Cánh rừng âm u, tĩnh mịch bao bọc bởi một bức màn bóng tối vây quanh đầy hấp lực. Tiếng chó tru khắp mọi nẻo đường đến độ cách xa 1/2 cây số cũng có thể nghe thấy những âm vực thê lương, đáng sợ ấy.Mưa ngớt hạt từ rất lâu rồi, chỉ lất phất vài giọt trên đỉnh đầu vương vướng nước..Nó-tay phải cầm một sợi dây thừng-tay trái cầm một chiếc đèn pin-vai mang chiếc balo nhỏ tí đừng một số dụng cụ dành cho leo núi.
Bước chân đầu tiên đặt vào cánh rừng, làn da sững lại, nó cảm thấy lạnh người khi làn gió nhè nhẹ, hiu hiu thổi qua kẽ tóc. Chiếc đèn thô sơ không đủ khả năng cung cấp ánh sáng triệt để giúp Thiên Thiên giải quyết vấn đề, nó mon men vào khu rừng đầy bí hiểm.Lục tung trí não để tìm ra phương hướng và Diệp Thảo!
"Gruuuuu"-Những âm thanh vang vọng tạo ra từ nhiều loài vật khác nhau khiến người ta cảm giác sợ sệt và ớn lạnh. Tiếng chó sói tru cao ngất như đói mồi, tiếng con trùng vo ve rít lên từng nấc một, tiếng dã thú vật con mồi trong âm thanh thê lương, đau đớn.Tiếng động vật lấn lướt nhau, chạy rần rần trở về nơi trú ngụ báo hiệu đêm đen đã về! Nó không còn nhiều thời gian để trả giá với tính mạng của hắn-Giả dụ sau này, Thiên Thiên biết người hôm nay nó dùng tính mạng để cứu là kẻ đã giết hại cha mẹ mình.Nổi mau thuẫn này sẽ giải quyêt ra sao đây?
Bóng đèn lập lòe trong màn đêm tối tăm, chập chờn, loe loét đến đáng sợ.Nó men theo con đường mòn,có lẽ là những tay thợ săn trước đây lên núi để lại.Nơi này quả là hoang sơ như lời Nhật nói-Không một chút gì là biểu hiện của sự sống
Xoạt....!-Âm thanh kì dị vang lên mổi lúc một gần nó hơn
Xoạt...Xoạt..-Càng lúc càng tiến gần, như thể bước chân của người đang đuổi theo nó
Thiên Thiên không ngoảnh đầu lại, cắm cuối chạy một mạch, chạy mổi lúc càng nhanh hơn.Thở gấp hơn và âm thanh đó đuổi mổi lúc một gần hơn.
Khoảng cách giữa nó và sinh vật là được thu hẹp một cách đáng kể.
Xoạt..Xẹt.....-Bóng đen đó tăng tốc đến kinh hoàng.Hoặc là Thiên Thiên đứng lại đối diện, hai là dùng chút sức lực tiềm tàng để tẩu thoát.Nhưng xem ra...Không thể rồi
Tách!-Ánh đèn từ phía sau nó bật lên sáng hẳn với đèn pin trong tay nó.Nó nuốt khan, từ từ quay lại nhìn trực diện..1 bóng đen lù lù hiện ra trong bóng tối
Phập......!-1 cáng dao cắm vào thân cây,cách đầu nó khoảng 2cm...Tiếng gì đó "rít" lên thật đáng sợ.
Nó từ từ mở mắt ra, tim suýt rớt ra ngoài khi con rắn từ trên cây rớt xuống, quấn vào chân nó, máu tèm nhem.Mặt nó xanh hẳn lên
-"Minh Nhật.......?"
-"Em làm gì chạy như ma đuổi vậy? "-Nhật thở dốc, nhìn nó
-"thì ra là anh.Chính anh đã giết con rắn này sao?"-Nó chỉ vào con rắn đang cuộn tròn dưới đất, nuốt khan
-"Chứ emn nghĩ là ai?"
-"Sao anh lại theo em? Mà sao lúc nãy không lên tiếng làm em hết hồn?"
