Sáng hôm sau, 8h ở sân bay
Trung đi đón hai đứa cháu của mình. Su cũng muốn đi cùng nhưng Trung không cho. Vì thế, cô cùng mọi người đi trước. Hôm nay, cả bọn rủ nhau ra biển chơi.
Trung đợi ở sân bay, cuối cùng cũng đợi được hai đứa trẻ.
- Cậu- Bi và Bun hét lên. Mọi người đều quay lại nhìn hai đứa trẻ. Hai đứa trẻ sinh đôi, một trai, một gái đều rất xinh xắn. Bi và Bun mặc kệ ánh mắt của mọi người chạy đến ôm Trung
- Hai đứa về rồi- Trung cươờ khì. Ngồi xuống ôm chặt hai đứa trẻ
- Cậu, dì đâu ?- Bun buông Trung ra và hỏi
- Suốt ngày dì, dì, dì. Cậu là cái gì hả ?- Trung giả vờ giận dỗi
- Thôi mà cậu- Bun làm mặt xin lỗi
- Tha cho con đấy- Trung cười
- Cậu ơi chúng ta đi thôi – Bi giục
- Ừ- Trung cười rồi một tay kéo ca li, một tay dắt tay hai đứa trẻ đi về xe
Trên xe
- Kế hoạch tác chiến của tụi con đâu ?- Trung hỏi
- Cậu làm gì phải vội vàng thế- Bi nói
- Cậy ấy sốt ruột quá- Bun trêu rồi hai anh em phá lên cười. Trung đỏ mặt
- Hai đứa có thôi ngay không hả ?- Trung quát. Bi ho sặc sụa rồi nói
- Trở lại vấn đề - Bi nghiêm túc- Tụi con đã thảo sẵn hợp đồng
- Hợp đồng ?- Trung ngạc nhiên, chiếc xe đột nhiên phanh lại- Hợp đồng sao ?
- Tất nhiên rồi cậu- Bun nhí nhảnh
- Chuyện làm ăn không thể qua loa được- Bi nói như một nhà doanh nghiệp thực thụ- Bun, đưa hợp đồng cho cậu ấy- Bun nghe xong thì lục lọi túi đồ mang theo một lát
- Hợp đồng đây- Bun đưa cho Trung.Trung ngơ ngác nhìn bản hợp đồng được đánh máy hẳn hoi.
Nội dung bản hợp đồng như sau :
Bên A: Công ty TNHH B&B gồm giám đốc Nguyễn Bảo Anh, 4 tuổi và thư kí Nguyễn Hồng Quyên, 4 tuổi
Bên B: tổng giám đốc công ty MATS Đặng Minh Trung.
Bản hợp đồng quy định những điều sau và yêu cầu hai bên phải thự hiện đầy đủ:
Điều 1. Bên A có trách nhiệm giúp bên B tiếp cận và chinh phục mục tiêu ( có đính kèm văn bản kế hoạch tác chiến)
Điều 2. Bên B có trách nhiệm làm theo mọi hướng dẫn và yêu cầu của bên A mà không được phản đối hay có bất cứ thái độ gì
Điều 3. Nếu kế hoạch thất bại hoặc không được như ý muốn ban đầu thì tất cả trách nhiệm thuộc về bên B. Bên A không có bất kì liên quan nào. Đặc biệt nếu bên B làm mục tiêu bị tổn thương thì sẽ chịu mọi hình phạt của bên A
Điều 4. Trong thời gian thực hiện hợp đồng, bản hợp đồng này phải tuyệt đối giữ bí mật nếu bị lộ trách nhiệm sẽ thuộc về bên B.
Bản hợp đồng bắt đầu có hiệu lực từ khi bên B kí tên vào bên dưới. Lưu ý bên B không được cậy thế là người lớn để ức hiếp hoặc đe dọa bên A dưới mọi hình thức. Bản hợp đồng này đã được công chứng bởi bà Trần và văn phòng luật SED. Nếu sau này có bất cứ điều gì xảy ra, hai bên có thể dùng bản hợp đồng này làm chứng cứ trước tòa. Bản hợp đồng được chia ra làm 3 bản, một bản bên A giữ, một bản bên B giữ và một bản lưu vào hồ sơ trong văn phòng luật sư .
bên dưới còn có chữ kí của hai đứa nhóc và văn phòng luật sư ( kèm theo công chứng)
chap 95(tiếp)
- Cậu thấy thế nào?- Bi hỏi. Trung ngạc nhiên, quay đầu lại
- Hai đứa có phải trẻ con 4 tuổi không vậy ?- Trung hỏi
- Cậu nói gì lạ vậy- Bun phồng mồm lên
- Mẹ con dạy là làm gì cũng phải rõ ràng, trên thương trường việc gì có lợi thì hãy làm, tuyệt đối không được bỏ qua miếng mồi ngon và đặc biệt phải chú ý nếu có thể thì hãy dồn đối phương đến chân tường để mình thu được nhiều lợi nhất- Bi nói
- Mẹ con dạy con cái gì đấy hả ?- trung cau mày. Chị ơi là chị. Sao lại dạy cho đứa trẻ 4 tuổi những tiểu xảo, kinh nghiệm trên thương trường chứ. Trung nghĩ
- Mẹ con đâu dạy đâu – Bun xen vào- Anh Bi nghe lỏm mẹ bàn công việc với mấy cô đấy chứ
- Bun trật tự- Bi quát- Thế rốt cuộc cậu có đồng ý không ?- Bi hỏi
- Có thật là bà nội các con đã xem bản hợp đồng này không ?- Trung nghi ngờ- Hay các con cho bà kí tờ giấy trắng vậy hả ?
- Bà đã xem qua hợp đồng và rất hài lòng- Bi nói- Nếu cậu không tin có thể gọi điện cho bà
- Thôi, cậu tin. Ok ?- Trung nói . Hai đứa trẻ cười chiến thắn- Của hai đứa đây. Bây giờ cậu đưa hai đứa đến chỗ dì. Trên đường đi thì đọc cho cậu cái kế hoạch tác chiến của tụi con. Nếu hợp lí thì cậ sẽ kí vào bản hợp đồng. Chịu chưa ? Trung nói rồi phóng xe đi
- Không được- Hai đứa đồng thanh- Cậu phải kí ngay bây giờ cơ
- Làm gì mà phải vội thế?- Trung hỏi
- Rốt cuộc cậu có định kí không ?- Bi hỏi
- Thôi, được rồi. Cậu kí- Trung kí vào tờ giấy rồi đưa cho Bi- Bây giờ đọc cậu nghe kế hoạch tác chiên đi - Vừa nói, Trung vừa cho xe ra khỏi lề đường và tăng tốc
- Vâng ạ- Bi nói và nhận lấy bản hợp đồng- Thư kí Bun đâu, đọc cho đối tác của chúng ta kế hoạch tác chiến
- Dạ- Bun đáp- kế hoạch tác chiến gồm hai phần. Phần 1, tính cách của mục tiêu. Phần 2- cách cưa cẩm và chác tạo cơ hội nói chung là từ A đến Z
- Nghe cũng được đấy- Trung nói
- Chuyện tụi con mà- Bi cười
- Ừ, tụi con là giỏi nhất.- Trung nói- Bun đọc tiếp đi
- Con chỉ đọc phần 1 thui- Bun nói- Thứ nhất, cậu có yêu dì không ?
