– Cô…Cô…gi…giết…. ch…cha mình ? – Giọng nó run lên , con gái lại có thể giết cha mình ư ?
– Thì sao ? Ông ta đâu phải bố ruột tôi ?
– “Không phải bố ruột tôi ’’ – câu nói ấy vang lên trong đầu nó , hình ảnh Linh cầm con dao đâm thẳng vào người đàn ông đó hiện lên trong đầu nó , nó k nghĩ đc gì nữa
– Cô … cô vừa làm gì vậy hả – Hắn hét lên . Linh đã gọi cho hắn , sợ run lên trong điện thoại và hét tên nó, hắn đã vội đến
– Tôi…tôi không làm gì cả – nó run run nói , vẫn chưa kịp ổn định lại tinh thần – Tin tôi đi
– Không làm gì ? cô nói dễ nghe nhỉ ? cô nghĩ tôi tin cô sao ? Ở đây chỉ có cô vs Linh, chả nhẽ cô ấy lại giết bố minh hay sao ? Còn nữa , cô nói k vậy cái dao ở gần cô là gì ? Vết máu trên tay cô là gì ? Hả – Hắn lớn tiếng quát – Tôi thật thất vọng về cô đấy , không ngờ cô mưu mô quỷ kế như vậy , đồ phù thủy, đồ cáo già. Cô mau biến đi !
– Đau… Đấy là cảm giác duy nhất trong nó lúc này . “Đồ phù thủy, đồ cáo già’’ 6 tiếng đó cứ vang vọng trong đầu nó lúc này… Hắn đã chửi nó… chửi nó vì 1 ng con gái khác… ng đã nói yêu nó , chờ nó đây sao ? Nó thấy khó thở , tim nó như ngừng đập . Nó giương ánh mắt đáng thương lên nhìn hắn
– Tôi nói cô mau biến đi – hắn gầm lên – Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa đồ giả nai
– Hết … hết thật rồi… nó cố lê thân mình ra khỏi phòng bệnh , dùng hết sức lấy cái điện thoai gọi cho Gia Bảo – Hai…em…
– Hân … em bị sao vậy ? – Đầu dây bên kia vang lên đầy lo lắng
– Em…hai…bênh viện X đường Y phố Z… – nó cố gắng lấy hết sức của mình để nói cho Bảo
– Hân…hân ….- Bảo gọi hết sức nhưng k đc
Tại nhà nó… – Bảo … Hân sao vậy ? – Diệp đang ngồi gần Bảo , lên tiếng hỏi
– Nó… hình như bị gì đó … Mau … đến đó thôi – Bảo đứng dậy
– Chờ Tôi với – Diệp có linh cảm chẳng lành
– Đc rồi … Nhật Anh em ở nhà nha , em đang ốm mà
– Vâng em biết rồi
10 phút sau Bảo đã có mặt tại bệnh viện , điên cuồng tìm kiếm nó
– Hân … hân à – Bảo hét lên mặc kệ những cái nhìn của mọi ng trong bệnh viện
– Kia kìa – Diệp hét lên khi thấy cái váy trắng của nó
– Hân … hân – Bảo đau đớn , nó đang nằm quằn quại dưới sàn , khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi
– Hai… về nhà – nó cố cười
– Đc rồi về nhà … – Bảo bế nó lên , kéo tay Diệp lại – Hình như chuyện đó xảy ra ở phòng kia , vào xem sao đã
– Khánh …mày …. Mày vừa lm gì Hân vậy ? – Bảo hét lên
– Đi mà hỏi em gái của mày kìa … Chà ngủ rồi sao ? Xem ra hôm nay cô ta đã trút đc gánh nặng mà ngủ ngon rồi nhỉ ? Nhìn xem … cô ta đã hứa vs tao cái gì và lm cái gì ? Đúng là cáo già – Hắn nhếch mép
– Chát… 5 ngón tay của Diệp hằn lên má hắn – Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra … Nhưng tôi dám khẳng định với anh là Hân không giết người
– Vậy cô nghĩ là Linh sao ? Cô nghĩ ng như Linh lại có thể độc ác như con cáo già đó sao – hắn cười , khinh bỉ , chỉ nó
– Thì sao ? Ông ta đâu phải bố ruột tôi ?
