Hai người đi đến nhà hàng tại tầng hai của khách sạn. Chọn một bàn trong góc khuất của nhà hàng, Vương Minh ngồi xuống. Bồi bán tiến đến đưa thực đơn cho hai người rồi cúi người rời đi. Dương tiểu thư đặt thực đơn xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, đôi mắt xinh đẹp thì chung nhìn chằm chằm vào Vương Minh. Vương Minh cũng không để ý chỉ chú ý đến những món ăn trong thức ăn. Hai người im lặng một lúc thì Dương tiểu thư lên tiếng
“Lúc nào tiên sinh cung phải tỏ ra lạnh lùng thần bí như vậy sao”
Nguyên lai cả hai lần gặp mặt thì Vương Minh đều đội một chiếc mũ lưỡi chai che kín mặt, lại thêm giọng nói lạnh lùng vô cảm của hắn nên tạo cho người nghe một cảm giác vừa lạnh lùng lại vừa thần bì. Vương Minh bỏ thực đơn xuống, cười nói
“Không phải là tôi có tỏ vẻ thần bí mà là thân phận của tôi khá đặc thù, tôi không muốn những việc này ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của mình.”
“Hóa ra là vậy”
Dương tiểu thư gật gật đầu hiểu rồi nàng cũng cầm tờ thực đơn lên xem nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Minh. Lúc này Vương Minh ngồi ngả lưng vào ghế nhìn người đẹp trước mặt giống như một kẻ bề trên nhìn kẻ bề dưới vậy, hắn nói
“Dương tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì?”
“Tiên sinh, người ta có câu trời đánh còn tránh miếng ăn, tiên việc gì phải vội như vậy”
Để phu họa thêm cho lời nói của mình, nàng chậm rãi đặt thực đơn xuống. Vương Minh cười nói
“Đúng là có câu đó nhưng đối với tôi hiện nay thời gian là vàng bạc. Tôi không muốn ngồi nghe những những khác lải nhải những lời thừa thái làm chi cho tốn thời gian. Chúng ta đều là người thông minh, có gì tiểu thư nói thẳng ra luôn đi, vòng vo làm chi”
“Được nếu tiên sinh đã thẳn thắn như vậy thì tôi nói thẳng”
Đôi mắt nàng trở lên nghiêm nghị, thái độ vô cùng nghiêm túc. Thấy vậy Vương Minh nếu vẫn ngồi tư thế cũ thì đúng là vô lễ quá, hắn ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lăng, tập trung lắng nghe. Dương tiểu thư hít một hơi rồi nói
“Tôi muốn hợp tác với tiên sinh”
“Hợp tác? Chẳng phải chúng ta đã hợp tác hay sao”
Vương Minh khó hiểu hỏi, hắn giờ đây ù ù cạc cạc không hiểu ý trong câu nói của cô gái trước mặt này. Dương tiểu thư lắc đầu nói
“Tôi không ngại nói thẳng luôn. Thực chất tôi cũng không ham hố gì cái ghế lão đại cầm đầu Giang Kiều nhưng mà chú Từ cứ ép tôi. Thực chất từ trước đến nay tôi chỉ là tấm bình phong cho hắn mà thôi, mọi việc đều do hắn quyết định. Lúc trước hắn còn có chút tôn trọng tôi nên tôi nín nhịn nghe lời hắn nhưng hôm qua hắn đề nghị tôi lấy thân để đổi lấy sự giúp đỡ của tên đại công tử của Nhị bang.”
“Nhị bang?”
Vương Minh hởi sửng sốt, không ngờ bọn chúng cũng nhắm đến Giang Kiều. Vương Minh chắp tay lại, nụ cười lúc trước biến mất hoàn toàn biến mất. Nếu liên quan đến Nhị bang thì đúng là phiền phức to, đó là hắc bang lớn thứ hai của Đông Doanh, mà chống lưng phía sau cảu bọn chúng cũng rất cường đại không kém gì đệ nhất hắc bang Hắc Long bang cả. Vương Minh thần than số mình đúng là đen đủi làm việc gì cũng đụng phải cường địch là sao.
