Chúng ta…Là kẻ thù của nhau!
Hốt hoảng đảo mắt chung quanh, hắn không tìm ra được bất cứ giải pháp nào cho việc mang Thiên Thiên lên mặt đất. Bất lực, Quân Hạo hỏi
-“Cô có mang dây thừng không?”
-“Không!”-Nó đáp lại một cách khó khăn.
Hắn đừng mãi, rồi bám theo các lổ nhỏ trên tường hố ( Có lẽ là do những động vật đào hang để lại) khó khăn trèo xuống duối trước cắp mắt ngạc nhiên của nó. Nó quát to
-“Anh điên à? Tự nhiên vác xác xuống đây làm gì thế?”
Anh nhíu mài, nhìn nó.
-“Không xuống đây làm sao cõng cô lên?”
Tới lượt nó mở đôi ngươi to tháo láo nhìn hắn. nuốt nước bọt cái ực tỏ vẻ không tin lắm vào thính giác của mình. Khuôn mặt nhợt nhạt, tái xanh ngó hắn trân trân
-“Cõng tôi? Làm sao lên được?”-Vừa nói. Nó vừa đưa tay chỉ lên trên miệng hố cách đáy một khoảng khá cao
-“Không được cũng phải được!”-Hắn nói, luôn tiện bước chân đến bên cạnh nó, đưa tay sờ nhẹ vào vết thương và kịp nghe tiếng “a” nhỏ nhỏ phát ra từ miệng nó.
-“Chắc tôi phải rút mũi tên ra trước đã!”-Bằng khuôn mặt khó coi nhất, giọng nói khó nghe nhất, hắn lên tiếng
Nó gật đầu mạnh dạn.
Đôi tay rắn chắt của hắn không kém phần mềm mỏng, từ từ vịn vào đầu mũi tên, mắt dán trân trân vào vết thương ướt lượng độ sâu của đầu mũi. 5 ngón tay từ từ siết vào thân tên…
Mắt hắn vẫn không yên tâm, lần nữa ngó lên nhìn khuôn mặt nó đang dần dần biến sắc, bờ môi nhợt nhạt, khô khốc. phía dưới, máu tươi vẫn đang chầm chậm rỉ ra…
-“Cô chắc là mình chịu nổi chứ?”
Khác với Thiên Thiên ở đảo Thiên Thần, lúc này, ánh mắt nó trở nên vô hồn hơn, từ từ nhắm hờ lại, vô cảm nói
-“Đừng lôi thôi nữa! Làm đi!”
Lâu lắm rồi, hắn mới nghe được chất giọng ra lệnh từ con người ấy.Bật cười khẩy, hắn đưa tay giật phăng mũi tên một lực vừa đủ trước khi nó cắn nứt môi, mồi hôi chảy ra ướt nhoàm tóc và áo, “ứ” lên một cách đầy đau đớn
-“Mẹ nó! Gãy lại một đoạn ở bên trong rồi”
Vì quá đau, nó mở đôi mắt đỏ au của mình ra, đưa tay xé “roẹt” tấm rìa áo, băng bó miệng vết thưng lại, nó nhìn hắn thều thào
-“Mặc đi.! Lên thôi!”
Hắn nhếch môi cười nhạt, đưa tay đỡ nó đứng dậy. âm thanh “rắc rác” phát ra từ khuỷu xương lại vang lên khiến mặt nó nhăn lại, hắn chau mài.
-“Trật chân rồi! Không tiếp tục đứng được đâu! Mau lên đi!”-Hắn vừa nói, vừa khom người xuống. Nó nhếch môi một cái tự mãn rồi cũng leo lên. Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại một cách đầy thoải mái khi tựa mình vào bờ vai vững chãi, rắng chắc kia.!
Quân Hạo từ nấc từ nấc một đèo nó lên trên miệng. Thành hố khô, không ẩm ướt nên không quá trơn trượt, khó khăn.
Chốc chốc, hắn lại lên tiếng cầm chừng, sợ nó ngất đi mà buo6ngtay ra thì coi như công cóc. “ Này..Cô phải bám chặt vào tôi đó.” Đáp lại những lần dặn dò như thế vẫn là những từ với âm vực quen thuộc “ Đừng lãi nhãi nữa! Biết rồi!”
Hàng mi như có ai đó kéo sụp xuống, đôi mắt nó từ từ lim dim, thân thể như đang phiêu diêu trong gió…Người trong gương, có đôi mắt màu nâu tím, mái tóc dài, khuôn mặt lạnh lùng và chẳng bao giờ nở nụ cười…….
Một khoảng không lơ lững trong không gian…
-“Saron.! Cô làm sao vậy? tự dưng sao lại thả tay ra?”