- Có – Trung trả lời- Tất nhiên là vậy không làm gì có cái bản hợp đồng quái quỷ này- Hai đứa cười trừ
- nếu cậu yêu dì thật lòng thì cậu phải tuyệt đối tin tưởng dì ấy. Dì là người rất ghét giải thích lại chuyên đi làm những việc khiến người khác khó hiểu hoặc hiểu nhầm nên khi chưa biết mọi chuyện tuyệt đối không được nhiếc mắng hoặc trách móc dì- Bun nói mà không cần nhìn vào giấy. Điều này thì Trung biết rồi. Chính bản thân cậu cũng đã được thử rồi
- Cậu biết rồi- Trung nói
- Về tính cách dì ấy là người đơn giản đôi khi khó hiểu, thích màu xanh da trời, sở thích thì không có gì đặc biệt nhưng phải chú ý đến một số tiểu tiết. Dì ghét đi bar, ghét giải thích mọi chuyện, thích ăn kem vani, sôcla với cà phê đen, thật đắng, thích đọc sách và sưu tập giầy
- Dì con có biết uống rượu không ?- Trung hỏi
- Cái này…- Bun nghơ ngác
- Dì biết uống, uống rất giỏi nhưng có một điều kì lạ- Bi tiếp lời
- Cậu tưởng dì con không biết uống rượu chứ ?- Trung thắc mắc
- Nhìn vào ai cũng sẽ tưởng thế- Bi nói- Hai ly đầu, uống xong, dì ấy nôn ra tât cả, cơ thể mệt mỏi nhưng từ li thứ ba trở đi, mọi chuyện lại khác. Lúc đó, dì uống rượu như nước lã và chưa lần nào con thấy dì say dù số lượng chai rượu trên bàn không phải là nhỏ
- Có chuyện đó sao ?
- Vâng ạ. Ba con cũng không giải thích được- Bi nói
- À, đúng rồi- Bun hét lên- Còn một chuyện rất quan trọng mà con chưa nói cho cậu
- Chuyện gì vậy ?- Trung hỏi
- Cậu có tình địch- Bun kể - Người đó cũng đẹp trai, nhà giàu, rất giỏi và điều quan trọng là hôm qua người đó đã về nước
- Có chuyện này sao ?- Trung bình thản
- À, chú Ken- Bi nói- Chú ấy theo đuổi dì 3 năm rồi
- Thế sao ?- Trung hỏi
- Đó là một đối thủ đáng ghờm-Bun nói. Trung im lặng, trong lòng cậu có chút xáo trộn, một cảm giác bất an, khó tả.
- Nhưng dù có thể nào đi nữa tụi con cũng không để chú ấy tiếp cận dì- Bi tuyên bố
- Đúng vậy- Bun hùa theo
- Tại sao vậy ?- Trung hỏi
- Con ghét chú ấy- Cả hai đứa giận dữ tuyên bố. Trung nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt đầy căm phẫn của hai đứa chỉ nghĩ rằng đó là do tính khí của hai đứa mà không ngờ rằng đằng sau còn một bí mật…
- Mà con có biết sức mạnh của dì con là gì không ?- Trung đổi đề tài
- Tất nhiên là tụi con biết- Bun nói- Nhưng không nói cho cậu đâu dì đã bảo giữ bí mật rồi. Nếu nuốt lời dì sẽ không chơi với tụi con và không dạy tụi con nữa
- Dạy tụi con ?- Trung nhướn mày
- Đúng vậy- Hai đứa đồng thanh
- Dì dạy tụi con rất nhiều, những kiến thức sách vở bây giờ, những kĩ năng dùng sức mạnh. Nói chung dì truyền cho tụi con tất cả những gì dì biết – Bi giải thích
- Thật không ngờ- Trung nhếch mép
- Vì thế, tụi con rất qúy dì. Cậu mà làm điều không phải với dì là chết với tụi con- Bun nói
- Cậu không dám- Trung cười lớn.
chap 95 (tiếp)
Trong khi Trung và hai đứa trẻ vui đùa trên xe thì mọi người đã tới nơi. Và một cách vô tình hay cố ý Hạ đã gặp lại Kenvin.
- Em sống thế nào ?- Kenvin nhìn cô gái đứng bên cạnh rồi hỏi
- Tốt- Hạ đáp lại lạnh lùng, dửng dưng như người xa lạ rồi nhìn về phía biển
- Em vẫn còn giận anh ?- Kenvin hỏi
- Tôi đâu có cái quyền đó- Giọng Hạ lạnh như băng- Một con bé như tôi làm gì có quyền giận một người như Dũng thiếu gia chứ- Hạ cười khinh bỉ
- Em đừng dùng cái giọng đó nói chuyện với anh được không ?- Kenvin cáu gắt
- Tôi nói có gì sai chứ- Hạ quay lại nhìn thẳng vào Kenvin, hơi nhướn mày
- Đúng, em nói không sai điều gì cả- Cậu chua chát- Nhưng anh yêu em
- Xin lỗi- Hạ nói- Tôi đủ tỉnh táo để biết rằng đó không phải là sự thật. anh đừng tưởng tôi vẫn là con ngốc mà 3 năm trước anh đã bỏ rơi. Anh có nhớ cái ngày đó không ? Cái ngày của 4 năm về trước – Trong lòng Hạ chua xót nhưng cô vẫn lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm đến khó hiểu- Một con bé 17 tuổi vừa ra khỏi bệnh viện sau hơn một năm bất tỉnh lại được một thiếu gia đẹp trai, giàu có tỏ ý muốn làm bạn. Con bé ấy thật ngu ngốc - Hạ cười lớn- Con bé đó đâu biết rằng người ta chỉ là lừa dối, lợi dụng để để đạt được mục đích. Và cuối cùng điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Con bé ngốc nghếch ấy vỡ mộng, trở lại với thực tại phũ phàng
- Nhưng anh cũng đã phải trả giá - Kenvin chua xót- Anh đã yêu em
- Đừng trêu đùa tình cảm của người khác- Hạ nhấn giọng- Cũng may, ngày đó với tôi, anh chỉ là một người bạn sém chút nữa tôi đã yêu anh rồi. Nhưng tôi chưa ngu ngốc đến mức đó- Hạ cười nhạt
- Anh xin lỗi- Kenvin ăn năn
- Xin lỗi ?- Hạ cười khẩy- Câu này suốt ba năm qua lần nào gặp tôi anh cũng nói. Anh không thấy chán ư ? Xin lỗi, xin lỗi. Dù anh có nói cả trăm lần thì cũng không có tác dụng gì đâu. Thời gian không thể trở lại được.
- Em cho anh một cơ hội nữa được không ?- Cậu hỏi
- Sao lần nào gặp tôi anh cũng nói câu này vậy ?- Hạ lạnh lùng- Mọi thứ đã qua, hãy để nó vùi sâu trong quá khứ, đừng khơi lại. Như thế tốt hơn cho cả hai chúng ta đấy- Hạ nói rồi bỏ đi. Nhưng chưa đi được bao xa thì cổ tay cô bị Kenvin nắm chặt. Cô quay người lại.
