Chúng ta là kẻ thủ
Hắn nghệch mặt, nhìn mọi người như muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đáp lại vẫn là những câu nói, hành động hung hãn đòi mạng người. Mặc kệ tính mạng của kẻ nằm trên vai hắn cũng đang đến giai đoạn nguy kịch . Hắn từ từ đặt Thiên Thiên xuống mặt đất, đôi mắt xanh lam quắc lên những tia nhìn giận dữ, khát máu.Đường đường là cậu chủ của Gragon giờ lại rơi vào tình thế bị người khác chỉ vào mặt, hung hăng lên tiếng đòi mạng sống của mình quả là một nổi xỉ nhục lớn. ! Đôi tay hắn cong lại thành quả đấm, giọt mồ môi chảy xuống gò má đỏ au, nổi gân xanh đang đến hồi giận giữ.Mọi người đảo mắt nhìn nhau, có phần e dè, sợ sệt, nhưng lực lượng đông đúc, vũ khí trên tay khiến nó mất đi cảm giác sợ hãi đó, thay vào vẫn là sự hung hăng đòi chiến đấu tới cùng. Mặc kệ họ không biết người trước mặt mình là ai, gia thế và địa vị thế nào..Chỉ cần lạc vào Đảo Thiên Thần, thì phải chịu gia chế của vùng đất hoang sơ này một cách bất khả kháng.
-“Các người làm vậy là ý gì?”-Cố kìm nén cơn giận, hắn lên tiếng
-“Thiêu chết hai người!”-Tiếng ngư dân đồng thanh trả lời, liên tục khua khua ngọn đuốc sáng trưng một cach hùng hậu
-“Muốn thiêu thì phải cho chúng tôi biết lí do chứ?”
-“Vốn dĩ chuyện này không liên quan tới cậu! Cậu có thể đi ! Người chúng tôi muốn là Thiên Thiên kìa... ’’
Hắn ngạc nhiên, chỉ tay vào nó đang bất tỉnh dưới đất. Đổi giọng
-“Cô ta?’
-“ Phải! Cô ta đã xác lập là ngư dân của đảo Thiên Thần rồi mà lại tự tiện qua đêm cùng thanh niên khác ở ngoài.Việc này vốn đã phá hủy thuần phong mĩ tục và vi phạm vào những cấm chế hàng đầu của tộc chúng tôi”-Âu Dương Lạc lên tiếng
Lúc này, hắn bật cười to, chỉ vào đám ngư dân, quát
-“Các người dựa vào đâu mà định tôi cô ấy? Lũ ngu đần, nông cạn này, các người có biết cô gái này là ai không?”
-“Không cần biết cô ta có xuất thân thế nào! Chỉ cần bước chân vào đảo, trở thần ngư dân của tộc, phạm tộc pháp thì phải chịu phạt!”-Mọi người đồng thanh
-“Nực cười! Sao các người không hỏi cô ta? Chính ả đã gạt Thiên Thiên lên rừng Thủy Trúc, ý định hại chết cô ấy trên rừng mà không ai biết. khi bị tôi phát hiện thì lại bày mưu khác hãm hại Thiên Thiên, nhìn đi..Nếu tôi không đến kịp lúc thì chắc Thiên Thiên đã bỏ mạng rồi!”-Hắn vừa nói, vừa chỉ tay vào Phù Dung, gằn từng chữ
Dung giễu cợt, bước xuống trước mặt mọi người..
-“Tôi chẳng có lí do gì để hại Thiên Thiên cả! Việc cô ấy lên rừng chẳng liên quan gì tới tôi! Nhưng hai người cùng qua đêm ở một nơi hẻo lánh, trai đơn gái chiếc chính là sự thật! không còn gì để bàn cãi cả!”
-“Cô…”-Hắn ứ giọng
-“Mọi việc quá rõ rồi! Thiên Thiên đã chỉ định là vị hôn thê của minh Nhật, nhưng lại làm ra chuyện bại hoại gia phong.! Tôi nghĩ..Hôn ước cần được hủy và hành hình Thiên Thiên để có câu trả lời với tổ tiên tộc Thiên Thần..”
