Buổi học diễn ra giống như mong đợi-không mới mẻ-không trào phúng-không thú vị-Tẻ Nhạt
Nó vẫn như thường lệ,lật từng trang Harry Potter và cách ly với chung quanh
-"Tôi biết tên cậu rồi nhé..Saron chứ gì?"-Nike chun mũi
Nó vẫn thản nhiên mặc kệ Nike,chung quanh lại dồn ánh nhìn vào cô học viên mới vào cách đây hai ngày
-"Ồn quá"-Ánh mắt quạu quọ của tên Đơn Quân Hạo lại hắc lên.
Khuôn mặt nóng bừng,đanh thép chíu vào Nike đang lảm nhảm bên tai
-"Quân Hạo?"-Nike nhíu mài
Hắn lcu5 lọi mớ kí ức xáo rỗng,chốc chốc lại đăm chiêu,rồi à ra,nhếch mép
-"Thanh Phong sao?"
Nike gật nhẹ đầu,cười lễ phép-nụ cười có chút lạ lẫm
-"Mời về lúc tối"
Hắn gật đầu như không mấy thích thú,rồi lại nhìn sang nó,giọng mánh khóe
-"Tránh xa con nhãi này ra.! Nấu không rắc rối đừng trách tôi không báo trước"
Rồi hắn ngạo mạn đút hai tay vào túi quần,lãnh đạm bước ra ngoài.
Cùng lúc,chạm mặt Jen và Khả Lợi. Hai bên đối mặt,3 ánh mắt chíu thẳng vào nhau khó hiểu
-"Thế nào?"-Jen câng mặt
Đáp lại là cái nhếch môi khinh khỉnh
-"Tôi thế nào? Tốt thôi!"-hắn đáp
Khả Lợi cười mỉa mai
-"Thứ đào thải của xã hội cũng sống tốt được sao?"
Hắn không tức giận,không bộc trực cảm xúc,nhìn hai người họ,lãnh đạm nói
-"Nếu tôi là thứ đào thải của xã hội thì có lẽ Đơn Quân Trác-Gragon là cha của thứ đào thải. Những tay ngang hàng cùng Gragon-chẳng hạn như Phó Hạo Dân(Mars) cũng không tồi.Nhỉ?"-Hắn cười khẩy
mặt Jen đanh lại,ánh mắt bốc lửa
-"mày vừa nói gì?"
-"tôi không lặp lại lần thứ hai đâu!"-Hắn nói
4 mắt nhìn nhau tá hỏa,như đang sẵn sàng ngênh chiến
-"Chẳng phải Jen sao?"-Chu Bích Lâm bước ra,ngỡ ngàng
Jen nhìn cô một lúc lâu rồi à lên một tiếng
-"Về khi nào?"
-"chuyến bay tối qua"-cô cười đáp,rồi nhìn sang hắn..tỏ vẻ khó hiểu
-"Em đừng bận tâm."-Jen cười cợt
-"Handsome thế bỏ qua thì uổng!"-Bích Lâm ngạo
Hắn hướng ánh nhìn lạnh lẽo,đằng đằng sát khí về phía cô
-"ăn nói cho cẩn thận.Cái mạng của cô không phải lúc nào cũng là của cô đâu!"
Cô khẽ rùng mình,chất giọng lạnh tanh,sắc bén răng đe trong từng lời nói,hơi thở
Jen không đáp,thản nhiên bước vào bên trong
Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.Ánh mắt dừng lại ở Nike
-"Cả Nike cũng về?"-Jen cười nhạt
Nike không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm,cậu nhún vai
-"Lại gặp nhau rồi!"
-"Không nên thì phải!"-Jen khinh bỉ
-"Khỏe chứ? Anh Jen..."
-"Vẫn tốt. Cha cậu thế nào? Vẫn tốt chứ? Vẫn cam tâm làm tay sai cho..."
