-Víu – Thanh cây ấy thử sức người con gái kia.
-Hây – Bị đá văng ra ngoài.
Một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua nhưng hắn đã té xuống đất..
-Phịch
-Tổ cha mầy.
-Quất đi
Đám bạn của tôi xong vào tiếp tay người con gái ấy sau một hồi lâu xem Như trình diễn một mình.
Sau tiếng nói cộng với cái hất đầu của tôi đám bạn xong vào nhưng chưa kịp thì bọn kia đã chạy rồi, chỉ đá vào mông thằng kia được một cái, tức ghê.
-Đệch, chạy rồi.
-Bỏ đi mấy ông ơi.
-Khốn nạn,tán con nhỏ kia mới được một cái – Bà Quỳnh tiếc.
-ĐỨNG LẠI –Thằng Tùng chạy theo la ú ớ.
-BỎ ĐI TÙNG ƠI – Thằng Dương kêu nó đứng lại.
-Ai thế ? –Tôi tròn xoe mắt nhìn Như.
Không ngờ lúc nãy người cứu mạng thằng Sang chính là một người con gái, người ấy lại xinh đẹp,kiều diễm, hiền lành, Tố Như. Tôi tự hỏi bản thân người đó có phải là em không,vì những chiêu thức vừa rồi có thể nói trình độ phát kình của em trên tôi mấy bật,với lại ở chung với nhau cũng gần 3 tháng rồi, chẳng ai biết em như thế lại biết võ.
-Ghê bà Như quá – Bà Huyền ngạc nhiên.
-Trời ơi, giỏi võ hơn cả tôi – Thằng Anh tròn xoe mắt không hiểu vấn đề.
-Bữa nào làm ván, hế hế – thằng Chung tỏ ra thích thú.
-…
Đám bạn đứa nào cũng trố mắt ngạc nhiên không thể nào ngờ người con gái xinh đẹp ấy lại giỏi võ đến thế, cứu mạng thằng Sang một lần nếu không nó đi vào bệnh viện…
-Mầy có sao không Sang – Tôi thấy vết máu trên mặt nó.
-Hế hế, bình thường mà chú.
-Ngu vãi đậu măng nhà mầy ra, đi đánh nhau cản bên kia không cản, không có Như mầy xuống đất nằm.
-Hihi – Bạch Yến cười trước sự ngây ngô của thằng bạn mình.
-Đáng đời –Bà Kim cũng không thương tiếc.
-Mấy bạn ở lại chơi nhé, về thôi cậu – Như quay sang nhìn tôi.
Chưa hiểu ra vấn đề gì nhưng sợ em đánh lắm @@ nên đành lếch thân lại chiếc xe chạy về cùng chứ chẳng may em cho một kình lực thì ôm dạ mà khóc.
-Cậu học võ gì thế ? - Tôi thấy tò mò.
Thứ võ em sử dụng cũng hao hao giống với 10 người kia,…
-Thái cực quyền.
-À, thì ra là thái cực hèn gì nhu quá. – Tôi đã thông.
-À, cậu học lâu chưa.
-Cũng lâu rồi.
-Con gái mà học võ để sau này đánh chồng à – Tự nhiên tôi thốt lên lời ấy.
-Hứ.. đánh cậu thì có, lúc trước tớ học múa quạt thôi nhưng có duyên nên học theo hệ phái chính quy luôn.
-Dạy cho tớ với.
-Cậu võ thế kia dạy làm gì.
-Hế hế, học cho biết.
-Không.
-…
-…
Em cao tay hơn tôi nên đành bó tay….
Tối hôm đó,…
-Lúc chiều Như đánh những đòn đó quen quen giống với 10 người hôm trước giúp mình thế ta.Mấy người đó ra đòn cũng nhẹ nhàng không có gì gọi là cương lực cả nhưng khi phát kình với kéo thả thì còn hơn cả mình. Thôi đúng rồi họ học Thái Cực chính tông rồi. – Đến lúc đó tôi mới thông suốt ra vấn đề.