- Có phải em có người yêu rồi không ?- Kenvin tức giận hỏi
- Phải thì sao mà không phải thì sao. Chuyện đó không liên quan đến anh- Hạ lãnh đạm
- Cái thằng Đặng Minh Trung đó thì có gì tốt hơn anh chứ ?- Kenvin hét lớn- Nó là người đến sau
- Anh đổi chủ đề nhanh thật- Hạ cười nhạt- Anh nói yêu tôi ư ? Chẳng qua đó chỉ là cái cớ, điều quan trọng là anh không muốn thứ mình vứt bỏ lại được trân trọng. Anh không biết thứ mình vứt bỏ lại có giá trị đến vậy. Anh hối hận vì việc mình đã làm nên bây giờ anh muốn cứu vãn tình thế bằng mọi cách dù gì món đồ đó cũng rất có giá trị. Có phải không ? – Hạ dứt lời thì Kenvin đưa tay tát cô. Gương mặt cô đỏ ửng, máu từ khóe miệng trào ra.
- Tình yêu anh dành cho em là thật lòng- Kenvin hét lớn. Hạ cười khinh bỉ
- Đừng làm như tôi là con ngốc thế chứ, Dũng thiếu gia – Hạ lấy tay quệt máu trên khóe miệng- Mỗi lời từ miệng anh đều như gió thoảng mà thôi.
- Anh xin lỗi. xin em, hãy tha thú cho anh- Kenvin nghẹn ngào
- Đừng làm tôi tức cười thế chứ. Tình bạn của chúng ta đã chấm dứt rồi. Tôi nhắc lại lần nữa, mọi chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Đừng níu kéo nữa. Vô ích thôi- Nói xong, Hạ gạt tay cậu ra bước về khách sạn
- Anh sẽ không để em đến với thằng đó một cách dễ dàng đâu - Kenvin lẩm bẩm rồi bỏ đi. Dù nói rất nhỏ và Hạ cũng đã đi được khá xa rồi nhưng cô vẫn nghe thấy.
Hạ thở dài. Gió từ biển thổi vào người cô lạnh nhưng thật nhẹ nhõm. Người ta nói đúng gió cũng có linh hồn. Gió an ủi cô mỗi khi buồn và gió cũng là người lau nước mắt cho cô. Dù cả thế giới có quay lưng lại với cô thì gió vẫn bên cạnh cô, không bao giờ phản bội. Gió nói cho cô mọi điều mà nó nghe thấy. Trong gió, sự thật, trắng đen, tất cả đều được phơi bày.
Hạ đứng lại, nhìn ra biển. Những con sóng vẫn vỗ nhẹ vào bờ. Một cảm xúc khó tả diễn ra trong lòng cô. Bốn năm trước, cô nghĩ hắn là thiên thần mà ông trời đã phái xuống để giúp cô trở lại cuộc sống một cách bình thường. Một năm sau cô biết rằng tất cả những điều đó là cô lầm tưởng. Hắn là kẻ có thể làm tất cả để đạt được mục đích của mình, bất chấp tất cả, không ăn được thì sẽ đạp đổ. Một kẻ tham lam, đê tiện ? Nghĩ đến đây, cô tự cười chính bản thân mình. Vậy mà có lúc cô tưởng gặp được hắn thật là may mắn. Đúng là sai lầm.
Tuy vậy, cô chưa từng nghĩ đến việc trả thù hắn. Tại sao vậy Cô không đủ sức ư ? hay cô không dám ? Cô cũng không biết. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Nếu hắn bước qua giới hạn đó thì ngay lập tức hắn sẽ phải trả gái gấp bội những gì hắn đã gây cho cô. Việc đó với cô không hề khó, không hề dù chỉ là một chút. Tập đoàn lớn thứ hai thế giới thì sao chứ, đối thủ của MATS thì sao ? Cô chịu bó tay ư ? Đáng nhẽ, cô đã có thể trả thù hắn từ 3 năm về trước. Nhưng….
chap 95 (tiếp)
- Dì- Bi và Bun hét lớn khiến Hạ giật mình. Cô thoát ra khỏi những suy nghĩ của bản thân, quay người lại. Cô mỉm cười thật tươi. Hai đứa trẻ ôm chầm lấy cô
- Bun nhớ dì- Bun nhõng nhẽo
- Con nhớ dì quá- Bi hồn nhiên. Hạ ôm lấy hai đứa trẻ, mỉm cười hạnh phúc mà không đẻ ý đến Trung
- Mấy người này thật là…- Trung tỏ vẻ giận dỗi. Hạ buông hai đứa trẻ ra
- Có người còn trẻ con hơn cả 2 đứa kìa- Hạ trêu chọc. Nghe thấy vậy, biết mình đang bị chọc nên Trung tiến về phía Hạ rồi vòng tay qua eo cô
- Vợ à – Trung thì thầm- Sao từ lúc anh về em bơ anh thế ? Giận à ?- Trung cười gian xảo
- Eo ôi- Bun bịt mắt lại còn Bi giả bộ nôn mửa
- Bộ cậu coi tụi con là khi khống hả ?- Bi hỏi
- Cậu thân mật với vợ mình cũng phải hỏi ý kiến hai đứa à?- Trung cười
- Ai là vợ anh cơ chứ? Nhận bừa- Hạ cau mày nhưng trông rất đáng yêu- Bỏ ra
- Không bỏ - Trung cười. Bỗng điện thoại của Trung reo lên
- Hai người định tình tứ trên biển đến khi nào vậy ?- Nam quát - Về ngay, tụi này sắp chết đói rồi. ăn xong, hai anh chị muốn làm gì thì làm- Nói xong, Nam tắt điện thoại cái rụp
- Họ kêu chúng ta về rồi, Vợ yêu à- Trung nió
- Chúng ta về thôi- Bi cười. Bun cũng cười và hai con người lạnh như băng ấy cũng mỉm cười hạnh phúc.
Bốn người đi về khách sạn trông như một gia đình nhỏ vậy. Bi và Bun đi trước luôn miệng reo hò, thích thú, chỉ chỉ chỏ chỏ cát này cái kia. Hạ đi sau mỉm cười trước sự hồn nhiên của hai đứa trẻ. Còn Trung, cậu vẫn ôm eo cô không buông thi thoảng, khẽ liếc mắt sang cô. Lần đầu tiên, cậu thấy cô cười nhiều đến thế, lần đầu tiên cậu thấy cô hạnh phúc đến vậy.
