“Ôi” tay phải La Bá Tư ôm lấy eo, miệng kêu to, đi tới phòng Ân Huyền Vũ.
-Làm sao vậy? Tỷ tỷ!
Ân Huyền Vũ nhìn La Bá Tư mặt mũi thống khổ, ân cần hỏi.
-Không biết tên nào thiếu đạo đức, đổ đầy xăng ra đất, làm hại ta sáng sớm không chú ý bị ngã, cánh tay của ta lại đang đau, như thế nào có thể chịu nổi !
-Hiện tại khá hơn chút nào không?
Ân Huyền Vũ ân cần hỏi han:
-Nếu không ta gọi Tần Nhị Bảo đưa tỷ đến bệnh viện kiểm tra thử xem?
-Ngươi đừng nói đến tên Tần Nhị Bảo đó nữa
La Bá Tư oán hận nói:
-Buổi sáng ta đến gọi hắn dậy mới bị ngã đấy, kết quả đến phòng hắn, nghe thất tiếng ngáy rung trời, ngủ như chết.
-Thật đáng ghét mà!
Ân Huyền Vũ nghe xong, tức giận nói:
-Ta còn trông cậy vào hắn bảo hộ ta, yêu cầu này hình như quá cao rồi!
-Aiz, được rồi, đừng đề cập đến bọn hắn nữa!
La Bá Tư thấy Ân Huyền Vũ có chút tức giận, liền đổi chủ đề nói:
-Như thế này, có người đến đón chúng ta đi công ty, đàm phán cụ thể về vấn đề quảng cáo, ngươi chuẩn bị một chút.
Ân Huyền Vũ nghe La Bá Tư nói như vậy, biết sắp được nhìn thấy thần tượng của mình, lập tức trở nên hưng phấn, mới lúc nãy khuôn mặt nhỏ nhắn còn tức giận, bây giờ lại vui vẻ.
-Huynh đệ, ngươi không thể nhanh lên một chút sao? Ân tiểu thư đang đợi chúng ta đây!
Trương Bình Sơn thúc giục nói
-Đừng nói nữa, đêm qua bọn An Đằng chết tiệt quấy rầy giấc ngủ của ta, làm hại ta đến sáng mới ngủ được, chưa được ngủ ki!
Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn thúc giục, mở miệng phàn nàn nói.
-Thôi đi, mau đứng lên, đừng nói nhảm nữa!
Trương Bình Sơn không muốn cùng Tần Nhị Bảo nói nhảm nhiều thúc giục nói.
-Tốt lắm! Ngươi vẫn còn đang ngủ, ngươi cũng quá không có trách nhiệm rồi!
Ân Huyền Vũ đi ngang qua gian phòng của bọn hắn nghe được cuộc đối thoại của Trương Bình Sơn cùng Tần Nhị Bảo, nhịn không được đi tới khiển trách
-Chúng ta ngày hôm qua..
Tần Nhi Bảo vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng lại thấy Trương Bình Sơn nhá mắt ra dấu với hắn, liền đem câu kế tiếp nuốt trở lại vào bụng, hắn lập tức ý thức được nếu nói chuyện tối qua cho Ân Huyền Vũ thì không những nàng không giúp được gì, ngược lại còn làm nàng lo lắng.
-Ngày hôm qua? Anh còn không biết xấu hổ nói!
Ân Huyền Vũ cho rằng Tần Nhị Bảo nói đến sự tình tại sân bay ngày hôm qua, có chút mất hứng, phê bình nói:
-Anh lần sau còn tái diễn, tôi sẽ nói phụ thân đuổi việc ngươi!
-Tùy cô!
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyền Vũ uy hiếp hắn, vẻ mặt tùy ý nói
-Anh....
Ân Huyền Vũ lại bị Tần Nhị Bảo chọc tức mà không nói ra lời, hừ lạnh một tiếng, quay ngươi bỏ đi.
