Nhưng kẻ nào là kẻ phái tên béo kia ám sát Vương Minh không phải là điều khiến Vương Minh lo nghĩ nhiều. Bởi với khả năng phục hồi thần tốc dùng với việc hắc ám nội khí tăng trưởng khiến Vương Minh cực độ tự tin về sự an toàn của bản thân.
Điều khiến hắn lo nghĩ nhiều nhất vào lúc này chính là hai tin tức mà hắn vừa mới được Hầu Toàn thông báo khi đến trụ sở của Hắc bang. Đó là về hành động gần đây nhất của Lân Giác. Cái tên hồ ly già này không hiểu đang tính toán gì mà đột nhiên lại cao hứng tổ chức một bữa tiệc tại biệt thự của hắn vào tối ngày mai. Nhưng nếu chỉ là một bữa tiệc bình thường thì Vương Minh và cả Hầu Toàn cũng chẳng rảnh rỗi mà đi chú ý đến, cái khiến bọn hắn kinh ngạc là nhìn vào danh sách khách mời mà Hầu Toàn thu thập được thì hầu hết đều toàn là người đứng đầu các bang phái chưa bị Hắc Long bang thôn tính cùng với các nhân vật vốn từ trước đến nay luôn đứng ở thế trung lập trước thế cục của hắc đạo Đông Doanh.
Ý nghĩ đều tiên xuất hiện trong đầu Vương Minh là tên Lân Giác này đang tập hợp lực lượng để tạo thành một thế lực mới trong, hòng đối trọng lại với sự xâm chiếm mạnh mẽ của Hắc Long bang. Nhưng Vương Minh cảm thấy điều này cũng không hợp lý lắm bởi nhìn vào danh sách khách mời của Lân Giác, tính đi tính lại thì cho dù đám người này có liên hợp lại với nhau thì thực lực vẫn còn kém xa lắm, đừng nói là Hắc Long bang, chỉ cần Nhị bang cũng đủ để dọn dọn cái đám ô hợp này rồi.
Với lại, cái đám người này đều là một lũ tham lam, ích kỷ, chỉ luôn nghĩ về lợi ích của bản thân thế nên hiện giờ mặc dù tên nào cũng lo sợ bị Hắc Long bang nuốt chửng mất bang phái cùng địa bàn nhưng vẫn chả có chút dấu hiệu gì là đám người này sẽ bắt tay lại với nhau, cộng đồng chung sức chống địch cả.
Nhưng nếu không phải là đám người này đang tính liên hợp lại với nhau vậy chẳng lẽ cái bữa tiệc vào tối ngày mai của Lân Giác chẳng lẽ thật sự chỉ là một bữa tiệc bình thường?
Không, Vương Minh tin tưởng chắc chắn đó không phải là một bữa tiệc bình thường. Vương Minh mặc dù chưa gặp tên Lân Giác này nhưng từ tư liệu thu thập được thì Vương Minh cảm thấy tên này tuy tuổi già nhưng dã tâm vẫn rất lớn. Chứ không, với cái tuổi của hắn hiện giờ, hắn có thể lựa chọn thuần phục, gia nhập Hắc Long bang. Với đại vị và uy tín của tên này chắc chắn Nguyễn Sinh sẽ không bạc đãi hắn, khiến hắn có thể hưởng thụ nốt phần đời còn lại trong một cuộc sống giàu sang và an nhàn, không phải lo nghĩ về bất cứ thứ gì chứ không phải như hiện tại, ngày ngày phải đối mặt với áp lực từ Hắc Long bang, tính mạng giống như treo trên sợi chỉ, có thể bị chấm dứt bất cứ lúc nào.
“Vậy rốt cuộc, tên Lân Giác kia muốn làm gì đây”
Vương Minh hai tay vịn lan can, ngửa mặt, ánh mắt mê man nhìn lên vầng trăng đang toả sáng trên bầu trời đêm kia, lắc đầu thở dài.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, những con gió lạnh của buổi đêm từng cơn từng cơn dập vào cơ thể hắn nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh chút nào cả, cơ thể vẫn bất động, vô cùng nhập tâm, chăm chú nhìn chằm chằm vào vầng trăng sáng trên cao.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Vương Minh cũng có phản ứng. Chỉ thấy Vương Minh thu hồi lại ánh mắt, nhún vai, bộ mặt bất đắc dĩ cùng buồn bực nói:
“Xem ra hiện giờ chỉ có thể tiếp tục yên lặng, quan sát thôi.”
