Saron đặt chân khỏi chiếc Lamboghini của Gia Bảo.Ánh mắt lơ đãng dán chặt vào chiếc cổng mạ vàng bóng loáng đề hai chữ Vạn Thiên trông thật quý tộc,kiêu sa
Không muốn để ý nhưng cũng không thể phủ nhận,mọi người đang nhìn nó bằng ánh mắt kì lạ nhất
Vài giây sau,Khả Lợi và Hạo Kì cũng đổ xe tới..Anh lướt qua chổ nó đang đứng,cười cười
-"Tử San...à không,Saron.Anh đưa em lên phòng hiệu trưởng nhé"
Nó không đáp lời anh,lướt qua khỏi khu vực đang rộn tiếng xì xầm
-"Kia không phải Jen sao? Cười cười nói nói với ai thế nhỉ?"
Người được gọi là Jen-Phó Hạo Kì vò đầu rứt tóc một cách khổ sở
-"Trời ơi..Saron nó đã như vậy 8 năm rồi không chán sao?"
Khả Lợi quay sang nhìn Bảo,tỏ vẻ khó hiểu
-"Cha anh nhặt Saron ở đâu thế?"
Bảo lạnh nhạt lướt qua phía Jen và Khả Lợi.
8 năm trước,Trong một đêm trăng sáng rực trời,Từ Khắc Lâm bế về một đứa bé gái không rõ thân thế,từ đó tình cha của anh bị san sẽ một nữa,thậm chí là hơn thế nữa cho đứa bé kia.
Con nhóc có đôi mắt nâu tím lạnh rợn người,mái tóc dài trượt trên tấm lưng hạt dẻ quyến rũ.
Thứ đáng ghét duy nhất ở nó-Từ Tử San-Saron là những ánh nhìn thờ ơ vô cảm,chất giọng trong trẻo,êm ã không bao giờ thốt lên một cách đúng nghĩa.Thế giới của nó chỉ có im lặng-im lặng và im lặng!
2 chữ vô vị có thể hình dung cuộc sống của một cô gái 16 tuổi nhan sắc khuynh thành như Saron.
Nó hé nhẹ cánh cửa phòng văn thư,thầy hiệu trưởng mái tóc điểm chút hoa râm đang nhâm nhi tách trà,không buồn nhìn lên người đối diện mà cất giọng ồ ồ
-"Em là người mà chủ tịch Từ gởi đến?"
Vì không ngẩng lên nên ông không thấy được cái gật đầu đáp lời từ nó
-"Em không thấy tôi đang hỏi em sao?"-Thầy giận dữ ngước ánh mắt hếch ngược nhìn nó
Và tia nhìn tóe lửa đó nhanh chóng được dập tắt bởi một sự lãnh khốc của gam màu nâu tím
-"Em..là con nuôi của Chủ tịch Từ?"
Lần này,ông đã nhìn thấy sự gật đầu từ nó
-"Em không biết nói chuyện sao?"
-"Gọi tôi là Saron!"-Nó lặp lại lời nói thường ngày
Thầy không nói thêm,có lẽ là bất lực trước sự vô cảm ấy chăng
-"Hết giờ ra chơi em vào học đi.Khối 10 cấp A"
Nó không đáp lời thầy.lẳng lặng bước ra.
Jen đứng bên ngoài như đang chờ đợi nó,nhìn thấy tấm lưng quen thuộc,anh cười nhe răng
-"Sao rồi? Em học cấp A chứ?"
Nó gật nhẹ đầu.lướt đi qua anh..Jen vẫn đi theo,như độc thoại một mình.Đại loại là
-"Ra chơi anh rủ em ra canteen nhé"
-"Có ai bắt nạt em thì nói với anh nha"
hay là
-"chiều về chung xe với anh đi.Gia Bảo nó khô khốc lắm"
tóm lại vẫn là những lời độc thoại,rồi những cú ôm đầu chán nản
-"Saron..Em nói gì đi chứ.."
Nó nhìn anh,ánh mắt bình thản,chất giọng mềm mỏng mà uy quyền
-"Mệt..lắm!"