“Nếu là đã nhờ Nhị bang thì cô đến đây tìm tôi làm gì nữa. Thực lực của Nhị bang như thế nào hẳn cô đã biết rồi chứ”
“Phải tôi biết thực lực của họ rất cường đại, dọn dẹp Giang Kiều này chỉ là việc nhỏ nhưng tôi cảm thấy họ không đáng tin bằng anh. Tôi nghĩ Giang Kiều rơi vào tay anh sẽ tốt hơn là rơi vào tay đám người đó”
Vương Minh hơi sửng sốt nhưng điều này không hiện ra ở bên ngoài. Hắn không ngờ rằng cô nàng này lại có lòng tin với hắn như vậy, rõ ràng hai người mới gặp nhau có một lần thôi mà. Vương Minh mỉm cười nói
“Có vẻ như cô quá tin người”
“Không tôi không tin người, tôi tin vào trực giác của minh. Anh cũng biết giác quan thứ sáu của phụ nữ rất phát triển mà”
Nàng nở một nụ cười đầy tự tin, nhìn thấy nụ cười này tâm tình của Vương Minh khẽ xao động. Quá mức quyến rũ, dụ hoặc. Ngừng lại một chút, Dương tiểu thư nói tiếp
“Đồng thời tôi cảm thấy những thông tin tình báo về anh không hề đáng tin chút nào. Nói thế nào nhỉ… à đúng rồi đó là phẩn nổi của tảng băng chìm”
Vương Minh lần này đúng là bái phục cô nàng này thực sự. Lần đầu tiên hắn gặp được một cô gái thông mình quyến rũ lại thông minh tột cùng như thế này. Nhưng hắn vẫn nghi ngờ mình rõ ràng đã che dấu rất kĩ tại sao cô nàng lại nhận ra được. Dường như đọc được suy nghĩ của Vương Minh, Dương tiểu thư giải thích luôn
“Thực ra lúc đầu tôi không để ý nhưng khi anh ra về, tôi phân tích kĩ càng lại tình hình và biểu hiện của anh lúc nói chuyện. Quá mức tự tin và cuồng ngạo. Đối với một bang hội mới thành lập mà anh có thể tự tin trong như vậy thì trừ phi có con bài tẩy mà kẻ khác thì mới như vậy. Tôi nói đúng không.”
Nói xong, Dương tiểu thư nhìn Vương Minh với ánh mắt đầy ẩn ý. Vương Minh không nói gì, hai người nhìn nhau một lúc như đang đánh giá kĩ càng lại đối thủ trước mặt. Một lúc sau Vương Minh cười lớn nói
“Ha ha ha… Thú vị thật. Dương tiểu thư cô đúng là người phụ nữ thông minh nhất mà tôi từng gặp đó. Đúng không sai, trong tay tôi đang cất giấu một lực lượng bí mật, đứng nói là Giang Kiều mà cho dù là Đông Doanh tôi cũng đủ sức để chiếm lấy”
Lời nói này của Vương Minh có chút nổ quá đà nhưng hắn tự tin chỉ trong một thời gian nữa với thực lực của đội quân trong tay hắn được hoàn thiện thì ngay cả Đông Doanh rộng lớn cũng sẽ nằm gọn trong tay hắn. Đồng thời trong lòng Vương Minh cũng thầm nhủ lần sau phải thu liễm hơn một chút không thể để lộ sơ hở như thế này nữa.
“Anh thật quá cuồng vọng nhưng đấy là điều tôi thích ở anh. Vì vậy tôi mới chủ động đến đề xuất hợp tác lần này…”
Vương Minh khoát tay chặn lời nàng lại.