Cũng khó trách Vương Minh cảm thấy buồn bực bởi hắn luôn có tính cách chủ động trong mọi việc, không muốn bị động chờ kẻ thù ra tay rồi mới ứng phó. Với lại, nhìn nhận một cách kỹ lưỡng thì tính cách của Vương Minh hơi có khuynh hướng ưa chuồng dùng bạo lực giải quyết mọi việc chứ không thích tốn não vào mấy cái việc đấu trí đấu óc này. Điều này cũng không quá khó hiểu, Vương Minh bản thân vốn là một sát thủ, chém giết đã thành thói quen với lại từ khi sở hữu hắc ám nội khí một thời gian, tính cách của hắn có đôi chút bị ảnh hưởng bởi sự bá đáo, khát máu của nó. Nếu như không phải vì hoàn cảnh đã khác với lúc trước đã phần nào áp chế tính cách này của hắn thì có lẽ Vương Minh cũng chẳng kiên nhẫn mà ngồi đây đoán già đoán non xem Lân Giác có ý định làm cái trò gì mà chọn cách đơn giản nhất, trực tiếp xông thẳng vào biệt thử của Lân Giác, dùng vô số các loại tra tấn khiến kẻ khác chỉ nghe thôi đã lạnh mông chiêu đãi Lân Giác.
Vương Minh nhiều lúc cũng cảm thấy có chút tiếc nuối cái cuộc sống một thân một mình, tự do thoải mái, không bị trói, muốn giết ai thì giết, không phải lo nghĩ về hậu quả của ngày xưa. Nhưng nếu ông trời cho hắn một cơ hội quay trở lại thời gian để cho hắn lựa chọn lại thì hắn vẫn sẽ lựa chọn cuộc sống hiện tại. Mặc dù cuộc sống hiện tại khiến hắn cảm thấy gò bó nhưng điều này không quan trọng bởi trước cảm giác ấm áp, hạnh phúc cùng ôn nhu của Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai thì mọi bất mãn không thoải mái về cuộc sống hiện tại lập tức bị đập tan không còn một mảnh.
Đương nhiên nhiều khi cũng không tránh khỏi có chút buồn bực vì sự gò bò nhưng mà Vương Minh cũng không làm ra hành động ngu ngốc gì cả. Bản thân hắn rơi vào nguy hiểm hắn cũng không lo, một cái nhăn mày cũng không có. Cái hắn lo chính là việc làm của hắn liên luỵ đến hai nàng. Vương Minh không dám tưởng tượng nếu hai nàng xảy ra chuyện gì, thì hắn sẽ sống ra sao nữa.
Điều khiến hắn lo nghĩ nhiều nhất vào lúc này chính là hai tin tức mà hắn vừa mới được Hầu Toàn thông báo khi đến trụ sở của Hắc bang. Đó là về hành động gần đây nhất của Lân Giác. Cái tên hồ ly già này không hiểu đang tính toán gì mà đột nhiên lại cao hứng tổ chức một bữa tiệc tại biệt thự của hắn vào tối ngày mai. Nhưng nếu chỉ là một bữa tiệc bình thường thì Vương Minh và cả Hầu Toàn cũng chẳng rảnh rỗi mà đi chú ý đến, cái khiến bọn hắn kinh ngạc là nhìn vào danh sách khách mời mà Hầu Toàn thu thập được thì hầu hết đều toàn là người đứng đầu các bang phái chưa bị Hắc Long bang thôn tính cùng với các nhân vật vốn từ trước đến nay luôn đứng ở thế trung lập trước thế cục của hắc đạo Đông Doanh.
Ý nghĩ đều tiên xuất hiện trong đầu Vương Minh là tên Lân Giác này đang tập hợp lực lượng để tạo thành một thế lực mới trong, hòng đối trọng lại với sự xâm chiếm mạnh mẽ của Hắc Long bang. Nhưng Vương Minh cảm thấy điều này cũng không hợp lý lắm bởi nhìn vào danh sách khách mời của Lân Giác, tính đi tính lại thì cho dù đám người này có liên hợp lại với nhau thì thực lực vẫn còn kém xa lắm, đừng nói là Hắc Long bang, chỉ cần Nhị bang cũng đủ để dọn dọn cái đám ô hợp này rồi.
Với lại, cái đám người này đều là một lũ tham lam, ích kỷ, chỉ luôn nghĩ về lợi ích của bản thân thế nên hiện giờ mặc dù tên nào cũng lo sợ bị Hắc Long bang nuốt chửng mất bang phái cùng địa bàn nhưng vẫn chả có chút dấu hiệu gì là đám người này sẽ bắt tay lại với nhau, cộng đồng chung sức chống địch cả.
