- Dương ca, là đệ, Tiểu Hoa.
Điện thoại chuyển đến, Hà Hoa như vớ được cây cỏ cứu mạng, có vẻ hết sức kích động.
Nghê thấy lời nói của Hà Hoa khác lạ, Dương Sách dừng bước lại:
- Làm sao vậy? Tiểu Hoa.
- Dương ca, Anh có biết Liễu Nguyệt có quen một ngưởi tên là Bùi Đông Lai không?
Hà Hoa gấp gáp hỏi.
Dương Sách hơi có vẻ nghi hoặc:
- Biết.
- Hắn để cho em chuyển cáo với anh, nếu trong vòng nửa giờ anh không đến Hồng Tử Cáp, thì đến nhặt xác em về.
Đô… Đô…
Tầng cao nhất trong Hồng Tử Cấp, Hà Hoa vừa nói xong, điện thoại di động bị Bùi Đông Lai lấy đi, dập máy.
Trong biệt thự Đàn Cung sắc mặt Dương Sách đột nhiên biến đổi, theo sau quay đầu, nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt, nói:
- Liễu Nguyệt, cái tên thanh niên Bùi Đông Lai mà cô quen biết không biết tại sao lại đi bắt cậu em vợ của Lâm Tường, hơn nữa còn nói, để cho ta trong nửa giờ phải qua đó, nếu không thì nhặt xác của nó.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Dương Sách, Liễu Nguyệt ngẩn ra.
- Nếu cô quản hắn, ta có thể nể mặt cô, để cho chính hắn nhảy sông Hoàng Phổ, có thể bơi tới bờ bên kia, coi là hắn mạng lớn, bơi không qua thì coi là hắn xui xẻo. Nếu cô mặc kệ, ta không ngần ngại đem hắn vứt xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn. Bạn đang đọc truyện tại
Điện thoại chuyển đến, Hà Hoa như vớ được cây cỏ cứu mạng, có vẻ hết sức kích động.
Nghê thấy lời nói của Hà Hoa khác lạ, Dương Sách dừng bước lại:
- Làm sao vậy? Tiểu Hoa.
- Dương ca, Anh có biết Liễu Nguyệt có quen một ngưởi tên là Bùi Đông Lai không?
Hà Hoa gấp gáp hỏi.
Dương Sách hơi có vẻ nghi hoặc:
- Biết.
- Hắn để cho em chuyển cáo với anh, nếu trong vòng nửa giờ anh không đến Hồng Tử Cáp, thì đến nhặt xác em về.
Đô… Đô…
Tầng cao nhất trong Hồng Tử Cấp, Hà Hoa vừa nói xong, điện thoại di động bị Bùi Đông Lai lấy đi, dập máy.
Trong biệt thự Đàn Cung sắc mặt Dương Sách đột nhiên biến đổi, theo sau quay đầu, nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt, nói:
- Liễu Nguyệt, cái tên thanh niên Bùi Đông Lai mà cô quen biết không biết tại sao lại đi bắt cậu em vợ của Lâm Tường, hơn nữa còn nói, để cho ta trong nửa giờ phải qua đó, nếu không thì nhặt xác của nó.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Dương Sách, Liễu Nguyệt ngẩn ra.
- Nếu cô quản hắn, ta có thể nể mặt cô, để cho chính hắn nhảy sông Hoàng Phổ, có thể bơi tới bờ bên kia, coi là hắn mạng lớn, bơi không qua thì coi là hắn xui xẻo. Nếu cô mặc kệ, ta không ngần ngại đem hắn vứt xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn. Bạn đang đọc truyện tại
/751
|