-Huynh đệ, ngươi có thể không cùng Ân đại tiểu thư tranh cãi cả ngày sao?
Trương Bình Sơn nói
-Tôi gây sự trêu chọc nàng sao?
Tần Nhị Bảo chẳng để ý nói:
-Nàng chọc tôi , tôi tính trên đầu anh.
-Ngươi ah!
Trương Bình Sơn nhìn Tần Nhị Bảo dở khóc dở cười, không biết nói cái gì cho tốt, đành chuyển chủ đề nói:
-Anh cũng phản ứng nhanh đó nha, thoáng cái hiểu ý tôi.
-Ha ha..
Tần Nhin Bảo tự giễu nói:
-Cùng lão đầu tử luyện công, nếu không có luyện được nhãn lực tốt, sớm đã bị đánh cho sống dở chết dở rồi.
Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi nở nụ cười. Lát sau nói:
-Tôi vừa rồi đã nói với nhân viên phục vụ của khách sạn, để bọn họ đem việc đem qua dấu đi, không nói với Ân đại tiểu thư các nàng, tránh cho các nàng khủng hoảng.
-Ân! Hay, vẫn là Bình Sơn huynh đệ suy nghĩ chu đáo!
Tần Nhị Bảo xuất phát từ đáy lòng khích lệ nói :
- Người như ngươi tâm tư kín đáo, lại thêm ngoại hình tiêu sái anh tuấn, nhất định là tai họa của không ít thiếu nữ ?
-Con mẹ nó, ngươi đúng là há miệng là làm người ta ghét
Trương Bình Sơn cười mắng:
-Cả ngày không có việc gì lấy lão ca ta ra trêu đùa.
-Ha ha ha...
Tần Nhị Bảo cười nói:
-Không có biện pháp, những câu đó trọng bụng có sẵn, chỉ cần mở miệng là nó tuôn ra như suối.
-Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa!
Trương Bình Sơn biết công phu mồm mép của Tần Nhị Bảo không kém hơn bổn sự đánh nhau của hắn, cho nên vội vàng chặn lại:
-Vừa rồi cậu làm Ân đại tiểu thư tức giận chạy đi, giờ ngươi nên chạy nhanh xuống xem một chút, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hai ta không gánh nổi trách nhiệm đâu!
Ân, anh nói đúng!
Dứt lời, hai người vội vàng rời khỏi phòng, thoáng cái đã thấy Ân Huyền Vũ đang ngồi thở phì phì dưới đại sảnh chờ hắn, mà La Bá Tư đang ngồi bên cạnh, hai người đang nói cái gì đó.
-Ơ, các người xuống rồi à!
La Bá Tư thấy hai người xuống liền tiến tới nói:
-Chúng ta có thể đi được rồi!" Nói xong liễn dẫn mọi người hướng tới cửa khách sạn, nơi có 1 chiếc xe Mitsubishi chờ sẵn.
Nghe La Bá Tư nói phải đi, Ân Huyền Vũ cũng không quay đầu lại, hướng xe công ty mà đi đến, mà Tần Nhị Bảo cũng đã quen với tính tình đại tiểu thư của Ân Huyền Vũ nên cũng không để ý, đi theo Trương Bình Sơn. Cả chặng đường không nói gì, không khí có chút nặng nề, Tần Nhị Bảo bất tri bất giác bắt đầu ngủ gật.
-Tốt rồi, Nhị Bảo huynh đệ, đến nơi rồi, xuống xe thôi!
Chờ xe dừng lại, Trường Bình Sơn liền gọi Tần Nhị Bảo
-Ân, tốt!
Tần Nhị Bảo lên lên tiếng, đi theo mọi người xuống xe. Tòa nhà này là một công ty giải trí nằm ở phía đông nam Tokyo, cũng là một công ty rất có quy mô và thực lực, đã biến rất nhiều người trở thành thần tượng, mà trong số đó Đại Điền Ưu Mỹ là người mà Ân Huyền Vũ thích nhất
-Xin chào!
