Lông mày Ôn Noãn nhăn nhẹ, kể từ khi anh giúp cô chuyển đến Tường Vi hoa viên xong, trừ ở hội nghị nghiên cứu và thảo luận của nhãn hiệu New Line lúc cuối tháng ra, cô cũng không có đối mặt với anh, giống như là anh đang bận tối mày tối mặt vậy.
Cô cười cười: “Thuận theo tự nhiên thôi. Gần đây mọi người đều bận.”
“Chị dâu!” Sau lưng cô cách đó không xa có người kêu.
Ôn Noãn muốn quay đầu lại, Cố Khang Khang đã nâng lên khuôn mặt tươi cười: “Mạt Mạt!”
Bắc Đường Mạt mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt đi tới, vẻ mặt nói chung không hẳn như thường trong veo lạnh lùng, nhưng rõ ràng là rất tiều tuỵ.
Cô ấy gật đầu hỏi thăm Ôn Noãn: “Chị Ôn.” Sau đó cười nhàn nhạt với Cố Khang Khang, “Chị dâu, đã mua xong đồ chưa? Anh Hai ở nhà hàng Tây đối diện đang chờ chị đấy.”
Cố Khang Khang cau mày, tức giận ca thán: “Em nói với anh ấy là chị hẹn bạn rồi, không muốn ăn cơm trưa với anh ấy.”
“Chị dâu, chị đều đã buồn bực tức giận chạy ra ngoài một tháng rồi, đừng tức giận với anh hai nữa, cô Quan từ Mĩ trở lại cũng không phải trách anh ấy hoàn toàn vì mấy câu nói kia.” Bắc Đường Mạt nói xong thì nhìn qua Ôn Noãn bên cạnh, “Vừa đúng lúc em có chuyện tìm chị Ôn, yên tâm, đến lúc đó em sẽ đưa chị ấy trở về.”
“Cô Đường, cô tìm tôi, có chuyện gì?” Ngồi ở quán cà phê “Đảo ngược thời gian” gần khu mua sắm Đại Nhạc, Ôn Noãn mới mở miệng hỏi, cô và vị thư ký riêng của Đường Tử Khoáng này, không mấy thân thiết, một người bẩm sinh đã lạnh nhạt, chỉ có thể coi là quen sơ.
Bắc Đường Mạt khẽ nhấp một ngụm cà phê, “Chị và chị dâu tôi là bạn tốt, cũng gọi tôi là Mạt Mạt giống chị ấy đi.” Cô ấy cười khẽ, có thể là do không thường xuyên cười, nên độ cong của khoé môi có chút cứng ngắc.
Chị dâu? “Khang Khang và Bắc Đường Tịch đã kết hôn rồi?” Ôn Noãn có chút kinh ngạc, cô lại có thể không biết!
“Không, từ nhỏ tôi đã quen gọi như vậy rồi, bọn họ biết nhau từ rất sớm.” Ánh mắt của Bắc Đường Mạt hướng về phía cô, “Bị đeo lên cái mũ chia rẽ hôn nhân bạn tốt, chị dâu đã rất tức giận với anh hai, thật ra thì trước đó chị ấy cũng không biết cô Quan trở về tìm Tổng Giám đốc Đường là do anh hai tôi cố ý gây nên.”
“Tôi hiểu rõ.” Ôn Noãn gật đầu một cái, coi như Khang Khang dù không muốn gặp Đường Tử Khoáng đến mức nào, cũng sẽ không tìm cách phá hoại hôn nhân của cô.
“Chị dâu đối với chị vẫn rất áy náy, lại bởi vì anh hai của tôi mà không thể ngăn cản chị kết hôn, cho nên đã cự tuyệt kết hôn cùng anh ấy, không muốn hạnh phúc một mình, anh hai cũng không thể làm được gì, mới phải ra cái hạ sách này.” Ánh mắt Bắc Đường Tịch đầy mong chờ, “Cũng xin chị đừng trách anh hai, được không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, trách ai cũng không có ý nghĩa.
Vì vậy đề tài này bị cắt đứt, hai người nhất thời im lặng, trong quán cà phê yên tĩnh khác thường, Ôn Noãn nghi ngờ nhìn Bắc Đường Mạt nhẹ nhàng khuấy cà phê, dĩ nhiên cô ấy sẽ không tìm cô để chỉ đơn giản nói chuyện phiếm, cũng sẽ không vì thay Bắc Đường Tịch và Cố Khang Khang nói tốt cho họ, vì vậy cô lẳng lặng đợi.