- Anh, cuối cùng anh cũng về rồi - Nhỏ Phương từ đâu õng ẹo chạy đên bên Trung. Mọi người trong nhà hàng đều đổ dồn về phía Trung. cậu một tay đang ôm eo cô, một tay thì bị nhỏ Phương níu
- Chúng ta có quan hệ gì ư ?- Trung nhướn mày- Tôi đã nói với cô rồi. Chúng ta không có quan hệ gì hết
- Anh- Nhỏ Phương giận dỗi- Em biết là anh giận em nhưng anh đừng tỏ ra không quen biết em thế chứ ?- Nhỏ nói. Còn Hạ, cô đứng đó xem nhỏ đang diễn trò gì. Không ngờ Hoàng Phương mặt dày đến thế
- Vợ tôi đang ở đây cô đừng có làm trò nữa- Trung quát lên
- Vợ ư ?- cô ta có chút ngạc nhiên- Anh à, cô ta chỉ là hạng gái qua đường thôi mà. Sao anh nỡ đối xử với em thế chứ?- Cô ta nước mắt ngắn nước mắt dài. Hạng gái qua đường ư? Thật là quá quắt mà. Hạ đang định nói thì Bun từ đâu chạy tới
- Ba ơi, con đói rồi- Bun níu tay Trung khiến cả cậu và cô sưng sờ- Cô này là ai ạ ?- Bun hồn nhiên hỏi
- Ba ư ?- Phương ngạc nhiên
- Ba ơi, mẹ ơi- Bi gọi- Xem tôm với cá biết bay nè- Bi nói lớn. Cả ba người quay lại thấy Bi đang đứng trên một cái bàn gần đó tay cầm một con tôm hùm luộc và một con cá chép hấp. Trên người con tôm với con cá có một thứ gì đó sệt sệt, bốc mùi
- Anh, em cũng muốn chơi- Bun nói
- Em lấy con sò kia mà chơi- Bi chỉ tay vào đĩa sò. Bun nhanh chóng với tay lấy con sò, nhúng vào một cái bát gần đó rồi nhảy lên bàn
- Sò bay nè – Bun cười
- Hai con làm gì vậy?- Hạ đến bên cạnh cái bàn. Hai đứa trẻ đang giở trò
- Hai đứa làm gì vậy hả ? Xuống ngay- Trung đến bên cạnh Hạ quát. Còn nhỏ Phương vẫn đứng đó, mắt tròn mắt dẹp không hiểu gì
- Tụi con đang chơi vui mà- Bi nói vẻ giận dỗi
- Xuống ngay- Trung quát
- Vâng ạ- Hai đứa nói mặt ỉu xìu, tiu ngỉu. Đúng lúc hai đứa định hạ tay xuống thì trượt tay. Thế là cả tôm, cá và sò bay thẳng vào người đối diện, Hoàng Phương. Cô ta mất vài giây để hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi tức giận, đỏ bừng hết cả mặt. Bây giờ, trông cô ta chẳng khác gì một tên hề. Trên đầu cô ta nguyên con tôm hùm to tướng, mấy con sò thì vướng vào tóc, còn con cá sau khi đập nguyên vào mặt cô thì rơi xuống đất
- Chết rồi, tụi con lỡ tay- Bi nói với gương mặt hối lỗi, dễ thương vô cùng
- Để tụi con giúp cô- Bun nói rồi nhảy từ trên bàn xuống chỗ Phương. Bun lấy tay gỡ mấy con sò trên đầu cô ta xuống nhưng thực chất là bôi thứ chất lỏng sền sệt, mùi kinh khủng kia lên mái tóc dài của nhỏ
- Con sẽ lau váy cho cô- Bi nói. Nhưng thằng bé đâu dùng khăn giấy, nó dùng tay lau. Và thế là cả bộ váy của nhỏ lấm lem hết. Hoàng Phương tức quá không nói lên lời bỏ đi. Đằng sau cô ta những tiếng cười vang lên không ngừng
- Hai đứa nghịch quá đấy- Hạ cười
- Hai đứa là tuyệt nhất- jen nói. Mọi người ngồi ở đó không xa nên khi thấy chuyện vội vàng đến xem và đã chứng kiến được hết trò đùa của hai đứa nhóc,
- Cô- Bun hét lên định chạy tới ôm Jen
- Tránh xa cô ra nha. Cô không muốn bị dính thứ đó đâu- Jen nói và chỉ vào tay Bun. Bun cười khì
- Mà đó là thứ gì vậy ?- Lin hỏi
- Hỗn hợp đó có nước mắm, tương ớt, mù tạt, hạt tiêu, …. Và rất nhiều thứ khác – Bun nói
- Chú Khoa không đi ạ ?- Bi hỏi. Bi rất muốn gặp chú mình
- Mấy ngày nữa về rồi con sẽ gặp- Trung xoa đầu Bi
- Thế con mấy chú này là ai ạ ?- Bi nói và chỉ vào mấy người đứng trước mình
- Đây là chú Nam, người yêu cô Jen. Chú Hoàng, người yêu cô Lin, kia là chú Kiên và cô Thư, hai người là một cặp….- Trung lần lượt giới thiệu tất cả mọi người
- Thế hai tiểu quỷ này là ai vậy ?- Hùng hỏi
- Hai tiểu quỷ này là Bi và Bun, cặp sinh đôi 4 tuổi con chị Yến- Trung giới thiệu
- Dì ơi, con đói- Bun nũng nịu
- Thế đi rửa tay rồi ăn cơm nha- Hạ cười hiền làm tất cả mọi người choáng trừ Trung, Jen và Lin ra
- mọi người cứ vào bàn trước đi. Tôi đưa hai đứa trẻ đi rửa tay- Hạ nói rồi hộ tống hai đứa nhóc vào nhà vệ sinh
Trong bữa ăn
- Bi, ăn chậm thôi- Hạ nhắc
- Vâng, con biết rồi- Bi tay với lấy cái còng gà vừa nói
- Dì ơi, chiều nay chúng ta đi biển phải không ạ ?- Bun hỏi gương mặt ngây thơ. Hạ với lấy giấy ăn lau miệng cho cô bé rồi trả lời
- Ừ nên các con phải ngoan không được phá- Cô nhắc
- Vâng ạ- Bun ngoan ngoãn
- Nhìn Su cứ như kiểu một bà mẹ trẻ ý- Hùng nói
- Chuẩn- Nam hùa theo
- Thế mà em tưởng chị ấy không biết cười- Ken phụ họa- Không ngờ, có lúc chịa áy cười nhiều như thế
- Mấy người có ăn không hả ?- Lin nói- Lo chuyện bao đồng không à
- Mà Bi, Bun sao lại gọi Su là dì phải gọi là cô chứ ? – Long thắc mắc
- Tụi con thích- Bi trả lời
- Dì ơi, con mắc tè- Bun ngây thơ nói khiến cả bọn cười ồ
- Ừ, để dì đưa con đi- Hạ nói và đứng dậy. Bun cũng nhanh chóng tụt xuống khỏi ghế
- Su có vẻ thân thiết với hai đứa trẻ - Ken nói
- Rất thân là đằng khác- Jen nói- Hai đứa đó đã giúp Su vượt qua giai đoạn khó khăn sau khi cô ấy….- Đang định nói tiếp thì Bi xen vào
- Cô ơi – Bi gọi. Jen quay lại – Tụi con ngủ ở đâu ? Con buồn ngủ rồi
- Chưa ăn xong mà đã đi ngủ à ?- Trung hỏi
- Hay con ngủ ở phòng cậu với dì nha- Bi nói- Thôi, con về phòng đây- Nói rồi, Bi nhanh chóng trượt xuống ghế và chạy về phía khách sạn
Trung đi đón hai đứa cháu của mình. Su cũng muốn đi cùng nhưng Trung không cho. Vì thế, cô cùng mọi người đi trước. Hôm nay, cả bọn rủ nhau ra biển chơi.
