Lần tiếp theo, Thẩm Khả lại bị cha mình "triệu tập" đi ăn tối. Thẩm Văn lần này vẫn kiên nhẫn đề cập đến vấn đề của Lục Chiêu Thuấn.
Cô chỉ im lặng đợi đến khi ông nói xong liền thẳng thừng nói một câu - " Con đã chia tay anh ấy rồi "
Làm Thẩm Văn rất ngạc nhiên, ngay cả Kim Doãn Tôn cũng giật mình. Sau đó, ông ngay lập tức vui vẻ chuyển đề đến chuyện khác.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Giờ ăn trưa, Tôn Khiết đi xuống khuôn viên đằng sau trường. Vừa xuống dưới đã cau mày nhìn người ngồi dưới gốc cây đang nhắm nghiền mắt. Thần thái có chút mệt mỏi. Bàn tay còn bị băng bó.
" Cậu sao vậy ? " - Anh bước tới hỏi.
Nghe thấy tiếng người hắn liền mở mắt ngồi thẳng dậy. Đôi mắt hờ hững lạnh lùng - " Không có gì "
Tôn Khiết đưa đến trước mặt hắn một túi hồ sơ giấy - " Mình chỉ tìm được nhiêu đây thôi. Thời gian quá gấp nên không thể lục lọi được nhiều "
Lục Chiêu Thuấn cầm lấy từ từ lôi ra xấp tài liệu và vài tấm hình chụp - " Đây là cậu lấy được từ chỗ cha cậu sao ? "
Anh đút tay vào túi quần khẽ đáp - " Phải, mình đã lén chui vào phòng cha để tìm được chứng cứ. Thật ra trước đây mình đã biết được chuyện này nhờ việc nghe lén cha mình và cha cậu nói chuyện, chỉ là không có chứng cứ xác thực thôi "
" Nói như vậy cha mình đã biết được chuyện này từ lâu " - Hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Tôn Khiết nheo mắt nhìn hắn, nhấn mạnh - " Là vào thời điểm hai ngày trước khi chủ tịch chết. Lúc đó anh hai cậu đang đi công tác ở nước ngoài "
" Vậy sau khi cha mình chết, luật sư Tôn đã giấu luôn chuyện này ? " - Đuôi lông mày anh tuấn chau lại.
Anh bất giác nhìn hắn không vui - " Cha mình không có sự lựa chọn nào khác. Phi vụ rửa tiền này của anh cậu không phải nhỏ, một đống dây nợ kết nối với nhau. Phía sau còn cả một đám quan chức cấp cao lẫn cảnh sát. Cha mình nói cho cùng cũng chỉ là một luật sư, ông ấy không thể liều mạng như vậy được. Vả lại anh hai cậu đã từng đến gặp cha mình, đem gia đình mình ra làm món đồ uy hiếp. Tuy cha mình không nói nhưng mình cũng đã nghe lén được việc này "
Lục Chiêu Thuấn siết nhẹ túi giấy trong tay, ánh nhìn mỗi lúc mỗi tối.
" Lục Chiêu Thuấn, cậu cũng biết nếu để chuyện này lộ ra ngoài Lục An sẽ phải hứng chịu một cơn cuồng phong lớn thế nào. Hơn nữa, Lục Hàm suy cho cùng vẫn là anh trai cậu. Mình mong cậu không làm chuyện gì gây nên sóng gió gia đình " - Tôn Khiết nhẹ nhàng nhắc nhở.
" Cậu yên tâm, mình sẽ không làm điều gì đi quá giới hạn. Dù gì Lục An cũng là công sức cả đời của cha, mình còn chưa muốn thấy nó sụp đổ " - Hắn chậm rãi đáp.
Bàn tay cất tài liệu vào trong túi, Lục Chiêu Thuấn liếc nhìn người đối diện - " Còn cô ta thì sao ? "
" Chiêu Thuấn, cậu nhất thiết phải làm như thế này sao ? " - Tôn Khiết không nhịn được mà nhướn mày.
Hắn nhờ anh điều tra anh trai mình và cả vị hôn thê tương lai của hắn. Rốt cuộc hắn muốn làm gì ?
