Cô trở về phòng với sự mệt mỏi, chán ngán.
- thưa cô- người quản gia ấp úng. Vi gạt những giọt nước mắt đi
- ngoại gọi cháu ạ ?- Vi hỏi
- cô có điện thoại- người quản gia thông báo
- tìm gặp cháu sao ?- Vi ngạc nhiên đâu ai biết cô ở chỗ này- Là nam hay nữ ạ?
- Là nữ, một giọng nói rất lạ- Người quản gia nói
- Có phải là…- vi chưa nói hết câu thì người quản gia đã đoán được ý cô
- Cô ấy nói tiếng anh, giọng người anh thì phải chứ không phải cô Mai- Vi khẽ gật đầu rồi tiến đến chiếc điện thoại
- Cháu biết rồi- nhấc điện thoại lên cô không khỏi ngạc nhiên với cái giọng đậm chất nước anh từ một người xa lạ.
- Có là tường Vi ?- giọng người con gái từ đầu bên kia hỏi
- Cô là ai ?- Vi hỏi lại- Sao cô biết tôi ?
- Tôi là bác sĩ tâm lí. Tôi được một người gọi điện cho cô- người con gái đó tiếp tục nói
- Đó có phải là anh minh không ?- Vi hỏi
- Là ai không quan trọng- Người con gái kia nói tiếp- có thể kể tôi nghe câu chuyện của cô không?
- Không thể- Vi cương quyết- tôi đâu biết cô là ai ?
- Cô nghĩ việc kể tâm trạng của mình cho người thân hay cho một người xa lạ sẽ tốt hơn sao ?- người con gái kia nói- cô nghĩ sóng cứ mãi xô vào bờ không theo quy luật nào sao ? cô nghĩ rằng sóng chỉ làm thế vì đó là tự nhiên sao ? Vì là sóng nên buộc phải vỗ vào bờ, là sóng nên buộc phải vỡ ra thành bọt nước ư ? cô nghĩ rằng hạt cát là vô nghĩa ư ?
- Cô nói nhảm cái quái gì vậy ?- vi nói lớn. Không ngờ người con gái này lại có thể nắm bắt toàn bộ ý nghĩ của cô
- Cô cứ nghĩ kĩ đi. bao giờ cô muốn thoát khroi cái vực ấy, thực sự có thể đối mặt với tất cả hãy gọi lại cho tôi. Nói là gặp Susan họ sẽ chuyển máy cho cô- nói xong, đầu dây bên kia chri còn những tiếng tút dài
- Bây giờ thì anh hài lòng chưa ?- Hạ đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nói với người con trai ở trước mặt
- Em chắc chắn người đó sẽ gọi lại chứ ?- bác sĩ Minh hỏi. Hạ nhún vai
- Vấn đề chỉ là thời gian- cô thờ ơ đưa đôi mắt ra xa rồi khép hờ lại- em cần ngủ chút- cô nói. Sau đó chỉ còn nghe tiếng đóng cửa mà thôi. bên tai cô vẫn văng vẳng giọng nói đó. Có chút gì quen thuộc mà lại lạ lẫm. Trá tim cô vô thức nhói lên.
Tại trường học,
Trung đứng dựa lưng vào lan can, hai tay đút túi quần. Đôi mắt nhìn ra xa như hướng về một miền nào đó. Sân thượng đầy nắng và gió. Bầu trời mùa hạ cũng thật gần. Cái cảm giác cô độc lại bủa vây lấy cậu. Trái tim vô thức quặn lại, nhói đau.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tựa như ai đó đang dang tay lấy cậu. Cái cảm giác đó thật lạ. Giây phút này thật kì diệu. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của cậu rung lên
- Có chuyện gì ?- trung lạnh lùng hỏi. Đầu bên kia Jm thông báo cho cậu một vài thông tin mới thu được
- Anh có biết chính xác không ?- Trung hỏi
- Không- jim trả lời- cậu nên gọi điện cho người này. Cô ấy rõ hơn tôi- Jim nói rồi đọc cho Trung số điện thoại của Hạ. Tuy Hạ ít hơn Jim mấy tuổi nhưng cậu coi như bạn
- Tôi biết rồi- trung nói, tắt điện thoại rồi nhanh chóng gọi cho người mà Jim nhắc đến. Chưa đầy mấy giây sau, một người con gái anh chính gốc nhấc máy, có chút lạnh lùng, thờ ơ, dửng dưng
- Jim bảo tôi gọi điện- Trung cũng lạnh lùng không kém. Hạ ậm ừ một chút rồi khẽ thở dài
- Vụ đó chưa có gì là chính xác cả. Tối sẽ kiểm tra lại- Hạ nói một cách dửng dưng
- Tôi biết rồi- Trung đáp lại
- Thế anh còn muốn hỏi gì không ?- hạ lãnh đạm
- Cô là dân anh chính gốc ?- trung đột nhiên hỏi
- Tất nhiên- Hạ trả lời bằng giọng anh đúng chất- Anh không tin ?
- Không- trung chối- chỉ là tôi nghe giọng cô rất giống với một người con gái tôi quen- Trung thành thật trả lời. Chẳng hiểu làm sao khi nghe thấy giọng nói này cậu nghĩ ngay đến Hạ. Trái tim có chút gì đó đập mạnh hơn và trong cậu nhen nhóm một tia hy vọng dù chỉ là mỏng manh
- Là bạn gái ?- hạ khẽ nhếch miệng cười. Cô đang mệt nhưng nghe chuyện này có vẻ thú vị. khi nghe thấy giọng nói của người con trai này cô cũng có chút xao động, quen thuộc, lạ lẫm
- Là người con gái tôi yêu- giọng Trung trầm xuống. Và ngay sau đó chẳng hiểu tại sao cậu lại kể cho người xa lạ này nghe tất cả mọi chuyện về cậu, về Lam Hạ chỉ trừ cái tên cô.
- Nên quên chứ không nên nhớ- hạ khẽ thở dài- cứ ôm khư khư mối tình này không chỉ anh khổ, người con gái đến sau cũng sẽ khổ mà mọi người cũng khôngg lấy làm vui vẻ gì. Anh chắc chắn phải lấy vợ. Liệu khi ấy bố mẹ vợ của anh có sẵn sàng giao con gái của họ cho một người trong tim luôn tồn tại hình bóng cô gái khác chứ không phải con họ, một người ôm khư khư mối tình cũ ? Và liệu cô gái kia có thể chấp nhận hình bóng của cô gái chiếm trọn tim anh, có thể không mặc cảm, có thể chịu đựng nổi không ?-hạ tuôn một tràng. Cô chẳng hiểu tại sao mình lại nói thế. Nhưng sau khi cô nói xong, nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt tái nhợt của cô. Trái tim cô quặn thắt, đau đớn. Trung cũng vậy. Tuy không khóc nhưng đôi mắt cậu đã cay xè, trái tim cậu lại nhói đau
- Cô đừng có lên mặt dạy đời tôi. Cô biết cái quái gì về tôi, về cô ấy ?- Trung hét lên giận dữ
- Đúng tôi không biết gì- hạ cố gắng giữ bình tĩnh- nhưng liệu cô ấy có thấy vui khi anh trở thành thế này ?
- Cô im đi- trung hét lên. Nước mắt hạ lăn dài.
- Bằng lăng đẹp nhưng sẽ tàn- Hạ nói rồi cúp điện thoại. Trung không nghe rõ những lời của Hạ vì tai cậu đã ù đi. Cậu xót xa, đau đớn.
- Không ngờ anh trung lại kiên nhẫn đợi em đến vậy- Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Trung gạt nỗi đau sang một bên đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn người con gái trước mặt
- Đến muộn- Trung lạnh lùng. Người con gái đó vội chạy đến níu tay Trung
- Cho người ta xin lỗi mà, tại người ta có chút việc bận- người con gái nũng nịu. Trung lạnh lùng gạt tay cô ta ra
- Cô nên biết tự trọng chút đi- Trung nhắc nhở
- Giận người ta rồi hả ?- người con gái phụng phịu- cho em xin lỗi mà. tối nay em sẽ đền bù chịu không ?
- Cô nên nhớ với tôi không dùng lại hàng đã xài chỉ trừ có một ngời…- Trung bỏ lửng câu. Người con gái như mất hết sức sống nhưng đổt nhiên lại cười nói vui vẻ
- Người đó sẽ là em- người con gái ngây thơ. Trung nhếch mép, cười nhạt
- Bỏ ngay bộ mặt đó đi- Trung nói mà gần như ra lệnh- tôi với cô chấm dứt
- Anh cho em xin lỗi mà- người con gái níu tay Trung. Cậu lạnh lùng nhìn cô ta
- Muốn níu kéo ư ?- trung cười khẩy- cô nên cẩn thận hành động và lời nói của mình hơn đi
- Nhưng em..- người con gái ấp úng
- Khánh Đan, cô đừng coi tôi như thằng ngốc vậy chứ- trung lãnh đạm- người đầu tiên cô trao thân không phải tôi- trung dứt lời. Sắc mặt Đan tái nhợt
- Anh…- Đan nói không nên lời. Trung vứt một tấm séc xuống đất rồi quay lại nói
- Đây là phần của cô. Còn vụ hôm qua, những gì cô nói ở trong nhà vệ sinh cô hãy nhớ lấy. Không lâu sau tôi sẽ đến đòi nợ cô- Trung nói rồi đi khỏi. Đan đứng chôn chân tại sân thượng, không nói thêm lời nào.
Và điều gì đến cũng sẽ đến, đúng như lời hứa của mình hai ngày sau Trung tìm đến Khánh Đan để trả món nợ vì những lời nói năng bốc đồng của cô.
Trong căn nhà kho tối tăm, ẩm thấp và nồng nặc mùi máu tanh, một cô gái đang thở dốc trên chiếc ghế. Cô vừa trải qua những giây phút có thể nói là kinh hoàng nhất của cuộc đời. đôi tay cô mỏi nhừ, túa đầy máu vì sợ dây thừng buộc quá chặt. đầu tóc rũ rượi. gương mặt xinh đẹp kia cũng không còn nguyên vẹn.
- Anh đúng là đồ ác quỷ- Đan thều thào
- Cô nói đúng- Trung lãnh đạm nhìn cô ta- từ sau khi cô ấy chết tôi không còn là con người nữa
- Con nhỏ khốn khiếp- Đan ****. Cô ta vừa dứt lời thì một chiếc roi vung thẳng vào người cô ta không thương tiếc. Cô ta kêu lên đau đớn
- Câm miệng cho tôi- Trung lanh lùng đứng dậy nhìn Khánh Đan thêm một lần nữa- lần sau thì ăn nói cẩn thận chút. đây coi như bài học, là lần cuối cùng tôi cảnh báo cô. Còn lần sau thì...- trung bỏ lửng câu.