– “Không phải bố ruột tôi ’’ – câu nói ấy vang lên trong đầu nó , hình ảnh Linh cầm con dao đâm thẳng vào người đàn ông đó hiện lên trong đầu nó , nó k nghĩ đc gì nữa
– Cô … cô vừa làm gì vậy hả – Hắn hét lên . Linh đã gọi cho hắn , sợ run lên trong điện thoại và hét tên nó, hắn đã vội đến
– Tôi…tôi không làm gì cả – nó run run nói , vẫn chưa kịp ổn định lại tinh thần – Tin tôi đi
– Không làm gì ? cô nói dễ nghe nhỉ ? cô nghĩ tôi tin cô sao ? Ở đây chỉ có cô vs Linh, chả nhẽ cô ấy lại giết bố minh hay sao ? Còn nữa , cô nói k vậy cái dao ở gần cô là gì ? Vết máu trên tay cô là gì ? Hả – Hắn lớn tiếng quát – Tôi thật thất vọng về cô đấy , không ngờ cô mưu mô quỷ kế như vậy , đồ phù thủy, đồ cáo già. Cô mau biến đi !
– Đau… Đấy là cảm giác duy nhất trong nó lúc này . “Đồ phù thủy, đồ cáo già’’ 6 tiếng đó cứ vang vọng trong đầu nó lúc này… Hắn đã chửi nó… chửi nó vì 1 ng con gái khác… ng đã nói yêu nó , chờ nó đây sao ? Nó thấy khó thở , tim nó như ngừng đập . Nó giương ánh mắt đáng thương lên nhìn hắn
– Tôi nói cô mau biến đi – hắn gầm lên – Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa đồ giả nai
– Hết … hết thật rồi… nó cố lê thân mình ra khỏi phòng bệnh , dùng hết sức lấy cái điện thoai gọi cho Gia Bảo – Hai…em…
– Hân … em bị sao vậy ? – Đầu dây bên kia vang lên đầy lo lắng
– Em…hai…bênh viện X đường Y phố Z… – nó cố gắng lấy hết sức của mình để nói cho Bảo
– Hân…hân ….- Bảo gọi hết sức nhưng k đc
Tại nhà nó… – Bảo … Hân sao vậy ? – Diệp đang ngồi gần Bảo , lên tiếng hỏi
– Nó… hình như bị gì đó … Mau … đến đó thôi – Bảo đứng dậy
– Chờ Tôi với – Diệp có linh cảm chẳng lành
– Đc rồi … Nhật Anh em ở nhà nha , em đang ốm mà
– Vâng em biết rồi
10 phút sau Bảo đã có mặt tại bệnh viện , điên cuồng tìm kiếm nó
– Hân … hân à – Bảo hét lên mặc kệ những cái nhìn của mọi ng trong bệnh viện
– Kia kìa – Diệp hét lên khi thấy cái váy trắng của nó
– Hân … hân – Bảo đau đớn , nó đang nằm quằn quại dưới sàn , khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi
– Hai… về nhà – nó cố cười
– Đc rồi về nhà … – Bảo bế nó lên , kéo tay Diệp lại – Hình như chuyện đó xảy ra ở phòng kia , vào xem sao đã
– Khánh …mày …. Mày vừa lm gì Hân vậy ? – Bảo hét lên
– Đi mà hỏi em gái của mày kìa … Chà ngủ rồi sao ? Xem ra hôm nay cô ta đã trút đc gánh nặng mà ngủ ngon rồi nhỉ ? Nhìn xem … cô ta đã hứa vs tao cái gì và lm cái gì ? Đúng là cáo già – Hắn nhếch mép
– Chát… 5 ngón tay của Diệp hằn lên má hắn – Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra … Nhưng tôi dám khẳng định với anh là Hân không giết người
– Vậy cô nghĩ là Linh sao ? Cô nghĩ ng như Linh lại có thể độc ác như con cáo già đó sao – hắn cười , khinh bỉ , chỉ nó
/27
|