Lục Chiêu Thuấn không trả lời câu hỏi của anh - " Cậu có điều tra ra được gì hay không ? "
Tôn Khiết mặc kệ thái độ của hắn tiếp tục hỏi - " Cậu làm điều này chỉ vì không muốn kết hôn với Trương Uyển Như thôi sao ? "
" Mình chỉ là vì muốn bà nội không cưới nhầm cháu dâu về nhà thôi " - Hắn nhạt nhẽo trả lời.
" Chứ không phải vì Thẩm Khả hay sao ? " - Anh thấp giọng dò hỏi.
Hắn im lặng, nhắm mắt rồi lại mở mắt. Đuôi mắt sắc lạnh lướt qua một tia u tối.
Tôn Khiết cũng nhạy cảm nắm bắt được điều đó, không muốn hỏi hắn thêm nhiều liền nói những gì mình biết.
" Vì thời gian quá gấp nên những bằng chứng cụ thể mình vẫn chưa tìm được. Mình chỉ có vài thông tin cho cậu, Trương Uyển Như đã từng bị bắt tại hộp đêm vì tội sử dụng loại thuốc cấm gây ảo giác và kích thích thần kinh. Sau đó thì cha cô ta đã dùng tiền của mình để chuyện này không lọt ra ngoài "
" Mình muốn cậu gấp rút tìm những bằng chứng đó, nếu là hình ảnh thì càng tốt " - Đôi mắt hẹp dài càng lúc càng tối hơn, lạnh lùng nói.
" Nhưng cậu cũng nên nhớ, Lục An và Trương thị sắp sửa sáp nhập với nhau. Lục lão phu nhân đã dùng cuộc hôn nhân này như một khế ước hợp tác làm ăn của hai nhà " - Anh không quên nhắc nhở hắn một câu.
Lục Chiêu Thuấn liếc mắt nhìn anh - " Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng Trương thị thực sự lớn mạnh như vẻ bề ngoài của nó sao ? "
" Sao cơ ? "
" Hôm nay cậu hỏi hơi nhiều rồi đấy Tôn Khiết " - Hắn lạnh giọng cắt ngang.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Tiết đầu tiên của buổi chiều kết thúc, Thẩm Khả liền ra ngoài đi vệ sinh rửa mặt. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy hắn. Đúng lúc đó chuông vào tiết vang lên.
Cô xoay người đi nhanh nhưng ngay lập tức đã bị ôm lại từ đằng sau.
" Tôi phải giải thích như thế nào thì em mới chịu hiểu cho tôi đây ? "
Thẩm Khả trong tay hắn vùng vẫy - " Buông ra, anh muốn bị thầy giám thị nhìn thấy sao ? Buông ra "
Cô không ngờ Lục Chiêu Thuấn lại nghe lời buông ra thật nhưng bất ngờ hơn nữa là hắn lại lôi cô đi chỗ khác.
" Anh làm gì vậy ? Sắp vào tiết rồi, tôi phải vào lớp " - Cô hằn học nói. Cô không dám giật tay ra vì bàn tay hắn đang bị thương, cô sợ sẽ khiến hắn đau.
Hắn mím môi im lặng lôi cô đi nhanh vào một phòng học bỏ hoang ở phía đằng sau. Thẩm Khả thường hay nghe người ta đồn ở đây có rất nhiều ma.
Lục Chiêu Thuấn đóng sập cửa lại, nhét cô vào vòng vây của hắn và cánh cửa.
" Tôi nhắc lại lần nữa, rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào mới chịu hiểu cho tôi ? "
Cô lạnh nhạt nói - " Anh chẳng có chuyện gì cần phải giải thích với tôi cả. Chúng ta chia tay rồi "
Hắn ánh mắt đang dần bén lửa, lớn giọng nói - " Tôi không cho phép ! Ai nói với em là tôi sẽ đồng ý buông tha cho em ? Em đừng quên ngay từ lúc bắt đầu em đã đồng ý là của tôi rồi. Bây giờ em có muốn hối hận cũng không kịp đâu ! "
" Thì sao chứ ? Anh không cho phép, tôi vẫn cứ muốn chia tay. Anh không có quyền gì cấm cản tôi cả. Chiêu Thuấn, vốn dĩ chúng ta cũng không thể tiếp tục nữa. Chúng ta không hợp nhau " - Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ngữ giọng mạnh mẽ.