Thế đó,nó lướt qua Jen như thể anh không tồn tại
Jen lảm nhảm một mình
-"Trời ạ..mình tự soi gương,mình thấy mình cũng không đến nổi..mà sao Saron nó..."-Jen lắc đầu bất lực
Không muốn để ý nhưng cũng không thể phủ nhận,mọi người đang nhìn nó bằng ánh mắt kì lạ nhất
Vài giây sau,Khả Lợi và Hạo Kì cũng đổ xe tới..Anh lướt qua chổ nó đang đứng,cười cười
-"Tử San...à không,Saron.Anh đưa em lên phòng hiệu trưởng nhé"
Nó không đáp lời anh,lướt qua khỏi khu vực đang rộn tiếng xì xầm
-"Kia không phải Jen sao? Cười cười nói nói với ai thế nhỉ?"
Người được gọi là Jen-Phó Hạo Kì vò đầu rứt tóc một cách khổ sở
-"Trời ơi..Saron nó đã như vậy 8 năm rồi không chán sao?"
Khả Lợi quay sang nhìn Bảo,tỏ vẻ khó hiểu
-"Cha anh nhặt Saron ở đâu thế?"
Bảo lạnh nhạt lướt qua phía Jen và Khả Lợi.
8 năm trước,Trong một đêm trăng sáng rực trời,Từ Khắc Lâm bế về một đứa bé gái không rõ thân thế,từ đó tình cha của anh bị san sẽ một nữa,thậm chí là hơn thế nữa cho đứa bé kia.
Con nhóc có đôi mắt nâu tím lạnh rợn người,mái tóc dài trượt trên tấm lưng hạt dẻ quyến rũ.
Thứ đáng ghét duy nhất ở nó-Từ Tử San-Saron là những ánh nhìn thờ ơ vô cảm,chất giọng trong trẻo,êm ã không bao giờ thốt lên một cách đúng nghĩa.Thế giới của nó chỉ có im lặng-im lặng và im lặng!
2 chữ vô vị có thể hình dung cuộc sống của một cô gái 16 tuổi nhan sắc khuynh thành như Saron.
Nó hé nhẹ cánh cửa phòng văn thư,thầy hiệu trưởng mái tóc điểm chút hoa râm đang nhâm nhi tách trà,không buồn nhìn lên người đối diện mà cất giọng ồ ồ
-"Em là người mà chủ tịch Từ gởi đến?"
Vì không ngẩng lên nên ông không thấy được cái gật đầu đáp lời từ nó
-"Em không thấy tôi đang hỏi em sao?"-Thầy giận dữ ngước ánh mắt hếch ngược nhìn nó
Và tia nhìn tóe lửa đó nhanh chóng được dập tắt bởi một sự lãnh khốc của gam màu nâu tím
-"Em..là con nuôi của Chủ tịch Từ?"
Lần này,ông đã nhìn thấy sự gật đầu từ nó
-"Em không biết nói chuyện sao?"
-"Gọi tôi là Saron!"-Nó lặp lại lời nói thường ngày
Thầy không nói thêm,có lẽ là bất lực trước sự vô cảm ấy chăng
-"Hết giờ ra chơi em vào học đi.Khối 10 cấp A"
Nó không đáp lời thầy.lẳng lặng bước ra.
Jen đứng bên ngoài như đang chờ đợi nó,nhìn thấy tấm lưng quen thuộc,anh cười nhe răng
-"Sao rồi? Em học cấp A chứ?"
Nó gật nhẹ đầu.lướt đi qua anh..Jen vẫn đi theo,như độc thoại một mình.Đại loại là
-"Ra chơi anh rủ em ra canteen nhé"
-"Có ai bắt nạt em thì nói với anh nha"
hay là
-"chiều về chung xe với anh đi.Gia Bảo nó khô khốc lắm"
tóm lại vẫn là những lời độc thoại,rồi những cú ôm đầu chán nản
-"Saron..Em nói gì đi chứ.."
Nó nhìn anh,ánh mắt bình thản,chất giọng mềm mỏng mà uy quyền
-"Mệt..lắm!"
Thế đó,nó lướt qua Jen như thể anh không tồn tại
Jen lảm nhảm một mình
-"Trời ạ..mình tự soi gương,mình thấy mình cũng không đến nổi..mà sao Saron nó..."-Jen lắc đầu bất lực
/80
|