- Dương Sách, tốt nhất là ngươi hãy cho ta một lý do.
Thấy bộ dạng tùy ý của Dương Sách, nhận thấy trong ánh mắt cuả Dương Sách tràn đầy dục vọng, vẻ mặt Liễu Nguyệt trở nên lạnh lùng, giọng nói mang theo hàn ý.
- Liễu Nguyệt, cô cần gì phải cả ngày ngụy trang như vậy?
Đối với ánh mắt tức giận của Liễu Nguyệt, Dương Sách chẳng những không để ý, còn khe khẽ thở dài:
- Cô không cảm thấy mệt mỏi sao?
- Dương Sách!
Chân mày Liễu Nguyệt nhíu lại, trong con ngươi hiện ra hàn quang.
- Được rồi, coi là tôi sợ cô.
Dương Sách giang tay ra, trầm ngâm nói:
- Một đoạn thời gian trước, cô nhân cơ hội chèn ép Quý Hồng, đột nhiên tình thế xoay chuyển, Quý Hồng chẳng những thay đổi thế cục, còn liên hợp Bạch Gia, tiêu diệt Phương gia, tiếp nhận hết thảy Phương gia.
Lần này, Liễu Nguyệt trầm mặc không nói.
- Kế tiếp, Quý Hồng hẳn là hướng cô khai đao.
Dương Sách trực tiếp nhắc nhở nói:
- Nguyên bản, lấy tình thế của cô, Quý Hồng cũng không phải là đối thủ. Hiện giờ, Quý Hồng chẳng những khuếch trương thế lực, còn tìm được chỗ dựa vững chắc là Bạch gia, tình cảnh của cô bây giờ rất nguy hiểm.
- Chuyện của ta không cần người quan tâm.
Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ cô muốn hết thảy những thứ mà anh trai của cô lưu lại bị Quý Hồng nuốt trọn cả sao?
Dương Sách nói xong, dường như cảm thấy mình đã đâm trúng chỗ nhột của Liễu Nguyệt thì không nhịn được mà cười cười:
- Mấy năm nay cô luôn tận lực, chính là muốn bảo vệ mọi thứ mà anh trai của cô để lại, cho nên, chắc hẳn là cô không muốn mọi thứ này trở thành bàn đạp của Quý Hồng.
- Dương Sách ta lặp lại lần nữa, chuyện của ta không quan hệ với ngươi, ta không có hứng thú đối với ngươi.
Sau khi nghe xong Dương Sách nói thì Liễu Nguyệt trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh đuổi khách:
- Nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.
- Ta có thể giúp cô đối phó Quý Hồng, thậm chí còn có thể đem nàng đá ra khỏi Đông Hải.
Dương Sách không có đứng dậy, mà là tung ra một mồi câu.
Liễu Nguyệt cười lạnh:
- Trước đó không lâu, Đông Hải thường vụ phó thị trưởng Phó Dong cũng nói qua điều tương tự.
- Phó Dong? Hắn đi con đường làm quan, muốn chân chính nhúng tay vào việc này là không có khả năng. Huống chi, coi như hắn có cái tâm tư kia, cũng không có năng lực, hắn làm quan có quyền thế, nhưng khi hậu trường của Bạch Gia xuất ra thì hắn không đáng giá để nhắc tới.
- Chẳng lẽ bằng vào nghĩa phụ cùng nhạc phụ của ngươi có thể đối kháng Bạch gia?
Liễu Nguyệt cười châm chọc.
Đối mặt với lời cười nhạo của Liễu Nguyệt, Dương Sách cũng không để ý, bất quá giọng nói lại toát ra vẻ tự tin:
- Bọn họ đúng là không được, nhưng… Ta tin tưởng, Bạch giạ cũng không thể vì Quý Hồng mà vạch mặt, đối lập với bọn họ. Đương nhiên… Ta nói cô giúp đối phó Quý Hồng, cũng không phải là mượn tay bọn họ, dù sao tay của bọn họ cũng không thể vươn tới Đông Hải.
- Vậy ngươi dựa vào người nào?
Trong lòng Liễu Nguyệt có hơi chút giật mình, Dương Sách ở Nam Tô có thể làm chủ một vùng, trừ năng lực bản thân xuất sắc ra thì hắn hoàn toàn là dựa vào nghĩa vụ đang làm quan ở Nam Tô còn có nhạc phụ đại nhân đảm nhiệm chức quan to ở quân khu Giang Ninh.
- Lâm gia ở Yên Kinh.
