2h chiều
Bắt đầu buổi học hôm nay là tiết thể dục mà nội dung chính là bơi lội. Hạ rất thích bơi nhưng bây giờ đơn giản là cô cảm thấy có mùi nguy hiểm quanh quẩn đau đây nên cô cũng chẳng muốn xuống bơi nữa. Hơn thế, xuống nước để vết thương nghiêm trọng hơn à. Cô không muốn thử sức chịu đựng của cô thể mình bằng cách đó
- Thưa thầy, bạn Su không xuống bơi ạ ?- Một học sinh hỏi
- Su đang bị thương nên không xuống được- trung từ phòng thay đồ bước ra làm bọn con gái hét ầm lên. Tuy nói là tiết thể dục nhưng chỉ có một mình lớp này học thui, còn các lớp khác ngồi chơi hoặc đi qua bên khu đấu kiếm. Mà xung quanh hồ bơi là khán đài (nơi này là nơi diễn ra thi đấu ) nên hầu hết con gái trong trường đều đến đây để ngắm giai đẹp
- Anh được nhiều người hâm mộ nhỉ ?- Hạ hỏi khi đi lướt qua Trung về chỗ ngồi chuẩn bị
- Em đang ghen ư ?- Trung đổi giọng thích thú
- Có chút hiếu kì- Hạ nhún vai rồi lại dán mắt vào một quyển sách
- Vờ à, cho anh xin lỗi- Trung ngồi xuống cạnh cô làm vẻ mặt nũng nịu
- Thôi đi hai người- Jen ngồi xuống nói
- Hai anh chị tình tứ quá đấy- Tường Vi xen vào
- Kệ anh. Bộ anh thân mật với hôn phu của mình cũng phải hỏi ý kiến hai em hay sao ? – Trung quay lại, làm mặt nghiêm nghị nói
- Ít nhất anh cũng phải giữ ý tứ chút- Jen nói
- Mày không thấy đây là chỗ đông người ư – Nam nói
- Bênh người yêu kìa- Trung trêu- Đúng là có bồ quên bạn. Sao số tui khổ vậy trời- Trung kêu
- Khổ cái đầu ông ý- Nam đập vào đầu Trung
- Ông có thích chết không vậy ?- Trung hét lên và quay ra đánh Trung. Hai người cãi cọ, đập nhau tơi atr. Khán giả bên trên được phen ngắm hai mỹ nam hồn nhiên, tinh nghịch nên hét ầm lên.
Hạ cười nhẹ khi thấy cảnh đó. Nhưng đôi mắt cô cũng liếc xéo người ở trong góc khuất cuối bể bơi. Cô đã phát hiện ra người đó từ lâu rồi nhưng kẻ kia chắc chưa biết là mình bị phát hiện. Kẻ đó chắc là người do nhỏ Phương sai tới., không có ý làm hại Trung mà có lẽ chỉ nhằm vào cô cùng lắm thêm mấy người kia thôi.
Thầy giáo tợp hợp cả lớp lại, chia đội và cho thi đấu. Các đội vào chỗ chuẩn bị. Tiếng súng vang lên, cuộc thi bắt đầu. Mọi người lao nhanh xuống nước và bắt đầu bơi. Hạ liếc về phía góc tối đó. Chuẩn bị hành động rồi ư ? kiểu này chắc chỉ nhằm vào cô thôi.
Đúng như Hạ dự đoán, năm viên đạn được bắn ra đều nhằm vào cô cả. Hạ vẫn vờ như không biết gì. Nhưng thực chất, cô lại đang dùng sức mạnh của mình làm hỏng mấy viên đạn đó. Đồng thời cô nhanh chóng dùng gió tạo thanh một bàn tay nhỏ xoay bông tuyết trên chiếc vòng cổ. Bảo ảnh thân hộ pháp đã được mở. Cô cười.
Năm viên đạn găm thẳng vào cánh tay, bụng, chân cô. Quyển sách trên tay cô rơi xuống. Trung vừa bơi xong, quay lại phía cô. Trước mắt cậu, Su đã bất tỉnh. Máu loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng của cô. Trung bất thần, đứng chôn chân ở đó mất vài giây, rồi nhanh chóng bế cô đến phòng y tế. Mọi người cũng đã chú đến Su. Những tiếng hét cùng những tiếng bàn tán vang lên. Kẻ ở trong góc thấy kế hoạch của mình đã thành công nên mỉm cười rời đi.