Ân Huyền Vũ lần đầu đến công ty giải trí liền gặp được thần tượng của mình đang đứng nói chuyện, không kìm lòng được tiến lên dùng tiếng Nhật chào hỏi.
-Xin chào! Nghe nói là ngươi là người đến từ Trung Quốc cùng ta thực hiện quảng cáo?" Đại Điền Ưu Mỹ vui vẻ hỏi.
-Ân, đúng vậy!
Ân Huyền Vũ không hiểu tại sao lại cảm thấy khẩn trương, không biết nói cái gì cho tốt, có giác như một truy tinh tộc tộc(biên dịch lại), nhìn thần tượng của mình không nói nên lời, lắp bắp nói:
-Xin chiếu cố nhiều hơn!
-Ha ha, đừng khách khí như vậy!
Đại Điền Ưu Mỹ che miệng cười nói:
-Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, không cần khách khí như vậy!
Ở một bên, Tần Nhị Bảo thừa dịp Ân Huyền Vũ bắt chuyện cùng Đại Điền Ưu Mỹ đánh giá nàng. Khí chất ưu nhã, cử chỉ hào phóng, cách ăn mặc vừa vặn, dáng người yểu điệu, có lồi có lõm, da trắng nõn nà, nhìn qua là biết rõ nàng là người được giáo dục tốt, là nữ nhân không cần lo về chuyện áo cơm
Ân Huyền Vũ được nhìn thấy thần tượng của mình, tâm tình vui sướng, mà Đại Điền Ưu Mỹ lại có suy nghĩ khác ở trong lòng. Ngành giải trí là ngành của tuổi trẻ, nàng hiện tại đã 30 tuổi, Ân Huyền Vũ một nhân tài trẻ như vậy xuất hiện, thanh thế của nàng không còn lớn như lúc trước, cho nên nàng muốn lợi dụng cơ hội quảng cáo lần này để đi lên, tuy hi vọng rất xa vời nhưng nàng cũng hi vọng thử một lần
.........
Tại một nhà xưởng cũ nát bên ngoài ngoại ô Tokyo, cái nhà xưởng cũ nát này nhìn cái là muốn vứt đi, cũng không có gì để người ta chú ý đến nơi này. Nhưng cũ nát này lại che dấu một tổ chức - Hắc Long Hội, mà bang phái nổi tiếng ở Nhật Bản lại đặt tổng bộ ở trong một nhà xưởng tan hoang. Tuy nhiên bề ngoài rách nát chỉ để che dấu, tại chỗ sâu nhất trong nhà xưởng được lắp đặt rất nhiều thiết bị xa hoa, hiện đại.
Bởi vậy người có thể ngồi trên vị trí lão đại của Hắc Long Hội tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, mà hắn la nhân vật trong truyền thuyết - Nakamura Hayato, cho dù là Daisuke Ando là nhân vật số hai trong bang, nhưng đứng trước hắn vẫn phải cung kính, làm hết phận sự, không dám trậm trễ nửa bước.
-Hayato, ta xin lấy cái chết để tạ tội
Daisuke Ando hướng tới Nakamura Hayato xin lỗi.
"Ha ha, Ando, không nên nản chí, ngươi cũng chỉ tạm thời thất bại thôi!" Nakamura Hayato vừa cười vừa nói:
-Chúng ta vẫn có cơ hội lật ngược tình thế.
-Thế nhưng...
Daisuke Ando biết Nakamura Hayato tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng hắn rất nhục nhã, thật sự có chút tức giận khó đè nén.
-Ngươi yên tâm, bât luận ngươi vì cái gì mà chịu nhục, ta đều sẽ vì ngươi mà báo thù. cho nên ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
-Ta hiểu rồi, nếu cần gì, cứ nói cho ta biết!
Daisuke Ando hướng Nakamura Hayato gật đầu nói
-Ân, sẽ có cơ hội, hiện tại ngươi lui xuống đi!