Tình trạng lúc này, hắn vừa chồm lên mặt đất, tay bám được vào một rễ dây leo để chường lên trên thì bất giác vật nặng trên lưng từ từ rơi xuống, bàn tay đang vòng qua cổ hắn cũng theo đó mà tuột ra. Khuôn mặt hắn biến sắc, không còn nhiều thời gian suy nghĩ. Một tay hắn níu lấy dây leo, tay còn lại ra sức cầm chặt lấy bàn tay nó vừa tuột xuống dưới.
Khuôn mặt nó gục xuống, phía trên như có ai đó đang cố kéo mình lên khiến vùng cơ nơi cánh tay dãn ra, đau buốt.! Bên tai vẫn văng vẳng tiếng gọi “ Cô còn không tỉnh dậy hai chúng ta sẽ chết đấy!”
Đôi mi dày khẽ rung lên liên hồi, nhíu lại một cách đau đớn.! Và rồi..cặp mắt ấy cuối cùng cũng mở ra. Nhìn hắn và bản thân đang lơ lửng giữa khung trung….(!) Các ngón tay thon dài, nhỏ nhắn, trắng muốt có phần rướm máu từ từ nắm lấy bàn tay hắn đang cố sức giữ chặt. Càng lúc càng siết chặt hơn, não giọng, nó nói-“Anh còn không kéo..Tôi sẽ không chịu nổi nửa đâu!”
Hắn mỉm cười nhẹ, từ từ lên tiếng:
-“Cô hãy bám vào chân tôi! Tôi phải dùng 2 tay mới có sức leo lên mặt đất”
Nó gật nhẹ đầu, tay từ từ rời khỏi trung tâm, bám vào chân hắn một cách cực nhọc.
-“Được rồi! Lên đây!”
Phù..! Cả hai nằm bệt xuống mặt đất, vầng trăng khuyết mảnh nhìn xuống như thương hại họ, tỏa ánh mổi lúc một sáng hơn.
Im lặng một lúc, hắn quát
-“Đang yên đang lành cô mò vào đây làm gì vậy?”
Nó nhắm nghiền mắt, chậm rãi trả lời
-“Tôi tìm Dạ Lưu thảo! Phù Dung nói Dạ Lưu thảo mọc ở dưới gốc trúc ở đây”
Hắn vò đầu một cách khổ sở, đổi giọng mỉa mai
-“Từ lúc nào cô trở nên ngốc nghếch như vậy thế? Lời của cô ta cô cũng tin nữa!trên đời này làm gì có thứ gọi là Dạ Lưu thảo?”
Nó trợn mắt nhìn hắn
-“Mà cô tìm thứ đó làm gì?”-Hắn dịu giọng, hỏi
-“Chữa bệnh!”-Nó thản nhiên đáp
-“Cho cô à? Cô bệnh gì?”
-“Đừng lãi nhải nữa! Giờ làm sao để về đây?”
Hắn đứng bật dậy, kéo nó lên và nói
-“Tôi cõng cô về!”
Vì vết thương hành khá sâu, lại còn một đoạn tên gãy lại bên trong nữa, nó cảm giác mệt mỏi, mất sức kinh khủng, từ từ thả lỏng cơ thể…miệng vẫn còn thều thào một thắc mắc “ Tại sao lại cứu tôi…?”
Trong mơ hồ, nó không nhận rõ được hắn trả lời thế nào, lúc đó, chỉ có một âm thanh trầm, ấm phát ra với thái độ đầy chất khẩy-“Vì chúng ta…Là kẻ thù của nhau!”
*****
Mọi người tập trung đông đúc tại ngoài đình thờ của đảo Thiên Thần, hầu hết là cư dân của đảo đều có mặt. Ai ai cũng ra vẻ nghiêm trọng, đứng ngồi không yên, trên tay cầm hàng chục đuốc lửa sáng rực một vùng.Âu Dương Lạc đang tọa vị trên chiếc ghế bên trên bục cao, bên dưới, khuôn mặt Nhật đang rất khó coi, liên tục nhìn ra hướng Nam như trông ngóng điều gì.Hai tay anh căng thẳng đan vào nhau, mồ hôi toát ra ươn ướt cả lồng bàn tay…
Dung hét lớn, tay chỉ về phía một bóng đen đang lù lù trong màn đem, trên vai cõng một sinh thể lạ đang ngất hẳn.
-“Họ về rồi…!”
Hắn cười khẩy, nhún vai một cái, vô tư nói –“Không ngờ, cô lại được hoan nghênh tới vậy đó, Saron!”
Hắn từ từ tiến bước lại gần, nụ cười trên môi chợt tắt, khuôn mặt tối sầm lại khi cả đám đông đồng thanh lên tiếng
-“Thiêu họ đi! Thiêu chết họ đi! Thiêu đi…..!!!”
