Vương Minh bước ra ngoài, câu đầu tiên Dương Hân không đợi hắn nói đã hỏi trước:
“Thế nào rồi”
“Đã dàn sếp ổn thỏa, chỉ cần tôi gửi nốt hồ sơ là được”
Dương Hân nhìn Vương Minh với ánh mắt kinh hỉ, khuôn mặt không giấu nổi vẻ vui sướng tột cùng. Vương Minh ngồi xuống, uống một ngụm nước. Rồi vắt hai chân, dựa vào salon nhìn mĩ nữ trước mặt nói
“Điều kiện của cô tôi đã đáp ứng vậy cô cho tôi cái gì”
“Tôi sẽ cho anh trí thông minh và sự trung thành của tôi. Anh cũng biết tình cảnh của tôi rồi đấy, tôi hai bàn tay trắng chỉ có thân thể này thôi.”
Vương Minh gật đầu. Tình cảnh của cô gái này Vương Minh đã qua trong thông tin tình báo mà Hắc Cẩu thu thập được. Quả đúng như nàng nói, nàng hoàn toàn là hai bàn tay trắng không có một chút vốn liếng nào cả. Dương Hân, năm nay 27 tuổi. Tuy tuổi còn trẻ nhưng đã làm đến chức bí thư thị ủy của một huyện, điều này chứng tỏ năng lực của Dương Hân không hề tầm thường chút nào cả. Nếu lần này thành công có lẽ nàng ta sẽ trở thành phó thị trưởng trẻ tuổi nhất cả đất nước này ấy chứ, lúc đói chắc chắn con đường quan lộ sẽ mở rộng thênh thang. Nhưng Vương Minh có một điêu khó hiểu là tại sao một cô gái trẻ đẹp như thế này lại theo nghiệp chính trị, đây là điều vô cùng hiếm có hiện nay. Dương Hân nghe câu hỏi của Vương Minh thì cười cười, giọng có chút man mác buồn
“Sau khi cha tôi bị hai tên thủ hạ ám sát, tôi đã theo một người quen của cha tôi đến một huyện vùng sâu vùng xa. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi về cùng núi đó làm một chức nho nhỏ ở một xã. Lúc đầu chỉ là vì không kiếm được công việc như ý nên đến làm tạm nhưng làm một thời gian tôi lại cảm thấy thích công việc chính trị này, không muốn rời bỏ. Bằng nỗ lực của bản thân cộng với quan hệ của người quen của cha tôi nên tôi rất nhanh leo lên chức vị hiện tại. Nhưng năm ngoái người đó đã mất sau một cơn tai biến, anh cũng biết rồi đấy trong quan trường quan trọng nhất chính chỗ dựa. Chỗ dựa mất đi thì lúc đó ánh sẽ bị đánh hạ, hiện giờ đang có một số kẻ nhòm ngó vào chiếc ghế của tôi.”
“Vậy tại sao cô lại biết tôi có thể giúp cô”
Vương Minh hỏi. Dương Hân nhìn chằm chằm vào Vương Minh, nàng nở một nụ cười đầy hấp dẫn với hắn.