Trung nhanh chóng đưa Hạ đến phòng y tế, rồi khóa cửa lại. Cậu không muốn cô bị làm phiền.
- Anh Hùng- Trung gọi lớn. Hùng đang lim dim, mơ màng, bỗng choàng tỉnh. Quyển truyện úp trên mặt cậu rơi xuống đất
- Có chuyện gì vậy ?- Hùng đứng phắt dậy
- Cô ấy…- Trung ấp úng. Hùng chưa hiểu chuyện gì thì đúng lúc đó tiếng một người con gái vang lên
- Bỏ tui xuống được rồi- Trung cúi xuống. Su đang nói. Cô đã tỉnh
- Em không sao chứ ?- Trung hỏi vẻ lo lắng
- Bỏ tui xuống- Hạ lặp lại. Lập tức, Trung bỏ cô xuống- Tui có bị gì đâu mà làm sao – Hạ dứt lời thì Trung nhìn cô từ trên xuống dưới, quay qua quay lại người cô đều không có vẻ gì là bị thương cả
- Em không sao ?- Trung nghi ngờ
- Còn bây giờ thì sao rồi – Hạ cau mày- Sao anh quay tui như chóng chóng vậy ?- Trung cười hiền
- Chuyện này là sao vậy ?- Hùng đứng đó, ngơ ngác
- Em cũng không rõ- Trung cười, gãi đầu
- Ngoài lối kia có lối nào ra khỏi phòng này không ?- Hạ hỏi và chỉ tay về phái cửa
- Có- Hùng đáp- Còn một lối đi nữa
- Anh đi lấy đồ cho tui, túi xách cùng quần áo để tui thay- Hạ nói với Trung- chuyện này giải thích sau. Bây giờ, ở đây không tiện, tui sẽ đợi anh ở trong xe và sau đó đưa tui về nhà
- Ok- Trung đáp.
- Còn anh – hạ quay lại phí Hùng- Nếu tí nữa họ vào thì bảo vết thương của tui chảy khá nhiều máu phải đưa đến chỗ của anh Thiên, ok ?
- Ừ- Hùng đáp. Cậu vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên trước những việc vừa xảy ra.
Trên người Hạ, kì thực là có máu nhưng đó không phải của cô. Cô không bị thương. Năm viên đạn kia đã bị cô phá hủy chất độc bên trong, đã thế chúng lại găm vào bảo ảnh thân hộ pháp chứ không phải người cô.
Ngồi trong xe, Hạ tháo bỏ mặt nạ và lớp bảo ảnh thân hộ pháp. Năm viên đạn lập tức rơi xuống. Hạ lượm lại chúng rồi mỉm cười. Muốn đấu với tui ư ? Cô còn non tay quá. Hạ nghĩ.
Trung bước vào xe, đưa cho cô một chiếc áo sơ mi trắng
- Áo sơ mi của anh, em mặc tạm đi- Trung nói. Hạ đón lấy cái áo
- Quay đi, để tui thay đồ- Cô nói. Trung ngồi trên ghế trước, mỉm cười
- Em cần gì làm vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng là vợ chồng mà – Trung trêu chọc
- Vợ chồng ư ?- Hạ nhắc lại- Không bao giờ
- Vậy ư ?- Trung nhướn mày- Hay anh biến em thành vợ anh ngay bây giờ nhỉ - Trung cười gian xảo
- Anh cơ hội vừa thôi- Hạ vừa nói vừa bước ra khỏi xe. Cô lên ghế trước ngồi. Trung quay sang nhìn Hạ. áo của cậu khá rộng nên cô mặc như đang bơi trong chiếc áo đó. Nhưng phải công nhận cô rât đẹp dặc biệt là trong áo sơ mi
- Nhìn gì, bộ đây là lần đầu tiên nhìn thấy tui hả. Còn không mau khởi động xe đi – Hạ ra lệnh. Lập tức, Trung cho chiếc xe ô tô phóng ra khỏi bãi để xe của trường
- Rốt cuộc, chuyện là thế nào ?- Trung nghiêm nghị hỏi
- Có người muốn hại tui – Hạ nói, đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ
- Ai ?- Trung hỏi
- Thử đoán xem- Hạ cười
- Hoàng Phương ?- Trung quay ra hỏi cô
- Anh đúng là không tầm thường chút nào- Hạ nói, môi khẽ nhếch lên
- Tại sao ?- Trung lại hỏi. Hạ quay lại nhìn anh khó hiểu
- Bộ anh không biết hay giả vờ ngốc vậy ?- hạ chau mày- Chuyện rõ rành rành ra như thế. Cô ta không ưa tui và đang ghen ok ?
