Ngươi —— nữ tử đưa tay chỉ xuống, chính là người mới vừa rồi nhặt kiếm lên chủ động đâm tới \! Mạng của ngươi, bản cô nương cũng muốn rồi !
Dứt lời, đột nhiên đeo dải lụa bay lên, nam nhân bị cuốn lấy lại bị vung lên trên bầu trời.
Hai tay nữ tử bay lên không, cổ tay khẽ đảo, thanh tinh cung răng ngà kia được nâng lên.
Không thấy nàng đặt mũi tên để bắn như thế nào, chỉ nhìn thấy một đạo quang lóe ra bắn thẳng người nọ.
Không nhận rõ tốc độ như thế nào để tránh kịp, mọi người chỉ đành phải kêu lên nửa tiếng, chỉ thấy mũi tên kia vừa tới, một cánh tay nam nhân bị đính ở trên cây khô phía sau !
Một chuỗi động tác hoàn hảo, thời gian vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt.
Người nam nhân bị vung lên trời lại rớt xuống, dải lụa bên tay nữ tử vừa nhấc lên, dải lụa màu phóng ra, vững vàng tiếp được người, chậm rãi tiếp đất, không bị thương chút nào.
Còn lại bảy vừa nhìn mình không có chuyện gì, vội vàng tản đi.
Có người gan lớn còn có ý định chắp tay một cái với nữ tử mặc áo tím kia, vội vàng nói:
Khanh nữ hiệp, người của ngài muốn liền mang đi đi! Chúng ta sau. . . . . . Muốn nói sau này còn gặp lại, nhưng vừa nghĩ đến, nữ nhân đáng sợ như vậy, vĩnh biệt đi! =))))))))
Nhưng hắn không nói ra miệng vĩnh biệt, thứ nhất là không có lá gan này, thứ hai, tuyệt đại dung nhan như vậy, hắn lại thật sự không muốn gặp lại một lần sao?
Đợi mọi người tản đi, lúc này nữ tử mới thu hồi dải lụa màu, xem xét phía trên dính đầy vết máu, ngón tay vung lên, móng tay bén nhọn xẹt qua, trực tiếp cắt đứt nửa đoạn dây lụa này.
Người được cứu thấy phải nuốt nước miếng, hết sức muốn nhặt đoạn dải lụa bị nàng vứt bỏ vào trong lòng, nhưng lại sợ hành động này vừa ra, nữ nhân trước mặt này lại đoạt mạng của mình. Liền không thể làm gì khác hơn là không biết làm gì, chỉ cảm thán đồ tốt như vậy thật là lãng phí
Dứt lời, đột nhiên đeo dải lụa bay lên, nam nhân bị cuốn lấy lại bị vung lên trên bầu trời.
Hai tay nữ tử bay lên không, cổ tay khẽ đảo, thanh tinh cung răng ngà kia được nâng lên.
Không thấy nàng đặt mũi tên để bắn như thế nào, chỉ nhìn thấy một đạo quang lóe ra bắn thẳng người nọ.
Không nhận rõ tốc độ như thế nào để tránh kịp, mọi người chỉ đành phải kêu lên nửa tiếng, chỉ thấy mũi tên kia vừa tới, một cánh tay nam nhân bị đính ở trên cây khô phía sau !
Một chuỗi động tác hoàn hảo, thời gian vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt.
Người nam nhân bị vung lên trời lại rớt xuống, dải lụa bên tay nữ tử vừa nhấc lên, dải lụa màu phóng ra, vững vàng tiếp được người, chậm rãi tiếp đất, không bị thương chút nào.
Còn lại bảy vừa nhìn mình không có chuyện gì, vội vàng tản đi.
Có người gan lớn còn có ý định chắp tay một cái với nữ tử mặc áo tím kia, vội vàng nói:
Khanh nữ hiệp, người của ngài muốn liền mang đi đi! Chúng ta sau. . . . . . Muốn nói sau này còn gặp lại, nhưng vừa nghĩ đến, nữ nhân đáng sợ như vậy, vĩnh biệt đi! =))))))))
Nhưng hắn không nói ra miệng vĩnh biệt, thứ nhất là không có lá gan này, thứ hai, tuyệt đại dung nhan như vậy, hắn lại thật sự không muốn gặp lại một lần sao?
Đợi mọi người tản đi, lúc này nữ tử mới thu hồi dải lụa màu, xem xét phía trên dính đầy vết máu, ngón tay vung lên, móng tay bén nhọn xẹt qua, trực tiếp cắt đứt nửa đoạn dây lụa này.
Người được cứu thấy phải nuốt nước miếng, hết sức muốn nhặt đoạn dải lụa bị nàng vứt bỏ vào trong lòng, nhưng lại sợ hành động này vừa ra, nữ nhân trước mặt này lại đoạt mạng của mình. Liền không thể làm gì khác hơn là không biết làm gì, chỉ cảm thán đồ tốt như vậy thật là lãng phí
/414
|