“Bởi vì tôi thấy được dã tâm của anh”
Dừng lại một lát, nàng nói tiếp
“Tôi thấy được khát vọng độc chiếm trong mắt ánh. Anh muốn chiếm toàn bộ Giang Kiều chắc chắn anh phải có người trong chính quyền thành phố nếu không chính quyền sẽ gây khó khăn cho việc cai trị của anh sau này. Đồng thời từ người của anh, tôi cảm thấy khí thế của một kẻ bề trên khiến mọi người phải run sợ không dám đối diện trực tiếp. Vì vậy sau một đêm suy nghĩ tôi quyết đinh đánh bạc một phen, không ngờ ông trời có mắt không phụ lòng người”
Vương Minh gật đầu. Nàng ta nói vậy đã thuyết phục hoàn toàn được Vương Minh. Hắn nói
“Rất tôt. Cuộc giao dich này thành giao. Bây giờ cô chuyển cho tôi bộ hồ sơ của cô, để tôi gửi cho người của tôi đi lo liệu, tất nhiên là sau khi tôi chiếm được Giang Kiều này thì giao dịch mới chính thức có hiệu lực”
Dương Hân gật đầu. Nàng hiêu điều này, kết quả này đã là vượt xa kì vọng trước khi đến đây của nàng rồi nên nàng không còn mong muốn gì nữa. Dương Hân thấy mọi chuyện đã xong, giữa hai người không còn gì để nói nữa đang định đứng dậy thì Vương Minh lên tiếng
“Cô tốt nhất là không nên đi ra ngoài nữa”
“Tại sao” Dương Hân hỏi
“Bởi từ lúc chúng ta ở nhà hàng đã bị người theo dõi rồi. Tôi nghi ngờ đó làm đám người của cái tên đứng cạnh cô tối qua. Trong đó có hai tên đứng canh ở ngoài cửa phòng. Tuy rằng bọn chúng đã hóa trang nhưng tôi vẫn nhận ra”
“Chú Từ ư?”
Nàng hơi nhíu mày. Vương Minh gật đầu đồng thời dùng dị năng quét một lượt xung quanh khách sạn thấy đám người đó đang ngồi ở một cái ghế đã bên kia đường. Vương Minh đứng dậy lấy từ trong tủ ra một cái ống nhòm. Đây là thứ mà khách sạn chuẩn bị cho khách ở để họ có thể đứng từ trên cao ngắm cảnh non nước của thành phố Giang Kiều. Kéo Dương Hân đi đến ban công, đưa ông nhóm cho nàng rồi chỉ tay xuống phía dưới, Vương Minh nói
“Cô nhìn mấy tên ngồi ở cái ghế đã ở vườn hoa kia có quen không”
Dương Hân cầm ống nhòm nhìn theo hướng Vương Minh chỉ phái dưới. Lúc đầu bị tán cây che nên nhìn có chút khó khăn nhưng khi nhìn kĩ lại, khuôn mặt nàng tái mét. Bỏ ống nhóm xuống, Dương Hân thở dài mặc dù trong lòng thấy kì quái tại sao người thanh niên này lại biết nhưng tâm trạng thất vọng nhanh chóng bóp chết sự tò mò vừa mới nảy sinh trong lòng nàng. Lắc lắc đầu chán nản, nàng không ngờ rằng đế người mình cho rằng tin tưởng nhất lại làm cái việc này.
“Bây giờ cô đã thấy cái bộ măt của lão họ Từ kia chưa. Ngay từ lúc gặp ta thấy ánh mắt của hắn đã không bình thường, biết ngay không phải là dạng tốt lành gì rồi”
Vương Minh khỉnh bỉ nói, đồng thời bồi thêm một kích nữa
“Mà cô nghĩ xem nếu hắn ta là thuôc hạ trung thành với cha cô thì tại sao còn sống yên đến tận bây giờ cơ chứ. Cái cớ nằm gai nếm mật quá cũ rích rồi, nó ra chắc cũng chả ai tin”
Dương Hân cúi đầu không nói gì nữa. Vương Minh thấy nàng như vậy cũng không nói thêm gì. Không gian trở lên yên tĩnh lạ thường. Một lúc sâu Dương Hân lên tiếng phá vỡ tình thế có phần nhàm chán này
“Vậy tôi nên làm gì bây giờ”
“Cô nên quay trở về đi. Tuyển chọn từ nơi cô ở một số người đi kẻo không khi thăng chức đến thành phố Giang Kiều này không có tay không có chân, lúc đó thì chả khác gì bù nhìn cả”