Hắn giận dữ nhìn cô - " Vì sao ? Vì xuất thân của tôi sao ? Vì xuất thân của tôi nên khiến em cảm thấy áp lực sao ? Hay là vì do tôi sẽ đính hôn với Trương Uyển Như ? Thẩm Khả, em nghe tôi nói tôi sẽ không đính hôn với cô ta. Người tôi muốn là em ! "
Cô có chút ngạc nhiên. Thì ra hắn biết cô biết.
" Tôi không quan tâm anh là ai cũng không quan tâm anh sẽ kết hôn với ai. Bởi vì đối với tôi mà nói những điều đó không còn quan trọng nữa "
Hắn càng trở nên nóng nảy thì cô càng trở nên lạnh nhạt.
Không quan trọng nữa ? Hắn không còn quan trọng với cô nữa sao ?
Sự lạnh nhạt, sự xa lạ của cô chỉ khiến Lục Chiêu Thuấn càng lúc lại càng tức giận. Trong tim hắn như có một con dao đâm xuyên từ bên trong ra.
Hắn siết lấy hai bên bả vai cô, hung hăng nói - " Thẩm Khả, tôi không cho phép, tôi tuyệt đối không cho phép !!!... "
Tuyệt đối không cho phép trong lòng cô không có hắn. Không cho phép cô di chuyển tầm mắt của mình sang một ai khác. Càng không cho phép cô đẩy hắn rời xa trái tim mình.
Thân thể cao lớn cúi xuống bắt lấy môi cô. Ngậm lấy hai cánh môi mềm mại. Cuồng dã tiến vào trong quấy rối miệng cô. Thẩm Khả ngay lập tức sợ hãi giãy giụa, giơ tay đánh hắn nhưng Chiêu Thuấn càng ép xuống.
Bàn tay hắn luồn vào trong mái tóc mềm mại ôm lấy cần cổ bé nhỏ, ép cô phải đối diện với nụ hôn nóng như lửa đốt của hắn. Đôi môi mỏng ngậm cắn hai cánh hoa thật mạnh, hắn ngay lập tức chỉ muốn nuốt chửng môi cô vào trong miệng. Hơi thở nam tính bao vây không gian của cô chặt chẽ khiến Thẩm Khả khó nhọc hô hấp, hít vào cũng chỉ toàn mùi hương của hắn.
Hắn rất nhớ, rất nhớ cô. Đã bao lâu rồi hắn không còn nhìn thấy nụ cười trẻ thơ mà cô dành cho hắn. Đã bao lâu rồi hắn không còn được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của cô lúc chăm sóc hắn, lúc đút cho hắn ăn, lúc bôi thuốc cho hắn.
Hắn sắp phát điên rồi, Lục Chiêu Thuấn hắn thực sự sắp phát điên rồi. Là Thẩm Khả, chỉ một mình cô mới có thể quấy nhiễu tâm trí của hắn như thế này.
Thẩm Khả, em đã làm gì tôi ? Rốt cuộc đã làm gì tôi mà khiến tôi có thể cần em đến phát điên như thế này ?!
Cánh tay rắn chắc siết eo cô ngày một chặt, Thẩm Khả hô hấp gần như kiệt quệ nhưng hắn không hề màng tới. Mỗi lúc lại càng nhấn chìm cô xuống, sự mạnh mẽ của hắn không cho phép cô cự tuyệt. Lục Chiêu Thuấn quấn chặt môi cô, quấn chặt cơ thể cô như bức tường thép mạnh mẽ giam cô vào khoảng không gian của mình.
" Em có biết tôi thích em nhiều như thế nào không ? " - Giọng hắn khàn đục.
Cô bất giác rơi nước mắt. Lời nói của hắn khiến cô đau đớn vô cùng. Giờ phút này cô thực sự rất muốn thành thật hỏi : Nếu thích em vì sao anh còn cùng người phụ nữ khác lên giường ?
Nhưng lời nói bị nghẹn lại nơi cổ họng cô không có cách nào thoát ra được.
