Editor: Maria Nyoko
Cô nương có thể giơ cao đánh khẽ sao? Người này lẻn vào muốn trộm chí bảo của chúng tôi, là đại địch của chúng tôi! Nếu, nếu lần này cô nương thành toàn, ngày sau, ngày sau nhất định bọn ta toàn lực tương báo!
Nữ tử áo tím nhíu mày, không mặn không nhạt ném một câu:
Người này đang cò kè mặc cả cùng ta sao? Nhưng các ngươi là ai? Dù sao cũng phải nói rõ tên họ, sau đó ta lại suy nghĩ một chút, rốt cuộc cuộc mua bán này nên làm, hay không nên làm!
Một câu nói, lập tức đổi khách thành chủ, giống như nàng mới là người dẫn đầu trong sự việc này, để nàng cân nhắc giết hay lưu.
Tám người kia giận đến đỏ mặt!
Rốt cuộc vẫn là nam tử huyết khí phương cương, bị một nữ tử bé nhỏ như vậy trêu đùa, cho dù là ai cũng không chịu nổi.
Vì vậy có người hét lớn ——
Nữ nhân này không nên quá phách lối! Người này rõ ràng là do chúng ta một đường đuổi đến đây, tại sao ngươi nói muốn thì muốn?
Hả? Nữ tử hơi nhíu lông mày, giống như là đang suy tư.
Nhưng ngay sau đó, trong tám người đã có một người chất vấn, kiếm vừa thu hồi đã lần nữa được nhấc lên.
Một thân thương tích cũng nữa tránh không khỏi tốc độ nhanh như vậy, dứt khoát nhắm mắt chờ chết.
Nhưng mắt mới vừa đóng, lại đột nhiên cảm giác mình giống như bay lên trời.
Giống như đang bay, nhẹ nhàng, hoàn toàn nhẽ hẫng.
Hắn kinh ngạc mở mắt ra, lúc này mới phát hiện ra thì ra là Như Ý lấy một dải lụa màu trong tay áo mình quấn lấy thô eo của hắn, sau đó mang theo hắn bay thẳng lên cao, tránh được một kiếm chí mạng.
Tám người các người không phải một nhóm! Bầu trời, âm thanh nữ tử lại nâng lên, bên trong tựa như xen lẫn chút không vui. Tại sao muốn đuổi theo người này ta không quản, nhưng người này bản cô nương nhất định phải mang đi! Còn có ——
Nàng chuyển lời, đồng thời thân thể cũng chuyển động một vòng trên không trung.
Mặc dù còn có một người nam tử, cũng không thấy phí sức.
Lâu như vậy, hai người lại vẫn ở trên cao, không thấy có nửa điểm muốn rơi xuống.
Cô nương có thể giơ cao đánh khẽ sao? Người này lẻn vào muốn trộm chí bảo của chúng tôi, là đại địch của chúng tôi! Nếu, nếu lần này cô nương thành toàn, ngày sau, ngày sau nhất định bọn ta toàn lực tương báo!
Nữ tử áo tím nhíu mày, không mặn không nhạt ném một câu:
Người này đang cò kè mặc cả cùng ta sao? Nhưng các ngươi là ai? Dù sao cũng phải nói rõ tên họ, sau đó ta lại suy nghĩ một chút, rốt cuộc cuộc mua bán này nên làm, hay không nên làm!
Một câu nói, lập tức đổi khách thành chủ, giống như nàng mới là người dẫn đầu trong sự việc này, để nàng cân nhắc giết hay lưu.
Tám người kia giận đến đỏ mặt!
Rốt cuộc vẫn là nam tử huyết khí phương cương, bị một nữ tử bé nhỏ như vậy trêu đùa, cho dù là ai cũng không chịu nổi.
Vì vậy có người hét lớn ——
Nữ nhân này không nên quá phách lối! Người này rõ ràng là do chúng ta một đường đuổi đến đây, tại sao ngươi nói muốn thì muốn?
Hả? Nữ tử hơi nhíu lông mày, giống như là đang suy tư.
Nhưng ngay sau đó, trong tám người đã có một người chất vấn, kiếm vừa thu hồi đã lần nữa được nhấc lên.
Một thân thương tích cũng nữa tránh không khỏi tốc độ nhanh như vậy, dứt khoát nhắm mắt chờ chết.
Nhưng mắt mới vừa đóng, lại đột nhiên cảm giác mình giống như bay lên trời.
Giống như đang bay, nhẹ nhàng, hoàn toàn nhẽ hẫng.
Hắn kinh ngạc mở mắt ra, lúc này mới phát hiện ra thì ra là Như Ý lấy một dải lụa màu trong tay áo mình quấn lấy thô eo của hắn, sau đó mang theo hắn bay thẳng lên cao, tránh được một kiếm chí mạng.
Tám người các người không phải một nhóm! Bầu trời, âm thanh nữ tử lại nâng lên, bên trong tựa như xen lẫn chút không vui. Tại sao muốn đuổi theo người này ta không quản, nhưng người này bản cô nương nhất định phải mang đi! Còn có ——
Nàng chuyển lời, đồng thời thân thể cũng chuyển động một vòng trên không trung.
Mặc dù còn có một người nam tử, cũng không thấy phí sức.
Lâu như vậy, hai người lại vẫn ở trên cao, không thấy có nửa điểm muốn rơi xuống.
/414
|