Dương Hân gật đầu. Đạo lí này tất nhiên nàng hiểu chứ. Trong quan trường, một người lãnh đạo giỏi không phải chỉ có năng lực mà còn phải có năng lực thu hút nhân tài, nói không quá thuộc hạ dưới trướng chính là phản ánh thực lực của người lãnh đạo đó. Lãnh đó có trong tài nhiều người giỏi thì khi triển khai công tác sẽ thuận lời hơn, nhưng nếu có người kém thì có khi lại mang tai họa đến không chừng. Đồng thời đúng như Vương Minh đã phân tích, khi nàng nhận chức đến Giang Kiều này nếu chỉ có một thân một mình không có tay chân nào thì chả khác nào bù nhìn cả, mà không phải người quen thì khi làm việc cũng không thông. Nghĩ thông, nàng nhìn Vương Minh với ánh mắt quái dị như kiểu thấy quái nhân vậy. Vương Minh đương nhiên hiểu tại sao ánh mắt đó là có ý gì, hắn chỉ cười xuề xòa nói
“Từng trải nhiều thì sẽ biết thôi”
Khi Vương Minh nói câu này thì hắn cảm thấy mình như một ông già tám mươi đang nói đạo lí vậy. Mã nghĩ kĩ lại thì lắm lúc hắn tự hỏi không hiểu mình hai mươi hay tám mươi tuổi nữa. Có lẽ những sóng gió của cuộc đời đã tôi luyện suy nghĩ của hắn già dặn hơn bề ngoài rất nhiều. Dương Hân nhìn Vương Minh một lúc nữa rồi phán một câu
“Anh đúng là một con hồ ly”
“Quá khen, quá khen”
Vương Minh cười lớn nói. Được một người đẹp thông minh trí thức khen là hồ ly thì đúng là không còn gì bằng. Câu nói này chứng tỏ sự không ngoan và mưu trí đã được người khác thừa nhận.
Vì hiện giờ vai trò của hai người đã khác, Vương Minh muốn hiểu thêm hơn về cô thủ hạ mới xinh đẹp phong tình vạn trung này nên cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm với nàng một lúc. Vương Minh phải công nhận một điều là giọng nói của công nang Dương Hân quá sức là hút hồn người nghe, Vương Minh nghe nàng kể chuyện khi làm ở xã như một thằng bé được bố mẹ kể chuyện cổ tích trước khi đi gủ vậy, chăm chú say sưa lắng nghe. Giờ đây hắn hiểu hèn chi cô gai này mới ít tuổi như vậy đã leo lên được chứ bí thư huyện ủy của một huyện rồi.
Lúc chia tay để đảm bảo an toàn cho nàng, Vương Minh bảo nàng chờ ở trên này phòng một lát. Hắn đi xuống dưới xử lí bốn tên theo đuôi kia. Phải nói một điều là bọn này yếu không tả nôi, không dùng bao nhiêu sức lực vậy mà mỗi tên không chịu nổi một đấm đã nằm lăn ra đất rồi. Ném bốn tên này vào thùng rác ở một con hẻm vắng gần đó, Vương Minh mới gọi Dương Hân xuống.
“Bọn chúng đây”
Tuy khuôn mặt không chut biểh hiện nào nhưng hai con mắt nàng đảo liên tục xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Vương Minh cười cười, chỉ tay vào con hẻm vừa đi ra, nói
“Đã giải quyết xong rồi. Tốt nhất là nên đi nhanh khỏi đây đi”
“Được, tôi đợi điện thoại của anh”
Tạm biêt Dương Hân, Vương Minh nhìn xung quanh. Hiện giờ hắn cảm thấy thật buồn chán bởi nhàn rỗi không có việc gì làm. Đang suy nghĩ không biết làm gì thì một chiếc xe taxi để trước mặt hắn, người lái xe thò đầu ra gọi Vương Minh
“Chàng trai là khách du lịh mới đến đây phải không”
Vương Minh gật đâu. Thấy Vương Minh xác nhận, người lái xe khuôn mặt cười tươi rói, rạng rỡ vô cùng, bắt đầu mời khách