Tiếng Dung vừa dứt, mọi người đều đồng thanh lên án –“ Thiêu đi! Thiêu chết Thiên Thiên! Thiêu chết Thiên Thiên!”
Chưa bao giờ hắn thấy tâm tư mình loạn lạc như thế, nhìn nó đang hôn mê bên dưới, phía trước là những tâm địa hung hãn đòi săn đón mạng người. Lòng trí rối bời, Quân Hạo âm thầm rủa những hủ tục đáng tởm của nơi này! Đã là thời đại gì rồi còn….
-“Thiêu chết Thiên Thiên! Thiêu đi..thiêu đi..”-Tiếng một người khởi xướng rồi cả đám cùng hô hào theo, nhiễu loạn cả một vùng không gian yên ắng
-“Các người dám động vào một cọng tóc của cô ấy! Tôi nhất định sẽ san bằng nơi này”-Hắn quát lên, đôi mắt đỏ lừ nhìn trân trân vào Âu Dương Lạc đe dọa
Nhưng vô dụng, câu nói chẳng có chút tác dụng gì so với bọn cố chấp này!Bọn chúng vây hắn lại, tách hắn ra khỏi nó. Nhóm người đông đúc chất củi thành đống. treo nó lên trên và xã dầu trước cặp mắt bất lực của hắn –“Không được! Cô ta là Snown..Cô ta không thể chết…..”-Hắn gào lên, càng gào càng bị siết chặt lại-“Thiên Thiên đang bị thương nặng..Nếu các người còn vận động mạnh như vậy chưa thiêu cô ta sẽ chết mất”-Hắn tiếp tục nói. Giờ, lòng trí hắn đang rối loạn cực độ, không biết dùng cách nào mới có thể thương thuyết với bọn nông cạn kia. Họ vốn dĩ không biết nếu Saron thực sự chết thì hậu quả gì sẽ xảy ra (!)
-“Châm lửa!”-Tiếng Dung vang lên cùng với một nụ cười nhạt.
Hắn nuốt khan, gián chặt mắt vào nó, liên tục gào lên –“Đừng…!” Trước khi ngòi lửa bùng cháy
-“Dừng tay lại…! Dừng lại!”-Nhật hớt hãi chạy xuống, xô vội hai gã cầm đuốc đang từ từ châm ngòi, hất tung hai ngọn lửa bay vút lên trời. Bước đến cạnh nó trước cặp mắt ngạc nhiên của mọi người
-“Minh Nhật, cậu làm gì vậy??”
-“Minh Nhật! Anh không được phá hủy quy tắc của tộc Thiên Thần”-Dung lên tiếng phản đối
Minh Nhật cởi trói cho nó, nhìn cha mình bằng ánh mắt đau xót nhất
-“Nếu mọi người muốn thiêu chết Thiên Thiên, thì thiêu cả tôi đi!”
Mọi người sững sốt nhìn anh
-“Sao cậu khờ vậy? Loại phụ nữ lăng loàng này không đáng để cậu đối xử như thế”-Người trong tộc thay nhau lên tiếng
-“Thiên Thiên không lăng loàng! Giờ tôi chính thức tuyên bố, mặc kệ cô ấy có còn trinh tiết hay không, tôi đồng ý gánh lấy trách nhiệm này! Chỉ cần Thiên Thiên tỉnh lại..Chúng tôi sẽ chính thức làm lễ thành hôn! Mọi việc chẳng phải êm xuôi rồi sao.”
Mọi người bắt đầu im lặng xì xầm bàn tán, Âu Dương lạc ngạc nhiên nhìn con trai, Phù Dung cực lực lên tiếng phản đối
-“Không được!”
-“Tại sao không!Thiên Thiên là vị hôn thê của tôi! Chấp nhận hay không là quyết định của Âu Dương Minh Nhật tôi! Các người không được hạch sách, phán quyết quyền sống của cô ấy!”
