Người Nhật Bản có tiếng là làm việc nghiêm túc, hiệu suất làm việc rất cao, từ lúc đàm phán hợp đồng đến khi chính thức chụp ảnh cũng chỉ cần thời gian ba ngày, La Bá Tư đàm phán cùng phía công ty Nhật Bản, thì Ân Huyền Vũ là người được lợi ích lớn nhất, cũng không uổng công nàng gọi hắn một tiếng tỷ tỷ ngọt ngào.
Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn tựa như hai vị hộ pháp bên cạnh Ân Huyền Vũ bảo đảm an toàn của nàng, lúc trước bọn hắn cho cho rằng Daisuke Ando sau khi nghỉ ngơi hồi phục sẽ lại đến gây phiền phức cho bọn hắn, nhưng hai ngày rồi vẫn không thấy động tĩnh gì, điều này lại làm cho Tần Nhị Bảo có chút bất an, hắn cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
“Con mẹ nó, tên An Đằng điểu nhân này rốt cuộc đang làm cái gì? Mấy ngày rồi chưa có một động tĩnh gì” Tần Nhị Bảo nhìn Ân Huyền Vũ cùng Đại Điền Ưu Mỹ đang trang điểm không có gì là thú vị, chán nản liền lên tiếng. (phiên âm tiếng Hán của Daisuke Ando là An Đằng Đại Phụ)
“Có việc gì sao? Người ta không tới tìm ngươi! Ngươi còn cảm thấy không có việc gì làm rồi hả?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo phàn nàn không khỏi cười rộ lên, mắng: “Ngươi thật không bình thường mà”
Tần Nhị Bảo đối với câu nói của Trương Bình Sơn không cảm thấy gì, nói: “Ta cảm giác mấy ngày nay quá yên bình, tên An Đằng nhỏ nhen kia không đơn giản như vậy, hiện tại không chừng đang nghĩ ra kế hoạch xấu xa gì đây?”
“Không chừng hắn sợ chúng ta rồi, không dám tới nữa?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy cũng thấy có chút đạo lý, nhưng cũng không quá tin tưởng: “Có phải ngươi quá đa nghi rồi không hả ?”
“Đa nghi? Ta không nghĩ đó là tật xấu!” Tần Nhị Bảo nói khoác không biết ngượng: “Ta có khứu giác rất linh mẫn đối với nguy hiểm, nếu so sánh với cảnh khuyển cũng không kém bao nhiêu”. (Tên này thông minh thật, tự so sánh mình với chó )
“Cảnh Khuyển?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo tự so sánh mình với chó, không khỏi cười ha hả, nói: “ Ngươi đừng nói là cho ngươi thêm cái đầu với cái đuôi cho giống nha!”
“….” Ý thức được mình nói sai, Tần Nhị Bảo giả bộ tức giận hướng Trương Bình Sơn đánh tới, nói: “ Ta cho ngươi kiến thức thế nào là Chó Điên quyền của Nam Thiếu Lâm.” Dứt lời liền cùng Trương Bình Sơn đùa giỡn.
Đang lúc hai người đánh nhau hăng say thì không biết từ nào nào xuất hiện hai quả lựu đạn dưa hồng ( cũng không biết lựu đạn này là lựu đạn gì ), Tần Nhị Bảo không khỏi sửng sốt, chỉ vào quả lựu đạn hỏi: “Đây là?”
Trương Bình Sơn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, đối với lựu đạn dưa hồng đương nhiên không lạ lẫm gì, cho rằng Tần Nhị Bảo không biết liền khoe khoang: Lựu đạn dưa hồng còn được gọi là lự đạn 97, được lục quân Nhật Bản chế tạo và sử dụng năm 1921, lựu đạn có hình trụ, bên ngoài khắc rãnh ( tương tự lựu đạn năm 91 ), lúc nổ bay ra xung quanh một số lượng nhất định mảnh vỡ, nhưng trên thực tế mảnh vỡ quá lớn nên không gây ra nhiều tác dụng…. ( chỗ này còn một đoạn nữa đều giới thiệu về nó nhưng không hiểu lắm về lựu đạn nên đoạn này dịch theo VP và chém gió , ai muốn biết rõ tìm hiểu thêm ở đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Type_97_grenade )
Thấy Trương Bình Sơn giới thiệu thao thao bất tuyệt, Tần Nhị Bảo rốt ruột nói: “Đừng nói nữa, ta đối với mấy cái này không hứng thú, ta ….”
