– Cộc…cộc…Tôi vào đc chứ ? – Nó gõ cửa phòng hắn
– Vào đi – Hắn nói vọng ra – Uk thôi anh có khách rồi bye honey nhé – Hắn nói vs Linh
Tất cả hành động,lời nói của hắn vs Linh , nó đứng ngoài đều nghe thấy. Thoáng thấy hắn . Hình như hắn rất vui. Nó khẽ cười nhạt , nó hình như đã quá mơ mộng rồi. Hít 1 hơi thật dài để tránh rơi những giọt nước mắt, nó mở lời :
– Tôi sang đây để nói vs anh 1 chuyện. Tôi đồng ý chuyện anh muốn.
– Thật k ? Vậy đc. Điều kiện là gì ? – Hắn bật dậy hỏi với vẻ mừng rỡ, tim nó khẽ nhói đau
– K là gì cả . Tôi chỉ nói là k giết. Nhưng sản nghiệp của ông ta , tôi sẽ lấy đi.
– Chỉ có vậy ? – hắn hơi ngạc nhiên
– Đúng vậy . Tôi thực sự mong anh hạnh phúc – Nó nói rồi quay lưng lại hắn để giấu đi những giọt nước mắt.
– Dù k thể tin những cũng cảm ơn cô. Hy vọng cô sẽ giữ lời hứa
– Tôi k biết thất hứa. – Nó bỏ đi, chạy thật nhanh về phòng. Hắn k tin tưởng nó .
– Cô ta… khóc sao ? – Hắn tự hỏi, tim chợt nhói lên – Khánh , mày làm sao vậy ? Nhất định ko đc, quên cô ta đi , người mày yêu là Linh – Hắn nghĩ, nhưng càng tự nhủ mình phải quên nó đi hắn càng nhớ đến nó nhiều hơn – aaaaa chết tiệt – hắn la lên.
Trong khi đó… ở phòng nó….Giữa giường , một người con gái đang nắm chặt vạt áo, cố kiềm chế để bản thân không bật ra tiếng khóc… Đau, nó đau quá… Ken ngày xưa của nó… Thực sự đã thay đổi rồi… Nó hận , hận ông trời tại sao lại để nó gặp lại hắn, tại sao để nó phải đau thế này. Nó chợt nhận ra rằng, bản thân nó thực sự đã yêu hắn quá nhiều…
Reng…reng…
Chuyện tình của mình thật không dễ dàng
1 ngày nào đó kết thúc ngẩn ngơ
Em cũng không bất ngờ…
– Alô – nó bắt máy, cố giữ giọng lanh băng nhất có thể
– Tôi Linh đây . Tôi muốn gặp chị có chuyện muốn nói – đầu dây bên kia vang lên giọng chua ngoa vô cùng
– Tôi và cô thì có chuyện j để nói– nó hơi ngạc nhiên về cái giọng vô cùng đáng ghét
– Về anh Khánh k đc sao ? – cô ta tl
– Khánh bị làm sao ?- cô đứng bật dậy
– Anh ấy đang rất khổ sở hiện đang trong bệnh viện mà bố tôi nằm
– Anh ấy… k sao chứ ? Tôi sẽ đến ngay – nó đứng bật dậy vội mặc quần áo
– Đc tôi chờ cô – Linh khẽ nhếch mép cười , biết mình đã đánh trúng điểm yếu của nó.Tiểu thư của tập đoàn Frozen chuyện j cx tài giỏi mà lại bị lừa dễ dàng như v
15 phút sau.. nó có mặt tại bệnh viện … nghe nói sau khi nó phá toàn bộ gia sản của bố Linh thì ông ta phải vào viện vì khủng hoảng tinh thần. Nó mặc chiếc váy trắng muốt có dây chéo phía sau , mái tóc xoăn nâu xõa ra , đẹp , đúng chất của 1 thiên thần . Nó muốn hắn luôn nhìn thấy nó trong bộ dạng ổn nhất. Không biết có phải tưởng tượng hay không nhưng nó k muốn hắn thấy nó trong bộ dạng không ra gì mà quay lại vs mk (*tg: chụy à -_- là thật ế -_- Em mà thấy chụy tiều tụy như v chính em cx quay lại chứ chưa ns đến khánh oppa *Hân : câm nhá -.- ai lm chụy ra v hả *tg : cầm dép chạy : Chụy k thuộc về em nhưg số phận chị do em quyết định ^_^)
– Có chuyện j – Nó cố bước nhanh đến phòng bệnh mà Linh nói
– Phập … Phụt… Màu máu đỏ tươi bắn tung tóe lên chiếc váy trắng của nó … – M..m..áu…- nó khẽ rên rỉ , tuy là lạnh lùng và tàn nhẫn nhưgn nó lại rất sợ máu . Đấy là lí do vì sao nó luôn mặc đồ đen khi giết người – cô…cô vừa làm gì vậy ? – nó nhìn chằm chằm vào cái xác trên sàn nhà, mắt ng đàn ông đó còn chưa nhắm lại
– Ha ha … Gia Hân tiểu thư mà cũng có ngày sợ sệt như vậy à – Linh cười lớn – Cô không thấy sao ?
– Cô…Cô…gi…giết…. ch…cha mình ? – Giọng nó run lên , con gái lại có thể giết cha mình ư ?