“Việc này tí nữa lên phòng tôi nói. Nơi này không thích hợp”
Dương tiểu thư liếc mắt nhìn xung quanh rồi gật đầu đồng ý. Vương Minh gọi bồi bàn chọn vài món ăn đơn giản rồi theo phép lịch sự quay ra hỏi Dương tiểu thư ngồi đối diện, nàng ta tỏ ra tùy ý Vương Minh. Vì những món Vương Minh gọi là những món đơn giản nên rất nhanh, chỉ khoảng hơn 15 phút sao là ba món nấu và một món canh được bưng lên trên bàn. Hai người không nói gì chỉ im lặng ăn phần của mình. Giải quyết xong bữa trưa Vương Minh dẫn nàng lên phòng của mình, lấy cho nàng một ly nước, rồi ngối xuông ghế salon đối diện nàng
“Vậy lần này tiểu thư muốn hợp tác như thế nào. Hi vọng rằng điều kiện đừng vô lí như lần trước”
“Đượng nhiên. Lần này tôi đến đây là thành tâm thành ý hoàn toàn”
Dương tiểu thư mỉm cười đầy thân thiện rồi như nhớ ra gì đó, nói:
“Tiên sinh, đừng gọi tôi là Dương tiểu thư nữa, tiên sinh là đại ca của Hắc Cẩu chúng ta nên thân mật một chút. Tiên sinh cứ gọi là tiểu thư nghe có vẻ xa cách quá. Từ này tiên sinh hãy gọi ta là Dương Hân là được”
“Nếu thế thì còn gì bằng, nhưng mà cô cứ gọi ta là tiên sinh thì có vẻ không ổn lắm. Thế này đi, cô cứ như Hắc Cẩu gọi tôi là Mr Boss được”
“Mr.Boss”
“Đối với những người thân cận tôi mới cho biết tên con những người không phải thân cận thì tốt nhất đừng hỏi tên tôi làm gì, chỉ phí công thôi”
Vương Minh giải thích. Dương Hân cũng là người thông minh nên không tiếp tục dây dưa ở chủ đề này nữa. Nàng nhấp một ngụm nước rồi nghiêm túc thẳng lưng nói
“Tôi muốn chức phó thị trưởng thành phố”
“Phó thị trưởng thành phố?”
Vương Minh nghi hoặc. Hắn lúc đầu tưởng nàng ta muốn thứ gì đó vì như tiền bạc chẳng nhưng không ngờ rằng nàng ta lại muốn cái ghế phó thị trưởng thành phố. Dương Hân gật đầu nói
“Hiện giờ tôi đang làm chức bí thư huyện ủy một huyện vùng núi, tôi muốn anh giúp tôi lên chức phó thị trưởng thành phố, có phiếu trong thành ủy. Anh có làm được không”
À nói đến đây Vương Minh mới hiểu hóa ra cô nàng này là theo nghiệp chính trị. Hèn chi nàng ta lại thông minh đáng sợ như vậy. Phải biết rằng những người phụ nữ lăn lộn trong quan trường thường có trí thông minh và sự sắc xảo vượt xa so với những cô gái bình thường khác. Vương Minh xoa căm cân nhắc điều kiện của cô ta. Nếu tính ra cẩn thận thì đề nghị này cũng không hề có bất lợi gì cho hắn cả thậm chí còn mang lại cho hắn chút lơi ích nho nhỏ. Có cô nàng này trong chính quyền thì việc tương lại hắn đầu tư vào đây sẽ bớt được một số rào cản từ các cơ quan chức năng. Suy nghĩ một lát nữa, Vương Minh liền đứng dậy nói với nàng
“Cô ngồi đây đợi tôi một lát”
Dương Hân gật đầu. Vương Minh đi vào trong phòng ngủ, khóa cửa lại bắt đầy lấy điện thoại ra.