“Vậy ngươi đối với cái gì thì cảm thấy hứng thú?” Trương Bình Sơn nhất thời không kịp phản ứng, không hiểu Tần Nhị Bảo có ý gì, nghi ngờ hỏi
MLGB, điều lão tử quan tâm là quả lựu đạn này từ đâu đến!” Tần Nhị Bảo lớn tiếng nói. ( Nguyên văn tiếng trung của nó là “MLGB” cũng không biết ý tác giả là gì )
“Ách….” Trương Bình Sơn minh bạch ý tứ của Tần Nhị Bảo, không biết trả lời thế nào, nhưng rất nhanh ý thức nguy hiểm, lớn tiếng nói: “Không tốt!” Nói xong liền nhảy ra ngoài nằm rạp trên mặt đất, lựu đạn liền phát nổ, gạch vụn trong phòng bay tứ tung. ( Lạ nhỉ, lựu đạn gì mà ném đi còn để 2 tên này nói chuyện huyên thuyên một lúc mới nổ)
“Con mẹ nó, tại sao lại như vậy chứ?” Trương Bình Sơn run rẩy phủi đi mảnh vụn trên đầu, Tần Nhị Bảo ở bên cạnh hắn lại không có trả lời, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là an toàn của Ân Huyền Vũ.
Nhưng lúc này trong phòng đã loạn thành một mớ, tiếng kêu sợ hãi vang lên, đồ đạc trong công ty vì lựu đạn nổ mà phát hỏa, bốc mùi cháy khét lẹt, cay mắt đến nỗi không mở mí mắt ra được, có một số người bị lựu đạn làm tổn thương, nằm trên mặt đất rên rỉ, vốn công ty đang khẩn trương, bận rộn thoáng cái đã như địa ngục trần gian.
“Bình Sơn huynh đệ, chúng ta phải tìm được Ân Huyền vũ, nếu không nhiệm vũ mà Ân tiên sinh giao cho không thể hoàn thành” Tần Nhị bất chấp bụi đất cùng đau đớn do lựu đạn nổ hướng tới Trương Bình Sơn lên tiếng.
“Nhị Bảo huynh đệ yên tâm!” Trương Bình Sơn quét mắt bốn phía một lần, xác nhận chung quanh không có nguy hiểm mới nói: “Ta vừa nhìn rõ Ân tiểu thư, có lẽ không có vấn đề gì lớn, chúng ta chờ một lúc đã, ngàn vận lần đừng ngoi đầu lên biết không?”
Tần Nhị Bảo hiểu ý tứ của Trương Binh Sơn, hắn sợ có súng bắn tỉa ở khu vực quanh đây, nêu như không cẩn thận lộ đầu ra, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng, vì vậy tới gần Trương Bình Sơn nói: “Về phương diện này ngươi có nhiều kinh nghiệm, ta theo ngươi là được!”
Trương Bình Sơn gật đầu, mạng theo Tần Nhị Bảo cẩn thận di chuyển đến vị trí của Ân Huyền Vũ. Lúc nãy lựu đạn nổ khiến bối cảnh dùng để chụp ảnh bị thôi bay, bây giờ nó lại trở thành vị trí giúp Ân Huyền Vũ ẩn núp.
“Ngươi không sao chứ!” Tần Nhị Bảo đến bên cạnh Ân Huyền Vũ hỏi cũng cẩn thận nhìn Ân Huyền Vũ, phát hiện nàng ngoại trừ có chút kinh hoảng thì không có thương tổn gì, lúc này hắn mới hết lo lắng.
“Ta… Ta không sao!” Ân Huyền Vũ bị tràng diện này mà làm cho sợ hãi, tới mức nói có chút cà lăm: “Đến cùng…là có chuyện gì….xảy ra!”
