Nó đăm ánh mắt giết người tới Nike-sự ngu ngốc nhất trong ngày của cậu khi không tìm hiểu xem-NÓ LÀ AI?
-"Tôi...tôi..chỉ tò mò..nếu cậu không thích trả lời..thì cũng không sao đâu"-Nike chữa ngượng rồi mau chóng lỉnh ra ngoài cửa! Có điên dã man mới đứng ở đó!
Nó đặt chân về nhà trước giờ nghỉ bằng chiếc BMR đổ xịch trước cổng. Mệt mõi,nó xô cửa phòng và bước vào.Đôi đồng tử dãn rộng hết cỡ,khóe môi mấp máy vài từ rời rạc
-"Bà....là....?"
Người đàn bà đang lui cúi cắm nhành anh đào xinh xắn lên lọ hoa trên bàn,khi nghe tiếng động bước vào không tránh được sự bối rối.Bà cuối mặt không đáp
Dáng vẻ thật kiêu sa,bình thản, nó cảm giác được sự thân thiết vô bờ,nó bước đến gần người phụ nữ hơn,chất giọng dịu dàng hơn thường ngày
-"Ngẩng mặt lên.."
Hơn hết,Sara muốn nhìn thấy con gái mình từng giờ,từng phút,nhưng bổng chốc,phút giây này,cô không dám đối diện.Cô sợ
-"Tôi bảo ngẩng mặt lên!"-Nó hấp tấp
Thu hết can đảm,máu dồn lên não để lấy tự tin.Sara ngẩng lên ngắn khuôn mặt thanh tú của con mình.Trong phút chốc,nó nghe lồng ngực nhói lên một tia đau đớn
Khuôn mặt của nó..so với khuôn mặt của người đang đứng trước mặt mình..Há chẳng phải bản sao nguyên vẹn sao?
-"Bà là ai?"-Nó run run hỏi,chất giọng xen lẫn nhìu thứ cảm xúc
-"Tôi là người làm được ông chủ thuê dọn dẹp phòng cho cô,thưa cô chủ"-Sara đáp,giọng không mấy gì là bình tỉnh
-"Bà-nói-dối"-Nó gằn từng chữ
Sara..Cô ấy đã quên nó là ai sao? là lai tạo của sự hoàn hảo thì làm sao có thể qua mặt nó được.
-"nói đi.bà là ai?"-Nó không cáu gắt mà nhẹ nhàng hỏi
-"Xin lổi."
Ngay phút chốc,Sara nhảy ra cửa sổ và biến mất trong tích tắc
Nó không gọi người,không đuổi theo,mà đứng im bất động
-"mẹ?"-Saron nhíu mài đầy nghi hoặc
-"Tôi...tôi..chỉ tò mò..nếu cậu không thích trả lời..thì cũng không sao đâu"-Nike chữa ngượng rồi mau chóng lỉnh ra ngoài cửa! Có điên dã man mới đứng ở đó!
Nó đặt chân về nhà trước giờ nghỉ bằng chiếc BMR đổ xịch trước cổng. Mệt mõi,nó xô cửa phòng và bước vào.Đôi đồng tử dãn rộng hết cỡ,khóe môi mấp máy vài từ rời rạc
-"Bà....là....?"
Người đàn bà đang lui cúi cắm nhành anh đào xinh xắn lên lọ hoa trên bàn,khi nghe tiếng động bước vào không tránh được sự bối rối.Bà cuối mặt không đáp
Dáng vẻ thật kiêu sa,bình thản, nó cảm giác được sự thân thiết vô bờ,nó bước đến gần người phụ nữ hơn,chất giọng dịu dàng hơn thường ngày
-"Ngẩng mặt lên.."
Hơn hết,Sara muốn nhìn thấy con gái mình từng giờ,từng phút,nhưng bổng chốc,phút giây này,cô không dám đối diện.Cô sợ
-"Tôi bảo ngẩng mặt lên!"-Nó hấp tấp
Thu hết can đảm,máu dồn lên não để lấy tự tin.Sara ngẩng lên ngắn khuôn mặt thanh tú của con mình.Trong phút chốc,nó nghe lồng ngực nhói lên một tia đau đớn
Khuôn mặt của nó..so với khuôn mặt của người đang đứng trước mặt mình..Há chẳng phải bản sao nguyên vẹn sao?
-"Bà là ai?"-Nó run run hỏi,chất giọng xen lẫn nhìu thứ cảm xúc
-"Tôi là người làm được ông chủ thuê dọn dẹp phòng cho cô,thưa cô chủ"-Sara đáp,giọng không mấy gì là bình tỉnh
-"Bà-nói-dối"-Nó gằn từng chữ
Sara..Cô ấy đã quên nó là ai sao? là lai tạo của sự hoàn hảo thì làm sao có thể qua mặt nó được.
-"nói đi.bà là ai?"-Nó không cáu gắt mà nhẹ nhàng hỏi
-"Xin lổi."
Ngay phút chốc,Sara nhảy ra cửa sổ và biến mất trong tích tắc
Nó không gọi người,không đuổi theo,mà đứng im bất động
-"mẹ?"-Saron nhíu mài đầy nghi hoặc
/80
|