– Vào đi – Hắn nói vọng ra – Uk thôi anh có khách rồi bye honey nhé – Hắn nói vs Linh
Tất cả hành động,lời nói của hắn vs Linh , nó đứng ngoài đều nghe thấy. Thoáng thấy hắn . Hình như hắn rất vui. Nó khẽ cười nhạt , nó hình như đã quá mơ mộng rồi. Hít 1 hơi thật dài để tránh rơi những giọt nước mắt, nó mở lời :
– Tôi sang đây để nói vs anh 1 chuyện. Tôi đồng ý chuyện anh muốn.
– Thật k ? Vậy đc. Điều kiện là gì ? – Hắn bật dậy hỏi với vẻ mừng rỡ, tim nó khẽ nhói đau
– K là gì cả . Tôi chỉ nói là k giết. Nhưng sản nghiệp của ông ta , tôi sẽ lấy đi.
– Chỉ có vậy ? – hắn hơi ngạc nhiên
– Đúng vậy . Tôi thực sự mong anh hạnh phúc – Nó nói rồi quay lưng lại hắn để giấu đi những giọt nước mắt.
– Dù k thể tin những cũng cảm ơn cô. Hy vọng cô sẽ giữ lời hứa
– Tôi k biết thất hứa. – Nó bỏ đi, chạy thật nhanh về phòng. Hắn k tin tưởng nó .
– Cô ta… khóc sao ? – Hắn tự hỏi, tim chợt nhói lên – Khánh , mày làm sao vậy ? Nhất định ko đc, quên cô ta đi , người mày yêu là Linh – Hắn nghĩ, nhưng càng tự nhủ mình phải quên nó đi hắn càng nhớ đến nó nhiều hơn – aaaaa chết tiệt – hắn la lên.
Trong khi đó… ở phòng nó….Giữa giường , một người con gái đang nắm chặt vạt áo, cố kiềm chế để bản thân không bật ra tiếng khóc… Đau, nó đau quá… Ken ngày xưa của nó… Thực sự đã thay đổi rồi… Nó hận , hận ông trời tại sao lại để nó gặp lại hắn, tại sao để nó phải đau thế này. Nó chợt nhận ra rằng, bản thân nó thực sự đã yêu hắn quá nhiều…
Reng…reng…
Chuyện tình của mình thật không dễ dàng
1 ngày nào đó kết thúc ngẩn ngơ
Em cũng không bất ngờ…
– Alô – nó bắt máy, cố giữ giọng lanh băng nhất có thể
– Tôi Linh đây . Tôi muốn gặp chị có chuyện muốn nói – đầu dây bên kia vang lên giọng chua ngoa vô cùng
– Tôi và cô thì có chuyện j để nói– nó hơi ngạc nhiên về cái giọng vô cùng đáng ghét
– Về anh Khánh k đc sao ? – cô ta tl
– Khánh bị làm sao ?- cô đứng bật dậy
– Anh ấy đang rất khổ sở hiện đang trong bệnh viện mà bố tôi nằm
– Anh ấy… k sao chứ ? Tôi sẽ đến ngay – nó đứng bật dậy vội mặc quần áo
– Đc tôi chờ cô – Linh khẽ nhếch mép cười , biết mình đã đánh trúng điểm yếu của nó.Tiểu thư của tập đoàn Frozen chuyện j cx tài giỏi mà lại bị lừa dễ dàng như v
15 phút sau.. nó có mặt tại bệnh viện … nghe nói sau khi nó phá toàn bộ gia sản của bố Linh thì ông ta phải vào viện vì khủng hoảng tinh thần. Nó mặc chiếc váy trắng muốt có dây chéo phía sau , mái tóc xoăn nâu xõa ra , đẹp , đúng chất của 1 thiên thần . Nó muốn hắn luôn nhìn thấy nó trong bộ dạng ổn nhất. Không biết có phải tưởng tượng hay không nhưng nó k muốn hắn thấy nó trong bộ dạng không ra gì mà quay lại vs mk (*tg: chụy à -_- là thật ế -_- Em mà thấy chụy tiều tụy như v chính em cx quay lại chứ chưa ns đến khánh oppa *Hân : câm nhá -.- ai lm chụy ra v hả *tg : cầm dép chạy : Chụy k thuộc về em nhưg số phận chị do em quyết định ^_^)
– Có chuyện j – Nó cố bước nhanh đến phòng bệnh mà Linh nói
– Phập … Phụt… Màu máu đỏ tươi bắn tung tóe lên chiếc váy trắng của nó … – M..m..áu…- nó khẽ rên rỉ , tuy là lạnh lùng và tàn nhẫn nhưgn nó lại rất sợ máu . Đấy là lí do vì sao nó luôn mặc đồ đen khi giết người – cô…cô vừa làm gì vậy ? – nó nhìn chằm chằm vào cái xác trên sàn nhà, mắt ng đàn ông đó còn chưa nhắm lại
– Ha ha … Gia Hân tiểu thư mà cũng có ngày sợ sệt như vậy à – Linh cười lớn – Cô không thấy sao ?
– Cô…Cô…gi…giết…. ch…cha mình ? – Giọng nó run lên , con gái lại có thể giết cha mình ư ?
/27
|