“Thế muốn làm một vòng không, yên tâm anh có kinh nghiệm hướng dẫn viên du lịch hơn 5 năm rồi đấy, đảm bảo cho chú chiêm ngưỡng mọi cảnh đẹp nơi này mà giá cả cực khì phải vừa phải”
“Vậy thì làm mọt vòng đi, vừa lúc tôi đang buồn chán”
Vương Minh không nói nhiều liền bước lên xe. Hắn cũng muốn đi ra ngoài xem xét một chút về thành phố này nhưng khổ nỗi không có người dẫn đường, Hầu Ba và Hắc Cẩu đều đang bận việc mà hai người cũng không phải là dân địa phương ở đây nên muốn hiểu rõ tình hình cũng không thể nào bằng những người lái taxi này được. Vì muốn khai thác nhiều thông tin từ người lái xe này, vừa ngồi xuống Vương Minh lấy ra mờ 200 nghìn đồng, đưa cho người lái xe nói
“Ông anh có chỗ nào đặc sắc thì chở đi xem cho biết”
Người lái xe thấy Vương Minh hào phóng như vậy thì mừng thầm trong lòng, không chút chần chừ thu ngay tờ 200 vào trong túi, mặt nở nụ cười tươi như hoa cam đoạn
“Chú em không phải lo, tôi sống ở đây hơn 20 năm rồi. Có chuyện gì ở thành phố này mà tôi không biết chứ”
Vương Minh gật đầu. Quan hệ đã được kéo gần lại đôi chút nhưng vẫn chưa đủ hắn tiếp tục nói
“Được rồi ông anh tên gì vậy”
“Mã Cường. Còn chú em”
“John”
Cái tên này không phải là trong lúc nhất thời Vương Minh nghĩ ra mà đây là cái tên ngày trước Vương Minh thường hay dùng khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Mã Cường cười cười, có lẽ nhận thấy thái độ dễ gàn của Vương Minh nên nói chuyện rất tùy ý
“Ồ. Hóa ra là người nước ngoài. Đến đây du lịch à”
“Vâng. Nghe nói ở đây non nước hữu tình, tính đến đây khảo sát xây dưng khu nghỉ dưỡng cao cấp”
“Thì ra chú là nhà đầu tư à. Thật không ngờ đấy nhìn trông trẻ thế này cơ mà. Đúng là thanh niên xuất sắc”
“Quá khen quá khen”
Hai người cười cười nói chuyên với nhau một lúc, Mã Cường mới khởi động xe. Người xưa nói không sai, không biết gì thì cứ hỏi dân địa phương. Trên đường đi, Mã Cương liên tục giới thiệu về thành phố Giang Kiều, cứ đi qua một thắng cảnh là Mã Cường lại nói ra một tràng giang đại hải về nơi đó kĩ càng đến nỗi Vương Minh nghi ngờ không biết tên này có nghề tay trái là hướng dẫn viên du lịch không nữa. Trong suốt đường đi Vương Minh để ý rất nhiều đến khung cảnh bên ngoài. Lúc trước đến đây tâm tình nóng vội nên không chú ý nhiều lắm giờ đây nhàn hạ nên để ý rất kĩ, kì thật thành phố này không đến nỗi nghèo nàn lắm. Cũng các các phố mua sắm, cũng có các trung tâm thương mại, các nhà hàng,… vân vân nhưng mà qui mô không được lớn như ỏ Đông Doanh mà số các kiến trúc này đa phần nằm lọt thõm, xen kẽ và bao quanh bởi các khu nhà cũ kĩ của mấy chục năm trước.
“Thành phố này có vẻ không được phát triển cho lắm thì phải”
Vương Minh nhận xét. Mã Cường cười khổ nói
“Không phát là không được phát triển mà là không phát triển nôi”
“Tại sao?”
Mặc dù đoán được phần nào nguyên nhân nhưng Vương Minh hiện giờ đang trong vai một nhà đầu tư lần đầu tiên đến đây nên mắc dù không muốn vẫn phải hỏi cái câu này. Đồng Vương Minh cũng hi vọng từ miệng của người này khai thác thêm được một chút thông tin gì đó. Mã Cường hai mắt nhìn xung quanh giống như đang chuẩn bị nói một điều tuyệt mật gì đó thì phải, một lúc sau mới nói
“Kì thật bộ dạng thành phố này như ngày hôm nay bắt đầu từ ban năm trước.”