-"Vẫn khỏe,cảm ơn"-Nike cắt ngang lời Jen bằng một chất giọng lạnh tanh không mấy vui vẻ
Những mẩu đối thoại rời rạc chấp nối nhau tạo ra một mối liên hệ khá phức tạp giữa bọn họ
Nike-có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Đơn Quân Hạo
Jen-Trạch Khả Lợi-không cùng trận tuyến với Quân Hạo
Nike-Jen: Có vẻ chẳng ưa nhau
Chu Bích Lâm-Jen: Khá thân thích
Bọn họ là sao đây? Thế này là thế nào? Mấy năm trời nó không đặt chân ra bên ngoài không biết xung quanh mình đang diễn ra việc gì.Có vẻ,sự trùng phùng này không mấy là tốt.
Bọn họ mổi người ấp ủ một bí mật riêng
kết nối với nhau trong sự rời rạc mơ hồ.
Jen tiến vào phía nó,chìa ra chiếc lắc tay thuộc cung song tử cực chất,cực xinh-hàng độc
-"Cho em nè..."-Jen lấy lại vẻ dịu dàng thường ngày vốn có
Nó nhíu mài.Thứ nó ghét nhất là trang sức,vướng tay vướng chân biết nhường nào
-"Không-thích"nó đáp
-"Nhưng anh đã bỏ rất nhiều công sức để tím nó về..."-Jen buồn buồn
Nó nhìn một hồi lâu,rồi lại lắc đầu.
-"Saron à..."
Dứt lời,1 bàn tay rắn chắt ném vụt chiếc lắc tay vào dọt rác cuối lớp
Bịch!
Chiếc lắc đáp đất thành công,ánh mắt Jen rực lửa nhìn Gia Bảo
-"tao ghét nhất là ai soi mói chuyện của tao đấy!"
Nike đứng im tự nãy giờ,mọi việc diễn ra nhanh quá,cậu chưa kịp hình dung chuyện gì đang diễn ra
-"Jen-Thiên thần tím là gì của anh?"-Nike ngờ ngờ hỏi
Jen lườm cậu,răng đe
-"Đừng có chạm vào cô ấy dù chỉ 1 sợi tóc thôi.Nhớ đấy.Dù là cậu hay Đơn Quân Hạo tôi cũng không bỏ qua đâu"
Rồi Jen quay lại nhìn Bảo,rực lửa
-"Mày muốn gì?"
Bào nhìn anh,khô khốc
-"không thích"-Anh ta dửng dưng đáp
-"tao tặng Saron.Không phải mày"
-"Nhưng tao không cho phép mày đối xử tốt với nó"-Bảo đều đều đáp
-"Mày...lấy tư cách gì cấm tao."-Jen tức tối túm lấy cổ áo Bảo,lớn giọng
Trận chiến của Đại Bàng và Chim Ưng lại diễn ra trong hồi hợp và những cơn khó thở dồn dập
-"Tao là anh nó"-Bảo đáp
-"Anh?"-Nike và Bích Lâm đồng thanh đáp
Nó mệt nhọc gập quyển sách lại một cách mạnh bạo,ngước đôi mắt nâu tím lạnh lẽo như muốn giết người lên nhìn chằm chằm vào Jen và Bảo,chất giọng nhẹ tễnh lại vang lên
-"Biến-hết"-nó gằn từng chữ,đôi mắt sắc lạnh,vô cảm lại hiện ra
Khả Lợi giật tay áo Jen như ra hiệu
Bảo lùi lại một bước.Trông nó mà nổi giận,dù Bảo không muốn thừa nhận sự thực nhưng quả là rất đáng sợ...Cực kì đáng sợ
Bọn họ dần dần tản ra,chỉ có Nike ngây thơ,vô tội,không biết gì là tiến đến hề hà bên nó,cười nhẹ
-"Saron..cậu là em của Gia Bảo sao?"