- Ghen ?- Trung giả bộ không biết hỏi lại cô
- Cô ta yêu anh- Cô bực bội. Hạ khó chịu khi phải giải thích mấy điều vớ vẩn này hay chính trái tim cô đang nhói lên một cảm giác gì đó khó tả, một chút bực bội. Trung nhìn gương mặt bực tức của Hạ mà cũng phì cười. Có lẽ cô đang ghen ư ?
- Em đang ghen à ?- Trung trêu. Hạ quay lại nhìn cậu, bực bội, khó chịu
- Ghen cái đầu anh ý- Cô quát
- Nếu không phải em đang ghen thì thôi việc gì phải cáu gắt như thế hay anh nói trúng tim đen của em rồi ?- Trung hỏi
Hạ không đáp. Quả thực, cô thấy bản thân mình đã thay đổi. cô bực tức nhiều hơn và cười cũng nhiều hơn. Đặc biệt là khi bên Trung, trái tim cô có cảm giác gì đó khó tả, trái tim cô đập mạnh hơn và cô thấy khó chịu khi Trung đi cùng người khác. Liệu có phải cô đã yêu Trung rồi không ? Liệu có phải như thế ?
Hạ chìm trong những suy nghĩ của riêng mình mà cô không để ý rằng Trung thi thoảng lại nhìn cô với ánh mắt yêu thương. Với Trung, dường như cô thật khó để chạm vào, thật khó để với tới. Nhưng cậu không để cô vuột mất khỏi tay cậu như Hạ. Một người là quá đủ để khiến cậu đau khổ và day dứt, cậu không muốn mất một người nữa.
- Em định làm thế nào ?- Trung hỏi
- Diễn kịch cho cô ta xem- Hạ nói và quay lại phía Trung – Giúp tui
- Em muốn anh giúp – Trung cười gian xảo- Đổi lại anh được gì ?
- Anh muốn gì ?- Hạ nhướn mày
- Đáp ứng ba điều kiện- Trung đáp
- Một đổi ba, anh lời quá đấy – Hạ lạnh lùng
- Em không đồng ý thì thôi coi như anh chưa nói gì – Trung nhún vai. Cậu đang nhử cô
- Thôi được- Hạ thở dài- Anh muốn gì ?
- Điều kiện thứ nhất, chuyển sang phòng anh ngủ lưu ý là ngủ trên giường và bất cứ ở đầu nếu qua đêm thì phải làm như thế - Trung nói
- Ngủ chung ?- Hạ hỏi lại rồi thở dài- Thôi được. Còn hai điều kia ?
- Anh chưa nghĩ ra. Tạm thời chỉ thế thôi- Trung nhoẻn miệng cười.
Hạ trút một tiếng thở hắt rồi dựa lưng vào ghế ngủ. Tối nay, cô phải đi làm nhiệm vụ nên bây giờ ngủ được chút nào hay chút ấy.
chap 94 (tiếp) :
5h chiều
Hạ dụi dụi mắt rồi tỉnh hẳn. Gương mặt Trung đập vào mắt cô khiến cô suýt chút nữa thì ngã xuống giường.
- Bộ mình là cái gối ôm hay sao ?- Hạ lẩm bẩm
- Không, ôm em thích hơn – Trung nói mà vẫn nhắm nghiền khiến Hạ ngạc nhiên
- Dậy rồi còn không buông tui ra – Hạ bực mình
- Không buông- Trung cười gian xảo
- Tui đói- Hạ nói- Buông ra để tui đi ăn
- Tha cho em- Trung nói buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô rồi ngồi dậy. Hạ cũng ngồi dậy, cô đi vào nhà vệ sinh. Năm phút sau, cô bước ra
- Tui đi xuống dưới trước- Hạ nói rồi định đi ra khỏi phòng. Trung nắm cổ tay cô lại
- Đợi anh – Trung nói. Hạ nhíu mày.
- Thôi được- Hạ miễn cưỡng.
Bây giờ, hai người đang ngồi tối với nhau
- Nhìn gì, ăn đi- Hạ bực mình. Suốt từ nãy đến giờ, Trung mải nhìn cô mà không ăn
- Ừ- Trung cười. Cùng lúc đó, Hạ buông đũa xuống- Em ăn ít thế ?