Hốt hoảng đảo mắt chung quanh, hắn không tìm ra được bất cứ giải pháp nào cho việc mang Thiên Thiên lên mặt đất. Bất lực, Quân Hạo hỏi
-“Cô có mang dây thừng không?”
-“Không!”-Nó đáp lại một cách khó khăn.
Hắn đừng mãi, rồi bám theo các lổ nhỏ trên tường hố ( Có lẽ là do những động vật đào hang để lại) khó khăn trèo xuống duối trước cắp mắt ngạc nhiên của nó. Nó quát to
-“Anh điên à? Tự nhiên vác xác xuống đây làm gì thế?”
Anh nhíu mài, nhìn nó.
-“Không xuống đây làm sao cõng cô lên?”
Tới lượt nó mở đôi ngươi to tháo láo nhìn hắn. nuốt nước bọt cái ực tỏ vẻ không tin lắm vào thính giác của mình. Khuôn mặt nhợt nhạt, tái xanh ngó hắn trân trân
-“Cõng tôi? Làm sao lên được?”-Vừa nói. Nó vừa đưa tay chỉ lên trên miệng hố cách đáy một khoảng khá cao
-“Không được cũng phải được!”-Hắn nói, luôn tiện bước chân đến bên cạnh nó, đưa tay sờ nhẹ vào vết thương và kịp nghe tiếng “a” nhỏ nhỏ phát ra từ miệng nó.
-“Chắc tôi phải rút mũi tên ra trước đã!”-Bằng khuôn mặt khó coi nhất, giọng nói khó nghe nhất, hắn lên tiếng
Nó gật đầu mạnh dạn.
Đôi tay rắn chắt của hắn không kém phần mềm mỏng, từ từ vịn vào đầu mũi tên, mắt dán trân trân vào vết thương ướt lượng độ sâu của đầu mũi. 5 ngón tay từ từ siết vào thân tên…
Mắt hắn vẫn không yên tâm, lần nữa ngó lên nhìn khuôn mặt nó đang dần dần biến sắc, bờ môi nhợt nhạt, khô khốc. phía dưới, máu tươi vẫn đang chầm chậm rỉ ra…
-“Cô chắc là mình chịu nổi chứ?”
Khác với Thiên Thiên ở đảo Thiên Thần, lúc này, ánh mắt nó trở nên vô hồn hơn, từ từ nhắm hờ lại, vô cảm nói
-“Đừng lôi thôi nữa! Làm đi!”
Lâu lắm rồi, hắn mới nghe được chất giọng ra lệnh từ con người ấy.Bật cười khẩy, hắn đưa tay giật phăng mũi tên một lực vừa đủ trước khi nó cắn nứt môi, mồi hôi chảy ra ướt nhoàm tóc và áo, “ứ” lên một cách đầy đau đớn
-“Mẹ nó! Gãy lại một đoạn ở bên trong rồi”
Vì quá đau, nó mở đôi mắt đỏ au của mình ra, đưa tay xé “roẹt” tấm rìa áo, băng bó miệng vết thưng lại, nó nhìn hắn thều thào
-“Mặc đi.! Lên thôi!”
Hắn nhếch môi cười nhạt, đưa tay đỡ nó đứng dậy. âm thanh “rắc rác” phát ra từ khuỷu xương lại vang lên khiến mặt nó nhăn lại, hắn chau mài.
-“Trật chân rồi! Không tiếp tục đứng được đâu! Mau lên đi!”-Hắn vừa nói, vừa khom người xuống. Nó nhếch môi một cái tự mãn rồi cũng leo lên. Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại một cách đầy thoải mái khi tựa mình vào bờ vai vững chãi, rắng chắc kia.!
Quân Hạo từ nấc từ nấc một đèo nó lên trên miệng. Thành hố khô, không ẩm ướt nên không quá trơn trượt, khó khăn.
Chốc chốc, hắn lại lên tiếng cầm chừng, sợ nó ngất đi mà buo6ngtay ra thì coi như công cóc. “ Này..Cô phải bám chặt vào tôi đó.” Đáp lại những lần dặn dò như thế vẫn là những từ với âm vực quen thuộc “ Đừng lãi nhãi nữa! Biết rồi!”
Hàng mi như có ai đó kéo sụp xuống, đôi mắt nó từ từ lim dim, thân thể như đang phiêu diêu trong gió…Người trong gương, có đôi mắt màu nâu tím, mái tóc dài, khuôn mặt lạnh lùng và chẳng bao giờ nở nụ cười…….
Một khoảng không lơ lững trong không gian…
-“Saron.! Cô làm sao vậy? tự dưng sao lại thả tay ra?”