“Việc này xem ra khá phức tạp, hiện tại không thể giải thích được.” Tần Nhị Bảo biết được vì sao chuyện này xảy ra, nhưng hắn không muốn nói rõ cho nàng, sợ nàng càng thêm sợ hãi liền giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
“Ôi” La Bá Tự ở một bên thống khổ rên rỉ, Trương Bình Sơn nghe thấy tiếng rên rỉ của hắn liền nhìn sang, phát hiện chân của La Bá Tư hình như bị mảnh đạn găm vào, máu tươi đang chảy.
Trương Bình Sơn dù sao cũng đã từng là quân nhân, gặp sự tình này cũng không có bối rồi, mà liền lấy khan trải bản xé ra giúp La Bá Tư bang bó vết thương.
“Thật là tức chết mà, muốn lấy mạng chúng ta à!” La Bá Tư tuy đau đến mồ hôi ứa ra nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, phàn nàn một câu.
Câm miệng!” Tần Nhị Bảo không để cho La Bá Tư dong dài, tranh thủ hù dọa hăn: “Nếu ngươi muốn dẫn địch nhân tới đây để giết ngươi thì cứ hét lên đi!”
“Oh, NO !!” La Bá Tư nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy liền hoảng sợ nói, nhưng rất nhanh ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.
Lúc này ở cửa ra vào xuất hiện mấy người cầm trong tay AK47, cũng không nói nhiều lời, cầm súng hướng tới căn phòng mà xả đạn, tựu hồ không muốn lưu lại một ai còn sống sót. Mà uy lực của AK47 rất cường đại, nếu như để bọn hắn phát hiện ra chỗ ẩn núp của đám người Tần Nhị Bảo thì chắc chắn tất cả sẽ chết, nhưng cũng không có đường nào để trốn, mặc dù cửa chính đã bị đám người này phá hỏng nhưng dù có lao ra thì cũng không ai dám đảm bảo có người nào đó ở cửa chờ bọn họ hay không.
“Đáng chết!” Tần Nhị Bảo ý thức được nguy hiểm, hắn cũng không phải là sợ chết, chỉ có điều hắn đang gánh trên vai trách nhiệm, nếu như hắn chết ở chỗ này, danh dự của sư môn sẽ bị hủy sạch. Thực tế những người như Tần Nhị Bảo nếu như đem danh dự so sánh với tính mạng mà nói, thì thất bại còn khó chịu hơn việc giết hắn( đoạn này không hiểu lắm, chém bừa )
“Chúng ta có thể đi ra từ cửa sau!” Đại Điền Ưu Mỹ lên tiếng, nàng chỉ vào cửa ra vào nói: “Công ty cũng có cửa sau nhưng bình thường không có ai dùng đến nó nên cũng rất ít người biết đến”
“Tốt quá!” Trương Bình Sơn vui mừng nói: “Thật không nghĩ tới điều này mà, ông trời đúng là không tuyệt tình, chúng ta nên nhanh lên một chút.”
“Ân, tốt, Bình Sơn huynh đệ bảo hộ mọi người rút lui, tôi sẽ ở phái sau cản đường.” Tần Nhị Bảo nói
“Ta sẽ ở lại.” Trương Bình Sơn biết rõ người ở lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng nên chủ động muốn ở lại.
“Lúc này là thời điểm quan trọng, ngươi cứ để ta” Tần Nhị Bảo cự tuyệt nói: “ Hãy cứ làm như vậy đi!”
“Tốt, huynh đệ, ngươi phải nhanh lên đấy!” Trương Bình Sơn nhìn Tần Nhị Bảo, có chút cảm động nói
“Yên tâm, nếu nói về việc trốn chạy cái chết thì ta so với ngươi còn sốt ruột hơn!” Tần Nhị Bảo bông đùa
“Các ngươi nhanh lên, đừng có ở đó mà huyên thuyên nữa!” Ân Huyền Vũ thấy bọn nọ còn mải nói chuyện liền thúc giục.