Cánh cửa nhà kho mở ra rồi từ từ khép lại. Bóng tối dường như bao trùm tất cả chỉ còn chút ánh sáng từ mặt trăng chiếu qua khe cửa. Khánh Đan mệt mỏi đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, chờ nó mở ra một lần nữa. Nhưng vô ích. Không gian yên ắng đến lạ thường chỉ có nghe thấy vài tiếng động nhỏ từ những con chuột. nhưng ngay sau đó, mọi thứ trở nên ồn ào hơn. Cả đàn chuột bắt đầu hoạt động. Có một số con bò đến chân cô ta. Vốn là người rất sợ chuột, Đan hét lên trong vô vọng. Những tiếng hét kinh hoàng, chói tai nhưng tất cả là vô ích. Đây là giữa đồng không mông quạnh liệu ai sẽ đến cứu cô ? Liệu Đan có phải chết ở nơi khỉ ho cò háy này không ? nghĩ đến cảnh tượng mình sẽ chết rũ ở đây, Khánh Đan càng thêm kinh hãi hơn. Những tiếng hét, khóc lóc vang lên không những làm xáo động cả một vùng yên tĩnh.
Cách đó một con đường dài về phía biển,
Cuối cùng, Vi cũng đủ can đảm gọi cho người con gái Anh hôm nọ. Sau hai ngày suy nghĩ, rốt cuộc cô cũng không tìm ra lối thoát. Cô cần một người để chia sẻ, để lắng nghe nhưng đó không thể là người biết cô.
Nhấc ống nghe lên, cô ngồi cạnh cửa sổ, và bắt đầu kể mọi chuyện. Một câu chuyện dài, đầy nước mắt, nghen ngào đau đớn. Hạ tưởng như trái tim mình bị ái đó bóp nghẹt lại. chính cô cũng cảm thấy khó thở vô vùng. Và trong vô thức, lại một lần nữa cô khóc. Nước mắt chảy đầm đìa trên gương mặt đã tái nhợt.
- Đó là mọi điều tôi có thể kể cho cô nghe- Vi sụt sùi. Hạ lau nhẹ những giọt nước mắt trên gương mặt mình
- Bây giờ tôi đã hiểu- giọng Hạ trùng xuống- cô có biết mọi người oán trách cô rất nhiều không ?- Hạ hỏi. Vi nghẹn ngào. Cổ họng cô nghẹn lại, bỏng rát- vì họ đã mất đi một người thân nay lại giương mắt nhìn một người khác đánh mất chính bản thân mình- Hạ tiếp tục nói tiếp
- Nhưng tôi chỉ là gánh nặng cho mọi người thôi. Tôi phải làm gì ?- vi nói trong nước mắt
- Cô biết điều ngu ngốc nhất mà con người thường làm là gì không ? đó chính là việc sống mà chìm vào quá khứ, ôm khư khư những thứ đã qua, luôn cho mình là có lỗi- Hạ tiếp tục nói- có những thứ đã qua đi nên để nó qua
- Nhưng tôi không thể- Vi nói trong đau đớn
- Những con sóng dù biết mình sẽ tan thành bọt nước nhưng vẫn không ngừng xô vào bờ. Bằng lăng đẹp nhưng sẽ tàn- giọng Hạ nghẹn lại- cuộc đời sẽ vẫn trôi dù cô có đau khổ như thế nào
- Cô không hiểu- Vi hét lên đau đớn- Cô không hiểu không hiểu cảm giác của tôi. chị ấy là chị gái tôi- nước mắt Vi giàn giụa trong xót xa
- Chị gái cô thì đã sao ? chắng phải cô ấy đã mất rồi ư ?- Hạ hỏi lại
- Cô không hiểu- Vi giận dữ- Chị ấy mất tất cả là do tôi
- Cô có biết mình ích kỉ đến mức nào không ?- Hạ hét lên trong nghẹn ngào, đau đớn. Bản thân cô cũng không hiểu mình bị làm sao. Giờ phút này những gì cô nói hoàn toàn theo cảm xúc, theo bản năng chứ không phải lí trí – Cô chỉ chăm chăm làm theo ý thích của mình, cô có nghĩ đến người thân, bạn bè, những người yêu thương cô thật lòng không ? cô có biết cái cảm giác bất lực khi phải khoanh tay đứng nhìn người thân yêu nhất của mình rơi vào vực thẳm không lối thoát ? cô có hiểu cảm giác đó không ? cảm giác bất lực, đau đớn, xót xa, tự trách mình giống như cô một năm về trước. Cô đau đớn, xót xa một tháng, hai tháng, một năm, hai năm thì họ cũng vậy. Nhưng nỗi đau của họ lớn hơn cô nhiều, cô đau một thì họ đau hai, ba lần. Cô mất người thân còn họ không chỉ mất người thân còn phải chứng kiến cảnh cô sống trong đau khổ mà không thể làm gì- Hạ nói trong mà nước mắt. Vi khóc òa lên, nghẹn ngào. Nghe thấy những tiếng nấc nức nở, lòng Hạ se lại
- Tôi nói như vậy chắc cô cũng hiểu rồi- Hạ cố giữ bình tĩnh- suy nghĩ cho kĩ đi. đừng khiến họ phải thất vọng. Tôi tin rằng chị cô cũng không muốn cô như thế này mãi đâu. Cô ấy đã cố gắng bảo vệ mạng sống cho cô thì cô phải sống thật tốt, sống thay cả phần của cô ấy. đừng bao giờ nghĩ bản thân vô dụng, chỉ là gánh nặng cho người khác. Cô có biết rằng đứa trẻ còn chưa biết nói lại là chỗ dựa cho người mẹ và bà cụ già tuổi cao sức yếu kia lại là nơi dựa cho anh thanh niên. Cô là chỗ dựa cho ngoại cô, cho em trai cô và cho cả chính bản thân mình. Hãy cố lên – Hạ nói xong đặt vội ống nghe xuống. Nước mắt cô tiếp tục rơi trong im lặng nhưng trái tim cô thì đau đớn gấp trăm ngàn lần. Cô khụy xuống. Cô không đứng nổi trên đôi chân của mình nữa.
Vi vẫn cầm ống nghe nhưng chỉ còn nghe thấy những tiếng tút dài vô vọng. Cô khẽ đặt ống nghe xuống, lấy tay gạt đi nước mắt. cô nhìn ra xa, nhìn về phía biển. Những con sóng vẫn tiếp tục xô vào bờ rồi lại tan ra.
Cô thở dài. đôi mắt đỏ hoe nhìn mọi thứ trong im lặng. Giờ phút này cô chẳng biết nên làm thế nào. Phải chăng có chị Hạ ở đây thì tốt quá. Chị sẽ nói cho cô biết nên làm thế nào, nói cho biết phải đối mặt với chúng ra sao.
Lại tiếp tục thở dài, Vi đưa tay lên cổ, mân mê chiếc vòng mà Hạ đã nhờ ngoại đưa cho cô rồi không biết làm sau chiếc vòng mở ra thành năm bông tuyết trắng. Từ giữa bông tuyết thứ năm rơi ra một vật gì trông như một chiếc thẻ nhớ. Vi vội vàng nhặt nó lên, đưa vào máy tính.
Trên màn hình, Lam Hạ hiện lên, mỉm cười với cô : ‘ Em gái ngốc, nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận. Chị không thể đi theo em, lo cho em suốt được. Em cố lên nha ( Hạ mỉm cười) đừng khóc nhiều, đừng nhớ chị nhiều, đừng tự hành hạ bản thân…’
Xem đến đây, tai Vi ù đi. Mắt cô nhòe đi vì nước mắt. đua đớn, xót xa. Cô chạm tay vào màn hình. Vi cảm thấy như chị đang đứng trước mặt cô đang cười với cô vậy. Chị vẫn đứng đó. Không phải là ảo ảnh.
Cô khóc nấc lên, xót xa, đau đớn.
Sáng hôm sau,
Mấy hôm nay không có tin tức gì của Vi khiến cô lo quá trời. Muốn đi tìm Vi nhưng Hùng nhất quyết không cho. Anh lấy lý do cô đang bị thương buộc cô ở nhà làm cô tức chết đi được mà không biết làm thế nào.
Ở nhà chán nên cô đến trường. Ít ra ở đây còn có cái để mà tiêu khiển chứ cứ ở nhà thì cô chết vì lo lắng mất
- Em có phải là Đỗ Ngọc Mai không ? – Một giọng nam cất lên. Mai quay lại, hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ vài giây sau cô nhận ra người con trai này là cháu đích tôn dòng họ Lương, một trong những chàng hoàng tử trong lòng các cô gái
- Là tôi, có chuyện gì vậy ?- Mai hỏi
- Anh có thể làm quen với em được không ?- Anh ta đề nghị- cái này là để tặng em- anh ta đưa bó hoa hồng về trước mặt cô. Cô nhún vai hờ hững, đang định nói gì đó thì có người khác xen vào
- Xin lỗi, cô ấy không thể nhận được- một giọng nói khác vang lên khiến mọi người đổ dồn ánh mắt sang nhân vật này. Chẳng khó để Mai đoán ra đây là ai. Cô thở dài, ngao ngán
- anh có ý kiến gì sao ?- chàng trai kia hỏi
- Tất nhiên- Hùng nói rồi vòng tay qua eo Mai. Cô mặc kệ vì biết chống cự cũng vô ích- cô ấy là vợ chưa cưới của tôi- Hùng dứt lời tất cả mọi người đều mắt chữ a mồm chữ o ngạc nhiên tột độ
- Không thể như thế được – Anh ta hét lên kinh ngạc
- không tin thì thôi- Hùng nói rồi nhanh chóng kéo Mai ra khỏi đám đông ấy về khu để xe
- anh sợ cả thế giới này không biết sao ?- Mai nói giọng oán trách. Hùng nhún vai
- tại anh thích- mai lắc đầu bất lực trước thái độ này của Hùng
- mà chúng ta đi đâu vậy ?- Mai hỏi khi bước vào trong xe
- đến một nơi đặc biệt- hùng nói rồi hất cằm ra sau. Mai vô thức nhìn qua gương chiếc hậu. và suýt chút nữa cô ngã ngửa vì thấy một người con trai đang ở ghế sau. Trông anh ta tiều tụy, buồn bã, đau đớn đến tột độ. Phải một lúc sau, cô mới nhận ra đó là Long
- Kinh khủng thật- Mai nói. Hùng mỉm cười.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường hướng về một ngồi biệt thự cạnh biển. Chiếc xe dừng lại, ba người xuống xe. Hùng kêu Long lên lầu trước còn anh và Mai đi sau. Khi long vừa vào nhà nhanh chóng Hùng kéo Mai ra biển
- Anh lại đang mưu tính chuyện gì phải không ? – Mai hỏi khi nhìn thấy Hùng cứ tủm tỉm suốt cả chặng đường
- Em cũng siêu thật- Hùng quay lại nhìn cô rồi lại nhìn ra biển
- Rốt cuộc đó là chuyện gì ?- Mai tò mò. Hùng kéo nhẹ Mai vào lòng
- Phải có cái gì đó trao đổi chứ- Hùng ranh mãnh. Mai vì bản tính tò mò mà không nhận ra mùi nguy hiểm mà đã sập bẫy
- Anh muốn gì ?- mai ngây thơ hỏi. Sau đó Hùng nhanh chóng đặt lên một cô một nụ hôn.