-Không phải mấy người đó học võ chung với Như chứ.. – Tôi từ từ hiểu ra vấn đề.
Vận dụng hết trí não, sử dụng liên tục các sợi nơ-ron thần kinh để thông suốt cái truyện hôm rồi, nó phải làm tôi đau đầu suốt mấy hôm để tìm kiếm ra cái thứ võ nhẹ như gió uyển chuyển không khác gì dòng nước nhưng có thể mài mòn hòn đá. Cũng tựa như Vịnh Xuân đang ngự trị trong người tôi nhưng Thái Cực có phần nghiêng về tinh và khí hơn.
-Không lẻ việc mất tích mấy buổi tối của những tháng rồi Như đi học võ sao ta, thôi đúng rồi,nó đó còn cái gì nữa.
– Tôi vỗ đùi một cái chát vì thông suốt ra vấn đề.
Khi bạn thông suốt ra một vấn đề gì đó thì cảm giác thật tuyệt ấy nhỉ.
Tôi leo lên giường để thưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon để ngày mai bắt tay vào cái kế hoạch mới vừa đề ra “ xâm nhập “…
Buổi chiều hôm sau ( thứ 5 )…
Vào lớp vẫn bình thường, không nghe ai nhắc đến cái chuyện đánh nhau lúc hôm qua, nghĩ cũng thấy lạ lạ nhưng thôi cứ thế cho êm đềm. Lúc ra chơi Diễm Trúc có qua lớp tặng cho tôi một quyển tập trong rất xinh xắn, em nói không biết làm gì để cảm ơn hết nên đành tặng quyển tập xem như một kỉ niệm. Tôi niềm nở nhận lấy. Và dặn em rằng khi nào bọn cô hồn đó có tới kiếm chuyện thì gọi tôi đến ngay, sẽ liều sống chết với bọn nó.
-Đậu xanh, thằng mê gái. – Thằng Tùng với thằng Sang đi ngang chỗ tôi và Diễm Trúc, hai đứa nóc ó âm mưu khi thấy người đẹp.
-Hôm trước tao nghe nói thằng Tâm bị đánh tả tơi mầy à, mà hôm qua tao nghe nói gì gì nữa đấy. Kêu bọn mình giúp – Đến lượt thằng Sang.
-Hihi – DIễm Trúc che miệng cười khúc khích.
-Tổ cha nói, có gái đẹp không giới thiệu cho anh em mầy – Nó đi vào nhưng quay lưng lại nói.
-CÚT NGAY –Tôi chỉ vào mặt bọn nó.
Thấy thế nó sợ rút lui nhanh chóng chứ tôi mà cầm dép lên phang thì bảo đảm một trăm phần trăm rằng có thằng rớt răng chứ chẳng đùa.
-Thôi mình về lớp nhé, hihi – Em nở nụ cười chiếc răng khểnh xinh xắn.
-Ừa, hihi –Tôi cũng nở nụ cười tỏa mưa.
Công nhận nói chuyện với người đẹp cảm giác đã đã sao ấy ^_^…
-Tùng…tùng –Tiếng trống báo hiệu một ngày học đã kết thúc…
-Ốh yes
-30/4 thẳng tiến.
-Let’s go –Câu ra quân quen thuộc.
Hình như con đường 30/4 đã trở nên thân quen đối với tôi, nó giống như một dòng máu đã in sâu vào trong tỷ, trong thịt không thể nào quên được. Bọn tôi nô đùa với nhau,những nụ cười đầy xinh tươi của tuổi học trò, những chiếc áo trắng tinh khôi bây phấp phới dưới ánh chiều tà. Hình như đi học vào tuần này chỉ mong hết tiết thứ 5 để làm cái nhiệm vụ cũng khá quan trọng cho ngày chủ nhật tuần này. Một tuần đầy vất vả nhưng cũng tràn ngập niềm vui…
-Bữa nay cực cho mầy rồi . – Thằng Chung vỗ vai tôi.