Trung đợi ở sân bay, cuối cùng cũng đợi được hai đứa trẻ.
- Cậu- Bi và Bun hét lên. Mọi người đều quay lại nhìn hai đứa trẻ. Hai đứa trẻ sinh đôi, một trai, một gái đều rất xinh xắn. Bi và Bun mặc kệ ánh mắt của mọi người chạy đến ôm Trung
- Hai đứa về rồi- Trung cươờ khì. Ngồi xuống ôm chặt hai đứa trẻ
- Cậu, dì đâu ?- Bun buông Trung ra và hỏi
- Suốt ngày dì, dì, dì. Cậu là cái gì hả ?- Trung giả vờ giận dỗi
- Thôi mà cậu- Bun làm mặt xin lỗi
- Tha cho con đấy- Trung cười
- Cậu ơi chúng ta đi thôi – Bi giục
- Ừ- Trung cười rồi một tay kéo ca li, một tay dắt tay hai đứa trẻ đi về xe
Trên xe
- Kế hoạch tác chiến của tụi con đâu ?- Trung hỏi
- Cậu làm gì phải vội vàng thế- Bi nói
- Cậy ấy sốt ruột quá- Bun trêu rồi hai anh em phá lên cười. Trung đỏ mặt
- Hai đứa có thôi ngay không hả ?- Trung quát. Bi ho sặc sụa rồi nói
- Trở lại vấn đề - Bi nghiêm túc- Tụi con đã thảo sẵn hợp đồng
- Hợp đồng ?- Trung ngạc nhiên, chiếc xe đột nhiên phanh lại- Hợp đồng sao ?
- Tất nhiên rồi cậu- Bun nhí nhảnh
- Chuyện làm ăn không thể qua loa được- Bi nói như một nhà doanh nghiệp thực thụ- Bun, đưa hợp đồng cho cậu ấy- Bun nghe xong thì lục lọi túi đồ mang theo một lát
- Hợp đồng đây- Bun đưa cho Trung.Trung ngơ ngác nhìn bản hợp đồng được đánh máy hẳn hoi.
Nội dung bản hợp đồng như sau :
Bên A: Công ty TNHH B&B gồm giám đốc Nguyễn Bảo Anh, 4 tuổi và thư kí Nguyễn Hồng Quyên, 4 tuổi
Bên B: tổng giám đốc công ty MATS Đặng Minh Trung.
Bản hợp đồng quy định những điều sau và yêu cầu hai bên phải thự hiện đầy đủ:
Điều 1. Bên A có trách nhiệm giúp bên B tiếp cận và chinh phục mục tiêu ( có đính kèm văn bản kế hoạch tác chiến)
Điều 2. Bên B có trách nhiệm làm theo mọi hướng dẫn và yêu cầu của bên A mà không được phản đối hay có bất cứ thái độ gì
Điều 3. Nếu kế hoạch thất bại hoặc không được như ý muốn ban đầu thì tất cả trách nhiệm thuộc về bên B. Bên A không có bất kì liên quan nào. Đặc biệt nếu bên B làm mục tiêu bị tổn thương thì sẽ chịu mọi hình phạt của bên A
Điều 4. Trong thời gian thực hiện hợp đồng, bản hợp đồng này phải tuyệt đối giữ bí mật nếu bị lộ trách nhiệm sẽ thuộc về bên B.
Bản hợp đồng bắt đầu có hiệu lực từ khi bên B kí tên vào bên dưới. Lưu ý bên B không được cậy thế là người lớn để ức hiếp hoặc đe dọa bên A dưới mọi hình thức. Bản hợp đồng này đã được công chứng bởi bà Trần và văn phòng luật SED. Nếu sau này có bất cứ điều gì xảy ra, hai bên có thể dùng bản hợp đồng này làm chứng cứ trước tòa. Bản hợp đồng được chia ra làm 3 bản, một bản bên A giữ, một bản bên B giữ và một bản lưu vào hồ sơ trong văn phòng luật sư .
bên dưới còn có chữ kí của hai đứa nhóc và văn phòng luật sư ( kèm theo công chứng)
chap 95(tiếp)
- Cậu thấy thế nào?- Bi hỏi. Trung ngạc nhiên, quay đầu lại
- Hai đứa có phải trẻ con 4 tuổi không vậy ?- Trung hỏi
- Cậu nói gì lạ vậy- Bun phồng mồm lên
- Mẹ con dạy là làm gì cũng phải rõ ràng, trên thương trường việc gì có lợi thì hãy làm, tuyệt đối không được bỏ qua miếng mồi ngon và đặc biệt phải chú ý nếu có thể thì hãy dồn đối phương đến chân tường để mình thu được nhiều lợi nhất- Bi nói
- Mẹ con dạy con cái gì đấy hả ?- trung cau mày. Chị ơi là chị. Sao lại dạy cho đứa trẻ 4 tuổi những tiểu xảo, kinh nghiệm trên thương trường chứ. Trung nghĩ
- Mẹ con đâu dạy đâu – Bun xen vào- Anh Bi nghe lỏm mẹ bàn công việc với mấy cô đấy chứ
- Bun trật tự- Bi quát- Thế rốt cuộc cậu có đồng ý không ?- Bi hỏi
- Có thật là bà nội các con đã xem bản hợp đồng này không ?- Trung nghi ngờ- Hay các con cho bà kí tờ giấy trắng vậy hả ?
- Bà đã xem qua hợp đồng và rất hài lòng- Bi nói- Nếu cậu không tin có thể gọi điện cho bà
- Thôi, cậu tin. Ok ?- Trung nói . Hai đứa trẻ cười chiến thắn- Của hai đứa đây. Bây giờ cậu đưa hai đứa đến chỗ dì. Trên đường đi thì đọc cho cậu cái kế hoạch tác chiến của tụi con. Nếu hợp lí thì cậ sẽ kí vào bản hợp đồng. Chịu chưa ? Trung nói rồi phóng xe đi
- Không được- Hai đứa đồng thanh- Cậu phải kí ngay bây giờ cơ
- Làm gì mà phải vội thế?- Trung hỏi
- Rốt cuộc cậu có định kí không ?- Bi hỏi
- Thôi, được rồi. Cậu kí- Trung kí vào tờ giấy rồi đưa cho Bi- Bây giờ đọc cậu nghe kế hoạch tác chiên đi - Vừa nói, Trung vừa cho xe ra khỏi lề đường và tăng tốc
- Vâng ạ- Bi nói và nhận lấy bản hợp đồng- Thư kí Bun đâu, đọc cho đối tác của chúng ta kế hoạch tác chiến
- Dạ- Bun đáp- kế hoạch tác chiến gồm hai phần. Phần 1, tính cách của mục tiêu. Phần 2- cách cưa cẩm và chác tạo cơ hội nói chung là từ A đến Z
- Nghe cũng được đấy- Trung nói
- Chuyện tụi con mà- Bi cười
- Ừ, tụi con là giỏi nhất.- Trung nói- Bun đọc tiếp đi
- Con chỉ đọc phần 1 thui- Bun nói- Thứ nhất, cậu có yêu dì không ?