Ở trên phòng,
Long mở cánh cửa vào phòng. Hình bóng quen thuộc của một người con gái đập vào mắt anh. anh nhanh chóng chạy đến bên cô, ôm cô vào lồng ngực mình. Vi bất ngờ trước sự xuất hiện của anh
- Anh ? – Cô gọi khẽ
- Em có biết anh nhớ em, lo lắng cho em đến mức nào không ?- Long siết chặt vòng tay
- Em xin lỗi- Vi thì thầm
- Lần sau có bất cứ chuyện gì cũng không được bỏ anh đi- Long ra lệnh. Vi khẽ gật đầu ngoan ngoãn trong vòng tay anh.
Ánh nắng chiếu xuống mặt biển lóng lánh. Gió từ biển không ngừng thổi vào. Những con sóng nối tiếp nhau xô vào bờ. bầu tời mùa hạ trong xanh, cao vời vợi. Ngoại nhìn đôi trẻ hạnh phúc mà mỉm cười. Sau đó, ngoại quay đi, thở dài. Bà vẫn có việc phải làm để đưa mọi thứ về đúng trật tự của nó. Nhưng cái bà cần là thời gian. sẽ phải đợi, đợi đến khi có thể, đợi đến khi Lam Hạ trở về, đến khi con bé có được hạnh phúc thực sự.
Hai tháng sau khi đám cưới của Minh- Yến diễn ra, đám cưới của Hạ và Trung được tổ chức trên một hòn đảo thuộc sở hữu của dòng họ Đặng. Đám cưới diễn ra với một số lượng khách hạn chế, thêm nữa lại hoàn toàn bí mật nên cánh báo giới không hề biết gì về chuyện này.
… 10 năm sau
Hạ bước xuống máy bay. Việt Nam, Hà Nội vẫn vậy. Cái không khí ngột ngạt, nóng bức của mùa hè không lẫn vào đâu được. Hạ mỉm cười nhẹ. Trong mười năm qua, tuy sống ở nước ngoài cùng gia đình nhưng cô thường xuyên về Việt Nam nên Việt Nam trong mắt cô vẫn vậy, không thay đổi nhiều lắm.
Trong lúc chờ hành lí, Hạ mượn tờ báo của một người bên cạnh đọc. và cái tiêu dề to tướng đập vào mắt cô ‘ Lê Thanh Phương, vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn MATS, Đặng Minh Trung ?’. Hạ nhìn cái tiêu đề rồi phì cười.
- Cô có phải là nhà thiết kế B.S không ?- Người bên cạnh hỏi cô. Bất ngờ, Hạ ngẩng mặt lên. Cô đang đeo kính râm, vậy mà họ cũng nhận ra
- Vâng, là tôi. Có chuyện gì ạ ?- Hạ bất đắc dĩ trả lời
- Cô có thể cho tôi xin chữ kí được không ? Tôi rất hâm mộ cô – Người phụ nữ sung sướng. Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy bút, kí vào tờ giấy
- Cảm ơn- Nói xong, Hạ mỉm cười rồi kéo va li đi trước khi có thêm một số người khác nhận ra cô. Làm người nổi tiếng đúng là khổ thật. Cũng vì ngày đó, cô nóng quá nên mới nhất thời để lộ thân phận của mình. Không thì…
- Em đi đâu vậy ?- Người lái xe hỏi. Hạ nhìn anh ta, trông còn rất trẻ. Chắc kém tuổi cô
- Cho tôi đến trụ sở công ty MATS- Hạ đáp rồi nhìn ra cửa sổ
- Em đến đó làm gì vậy ? Em có người quen ở đó à ?- Người lái xe bắt chuyện. Hạ đưa mắt nhìn anh ta
- Đó là việc của tôi- hạ đáp lạnh lùng
- Em chảnh nhỉ ?- Anh ta cười. Hạ im lặng.
- Anh bao nhiêu tuổi ?- Hạ đột nhiên hỏi
- 26, thế còn em ?- anh ta vội hỏi. Ham mỉm cười
- Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi ?- Hạ cố tình hỏi- nếu anh đoán đúng tôi sẽ cho anh số điện thoại của tôi. Còn nếu không anh bớt nửa giá đi xe cho tôi ?- hạ đề nghị
- Ok- Người lái xe hí hửng- Nếu anh đoán sai thì anh miễn phí cho em luôn
- Đó là anh nói đấy- hạ cười- Vậy anh đoán đi
- 22 cùng lắm 24 – Anh ta cười. Đúng lúc đó, chiếc xe dừng lại
- Anh đoán sai rồi- Hạ mỉm cười và bước xuống xe. Cô nhanh chóng lấy va li ra khỏi cốp rồi đưa chứng minh thư cho người lái xe- Tôi 30 tuổi rồi- Người lái xe nhìn chứng minh thư xong, ngạc nhiên cực độ, không tin vào những điều mà mình vừa nghe và nhìn thấy.
- Vậy nhá, tạm biệt- Hạ nói rồi tủm tỉm bước vào trong. Trò này luôn luôn hiệu nghiệm.
Cô kéo va li, bước vào thang máy, lên phòng thiết kế. Cô phải gặp chị có chút việc. Còn Trung, cô sẽ gặp sau. Thang máy, mở ra, cô bước vào phòng thiết kế nhưng chị và mọi người đang đi họp nên cô ngồi chờ. Tranh thủ lúc đó, cô đặt phòng dưới một cái tên giả tại khách sạn do chính chồng mình làm chủ. Khách sạn này liền luôn một quán bar ở dưới.
- Không biết bao giờ mới xong việc đây – một cô gái trẻ bước vào
- Cố gắng lên- một chàng trai theo sau động viên. Thấy có người, Hạ vội đứng dậy
- Xin lỗi, cho tôi hỏi chị trưởng phòng có ở đây không ?- hạ hỏi. Người con gái trẻ kia nhìn cô với
con mắt ngạc nhiên. Còn chàng trai kia thì không chớp mắt, con ngươi như muốn rơi ra. Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần sóc ngắn làm lộ đôi chân dài, trắng nõn nà của cô
- Chị ấy đang họp- Người con gái trả lời rồi huých khuỷu tay vào bụng người con trái- Cô là người mẫu thử đồ ?
- Á, đau- Người con trai kêu lên. Hạ tủm tỉm cười
- Tôi không phải người mẫu thử đồ. Tôi đến tìm chị ấy có chút việc. Nếu chị ấy đang họp thì tôi xin phép ngồi đây đợi. Như vậy có làm phiền mọi người không ?- Hạ hỏi
- Không, không đâu- Người con trai nhanh nhảu đáp – Em có muốn uống gì không để anh đi lấy ?
- Không phải người mẫu thử đồ ư ?- Người con gái trẻ cau mày- Thôi được, tùy cô nhưng đừng làm kì đà cản mũi là được – nói xong, người con gái ngồi xuống bàn làm việc của mình
- Ngọc, em làm gì mà cau có vậy ?- Người con trai hỏi
- Còn anh, làm gì mà săn đón nồng nhiệt vậy ?- Ngọc nhắc
- Anh chỉ giữ đúng phép lịch sự thôi mà- tùng cười- nước của em đây- tùng đưa cho Hạ một cốc nước lọc
- Cảm ơn cậu- Hạ khẽ gật đầu rồi bỏ cặp kính ra- Làm ơn cậu đừng xưng anh- em với tôi. Tôi dám đảm bảo rằng tôi nhiều tuổi hơn cậu- hạ nhắc nhở
- Nhiều tuổi hơn ư ?- tùng cười
- Cô mới vào đời đừng lên mặt dạy đời thế chứ ?- Ngọc cáu- Ngựa non háu đá
- Cô cho tôi là thế nào cũng được – Hạ thản nhiên- Nhưng đừng có vò nát bộ váy như thế chứ ?- Hạ chỉ vào bộ váy trên tay Ngọc. Nó đang bị vò một cách phũ phàng
- Không liên quan đến cô- Ngọc gắt
- Em đừng bận tâm- tùng giải thích- Cô ấy đang cáu vì chiếc váy phải sửa đi sửa lại ấy mà
- Tôi có thể xem một chút được không ?- Hạ tò mò
- Cô không biết gì thì đừng động vào đồ của tôi – Ngọc nói
- Cứ để cô ấy xem thử đi- Tùng nói và giật chiếc váy ra khỏi tay Ngọc- Em xem đi- Hạ cầm chiếc váy rồi cười
- Đường may rất khéo- Cô khen- cái này chỉ cần chiết li là ok – nói xong cô đưa trả chiếc váy
- Có thế mà chúng ta cũng không nghĩ ra- tùng cười- Em giỏi thật đó- Hạ cau mày
- Tôi nói rồi đừng xưng anh- em với tôi- Hạ nhắc- Cậu bao nhiêu tuổi ?
- Anh 27 tuổi- tùng đáp. Hạ lắc đầu, cười khổ
- Tôi hơn tuổi cậu. Đừng gọi như thế- Hạ dứt lời thì chị thiết kế đi vào, nhìn thấy cô, chị chạy đến ôm chầm lấy cô
- Lam Hạ, em về khi nào mà không báo chị vậy ?- Chị hét lên, sung sướng
- Em mới về- Hạ mỉm cười- Em đến để đưa chị mấy mẫu thiết kế
- Mấy cái đó để sau đi – Chị buông Hạ ra,mỉm cười- Mà mấy người đã làm quen với nhau chưa ?- Chị hỏi
- Em cũng nói chuyện với hai cô cậu này một lúc rồi- Hạ cười. Còn Ngọc và Tùng đang mắt tròn mắt dẹp trước thái độ có một không hai của chị trưởng phòng. Bình thường, chị rất khó tính, cái gì cũng chê, cũng bới lông tìm vết. Vậy mà hôm nay lại...