-Chúc mầy toàn thay – thằng Kiệt xạo.
-Cố lên nhé chú – thằng Dương cũng mất đi một đồng nghiệp.
-Mẹ, cực gì qua bên đó ngắm gái đã – thằng Đức có một ghen tỵ nhẹ.
-Bọn mầy lo cho mình đi, trường này đá bóng kinh lắm đấy. Cố gắng vào.
Bọn tôi tám chuyện trong cái chuồng heo vì ở đó có một cái nhà tắm, đám con trai vào trong đó thay chiếc quần tây ra, rút kinh nghiệm từ hôm trước. Mấy đứa con gái thì đã thay ở trong nhà vệ sinh của trường. Phải công nhận một điều, mùi ở gần chuồng heo cứ thế nào ấy.
-Thơm quá –thằng Hùng bá đạo lên tiếng.
-Cho mầy một bãi bây giờ – thằng Mạnh dọa nó.
-Hế hế, đậu xanh nhanh lên.
-Từ từ
-Hôi chết mẹ.
-…
Sau một hồi lâu cả bọn cùng chung số phận ngửi phân heo thì đã thoải mái khi bước ra bên ngoài sân bóng đá, nhưng cái ánh nắng của buổi trưa vẫn còn đâu đó, mặt sân cát nóng kinh khủng, cứ để chân xuống cứ nghĩ mình đang ở sa mạc.
-Thế này sao đá thầy – Tôi nhìn HLV Khánh.
-Nóng quá thầy ơi, phỏng chân hết – Bà Ngọc xạo theo.
-Cố lên mấy em, mùa này biết sao giờ.
Bọn tôi bước ra sân mà bị tra tấn dưới bàn chân nhưng cũng không dám hó hé vì ai cũng chịu chung số phận, tất cả đều vì một mục đích và niềm đam mê. Niềm tin có thể biến điều không thể thành có thể…
Tôi đi theo nhóm nữ, công nhận ngộ thật, một bầy vịt trời đầy xinh đẹp có một mình thằng đực rựa thì chịu thế nào được, nên tôi đành cố gắng nhịn… không dám hó hé sợ cãi không lại ^_^.
-Tập gì giờ -bà Nguyệt thử tôi.
-Ông biết đá bóng không ? – Bà Trang hỏi một câu thông minh dễ sợ.
Tôi định mở miệng trả lời thì..
-Cậu ấy chỉ biết làm huấn luyện viên thôi – Bạch Mai đỡ lời giúp tôi.
-Tớ mà – Tôi vuốt tóc.
-Thôi tập đi sắp tối rồi.
-Đội hình mấy bạn thế nào ?
-Thầy chưa chỉ.
-ờ, thế trong đây ai biết đá.
Tôi hỏi câu đó thì mấy người con gái ấy nhìn nhau trong ái ngại, rồi tất cả ánh mắt dồn về phía một mình tôi.
-Có ai biết đâu.
-Hỏng ai biết cả – Bạch Yến trả lời dễ thương.
-…
Mấy người bọn họ cười nhẹ rồi lắc đầu, nhún vai,.. tỏ ra ta đây mới biết đến trái bóng như thế nào. Tôi nghe mà rụng cả rún chứ chẳng đùa, chỉ biết rằng mình đang dấn thân vào sự nghiệp đầy tối tăm không có lối ra.
-ÔI TRỜI –Tôi ôm mặt.
-Hihi, cậu đá giỏi mà, dạy đi mà – Bạch Yến nũng nịu.
-Này, có dạy không ? – Như đã ra lệnh
-Brừ… – Bọn họ hùa theo.
Nói gì nói chứ tôi sợ Như là một, mà bọn người họ hợp sức của “ ón li chua “ lại thì tôi sự gấp mười chứ chẳng đùa.
-Ế… từ từ. dạy^_^ – Khoanh tay đầu hàng.
Tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu khi họ là con gái, mình là con trai cũng có một tý gì đó khó tiếp xúc, nếu đám cờ hó bên kia dễ bao nhiêu thì bên này khó bấy nhiêu, đó cũng là lý do thầy Khánh đưa đội nữ cho tôi.
