SIÊU CẤP CƯỜNG GIẢ

Chương 242: Trước cơn bão táp

/751


Chuyện của Trần Anh, Bùi Đông Lai cũng không biết rõ.

Bởi vì sáng mai phải cùng Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi đến Giang Ninh bái tế Đông Phương Thần cho nên sau khi học xong ở trường hắn liền lái chiếc Audi a4 trở lại biệt thự Đàn Cung.

Lúc Bùi Đông Lai trở về khu biệt thự Đàn Cung thì sắc trở đã tối, cả khu biệt thự trở nên vắng vẻ, chỉ có vài tòa biệt thự lên đèn, trong đó có biệt thự của Liễu Nguyệt.

Trong biệt thự, người được xưng là Độc Mân Côi Liễu Nguyệt không lộ ra bộ dạng cường thể, ngược lại vẻ mặt nàng có chút kém cỏi, trong đôi mắt hiện lên vài phần bi thương.

Mà tiểu loli Đông Phương Uyển Nhi lại không giống như ngày thường, không ngồi xem hoạt hình hay đi vẽ, mà là giống một chú mèo, yên lặng ở một bên Liễu Nguyệt, nắm lấy cánh tay của Liễu Nguyệt.

- Liễu tỷ.

Đi vào biệt thự, Bùi Đông Lai chứng kiến tất cả chuyện này, nhịn không được ở trong lòng ngầm thở dài.

Bùi Đông Lai hiểu được, Liễu Nguyệt biết rõ ở Giang Ninh sẽ gặp nhiều nguy hiểm nhưng lại muốn đi là bởi vì tình cảm giữa nàng và Đông Phương Thần.

2 người từ nhỏ không có cha mẹ, dựa nhau mà sống, tình cảm anh em giữa 2 người khó có thể so sánh được.

Nếu không phải như thế, Liễu Nguyệt cũng sẽ không tự bắt mình làm chủ nhân của Đông Nguyệt bang cùng với tập đoàn Thiên Tường.

- Đông Lai, đến đây.

Thấy Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt cười gượng nói.

Mà tiểu loli cũng không giống với ngày thường, không tranh cãi với Bùi Đông Lai nữa mà là gắt gao nắm lấy cánh tay của Liễu Nguyệt, muốn dùng phương thức này để an ủi Liễu Nguyệt.

Bùi Đông Lai thấy thế, đi đến trước, vươn tay vuốt nhẹ đầu tiểu loli, sau đó hỏi:

- Uyển Nhi, Tiểu Vũ ca đâu rồi?

- Tâm tình Lãnh Vũ ca ca hôm nay không tốt, Nhật Xuất Đông Lai, ca lên nói chuyện với ca ấy đi.

Vẻ mặt tiểu loli buồn bã nói.

Bùi Đông Lai nghe vậy, trong lòng vừa động, trầm ngâm một chút, nói:

- Liễu tỷ, ta lên nói chuyện với Tiểu Vũ một lát.

- Ừh.

Liễu Nguyệt cảm kích nhìn Bùi Đông Lai một cái.

Trên lầu 2, trong phòng, Đông Phương Lãnh Vũ không có giống như thường ngày, không có ngồi đọc sách mà là nằm ở trên giường, miệng ngậm một điếu xì gà, đôi mắt phiếm hồng nhìn lên trần nhà.

Dưới ánh đèn, xì gã đã sớm tắt nhưng mà dường như hắn không có tháy được, chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

" Két"

Nương theo một tiếng vang nhỏ, Bùi Đông Lai đẩy cửa đi vào, đi thẳng tới trước mặt Đông Phương Lãnh Vũ.

- Xì gà đã hết, còn ngậm làm gì?

Bùi Đông Lai cười cười, lấy điếu xì gà trong miệng Đông Phương Lãnh Vũ xuống.

- Đông Lai ca.

Thấy Bùi Đông Lai, trên mặt Đông Phương Lãnh Vũ hiện lên một tia vui mừng.

Nhưng mà.

Cùng ngày thường bất đồng, tia vui mừng ấy chỉ thoáng hiện ra, sau đó hắn lại khôi phục lại bộ dạng giống như lúc trước.

- Tâm tình không tốt ư?

Bùi Đông Lai châm xì gà, hút một hơi rồi đưa đến trước mặt Đông Phương Lãnh Vũ.

Đông Phương Lãnh Vũ tiếp nhận xì gà, hung hăng hút một hơi, phun ra một ngụm khói, giữ im lặng gật gật đầu.

- Tinh thần cũng không cần phải sa sút đến như vậy.

Bùi Đông Lai vỗ vỗ bả vai Đông Phương Lãnh Vũ.

Đông Phương Lãnh Vũ trầm mặc không nói, chỉ là hút điếu xì gà.

- Nếu trong lòng không thoải mái, cứ nói ra.

Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, nói:

- Nói ra sẽ dễ chịu một ít.

- Đông Lai ca, mẹ của ta chết sơm, ba của ta bởi vì công việc cho nên ít có thời gian gặp ta, ta được một tay tiểu cô nuôi lớn.

Đôi mắt Đông Phương Lãnh Vũ đỏ lên, nhẹ nói sau đó lại hút một hơi xì gà rồi nói:

- Vì thế, từ nhỏ quan hệ giữa 2 cha con đã không được tốt, căn bản không giống 2 cha con, lúc trước giữa 2 người cũng từng có cãi vã, thậm chí ta từng đã ra ngoài thuê nhà sống.

Bùi Đông Lai không có mở miệng, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.

- Về sau, khi ta trưởng thành, cảm thấy được bên ngoài tuy rằng cha mình phong quang đó nhưng mà kỳ thật cũng không dễ dàng gì, vừa lo cừu gia trả thù vừa lo cảnh sát bắt.

- Bởi vì hiểu được điểm này cho nên ta đã không gây chuyện, không hề gây thêm phiền toái gì nữa, cho dù gặp chuyện gì khó khăn cũng tự mình giải quyết. Cho dù là chuyện bất bình, bị người khắc mắng, đánh ta cũng chôn ở trong lòng, không nói ra.

Đông Phương Lãnh Vũ nói xong, thanh âm run rẩy lên:

- Khi đó, ta không nói cho người biết nhưng mà ba của ta cũng biết nhưng mà người không ra mặt giúp, mà vẫn giống như thường ngày vẫn làm việc của người.

- Ngày người chết cũng chính là ngày sinh nhật của ta, đêm trước sinh nhật, bởi vì người có một số chuyên quan trọng nên đã giải quyết, bất quá người lại nói với tiểu cô rằng sẽ cho ta một món quà sinh nhật.

Nói tới đây, thân mình Đông Phương Lãnh Vũ hơi hơi run lên, đôi mắt đỏ hơn:

- Ngày đó, bởi vì là đi xa cho nên 11h người mới trở về Đông Hải, vì không muốn thất hứa cho nên vừa xuống máy bay người đã kêu bảo tiêu lái xe nhanh, kết…kết quả là xảy ra tai nạn. Nguồn truyện:

/751

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status