“Thế nào rồi”
“Đã dàn sếp ổn thỏa, chỉ cần tôi gửi nốt hồ sơ là được”
Dương Hân nhìn Vương Minh với ánh mắt kinh hỉ, khuôn mặt không giấu nổi vẻ vui sướng tột cùng. Vương Minh ngồi xuống, uống một ngụm nước. Rồi vắt hai chân, dựa vào salon nhìn mĩ nữ trước mặt nói
“Điều kiện của cô tôi đã đáp ứng vậy cô cho tôi cái gì”
“Tôi sẽ cho anh trí thông minh và sự trung thành của tôi. Anh cũng biết tình cảnh của tôi rồi đấy, tôi hai bàn tay trắng chỉ có thân thể này thôi.”
Vương Minh gật đầu. Tình cảnh của cô gái này Vương Minh đã qua trong thông tin tình báo mà Hắc Cẩu thu thập được. Quả đúng như nàng nói, nàng hoàn toàn là hai bàn tay trắng không có một chút vốn liếng nào cả. Dương Hân, năm nay 27 tuổi. Tuy tuổi còn trẻ nhưng đã làm đến chức bí thư thị ủy của một huyện, điều này chứng tỏ năng lực của Dương Hân không hề tầm thường chút nào cả. Nếu lần này thành công có lẽ nàng ta sẽ trở thành phó thị trưởng trẻ tuổi nhất cả đất nước này ấy chứ, lúc đói chắc chắn con đường quan lộ sẽ mở rộng thênh thang. Nhưng Vương Minh có một điêu khó hiểu là tại sao một cô gái trẻ đẹp như thế này lại theo nghiệp chính trị, đây là điều vô cùng hiếm có hiện nay. Dương Hân nghe câu hỏi của Vương Minh thì cười cười, giọng có chút man mác buồn
“Sau khi cha tôi bị hai tên thủ hạ ám sát, tôi đã theo một người quen của cha tôi đến một huyện vùng sâu vùng xa. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi về cùng núi đó làm một chức nho nhỏ ở một xã. Lúc đầu chỉ là vì không kiếm được công việc như ý nên đến làm tạm nhưng làm một thời gian tôi lại cảm thấy thích công việc chính trị này, không muốn rời bỏ. Bằng nỗ lực của bản thân cộng với quan hệ của người quen của cha tôi nên tôi rất nhanh leo lên chức vị hiện tại. Nhưng năm ngoái người đó đã mất sau một cơn tai biến, anh cũng biết rồi đấy trong quan trường quan trọng nhất chính chỗ dựa. Chỗ dựa mất đi thì lúc đó ánh sẽ bị đánh hạ, hiện giờ đang có một số kẻ nhòm ngó vào chiếc ghế của tôi.”
“Vậy tại sao cô lại biết tôi có thể giúp cô”
Vương Minh hỏi. Dương Hân nhìn chằm chằm vào Vương Minh, nàng nở một nụ cười đầy hấp dẫn với hắn.
“Bởi vì tôi thấy được dã tâm của anh”
Dừng lại một lát, nàng nói tiếp
“Tôi thấy được khát vọng độc chiếm trong mắt ánh. Anh muốn chiếm toàn bộ Giang Kiều chắc chắn anh phải có người trong chính quyền thành phố nếu không chính quyền sẽ gây khó khăn cho việc cai trị của anh sau này. Đồng thời từ người của anh, tôi cảm thấy khí thế của một kẻ bề trên khiến mọi người phải run sợ không dám đối diện trực tiếp. Vì vậy sau một đêm suy nghĩ tôi quyết đinh đánh bạc một phen, không ngờ ông trời có mắt không phụ lòng người”
Vương Minh gật đầu. Nàng ta nói vậy đã thuyết phục hoàn toàn được Vương Minh. Hắn nói
“Rất tôt. Cuộc giao dich này thành giao. Bây giờ cô chuyển cho tôi bộ hồ sơ của cô, để tôi gửi cho người của tôi đi lo liệu, tất nhiên là sau khi tôi chiếm được Giang Kiều này thì giao dịch mới chính thức có hiệu lực”
Dương Hân gật đầu. Nàng hiêu điều này, kết quả này đã là vượt xa kì vọng trước khi đến đây của nàng rồi nên nàng không còn mong muốn gì nữa. Dương Hân thấy mọi chuyện đã xong, giữa hai người không còn gì để nói nữa đang định đứng dậy thì Vương Minh lên tiếng
“Cô tốt nhất là không nên đi ra ngoài nữa”
“Tại sao” Dương Hân hỏi
“Bởi từ lúc chúng ta ở nhà hàng đã bị người theo dõi rồi. Tôi nghi ngờ đó làm đám người của cái tên đứng cạnh cô tối qua. Trong đó có hai tên đứng canh ở ngoài cửa phòng. Tuy rằng bọn chúng đã hóa trang nhưng tôi vẫn nhận ra”
“Chú Từ ư?”