-"anh không yên tâm khi để em một mình lên núi.Anh lên tiếng để đánh thức thú rừng dậy à? Em muốn làm mồi cho chúng sao?"
Nó dương cặp mắt nai nhìn Nhật, thu cổ lại
"Á...."-Cẩn thận"-Đồng loạt là hai âm thanh vang lên cùng lúc của nó và Nhật!
Bước chân đầu tiên đặt vào cánh rừng, làn da sững lại, nó cảm thấy lạnh người khi làn gió nhè nhẹ, hiu hiu thổi qua kẽ tóc. Chiếc đèn thô sơ không đủ khả năng cung cấp ánh sáng triệt để giúp Thiên Thiên giải quyết vấn đề, nó mon men vào khu rừng đầy bí hiểm.Lục tung trí não để tìm ra phương hướng và Diệp Thảo!
"Gruuuuu"-Những âm thanh vang vọng tạo ra từ nhiều loài vật khác nhau khiến người ta cảm giác sợ sệt và ớn lạnh. Tiếng chó sói tru cao ngất như đói mồi, tiếng con trùng vo ve rít lên từng nấc một, tiếng dã thú vật con mồi trong âm thanh thê lương, đau đớn.Tiếng động vật lấn lướt nhau, chạy rần rần trở về nơi trú ngụ báo hiệu đêm đen đã về! Nó không còn nhiều thời gian để trả giá với tính mạng của hắn-Giả dụ sau này, Thiên Thiên biết người hôm nay nó dùng tính mạng để cứu là kẻ đã giết hại cha mẹ mình.Nổi mau thuẫn này sẽ giải quyêt ra sao đây?
Bóng đèn lập lòe trong màn đêm tối tăm, chập chờn, loe loét đến đáng sợ.Nó men theo con đường mòn,có lẽ là những tay thợ săn trước đây lên núi để lại.Nơi này quả là hoang sơ như lời Nhật nói-Không một chút gì là biểu hiện của sự sống
Xoạt....!-Âm thanh kì dị vang lên mổi lúc một gần nó hơn
Xoạt...Xoạt..-Càng lúc càng tiến gần, như thể bước chân của người đang đuổi theo nó
Thiên Thiên không ngoảnh đầu lại, cắm cuối chạy một mạch, chạy mổi lúc càng nhanh hơn.Thở gấp hơn và âm thanh đó đuổi mổi lúc một gần hơn.
Khoảng cách giữa nó và sinh vật là được thu hẹp một cách đáng kể.
Xoạt..Xẹt.....-Bóng đen đó tăng tốc đến kinh hoàng.Hoặc là Thiên Thiên đứng lại đối diện, hai là dùng chút sức lực tiềm tàng để tẩu thoát.Nhưng xem ra...Không thể rồi
Tách!-Ánh đèn từ phía sau nó bật lên sáng hẳn với đèn pin trong tay nó.Nó nuốt khan, từ từ quay lại nhìn trực diện..1 bóng đen lù lù hiện ra trong bóng tối
Phập......!-1 cáng dao cắm vào thân cây,cách đầu nó khoảng 2cm...Tiếng gì đó "rít" lên thật đáng sợ.
Nó từ từ mở mắt ra, tim suýt rớt ra ngoài khi con rắn từ trên cây rớt xuống, quấn vào chân nó, máu tèm nhem.Mặt nó xanh hẳn lên
-"Minh Nhật.......?"
-"Em làm gì chạy như ma đuổi vậy? "-Nhật thở dốc, nhìn nó
-"thì ra là anh.Chính anh đã giết con rắn này sao?"-Nó chỉ vào con rắn đang cuộn tròn dưới đất, nuốt khan
-"Chứ emn nghĩ là ai?"
-"Sao anh lại theo em? Mà sao lúc nãy không lên tiếng làm em hết hồn?"
-"anh không yên tâm khi để em một mình lên núi.Anh lên tiếng để đánh thức thú rừng dậy à? Em muốn làm mồi cho chúng sao?"
Nó dương cặp mắt nai nhìn Nhật, thu cổ lại
"Á...."-Cẩn thận"-Đồng loạt là hai âm thanh vang lên cùng lúc của nó và Nhật!
/80
|