- No rồi- Hạ với lấy cốc nước
- Mà tối nay anh về muộn. Đừng đợi- Trung thông báo
- Tui có ý định đợi anh đâu – Hạ nhướn mày- Nhắc thừa
- Tối về anh sẽ xử em- Trung nói
- Thử xem ?– Hạ nhướn mày rồi bỏ đi. Trung lắc đầu, cười khổ.
Sau bữa cơm, Trung đi ra ngoài. Từ trên cửa sổ, vừa thấy chiếc xe của Trung đi khuất, Hạ vội quay vào trong chuẩn bị đồ. Năm phút sau, một bóng đen từ cửa sổ nhảy xuống dưới rồi vượt qua bức tường rào, lẩn vào trong bóng đêm.
11h đêm
Trung bước vào phòng, thở dài. Cậu hơi mệt. Mọi việc cứ chất đống lên, việc công ty, việc của hội. tất cả đổ lên đầu cậu thật mệt mỏi.
Trung đưa tay, bật điện trong phòng lên. Căn phòng vẫn vậy chỉ có điều không có Su. Trung sửng sốt, định chạy xuống dưới thì một bóng đen từ ngoài cửa sổ chui vào. Sau khi đã trèo lên phòng, Hạ đứng thẳng dậy, phủi quần áo và gỡ mặt nạ ra. Trung đứng đó nhìn Hạ ngây người. Hạ quay lại, nhìn thấy Trung cũng sửng sốt không kém.
Hai người đứng đó. Hai đôi mắt nhìn nhau không chớp. Được một lúc sau, Hạ đi vào nhà vệ sinh thay đồ và trở lại với chiếc áo sơ mi của Trung
- Anh ngạc nhiên lắm hả ?- Hạ hỏi và ngồi xuống giường tay với lấy cái gối, ôm vào lòng
- Có một chút- Trung nhún vai- Anh biết em là một ẩn số lớn nhưng không ngờ nó lớn vậy – Trung cười
- Giữ bí mật giúp tui – Hạ đề nghị
- Nhưng phải có điều kiện ?- Trung nói
- Anh lại muốn gì nữa ?- Hạ cau có
- Lát nữa, anh sẽ nói. Bây giờ, anh đi tắm đây- Trung cười rồi bước vào nhà vệ sinh.
Trung trở ra đã thấy Hạ ngủ ngon lành tay còn ôm khư khư cái gối như sợ ai lấy mất. Trung phì cười trước cái dáng điệu vô cùng đáng yêu ấy của cô. Cậu nhìn cô thật lâu rồi lầy điện thoại ra chụp lại khoảng khắc này.
Cô vẫn ngủ, ngủ một cách ngon lành. Trung nhìn cô rồi lại thở dài. Cậu không muốn người con gái mình yêu lại dính dáng đến công việc mình làm. Không phải cậu không thích chỉ vì cậu sợ thôi. Trong quá khứ, Hạ đã rời bỏ cậu. Cậu không đủ sức bảo vệ cô trong cái thế giới ấy. Trong cái thế giới mà tội ác, nỗi đau nhiều hơn tất cả, cậu không có đủ sức mạnh, cậu vẫn chỉ là một kẻ yếu ớt, vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc. Thế giới ấy đã cướp đi người con gái cậu yêu và cậu không muốn, không hề muốn điều ấy xảy ra một lần nữa. Trái tim cậu không đủ sức chịu đựng nỗi đau ấy.
Bốn năm qua, cậu ngỡ vết thương trong trái tim mình đã lành và cậu đã thực sự trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng cậu đã nhầm. Vết thương trong lòng cậu chưa bao giờ lành. Cậu chưa bao giờ thoát ra khỏi những đau khổ, dằn vặt của bản thân. Chưa bao giờ.
Trung nhìn ra ngoài rồi lại nhìn về phía cô. Cô ngủ thật ngon lành, như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng sao điều đó khiến trái tim cậu nhói đau. Cả cô và Hạ đều giống nhau, đều che giấu những bí mật, đều giấu diếm cậu, đều tự mình gánh lấy.
Cậu thở dài rồi nằm xuống bên cạnh cô. Cô giờ ở thật gần. Đây cũng là lần đầu tiên cậu ngắm cô gần đến vậy. Cô rất đẹp, phải công nhận điều đó. Trung khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô rồi đến gò má cô. Một cảm giác dễ chịu len lỏi trong tâm trí cậu. Quả thực, cô rất biết cách khiến người khác bật cười, khiến người khác dễ chịu. Nghĩ đến đây, cậu mỉm cười rồi ôm cô vào lòng.