- Có – Trung trả lời- Tất nhiên là vậy không làm gì có cái bản hợp đồng quái quỷ này- Hai đứa cười trừ
- nếu cậu yêu dì thật lòng thì cậu phải tuyệt đối tin tưởng dì ấy. Dì là người rất ghét giải thích lại chuyên đi làm những việc khiến người khác khó hiểu hoặc hiểu nhầm nên khi chưa biết mọi chuyện tuyệt đối không được nhiếc mắng hoặc trách móc dì- Bun nói mà không cần nhìn vào giấy. Điều này thì Trung biết rồi. Chính bản thân cậu cũng đã được thử rồi
- Cậu biết rồi- Trung nói
- Về tính cách dì ấy là người đơn giản đôi khi khó hiểu, thích màu xanh da trời, sở thích thì không có gì đặc biệt nhưng phải chú ý đến một số tiểu tiết. Dì ghét đi bar, ghét giải thích mọi chuyện, thích ăn kem vani, sôcla với cà phê đen, thật đắng, thích đọc sách và sưu tập giầy
- Dì con có biết uống rượu không ?- Trung hỏi
- Cái này…- Bun nghơ ngác
- Dì biết uống, uống rất giỏi nhưng có một điều kì lạ- Bi tiếp lời
- Cậu tưởng dì con không biết uống rượu chứ ?- Trung thắc mắc
- Nhìn vào ai cũng sẽ tưởng thế- Bi nói- Hai ly đầu, uống xong, dì ấy nôn ra tât cả, cơ thể mệt mỏi nhưng từ li thứ ba trở đi, mọi chuyện lại khác. Lúc đó, dì uống rượu như nước lã và chưa lần nào con thấy dì say dù số lượng chai rượu trên bàn không phải là nhỏ
- Có chuyện đó sao ?
- Vâng ạ. Ba con cũng không giải thích được- Bi nói
- À, đúng rồi- Bun hét lên- Còn một chuyện rất quan trọng mà con chưa nói cho cậu
- Chuyện gì vậy ?- Trung hỏi
- Cậu có tình địch- Bun kể - Người đó cũng đẹp trai, nhà giàu, rất giỏi và điều quan trọng là hôm qua người đó đã về nước
- Có chuyện này sao ?- Trung bình thản
- À, chú Ken- Bi nói- Chú ấy theo đuổi dì 3 năm rồi
- Thế sao ?- Trung hỏi
- Đó là một đối thủ đáng ghờm-Bun nói. Trung im lặng, trong lòng cậu có chút xáo trộn, một cảm giác bất an, khó tả.
- Nhưng dù có thể nào đi nữa tụi con cũng không để chú ấy tiếp cận dì- Bi tuyên bố
- Đúng vậy- Bun hùa theo
- Tại sao vậy ?- Trung hỏi
- Con ghét chú ấy- Cả hai đứa giận dữ tuyên bố. Trung nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt đầy căm phẫn của hai đứa chỉ nghĩ rằng đó là do tính khí của hai đứa mà không ngờ rằng đằng sau còn một bí mật…
- Mà con có biết sức mạnh của dì con là gì không ?- Trung đổi đề tài
- Tất nhiên là tụi con biết- Bun nói- Nhưng không nói cho cậu đâu dì đã bảo giữ bí mật rồi. Nếu nuốt lời dì sẽ không chơi với tụi con và không dạy tụi con nữa
- Dạy tụi con ?- Trung nhướn mày
- Đúng vậy- Hai đứa đồng thanh
- Dì dạy tụi con rất nhiều, những kiến thức sách vở bây giờ, những kĩ năng dùng sức mạnh. Nói chung dì truyền cho tụi con tất cả những gì dì biết – Bi giải thích
- Thật không ngờ- Trung nhếch mép
- Vì thế, tụi con rất qúy dì. Cậu mà làm điều không phải với dì là chết với tụi con- Bun nói
- Cậu không dám- Trung cười lớn.
chap 95 (tiếp)
Trong khi Trung và hai đứa trẻ vui đùa trên xe thì mọi người đã tới nơi. Và một cách vô tình hay cố ý Hạ đã gặp lại Kenvin.
- Em sống thế nào ?- Kenvin nhìn cô gái đứng bên cạnh rồi hỏi
- Tốt- Hạ đáp lại lạnh lùng, dửng dưng như người xa lạ rồi nhìn về phía biển
- Em vẫn còn giận anh ?- Kenvin hỏi
- Tôi đâu có cái quyền đó- Giọng Hạ lạnh như băng- Một con bé như tôi làm gì có quyền giận một người như Dũng thiếu gia chứ- Hạ cười khinh bỉ
- Em đừng dùng cái giọng đó nói chuyện với anh được không ?- Kenvin cáu gắt
- Tôi nói có gì sai chứ- Hạ quay lại nhìn thẳng vào Kenvin, hơi nhướn mày
- Đúng, em nói không sai điều gì cả- Cậu chua chát- Nhưng anh yêu em
- Xin lỗi- Hạ nói- Tôi đủ tỉnh táo để biết rằng đó không phải là sự thật. anh đừng tưởng tôi vẫn là con ngốc mà 3 năm trước anh đã bỏ rơi. Anh có nhớ cái ngày đó không ? Cái ngày của 4 năm về trước – Trong lòng Hạ chua xót nhưng cô vẫn lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm đến khó hiểu- Một con bé 17 tuổi vừa ra khỏi bệnh viện sau hơn một năm bất tỉnh lại được một thiếu gia đẹp trai, giàu có tỏ ý muốn làm bạn. Con bé ấy thật ngu ngốc - Hạ cười lớn- Con bé đó đâu biết rằng người ta chỉ là lừa dối, lợi dụng để để đạt được mục đích. Và cuối cùng điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Con bé ngốc nghếch ấy vỡ mộng, trở lại với thực tại phũ phàng
- Nhưng anh cũng đã phải trả giá - Kenvin chua xót- Anh đã yêu em
- Đừng trêu đùa tình cảm của người khác- Hạ nhấn giọng- Cũng may, ngày đó với tôi, anh chỉ là một người bạn sém chút nữa tôi đã yêu anh rồi. Nhưng tôi chưa ngu ngốc đến mức đó- Hạ cười nhạt
- Anh xin lỗi- Kenvin ăn năn
- Xin lỗi ?- Hạ cười khẩy- Câu này suốt ba năm qua lần nào gặp tôi anh cũng nói. Anh không thấy chán ư ? Xin lỗi, xin lỗi. Dù anh có nói cả trăm lần thì cũng không có tác dụng gì đâu. Thời gian không thể trở lại được.
- Em cho anh một cơ hội nữa được không ?- Cậu hỏi
- Sao lần nào gặp tôi anh cũng nói câu này vậy ?- Hạ lạnh lùng- Mọi thứ đã qua, hãy để nó vùi sâu trong quá khứ, đừng khơi lại. Như thế tốt hơn cho cả hai chúng ta đấy- Hạ nói rồi bỏ đi. Nhưng chưa đi được bao xa thì cổ tay cô bị Kenvin nắm chặt. Cô quay người lại.