-Bắt đầu với việc dẫn bóng nhé. – Tôi lấy trong bao ra 6 trái bóng.
Hôm nay lớp tôi đã trích một số tiền lớn của quỹ lớp với tập hợp nhà ai có bóng để tập, đếm qua đếm lại cũng trên 15 trái. Tôi giao cho hai người một trái, lẻ một mình Bạch Yến, thế là em tập với tôi, không biết do số phận hay tại mình sắp xếp khôn nhỉ.
-Các bạn xem mình dẫn bóng nhé.
Tôi đặt trái bóng xuống mặt cát, rồi từ từ làm những động tác phải gọi là đơn giản nhất của một cầu thủ, chạy từ từ, phương diện tiếp xúc giữa trái bóng với chân mình rõ đến từng mi-li-mét. Bầy vịt trời đó tỏ ra vẻ thích thú lắm nhưng đâu đó cũng có một nét sợ hãi…
-Trời ơi, nhẹ thôi.
-…
-Ế ế, thế kia thì té.
-…
-Từ từ, mấy tiểu thư, đệm bóng nhẹ vào.
-…
-Bà Quỳnh đùa à.
-…
-TRỜI ƠI –Tôi giậm chân xuống đất.
Hôm qua bực tức bên kia bao nhiêu thì hôm nay bực tức gấp 10 lần như thế, họ đi bóng nhìn mà phát rầu, cứ chạy cả tầm để trái bóng ngay cái chân thứ 3 dù cho con người có hai chân thì lấy đâu ra thêm một cái nữa để đá.
-Ông làm gì ghê quá,… tôi sợ – Bà Huyền cũng biết sợ.
-Ông thì giỏi rồi. – nhỏ Trang phản khán.
-Uống nước đi cậu – Bạch Mai cũng muốn đùa hay sao ấy khi đưa cho tôi trai nước, ý nói phải hạ quả không được nóng.
-Hây – Bị đá văng ra ngoài.
Một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua nhưng hắn đã té xuống đất..
-Phịch
-Tổ cha mầy.
-Quất đi
Đám bạn của tôi xong vào tiếp tay người con gái ấy sau một hồi lâu xem Như trình diễn một mình.
Sau tiếng nói cộng với cái hất đầu của tôi đám bạn xong vào nhưng chưa kịp thì bọn kia đã chạy rồi, chỉ đá vào mông thằng kia được một cái, tức ghê.
-Đệch, chạy rồi.
-Bỏ đi mấy ông ơi.
-Khốn nạn,tán con nhỏ kia mới được một cái – Bà Quỳnh tiếc.
-ĐỨNG LẠI –Thằng Tùng chạy theo la ú ớ.
-BỎ ĐI TÙNG ƠI – Thằng Dương kêu nó đứng lại.
-Ai thế ? –Tôi tròn xoe mắt nhìn Như.
Không ngờ lúc nãy người cứu mạng thằng Sang chính là một người con gái, người ấy lại xinh đẹp,kiều diễm, hiền lành, Tố Như. Tôi tự hỏi bản thân người đó có phải là em không,vì những chiêu thức vừa rồi có thể nói trình độ phát kình của em trên tôi mấy bật,với lại ở chung với nhau cũng gần 3 tháng rồi, chẳng ai biết em như thế lại biết võ.
-Ghê bà Như quá – Bà Huyền ngạc nhiên.
-Trời ơi, giỏi võ hơn cả tôi – Thằng Anh tròn xoe mắt không hiểu vấn đề.
-Bữa nào làm ván, hế hế – thằng Chung tỏ ra thích thú.
-…
Đám bạn đứa nào cũng trố mắt ngạc nhiên không thể nào ngờ người con gái xinh đẹp ấy lại giỏi võ đến thế, cứu mạng thằng Sang một lần nếu không nó đi vào bệnh viện…
-Mầy có sao không Sang – Tôi thấy vết máu trên mặt nó.