Bắt đầu buổi học hôm nay là tiết thể dục mà nội dung chính là bơi lội. Hạ rất thích bơi nhưng bây giờ đơn giản là cô cảm thấy có mùi nguy hiểm quanh quẩn đau đây nên cô cũng chẳng muốn xuống bơi nữa. Hơn thế, xuống nước để vết thương nghiêm trọng hơn à. Cô không muốn thử sức chịu đựng của cô thể mình bằng cách đó
- Thưa thầy, bạn Su không xuống bơi ạ ?- Một học sinh hỏi
- Su đang bị thương nên không xuống được- trung từ phòng thay đồ bước ra làm bọn con gái hét ầm lên. Tuy nói là tiết thể dục nhưng chỉ có một mình lớp này học thui, còn các lớp khác ngồi chơi hoặc đi qua bên khu đấu kiếm. Mà xung quanh hồ bơi là khán đài (nơi này là nơi diễn ra thi đấu ) nên hầu hết con gái trong trường đều đến đây để ngắm giai đẹp
- Anh được nhiều người hâm mộ nhỉ ?- Hạ hỏi khi đi lướt qua Trung về chỗ ngồi chuẩn bị
- Em đang ghen ư ?- Trung đổi giọng thích thú
- Có chút hiếu kì- Hạ nhún vai rồi lại dán mắt vào một quyển sách
- Vờ à, cho anh xin lỗi- Trung ngồi xuống cạnh cô làm vẻ mặt nũng nịu
- Thôi đi hai người- Jen ngồi xuống nói
- Hai anh chị tình tứ quá đấy- Tường Vi xen vào
- Kệ anh. Bộ anh thân mật với hôn phu của mình cũng phải hỏi ý kiến hai em hay sao ? – Trung quay lại, làm mặt nghiêm nghị nói
- Ít nhất anh cũng phải giữ ý tứ chút- Jen nói
- Mày không thấy đây là chỗ đông người ư – Nam nói
- Bênh người yêu kìa- Trung trêu- Đúng là có bồ quên bạn. Sao số tui khổ vậy trời- Trung kêu
- Khổ cái đầu ông ý- Nam đập vào đầu Trung
- Ông có thích chết không vậy ?- Trung hét lên và quay ra đánh Trung. Hai người cãi cọ, đập nhau tơi atr. Khán giả bên trên được phen ngắm hai mỹ nam hồn nhiên, tinh nghịch nên hét ầm lên.
Hạ cười nhẹ khi thấy cảnh đó. Nhưng đôi mắt cô cũng liếc xéo người ở trong góc khuất cuối bể bơi. Cô đã phát hiện ra người đó từ lâu rồi nhưng kẻ kia chắc chưa biết là mình bị phát hiện. Kẻ đó chắc là người do nhỏ Phương sai tới., không có ý làm hại Trung mà có lẽ chỉ nhằm vào cô cùng lắm thêm mấy người kia thôi.
Thầy giáo tợp hợp cả lớp lại, chia đội và cho thi đấu. Các đội vào chỗ chuẩn bị. Tiếng súng vang lên, cuộc thi bắt đầu. Mọi người lao nhanh xuống nước và bắt đầu bơi. Hạ liếc về phía góc tối đó. Chuẩn bị hành động rồi ư ? kiểu này chắc chỉ nhằm vào cô thôi.
Đúng như Hạ dự đoán, năm viên đạn được bắn ra đều nhằm vào cô cả. Hạ vẫn vờ như không biết gì. Nhưng thực chất, cô lại đang dùng sức mạnh của mình làm hỏng mấy viên đạn đó. Đồng thời cô nhanh chóng dùng gió tạo thanh một bàn tay nhỏ xoay bông tuyết trên chiếc vòng cổ. Bảo ảnh thân hộ pháp đã được mở. Cô cười.
Năm viên đạn găm thẳng vào cánh tay, bụng, chân cô. Quyển sách trên tay cô rơi xuống. Trung vừa bơi xong, quay lại phía cô. Trước mắt cậu, Su đã bất tỉnh. Máu loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng của cô. Trung bất thần, đứng chôn chân ở đó mất vài giây, rồi nhanh chóng bế cô đến phòng y tế. Mọi người cũng đã chú đến Su. Những tiếng hét cùng những tiếng bàn tán vang lên. Kẻ ở trong góc thấy kế hoạch của mình đã thành công nên mỉm cười rời đi.