“Ông Henry à, tôi Vương Minh đây”
“Chàng trai, lâu lắm mới nghe thấy giọng của cậu. Gọi ta có việc gì”
Giọng trầm ấm của Henry vang lên. Vương Minh cũng lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng của lão, kể từ khi đến đất nước này thì đây là lần đầu tiên Vương Minh gọi điện cho lão. Vương Minh vội vàng thuật lại tình hình hiện nay cho lão nghe. Hắn biết lã Henry chính là người phân công nhiệm vụ tiêu diêt Nguyễn gia lần này, chắc chắn lão có liên hệ với chính phủ vì vậy không nhờ lão giúp thì nhờ ai. Đầu bên kia im lặng một lúc rồi Henry mới lên tiếng
“Ta cũng định goi cho cậu về việc này. Gần đây có chút chuyện liên quan đến cậu”
“Chuyện gì” Vương Minh bình thản hỏi
“Gần đây sau khi chính phủ VN nghe đến ý của cậu muốn ở lại đất nước này thì chính phủ muốn cậu lộ diện trinh diện với quân đội để quản lí”
Vương Minh gật đầu nếu hắn là chính phủ tì khi nghe tin một khí giả như hắn muốn ỏ đất nước này thì chắc chắn sẽ phải đặt kẻ đó vào khuôn khổ giám sát chặt chẽ bởi ai chả biết khí giả và dị năng giả mức độ nguy hiểm còn hơn cả vũ khí hiện đại. Vì để bảo đảm an toàn và trật tự xã hội chắc chắn chính phủ phải ra tay. Điều này Vương Minh đã dự đoán được, hắn biết kiểu gì ngày mình bước ra ngoài ánh sáng sẽ đến mà thôi, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như thế này. Vương Minh im lặng trầm ngâm một lúc, nói
“Được, nói với họ cho một cái hẹn tôi sẽ sắp xếp thời gian.”
“Ừ. Để ta liên lạc với bên họ”
“Ầ đúng rồi còn việc của tôi thì sao”
“Để ta sắp xếp. Chỉ là một phó thị trưởng thường trực của một thành phố nhỏ thôi mà. Không phải việc gì lớn. À đúng rồi, ta quên nhắc cậu một chuyện, hãy cẩn thân người của tổ S.”
“Tổ S?”
“Đó là một đội gồm những khí giả và dị năng giả của chính phủ VN, đây cũng chính là lực lượng mạnh nhất của quân đội VN, hoàn toàn tuyệt mật. Ta nghi ngờ hôm đến chô hẹn họ sẽ cho người của tổ S thử trình độ của cậu đó”
“Thực lực của bọn họ như thế nào” Vương Minh không chút nào sợ hải hỏi
“Cũng không tệ, tuy không lớn bằng một số nước lớn nhưng cũng có một số kẻ có thực lực rất đáng ngờm. Cẩn thận là trên hết. À đúng rồi nếu họ đề nghị cậu hợp tác thì hãy nhiệt tình vào nhé, không phải ngain gì cả”
Dừng lại một chút, Henry dừng như thấy được sự nghi ngờ trên khuôn mặt Vương Minh ở đầu bên kia điện thoại, lão bắt đầu giải thích
“Tổ chức của chúng ta chỉ có nhiệm vụ chính là quản lí các dị năng và khí giả mà thôi, các thành viên tham gia vào các nhóm đắc biệt của các quốc gia coi như chính phủ quốc gia đó thay mặt tổ chức giám sát đồng thời việc này làm tăng mối quan hệ của tổ chức với chính phủ các nước, về sau làm các nhiệm vụ của tổ chức Hình cảnh quốc tế giao sẽ dễ dàng hơn”
Vương Minh gật đầu hiểu. Đây chính là một dạng cộng sinh, đôi bên cùng có lợi. Mà khi ngẫm kĩ thì cái đề nghị này rất hợp lí a. Việc hợp tác này sẽ giúp hắn tạo được quan hệ với một số thành viên trung tâm của chính phủ đồng thời sẽ nhận được một số ưu đãi. Từ đó việc xây dựng thế lực của Vương Minh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đồng thời hắn công khai đứng ra hợp tác với chính phủ thì chắc chắn một số kẻ nhiều chuyện sẽ không thể nói được rằng thế lực của hắn gây nguy hại đến an toàn quốc gia như Nguyễn gia được nữa. Đúng là lợi nhiều hơn hại.