-Hế hế, bình thường mà chú.
-Ngu vãi đậu măng nhà mầy ra, đi đánh nhau cản bên kia không cản, không có Như mầy xuống đất nằm.
-Hihi – Bạch Yến cười trước sự ngây ngô của thằng bạn mình.
-Đáng đời –Bà Kim cũng không thương tiếc.
-Mấy bạn ở lại chơi nhé, về thôi cậu – Như quay sang nhìn tôi.
Chưa hiểu ra vấn đề gì nhưng sợ em đánh lắm @@ nên đành lếch thân lại chiếc xe chạy về cùng chứ chẳng may em cho một kình lực thì ôm dạ mà khóc.
-Cậu học võ gì thế ? - Tôi thấy tò mò.
Thứ võ em sử dụng cũng hao hao giống với 10 người kia,…
-Thái cực quyền.
-À, thì ra là thái cực hèn gì nhu quá. – Tôi đã thông.
-À, cậu học lâu chưa.
-Cũng lâu rồi.
-Con gái mà học võ để sau này đánh chồng à – Tự nhiên tôi thốt lên lời ấy.
-Hứ.. đánh cậu thì có, lúc trước tớ học múa quạt thôi nhưng có duyên nên học theo hệ phái chính quy luôn.
-Dạy cho tớ với.
-Cậu võ thế kia dạy làm gì.
-Hế hế, học cho biết.
-Không.
-…
-…
Em cao tay hơn tôi nên đành bó tay….
Tối hôm đó,…
-Lúc chiều Như đánh những đòn đó quen quen giống với 10 người hôm trước giúp mình thế ta.Mấy người đó ra đòn cũng nhẹ nhàng không có gì gọi là cương lực cả nhưng khi phát kình với kéo thả thì còn hơn cả mình. Thôi đúng rồi họ học Thái Cực chính tông rồi. – Đến lúc đó tôi mới thông suốt ra vấn đề.
-Không phải mấy người đó học võ chung với Như chứ.. – Tôi từ từ hiểu ra vấn đề.
Vận dụng hết trí não, sử dụng liên tục các sợi nơ-ron thần kinh để thông suốt cái truyện hôm rồi, nó phải làm tôi đau đầu suốt mấy hôm để tìm kiếm ra cái thứ võ nhẹ như gió uyển chuyển không khác gì dòng nước nhưng có thể mài mòn hòn đá. Cũng tựa như Vịnh Xuân đang ngự trị trong người tôi nhưng Thái Cực có phần nghiêng về tinh và khí hơn.
-Không lẻ việc mất tích mấy buổi tối của những tháng rồi Như đi học võ sao ta, thôi đúng rồi,nó đó còn cái gì nữa.
– Tôi vỗ đùi một cái chát vì thông suốt ra vấn đề.
Khi bạn thông suốt ra một vấn đề gì đó thì cảm giác thật tuyệt ấy nhỉ.
Tôi leo lên giường để thưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon để ngày mai bắt tay vào cái kế hoạch mới vừa đề ra “ xâm nhập “…
Buổi chiều hôm sau ( thứ 5 )…
Vào lớp vẫn bình thường, không nghe ai nhắc đến cái chuyện đánh nhau lúc hôm qua, nghĩ cũng thấy lạ lạ nhưng thôi cứ thế cho êm đềm. Lúc ra chơi Diễm Trúc có qua lớp tặng cho tôi một quyển tập trong rất xinh xắn, em nói không biết làm gì để cảm ơn hết nên đành tặng quyển tập xem như một kỉ niệm. Tôi niềm nở nhận lấy. Và dặn em rằng khi nào bọn cô hồn đó có tới kiếm chuyện thì gọi tôi đến ngay, sẽ liều sống chết với bọn nó.
-Đậu xanh, thằng mê gái. – Thằng Tùng với thằng Sang đi ngang chỗ tôi và Diễm Trúc, hai đứa nóc ó âm mưu khi thấy người đẹp.