Trung nhanh chóng đưa Hạ đến phòng y tế, rồi khóa cửa lại. Cậu không muốn cô bị làm phiền.
- Anh Hùng- Trung gọi lớn. Hùng đang lim dim, mơ màng, bỗng choàng tỉnh. Quyển truyện úp trên mặt cậu rơi xuống đất
- Có chuyện gì vậy ?- Hùng đứng phắt dậy
- Cô ấy…- Trung ấp úng. Hùng chưa hiểu chuyện gì thì đúng lúc đó tiếng một người con gái vang lên
- Bỏ tui xuống được rồi- Trung cúi xuống. Su đang nói. Cô đã tỉnh
- Em không sao chứ ?- Trung hỏi vẻ lo lắng
- Bỏ tui xuống- Hạ lặp lại. Lập tức, Trung bỏ cô xuống- Tui có bị gì đâu mà làm sao – Hạ dứt lời thì Trung nhìn cô từ trên xuống dưới, quay qua quay lại người cô đều không có vẻ gì là bị thương cả
- Em không sao ?- Trung nghi ngờ
- Còn bây giờ thì sao rồi – Hạ cau mày- Sao anh quay tui như chóng chóng vậy ?- Trung cười hiền
- Chuyện này là sao vậy ?- Hùng đứng đó, ngơ ngác
- Em cũng không rõ- Trung cười, gãi đầu
- Ngoài lối kia có lối nào ra khỏi phòng này không ?- Hạ hỏi và chỉ tay về phái cửa
- Có- Hùng đáp- Còn một lối đi nữa
- Anh đi lấy đồ cho tui, túi xách cùng quần áo để tui thay- Hạ nói với Trung- chuyện này giải thích sau. Bây giờ, ở đây không tiện, tui sẽ đợi anh ở trong xe và sau đó đưa tui về nhà
- Ok- Trung đáp.
- Còn anh – hạ quay lại phí Hùng- Nếu tí nữa họ vào thì bảo vết thương của tui chảy khá nhiều máu phải đưa đến chỗ của anh Thiên, ok ?
- Ừ- Hùng đáp. Cậu vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên trước những việc vừa xảy ra.
Trên người Hạ, kì thực là có máu nhưng đó không phải của cô. Cô không bị thương. Năm viên đạn kia đã bị cô phá hủy chất độc bên trong, đã thế chúng lại găm vào bảo ảnh thân hộ pháp chứ không phải người cô.
Ngồi trong xe, Hạ tháo bỏ mặt nạ và lớp bảo ảnh thân hộ pháp. Năm viên đạn lập tức rơi xuống. Hạ lượm lại chúng rồi mỉm cười. Muốn đấu với tui ư ? Cô còn non tay quá. Hạ nghĩ.
Trung bước vào xe, đưa cho cô một chiếc áo sơ mi trắng
- Áo sơ mi của anh, em mặc tạm đi- Trung nói. Hạ đón lấy cái áo
- Quay đi, để tui thay đồ- Cô nói. Trung ngồi trên ghế trước, mỉm cười
- Em cần gì làm vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng là vợ chồng mà – Trung trêu chọc
- Vợ chồng ư ?- Hạ nhắc lại- Không bao giờ
- Vậy ư ?- Trung nhướn mày- Hay anh biến em thành vợ anh ngay bây giờ nhỉ - Trung cười gian xảo
- Anh cơ hội vừa thôi- Hạ vừa nói vừa bước ra khỏi xe. Cô lên ghế trước ngồi. Trung quay sang nhìn Hạ. áo của cậu khá rộng nên cô mặc như đang bơi trong chiếc áo đó. Nhưng phải công nhận cô rât đẹp dặc biệt là trong áo sơ mi
- Nhìn gì, bộ đây là lần đầu tiên nhìn thấy tui hả. Còn không mau khởi động xe đi – Hạ ra lệnh. Lập tức, Trung cho chiếc xe ô tô phóng ra khỏi bãi để xe của trường
- Rốt cuộc, chuyện là thế nào ?- Trung nghiêm nghị hỏi
- Có người muốn hại tui – Hạ nói, đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ
- Ai ?- Trung hỏi
- Thử đoán xem- Hạ cười
- Hoàng Phương ?- Trung quay ra hỏi cô
- Anh đúng là không tầm thường chút nào- Hạ nói, môi khẽ nhếch lên
- Tại sao ?- Trung lại hỏi. Hạ quay lại nhìn anh khó hiểu
- Bộ anh không biết hay giả vờ ngốc vậy ?- hạ chau mày- Chuyện rõ rành rành ra như thế. Cô ta không ưa tui và đang ghen ok ?