“Lúc nào tiên sinh cung phải tỏ ra lạnh lùng thần bí như vậy sao”
Nguyên lai cả hai lần gặp mặt thì Vương Minh đều đội một chiếc mũ lưỡi chai che kín mặt, lại thêm giọng nói lạnh lùng vô cảm của hắn nên tạo cho người nghe một cảm giác vừa lạnh lùng lại vừa thần bì. Vương Minh bỏ thực đơn xuống, cười nói
“Không phải là tôi có tỏ vẻ thần bí mà là thân phận của tôi khá đặc thù, tôi không muốn những việc này ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của mình.”
“Hóa ra là vậy”
Dương tiểu thư gật gật đầu hiểu rồi nàng cũng cầm tờ thực đơn lên xem nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Minh. Lúc này Vương Minh ngồi ngả lưng vào ghế nhìn người đẹp trước mặt giống như một kẻ bề trên nhìn kẻ bề dưới vậy, hắn nói
“Dương tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì?”
“Tiên sinh, người ta có câu trời đánh còn tránh miếng ăn, tiên việc gì phải vội như vậy”
Để phu họa thêm cho lời nói của mình, nàng chậm rãi đặt thực đơn xuống. Vương Minh cười nói
“Đúng là có câu đó nhưng đối với tôi hiện nay thời gian là vàng bạc. Tôi không muốn ngồi nghe những những khác lải nhải những lời thừa thái làm chi cho tốn thời gian. Chúng ta đều là người thông minh, có gì tiểu thư nói thẳng ra luôn đi, vòng vo làm chi”
“Được nếu tiên sinh đã thẳn thắn như vậy thì tôi nói thẳng”
Đôi mắt nàng trở lên nghiêm nghị, thái độ vô cùng nghiêm túc. Thấy vậy Vương Minh nếu vẫn ngồi tư thế cũ thì đúng là vô lễ quá, hắn ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lăng, tập trung lắng nghe. Dương tiểu thư hít một hơi rồi nói
“Tôi muốn hợp tác với tiên sinh”
“Hợp tác? Chẳng phải chúng ta đã hợp tác hay sao”
Vương Minh khó hiểu hỏi, hắn giờ đây ù ù cạc cạc không hiểu ý trong câu nói của cô gái trước mặt này. Dương tiểu thư lắc đầu nói
“Tôi không ngại nói thẳng luôn. Thực chất tôi cũng không ham hố gì cái ghế lão đại cầm đầu Giang Kiều nhưng mà chú Từ cứ ép tôi. Thực chất từ trước đến nay tôi chỉ là tấm bình phong cho hắn mà thôi, mọi việc đều do hắn quyết định. Lúc trước hắn còn có chút tôn trọng tôi nên tôi nín nhịn nghe lời hắn nhưng hôm qua hắn đề nghị tôi lấy thân để đổi lấy sự giúp đỡ của tên đại công tử của Nhị bang.”
“Nhị bang?”
Vương Minh hởi sửng sốt, không ngờ bọn chúng cũng nhắm đến Giang Kiều. Vương Minh chắp tay lại, nụ cười lúc trước biến mất hoàn toàn biến mất. Nếu liên quan đến Nhị bang thì đúng là phiền phức to, đó là hắc bang lớn thứ hai của Đông Doanh, mà chống lưng phía sau cảu bọn chúng cũng rất cường đại không kém gì đệ nhất hắc bang Hắc Long bang cả. Vương Minh thần than số mình đúng là đen đủi làm việc gì cũng đụng phải cường địch là sao.