Hắn hơi thả cô ra, đau xót nhìn cô. Sau đó lại lao đến như một kẻ điên lên cơn nghiện. Tiếp tục cắn mút môi cô. Hơi thở người đàn ông xông thẳng vào khuôn miệng cô. Càn quét như vũ bão trên sa mạc. Hắn ghì lấy thân thể nhỏ bé, một sự khao khát vấy lên trong lòng hắn.
Thẩm Khả trở nên khó thở. Đầu óc có chút say sẩm. Tay chân dường như không còn sức lực.
Mãi một lúc sau, hắn mới buông cô ra. Thẩm Khả thở hổn hển, sức lực bị rút cạn kiệt. Hai chân không thể đứng vững chỉ có thể ngã vào lòng hắn. Có thể nhìn thấy hắn đã hôn cô điên cuồng thế nào.
Lục Chiêu Thuấn thuận tay ôm lấy thân thể nhỏ bé vào lòng. Cánh môi mỏng lướt trên trán cô.
" Thẩm Khả, từ nay về sau không được phép nhắc hai từ 'chia tay' nữa. Dù em có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không bao giờ buông tha cho em "
Cô cố gắng hít thở, cân bằng lại hô hấp của mình. Bên tai còn có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim hắn. Một lúc lâu sau, cô mới ngước mắt lên nhìn hắn - " Vậy thì khi nào anh bắt đầu chán tôi ? "
" Thẩm Khả... "
" Cho tôi một thời hạn. Cho tôi biết khi nào thì anh có thể buông tha cho tôi " - Cô nhượng bộ.
Hắn còn thích cô, còn muốn chơi đùa với con bướm xinh đẹp của mình. Vậy được, Thẩm Khả sẽ đáp ứng hắn. Chỉ cần cho cô một khoảng thời gian nhất định.
Đám mây đen bao trùm trên người hắn, ánh mắt lạnh đến cực điểm - " Em nghe cho rõ. Mãi mãi. Mãi mãi tôi cũng sẽ không buông tha cho em "
Dứt lời hắn cúi xuống chặn hết toàn bộ lời nói của cô. Hắn không muốn nghe, hắn không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Hắn sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế thêm nữa.
Cô chỉ im lặng đợi đến khi ông nói xong liền thẳng thừng nói một câu - " Con đã chia tay anh ấy rồi "
Làm Thẩm Văn rất ngạc nhiên, ngay cả Kim Doãn Tôn cũng giật mình. Sau đó, ông ngay lập tức vui vẻ chuyển đề đến chuyện khác.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Giờ ăn trưa, Tôn Khiết đi xuống khuôn viên đằng sau trường. Vừa xuống dưới đã cau mày nhìn người ngồi dưới gốc cây đang nhắm nghiền mắt. Thần thái có chút mệt mỏi. Bàn tay còn bị băng bó.
" Cậu sao vậy ? " - Anh bước tới hỏi.
Nghe thấy tiếng người hắn liền mở mắt ngồi thẳng dậy. Đôi mắt hờ hững lạnh lùng - " Không có gì "
Tôn Khiết đưa đến trước mặt hắn một túi hồ sơ giấy - " Mình chỉ tìm được nhiêu đây thôi. Thời gian quá gấp nên không thể lục lọi được nhiều "
Lục Chiêu Thuấn cầm lấy từ từ lôi ra xấp tài liệu và vài tấm hình chụp - " Đây là cậu lấy được từ chỗ cha cậu sao ? "
Anh đút tay vào túi quần khẽ đáp - " Phải, mình đã lén chui vào phòng cha để tìm được chứng cứ. Thật ra trước đây mình đã biết được chuyện này nhờ việc nghe lén cha mình và cha cậu nói chuyện, chỉ là không có chứng cứ xác thực thôi "
" Nói như vậy cha mình đã biết được chuyện này từ lâu " - Hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Tôn Khiết nheo mắt nhìn hắn, nhấn mạnh - " Là vào thời điểm hai ngày trước khi chủ tịch chết. Lúc đó anh hai cậu đang đi công tác ở nước ngoài "
" Vậy sau khi cha mình chết, luật sư Tôn đã giấu luôn chuyện này ? " - Đuôi lông mày anh tuấn chau lại.