Tình trạng lúc này, hắn vừa chồm lên mặt đất, tay bám được vào một rễ dây leo để chường lên trên thì bất giác vật nặng trên lưng từ từ rơi xuống, bàn tay đang vòng qua cổ hắn cũng theo đó mà tuột ra. Khuôn mặt hắn biến sắc, không còn nhiều thời gian suy nghĩ. Một tay hắn níu lấy dây leo, tay còn lại ra sức cầm chặt lấy bàn tay nó vừa tuột xuống dưới.
Khuôn mặt nó gục xuống, phía trên như có ai đó đang cố kéo mình lên khiến vùng cơ nơi cánh tay dãn ra, đau buốt.! Bên tai vẫn văng vẳng tiếng gọi “ Cô còn không tỉnh dậy hai chúng ta sẽ chết đấy!”
Đôi mi dày khẽ rung lên liên hồi, nhíu lại một cách đau đớn.! Và rồi..cặp mắt ấy cuối cùng cũng mở ra. Nhìn hắn và bản thân đang lơ lửng giữa khung trung….(!) Các ngón tay thon dài, nhỏ nhắn, trắng muốt có phần rướm máu từ từ nắm lấy bàn tay hắn đang cố sức giữ chặt. Càng lúc càng siết chặt hơn, não giọng, nó nói-“Anh còn không kéo..Tôi sẽ không chịu nổi nửa đâu!”
Hắn mỉm cười nhẹ, từ từ lên tiếng:
-“Cô hãy bám vào chân tôi! Tôi phải dùng 2 tay mới có sức leo lên mặt đất”
Nó gật nhẹ đầu, tay từ từ rời khỏi trung tâm, bám vào chân hắn một cách cực nhọc.
-“Được rồi! Lên đây!”
Phù..! Cả hai nằm bệt xuống mặt đất, vầng trăng khuyết mảnh nhìn xuống như thương hại họ, tỏa ánh mổi lúc một sáng hơn.
Im lặng một lúc, hắn quát
-“Đang yên đang lành cô mò vào đây làm gì vậy?”
Nó nhắm nghiền mắt, chậm rãi trả lời
-“Tôi tìm Dạ Lưu thảo! Phù Dung nói Dạ Lưu thảo mọc ở dưới gốc trúc ở đây”
Hắn vò đầu một cách khổ sở, đổi giọng mỉa mai
-“Từ lúc nào cô trở nên ngốc nghếch như vậy thế? Lời của cô ta cô cũng tin nữa!trên đời này làm gì có thứ gọi là Dạ Lưu thảo?”
Nó trợn mắt nhìn hắn
-“Mà cô tìm thứ đó làm gì?”-Hắn dịu giọng, hỏi
-“Chữa bệnh!”-Nó thản nhiên đáp
-“Cho cô à? Cô bệnh gì?”
-“Đừng lãi nhải nữa! Giờ làm sao để về đây?”
Hắn đứng bật dậy, kéo nó lên và nói
-“Tôi cõng cô về!”
Vì vết thương hành khá sâu, lại còn một đoạn tên gãy lại bên trong nữa, nó cảm giác mệt mỏi, mất sức kinh khủng, từ từ thả lỏng cơ thể…miệng vẫn còn thều thào một thắc mắc “ Tại sao lại cứu tôi…?”
Trong mơ hồ, nó không nhận rõ được hắn trả lời thế nào, lúc đó, chỉ có một âm thanh trầm, ấm phát ra với thái độ đầy chất khẩy-“Vì chúng ta…Là kẻ thù của nhau!”
*****
Mọi người tập trung đông đúc tại ngoài đình thờ của đảo Thiên Thần, hầu hết là cư dân của đảo đều có mặt. Ai ai cũng ra vẻ nghiêm trọng, đứng ngồi không yên, trên tay cầm hàng chục đuốc lửa sáng rực một vùng.Âu Dương Lạc đang tọa vị trên chiếc ghế bên trên bục cao, bên dưới, khuôn mặt Nhật đang rất khó coi, liên tục nhìn ra hướng Nam như trông ngóng điều gì.Hai tay anh căng thẳng đan vào nhau, mồ hôi toát ra ươn ướt cả lồng bàn tay…
Dung hét lớn, tay chỉ về phía một bóng đen đang lù lù trong màn đem, trên vai cõng một sinh thể lạ đang ngất hẳn.
-“Họ về rồi…!”
Hắn cười khẩy, nhún vai một cái, vô tư nói –“Không ngờ, cô lại được hoan nghênh tới vậy đó, Saron!”
Hắn từ từ tiến bước lại gần, nụ cười trên môi chợt tắt, khuôn mặt tối sầm lại khi cả đám đông đồng thanh lên tiếng
-“Thiêu họ đi! Thiêu chết họ đi! Thiêu đi…..!!!”
/80
|