“Chị Ôn, thật ra thì tôi vẫn muốn tìm chị, sau đó sẽ thỉnh tội với chị!” Sau khi im lặng mấy phút, rốt cuộc Bắc Đường Mạt cũng mở miệng.
“Cái gì?” Ôn Noãn không rõ chân tướng, “Thỉnh tội?”
Bắc Đường Mạt gật đầu, “Thật ra, thật ra thì Tổng Giám đốc Đường, anh ấy chưa hề phản bội chị.”
“Có ý tứ gì?”
“Cô Quan trở về nước từ lễ giáng sinh năm ngoái, cô ấy cầm tờ chuẩn đoán mình bị ung thư vú tới chứng minh cho Tổng Giám đốc Đường nhìn.” Bắc Đường Mạt có vẻ cẩn thận, “Chị cũng biết, năm đó cô Quan chia tay, Đường Tổng không cam lòng cỡ nào, biết được nguyên nhân cô ấy rời đi, nên anh ấy không thể thờ ơ. Nhưng, mặc dù Đường Tổng thường gặp mặt cô ấy, nhưng cũng vẫn giữ vững khoảng cách khi gặp mặt. Tôi có thể bảo đảm, bọn họ từ lúc gặp lại tới nay, cũng không xảy ra quan hệ.”
Ôn Noãn giật mình, nhưng tại sao cô ấy lại bảo đảm?
Nhìn ra được nghi vấn của cô, Bắc Đường Mạt nói: “Chị Ôn có lẽ không biết, khoảng chừng sau khi hai người kết hôn được nửa năm, Đường Tổng đã an bài cho tôi một nhiệm vụ rất đặc biệt.” Cô ấy lộ ra nụ cười thê lương, “Anh ấy để cho tôi giám sát anh ấy bất kỳ thời gian địa điểm nào ngoại trừ khi anh ấy ở nhà, chỉ vì tương lai có một ngày, chị hoài nghi anh ấy và người phụ nữ khác có phát sinh gì, tôi có thể làm chứng cho sự trong sạch của anh ấy. Cho nên, mỗi ngày anh ấy đi làm đều do tôi đưa đón, thời gian khác, tôi đều theo toàn bộ
Cô cười cười: “Thuận theo tự nhiên thôi. Gần đây mọi người đều bận.”
“Chị dâu!” Sau lưng cô cách đó không xa có người kêu.
Ôn Noãn muốn quay đầu lại, Cố Khang Khang đã nâng lên khuôn mặt tươi cười: “Mạt Mạt!”
Bắc Đường Mạt mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt đi tới, vẻ mặt nói chung không hẳn như thường trong veo lạnh lùng, nhưng rõ ràng là rất tiều tuỵ.
Cô ấy gật đầu hỏi thăm Ôn Noãn: “Chị Ôn.” Sau đó cười nhàn nhạt với Cố Khang Khang, “Chị dâu, đã mua xong đồ chưa? Anh Hai ở nhà hàng Tây đối diện đang chờ chị đấy.”
Cố Khang Khang cau mày, tức giận ca thán: “Em nói với anh ấy là chị hẹn bạn rồi, không muốn ăn cơm trưa với anh ấy.”
“Chị dâu, chị đều đã buồn bực tức giận chạy ra ngoài một tháng rồi, đừng tức giận với anh hai nữa, cô Quan từ Mĩ trở lại cũng không phải trách anh ấy hoàn toàn vì mấy câu nói kia.” Bắc Đường Mạt nói xong thì nhìn qua Ôn Noãn bên cạnh, “Vừa đúng lúc em có chuyện tìm chị Ôn, yên tâm, đến lúc đó em sẽ đưa chị ấy trở về.”
“Cô Đường, cô tìm tôi, có chuyện gì?” Ngồi ở quán cà phê “Đảo ngược thời gian” gần khu mua sắm Đại Nhạc, Ôn Noãn mới mở miệng hỏi, cô và vị thư ký riêng của Đường Tử Khoáng này, không mấy thân thiết, một người bẩm sinh đã lạnh nhạt, chỉ có thể coi là quen sơ.