“Chúng ta đi trước” Trương Bính Sơn mang La Bá Tư không tiện đi lại theo mấy người Ân Huyền Vũ hướng về cửa sau đi ra ngoài, Tần Nhị Bảo sau khi xác định mọi người đã rời khỏi an toàn cũng chầm chậm theo lối cửa sau đi ra ngoài, để lại mấy tên tội phạn cầm AK47 ở trong phòng đi tìm xem ai còn sống sót.
Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn tựa như hai vị hộ pháp bên cạnh Ân Huyền Vũ bảo đảm an toàn của nàng, lúc trước bọn hắn cho cho rằng Daisuke Ando sau khi nghỉ ngơi hồi phục sẽ lại đến gây phiền phức cho bọn hắn, nhưng hai ngày rồi vẫn không thấy động tĩnh gì, điều này lại làm cho Tần Nhị Bảo có chút bất an, hắn cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
“Con mẹ nó, tên An Đằng điểu nhân này rốt cuộc đang làm cái gì? Mấy ngày rồi chưa có một động tĩnh gì” Tần Nhị Bảo nhìn Ân Huyền Vũ cùng Đại Điền Ưu Mỹ đang trang điểm không có gì là thú vị, chán nản liền lên tiếng. (phiên âm tiếng Hán của Daisuke Ando là An Đằng Đại Phụ)
“Có việc gì sao? Người ta không tới tìm ngươi! Ngươi còn cảm thấy không có việc gì làm rồi hả?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo phàn nàn không khỏi cười rộ lên, mắng: “Ngươi thật không bình thường mà”
Tần Nhị Bảo đối với câu nói của Trương Bình Sơn không cảm thấy gì, nói: “Ta cảm giác mấy ngày nay quá yên bình, tên An Đằng nhỏ nhen kia không đơn giản như vậy, hiện tại không chừng đang nghĩ ra kế hoạch xấu xa gì đây?”
“Không chừng hắn sợ chúng ta rồi, không dám tới nữa?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy cũng thấy có chút đạo lý, nhưng cũng không quá tin tưởng: “Có phải ngươi quá đa nghi rồi không hả ?”
“Đa nghi? Ta không nghĩ đó là tật xấu!” Tần Nhị Bảo nói khoác không biết ngượng: “Ta có khứu giác rất linh mẫn đối với nguy hiểm, nếu so sánh với cảnh khuyển cũng không kém bao nhiêu”. (Tên này thông minh thật, tự so sánh mình với chó )
“Cảnh Khuyển?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo tự so sánh mình với chó, không khỏi cười ha hả, nói: “ Ngươi đừng nói là cho ngươi thêm cái đầu với cái đuôi cho giống nha!”
“….” Ý thức được mình nói sai, Tần Nhị Bảo giả bộ tức giận hướng Trương Bình Sơn đánh tới, nói: “ Ta cho ngươi kiến thức thế nào là Chó Điên quyền của Nam Thiếu Lâm.” Dứt lời liền cùng Trương Bình Sơn đùa giỡn.
Đang lúc hai người đánh nhau hăng say thì không biết từ nào nào xuất hiện hai quả lựu đạn dưa hồng ( cũng không biết lựu đạn này là lựu đạn gì ), Tần Nhị Bảo không khỏi sửng sốt, chỉ vào quả lựu đạn hỏi: “Đây là?”
Trương Bình Sơn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, đối với lựu đạn dưa hồng đương nhiên không lạ lẫm gì, cho rằng Tần Nhị Bảo không biết liền khoe khoang: Lựu đạn dưa hồng còn được gọi là lự đạn 97, được lục quân Nhật Bản chế tạo và sử dụng năm 1921, lựu đạn có hình trụ, bên ngoài khắc rãnh ( tương tự lựu đạn năm 91 ), lúc nổ bay ra xung quanh một số lượng nhất định mảnh vỡ, nhưng trên thực tế mảnh vỡ quá lớn nên không gây ra nhiều tác dụng…. ( chỗ này còn một đoạn nữa đều giới thiệu về nó nhưng không hiểu lắm về lựu đạn nên đoạn này dịch theo VP và chém gió , ai muốn biết rõ tìm hiểu thêm ở đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Type_97_grenade )
Thấy Trương Bình Sơn giới thiệu thao thao bất tuyệt, Tần Nhị Bảo rốt ruột nói: “Đừng nói nữa, ta đối với mấy cái này không hứng thú, ta ….”
