạ là em đi lâu như thế mà căn nhà không có vết bụi gì, có vẻ như có người sống nhưng không muốn hỏi, thiết nghĩ chắc vợ chồng anh Tùng lâu lâu qua ở cho ấm cúm. Chẳng chốc lát tôi chén một bụng no nê.
Hai đứa kéo nhau ra nhà trước, đánh cờ ca-rô, chơi game, đùa giỡn,.. một hồi lâu đã thấm mệt, em bảo tôi ngồi xuống rồi dựa vào tường, em đi đóng hết cửa kín lại.. tôi sợ… nhưng khi thấy em cầm cái rè-mót để mở máy điều hòa thì yên lòng. Tôi chẳng hiểu em định làm gì nữa, nhưng chỉ biết em tựa vào người tôi rồi hát, hát những bài hát trong veo, nghe mà yêu đời. Và không thiếu bài Mouse Love Rice, giọng của em rất trong trẽo và ngọt ngào…. Hai đứa chúng tôi chìm vào giấc ngủ say…
Tối ngày hôm đó… ( Chúng tôi đã về nhà…. ) trong lúc Bạch Yến đã vào phòng soạn bài cho tôi thì tôi đi ra lan can thấy Như đứng ngoài đấy hóng gió… Tôi cũng lếch lại.
Cả ngày hôm nay em chỉ nói với tôi mấy câu ngắn như kiểu không đầu không đuôi nói bóng nó gió vậy. Tôi cảm thấy sợ hãi với kiểu nói chuyện lạnh lùng ấy. Lúc con gái lạnh lùng chưa chắc ai đã hơn ai đâu, giờ tôi biết được nét lạnh lùng của Như thế nào rồi. Có thể hơn Bạch Yến không chừng, biết tôi đứng bên cạnh mà chẳng nói chẳng rằng một lời, cứ xem như người vô hình ấy.
- Sao thế ?
- Không gì. – Như nói rồi quay lưng bước đi xuống nhà dưới.
Tôi cũng lếch theo nhưng đi rồi ngoảnh vào trong bếp còn em đi thẳng ra ngoài sân, lại băng ghế đá ngồi. Nhà ai nấy đều vào phòng của mình hết rồi. Tôi lấy hai lon 7 úp trong tủ lạnh rồi đi thẳng ra ngoài sân. Tôi đưa cho em, em nhận lấy nhưng cầm trong tay chứ không uống.
Tôi nhìn ra xa xăm…
- Cậu yêu tớ hả ? – Tôi hỏi.
-….- Như im lặng.
-… – Tôi không nhìn em mà đợi câu trả lời từ người con gái ấy.
-…-
-…- Lâu thật lâu.
-….-
- Sao ? – Tôi ngoảnh mặt qua.
- Anh biết tôi yêu anh, sao anh lại còn hỏi. – Giọng nói vẫn thế, cách xưng hô tôi và anh sao nó quen quen.
Lúc Bạch Yến giận tôi…
- Ừa. – Tôi trả lời thế, miệng đắng không nói nên lời.
- Từ đây về sao, tôi và anh chỉ là bạn bè bình thường, cái tình yêu vớ vẩn đó anh không cần quan tâm. Tôi vẫn là tôi và anh vẫn là anh. Hai chúng ta là hai đường thẳng song song. – Như nói rất trôi chảy
Đâu ai biết rằng người con gái ấy cố gắng, rất cố gắng nuốt cho nước mắt nó chảy ngược vào trong con tim đầy đau nhói của mình.
- Ừa, tớ xin lỗi.
- Không cần.
- Nhưng tại sao cậu không nói.
- Hừ, nói à, tôi đã nói rất nhiều lần và anh đã buông tay.
-…- Tôi lặng im chẳng nói được gì.
Em đứng dậy rời bước đi, rồi tôi nắm lấy lon 7 úp đầy lạnh giá.
Em bước đi hàng lệ của bắt đầu tuông rơi, em chạy thẳng vụt lên phòng của mình,….
Lại một lần nữa tôi làm em đau........
/173
|