Nàng hơi nhíu mày. Vương Minh gật đầu đồng thời dùng dị năng quét một lượt xung quanh khách sạn thấy đám người đó đang ngồi ở một cái ghế đã bên kia đường. Vương Minh đứng dậy lấy từ trong tủ ra một cái ống nhòm. Đây là thứ mà khách sạn chuẩn bị cho khách ở để họ có thể đứng từ trên cao ngắm cảnh non nước của thành phố Giang Kiều. Kéo Dương Hân đi đến ban công, đưa ông nhóm cho nàng rồi chỉ tay xuống phía dưới, Vương Minh nói
“Cô nhìn mấy tên ngồi ở cái ghế đã ở vườn hoa kia có quen không”
Dương Hân cầm ống nhòm nhìn theo hướng Vương Minh chỉ phái dưới. Lúc đầu bị tán cây che nên nhìn có chút khó khăn nhưng khi nhìn kĩ lại, khuôn mặt nàng tái mét. Bỏ ống nhóm xuống, Dương Hân thở dài mặc dù trong lòng thấy kì quái tại sao người thanh niên này lại biết nhưng tâm trạng thất vọng nhanh chóng bóp chết sự tò mò vừa mới nảy sinh trong lòng nàng. Lắc lắc đầu chán nản, nàng không ngờ rằng đế người mình cho rằng tin tưởng nhất lại làm cái việc này.
“Bây giờ cô đã thấy cái bộ măt của lão họ Từ kia chưa. Ngay từ lúc gặp ta thấy ánh mắt của hắn đã không bình thường, biết ngay không phải là dạng tốt lành gì rồi”
Vương Minh khỉnh bỉ nói, đồng thời bồi thêm một kích nữa
“Mà cô nghĩ xem nếu hắn ta là thuôc hạ trung thành với cha cô thì tại sao còn sống yên đến tận bây giờ cơ chứ. Cái cớ nằm gai nếm mật quá cũ rích rồi, nó ra chắc cũng chả ai tin”
Dương Hân cúi đầu không nói gì nữa. Vương Minh thấy nàng như vậy cũng không nói thêm gì. Không gian trở lên yên tĩnh lạ thường. Một lúc sâu Dương Hân lên tiếng phá vỡ tình thế có phần nhàm chán này
“Vậy tôi nên làm gì bây giờ”
“Cô nên quay trở về đi. Tuyển chọn từ nơi cô ở một số người đi kẻo không khi thăng chức đến thành phố Giang Kiều này không có tay không có chân, lúc đó thì chả khác gì bù nhìn cả”
Dương Hân gật đầu. Đạo lí này tất nhiên nàng hiểu chứ. Trong quan trường, một người lãnh đạo giỏi không phải chỉ có năng lực mà còn phải có năng lực thu hút nhân tài, nói không quá thuộc hạ dưới trướng chính là phản ánh thực lực của người lãnh đạo đó. Lãnh đó có trong tài nhiều người giỏi thì khi triển khai công tác sẽ thuận lời hơn, nhưng nếu có người kém thì có khi lại mang tai họa đến không chừng. Đồng thời đúng như Vương Minh đã phân tích, khi nàng nhận chức đến Giang Kiều này nếu chỉ có một thân một mình không có tay chân nào thì chả khác nào bù nhìn cả, mà không phải người quen thì khi làm việc cũng không thông. Nghĩ thông, nàng nhìn Vương Minh với ánh mắt quái dị như kiểu thấy quái nhân vậy. Vương Minh đương nhiên hiểu tại sao ánh mắt đó là có ý gì, hắn chỉ cười xuề xòa nói
“Từng trải nhiều thì sẽ biết thôi”