-Làm sao vậy? Tỷ tỷ!
Ân Huyền Vũ nhìn La Bá Tư mặt mũi thống khổ, ân cần hỏi.
-Không biết tên nào thiếu đạo đức, đổ đầy xăng ra đất, làm hại ta sáng sớm không chú ý bị ngã, cánh tay của ta lại đang đau, như thế nào có thể chịu nổi !
-Hiện tại khá hơn chút nào không?
Ân Huyền Vũ ân cần hỏi han:
-Nếu không ta gọi Tần Nhị Bảo đưa tỷ đến bệnh viện kiểm tra thử xem?
-Ngươi đừng nói đến tên Tần Nhị Bảo đó nữa
La Bá Tư oán hận nói:
-Buổi sáng ta đến gọi hắn dậy mới bị ngã đấy, kết quả đến phòng hắn, nghe thất tiếng ngáy rung trời, ngủ như chết.
-Thật đáng ghét mà!
Ân Huyền Vũ nghe xong, tức giận nói:
-Ta còn trông cậy vào hắn bảo hộ ta, yêu cầu này hình như quá cao rồi!
-Aiz, được rồi, đừng đề cập đến bọn hắn nữa!
La Bá Tư thấy Ân Huyền Vũ có chút tức giận, liền đổi chủ đề nói:
-Như thế này, có người đến đón chúng ta đi công ty, đàm phán cụ thể về vấn đề quảng cáo, ngươi chuẩn bị một chút.
Ân Huyền Vũ nghe La Bá Tư nói như vậy, biết sắp được nhìn thấy thần tượng của mình, lập tức trở nên hưng phấn, mới lúc nãy khuôn mặt nhỏ nhắn còn tức giận, bây giờ lại vui vẻ.
-Huynh đệ, ngươi không thể nhanh lên một chút sao? Ân tiểu thư đang đợi chúng ta đây!
Trương Bình Sơn thúc giục nói
-Đừng nói nữa, đêm qua bọn An Đằng chết tiệt quấy rầy giấc ngủ của ta, làm hại ta đến sáng mới ngủ được, chưa được ngủ ki!
Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn thúc giục, mở miệng phàn nàn nói.
-Thôi đi, mau đứng lên, đừng nói nhảm nữa!
Trương Bình Sơn không muốn cùng Tần Nhị Bảo nói nhảm nhiều thúc giục nói.
-Tốt lắm! Ngươi vẫn còn đang ngủ, ngươi cũng quá không có trách nhiệm rồi!
Ân Huyền Vũ đi ngang qua gian phòng của bọn hắn nghe được cuộc đối thoại của Trương Bình Sơn cùng Tần Nhị Bảo, nhịn không được đi tới khiển trách
-Chúng ta ngày hôm qua..
Tần Nhi Bảo vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng lại thấy Trương Bình Sơn nhá mắt ra dấu với hắn, liền đem câu kế tiếp nuốt trở lại vào bụng, hắn lập tức ý thức được nếu nói chuyện tối qua cho Ân Huyền Vũ thì không những nàng không giúp được gì, ngược lại còn làm nàng lo lắng.
-Ngày hôm qua? Anh còn không biết xấu hổ nói!
Ân Huyền Vũ cho rằng Tần Nhị Bảo nói đến sự tình tại sân bay ngày hôm qua, có chút mất hứng, phê bình nói:
-Anh lần sau còn tái diễn, tôi sẽ nói phụ thân đuổi việc ngươi!
-Tùy cô!
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyền Vũ uy hiếp hắn, vẻ mặt tùy ý nói
-Anh....
Ân Huyền Vũ lại bị Tần Nhị Bảo chọc tức mà không nói ra lời, hừ lạnh một tiếng, quay ngươi bỏ đi.
-Huynh đệ, ngươi có thể không cùng Ân đại tiểu thư tranh cãi cả ngày sao?