- Có phải em có người yêu rồi không ?- Kenvin tức giận hỏi
- Phải thì sao mà không phải thì sao. Chuyện đó không liên quan đến anh- Hạ lãnh đạm
- Cái thằng Đặng Minh Trung đó thì có gì tốt hơn anh chứ ?- Kenvin hét lớn- Nó là người đến sau
- Anh đổi chủ đề nhanh thật- Hạ cười nhạt- Anh nói yêu tôi ư ? Chẳng qua đó chỉ là cái cớ, điều quan trọng là anh không muốn thứ mình vứt bỏ lại được trân trọng. Anh không biết thứ mình vứt bỏ lại có giá trị đến vậy. Anh hối hận vì việc mình đã làm nên bây giờ anh muốn cứu vãn tình thế bằng mọi cách dù gì món đồ đó cũng rất có giá trị. Có phải không ? – Hạ dứt lời thì Kenvin đưa tay tát cô. Gương mặt cô đỏ ửng, máu từ khóe miệng trào ra.
- Tình yêu anh dành cho em là thật lòng- Kenvin hét lớn. Hạ cười khinh bỉ
- Đừng làm như tôi là con ngốc thế chứ, Dũng thiếu gia – Hạ lấy tay quệt máu trên khóe miệng- Mỗi lời từ miệng anh đều như gió thoảng mà thôi.
- Anh xin lỗi. xin em, hãy tha thú cho anh- Kenvin nghẹn ngào
- Đừng làm tôi tức cười thế chứ. Tình bạn của chúng ta đã chấm dứt rồi. Tôi nhắc lại lần nữa, mọi chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Đừng níu kéo nữa. Vô ích thôi- Nói xong, Hạ gạt tay cậu ra bước về khách sạn
- Anh sẽ không để em đến với thằng đó một cách dễ dàng đâu - Kenvin lẩm bẩm rồi bỏ đi. Dù nói rất nhỏ và Hạ cũng đã đi được khá xa rồi nhưng cô vẫn nghe thấy.
Hạ thở dài. Gió từ biển thổi vào người cô lạnh nhưng thật nhẹ nhõm. Người ta nói đúng gió cũng có linh hồn. Gió an ủi cô mỗi khi buồn và gió cũng là người lau nước mắt cho cô. Dù cả thế giới có quay lưng lại với cô thì gió vẫn bên cạnh cô, không bao giờ phản bội. Gió nói cho cô mọi điều mà nó nghe thấy. Trong gió, sự thật, trắng đen, tất cả đều được phơi bày.
Hạ đứng lại, nhìn ra biển. Những con sóng vẫn vỗ nhẹ vào bờ. Một cảm xúc khó tả diễn ra trong lòng cô. Bốn năm trước, cô nghĩ hắn là thiên thần mà ông trời đã phái xuống để giúp cô trở lại cuộc sống một cách bình thường. Một năm sau cô biết rằng tất cả những điều đó là cô lầm tưởng. Hắn là kẻ có thể làm tất cả để đạt được mục đích của mình, bất chấp tất cả, không ăn được thì sẽ đạp đổ. Một kẻ tham lam, đê tiện ? Nghĩ đến đây, cô tự cười chính bản thân mình. Vậy mà có lúc cô tưởng gặp được hắn thật là may mắn. Đúng là sai lầm.
Tuy vậy, cô chưa từng nghĩ đến việc trả thù hắn. Tại sao vậy Cô không đủ sức ư ? hay cô không dám ? Cô cũng không biết. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Nếu hắn bước qua giới hạn đó thì ngay lập tức hắn sẽ phải trả gái gấp bội những gì hắn đã gây cho cô. Việc đó với cô không hề khó, không hề dù chỉ là một chút. Tập đoàn lớn thứ hai thế giới thì sao chứ, đối thủ của MATS thì sao ? Cô chịu bó tay ư ? Đáng nhẽ, cô đã có thể trả thù hắn từ 3 năm về trước. Nhưng….
chap 95 (tiếp)
- Dì- Bi và Bun hét lớn khiến Hạ giật mình. Cô thoát ra khỏi những suy nghĩ của bản thân, quay người lại. Cô mỉm cười thật tươi. Hai đứa trẻ ôm chầm lấy cô
- Bun nhớ dì- Bun nhõng nhẽo
- Con nhớ dì quá- Bi hồn nhiên. Hạ ôm lấy hai đứa trẻ, mỉm cười hạnh phúc mà không đẻ ý đến Trung
- Mấy người này thật là…- Trung tỏ vẻ giận dỗi. Hạ buông hai đứa trẻ ra
- Có người còn trẻ con hơn cả 2 đứa kìa- Hạ trêu chọc. Nghe thấy vậy, biết mình đang bị chọc nên Trung tiến về phía Hạ rồi vòng tay qua eo cô
- Vợ à – Trung thì thầm- Sao từ lúc anh về em bơ anh thế ? Giận à ?- Trung cười gian xảo
- Eo ôi- Bun bịt mắt lại còn Bi giả bộ nôn mửa
- Bộ cậu coi tụi con là khi khống hả ?- Bi hỏi
- Cậu thân mật với vợ mình cũng phải hỏi ý kiến hai đứa à?- Trung cười
- Ai là vợ anh cơ chứ? Nhận bừa- Hạ cau mày nhưng trông rất đáng yêu- Bỏ ra
- Không bỏ - Trung cười. Bỗng điện thoại của Trung reo lên
- Hai người định tình tứ trên biển đến khi nào vậy ?- Nam quát - Về ngay, tụi này sắp chết đói rồi. ăn xong, hai anh chị muốn làm gì thì làm- Nói xong, Nam tắt điện thoại cái rụp
- Họ kêu chúng ta về rồi, Vợ yêu à- Trung nió
- Chúng ta về thôi- Bi cười. Bun cũng cười và hai con người lạnh như băng ấy cũng mỉm cười hạnh phúc.
Bốn người đi về khách sạn trông như một gia đình nhỏ vậy. Bi và Bun đi trước luôn miệng reo hò, thích thú, chỉ chỉ chỏ chỏ cát này cái kia. Hạ đi sau mỉm cười trước sự hồn nhiên của hai đứa trẻ. Còn Trung, cậu vẫn ôm eo cô không buông thi thoảng, khẽ liếc mắt sang cô. Lần đầu tiên, cậu thấy cô cười nhiều đến thế, lần đầu tiên cậu thấy cô hạnh phúc đến vậy.
