Mars chau mài nhìn Lâm tỏ vẻ khó hiểu.Không phải đây là lần đầu tiên,thứ cảm xúc này đã bắt đầu xuất hiện tuyệt nhiên khi nó-Saron đặt chân vào Từ gia
-"Khắc Lâm,Saron càng lớn,,tôi càng thấy nó giống một người..."-Mars gợi khéo
-"Tôi nhận nuôi nó ở cô nhi viện,vì thấy nó đáng yêu nên mới....Chứ giống ai đâu."-Lâm cười giả lã
-"Không,từ cách xử sự,cách nói chuyện đến vẻ bề ngoài đều giống người đó.Rất giống..."
-"Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi ông bạn à..."-Nhanh chóng,Lâm dùng chiêu cũ dập tắt đi mọi hoài nghi của Mars về thân thế Saron
Nó bước chân đến cửa lớp và ánh nhìn nồng hậu phát ra từ bên trong-cô giáo chủ nhiệm trẻ trung,học vấn được đo bởi lớp kiếng dạy cộm trên sóng mũi,lấp đi cặp mắt nai ti hí vì ma sát lâu ngày của kính
-"em vào đi..."
Nó gật nhẹ đầu chào cô,bước vào lớp và kịp tìm chổ cho mình
-"Em là Tử San sao?"
-"Gọi tôi là Saron"-Nó nhìn cô,giọng nói đều đều
Cô không hỏi,những học sinh kì lạ như thế không phải là lần đầu tiên xuất hiện,cô ra hiệu cho nó chọn chổ ngồi để bắt đầu buổi học
Một chiếc bàn 2 người trống chỗ phía góc lớp,cạnh cửa sổ thoáng đãng đã vào tầm ngắm
Nó từ từ dịch chuyển xuống góc lớp,chưa kịp đặt mông lên thì một tiếng nữ đã phản đối
-"Không được,cô! Đó là chổ của Quân Hạo,cậu ấy sẽ không thích ngồi chung với người khác đâu!"
Nó nhìn dáo giác chung quanh,có ai ngồi chiếc bàn này đâu chứ...
-"hôm nay cậu ấy không đi học!"-Như thấu hiểu sự thắc mắc của nó,cô bạn phía trên tết tóc đuôi gà giải thích
-"Nhưng mà hết chổ rồi.."-Cô khó xử
Nó đảo mắt một vòng,rõ là hết chổ
-"Thôi..Saron cứ tạm ngồi chổ đó đi...dẫu sao hôm nay Quân Hạo cũng không đến trường..."
Nó im lặng đặt balo lên bàn..chưa kịp ngồi thì..
-"Biến khỏi chổ đó..."-từ bên ngoài,1 gã con trai cao ráo,mái tóc màu đỏ lửa bắt mắt hiện ra,ánh mắt ngầu ngầu màu xanh nước biển chiếu thẳng vào nó-Ra Lệnh
Cô khó xử,nhìn cậu con trai van nài
-"Quân Hạo,hết chổ rồi,hay để bạn ngồi đó tạm một ngày đi..."
Hắn ta không đáp lời cô,sòng sọc nhìn nó
-"Tôi bảo cô tránh!"
Nó nhìn hắn,không chút hoảng sợ,bình thản-vô cảm như thường lệ..
Khoảng cách khá xa nên cả hai không trông rõ mặt nhau,giọng nói dõng dạc của người tên Quân Hạo lại vang lên,đầy rẫy nguy hiểm
-"Nếu cô muốn chết.Thử ngồi xem!"
Môi nó nhếch lên vẽ thành nụ cười bán nguyệt,hiển nhiên đặt mông ngồi xuống ghế,ánh mắt nhìn hắn-Không cảm xúc
-"Thử không?"-Nó hướng về phía hắn,bình thản hỏi
-"Khắc Lâm,Saron càng lớn,,tôi càng thấy nó giống một người..."-Mars gợi khéo
-"Tôi nhận nuôi nó ở cô nhi viện,vì thấy nó đáng yêu nên mới....Chứ giống ai đâu."-Lâm cười giả lã
-"Không,từ cách xử sự,cách nói chuyện đến vẻ bề ngoài đều giống người đó.Rất giống..."
-"Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi ông bạn à..."-Nhanh chóng,Lâm dùng chiêu cũ dập tắt đi mọi hoài nghi của Mars về thân thế Saron
Nó bước chân đến cửa lớp và ánh nhìn nồng hậu phát ra từ bên trong-cô giáo chủ nhiệm trẻ trung,học vấn được đo bởi lớp kiếng dạy cộm trên sóng mũi,lấp đi cặp mắt nai ti hí vì ma sát lâu ngày của kính
-"em vào đi..."
Nó gật nhẹ đầu chào cô,bước vào lớp và kịp tìm chổ cho mình
-"Em là Tử San sao?"
-"Gọi tôi là Saron"-Nó nhìn cô,giọng nói đều đều
Cô không hỏi,những học sinh kì lạ như thế không phải là lần đầu tiên xuất hiện,cô ra hiệu cho nó chọn chổ ngồi để bắt đầu buổi học
Một chiếc bàn 2 người trống chỗ phía góc lớp,cạnh cửa sổ thoáng đãng đã vào tầm ngắm
Nó từ từ dịch chuyển xuống góc lớp,chưa kịp đặt mông lên thì một tiếng nữ đã phản đối
-"Không được,cô! Đó là chổ của Quân Hạo,cậu ấy sẽ không thích ngồi chung với người khác đâu!"
Nó nhìn dáo giác chung quanh,có ai ngồi chiếc bàn này đâu chứ...
-"hôm nay cậu ấy không đi học!"-Như thấu hiểu sự thắc mắc của nó,cô bạn phía trên tết tóc đuôi gà giải thích
-"Nhưng mà hết chổ rồi.."-Cô khó xử
Nó đảo mắt một vòng,rõ là hết chổ
-"Thôi..Saron cứ tạm ngồi chổ đó đi...dẫu sao hôm nay Quân Hạo cũng không đến trường..."
Nó im lặng đặt balo lên bàn..chưa kịp ngồi thì..
-"Biến khỏi chổ đó..."-từ bên ngoài,1 gã con trai cao ráo,mái tóc màu đỏ lửa bắt mắt hiện ra,ánh mắt ngầu ngầu màu xanh nước biển chiếu thẳng vào nó-Ra Lệnh
Cô khó xử,nhìn cậu con trai van nài
-"Quân Hạo,hết chổ rồi,hay để bạn ngồi đó tạm một ngày đi..."
Hắn ta không đáp lời cô,sòng sọc nhìn nó
-"Tôi bảo cô tránh!"
Nó nhìn hắn,không chút hoảng sợ,bình thản-vô cảm như thường lệ..
Khoảng cách khá xa nên cả hai không trông rõ mặt nhau,giọng nói dõng dạc của người tên Quân Hạo lại vang lên,đầy rẫy nguy hiểm
-"Nếu cô muốn chết.Thử ngồi xem!"
Môi nó nhếch lên vẽ thành nụ cười bán nguyệt,hiển nhiên đặt mông ngồi xuống ghế,ánh mắt nhìn hắn-Không cảm xúc
-"Thử không?"-Nó hướng về phía hắn,bình thản hỏi
/80
|