- Hôm nay, em phải ở lại với chị đó- Chị nhắc
- Cơm trưa em sẽ ăn với chị nhưng tối thì cho em xin khất- Hạ cười
- Nhớ chồng ý gì ?- Chị nháy mắt- Chị hiểu- Hạ cười trừ- Hai đứa kia còn ngồi đó làm gì đi lấy nước cho khách đi – chị quát
- Không cần đâu chị ạ- Hạ đáp- Mà chị không định giới thiệu hai cô cậu này à
- À, chị quên mất- Chị lắc đầu- Đây là Ngọc, 26 tuổi, kia là Tùng, 27 tuổi. Hai đứa đang làm nhà thiết kế cho công ty
- Thế em gái xinh đẹp này là ai ạ ?- tùng hỏi
- Em gái xinh đẹp ?- Chị thiết kế nhắc lại rồi cười phì- Người ta là mẹ của hai đứa trẻ rồi đó, cậu nhóc ạ - chị dứt lời thì hai người ngẩn tò te ra không hiểu gì
- Xin lỗi- Hạ cười- Mọi người cứ gọi tôi là Su. Năm nay tôi 30 tuổi. Mong hai bạn giúp đỡ
- Trông chị rất quen- Tùng nói. Hạ cười trừ rồi nhanh chóng kéo tay chị thiết kế đi chỗ khác trước khi Tùng kịp nhớ ra.
8h tối, tại quán bar, trong phòng vip.
Hạ mệt mỏi, thở dài. Mới về Việt Nam mà công việc cứ ngập đầu lên, cô tưởng như còn không kịp thở. Khẽ lắc đầu, Hạ tự trách bản thân mình quá lười biếng lại ôm đồm một lúc quá nhiều việc: việc thiết kế trang phục, đồ trang sức, làm sát thủ, nuôi con… dường như cô không còn thời gian cho chính mình.
- Xin lỗi- Người phục vụ bước vào- Quý khách có thể nhường lại phòng này cho chúng tôi được không ?- Hạ nhướn mày, ngẩng đầu lên khỏi laptop. Sao lúc nào cô vào phòng vip của bar cũng xảy ra chuyện này vậy ?
- Cứ bảo họ vào đi đằng nào tôi cũng sắp đi rồi- Hạ thản nhiên nói. Cô đã quá quen với việc này rồi
- Vâng, vâng, cảm ơn quý khách- Người phuc vụ như vớ được vàng. Còn Hạ, cô đang bận suy nghĩ xem lần này cô sẽ gặp phải chuyện gì. Hai lần trước đều là gặp người quen cả còn lần này thì… Cánh cửa mở ra, Hùng như thường lệ bước vào. Hạ lắc đầu, cười khổ. Đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên khảo ý bất tương phùng. Lần nào, cô cũng gặp Hùng trong hoàn cảnh này. Hai lần trước anh đều bị cô nôn vào áo.
- Sao lại có thêm người ở đây ?- Hùng nhăn mặt nhìn Hạ. Anh không nhận ra cô. Cũng phải thôi, Hạ đeo kính đen, lại còn được cả cái mũ lưỡi chai che kín mặt nữa chứ. muốn nhận ra cũng khó
- Tôi sẽ không làm phiền anh đâu- Hạ thản nhiên cất giọng – Tôi sắp đi rồi- Hạ nói tiếp. Giọng điệu của cô bây giờ hoàn toàn khác với hàng ngày nên anh không thể nhận ra
- Anh Hùng hay để bọn em xử lí nha ?- ken đề nghị
- Tùy- Hùng nói. Bản thân anh đang nhớ Mai, cô đi công tác lâu quá. Hạ đưa đôi mắt dò xét về phía Hùng, bật cười trong lòng. Chắc đang nhớ vợ đây mà
- Em gái à ?- ken tiến đền ngồi xuống bên cạnh cô. Cái thằng này suốt đời cũng không bỏ được cái tính ấy, cứ thấy con gái là sáng mắt lên. Hạ cười khổ, liếc nhìn gương mặt đang nhe nhởn của Ken.
- Xin lỗi, tôi không có thời gian- Hạ lãnh đạm. Bao nhiêu lần gặp rồi mà rốt cuộc mấy người bọn họ cũng không nhận ra cô là sao ?
- Em à, sao em kiêu vậy. Uống với anh một li coi- Ken tiếp tục tán tỉnh. Hạ bất giác thở dài. Đang không biết nên làm gì tiếp theo vì cô khá mệt nên không muốn chơi trò chơi này thì cánh cửa đột nhiên mở ra, mấy cô gái ăn mặc hở hang bước vào
- Anh Hùng à, anh Trung bao giờ mới về vậy ?- Một cô gái lên tiếng hỏi. Bất giác, Hạ ngước mắt lên
- Loan- Hùng gắt- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi với thằng Trung quan hệ qua đường thì được nhưng tuyệt đối không được có ý định khác- Hùng nhắc nhở. Hạ nhíu mày rồi chợt như hiểu ra điều gì
- Anh nói gì vậy ?- Loan cáu- Em yêu anh ấy. Em muốn trở thành Đặng phu nhân- Loan nhấn giọng.
- Chuyện này tuyệt đối không được. Em đừng có mơ mộng nữa- Hùng nói
- Đúng đó – Ken và Phong hùa theo
- Anh sợ con nhỏ Lê Thanh Phương ?- Nhỏ Loan nhướn mày- Con bé đó chẳng là gì đối với em cả.
- Anh không có ý đó – Hùng dịu giọng
- Cô ta không đáng ngại nhưng có một người còn…- Phong bỏ lửng câu rồi nhấm một ngụm rượu
- Anh không có quyền gì ngăn cản em cả- Loan cười khẩy- Nếu anh chưa có vợ thì người em chọn là anh nhưng rất tiếc anh đã có vợ còn hai chú nhóc kia không phải khẩu vị của em . Như vậy, chỉ có anh Trung đáp ứng đủ mọi yêu cầu: đẹp trai, nhà giàu và điều quan trọng là chưa có vợ- Loan giải thích. Đôi mắt mơ màng nghĩ đến viễn cảnh tương lai tươi đẹp của mình
- Chị Loan nói đúng đó- Hai con hỏ ngồi bên cạnh Phong hùa theo. Hùng, Ken và Phong đều bật cười.
- Đúng là đều giống như nhau cả. Thứ gì không phải của mình càng muốn có- Hạ lắc đầu, cười khổ gập lap vào
- Cô nói vậy có ý gì ?- Loan hỏi. Đến bây giờ cô ta mới chú ý đến Hạ, một cô gái còn xinh đẹp hơn cô ta gấp bội phần
- Tôi nói gì ư ?- Hạ nhếch mép- Cứ đợi rồi cô sẽ biết – Hạ nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng nhưng bị tay Loan giữ lại
- Cô mà không nói rõ chuyện này thì không được phép đi đâu cả - Loan gằn từng chữ
- Vậy sao ?- Hạ cười khẩy – Nếu không sẽ có chuyện gì ? – Hạ thách thức
- Cô sẽ không còn đường sống mà ra khỏi đây – Loan nói. Hạ bật cười. Hùng, Phong và Ken vẫn ngồi yên. Họ muốn xem cô gái kia sẽ xoay sở ra sao. Hơn nữa, chuyện của phụ nữ nên để tự họ giải quyết
- Cứ thử, nếu cô có đủ khả năng- Hạ nhướn mày, giật tay cô ta ra. Loan vung tay định tát Hạ nhưng cô nhanh chóng giữ lại – Sao, cô muốn gì ?- Hạ hỏi, ngữ điệu lạnh lùng
- Cô có biết tôi là ai không mà dám làm vậy ?- Loan lớn tiếng. Đây là địa bàn của hội. Thêm nữa, cô và hội trưởng ( chính là Trung) còn có quan hệ không phải vừa
- Tôi không muốn và cũng không cần biết – Hạ nhấn giọng. ngữ điệu ấy làm một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng của tất cả mọi người trong phòng. Đúng lúc đó, cánh cửa một lần nữa mở ra, Trung bước vào. Lập tức, Loan chạy đến níu tay Trung khóc lóc
- Anh, con nhỏ đó bắt nạt em ?- Loan nước mắt ngắn nước mắt dài. Trung nhìn cô ta, cười khẩy, gạt tay Loan ra và tiến về phía cô. Anh vòng tay qua eo, kéo cô vào lồng ngực mình
- Về mà không báo anh một tiếng- Trung quở trách. Hạ cười. Mọi người trong phòng ngây ngốc nhìn hai người họ.
- Em tưởng anh đang bận với mấy cô người mẫu cơ mà ?- Hạ giận dỗi, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Trung .
- Em đang ghen ?- Trung nhướn mày thích thú.
- Nè, hai người chúng tôi không phải là không khí nha- Hùng nhấn giọng. Sau vài phút ngỡ ngàng, cuối cùng anh đã nhận ra cô. Trung buông Hạ ra nhưng đôi tay vẫn vòng qua eo cô như thể hiện sự chiếm hữu mỉm cười khiến mấy cô gái trong phòng ngây người
- Ai bảo mấy người ở đó làm kì đà cản mũi ?- Trung nói giọng hơi oán trách
- Mọi người không nhận ra em – hạ mắng
- Tại em xinh đẹp quá mà- Hùng cười
- Chị làm bọn em tưởng là gái 20 – Ken cũng hùa theo
- Cô ta là ai ?- Loan chỉ vào Hạ
- Đó không phải chuyện của cô- Trung trừng mắt nhìn cô ta
- Cô nên từ bỏ ý định của mình đi-Hạ nhấn giọng- nếu không thì đừng trách tôi
- Cô lấy tư cách gì mà đe dọa tôi ?- Loan hỏi lại- Ngay cả hôn thê của anh ấy tôi còn không sợ huống gì một con hồ ly tinh vắt mũi chưa sạch như cô- Cô ta quát. Hạ bật cười
- Tư cách gì ư ?- Cô nhíu mày- Mà nói mới nhớ tôi không phải hồ ly tinh mà chính là cô đó
- Cái gì ?- Loan kinh ngạc
- Tôi nói không đúng sao ?- Hạ nhướn mày- kẻ dụ dỗ quyến rũ chồng người khác vẫn hay bị gọi là hồ ly tinh mà- Hạ ngây thơ
- Vợ à, em quậy quá đó- Trung véo nhẹ má cô rồi quay lại phía mọi người- mọi người chơi vui vẻ nha- Nói xong, cậu nhanh chóng đưa Hạ ra khỏi phòng trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trừ Hùng, Ken và Phong.