“Nếu là đã nhờ Nhị bang thì cô đến đây tìm tôi làm gì nữa. Thực lực của Nhị bang như thế nào hẳn cô đã biết rồi chứ”
“Phải tôi biết thực lực của họ rất cường đại, dọn dẹp Giang Kiều này chỉ là việc nhỏ nhưng tôi cảm thấy họ không đáng tin bằng anh. Tôi nghĩ Giang Kiều rơi vào tay anh sẽ tốt hơn là rơi vào tay đám người đó”
Vương Minh hơi sửng sốt nhưng điều này không hiện ra ở bên ngoài. Hắn không ngờ rằng cô nàng này lại có lòng tin với hắn như vậy, rõ ràng hai người mới gặp nhau có một lần thôi mà. Vương Minh mỉm cười nói
“Có vẻ như cô quá tin người”
“Không tôi không tin người, tôi tin vào trực giác của minh. Anh cũng biết giác quan thứ sáu của phụ nữ rất phát triển mà”
Nàng nở một nụ cười đầy tự tin, nhìn thấy nụ cười này tâm tình của Vương Minh khẽ xao động. Quá mức quyến rũ, dụ hoặc. Ngừng lại một chút, Dương tiểu thư nói tiếp
“Đồng thời tôi cảm thấy những thông tin tình báo về anh không hề đáng tin chút nào. Nói thế nào nhỉ… à đúng rồi đó là phẩn nổi của tảng băng chìm”
Vương Minh lần này đúng là bái phục cô nàng này thực sự. Lần đầu tiên hắn gặp được một cô gái thông mình quyến rũ lại thông minh tột cùng như thế này. Nhưng hắn vẫn nghi ngờ mình rõ ràng đã che dấu rất kĩ tại sao cô nàng lại nhận ra được. Dường như đọc được suy nghĩ của Vương Minh, Dương tiểu thư giải thích luôn
“Thực ra lúc đầu tôi không để ý nhưng khi anh ra về, tôi phân tích kĩ càng lại tình hình và biểu hiện của anh lúc nói chuyện. Quá mức tự tin và cuồng ngạo. Đối với một bang hội mới thành lập mà anh có thể tự tin trong như vậy thì trừ phi có con bài tẩy mà kẻ khác thì mới như vậy. Tôi nói đúng không.”
Nói xong, Dương tiểu thư nhìn Vương Minh với ánh mắt đầy ẩn ý. Vương Minh không nói gì, hai người nhìn nhau một lúc như đang đánh giá kĩ càng lại đối thủ trước mặt. Một lúc sau Vương Minh cười lớn nói
“Ha ha ha… Thú vị thật. Dương tiểu thư cô đúng là người phụ nữ thông minh nhất mà tôi từng gặp đó. Đúng không sai, trong tay tôi đang cất giấu một lực lượng bí mật, đứng nói là Giang Kiều mà cho dù là Đông Doanh tôi cũng đủ sức để chiếm lấy”
Lời nói này của Vương Minh có chút nổ quá đà nhưng hắn tự tin chỉ trong một thời gian nữa với thực lực của đội quân trong tay hắn được hoàn thiện thì ngay cả Đông Doanh rộng lớn cũng sẽ nằm gọn trong tay hắn. Đồng thời trong lòng Vương Minh cũng thầm nhủ lần sau phải thu liễm hơn một chút không thể để lộ sơ hở như thế này nữa.
“Anh thật quá cuồng vọng nhưng đấy là điều tôi thích ở anh. Vì vậy tôi mới chủ động đến đề xuất hợp tác lần này…”
Vương Minh khoát tay chặn lời nàng lại.