Khi Vương Minh nói câu này thì hắn cảm thấy mình như một ông già tám mươi đang nói đạo lí vậy. Mã nghĩ kĩ lại thì lắm lúc hắn tự hỏi không hiểu mình hai mươi hay tám mươi tuổi nữa. Có lẽ những sóng gió của cuộc đời đã tôi luyện suy nghĩ của hắn già dặn hơn bề ngoài rất nhiều. Dương Hân nhìn Vương Minh một lúc nữa rồi phán một câu
“Anh đúng là một con hồ ly”
“Quá khen, quá khen”
Vương Minh cười lớn nói. Được một người đẹp thông minh trí thức khen là hồ ly thì đúng là không còn gì bằng. Câu nói này chứng tỏ sự không ngoan và mưu trí đã được người khác thừa nhận.
Vì hiện giờ vai trò của hai người đã khác, Vương Minh muốn hiểu thêm hơn về cô thủ hạ mới xinh đẹp phong tình vạn trung này nên cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm với nàng một lúc. Vương Minh phải công nhận một điều là giọng nói của công nang Dương Hân quá sức là hút hồn người nghe, Vương Minh nghe nàng kể chuyện khi làm ở xã như một thằng bé được bố mẹ kể chuyện cổ tích trước khi đi gủ vậy, chăm chú say sưa lắng nghe. Giờ đây hắn hiểu hèn chi cô gai này mới ít tuổi như vậy đã leo lên được chứ bí thư huyện ủy của một huyện rồi.
Lúc chia tay để đảm bảo an toàn cho nàng, Vương Minh bảo nàng chờ ở trên này phòng một lát. Hắn đi xuống dưới xử lí bốn tên theo đuôi kia. Phải nói một điều là bọn này yếu không tả nôi, không dùng bao nhiêu sức lực vậy mà mỗi tên không chịu nổi một đấm đã nằm lăn ra đất rồi. Ném bốn tên này vào thùng rác ở một con hẻm vắng gần đó, Vương Minh mới gọi Dương Hân xuống.
“Bọn chúng đây”
Tuy khuôn mặt không chut biểh hiện nào nhưng hai con mắt nàng đảo liên tục xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Vương Minh cười cười, chỉ tay vào con hẻm vừa đi ra, nói
“Đã giải quyết xong rồi. Tốt nhất là nên đi nhanh khỏi đây đi”
“Được, tôi đợi điện thoại của anh”
Tạm biêt Dương Hân, Vương Minh nhìn xung quanh. Hiện giờ hắn cảm thấy thật buồn chán bởi nhàn rỗi không có việc gì làm. Đang suy nghĩ không biết làm gì thì một chiếc xe taxi để trước mặt hắn, người lái xe thò đầu ra gọi Vương Minh
“Chàng trai là khách du lịh mới đến đây phải không”
Vương Minh gật đâu. Thấy Vương Minh xác nhận, người lái xe khuôn mặt cười tươi rói, rạng rỡ vô cùng, bắt đầu mời khách
“Thế muốn làm một vòng không, yên tâm anh có kinh nghiệm hướng dẫn viên du lịch hơn 5 năm rồi đấy, đảm bảo cho chú chiêm ngưỡng mọi cảnh đẹp nơi này mà giá cả cực khì phải vừa phải”
“Vậy thì làm mọt vòng đi, vừa lúc tôi đang buồn chán”
Vương Minh không nói nhiều liền bước lên xe. Hắn cũng muốn đi ra ngoài xem xét một chút về thành phố này nhưng khổ nỗi không có người dẫn đường, Hầu Ba và Hắc Cẩu đều đang bận việc mà hai người cũng không phải là dân địa phương ở đây nên muốn hiểu rõ tình hình cũng không thể nào bằng những người lái taxi này được. Vì muốn khai thác nhiều thông tin từ người lái xe này, vừa ngồi xuống Vương Minh lấy ra mờ 200 nghìn đồng, đưa cho người lái xe nói