- thưa cô- người quản gia ấp úng. Vi gạt những giọt nước mắt đi
- ngoại gọi cháu ạ ?- Vi hỏi
- cô có điện thoại- người quản gia thông báo
- tìm gặp cháu sao ?- Vi ngạc nhiên đâu ai biết cô ở chỗ này- Là nam hay nữ ạ?
- Là nữ, một giọng nói rất lạ- Người quản gia nói
- Có phải là…- vi chưa nói hết câu thì người quản gia đã đoán được ý cô
- Cô ấy nói tiếng anh, giọng người anh thì phải chứ không phải cô Mai- Vi khẽ gật đầu rồi tiến đến chiếc điện thoại
- Cháu biết rồi- nhấc điện thoại lên cô không khỏi ngạc nhiên với cái giọng đậm chất nước anh từ một người xa lạ.
- Có là tường Vi ?- giọng người con gái từ đầu bên kia hỏi
- Cô là ai ?- Vi hỏi lại- Sao cô biết tôi ?
- Tôi là bác sĩ tâm lí. Tôi được một người gọi điện cho cô- người con gái đó tiếp tục nói
- Đó có phải là anh minh không ?- Vi hỏi
- Là ai không quan trọng- Người con gái kia nói tiếp- có thể kể tôi nghe câu chuyện của cô không?
- Không thể- Vi cương quyết- tôi đâu biết cô là ai ?
- Cô nghĩ việc kể tâm trạng của mình cho người thân hay cho một người xa lạ sẽ tốt hơn sao ?- người con gái kia nói- cô nghĩ sóng cứ mãi xô vào bờ không theo quy luật nào sao ? cô nghĩ rằng sóng chỉ làm thế vì đó là tự nhiên sao ? Vì là sóng nên buộc phải vỗ vào bờ, là sóng nên buộc phải vỡ ra thành bọt nước ư ? cô nghĩ rằng hạt cát là vô nghĩa ư ?
- Cô nói nhảm cái quái gì vậy ?- vi nói lớn. Không ngờ người con gái này lại có thể nắm bắt toàn bộ ý nghĩ của cô
- Cô cứ nghĩ kĩ đi. bao giờ cô muốn thoát khroi cái vực ấy, thực sự có thể đối mặt với tất cả hãy gọi lại cho tôi. Nói là gặp Susan họ sẽ chuyển máy cho cô- nói xong, đầu dây bên kia chri còn những tiếng tút dài
- Bây giờ thì anh hài lòng chưa ?- Hạ đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nói với người con trai ở trước mặt
- Em chắc chắn người đó sẽ gọi lại chứ ?- bác sĩ Minh hỏi. Hạ nhún vai
- Vấn đề chỉ là thời gian- cô thờ ơ đưa đôi mắt ra xa rồi khép hờ lại- em cần ngủ chút- cô nói. Sau đó chỉ còn nghe tiếng đóng cửa mà thôi. bên tai cô vẫn văng vẳng giọng nói đó. Có chút gì quen thuộc mà lại lạ lẫm. Trá tim cô vô thức nhói lên.
Tại trường học,
Trung đứng dựa lưng vào lan can, hai tay đút túi quần. Đôi mắt nhìn ra xa như hướng về một miền nào đó. Sân thượng đầy nắng và gió. Bầu trời mùa hạ cũng thật gần. Cái cảm giác cô độc lại bủa vây lấy cậu. Trái tim vô thức quặn lại, nhói đau.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tựa như ai đó đang dang tay lấy cậu. Cái cảm giác đó thật lạ. Giây phút này thật kì diệu. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của cậu rung lên
- Có chuyện gì ?- trung lạnh lùng hỏi. Đầu bên kia Jm thông báo cho cậu một vài thông tin mới thu được
- Anh có biết chính xác không ?- Trung hỏi
- Không- jim trả lời- cậu nên gọi điện cho người này. Cô ấy rõ hơn tôi- Jim nói rồi đọc cho Trung số điện thoại của Hạ. Tuy Hạ ít hơn Jim mấy tuổi nhưng cậu coi như bạn
- Tôi biết rồi- trung nói, tắt điện thoại rồi nhanh chóng gọi cho người mà Jim nhắc đến. Chưa đầy mấy giây sau, một người con gái anh chính gốc nhấc máy, có chút lạnh lùng, thờ ơ, dửng dưng
- Jim bảo tôi gọi điện- Trung cũng lạnh lùng không kém. Hạ ậm ừ một chút rồi khẽ thở dài
- Vụ đó chưa có gì là chính xác cả. Tối sẽ kiểm tra lại- Hạ nói một cách dửng dưng
- Tôi biết rồi- Trung đáp lại
- Thế anh còn muốn hỏi gì không ?- hạ lãnh đạm
- Cô là dân anh chính gốc ?- trung đột nhiên hỏi
- Tất nhiên- Hạ trả lời bằng giọng anh đúng chất- Anh không tin ?
- Không- trung chối- chỉ là tôi nghe giọng cô rất giống với một người con gái tôi quen- Trung thành thật trả lời. Chẳng hiểu làm sao khi nghe thấy giọng nói này cậu nghĩ ngay đến Hạ. Trái tim có chút gì đó đập mạnh hơn và trong cậu nhen nhóm một tia hy vọng dù chỉ là mỏng manh
- Là bạn gái ?- hạ khẽ nhếch miệng cười. Cô đang mệt nhưng nghe chuyện này có vẻ thú vị. khi nghe thấy giọng nói của người con trai này cô cũng có chút xao động, quen thuộc, lạ lẫm
- Là người con gái tôi yêu- giọng Trung trầm xuống. Và ngay sau đó chẳng hiểu tại sao cậu lại kể cho người xa lạ này nghe tất cả mọi chuyện về cậu, về Lam Hạ chỉ trừ cái tên cô.
- Nên quên chứ không nên nhớ- hạ khẽ thở dài- cứ ôm khư khư mối tình này không chỉ anh khổ, người con gái đến sau cũng sẽ khổ mà mọi người cũng khôngg lấy làm vui vẻ gì. Anh chắc chắn phải lấy vợ. Liệu khi ấy bố mẹ vợ của anh có sẵn sàng giao con gái của họ cho một người trong tim luôn tồn tại hình bóng cô gái khác chứ không phải con họ, một người ôm khư khư mối tình cũ ? Và liệu cô gái kia có thể chấp nhận hình bóng của cô gái chiếm trọn tim anh, có thể không mặc cảm, có thể chịu đựng nổi không ?-hạ tuôn một tràng. Cô chẳng hiểu tại sao mình lại nói thế. Nhưng sau khi cô nói xong, nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt tái nhợt của cô. Trái tim cô quặn thắt, đau đớn. Trung cũng vậy. Tuy không khóc nhưng đôi mắt cậu đã cay xè, trái tim cậu lại nhói đau
- Cô đừng có lên mặt dạy đời tôi. Cô biết cái quái gì về tôi, về cô ấy ?- Trung hét lên giận dữ
- Đúng tôi không biết gì- hạ cố gắng giữ bình tĩnh- nhưng liệu cô ấy có thấy vui khi anh trở thành thế này ?
- Cô im đi- trung hét lên. Nước mắt hạ lăn dài.
- Bằng lăng đẹp nhưng sẽ tàn- Hạ nói rồi cúp điện thoại. Trung không nghe rõ những lời của Hạ vì tai cậu đã ù đi. Cậu xót xa, đau đớn.
- Không ngờ anh trung lại kiên nhẫn đợi em đến vậy- Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Trung gạt nỗi đau sang một bên đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn người con gái trước mặt
- Đến muộn- Trung lạnh lùng. Người con gái đó vội chạy đến níu tay Trung
- Cho người ta xin lỗi mà, tại người ta có chút việc bận- người con gái nũng nịu. Trung lạnh lùng gạt tay cô ta ra
- Cô nên biết tự trọng chút đi- Trung nhắc nhở
- Giận người ta rồi hả ?- người con gái phụng phịu- cho em xin lỗi mà. tối nay em sẽ đền bù chịu không ?
- Cô nên nhớ với tôi không dùng lại hàng đã xài chỉ trừ có một ngời…- Trung bỏ lửng câu. Người con gái như mất hết sức sống nhưng đổt nhiên lại cười nói vui vẻ
- Người đó sẽ là em- người con gái ngây thơ. Trung nhếch mép, cười nhạt
- Bỏ ngay bộ mặt đó đi- Trung nói mà gần như ra lệnh- tôi với cô chấm dứt
- Anh cho em xin lỗi mà- người con gái níu tay Trung. Cậu lạnh lùng nhìn cô ta
- Muốn níu kéo ư ?- trung cười khẩy- cô nên cẩn thận hành động và lời nói của mình hơn đi
- Nhưng em..- người con gái ấp úng
- Khánh Đan, cô đừng coi tôi như thằng ngốc vậy chứ- trung lãnh đạm- người đầu tiên cô trao thân không phải tôi- trung dứt lời. Sắc mặt Đan tái nhợt
- Anh…- Đan nói không nên lời. Trung vứt một tấm séc xuống đất rồi quay lại nói
- Đây là phần của cô. Còn vụ hôm qua, những gì cô nói ở trong nhà vệ sinh cô hãy nhớ lấy. Không lâu sau tôi sẽ đến đòi nợ cô- Trung nói rồi đi khỏi. Đan đứng chôn chân tại sân thượng, không nói thêm lời nào.
Và điều gì đến cũng sẽ đến, đúng như lời hứa của mình hai ngày sau Trung tìm đến Khánh Đan để trả món nợ vì những lời nói năng bốc đồng của cô.
Trong căn nhà kho tối tăm, ẩm thấp và nồng nặc mùi máu tanh, một cô gái đang thở dốc trên chiếc ghế. Cô vừa trải qua những giây phút có thể nói là kinh hoàng nhất của cuộc đời. đôi tay cô mỏi nhừ, túa đầy máu vì sợ dây thừng buộc quá chặt. đầu tóc rũ rượi. gương mặt xinh đẹp kia cũng không còn nguyên vẹn.
- Anh đúng là đồ ác quỷ- Đan thều thào
- Cô nói đúng- Trung lãnh đạm nhìn cô ta- từ sau khi cô ấy chết tôi không còn là con người nữa
- Con nhỏ khốn khiếp- Đan ****. Cô ta vừa dứt lời thì một chiếc roi vung thẳng vào người cô ta không thương tiếc. Cô ta kêu lên đau đớn
- Câm miệng cho tôi- Trung lanh lùng đứng dậy nhìn Khánh Đan thêm một lần nữa- lần sau thì ăn nói cẩn thận chút. đây coi như bài học, là lần cuối cùng tôi cảnh báo cô. Còn lần sau thì...- trung bỏ lửng câu.