Câu hỏi ngu ngốc ấy chính là một sai lâm-sai lầm nhất của Nike khi nói chuyện vào lúc này
Nó vẫn như thường lệ,lật từng trang Harry Potter và cách ly với chung quanh
-"Tôi biết tên cậu rồi nhé..Saron chứ gì?"-Nike chun mũi
Nó vẫn thản nhiên mặc kệ Nike,chung quanh lại dồn ánh nhìn vào cô học viên mới vào cách đây hai ngày
-"Ồn quá"-Ánh mắt quạu quọ của tên Đơn Quân Hạo lại hắc lên.
Khuôn mặt nóng bừng,đanh thép chíu vào Nike đang lảm nhảm bên tai
-"Quân Hạo?"-Nike nhíu mài
Hắn lcu5 lọi mớ kí ức xáo rỗng,chốc chốc lại đăm chiêu,rồi à ra,nhếch mép
-"Thanh Phong sao?"
Nike gật nhẹ đầu,cười lễ phép-nụ cười có chút lạ lẫm
-"Mời về lúc tối"
Hắn gật đầu như không mấy thích thú,rồi lại nhìn sang nó,giọng mánh khóe
-"Tránh xa con nhãi này ra.! Nấu không rắc rối đừng trách tôi không báo trước"
Rồi hắn ngạo mạn đút hai tay vào túi quần,lãnh đạm bước ra ngoài.
Cùng lúc,chạm mặt Jen và Khả Lợi. Hai bên đối mặt,3 ánh mắt chíu thẳng vào nhau khó hiểu
-"Thế nào?"-Jen câng mặt
Đáp lại là cái nhếch môi khinh khỉnh
-"Tôi thế nào? Tốt thôi!"-hắn đáp
Khả Lợi cười mỉa mai
-"Thứ đào thải của xã hội cũng sống tốt được sao?"
Hắn không tức giận,không bộc trực cảm xúc,nhìn hai người họ,lãnh đạm nói
-"Nếu tôi là thứ đào thải của xã hội thì có lẽ Đơn Quân Trác-Gragon là cha của thứ đào thải. Những tay ngang hàng cùng Gragon-chẳng hạn như Phó Hạo Dân(Mars) cũng không tồi.Nhỉ?"-Hắn cười khẩy
mặt Jen đanh lại,ánh mắt bốc lửa
-"mày vừa nói gì?"
-"tôi không lặp lại lần thứ hai đâu!"-Hắn nói
4 mắt nhìn nhau tá hỏa,như đang sẵn sàng ngênh chiến
-"Chẳng phải Jen sao?"-Chu Bích Lâm bước ra,ngỡ ngàng
Jen nhìn cô một lúc lâu rồi à lên một tiếng
-"Về khi nào?"
-"chuyến bay tối qua"-cô cười đáp,rồi nhìn sang hắn..tỏ vẻ khó hiểu
-"Em đừng bận tâm."-Jen cười cợt
-"Handsome thế bỏ qua thì uổng!"-Bích Lâm ngạo
Hắn hướng ánh nhìn lạnh lẽo,đằng đằng sát khí về phía cô
-"ăn nói cho cẩn thận.Cái mạng của cô không phải lúc nào cũng là của cô đâu!"
Cô khẽ rùng mình,chất giọng lạnh tanh,sắc bén răng đe trong từng lời nói,hơi thở
Jen không đáp,thản nhiên bước vào bên trong
Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.Ánh mắt dừng lại ở Nike
-"Cả Nike cũng về?"-Jen cười nhạt
Nike không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm,cậu nhún vai
-"Lại gặp nhau rồi!"
-"Không nên thì phải!"-Jen khinh bỉ
-"Khỏe chứ? Anh Jen..."
-"Vẫn tốt. Cha cậu thế nào? Vẫn tốt chứ? Vẫn cam tâm làm tay sai cho..."