- Ghen ?- Trung giả bộ không biết hỏi lại cô
- Cô ta yêu anh- Cô bực bội. Hạ khó chịu khi phải giải thích mấy điều vớ vẩn này hay chính trái tim cô đang nhói lên một cảm giác gì đó khó tả, một chút bực bội. Trung nhìn gương mặt bực tức của Hạ mà cũng phì cười. Có lẽ cô đang ghen ư ?
- Em đang ghen à ?- Trung trêu. Hạ quay lại nhìn cậu, bực bội, khó chịu
- Ghen cái đầu anh ý- Cô quát
- Nếu không phải em đang ghen thì thôi việc gì phải cáu gắt như thế hay anh nói trúng tim đen của em rồi ?- Trung hỏi
Hạ không đáp. Quả thực, cô thấy bản thân mình đã thay đổi. cô bực tức nhiều hơn và cười cũng nhiều hơn. Đặc biệt là khi bên Trung, trái tim cô có cảm giác gì đó khó tả, trái tim cô đập mạnh hơn và cô thấy khó chịu khi Trung đi cùng người khác. Liệu có phải cô đã yêu Trung rồi không ? Liệu có phải như thế ?
Hạ chìm trong những suy nghĩ của riêng mình mà cô không để ý rằng Trung thi thoảng lại nhìn cô với ánh mắt yêu thương. Với Trung, dường như cô thật khó để chạm vào, thật khó để với tới. Nhưng cậu không để cô vuột mất khỏi tay cậu như Hạ. Một người là quá đủ để khiến cậu đau khổ và day dứt, cậu không muốn mất một người nữa.
- Em định làm thế nào ?- Trung hỏi
- Diễn kịch cho cô ta xem- Hạ nói và quay lại phía Trung – Giúp tui
- Em muốn anh giúp – Trung cười gian xảo- Đổi lại anh được gì ?
- Anh muốn gì ?- Hạ nhướn mày
- Đáp ứng ba điều kiện- Trung đáp
- Một đổi ba, anh lời quá đấy – Hạ lạnh lùng
- Em không đồng ý thì thôi coi như anh chưa nói gì – Trung nhún vai. Cậu đang nhử cô
- Thôi được- Hạ thở dài- Anh muốn gì ?
- Điều kiện thứ nhất, chuyển sang phòng anh ngủ lưu ý là ngủ trên giường và bất cứ ở đầu nếu qua đêm thì phải làm như thế - Trung nói
- Ngủ chung ?- Hạ hỏi lại rồi thở dài- Thôi được. Còn hai điều kia ?
- Anh chưa nghĩ ra. Tạm thời chỉ thế thôi- Trung nhoẻn miệng cười.
Hạ trút một tiếng thở hắt rồi dựa lưng vào ghế ngủ. Tối nay, cô phải đi làm nhiệm vụ nên bây giờ ngủ được chút nào hay chút ấy.
chap 94 (tiếp) :
5h chiều
Hạ dụi dụi mắt rồi tỉnh hẳn. Gương mặt Trung đập vào mắt cô khiến cô suýt chút nữa thì ngã xuống giường.
- Bộ mình là cái gối ôm hay sao ?- Hạ lẩm bẩm
- Không, ôm em thích hơn – Trung nói mà vẫn nhắm nghiền khiến Hạ ngạc nhiên
- Dậy rồi còn không buông tui ra – Hạ bực mình
- Không buông- Trung cười gian xảo
- Tui đói- Hạ nói- Buông ra để tui đi ăn
- Tha cho em- Trung nói buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô rồi ngồi dậy. Hạ cũng ngồi dậy, cô đi vào nhà vệ sinh. Năm phút sau, cô bước ra
- Tui đi xuống dưới trước- Hạ nói rồi định đi ra khỏi phòng. Trung nắm cổ tay cô lại
- Đợi anh – Trung nói. Hạ nhíu mày.
- Thôi được- Hạ miễn cưỡng.
Bây giờ, hai người đang ngồi tối với nhau
- Nhìn gì, ăn đi- Hạ bực mình. Suốt từ nãy đến giờ, Trung mải nhìn cô mà không ăn
- Ừ- Trung cười. Cùng lúc đó, Hạ buông đũa xuống- Em ăn ít thế ?