Trương Bình Sơn nói
-Tôi gây sự trêu chọc nàng sao?
Tần Nhị Bảo chẳng để ý nói:
-Nàng chọc tôi , tôi tính trên đầu anh.
-Ngươi ah!
Trương Bình Sơn nhìn Tần Nhị Bảo dở khóc dở cười, không biết nói cái gì cho tốt, đành chuyển chủ đề nói:
-Anh cũng phản ứng nhanh đó nha, thoáng cái hiểu ý tôi.
-Ha ha..
Tần Nhin Bảo tự giễu nói:
-Cùng lão đầu tử luyện công, nếu không có luyện được nhãn lực tốt, sớm đã bị đánh cho sống dở chết dở rồi.
Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi nở nụ cười. Lát sau nói:
-Tôi vừa rồi đã nói với nhân viên phục vụ của khách sạn, để bọn họ đem việc đem qua dấu đi, không nói với Ân đại tiểu thư các nàng, tránh cho các nàng khủng hoảng.
-Ân! Hay, vẫn là Bình Sơn huynh đệ suy nghĩ chu đáo!
Tần Nhị Bảo xuất phát từ đáy lòng khích lệ nói :
- Người như ngươi tâm tư kín đáo, lại thêm ngoại hình tiêu sái anh tuấn, nhất định là tai họa của không ít thiếu nữ ?
-Con mẹ nó, ngươi đúng là há miệng là làm người ta ghét
Trương Bình Sơn cười mắng:
-Cả ngày không có việc gì lấy lão ca ta ra trêu đùa.
-Ha ha ha...
Tần Nhị Bảo cười nói:
-Không có biện pháp, những câu đó trọng bụng có sẵn, chỉ cần mở miệng là nó tuôn ra như suối.
-Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa!
Trương Bình Sơn biết công phu mồm mép của Tần Nhị Bảo không kém hơn bổn sự đánh nhau của hắn, cho nên vội vàng chặn lại:
-Vừa rồi cậu làm Ân đại tiểu thư tức giận chạy đi, giờ ngươi nên chạy nhanh xuống xem một chút, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hai ta không gánh nổi trách nhiệm đâu!
Ân, anh nói đúng!
Dứt lời, hai người vội vàng rời khỏi phòng, thoáng cái đã thấy Ân Huyền Vũ đang ngồi thở phì phì dưới đại sảnh chờ hắn, mà La Bá Tư đang ngồi bên cạnh, hai người đang nói cái gì đó.
-Ơ, các người xuống rồi à!
La Bá Tư thấy hai người xuống liền tiến tới nói:
-Chúng ta có thể đi được rồi!" Nói xong liễn dẫn mọi người hướng tới cửa khách sạn, nơi có 1 chiếc xe Mitsubishi chờ sẵn.
Nghe La Bá Tư nói phải đi, Ân Huyền Vũ cũng không quay đầu lại, hướng xe công ty mà đi đến, mà Tần Nhị Bảo cũng đã quen với tính tình đại tiểu thư của Ân Huyền Vũ nên cũng không để ý, đi theo Trương Bình Sơn. Cả chặng đường không nói gì, không khí có chút nặng nề, Tần Nhị Bảo bất tri bất giác bắt đầu ngủ gật.
-Tốt rồi, Nhị Bảo huynh đệ, đến nơi rồi, xuống xe thôi!
Chờ xe dừng lại, Trường Bình Sơn liền gọi Tần Nhị Bảo
-Ân, tốt!
Tần Nhị Bảo lên lên tiếng, đi theo mọi người xuống xe. Tòa nhà này là một công ty giải trí nằm ở phía đông nam Tokyo, cũng là một công ty rất có quy mô và thực lực, đã biến rất nhiều người trở thành thần tượng, mà trong số đó Đại Điền Ưu Mỹ là người mà Ân Huyền Vũ thích nhất
-Xin chào!