-"Vẫn khỏe,cảm ơn"-Nike cắt ngang lời Jen bằng một chất giọng lạnh tanh không mấy vui vẻ
Những mẩu đối thoại rời rạc chấp nối nhau tạo ra một mối liên hệ khá phức tạp giữa bọn họ
Nike-có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Đơn Quân Hạo
Jen-Trạch Khả Lợi-không cùng trận tuyến với Quân Hạo
Nike-Jen: Có vẻ chẳng ưa nhau
Chu Bích Lâm-Jen: Khá thân thích
Bọn họ là sao đây? Thế này là thế nào? Mấy năm trời nó không đặt chân ra bên ngoài không biết xung quanh mình đang diễn ra việc gì.Có vẻ,sự trùng phùng này không mấy là tốt.
Bọn họ mổi người ấp ủ một bí mật riêng
kết nối với nhau trong sự rời rạc mơ hồ.
Jen tiến vào phía nó,chìa ra chiếc lắc tay thuộc cung song tử cực chất,cực xinh-hàng độc
-"Cho em nè..."-Jen lấy lại vẻ dịu dàng thường ngày vốn có
Nó nhíu mài.Thứ nó ghét nhất là trang sức,vướng tay vướng chân biết nhường nào
-"Không-thích"nó đáp
-"Nhưng anh đã bỏ rất nhiều công sức để tím nó về..."-Jen buồn buồn
Nó nhìn một hồi lâu,rồi lại lắc đầu.
-"Saron à..."
Dứt lời,1 bàn tay rắn chắt ném vụt chiếc lắc tay vào dọt rác cuối lớp
Bịch!
Chiếc lắc đáp đất thành công,ánh mắt Jen rực lửa nhìn Gia Bảo
-"tao ghét nhất là ai soi mói chuyện của tao đấy!"
Nike đứng im tự nãy giờ,mọi việc diễn ra nhanh quá,cậu chưa kịp hình dung chuyện gì đang diễn ra
-"Jen-Thiên thần tím là gì của anh?"-Nike ngờ ngờ hỏi
Jen lườm cậu,răng đe
-"Đừng có chạm vào cô ấy dù chỉ 1 sợi tóc thôi.Nhớ đấy.Dù là cậu hay Đơn Quân Hạo tôi cũng không bỏ qua đâu"
Rồi Jen quay lại nhìn Bảo,rực lửa
-"Mày muốn gì?"
Bào nhìn anh,khô khốc
-"không thích"-Anh ta dửng dưng đáp
-"tao tặng Saron.Không phải mày"
-"Nhưng tao không cho phép mày đối xử tốt với nó"-Bảo đều đều đáp
-"Mày...lấy tư cách gì cấm tao."-Jen tức tối túm lấy cổ áo Bảo,lớn giọng
Trận chiến của Đại Bàng và Chim Ưng lại diễn ra trong hồi hợp và những cơn khó thở dồn dập
-"Tao là anh nó"-Bảo đáp
-"Anh?"-Nike và Bích Lâm đồng thanh đáp
Nó mệt nhọc gập quyển sách lại một cách mạnh bạo,ngước đôi mắt nâu tím lạnh lẽo như muốn giết người lên nhìn chằm chằm vào Jen và Bảo,chất giọng nhẹ tễnh lại vang lên
-"Biến-hết"-nó gằn từng chữ,đôi mắt sắc lạnh,vô cảm lại hiện ra
Khả Lợi giật tay áo Jen như ra hiệu
Bảo lùi lại một bước.Trông nó mà nổi giận,dù Bảo không muốn thừa nhận sự thực nhưng quả là rất đáng sợ...Cực kì đáng sợ
Bọn họ dần dần tản ra,chỉ có Nike ngây thơ,vô tội,không biết gì là tiến đến hề hà bên nó,cười nhẹ
-"Saron..cậu là em của Gia Bảo sao?"
Câu hỏi ngu ngốc ấy chính là một sai lâm-sai lầm nhất của Nike khi nói chuyện vào lúc này
/80
|