Cánh cửa nhà kho mở ra rồi từ từ khép lại. Bóng tối dường như bao trùm tất cả chỉ còn chút ánh sáng từ mặt trăng chiếu qua khe cửa. Khánh Đan mệt mỏi đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, chờ nó mở ra một lần nữa. Nhưng vô ích. Không gian yên ắng đến lạ thường chỉ có nghe thấy vài tiếng động nhỏ từ những con chuột. nhưng ngay sau đó, mọi thứ trở nên ồn ào hơn. Cả đàn chuột bắt đầu hoạt động. Có một số con bò đến chân cô ta. Vốn là người rất sợ chuột, Đan hét lên trong vô vọng. Những tiếng hét kinh hoàng, chói tai nhưng tất cả là vô ích. Đây là giữa đồng không mông quạnh liệu ai sẽ đến cứu cô ? Liệu Đan có phải chết ở nơi khỉ ho cò háy này không ? nghĩ đến cảnh tượng mình sẽ chết rũ ở đây, Khánh Đan càng thêm kinh hãi hơn. Những tiếng hét, khóc lóc vang lên không những làm xáo động cả một vùng yên tĩnh.
Cách đó một con đường dài về phía biển,
Cuối cùng, Vi cũng đủ can đảm gọi cho người con gái Anh hôm nọ. Sau hai ngày suy nghĩ, rốt cuộc cô cũng không tìm ra lối thoát. Cô cần một người để chia sẻ, để lắng nghe nhưng đó không thể là người biết cô.
Nhấc ống nghe lên, cô ngồi cạnh cửa sổ, và bắt đầu kể mọi chuyện. Một câu chuyện dài, đầy nước mắt, nghen ngào đau đớn. Hạ tưởng như trái tim mình bị ái đó bóp nghẹt lại. chính cô cũng cảm thấy khó thở vô vùng. Và trong vô thức, lại một lần nữa cô khóc. Nước mắt chảy đầm đìa trên gương mặt đã tái nhợt.
- Đó là mọi điều tôi có thể kể cho cô nghe- Vi sụt sùi. Hạ lau nhẹ những giọt nước mắt trên gương mặt mình
- Bây giờ tôi đã hiểu- giọng Hạ trùng xuống- cô có biết mọi người oán trách cô rất nhiều không ?- Hạ hỏi. Vi nghẹn ngào. Cổ họng cô nghẹn lại, bỏng rát- vì họ đã mất đi một người thân nay lại giương mắt nhìn một người khác đánh mất chính bản thân mình- Hạ tiếp tục nói tiếp
- Nhưng tôi chỉ là gánh nặng cho mọi người thôi. Tôi phải làm gì ?- vi nói trong nước mắt
- Cô biết điều ngu ngốc nhất mà con người thường làm là gì không ? đó chính là việc sống mà chìm vào quá khứ, ôm khư khư những thứ đã qua, luôn cho mình là có lỗi- Hạ tiếp tục nói- có những thứ đã qua đi nên để nó qua
- Nhưng tôi không thể- Vi nói trong đau đớn
- Những con sóng dù biết mình sẽ tan thành bọt nước nhưng vẫn không ngừng xô vào bờ. Bằng lăng đẹp nhưng sẽ tàn- giọng Hạ nghẹn lại- cuộc đời sẽ vẫn trôi dù cô có đau khổ như thế nào
- Cô không hiểu- Vi hét lên đau đớn- Cô không hiểu không hiểu cảm giác của tôi. chị ấy là chị gái tôi- nước mắt Vi giàn giụa trong xót xa
- Chị gái cô thì đã sao ? chắng phải cô ấy đã mất rồi ư ?- Hạ hỏi lại
- Cô không hiểu- Vi giận dữ- Chị ấy mất tất cả là do tôi
- Cô có biết mình ích kỉ đến mức nào không ?- Hạ hét lên trong nghẹn ngào, đau đớn. Bản thân cô cũng không hiểu mình bị làm sao. Giờ phút này những gì cô nói hoàn toàn theo cảm xúc, theo bản năng chứ không phải lí trí – Cô chỉ chăm chăm làm theo ý thích của mình, cô có nghĩ đến người thân, bạn bè, những người yêu thương cô thật lòng không ? cô có biết cái cảm giác bất lực khi phải khoanh tay đứng nhìn người thân yêu nhất của mình rơi vào vực thẳm không lối thoát ? cô có hiểu cảm giác đó không ? cảm giác bất lực, đau đớn, xót xa, tự trách mình giống như cô một năm về trước. Cô đau đớn, xót xa một tháng, hai tháng, một năm, hai năm thì họ cũng vậy. Nhưng nỗi đau của họ lớn hơn cô nhiều, cô đau một thì họ đau hai, ba lần. Cô mất người thân còn họ không chỉ mất người thân còn phải chứng kiến cảnh cô sống trong đau khổ mà không thể làm gì- Hạ nói trong mà nước mắt. Vi khóc òa lên, nghẹn ngào. Nghe thấy những tiếng nấc nức nở, lòng Hạ se lại
- Tôi nói như vậy chắc cô cũng hiểu rồi- Hạ cố giữ bình tĩnh- suy nghĩ cho kĩ đi. đừng khiến họ phải thất vọng. Tôi tin rằng chị cô cũng không muốn cô như thế này mãi đâu. Cô ấy đã cố gắng bảo vệ mạng sống cho cô thì cô phải sống thật tốt, sống thay cả phần của cô ấy. đừng bao giờ nghĩ bản thân vô dụng, chỉ là gánh nặng cho người khác. Cô có biết rằng đứa trẻ còn chưa biết nói lại là chỗ dựa cho người mẹ và bà cụ già tuổi cao sức yếu kia lại là nơi dựa cho anh thanh niên. Cô là chỗ dựa cho ngoại cô, cho em trai cô và cho cả chính bản thân mình. Hãy cố lên – Hạ nói xong đặt vội ống nghe xuống. Nước mắt cô tiếp tục rơi trong im lặng nhưng trái tim cô thì đau đớn gấp trăm ngàn lần. Cô khụy xuống. Cô không đứng nổi trên đôi chân của mình nữa.
Vi vẫn cầm ống nghe nhưng chỉ còn nghe thấy những tiếng tút dài vô vọng. Cô khẽ đặt ống nghe xuống, lấy tay gạt đi nước mắt. cô nhìn ra xa, nhìn về phía biển. Những con sóng vẫn tiếp tục xô vào bờ rồi lại tan ra.
Cô thở dài. đôi mắt đỏ hoe nhìn mọi thứ trong im lặng. Giờ phút này cô chẳng biết nên làm thế nào. Phải chăng có chị Hạ ở đây thì tốt quá. Chị sẽ nói cho cô biết nên làm thế nào, nói cho biết phải đối mặt với chúng ra sao.
Lại tiếp tục thở dài, Vi đưa tay lên cổ, mân mê chiếc vòng mà Hạ đã nhờ ngoại đưa cho cô rồi không biết làm sau chiếc vòng mở ra thành năm bông tuyết trắng. Từ giữa bông tuyết thứ năm rơi ra một vật gì trông như một chiếc thẻ nhớ. Vi vội vàng nhặt nó lên, đưa vào máy tính.
Trên màn hình, Lam Hạ hiện lên, mỉm cười với cô : ‘ Em gái ngốc, nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận. Chị không thể đi theo em, lo cho em suốt được. Em cố lên nha ( Hạ mỉm cười) đừng khóc nhiều, đừng nhớ chị nhiều, đừng tự hành hạ bản thân…’
Xem đến đây, tai Vi ù đi. Mắt cô nhòe đi vì nước mắt. đua đớn, xót xa. Cô chạm tay vào màn hình. Vi cảm thấy như chị đang đứng trước mặt cô đang cười với cô vậy. Chị vẫn đứng đó. Không phải là ảo ảnh.
Cô khóc nấc lên, xót xa, đau đớn.
Sáng hôm sau,
Mấy hôm nay không có tin tức gì của Vi khiến cô lo quá trời. Muốn đi tìm Vi nhưng Hùng nhất quyết không cho. Anh lấy lý do cô đang bị thương buộc cô ở nhà làm cô tức chết đi được mà không biết làm thế nào.
Ở nhà chán nên cô đến trường. Ít ra ở đây còn có cái để mà tiêu khiển chứ cứ ở nhà thì cô chết vì lo lắng mất
- Em có phải là Đỗ Ngọc Mai không ? – Một giọng nam cất lên. Mai quay lại, hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ vài giây sau cô nhận ra người con trai này là cháu đích tôn dòng họ Lương, một trong những chàng hoàng tử trong lòng các cô gái
- Là tôi, có chuyện gì vậy ?- Mai hỏi
- Anh có thể làm quen với em được không ?- Anh ta đề nghị- cái này là để tặng em- anh ta đưa bó hoa hồng về trước mặt cô. Cô nhún vai hờ hững, đang định nói gì đó thì có người khác xen vào
- Xin lỗi, cô ấy không thể nhận được- một giọng nói khác vang lên khiến mọi người đổ dồn ánh mắt sang nhân vật này. Chẳng khó để Mai đoán ra đây là ai. Cô thở dài, ngao ngán
- anh có ý kiến gì sao ?- chàng trai kia hỏi
- Tất nhiên- Hùng nói rồi vòng tay qua eo Mai. Cô mặc kệ vì biết chống cự cũng vô ích- cô ấy là vợ chưa cưới của tôi- Hùng dứt lời tất cả mọi người đều mắt chữ a mồm chữ o ngạc nhiên tột độ
- Không thể như thế được – Anh ta hét lên kinh ngạc
- không tin thì thôi- Hùng nói rồi nhanh chóng kéo Mai ra khỏi đám đông ấy về khu để xe
- anh sợ cả thế giới này không biết sao ?- Mai nói giọng oán trách. Hùng nhún vai
- tại anh thích- mai lắc đầu bất lực trước thái độ này của Hùng
- mà chúng ta đi đâu vậy ?- Mai hỏi khi bước vào trong xe
- đến một nơi đặc biệt- hùng nói rồi hất cằm ra sau. Mai vô thức nhìn qua gương chiếc hậu. và suýt chút nữa cô ngã ngửa vì thấy một người con trai đang ở ghế sau. Trông anh ta tiều tụy, buồn bã, đau đớn đến tột độ. Phải một lúc sau, cô mới nhận ra đó là Long
- Kinh khủng thật- Mai nói. Hùng mỉm cười.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường hướng về một ngồi biệt thự cạnh biển. Chiếc xe dừng lại, ba người xuống xe. Hùng kêu Long lên lầu trước còn anh và Mai đi sau. Khi long vừa vào nhà nhanh chóng Hùng kéo Mai ra biển
- Anh lại đang mưu tính chuyện gì phải không ? – Mai hỏi khi nhìn thấy Hùng cứ tủm tỉm suốt cả chặng đường
- Em cũng siêu thật- Hùng quay lại nhìn cô rồi lại nhìn ra biển
- Rốt cuộc đó là chuyện gì ?- Mai tò mò. Hùng kéo nhẹ Mai vào lòng
- Phải có cái gì đó trao đổi chứ- Hùng ranh mãnh. Mai vì bản tính tò mò mà không nhận ra mùi nguy hiểm mà đã sập bẫy
- Anh muốn gì ?- mai ngây thơ hỏi. Sau đó Hùng nhanh chóng đặt lên một cô một nụ hôn.