Ân Huyền Vũ lần đầu đến công ty giải trí liền gặp được thần tượng của mình đang đứng nói chuyện, không kìm lòng được tiến lên dùng tiếng Nhật chào hỏi.
-Xin chào! Nghe nói là ngươi là người đến từ Trung Quốc cùng ta thực hiện quảng cáo?" Đại Điền Ưu Mỹ vui vẻ hỏi.
-Ân, đúng vậy!
Ân Huyền Vũ không hiểu tại sao lại cảm thấy khẩn trương, không biết nói cái gì cho tốt, có giác như một truy tinh tộc tộc(biên dịch lại), nhìn thần tượng của mình không nói nên lời, lắp bắp nói:
-Xin chiếu cố nhiều hơn!
-Ha ha, đừng khách khí như vậy!
Đại Điền Ưu Mỹ che miệng cười nói:
-Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, không cần khách khí như vậy!
Ở một bên, Tần Nhị Bảo thừa dịp Ân Huyền Vũ bắt chuyện cùng Đại Điền Ưu Mỹ đánh giá nàng. Khí chất ưu nhã, cử chỉ hào phóng, cách ăn mặc vừa vặn, dáng người yểu điệu, có lồi có lõm, da trắng nõn nà, nhìn qua là biết rõ nàng là người được giáo dục tốt, là nữ nhân không cần lo về chuyện áo cơm
Ân Huyền Vũ được nhìn thấy thần tượng của mình, tâm tình vui sướng, mà Đại Điền Ưu Mỹ lại có suy nghĩ khác ở trong lòng. Ngành giải trí là ngành của tuổi trẻ, nàng hiện tại đã 30 tuổi, Ân Huyền Vũ một nhân tài trẻ như vậy xuất hiện, thanh thế của nàng không còn lớn như lúc trước, cho nên nàng muốn lợi dụng cơ hội quảng cáo lần này để đi lên, tuy hi vọng rất xa vời nhưng nàng cũng hi vọng thử một lần
.........
Tại một nhà xưởng cũ nát bên ngoài ngoại ô Tokyo, cái nhà xưởng cũ nát này nhìn cái là muốn vứt đi, cũng không có gì để người ta chú ý đến nơi này. Nhưng cũ nát này lại che dấu một tổ chức - Hắc Long Hội, mà bang phái nổi tiếng ở Nhật Bản lại đặt tổng bộ ở trong một nhà xưởng tan hoang. Tuy nhiên bề ngoài rách nát chỉ để che dấu, tại chỗ sâu nhất trong nhà xưởng được lắp đặt rất nhiều thiết bị xa hoa, hiện đại.
Bởi vậy người có thể ngồi trên vị trí lão đại của Hắc Long Hội tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, mà hắn la nhân vật trong truyền thuyết - Nakamura Hayato, cho dù là Daisuke Ando là nhân vật số hai trong bang, nhưng đứng trước hắn vẫn phải cung kính, làm hết phận sự, không dám trậm trễ nửa bước.
-Hayato, ta xin lấy cái chết để tạ tội
Daisuke Ando hướng tới Nakamura Hayato xin lỗi.
"Ha ha, Ando, không nên nản chí, ngươi cũng chỉ tạm thời thất bại thôi!" Nakamura Hayato vừa cười vừa nói:
-Chúng ta vẫn có cơ hội lật ngược tình thế.
-Thế nhưng...
Daisuke Ando biết Nakamura Hayato tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng hắn rất nhục nhã, thật sự có chút tức giận khó đè nén.
-Ngươi yên tâm, bât luận ngươi vì cái gì mà chịu nhục, ta đều sẽ vì ngươi mà báo thù. cho nên ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
-Ta hiểu rồi, nếu cần gì, cứ nói cho ta biết!
Daisuke Ando hướng Nakamura Hayato gật đầu nói
-Ân, sẽ có cơ hội, hiện tại ngươi lui xuống đi!
/82
|