Bắc Đường Mạt khẽ nhấp một ngụm cà phê, “Chị và chị dâu tôi là bạn tốt, cũng gọi tôi là Mạt Mạt giống chị ấy đi.” Cô ấy cười khẽ, có thể là do không thường xuyên cười, nên độ cong của khoé môi có chút cứng ngắc.
Chị dâu? “Khang Khang và Bắc Đường Tịch đã kết hôn rồi?” Ôn Noãn có chút kinh ngạc, cô lại có thể không biết!
“Không, từ nhỏ tôi đã quen gọi như vậy rồi, bọn họ biết nhau từ rất sớm.” Ánh mắt của Bắc Đường Mạt hướng về phía cô, “Bị đeo lên cái mũ chia rẽ hôn nhân bạn tốt, chị dâu đã rất tức giận với anh hai, thật ra thì trước đó chị ấy cũng không biết cô Quan trở về tìm Tổng Giám đốc Đường là do anh hai tôi cố ý gây nên.”
“Tôi hiểu rõ.” Ôn Noãn gật đầu một cái, coi như Khang Khang dù không muốn gặp Đường Tử Khoáng đến mức nào, cũng sẽ không tìm cách phá hoại hôn nhân của cô.
“Chị dâu đối với chị vẫn rất áy náy, lại bởi vì anh hai của tôi mà không thể ngăn cản chị kết hôn, cho nên đã cự tuyệt kết hôn cùng anh ấy, không muốn hạnh phúc một mình, anh hai cũng không thể làm được gì, mới phải ra cái hạ sách này.” Ánh mắt Bắc Đường Tịch đầy mong chờ, “Cũng xin chị đừng trách anh hai, được không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, trách ai cũng không có ý nghĩa.
Vì vậy đề tài này bị cắt đứt, hai người nhất thời im lặng, trong quán cà phê yên tĩnh khác thường, Ôn Noãn nghi ngờ nhìn Bắc Đường Mạt nhẹ nhàng khuấy cà phê, dĩ nhiên cô ấy sẽ không tìm cô để chỉ đơn giản nói chuyện phiếm, cũng sẽ không vì thay Bắc Đường Tịch và Cố Khang Khang nói tốt cho họ, vì vậy cô lẳng lặng đợi.
“Chị Ôn, thật ra thì tôi vẫn muốn tìm chị, sau đó sẽ thỉnh tội với chị!” Sau khi im lặng mấy phút, rốt cuộc Bắc Đường Mạt cũng mở miệng.
“Cái gì?” Ôn Noãn không rõ chân tướng, “Thỉnh tội?”
Bắc Đường Mạt gật đầu, “Thật ra, thật ra thì Tổng Giám đốc Đường, anh ấy chưa hề phản bội chị.”
“Có ý tứ gì?”
“Cô Quan trở về nước từ lễ giáng sinh năm ngoái, cô ấy cầm tờ chuẩn đoán mình bị ung thư vú tới chứng minh cho Tổng Giám đốc Đường nhìn.” Bắc Đường Mạt có vẻ cẩn thận, “Chị cũng biết, năm đó cô Quan chia tay, Đường Tổng không cam lòng cỡ nào, biết được nguyên nhân cô ấy rời đi, nên anh ấy không thể thờ ơ. Nhưng, mặc dù Đường Tổng thường gặp mặt cô ấy, nhưng cũng vẫn giữ vững khoảng cách khi gặp mặt. Tôi có thể bảo đảm, bọn họ từ lúc gặp lại tới nay, cũng không xảy ra quan hệ.”
Ôn Noãn giật mình, nhưng tại sao cô ấy lại bảo đảm?
Nhìn ra được nghi vấn của cô, Bắc Đường Mạt nói: “Chị Ôn có lẽ không biết, khoảng chừng sau khi hai người kết hôn được nửa năm, Đường Tổng đã an bài cho tôi một nhiệm vụ rất đặc biệt.” Cô ấy lộ ra nụ cười thê lương, “Anh ấy để cho tôi giám sát anh ấy bất kỳ thời gian địa điểm nào ngoại trừ khi anh ấy ở nhà, chỉ vì tương lai có một ngày, chị hoài nghi anh ấy và người phụ nữ khác có phát sinh gì, tôi có thể làm chứng cho sự trong sạch của anh ấy. Cho nên, mỗi ngày anh ấy đi làm đều do tôi đưa đón, thời gian khác, tôi đều theo toàn bộ
/99
|