Anh bất giác nhìn hắn không vui - " Cha mình không có sự lựa chọn nào khác. Phi vụ rửa tiền này của anh cậu không phải nhỏ, một đống dây nợ kết nối với nhau. Phía sau còn cả một đám quan chức cấp cao lẫn cảnh sát. Cha mình nói cho cùng cũng chỉ là một luật sư, ông ấy không thể liều mạng như vậy được. Vả lại anh hai cậu đã từng đến gặp cha mình, đem gia đình mình ra làm món đồ uy hiếp. Tuy cha mình không nói nhưng mình cũng đã nghe lén được việc này "
Lục Chiêu Thuấn siết nhẹ túi giấy trong tay, ánh nhìn mỗi lúc mỗi tối.
" Lục Chiêu Thuấn, cậu cũng biết nếu để chuyện này lộ ra ngoài Lục An sẽ phải hứng chịu một cơn cuồng phong lớn thế nào. Hơn nữa, Lục Hàm suy cho cùng vẫn là anh trai cậu. Mình mong cậu không làm chuyện gì gây nên sóng gió gia đình " - Tôn Khiết nhẹ nhàng nhắc nhở.
" Cậu yên tâm, mình sẽ không làm điều gì đi quá giới hạn. Dù gì Lục An cũng là công sức cả đời của cha, mình còn chưa muốn thấy nó sụp đổ " - Hắn chậm rãi đáp.
Bàn tay cất tài liệu vào trong túi, Lục Chiêu Thuấn liếc nhìn người đối diện - " Còn cô ta thì sao ? "
" Chiêu Thuấn, cậu nhất thiết phải làm như thế này sao ? " - Tôn Khiết không nhịn được mà nhướn mày.
Hắn nhờ anh điều tra anh trai mình và cả vị hôn thê tương lai của hắn. Rốt cuộc hắn muốn làm gì ?
Lục Chiêu Thuấn không trả lời câu hỏi của anh - " Cậu có điều tra ra được gì hay không ? "
Tôn Khiết mặc kệ thái độ của hắn tiếp tục hỏi - " Cậu làm điều này chỉ vì không muốn kết hôn với Trương Uyển Như thôi sao ? "
" Mình chỉ là vì muốn bà nội không cưới nhầm cháu dâu về nhà thôi " - Hắn nhạt nhẽo trả lời.
" Chứ không phải vì Thẩm Khả hay sao ? " - Anh thấp giọng dò hỏi.
Hắn im lặng, nhắm mắt rồi lại mở mắt. Đuôi mắt sắc lạnh lướt qua một tia u tối.
Tôn Khiết cũng nhạy cảm nắm bắt được điều đó, không muốn hỏi hắn thêm nhiều liền nói những gì mình biết.
" Vì thời gian quá gấp nên những bằng chứng cụ thể mình vẫn chưa tìm được. Mình chỉ có vài thông tin cho cậu, Trương Uyển Như đã từng bị bắt tại hộp đêm vì tội sử dụng loại thuốc cấm gây ảo giác và kích thích thần kinh. Sau đó thì cha cô ta đã dùng tiền của mình để chuyện này không lọt ra ngoài "
" Mình muốn cậu gấp rút tìm những bằng chứng đó, nếu là hình ảnh thì càng tốt " - Đôi mắt hẹp dài càng lúc càng tối hơn, lạnh lùng nói.
" Nhưng cậu cũng nên nhớ, Lục An và Trương thị sắp sửa sáp nhập với nhau. Lục lão phu nhân đã dùng cuộc hôn nhân này như một khế ước hợp tác làm ăn của hai nhà " - Anh không quên nhắc nhở hắn một câu.
Lục Chiêu Thuấn liếc mắt nhìn anh - " Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng Trương thị thực sự lớn mạnh như vẻ bề ngoài của nó sao ? "
" Sao cơ ? "
" Hôm nay cậu hỏi hơi nhiều rồi đấy Tôn Khiết " - Hắn lạnh giọng cắt ngang.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Tiết đầu tiên của buổi chiều kết thúc, Thẩm Khả liền ra ngoài đi vệ sinh rửa mặt. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy hắn. Đúng lúc đó chuông vào tiết vang lên.