“Việc này tí nữa lên phòng tôi nói. Nơi này không thích hợp”
Dương tiểu thư liếc mắt nhìn xung quanh rồi gật đầu đồng ý. Vương Minh gọi bồi bàn chọn vài món ăn đơn giản rồi theo phép lịch sự quay ra hỏi Dương tiểu thư ngồi đối diện, nàng ta tỏ ra tùy ý Vương Minh. Vì những món Vương Minh gọi là những món đơn giản nên rất nhanh, chỉ khoảng hơn 15 phút sao là ba món nấu và một món canh được bưng lên trên bàn. Hai người không nói gì chỉ im lặng ăn phần của mình. Giải quyết xong bữa trưa Vương Minh dẫn nàng lên phòng của mình, lấy cho nàng một ly nước, rồi ngối xuông ghế salon đối diện nàng
“Vậy lần này tiểu thư muốn hợp tác như thế nào. Hi vọng rằng điều kiện đừng vô lí như lần trước”
“Đượng nhiên. Lần này tôi đến đây là thành tâm thành ý hoàn toàn”
Dương tiểu thư mỉm cười đầy thân thiện rồi như nhớ ra gì đó, nói:
“Tiên sinh, đừng gọi tôi là Dương tiểu thư nữa, tiên sinh là đại ca của Hắc Cẩu chúng ta nên thân mật một chút. Tiên sinh cứ gọi là tiểu thư nghe có vẻ xa cách quá. Từ này tiên sinh hãy gọi ta là Dương Hân là được”
“Nếu thế thì còn gì bằng, nhưng mà cô cứ gọi ta là tiên sinh thì có vẻ không ổn lắm. Thế này đi, cô cứ như Hắc Cẩu gọi tôi là Mr Boss được”
“Mr.Boss”
“Đối với những người thân cận tôi mới cho biết tên con những người không phải thân cận thì tốt nhất đừng hỏi tên tôi làm gì, chỉ phí công thôi”
Vương Minh giải thích. Dương Hân cũng là người thông minh nên không tiếp tục dây dưa ở chủ đề này nữa. Nàng nhấp một ngụm nước rồi nghiêm túc thẳng lưng nói
“Tôi muốn chức phó thị trưởng thành phố”
“Phó thị trưởng thành phố?”
Vương Minh nghi hoặc. Hắn lúc đầu tưởng nàng ta muốn thứ gì đó vì như tiền bạc chẳng nhưng không ngờ rằng nàng ta lại muốn cái ghế phó thị trưởng thành phố. Dương Hân gật đầu nói
“Hiện giờ tôi đang làm chức bí thư huyện ủy một huyện vùng núi, tôi muốn anh giúp tôi lên chức phó thị trưởng thành phố, có phiếu trong thành ủy. Anh có làm được không”
À nói đến đây Vương Minh mới hiểu hóa ra cô nàng này là theo nghiệp chính trị. Hèn chi nàng ta lại thông minh đáng sợ như vậy. Phải biết rằng những người phụ nữ lăn lộn trong quan trường thường có trí thông minh và sự sắc xảo vượt xa so với những cô gái bình thường khác. Vương Minh xoa căm cân nhắc điều kiện của cô ta. Nếu tính ra cẩn thận thì đề nghị này cũng không hề có bất lợi gì cho hắn cả thậm chí còn mang lại cho hắn chút lơi ích nho nhỏ. Có cô nàng này trong chính quyền thì việc tương lại hắn đầu tư vào đây sẽ bớt được một số rào cản từ các cơ quan chức năng. Suy nghĩ một lát nữa, Vương Minh liền đứng dậy nói với nàng
“Cô ngồi đây đợi tôi một lát”
Dương Hân gật đầu. Vương Minh đi vào trong phòng ngủ, khóa cửa lại bắt đầy lấy điện thoại ra.