Ở trên phòng,
Long mở cánh cửa vào phòng. Hình bóng quen thuộc của một người con gái đập vào mắt anh. anh nhanh chóng chạy đến bên cô, ôm cô vào lồng ngực mình. Vi bất ngờ trước sự xuất hiện của anh
- Anh ? – Cô gọi khẽ
- Em có biết anh nhớ em, lo lắng cho em đến mức nào không ?- Long siết chặt vòng tay
- Em xin lỗi- Vi thì thầm
- Lần sau có bất cứ chuyện gì cũng không được bỏ anh đi- Long ra lệnh. Vi khẽ gật đầu ngoan ngoãn trong vòng tay anh.
Ánh nắng chiếu xuống mặt biển lóng lánh. Gió từ biển không ngừng thổi vào. Những con sóng nối tiếp nhau xô vào bờ. bầu tời mùa hạ trong xanh, cao vời vợi. Ngoại nhìn đôi trẻ hạnh phúc mà mỉm cười. Sau đó, ngoại quay đi, thở dài. Bà vẫn có việc phải làm để đưa mọi thứ về đúng trật tự của nó. Nhưng cái bà cần là thời gian. sẽ phải đợi, đợi đến khi có thể, đợi đến khi Lam Hạ trở về, đến khi con bé có được hạnh phúc thực sự.
Hai tháng sau khi đám cưới của Minh- Yến diễn ra, đám cưới của Hạ và Trung được tổ chức trên một hòn đảo thuộc sở hữu của dòng họ Đặng. Đám cưới diễn ra với một số lượng khách hạn chế, thêm nữa lại hoàn toàn bí mật nên cánh báo giới không hề biết gì về chuyện này.
… 10 năm sau
Hạ bước xuống máy bay. Việt Nam, Hà Nội vẫn vậy. Cái không khí ngột ngạt, nóng bức của mùa hè không lẫn vào đâu được. Hạ mỉm cười nhẹ. Trong mười năm qua, tuy sống ở nước ngoài cùng gia đình nhưng cô thường xuyên về Việt Nam nên Việt Nam trong mắt cô vẫn vậy, không thay đổi nhiều lắm.
Trong lúc chờ hành lí, Hạ mượn tờ báo của một người bên cạnh đọc. và cái tiêu dề to tướng đập vào mắt cô ‘ Lê Thanh Phương, vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn MATS, Đặng Minh Trung ?’. Hạ nhìn cái tiêu đề rồi phì cười.
- Cô có phải là nhà thiết kế B.S không ?- Người bên cạnh hỏi cô. Bất ngờ, Hạ ngẩng mặt lên. Cô đang đeo kính râm, vậy mà họ cũng nhận ra
- Vâng, là tôi. Có chuyện gì ạ ?- Hạ bất đắc dĩ trả lời
- Cô có thể cho tôi xin chữ kí được không ? Tôi rất hâm mộ cô – Người phụ nữ sung sướng. Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy bút, kí vào tờ giấy
- Cảm ơn- Nói xong, Hạ mỉm cười rồi kéo va li đi trước khi có thêm một số người khác nhận ra cô. Làm người nổi tiếng đúng là khổ thật. Cũng vì ngày đó, cô nóng quá nên mới nhất thời để lộ thân phận của mình. Không thì…
- Em đi đâu vậy ?- Người lái xe hỏi. Hạ nhìn anh ta, trông còn rất trẻ. Chắc kém tuổi cô
- Cho tôi đến trụ sở công ty MATS- Hạ đáp rồi nhìn ra cửa sổ
- Em đến đó làm gì vậy ? Em có người quen ở đó à ?- Người lái xe bắt chuyện. Hạ đưa mắt nhìn anh ta
- Đó là việc của tôi- hạ đáp lạnh lùng
- Em chảnh nhỉ ?- Anh ta cười. Hạ im lặng.
- Anh bao nhiêu tuổi ?- Hạ đột nhiên hỏi
- 26, thế còn em ?- anh ta vội hỏi. Ham mỉm cười
- Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi ?- Hạ cố tình hỏi- nếu anh đoán đúng tôi sẽ cho anh số điện thoại của tôi. Còn nếu không anh bớt nửa giá đi xe cho tôi ?- hạ đề nghị
- Ok- Người lái xe hí hửng- Nếu anh đoán sai thì anh miễn phí cho em luôn
- Đó là anh nói đấy- hạ cười- Vậy anh đoán đi
- 22 cùng lắm 24 – Anh ta cười. Đúng lúc đó, chiếc xe dừng lại
- Anh đoán sai rồi- Hạ mỉm cười và bước xuống xe. Cô nhanh chóng lấy va li ra khỏi cốp rồi đưa chứng minh thư cho người lái xe- Tôi 30 tuổi rồi- Người lái xe nhìn chứng minh thư xong, ngạc nhiên cực độ, không tin vào những điều mà mình vừa nghe và nhìn thấy.
- Vậy nhá, tạm biệt- Hạ nói rồi tủm tỉm bước vào trong. Trò này luôn luôn hiệu nghiệm.
Cô kéo va li, bước vào thang máy, lên phòng thiết kế. Cô phải gặp chị có chút việc. Còn Trung, cô sẽ gặp sau. Thang máy, mở ra, cô bước vào phòng thiết kế nhưng chị và mọi người đang đi họp nên cô ngồi chờ. Tranh thủ lúc đó, cô đặt phòng dưới một cái tên giả tại khách sạn do chính chồng mình làm chủ. Khách sạn này liền luôn một quán bar ở dưới.
- Không biết bao giờ mới xong việc đây – một cô gái trẻ bước vào
- Cố gắng lên- một chàng trai theo sau động viên. Thấy có người, Hạ vội đứng dậy
- Xin lỗi, cho tôi hỏi chị trưởng phòng có ở đây không ?- hạ hỏi. Người con gái trẻ kia nhìn cô với
con mắt ngạc nhiên. Còn chàng trai kia thì không chớp mắt, con ngươi như muốn rơi ra. Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần sóc ngắn làm lộ đôi chân dài, trắng nõn nà của cô
- Chị ấy đang họp- Người con gái trả lời rồi huých khuỷu tay vào bụng người con trái- Cô là người mẫu thử đồ ?
- Á, đau- Người con trai kêu lên. Hạ tủm tỉm cười
- Tôi không phải người mẫu thử đồ. Tôi đến tìm chị ấy có chút việc. Nếu chị ấy đang họp thì tôi xin phép ngồi đây đợi. Như vậy có làm phiền mọi người không ?- Hạ hỏi
- Không, không đâu- Người con trai nhanh nhảu đáp – Em có muốn uống gì không để anh đi lấy ?
- Không phải người mẫu thử đồ ư ?- Người con gái trẻ cau mày- Thôi được, tùy cô nhưng đừng làm kì đà cản mũi là được – nói xong, người con gái ngồi xuống bàn làm việc của mình
- Ngọc, em làm gì mà cau có vậy ?- Người con trai hỏi
- Còn anh, làm gì mà săn đón nồng nhiệt vậy ?- Ngọc nhắc
- Anh chỉ giữ đúng phép lịch sự thôi mà- tùng cười- nước của em đây- tùng đưa cho Hạ một cốc nước lọc
- Cảm ơn cậu- Hạ khẽ gật đầu rồi bỏ cặp kính ra- Làm ơn cậu đừng xưng anh- em với tôi. Tôi dám đảm bảo rằng tôi nhiều tuổi hơn cậu- hạ nhắc nhở
- Nhiều tuổi hơn ư ?- tùng cười
- Cô mới vào đời đừng lên mặt dạy đời thế chứ ?- Ngọc cáu- Ngựa non háu đá
- Cô cho tôi là thế nào cũng được – Hạ thản nhiên- Nhưng đừng có vò nát bộ váy như thế chứ ?- Hạ chỉ vào bộ váy trên tay Ngọc. Nó đang bị vò một cách phũ phàng
- Không liên quan đến cô- Ngọc gắt
- Em đừng bận tâm- tùng giải thích- Cô ấy đang cáu vì chiếc váy phải sửa đi sửa lại ấy mà
- Tôi có thể xem một chút được không ?- Hạ tò mò
- Cô không biết gì thì đừng động vào đồ của tôi – Ngọc nói
- Cứ để cô ấy xem thử đi- Tùng nói và giật chiếc váy ra khỏi tay Ngọc- Em xem đi- Hạ cầm chiếc váy rồi cười
- Đường may rất khéo- Cô khen- cái này chỉ cần chiết li là ok – nói xong cô đưa trả chiếc váy
- Có thế mà chúng ta cũng không nghĩ ra- tùng cười- Em giỏi thật đó- Hạ cau mày
- Tôi nói rồi đừng xưng anh- em với tôi- Hạ nhắc- Cậu bao nhiêu tuổi ?
- Anh 27 tuổi- tùng đáp. Hạ lắc đầu, cười khổ
- Tôi hơn tuổi cậu. Đừng gọi như thế- Hạ dứt lời thì chị thiết kế đi vào, nhìn thấy cô, chị chạy đến ôm chầm lấy cô
- Lam Hạ, em về khi nào mà không báo chị vậy ?- Chị hét lên, sung sướng
- Em mới về- Hạ mỉm cười- Em đến để đưa chị mấy mẫu thiết kế
- Mấy cái đó để sau đi – Chị buông Hạ ra,mỉm cười- Mà mấy người đã làm quen với nhau chưa ?- Chị hỏi
- Em cũng nói chuyện với hai cô cậu này một lúc rồi- Hạ cười. Còn Ngọc và Tùng đang mắt tròn mắt dẹp trước thái độ có một không hai của chị trưởng phòng. Bình thường, chị rất khó tính, cái gì cũng chê, cũng bới lông tìm vết. Vậy mà hôm nay lại...