Dương Sách chậm rãi phun ra 5 chữ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Thấy bộ dạng tùy ý của Dương Sách, nhận thấy trong ánh mắt cuả Dương Sách tràn đầy dục vọng, vẻ mặt Liễu Nguyệt trở nên lạnh lùng, giọng nói mang theo hàn ý.
- Liễu Nguyệt, cô cần gì phải cả ngày ngụy trang như vậy?
Đối với ánh mắt tức giận của Liễu Nguyệt, Dương Sách chẳng những không để ý, còn khe khẽ thở dài:
- Cô không cảm thấy mệt mỏi sao?
- Dương Sách!
Chân mày Liễu Nguyệt nhíu lại, trong con ngươi hiện ra hàn quang.
- Được rồi, coi là tôi sợ cô.
Dương Sách giang tay ra, trầm ngâm nói:
- Một đoạn thời gian trước, cô nhân cơ hội chèn ép Quý Hồng, đột nhiên tình thế xoay chuyển, Quý Hồng chẳng những thay đổi thế cục, còn liên hợp Bạch Gia, tiêu diệt Phương gia, tiếp nhận hết thảy Phương gia.
Lần này, Liễu Nguyệt trầm mặc không nói.
- Kế tiếp, Quý Hồng hẳn là hướng cô khai đao.
Dương Sách trực tiếp nhắc nhở nói:
- Nguyên bản, lấy tình thế của cô, Quý Hồng cũng không phải là đối thủ. Hiện giờ, Quý Hồng chẳng những khuếch trương thế lực, còn tìm được chỗ dựa vững chắc là Bạch gia, tình cảnh của cô bây giờ rất nguy hiểm.
- Chuyện của ta không cần người quan tâm.
Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ cô muốn hết thảy những thứ mà anh trai của cô lưu lại bị Quý Hồng nuốt trọn cả sao?
Dương Sách nói xong, dường như cảm thấy mình đã đâm trúng chỗ nhột của Liễu Nguyệt thì không nhịn được mà cười cười:
- Mấy năm nay cô luôn tận lực, chính là muốn bảo vệ mọi thứ mà anh trai của cô để lại, cho nên, chắc hẳn là cô không muốn mọi thứ này trở thành bàn đạp của Quý Hồng.
- Dương Sách ta lặp lại lần nữa, chuyện của ta không quan hệ với ngươi, ta không có hứng thú đối với ngươi.
Sau khi nghe xong Dương Sách nói thì Liễu Nguyệt trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh đuổi khách:
- Nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.
- Ta có thể giúp cô đối phó Quý Hồng, thậm chí còn có thể đem nàng đá ra khỏi Đông Hải.
Dương Sách không có đứng dậy, mà là tung ra một mồi câu.
Liễu Nguyệt cười lạnh:
- Trước đó không lâu, Đông Hải thường vụ phó thị trưởng Phó Dong cũng nói qua điều tương tự.
- Phó Dong? Hắn đi con đường làm quan, muốn chân chính nhúng tay vào việc này là không có khả năng. Huống chi, coi như hắn có cái tâm tư kia, cũng không có năng lực, hắn làm quan có quyền thế, nhưng khi hậu trường của Bạch Gia xuất ra thì hắn không đáng giá để nhắc tới.
- Chẳng lẽ bằng vào nghĩa phụ cùng nhạc phụ của ngươi có thể đối kháng Bạch gia?
Liễu Nguyệt cười châm chọc.
Đối mặt với lời cười nhạo của Liễu Nguyệt, Dương Sách cũng không để ý, bất quá giọng nói lại toát ra vẻ tự tin:
- Bọn họ đúng là không được, nhưng… Ta tin tưởng, Bạch giạ cũng không thể vì Quý Hồng mà vạch mặt, đối lập với bọn họ. Đương nhiên… Ta nói cô giúp đối phó Quý Hồng, cũng không phải là mượn tay bọn họ, dù sao tay của bọn họ cũng không thể vươn tới Đông Hải.
- Vậy ngươi dựa vào người nào?
Trong lòng Liễu Nguyệt có hơi chút giật mình, Dương Sách ở Nam Tô có thể làm chủ một vùng, trừ năng lực bản thân xuất sắc ra thì hắn hoàn toàn là dựa vào nghĩa vụ đang làm quan ở Nam Tô còn có nhạc phụ đại nhân đảm nhiệm chức quan to ở quân khu Giang Ninh.
- Lâm gia ở Yên Kinh.
Dương Sách chậm rãi phun ra 5 chữ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/751
|