Cô xoay người đi nhanh nhưng ngay lập tức đã bị ôm lại từ đằng sau.
" Tôi phải giải thích như thế nào thì em mới chịu hiểu cho tôi đây ? "
Thẩm Khả trong tay hắn vùng vẫy - " Buông ra, anh muốn bị thầy giám thị nhìn thấy sao ? Buông ra "
Cô không ngờ Lục Chiêu Thuấn lại nghe lời buông ra thật nhưng bất ngờ hơn nữa là hắn lại lôi cô đi chỗ khác.
" Anh làm gì vậy ? Sắp vào tiết rồi, tôi phải vào lớp " - Cô hằn học nói. Cô không dám giật tay ra vì bàn tay hắn đang bị thương, cô sợ sẽ khiến hắn đau.
Hắn mím môi im lặng lôi cô đi nhanh vào một phòng học bỏ hoang ở phía đằng sau. Thẩm Khả thường hay nghe người ta đồn ở đây có rất nhiều ma.
Lục Chiêu Thuấn đóng sập cửa lại, nhét cô vào vòng vây của hắn và cánh cửa.
" Tôi nhắc lại lần nữa, rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào mới chịu hiểu cho tôi ? "
Cô lạnh nhạt nói - " Anh chẳng có chuyện gì cần phải giải thích với tôi cả. Chúng ta chia tay rồi "
Hắn ánh mắt đang dần bén lửa, lớn giọng nói - " Tôi không cho phép ! Ai nói với em là tôi sẽ đồng ý buông tha cho em ? Em đừng quên ngay từ lúc bắt đầu em đã đồng ý là của tôi rồi. Bây giờ em có muốn hối hận cũng không kịp đâu ! "
" Thì sao chứ ? Anh không cho phép, tôi vẫn cứ muốn chia tay. Anh không có quyền gì cấm cản tôi cả. Chiêu Thuấn, vốn dĩ chúng ta cũng không thể tiếp tục nữa. Chúng ta không hợp nhau " - Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ngữ giọng mạnh mẽ.
Hắn giận dữ nhìn cô - " Vì sao ? Vì xuất thân của tôi sao ? Vì xuất thân của tôi nên khiến em cảm thấy áp lực sao ? Hay là vì do tôi sẽ đính hôn với Trương Uyển Như ? Thẩm Khả, em nghe tôi nói tôi sẽ không đính hôn với cô ta. Người tôi muốn là em ! "
Cô có chút ngạc nhiên. Thì ra hắn biết cô biết.
" Tôi không quan tâm anh là ai cũng không quan tâm anh sẽ kết hôn với ai. Bởi vì đối với tôi mà nói những điều đó không còn quan trọng nữa "
Hắn càng trở nên nóng nảy thì cô càng trở nên lạnh nhạt.
Không quan trọng nữa ? Hắn không còn quan trọng với cô nữa sao ?
Sự lạnh nhạt, sự xa lạ của cô chỉ khiến Lục Chiêu Thuấn càng lúc lại càng tức giận. Trong tim hắn như có một con dao đâm xuyên từ bên trong ra.
Hắn siết lấy hai bên bả vai cô, hung hăng nói - " Thẩm Khả, tôi không cho phép, tôi tuyệt đối không cho phép !!!... "
Tuyệt đối không cho phép trong lòng cô không có hắn. Không cho phép cô di chuyển tầm mắt của mình sang một ai khác. Càng không cho phép cô đẩy hắn rời xa trái tim mình.
Thân thể cao lớn cúi xuống bắt lấy môi cô. Ngậm lấy hai cánh môi mềm mại. Cuồng dã tiến vào trong quấy rối miệng cô. Thẩm Khả ngay lập tức sợ hãi giãy giụa, giơ tay đánh hắn nhưng Chiêu Thuấn càng ép xuống.