- Anh, cuối cùng anh cũng về rồi - Nhỏ Phương từ đâu õng ẹo chạy đên bên Trung. Mọi người trong nhà hàng đều đổ dồn về phía Trung. cậu một tay đang ôm eo cô, một tay thì bị nhỏ Phương níu
- Chúng ta có quan hệ gì ư ?- Trung nhướn mày- Tôi đã nói với cô rồi. Chúng ta không có quan hệ gì hết
- Anh- Nhỏ Phương giận dỗi- Em biết là anh giận em nhưng anh đừng tỏ ra không quen biết em thế chứ ?- Nhỏ nói. Còn Hạ, cô đứng đó xem nhỏ đang diễn trò gì. Không ngờ Hoàng Phương mặt dày đến thế
- Vợ tôi đang ở đây cô đừng có làm trò nữa- Trung quát lên
- Vợ ư ?- cô ta có chút ngạc nhiên- Anh à, cô ta chỉ là hạng gái qua đường thôi mà. Sao anh nỡ đối xử với em thế chứ?- Cô ta nước mắt ngắn nước mắt dài. Hạng gái qua đường ư? Thật là quá quắt mà. Hạ đang định nói thì Bun từ đâu chạy tới
- Ba ơi, con đói rồi- Bun níu tay Trung khiến cả cậu và cô sưng sờ- Cô này là ai ạ ?- Bun hồn nhiên hỏi
- Ba ư ?- Phương ngạc nhiên
- Ba ơi, mẹ ơi- Bi gọi- Xem tôm với cá biết bay nè- Bi nói lớn. Cả ba người quay lại thấy Bi đang đứng trên một cái bàn gần đó tay cầm một con tôm hùm luộc và một con cá chép hấp. Trên người con tôm với con cá có một thứ gì đó sệt sệt, bốc mùi
- Anh, em cũng muốn chơi- Bun nói
- Em lấy con sò kia mà chơi- Bi chỉ tay vào đĩa sò. Bun nhanh chóng với tay lấy con sò, nhúng vào một cái bát gần đó rồi nhảy lên bàn
- Sò bay nè – Bun cười
- Hai con làm gì vậy?- Hạ đến bên cạnh cái bàn. Hai đứa trẻ đang giở trò
- Hai đứa làm gì vậy hả ? Xuống ngay- Trung đến bên cạnh Hạ quát. Còn nhỏ Phương vẫn đứng đó, mắt tròn mắt dẹp không hiểu gì
- Tụi con đang chơi vui mà- Bi nói vẻ giận dỗi
- Xuống ngay- Trung quát
- Vâng ạ- Hai đứa nói mặt ỉu xìu, tiu ngỉu. Đúng lúc hai đứa định hạ tay xuống thì trượt tay. Thế là cả tôm, cá và sò bay thẳng vào người đối diện, Hoàng Phương. Cô ta mất vài giây để hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi tức giận, đỏ bừng hết cả mặt. Bây giờ, trông cô ta chẳng khác gì một tên hề. Trên đầu cô ta nguyên con tôm hùm to tướng, mấy con sò thì vướng vào tóc, còn con cá sau khi đập nguyên vào mặt cô thì rơi xuống đất
- Chết rồi, tụi con lỡ tay- Bi nói với gương mặt hối lỗi, dễ thương vô cùng
- Để tụi con giúp cô- Bun nói rồi nhảy từ trên bàn xuống chỗ Phương. Bun lấy tay gỡ mấy con sò trên đầu cô ta xuống nhưng thực chất là bôi thứ chất lỏng sền sệt, mùi kinh khủng kia lên mái tóc dài của nhỏ
- Con sẽ lau váy cho cô- Bi nói. Nhưng thằng bé đâu dùng khăn giấy, nó dùng tay lau. Và thế là cả bộ váy của nhỏ lấm lem hết. Hoàng Phương tức quá không nói lên lời bỏ đi. Đằng sau cô ta những tiếng cười vang lên không ngừng
- Hai đứa nghịch quá đấy- Hạ cười
- Hai đứa là tuyệt nhất- jen nói. Mọi người ngồi ở đó không xa nên khi thấy chuyện vội vàng đến xem và đã chứng kiến được hết trò đùa của hai đứa nhóc,
- Cô- Bun hét lên định chạy tới ôm Jen
- Tránh xa cô ra nha. Cô không muốn bị dính thứ đó đâu- Jen nói và chỉ vào tay Bun. Bun cười khì
- Mà đó là thứ gì vậy ?- Lin hỏi
- Hỗn hợp đó có nước mắm, tương ớt, mù tạt, hạt tiêu, …. Và rất nhiều thứ khác – Bun nói
- Chú Khoa không đi ạ ?- Bi hỏi. Bi rất muốn gặp chú mình
- Mấy ngày nữa về rồi con sẽ gặp- Trung xoa đầu Bi
- Thế con mấy chú này là ai ạ ?- Bi nói và chỉ vào mấy người đứng trước mình
- Đây là chú Nam, người yêu cô Jen. Chú Hoàng, người yêu cô Lin, kia là chú Kiên và cô Thư, hai người là một cặp….- Trung lần lượt giới thiệu tất cả mọi người
- Thế hai tiểu quỷ này là ai vậy ?- Hùng hỏi
- Hai tiểu quỷ này là Bi và Bun, cặp sinh đôi 4 tuổi con chị Yến- Trung giới thiệu
- Dì ơi, con đói- Bun nũng nịu
- Thế đi rửa tay rồi ăn cơm nha- Hạ cười hiền làm tất cả mọi người choáng trừ Trung, Jen và Lin ra
- mọi người cứ vào bàn trước đi. Tôi đưa hai đứa trẻ đi rửa tay- Hạ nói rồi hộ tống hai đứa nhóc vào nhà vệ sinh
Trong bữa ăn
- Bi, ăn chậm thôi- Hạ nhắc
- Vâng, con biết rồi- Bi tay với lấy cái còng gà vừa nói
- Dì ơi, chiều nay chúng ta đi biển phải không ạ ?- Bun hỏi gương mặt ngây thơ. Hạ với lấy giấy ăn lau miệng cho cô bé rồi trả lời
- Ừ nên các con phải ngoan không được phá- Cô nhắc
- Vâng ạ- Bun ngoan ngoãn
- Nhìn Su cứ như kiểu một bà mẹ trẻ ý- Hùng nói
- Chuẩn- Nam hùa theo
- Thế mà em tưởng chị ấy không biết cười- Ken phụ họa- Không ngờ, có lúc chịa áy cười nhiều như thế
- Mấy người có ăn không hả ?- Lin nói- Lo chuyện bao đồng không à
- Mà Bi, Bun sao lại gọi Su là dì phải gọi là cô chứ ? – Long thắc mắc
- Tụi con thích- Bi trả lời
- Dì ơi, con mắc tè- Bun ngây thơ nói khiến cả bọn cười ồ
- Ừ, để dì đưa con đi- Hạ nói và đứng dậy. Bun cũng nhanh chóng tụt xuống khỏi ghế
- Su có vẻ thân thiết với hai đứa trẻ - Ken nói
- Rất thân là đằng khác- Jen nói- Hai đứa đó đã giúp Su vượt qua giai đoạn khó khăn sau khi cô ấy….- Đang định nói tiếp thì Bi xen vào
- Cô ơi – Bi gọi. Jen quay lại – Tụi con ngủ ở đâu ? Con buồn ngủ rồi
- Chưa ăn xong mà đã đi ngủ à ?- Trung hỏi
- Hay con ngủ ở phòng cậu với dì nha- Bi nói- Thôi, con về phòng đây- Nói rồi, Bi nhanh chóng trượt xuống ghế và chạy về phía khách sạn
/109
|