Nhưng nếu không phải là đám người này đang tính liên hợp lại với nhau vậy chẳng lẽ cái bữa tiệc vào tối ngày mai của Lân Giác chẳng lẽ thật sự chỉ là một bữa tiệc bình thường?
Không, Vương Minh tin tưởng chắc chắn đó không phải là một bữa tiệc bình thường. Vương Minh mặc dù chưa gặp tên Lân Giác này nhưng từ tư liệu thu thập được thì Vương Minh cảm thấy tên này tuy tuổi già nhưng dã tâm vẫn rất lớn. Chứ không, với cái tuổi của hắn hiện giờ, hắn có thể lựa chọn thuần phục, gia nhập Hắc Long bang. Với đại vị và uy tín của tên này chắc chắn Nguyễn Sinh sẽ không bạc đãi hắn, khiến hắn có thể hưởng thụ nốt phần đời còn lại trong một cuộc sống giàu sang và an nhàn, không phải lo nghĩ về bất cứ thứ gì chứ không phải như hiện tại, ngày ngày phải đối mặt với áp lực từ Hắc Long bang, tính mạng giống như treo trên sợi chỉ, có thể bị chấm dứt bất cứ lúc nào.
“Vậy rốt cuộc, tên Lân Giác kia muốn làm gì đây”
Vương Minh hai tay vịn lan can, ngửa mặt, ánh mắt mê man nhìn lên vầng trăng đang toả sáng trên bầu trời đêm kia, lắc đầu thở dài.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, những con gió lạnh của buổi đêm từng cơn từng cơn dập vào cơ thể hắn nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh chút nào cả, cơ thể vẫn bất động, vô cùng nhập tâm, chăm chú nhìn chằm chằm vào vầng trăng sáng trên cao.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Vương Minh cũng có phản ứng. Chỉ thấy Vương Minh thu hồi lại ánh mắt, nhún vai, bộ mặt bất đắc dĩ cùng buồn bực nói:
“Xem ra hiện giờ chỉ có thể tiếp tục yên lặng, quan sát thôi.”
Cũng khó trách Vương Minh cảm thấy buồn bực bởi hắn luôn có tính cách chủ động trong mọi việc, không muốn bị động chờ kẻ thù ra tay rồi mới ứng phó. Với lại, nhìn nhận một cách kỹ lưỡng thì tính cách của Vương Minh hơi có khuynh hướng ưa chuồng dùng bạo lực giải quyết mọi việc chứ không thích tốn não vào mấy cái việc đấu trí đấu óc này. Điều này cũng không quá khó hiểu, Vương Minh bản thân vốn là một sát thủ, chém giết đã thành thói quen với lại từ khi sở hữu hắc ám nội khí một thời gian, tính cách của hắn có đôi chút bị ảnh hưởng bởi sự bá đáo, khát máu của nó. Nếu như không phải vì hoàn cảnh đã khác với lúc trước đã phần nào áp chế tính cách này của hắn thì có lẽ Vương Minh cũng chẳng kiên nhẫn mà ngồi đây đoán già đoán non xem Lân Giác có ý định làm cái trò gì mà chọn cách đơn giản nhất, trực tiếp xông thẳng vào biệt thử của Lân Giác, dùng vô số các loại tra tấn khiến kẻ khác chỉ nghe thôi đã lạnh mông chiêu đãi Lân Giác.
Vương Minh nhiều lúc cũng cảm thấy có chút tiếc nuối cái cuộc sống một thân một mình, tự do thoải mái, không bị trói, muốn giết ai thì giết, không phải lo nghĩ về hậu quả của ngày xưa. Nhưng nếu ông trời cho hắn một cơ hội quay trở lại thời gian để cho hắn lựa chọn lại thì hắn vẫn sẽ lựa chọn cuộc sống hiện tại. Mặc dù cuộc sống hiện tại khiến hắn cảm thấy gò bó nhưng điều này không quan trọng bởi trước cảm giác ấm áp, hạnh phúc cùng ôn nhu của Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai thì mọi bất mãn không thoải mái về cuộc sống hiện tại lập tức bị đập tan không còn một mảnh.
Đương nhiên nhiều khi cũng không tránh khỏi có chút buồn bực vì sự gò bò nhưng mà Vương Minh cũng không làm ra hành động ngu ngốc gì cả. Bản thân hắn rơi vào nguy hiểm hắn cũng không lo, một cái nhăn mày cũng không có. Cái hắn lo chính là việc làm của hắn liên luỵ đến hai nàng. Vương Minh không dám tưởng tượng nếu hai nàng xảy ra chuyện gì, thì hắn sẽ sống ra sao nữa.
/398
|