Mọi người gật gù, im lặng…
Tiếng tộc trưởng cuối cùng cũng vang lên sau một hồi im lặng lâu dài
-“Thôi được! lựa chọn là do con! Ta sẽ không làm khó con nữa ! ’’
Hắn nghệch mặt, nhìn mọi người như muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đáp lại vẫn là những câu nói, hành động hung hãn đòi mạng người. Mặc kệ tính mạng của kẻ nằm trên vai hắn cũng đang đến giai đoạn nguy kịch . Hắn từ từ đặt Thiên Thiên xuống mặt đất, đôi mắt xanh lam quắc lên những tia nhìn giận dữ, khát máu.Đường đường là cậu chủ của Gragon giờ lại rơi vào tình thế bị người khác chỉ vào mặt, hung hăng lên tiếng đòi mạng sống của mình quả là một nổi xỉ nhục lớn. ! Đôi tay hắn cong lại thành quả đấm, giọt mồ môi chảy xuống gò má đỏ au, nổi gân xanh đang đến hồi giận giữ.Mọi người đảo mắt nhìn nhau, có phần e dè, sợ sệt, nhưng lực lượng đông đúc, vũ khí trên tay khiến nó mất đi cảm giác sợ hãi đó, thay vào vẫn là sự hung hăng đòi chiến đấu tới cùng. Mặc kệ họ không biết người trước mặt mình là ai, gia thế và địa vị thế nào..Chỉ cần lạc vào Đảo Thiên Thần, thì phải chịu gia chế của vùng đất hoang sơ này một cách bất khả kháng.
-“Các người làm vậy là ý gì?”-Cố kìm nén cơn giận, hắn lên tiếng
-“Thiêu chết hai người!”-Tiếng ngư dân đồng thanh trả lời, liên tục khua khua ngọn đuốc sáng trưng một cach hùng hậu
-“Muốn thiêu thì phải cho chúng tôi biết lí do chứ?”
-“Vốn dĩ chuyện này không liên quan tới cậu! Cậu có thể đi ! Người chúng tôi muốn là Thiên Thiên kìa... ’’
Hắn ngạc nhiên, chỉ tay vào nó đang bất tỉnh dưới đất. Đổi giọng
-“Cô ta?’
-“ Phải! Cô ta đã xác lập là ngư dân của đảo Thiên Thần rồi mà lại tự tiện qua đêm cùng thanh niên khác ở ngoài.Việc này vốn đã phá hủy thuần phong mĩ tục và vi phạm vào những cấm chế hàng đầu của tộc chúng tôi”-Âu Dương Lạc lên tiếng
Lúc này, hắn bật cười to, chỉ vào đám ngư dân, quát
-“Các người dựa vào đâu mà định tôi cô ấy? Lũ ngu đần, nông cạn này, các người có biết cô gái này là ai không?”
-“Không cần biết cô ta có xuất thân thế nào! Chỉ cần bước chân vào đảo, trở thần ngư dân của tộc, phạm tộc pháp thì phải chịu phạt!”-Mọi người đồng thanh
-“Nực cười! Sao các người không hỏi cô ta? Chính ả đã gạt Thiên Thiên lên rừng Thủy Trúc, ý định hại chết cô ấy trên rừng mà không ai biết. khi bị tôi phát hiện thì lại bày mưu khác hãm hại Thiên Thiên, nhìn đi..Nếu tôi không đến kịp lúc thì chắc Thiên Thiên đã bỏ mạng rồi!”-Hắn vừa nói, vừa chỉ tay vào Phù Dung, gằn từng chữ
Dung giễu cợt, bước xuống trước mặt mọi người..
-“Tôi chẳng có lí do gì để hại Thiên Thiên cả! Việc cô ấy lên rừng chẳng liên quan gì tới tôi! Nhưng hai người cùng qua đêm ở một nơi hẻo lánh, trai đơn gái chiếc chính là sự thật! không còn gì để bàn cãi cả!”
-“Cô…”-Hắn ứ giọng
-“Mọi việc quá rõ rồi! Thiên Thiên đã chỉ định là vị hôn thê của minh Nhật, nhưng lại làm ra chuyện bại hoại gia phong.! Tôi nghĩ..Hôn ước cần được hủy và hành hình Thiên Thiên để có câu trả lời với tổ tiên tộc Thiên Thần..”