- Hôm nay, em phải ở lại với chị đó- Chị nhắc
- Cơm trưa em sẽ ăn với chị nhưng tối thì cho em xin khất- Hạ cười
- Nhớ chồng ý gì ?- Chị nháy mắt- Chị hiểu- Hạ cười trừ- Hai đứa kia còn ngồi đó làm gì đi lấy nước cho khách đi – chị quát
- Không cần đâu chị ạ- Hạ đáp- Mà chị không định giới thiệu hai cô cậu này à
- À, chị quên mất- Chị lắc đầu- Đây là Ngọc, 26 tuổi, kia là Tùng, 27 tuổi. Hai đứa đang làm nhà thiết kế cho công ty
- Thế em gái xinh đẹp này là ai ạ ?- tùng hỏi
- Em gái xinh đẹp ?- Chị thiết kế nhắc lại rồi cười phì- Người ta là mẹ của hai đứa trẻ rồi đó, cậu nhóc ạ - chị dứt lời thì hai người ngẩn tò te ra không hiểu gì
- Xin lỗi- Hạ cười- Mọi người cứ gọi tôi là Su. Năm nay tôi 30 tuổi. Mong hai bạn giúp đỡ
- Trông chị rất quen- Tùng nói. Hạ cười trừ rồi nhanh chóng kéo tay chị thiết kế đi chỗ khác trước khi Tùng kịp nhớ ra.
8h tối, tại quán bar, trong phòng vip.
Hạ mệt mỏi, thở dài. Mới về Việt Nam mà công việc cứ ngập đầu lên, cô tưởng như còn không kịp thở. Khẽ lắc đầu, Hạ tự trách bản thân mình quá lười biếng lại ôm đồm một lúc quá nhiều việc: việc thiết kế trang phục, đồ trang sức, làm sát thủ, nuôi con… dường như cô không còn thời gian cho chính mình.
- Xin lỗi- Người phục vụ bước vào- Quý khách có thể nhường lại phòng này cho chúng tôi được không ?- Hạ nhướn mày, ngẩng đầu lên khỏi laptop. Sao lúc nào cô vào phòng vip của bar cũng xảy ra chuyện này vậy ?
- Cứ bảo họ vào đi đằng nào tôi cũng sắp đi rồi- Hạ thản nhiên nói. Cô đã quá quen với việc này rồi
- Vâng, vâng, cảm ơn quý khách- Người phuc vụ như vớ được vàng. Còn Hạ, cô đang bận suy nghĩ xem lần này cô sẽ gặp phải chuyện gì. Hai lần trước đều là gặp người quen cả còn lần này thì… Cánh cửa mở ra, Hùng như thường lệ bước vào. Hạ lắc đầu, cười khổ. Đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên khảo ý bất tương phùng. Lần nào, cô cũng gặp Hùng trong hoàn cảnh này. Hai lần trước anh đều bị cô nôn vào áo.
- Sao lại có thêm người ở đây ?- Hùng nhăn mặt nhìn Hạ. Anh không nhận ra cô. Cũng phải thôi, Hạ đeo kính đen, lại còn được cả cái mũ lưỡi chai che kín mặt nữa chứ. muốn nhận ra cũng khó
- Tôi sẽ không làm phiền anh đâu- Hạ thản nhiên cất giọng – Tôi sắp đi rồi- Hạ nói tiếp. Giọng điệu của cô bây giờ hoàn toàn khác với hàng ngày nên anh không thể nhận ra
- Anh Hùng hay để bọn em xử lí nha ?- ken đề nghị
- Tùy- Hùng nói. Bản thân anh đang nhớ Mai, cô đi công tác lâu quá. Hạ đưa đôi mắt dò xét về phía Hùng, bật cười trong lòng. Chắc đang nhớ vợ đây mà
- Em gái à ?- ken tiến đền ngồi xuống bên cạnh cô. Cái thằng này suốt đời cũng không bỏ được cái tính ấy, cứ thấy con gái là sáng mắt lên. Hạ cười khổ, liếc nhìn gương mặt đang nhe nhởn của Ken.
- Xin lỗi, tôi không có thời gian- Hạ lãnh đạm. Bao nhiêu lần gặp rồi mà rốt cuộc mấy người bọn họ cũng không nhận ra cô là sao ?
- Em à, sao em kiêu vậy. Uống với anh một li coi- Ken tiếp tục tán tỉnh. Hạ bất giác thở dài. Đang không biết nên làm gì tiếp theo vì cô khá mệt nên không muốn chơi trò chơi này thì cánh cửa đột nhiên mở ra, mấy cô gái ăn mặc hở hang bước vào
- Anh Hùng à, anh Trung bao giờ mới về vậy ?- Một cô gái lên tiếng hỏi. Bất giác, Hạ ngước mắt lên
- Loan- Hùng gắt- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi với thằng Trung quan hệ qua đường thì được nhưng tuyệt đối không được có ý định khác- Hùng nhắc nhở. Hạ nhíu mày rồi chợt như hiểu ra điều gì
- Anh nói gì vậy ?- Loan cáu- Em yêu anh ấy. Em muốn trở thành Đặng phu nhân- Loan nhấn giọng.
- Chuyện này tuyệt đối không được. Em đừng có mơ mộng nữa- Hùng nói
- Đúng đó – Ken và Phong hùa theo
- Anh sợ con nhỏ Lê Thanh Phương ?- Nhỏ Loan nhướn mày- Con bé đó chẳng là gì đối với em cả.
- Anh không có ý đó – Hùng dịu giọng
- Cô ta không đáng ngại nhưng có một người còn…- Phong bỏ lửng câu rồi nhấm một ngụm rượu
- Anh không có quyền gì ngăn cản em cả- Loan cười khẩy- Nếu anh chưa có vợ thì người em chọn là anh nhưng rất tiếc anh đã có vợ còn hai chú nhóc kia không phải khẩu vị của em . Như vậy, chỉ có anh Trung đáp ứng đủ mọi yêu cầu: đẹp trai, nhà giàu và điều quan trọng là chưa có vợ- Loan giải thích. Đôi mắt mơ màng nghĩ đến viễn cảnh tương lai tươi đẹp của mình
- Chị Loan nói đúng đó- Hai con hỏ ngồi bên cạnh Phong hùa theo. Hùng, Ken và Phong đều bật cười.
- Đúng là đều giống như nhau cả. Thứ gì không phải của mình càng muốn có- Hạ lắc đầu, cười khổ gập lap vào
- Cô nói vậy có ý gì ?- Loan hỏi. Đến bây giờ cô ta mới chú ý đến Hạ, một cô gái còn xinh đẹp hơn cô ta gấp bội phần
- Tôi nói gì ư ?- Hạ nhếch mép- Cứ đợi rồi cô sẽ biết – Hạ nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng nhưng bị tay Loan giữ lại
- Cô mà không nói rõ chuyện này thì không được phép đi đâu cả - Loan gằn từng chữ
- Vậy sao ?- Hạ cười khẩy – Nếu không sẽ có chuyện gì ? – Hạ thách thức
- Cô sẽ không còn đường sống mà ra khỏi đây – Loan nói. Hạ bật cười. Hùng, Phong và Ken vẫn ngồi yên. Họ muốn xem cô gái kia sẽ xoay sở ra sao. Hơn nữa, chuyện của phụ nữ nên để tự họ giải quyết
- Cứ thử, nếu cô có đủ khả năng- Hạ nhướn mày, giật tay cô ta ra. Loan vung tay định tát Hạ nhưng cô nhanh chóng giữ lại – Sao, cô muốn gì ?- Hạ hỏi, ngữ điệu lạnh lùng
- Cô có biết tôi là ai không mà dám làm vậy ?- Loan lớn tiếng. Đây là địa bàn của hội. Thêm nữa, cô và hội trưởng ( chính là Trung) còn có quan hệ không phải vừa
- Tôi không muốn và cũng không cần biết – Hạ nhấn giọng. ngữ điệu ấy làm một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng của tất cả mọi người trong phòng. Đúng lúc đó, cánh cửa một lần nữa mở ra, Trung bước vào. Lập tức, Loan chạy đến níu tay Trung khóc lóc
- Anh, con nhỏ đó bắt nạt em ?- Loan nước mắt ngắn nước mắt dài. Trung nhìn cô ta, cười khẩy, gạt tay Loan ra và tiến về phía cô. Anh vòng tay qua eo, kéo cô vào lồng ngực mình
- Về mà không báo anh một tiếng- Trung quở trách. Hạ cười. Mọi người trong phòng ngây ngốc nhìn hai người họ.
- Em tưởng anh đang bận với mấy cô người mẫu cơ mà ?- Hạ giận dỗi, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Trung .
- Em đang ghen ?- Trung nhướn mày thích thú.
- Nè, hai người chúng tôi không phải là không khí nha- Hùng nhấn giọng. Sau vài phút ngỡ ngàng, cuối cùng anh đã nhận ra cô. Trung buông Hạ ra nhưng đôi tay vẫn vòng qua eo cô như thể hiện sự chiếm hữu mỉm cười khiến mấy cô gái trong phòng ngây người
- Ai bảo mấy người ở đó làm kì đà cản mũi ?- Trung nói giọng hơi oán trách
- Mọi người không nhận ra em – hạ mắng
- Tại em xinh đẹp quá mà- Hùng cười
- Chị làm bọn em tưởng là gái 20 – Ken cũng hùa theo
- Cô ta là ai ?- Loan chỉ vào Hạ
- Đó không phải chuyện của cô- Trung trừng mắt nhìn cô ta
- Cô nên từ bỏ ý định của mình đi-Hạ nhấn giọng- nếu không thì đừng trách tôi
- Cô lấy tư cách gì mà đe dọa tôi ?- Loan hỏi lại- Ngay cả hôn thê của anh ấy tôi còn không sợ huống gì một con hồ ly tinh vắt mũi chưa sạch như cô- Cô ta quát. Hạ bật cười
- Tư cách gì ư ?- Cô nhíu mày- Mà nói mới nhớ tôi không phải hồ ly tinh mà chính là cô đó
- Cái gì ?- Loan kinh ngạc
- Tôi nói không đúng sao ?- Hạ nhướn mày- kẻ dụ dỗ quyến rũ chồng người khác vẫn hay bị gọi là hồ ly tinh mà- Hạ ngây thơ
- Vợ à, em quậy quá đó- Trung véo nhẹ má cô rồi quay lại phía mọi người- mọi người chơi vui vẻ nha- Nói xong, cậu nhanh chóng đưa Hạ ra khỏi phòng trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trừ Hùng, Ken và Phong.
/109
|