“Vậy ngươi đối với cái gì thì cảm thấy hứng thú?” Trương Bình Sơn nhất thời không kịp phản ứng, không hiểu Tần Nhị Bảo có ý gì, nghi ngờ hỏi
MLGB, điều lão tử quan tâm là quả lựu đạn này từ đâu đến!” Tần Nhị Bảo lớn tiếng nói. ( Nguyên văn tiếng trung của nó là “MLGB” cũng không biết ý tác giả là gì )
“Ách….” Trương Bình Sơn minh bạch ý tứ của Tần Nhị Bảo, không biết trả lời thế nào, nhưng rất nhanh ý thức nguy hiểm, lớn tiếng nói: “Không tốt!” Nói xong liền nhảy ra ngoài nằm rạp trên mặt đất, lựu đạn liền phát nổ, gạch vụn trong phòng bay tứ tung. ( Lạ nhỉ, lựu đạn gì mà ném đi còn để 2 tên này nói chuyện huyên thuyên một lúc mới nổ)
“Con mẹ nó, tại sao lại như vậy chứ?” Trương Bình Sơn run rẩy phủi đi mảnh vụn trên đầu, Tần Nhị Bảo ở bên cạnh hắn lại không có trả lời, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là an toàn của Ân Huyền Vũ.
Nhưng lúc này trong phòng đã loạn thành một mớ, tiếng kêu sợ hãi vang lên, đồ đạc trong công ty vì lựu đạn nổ mà phát hỏa, bốc mùi cháy khét lẹt, cay mắt đến nỗi không mở mí mắt ra được, có một số người bị lựu đạn làm tổn thương, nằm trên mặt đất rên rỉ, vốn công ty đang khẩn trương, bận rộn thoáng cái đã như địa ngục trần gian.
“Bình Sơn huynh đệ, chúng ta phải tìm được Ân Huyền vũ, nếu không nhiệm vũ mà Ân tiên sinh giao cho không thể hoàn thành” Tần Nhị bất chấp bụi đất cùng đau đớn do lựu đạn nổ hướng tới Trương Bình Sơn lên tiếng.
“Nhị Bảo huynh đệ yên tâm!” Trương Bình Sơn quét mắt bốn phía một lần, xác nhận chung quanh không có nguy hiểm mới nói: “Ta vừa nhìn rõ Ân tiểu thư, có lẽ không có vấn đề gì lớn, chúng ta chờ một lúc đã, ngàn vận lần đừng ngoi đầu lên biết không?”
Tần Nhị Bảo hiểu ý tứ của Trương Binh Sơn, hắn sợ có súng bắn tỉa ở khu vực quanh đây, nêu như không cẩn thận lộ đầu ra, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng, vì vậy tới gần Trương Bình Sơn nói: “Về phương diện này ngươi có nhiều kinh nghiệm, ta theo ngươi là được!”
Trương Bình Sơn gật đầu, mạng theo Tần Nhị Bảo cẩn thận di chuyển đến vị trí của Ân Huyền Vũ. Lúc nãy lựu đạn nổ khiến bối cảnh dùng để chụp ảnh bị thôi bay, bây giờ nó lại trở thành vị trí giúp Ân Huyền Vũ ẩn núp.
“Ngươi không sao chứ!” Tần Nhị Bảo đến bên cạnh Ân Huyền Vũ hỏi cũng cẩn thận nhìn Ân Huyền Vũ, phát hiện nàng ngoại trừ có chút kinh hoảng thì không có thương tổn gì, lúc này hắn mới hết lo lắng.
“Ta… Ta không sao!” Ân Huyền Vũ bị tràng diện này mà làm cho sợ hãi, tới mức nói có chút cà lăm: “Đến cùng…là có chuyện gì….xảy ra!”
“Việc này xem ra khá phức tạp, hiện tại không thể giải thích được.” Tần Nhị Bảo biết được vì sao chuyện này xảy ra, nhưng hắn không muốn nói rõ cho nàng, sợ nàng càng thêm sợ hãi liền giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
“Ôi” La Bá Tự ở một bên thống khổ rên rỉ, Trương Bình Sơn nghe thấy tiếng rên rỉ của hắn liền nhìn sang, phát hiện chân của La Bá Tư hình như bị mảnh đạn găm vào, máu tươi đang chảy.