-Hôm trước tao nghe nói thằng Tâm bị đánh tả tơi mầy à, mà hôm qua tao nghe nói gì gì nữa đấy. Kêu bọn mình giúp – Đến lượt thằng Sang.
-Hihi – DIễm Trúc che miệng cười khúc khích.
-Tổ cha nói, có gái đẹp không giới thiệu cho anh em mầy – Nó đi vào nhưng quay lưng lại nói.
-CÚT NGAY –Tôi chỉ vào mặt bọn nó.
Thấy thế nó sợ rút lui nhanh chóng chứ tôi mà cầm dép lên phang thì bảo đảm một trăm phần trăm rằng có thằng rớt răng chứ chẳng đùa.
-Thôi mình về lớp nhé, hihi – Em nở nụ cười chiếc răng khểnh xinh xắn.
-Ừa, hihi –Tôi cũng nở nụ cười tỏa mưa.
Công nhận nói chuyện với người đẹp cảm giác đã đã sao ấy ^_^…
-Tùng…tùng –Tiếng trống báo hiệu một ngày học đã kết thúc…
-Ốh yes
-30/4 thẳng tiến.
-Let’s go –Câu ra quân quen thuộc.
Hình như con đường 30/4 đã trở nên thân quen đối với tôi, nó giống như một dòng máu đã in sâu vào trong tỷ, trong thịt không thể nào quên được. Bọn tôi nô đùa với nhau,những nụ cười đầy xinh tươi của tuổi học trò, những chiếc áo trắng tinh khôi bây phấp phới dưới ánh chiều tà. Hình như đi học vào tuần này chỉ mong hết tiết thứ 5 để làm cái nhiệm vụ cũng khá quan trọng cho ngày chủ nhật tuần này. Một tuần đầy vất vả nhưng cũng tràn ngập niềm vui…
-Bữa nay cực cho mầy rồi . – Thằng Chung vỗ vai tôi.
-Chúc mầy toàn thay – thằng Kiệt xạo.
-Cố lên nhé chú – thằng Dương cũng mất đi một đồng nghiệp.
-Mẹ, cực gì qua bên đó ngắm gái đã – thằng Đức có một ghen tỵ nhẹ.
-Bọn mầy lo cho mình đi, trường này đá bóng kinh lắm đấy. Cố gắng vào.
Bọn tôi tám chuyện trong cái chuồng heo vì ở đó có một cái nhà tắm, đám con trai vào trong đó thay chiếc quần tây ra, rút kinh nghiệm từ hôm trước. Mấy đứa con gái thì đã thay ở trong nhà vệ sinh của trường. Phải công nhận một điều, mùi ở gần chuồng heo cứ thế nào ấy.
-Thơm quá –thằng Hùng bá đạo lên tiếng.
-Cho mầy một bãi bây giờ – thằng Mạnh dọa nó.
-Hế hế, đậu xanh nhanh lên.
-Từ từ
-Hôi chết mẹ.
-…
Sau một hồi lâu cả bọn cùng chung số phận ngửi phân heo thì đã thoải mái khi bước ra bên ngoài sân bóng đá, nhưng cái ánh nắng của buổi trưa vẫn còn đâu đó, mặt sân cát nóng kinh khủng, cứ để chân xuống cứ nghĩ mình đang ở sa mạc.
-Thế này sao đá thầy – Tôi nhìn HLV Khánh.
-Nóng quá thầy ơi, phỏng chân hết – Bà Ngọc xạo theo.
-Cố lên mấy em, mùa này biết sao giờ.
Bọn tôi bước ra sân mà bị tra tấn dưới bàn chân nhưng cũng không dám hó hé vì ai cũng chịu chung số phận, tất cả đều vì một mục đích và niềm đam mê. Niềm tin có thể biến điều không thể thành có thể…
Tôi đi theo nhóm nữ, công nhận ngộ thật, một bầy vịt trời đầy xinh đẹp có một mình thằng đực rựa thì chịu thế nào được, nên tôi đành cố gắng nhịn… không dám hó hé sợ cãi không lại ^_^.