Bàn tay hắn luồn vào trong mái tóc mềm mại ôm lấy cần cổ bé nhỏ, ép cô phải đối diện với nụ hôn nóng như lửa đốt của hắn. Đôi môi mỏng ngậm cắn hai cánh hoa thật mạnh, hắn ngay lập tức chỉ muốn nuốt chửng môi cô vào trong miệng. Hơi thở nam tính bao vây không gian của cô chặt chẽ khiến Thẩm Khả khó nhọc hô hấp, hít vào cũng chỉ toàn mùi hương của hắn.
Hắn rất nhớ, rất nhớ cô. Đã bao lâu rồi hắn không còn nhìn thấy nụ cười trẻ thơ mà cô dành cho hắn. Đã bao lâu rồi hắn không còn được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của cô lúc chăm sóc hắn, lúc đút cho hắn ăn, lúc bôi thuốc cho hắn.
Hắn sắp phát điên rồi, Lục Chiêu Thuấn hắn thực sự sắp phát điên rồi. Là Thẩm Khả, chỉ một mình cô mới có thể quấy nhiễu tâm trí của hắn như thế này.
Thẩm Khả, em đã làm gì tôi ? Rốt cuộc đã làm gì tôi mà khiến tôi có thể cần em đến phát điên như thế này ?!
Cánh tay rắn chắc siết eo cô ngày một chặt, Thẩm Khả hô hấp gần như kiệt quệ nhưng hắn không hề màng tới. Mỗi lúc lại càng nhấn chìm cô xuống, sự mạnh mẽ của hắn không cho phép cô cự tuyệt. Lục Chiêu Thuấn quấn chặt môi cô, quấn chặt cơ thể cô như bức tường thép mạnh mẽ giam cô vào khoảng không gian của mình.
" Em có biết tôi thích em nhiều như thế nào không ? " - Giọng hắn khàn đục.
Cô bất giác rơi nước mắt. Lời nói của hắn khiến cô đau đớn vô cùng. Giờ phút này cô thực sự rất muốn thành thật hỏi : Nếu thích em vì sao anh còn cùng người phụ nữ khác lên giường ?
Nhưng lời nói bị nghẹn lại nơi cổ họng cô không có cách nào thoát ra được.
Hắn hơi thả cô ra, đau xót nhìn cô. Sau đó lại lao đến như một kẻ điên lên cơn nghiện. Tiếp tục cắn mút môi cô. Hơi thở người đàn ông xông thẳng vào khuôn miệng cô. Càn quét như vũ bão trên sa mạc. Hắn ghì lấy thân thể nhỏ bé, một sự khao khát vấy lên trong lòng hắn.
Thẩm Khả trở nên khó thở. Đầu óc có chút say sẩm. Tay chân dường như không còn sức lực.
Mãi một lúc sau, hắn mới buông cô ra. Thẩm Khả thở hổn hển, sức lực bị rút cạn kiệt. Hai chân không thể đứng vững chỉ có thể ngã vào lòng hắn. Có thể nhìn thấy hắn đã hôn cô điên cuồng thế nào.
Lục Chiêu Thuấn thuận tay ôm lấy thân thể nhỏ bé vào lòng. Cánh môi mỏng lướt trên trán cô.
" Thẩm Khả, từ nay về sau không được phép nhắc hai từ 'chia tay' nữa. Dù em có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không bao giờ buông tha cho em "
Cô cố gắng hít thở, cân bằng lại hô hấp của mình. Bên tai còn có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim hắn. Một lúc lâu sau, cô mới ngước mắt lên nhìn hắn - " Vậy thì khi nào anh bắt đầu chán tôi ? "
" Thẩm Khả... "
" Cho tôi một thời hạn. Cho tôi biết khi nào thì anh có thể buông tha cho tôi " - Cô nhượng bộ.
Hắn còn thích cô, còn muốn chơi đùa với con bướm xinh đẹp của mình. Vậy được, Thẩm Khả sẽ đáp ứng hắn. Chỉ cần cho cô một khoảng thời gian nhất định.
Đám mây đen bao trùm trên người hắn, ánh mắt lạnh đến cực điểm - " Em nghe cho rõ. Mãi mãi. Mãi mãi tôi cũng sẽ không buông tha cho em "
Dứt lời hắn cúi xuống chặn hết toàn bộ lời nói của cô. Hắn không muốn nghe, hắn không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Hắn sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế thêm nữa.
/45
|