Trương Bình Sơn dù sao cũng đã từng là quân nhân, gặp sự tình này cũng không có bối rồi, mà liền lấy khan trải bản xé ra giúp La Bá Tư bang bó vết thương.
“Thật là tức chết mà, muốn lấy mạng chúng ta à!” La Bá Tư tuy đau đến mồ hôi ứa ra nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, phàn nàn một câu.
Câm miệng!” Tần Nhị Bảo không để cho La Bá Tư dong dài, tranh thủ hù dọa hăn: “Nếu ngươi muốn dẫn địch nhân tới đây để giết ngươi thì cứ hét lên đi!”
“Oh, NO !!” La Bá Tư nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy liền hoảng sợ nói, nhưng rất nhanh ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.
Lúc này ở cửa ra vào xuất hiện mấy người cầm trong tay AK47, cũng không nói nhiều lời, cầm súng hướng tới căn phòng mà xả đạn, tựu hồ không muốn lưu lại một ai còn sống sót. Mà uy lực của AK47 rất cường đại, nếu như để bọn hắn phát hiện ra chỗ ẩn núp của đám người Tần Nhị Bảo thì chắc chắn tất cả sẽ chết, nhưng cũng không có đường nào để trốn, mặc dù cửa chính đã bị đám người này phá hỏng nhưng dù có lao ra thì cũng không ai dám đảm bảo có người nào đó ở cửa chờ bọn họ hay không.
“Đáng chết!” Tần Nhị Bảo ý thức được nguy hiểm, hắn cũng không phải là sợ chết, chỉ có điều hắn đang gánh trên vai trách nhiệm, nếu như hắn chết ở chỗ này, danh dự của sư môn sẽ bị hủy sạch. Thực tế những người như Tần Nhị Bảo nếu như đem danh dự so sánh với tính mạng mà nói, thì thất bại còn khó chịu hơn việc giết hắn( đoạn này không hiểu lắm, chém bừa )
“Chúng ta có thể đi ra từ cửa sau!” Đại Điền Ưu Mỹ lên tiếng, nàng chỉ vào cửa ra vào nói: “Công ty cũng có cửa sau nhưng bình thường không có ai dùng đến nó nên cũng rất ít người biết đến”
“Tốt quá!” Trương Bình Sơn vui mừng nói: “Thật không nghĩ tới điều này mà, ông trời đúng là không tuyệt tình, chúng ta nên nhanh lên một chút.”
“Ân, tốt, Bình Sơn huynh đệ bảo hộ mọi người rút lui, tôi sẽ ở phái sau cản đường.” Tần Nhị Bảo nói
“Ta sẽ ở lại.” Trương Bình Sơn biết rõ người ở lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng nên chủ động muốn ở lại.
“Lúc này là thời điểm quan trọng, ngươi cứ để ta” Tần Nhị Bảo cự tuyệt nói: “ Hãy cứ làm như vậy đi!”
“Tốt, huynh đệ, ngươi phải nhanh lên đấy!” Trương Bình Sơn nhìn Tần Nhị Bảo, có chút cảm động nói
“Yên tâm, nếu nói về việc trốn chạy cái chết thì ta so với ngươi còn sốt ruột hơn!” Tần Nhị Bảo bông đùa
“Các ngươi nhanh lên, đừng có ở đó mà huyên thuyên nữa!” Ân Huyền Vũ thấy bọn nọ còn mải nói chuyện liền thúc giục.
“Chúng ta đi trước” Trương Bính Sơn mang La Bá Tư không tiện đi lại theo mấy người Ân Huyền Vũ hướng về cửa sau đi ra ngoài, Tần Nhị Bảo sau khi xác định mọi người đã rời khỏi an toàn cũng chầm chậm theo lối cửa sau đi ra ngoài, để lại mấy tên tội phạn cầm AK47 ở trong phòng đi tìm xem ai còn sống sót.
/82
|