“Ông Henry à, tôi Vương Minh đây”
“Chàng trai, lâu lắm mới nghe thấy giọng của cậu. Gọi ta có việc gì”
Giọng trầm ấm của Henry vang lên. Vương Minh cũng lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng của lão, kể từ khi đến đất nước này thì đây là lần đầu tiên Vương Minh gọi điện cho lão. Vương Minh vội vàng thuật lại tình hình hiện nay cho lão nghe. Hắn biết lã Henry chính là người phân công nhiệm vụ tiêu diêt Nguyễn gia lần này, chắc chắn lão có liên hệ với chính phủ vì vậy không nhờ lão giúp thì nhờ ai. Đầu bên kia im lặng một lúc rồi Henry mới lên tiếng
“Ta cũng định goi cho cậu về việc này. Gần đây có chút chuyện liên quan đến cậu”
“Chuyện gì” Vương Minh bình thản hỏi
“Gần đây sau khi chính phủ VN nghe đến ý của cậu muốn ở lại đất nước này thì chính phủ muốn cậu lộ diện trinh diện với quân đội để quản lí”
Vương Minh gật đầu nếu hắn là chính phủ tì khi nghe tin một khí giả như hắn muốn ỏ đất nước này thì chắc chắn sẽ phải đặt kẻ đó vào khuôn khổ giám sát chặt chẽ bởi ai chả biết khí giả và dị năng giả mức độ nguy hiểm còn hơn cả vũ khí hiện đại. Vì để bảo đảm an toàn và trật tự xã hội chắc chắn chính phủ phải ra tay. Điều này Vương Minh đã dự đoán được, hắn biết kiểu gì ngày mình bước ra ngoài ánh sáng sẽ đến mà thôi, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như thế này. Vương Minh im lặng trầm ngâm một lúc, nói
“Được, nói với họ cho một cái hẹn tôi sẽ sắp xếp thời gian.”
“Ừ. Để ta liên lạc với bên họ”
“Ầ đúng rồi còn việc của tôi thì sao”
“Để ta sắp xếp. Chỉ là một phó thị trưởng thường trực của một thành phố nhỏ thôi mà. Không phải việc gì lớn. À đúng rồi, ta quên nhắc cậu một chuyện, hãy cẩn thân người của tổ S.”
“Tổ S?”
“Đó là một đội gồm những khí giả và dị năng giả của chính phủ VN, đây cũng chính là lực lượng mạnh nhất của quân đội VN, hoàn toàn tuyệt mật. Ta nghi ngờ hôm đến chô hẹn họ sẽ cho người của tổ S thử trình độ của cậu đó”
“Thực lực của bọn họ như thế nào” Vương Minh không chút nào sợ hải hỏi
“Cũng không tệ, tuy không lớn bằng một số nước lớn nhưng cũng có một số kẻ có thực lực rất đáng ngờm. Cẩn thận là trên hết. À đúng rồi nếu họ đề nghị cậu hợp tác thì hãy nhiệt tình vào nhé, không phải ngain gì cả”
Dừng lại một chút, Henry dừng như thấy được sự nghi ngờ trên khuôn mặt Vương Minh ở đầu bên kia điện thoại, lão bắt đầu giải thích
“Tổ chức của chúng ta chỉ có nhiệm vụ chính là quản lí các dị năng và khí giả mà thôi, các thành viên tham gia vào các nhóm đắc biệt của các quốc gia coi như chính phủ quốc gia đó thay mặt tổ chức giám sát đồng thời việc này làm tăng mối quan hệ của tổ chức với chính phủ các nước, về sau làm các nhiệm vụ của tổ chức Hình cảnh quốc tế giao sẽ dễ dàng hơn”
Vương Minh gật đầu hiểu. Đây chính là một dạng cộng sinh, đôi bên cùng có lợi. Mà khi ngẫm kĩ thì cái đề nghị này rất hợp lí a. Việc hợp tác này sẽ giúp hắn tạo được quan hệ với một số thành viên trung tâm của chính phủ đồng thời sẽ nhận được một số ưu đãi. Từ đó việc xây dựng thế lực của Vương Minh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đồng thời hắn công khai đứng ra hợp tác với chính phủ thì chắc chắn một số kẻ nhiều chuyện sẽ không thể nói được rằng thế lực của hắn gây nguy hại đến an toàn quốc gia như Nguyễn gia được nữa. Đúng là lợi nhiều hơn hại.
/398
|