-Tập gì giờ -bà Nguyệt thử tôi.
-Ông biết đá bóng không ? – Bà Trang hỏi một câu thông minh dễ sợ.
Tôi định mở miệng trả lời thì..
-Cậu ấy chỉ biết làm huấn luyện viên thôi – Bạch Mai đỡ lời giúp tôi.
-Tớ mà – Tôi vuốt tóc.
-Thôi tập đi sắp tối rồi.
-Đội hình mấy bạn thế nào ?
-Thầy chưa chỉ.
-ờ, thế trong đây ai biết đá.
Tôi hỏi câu đó thì mấy người con gái ấy nhìn nhau trong ái ngại, rồi tất cả ánh mắt dồn về phía một mình tôi.
-Có ai biết đâu.
-Hỏng ai biết cả – Bạch Yến trả lời dễ thương.
-…
Mấy người bọn họ cười nhẹ rồi lắc đầu, nhún vai,.. tỏ ra ta đây mới biết đến trái bóng như thế nào. Tôi nghe mà rụng cả rún chứ chẳng đùa, chỉ biết rằng mình đang dấn thân vào sự nghiệp đầy tối tăm không có lối ra.
-ÔI TRỜI –Tôi ôm mặt.
-Hihi, cậu đá giỏi mà, dạy đi mà – Bạch Yến nũng nịu.
-Này, có dạy không ? – Như đã ra lệnh
-Brừ… – Bọn họ hùa theo.
Nói gì nói chứ tôi sợ Như là một, mà bọn người họ hợp sức của “ ón li chua “ lại thì tôi sự gấp mười chứ chẳng đùa.
-Ế… từ từ. dạy^_^ – Khoanh tay đầu hàng.
Tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu khi họ là con gái, mình là con trai cũng có một tý gì đó khó tiếp xúc, nếu đám cờ hó bên kia dễ bao nhiêu thì bên này khó bấy nhiêu, đó cũng là lý do thầy Khánh đưa đội nữ cho tôi.
-Bắt đầu với việc dẫn bóng nhé. – Tôi lấy trong bao ra 6 trái bóng.
Hôm nay lớp tôi đã trích một số tiền lớn của quỹ lớp với tập hợp nhà ai có bóng để tập, đếm qua đếm lại cũng trên 15 trái. Tôi giao cho hai người một trái, lẻ một mình Bạch Yến, thế là em tập với tôi, không biết do số phận hay tại mình sắp xếp khôn nhỉ.
-Các bạn xem mình dẫn bóng nhé.
Tôi đặt trái bóng xuống mặt cát, rồi từ từ làm những động tác phải gọi là đơn giản nhất của một cầu thủ, chạy từ từ, phương diện tiếp xúc giữa trái bóng với chân mình rõ đến từng mi-li-mét. Bầy vịt trời đó tỏ ra vẻ thích thú lắm nhưng đâu đó cũng có một nét sợ hãi…
-Trời ơi, nhẹ thôi.
-…
-Ế ế, thế kia thì té.
-…
-Từ từ, mấy tiểu thư, đệm bóng nhẹ vào.
-…
-Bà Quỳnh đùa à.
-…
-TRỜI ƠI –Tôi giậm chân xuống đất.
Hôm qua bực tức bên kia bao nhiêu thì hôm nay bực tức gấp 10 lần như thế, họ đi bóng nhìn mà phát rầu, cứ chạy cả tầm để trái bóng ngay cái chân thứ 3 dù cho con người có hai chân thì lấy đâu ra thêm một cái nữa để đá.
-Ông làm gì ghê quá,… tôi sợ – Bà Huyền cũng biết sợ.
-Ông thì giỏi rồi. – nhỏ Trang phản khán.
-Uống nước đi cậu – Bạch Mai cũng muốn đùa hay sao ấy khi đưa cho tôi trai nước, ý nói phải hạ quả không được nóng.
/173
|