- No rồi- Hạ với lấy cốc nước
- Mà tối nay anh về muộn. Đừng đợi- Trung thông báo
- Tui có ý định đợi anh đâu – Hạ nhướn mày- Nhắc thừa
- Tối về anh sẽ xử em- Trung nói
- Thử xem ?– Hạ nhướn mày rồi bỏ đi. Trung lắc đầu, cười khổ.
Sau bữa cơm, Trung đi ra ngoài. Từ trên cửa sổ, vừa thấy chiếc xe của Trung đi khuất, Hạ vội quay vào trong chuẩn bị đồ. Năm phút sau, một bóng đen từ cửa sổ nhảy xuống dưới rồi vượt qua bức tường rào, lẩn vào trong bóng đêm.
11h đêm
Trung bước vào phòng, thở dài. Cậu hơi mệt. Mọi việc cứ chất đống lên, việc công ty, việc của hội. tất cả đổ lên đầu cậu thật mệt mỏi.
Trung đưa tay, bật điện trong phòng lên. Căn phòng vẫn vậy chỉ có điều không có Su. Trung sửng sốt, định chạy xuống dưới thì một bóng đen từ ngoài cửa sổ chui vào. Sau khi đã trèo lên phòng, Hạ đứng thẳng dậy, phủi quần áo và gỡ mặt nạ ra. Trung đứng đó nhìn Hạ ngây người. Hạ quay lại, nhìn thấy Trung cũng sửng sốt không kém.
Hai người đứng đó. Hai đôi mắt nhìn nhau không chớp. Được một lúc sau, Hạ đi vào nhà vệ sinh thay đồ và trở lại với chiếc áo sơ mi của Trung
- Anh ngạc nhiên lắm hả ?- Hạ hỏi và ngồi xuống giường tay với lấy cái gối, ôm vào lòng
- Có một chút- Trung nhún vai- Anh biết em là một ẩn số lớn nhưng không ngờ nó lớn vậy – Trung cười
- Giữ bí mật giúp tui – Hạ đề nghị
- Nhưng phải có điều kiện ?- Trung nói
- Anh lại muốn gì nữa ?- Hạ cau có
- Lát nữa, anh sẽ nói. Bây giờ, anh đi tắm đây- Trung cười rồi bước vào nhà vệ sinh.
Trung trở ra đã thấy Hạ ngủ ngon lành tay còn ôm khư khư cái gối như sợ ai lấy mất. Trung phì cười trước cái dáng điệu vô cùng đáng yêu ấy của cô. Cậu nhìn cô thật lâu rồi lầy điện thoại ra chụp lại khoảng khắc này.
Cô vẫn ngủ, ngủ một cách ngon lành. Trung nhìn cô rồi lại thở dài. Cậu không muốn người con gái mình yêu lại dính dáng đến công việc mình làm. Không phải cậu không thích chỉ vì cậu sợ thôi. Trong quá khứ, Hạ đã rời bỏ cậu. Cậu không đủ sức bảo vệ cô trong cái thế giới ấy. Trong cái thế giới mà tội ác, nỗi đau nhiều hơn tất cả, cậu không có đủ sức mạnh, cậu vẫn chỉ là một kẻ yếu ớt, vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc. Thế giới ấy đã cướp đi người con gái cậu yêu và cậu không muốn, không hề muốn điều ấy xảy ra một lần nữa. Trái tim cậu không đủ sức chịu đựng nỗi đau ấy.
Bốn năm qua, cậu ngỡ vết thương trong trái tim mình đã lành và cậu đã thực sự trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng cậu đã nhầm. Vết thương trong lòng cậu chưa bao giờ lành. Cậu chưa bao giờ thoát ra khỏi những đau khổ, dằn vặt của bản thân. Chưa bao giờ.
Trung nhìn ra ngoài rồi lại nhìn về phía cô. Cô ngủ thật ngon lành, như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng sao điều đó khiến trái tim cậu nhói đau. Cả cô và Hạ đều giống nhau, đều che giấu những bí mật, đều giấu diếm cậu, đều tự mình gánh lấy.
Cậu thở dài rồi nằm xuống bên cạnh cô. Cô giờ ở thật gần. Đây cũng là lần đầu tiên cậu ngắm cô gần đến vậy. Cô rất đẹp, phải công nhận điều đó. Trung khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô rồi đến gò má cô. Một cảm giác dễ chịu len lỏi trong tâm trí cậu. Quả thực, cô rất biết cách khiến người khác bật cười, khiến người khác dễ chịu. Nghĩ đến đây, cậu mỉm cười rồi ôm cô vào lòng.
/109
|