Tiếng Dung vừa dứt, mọi người đều đồng thanh lên án –“ Thiêu đi! Thiêu chết Thiên Thiên! Thiêu chết Thiên Thiên!”
Chưa bao giờ hắn thấy tâm tư mình loạn lạc như thế, nhìn nó đang hôn mê bên dưới, phía trước là những tâm địa hung hãn đòi săn đón mạng người. Lòng trí rối bời, Quân Hạo âm thầm rủa những hủ tục đáng tởm của nơi này! Đã là thời đại gì rồi còn….
-“Thiêu chết Thiên Thiên! Thiêu đi..thiêu đi..”-Tiếng một người khởi xướng rồi cả đám cùng hô hào theo, nhiễu loạn cả một vùng không gian yên ắng
-“Các người dám động vào một cọng tóc của cô ấy! Tôi nhất định sẽ san bằng nơi này”-Hắn quát lên, đôi mắt đỏ lừ nhìn trân trân vào Âu Dương Lạc đe dọa
Nhưng vô dụng, câu nói chẳng có chút tác dụng gì so với bọn cố chấp này!Bọn chúng vây hắn lại, tách hắn ra khỏi nó. Nhóm người đông đúc chất củi thành đống. treo nó lên trên và xã dầu trước cặp mắt bất lực của hắn –“Không được! Cô ta là Snown..Cô ta không thể chết…..”-Hắn gào lên, càng gào càng bị siết chặt lại-“Thiên Thiên đang bị thương nặng..Nếu các người còn vận động mạnh như vậy chưa thiêu cô ta sẽ chết mất”-Hắn tiếp tục nói. Giờ, lòng trí hắn đang rối loạn cực độ, không biết dùng cách nào mới có thể thương thuyết với bọn nông cạn kia. Họ vốn dĩ không biết nếu Saron thực sự chết thì hậu quả gì sẽ xảy ra (!)
-“Châm lửa!”-Tiếng Dung vang lên cùng với một nụ cười nhạt.
Hắn nuốt khan, gián chặt mắt vào nó, liên tục gào lên –“Đừng…!” Trước khi ngòi lửa bùng cháy
-“Dừng tay lại…! Dừng lại!”-Nhật hớt hãi chạy xuống, xô vội hai gã cầm đuốc đang từ từ châm ngòi, hất tung hai ngọn lửa bay vút lên trời. Bước đến cạnh nó trước cặp mắt ngạc nhiên của mọi người
-“Minh Nhật, cậu làm gì vậy??”
-“Minh Nhật! Anh không được phá hủy quy tắc của tộc Thiên Thần”-Dung lên tiếng phản đối
Minh Nhật cởi trói cho nó, nhìn cha mình bằng ánh mắt đau xót nhất
-“Nếu mọi người muốn thiêu chết Thiên Thiên, thì thiêu cả tôi đi!”
Mọi người sững sốt nhìn anh
-“Sao cậu khờ vậy? Loại phụ nữ lăng loàng này không đáng để cậu đối xử như thế”-Người trong tộc thay nhau lên tiếng
-“Thiên Thiên không lăng loàng! Giờ tôi chính thức tuyên bố, mặc kệ cô ấy có còn trinh tiết hay không, tôi đồng ý gánh lấy trách nhiệm này! Chỉ cần Thiên Thiên tỉnh lại..Chúng tôi sẽ chính thức làm lễ thành hôn! Mọi việc chẳng phải êm xuôi rồi sao.”
Mọi người bắt đầu im lặng xì xầm bàn tán, Âu Dương lạc ngạc nhiên nhìn con trai, Phù Dung cực lực lên tiếng phản đối
-“Không được!”
-“Tại sao không!Thiên Thiên là vị hôn thê của tôi! Chấp nhận hay không là quyết định của Âu Dương Minh Nhật tôi! Các người không được hạch sách, phán quyết quyền sống của cô ấy!”
Mọi người gật gù, im lặng…
Tiếng tộc trưởng cuối cùng cũng vang lên sau một hồi im lặng lâu dài
-“Thôi được! lựa chọn là do con! Ta sẽ không làm khó con nữa ! ’’
/80
|