“Ông anh có chỗ nào đặc sắc thì chở đi xem cho biết”
Người lái xe thấy Vương Minh hào phóng như vậy thì mừng thầm trong lòng, không chút chần chừ thu ngay tờ 200 vào trong túi, mặt nở nụ cười tươi như hoa cam đoạn
“Chú em không phải lo, tôi sống ở đây hơn 20 năm rồi. Có chuyện gì ở thành phố này mà tôi không biết chứ”
Vương Minh gật đầu. Quan hệ đã được kéo gần lại đôi chút nhưng vẫn chưa đủ hắn tiếp tục nói
“Được rồi ông anh tên gì vậy”
“Mã Cường. Còn chú em”
“John”
Cái tên này không phải là trong lúc nhất thời Vương Minh nghĩ ra mà đây là cái tên ngày trước Vương Minh thường hay dùng khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Mã Cường cười cười, có lẽ nhận thấy thái độ dễ gàn của Vương Minh nên nói chuyện rất tùy ý
“Ồ. Hóa ra là người nước ngoài. Đến đây du lịch à”
“Vâng. Nghe nói ở đây non nước hữu tình, tính đến đây khảo sát xây dưng khu nghỉ dưỡng cao cấp”
“Thì ra chú là nhà đầu tư à. Thật không ngờ đấy nhìn trông trẻ thế này cơ mà. Đúng là thanh niên xuất sắc”
“Quá khen quá khen”
Hai người cười cười nói chuyên với nhau một lúc, Mã Cường mới khởi động xe. Người xưa nói không sai, không biết gì thì cứ hỏi dân địa phương. Trên đường đi, Mã Cương liên tục giới thiệu về thành phố Giang Kiều, cứ đi qua một thắng cảnh là Mã Cường lại nói ra một tràng giang đại hải về nơi đó kĩ càng đến nỗi Vương Minh nghi ngờ không biết tên này có nghề tay trái là hướng dẫn viên du lịch không nữa. Trong suốt đường đi Vương Minh để ý rất nhiều đến khung cảnh bên ngoài. Lúc trước đến đây tâm tình nóng vội nên không chú ý nhiều lắm giờ đây nhàn hạ nên để ý rất kĩ, kì thật thành phố này không đến nỗi nghèo nàn lắm. Cũng các các phố mua sắm, cũng có các trung tâm thương mại, các nhà hàng,… vân vân nhưng mà qui mô không được lớn như ỏ Đông Doanh mà số các kiến trúc này đa phần nằm lọt thõm, xen kẽ và bao quanh bởi các khu nhà cũ kĩ của mấy chục năm trước.
“Thành phố này có vẻ không được phát triển cho lắm thì phải”
Vương Minh nhận xét. Mã Cường cười khổ nói
“Không phát là không được phát triển mà là không phát triển nôi”
“Tại sao?”
Mặc dù đoán được phần nào nguyên nhân nhưng Vương Minh hiện giờ đang trong vai một nhà đầu tư lần đầu tiên đến đây nên mắc dù không muốn vẫn phải hỏi cái câu này. Đồng Vương Minh cũng hi vọng từ miệng của người này khai thác thêm được một chút thông tin gì đó. Mã Cường hai mắt nhìn xung quanh giống như đang chuẩn bị nói một điều tuyệt mật gì đó thì phải, một lúc sau mới nói
“Kì thật bộ dạng thành phố này như ngày hôm nay bắt đầu từ ban năm trước.”
/398
|