Lục Minh vốn không để ý tới mỹ nữ Porsche, nàng ta là con gái nhà giàu, chỉ ăn với chơi không phải làm gì nên mỗi ngày đều tìm người khác mà trêu đùa. Lục Minh cũng không muốn tiếp nàng nhưng không tiếp cũng không được, cứ để nàng nhấn còi inh ỏi thế kia thì phỏng chừng hàng xóm chung quanh đều đã có ý kiến.
Hắn chạy ra, vốn muốn diện một vẻ mặt ông chủ cho nàng xem nhưng vừa thấy nụ cười đáng yêu của nàng cùng với khí chất yêu kiều của Mộng Ly khiến trái tim hắn mềm nhũn. Hắn nhìn Lâm Vũ Hàm cả người mặc bộ đồ tennis ngắn màu trắng, cùng cái váy ngắn, nàng đang đứng ở phía trước chiếc Porsche của nàng, cười nói: “Mọi người không phải là muốn cùng tôi đi đánh tennis sao? Nói cho mọi người biết tôi từ sau khi dễ dàng đánh bại Phí Thiên Vương thì cảm thấy vô cùng cô độc, nên đã rời khỏi giới tennis”.
Lâm Vũ Hàm cùng Mộng Ly khẽ che miệng nhỏ cười, hai mắt mở to nhìn Lục Minh, khẽ chớp chớp, ý bảo hắn tiếp tục lừa dối.
Lục Minh khoanh tay nhìn trời, cảm thán nói: “Tại Wimbledon Championship, ta đã từng được viết lại rằng: sắc bén, dũng mãnh vô cùng. Tại Wimbledon Championship có thể nói không đối thủ. Trước ba mươi tuổi sử dụng Tử Vi bảo vợt đã ngộ thương Phí Thiên Vương, sau khi vào thâm cốc có được Huyền thiết trọng vợt, công không đối thủ. Trước bốn mươi tuổi dùng vợt gỗ tung hoành thiên hạ, sau bốn mươi tuổi không còn câu nệ là vật gì, cỏ cây trúc thạch đều có thể dùng làm vợt, từ đó tịnh tu cho đến cảnh giới không vợt cũng như có vợt..
“Bốc phét giỏi lắm, bốc phét rất giỏi, chỉ lừa được trẻ con thôi!” Lâm Vũ Hàm vỗ tay hoan vô, rồi lại giơ ngón tay cái về phía Lục Minh.
“Nói được là rất tốt, chẳng qua chúng ta cũng không phải là đi đánh tennis, mà là đi đánh bóng. Anh không phải định nói cho chúng tôi biết anh đánh bóng bàn cũng có thể dễ dàng chiến thắng super Dan chứ?” Mộng Ly từ sau xe lấy ra một quả bóng bàn giơ lên, rồi lại nhìn Lục Minh xem hắn trả lời thế nào.
“Cô nói super Dan? Tôi chưa từng giao đấu với hắn! Nhưng trước khi tôi quy ẩn giang hồ thì từng chơi bóng bàn cùng các lão tăng trong tàng kinh các Thiếu Lâm Tự một lần. Mấy lão tăng này vô cùng lợi hại, nhưng vợt bóng bàn trong tay tôi không khác gì thần khí, tôi biến thành một Siêu nhân châu á, vậy mà vẫn không làm gì được lão, kịch chiến chín ngày mười đêm cuối cùng vẫn là hòa, nên không còn cách nào khác là rời khỏi giới bóng bàn” Lục Minh thở dài, phảng phất như vô cùng tiếc nuối vì trận hòa năm đó vậy.
“Lên xe rồi tiếp tục bốc phét, nếu như anh có thể thắng Mộng Ly tỷ tỷ mười lần tôi sẽ đồng ý cho anh một cơ hội, để anh mời tôi ăn cơm chiều!” Lâm Vũ Hàm bảo Lục Minh lên xe.
“Mời ăn cơm chiều không quan trọng, chỉ cần các cô trả tiền là được” Lục Minh vốn đang định trêu đùa hai tiếu mỹ nữ này tiếp nhưng lại nhìn thấy Niếp Thanh Lam đứng ở cạnh cửa, dấm chua đang bốc mùi nồng nặc thì vội vàng lắc đầu khoát tay nói: “Không được rồi, nhà tôi còn một sư tử hà đông, vì bảo toàn tính mạng của hai cô thì các cô mau rút đi, tôi cản lại ở phía sau! Nếu như tôi không may bị hi sinh thì các cô nhất định tại trước bia mộ tôi phải khắc một hàng chữ: Một dũng sĩ vĩ đại vì cứu vớt hai tiểu sinh mệnh mà anh dũng hi sinh vì nghĩa quên mình".
“Ừm, nếu như anh bất hạnh bỏ mình tôi sẽ khắc lên bia mộ anh mấy chữ: Một kẻ nhu nhược sợ vợ nên cự tuyệt đi chơi cùng hai người đẹp, sau đó hối hận mà chết! Niếp tỷ tỷ, Giai Giai tỷ tỷ trả lại chồng cho hai người, bái bai!” Lâm Vũ Hàm làm một cái mặt quỷ với Lục Minh rồi hướng về phía Niếp Thanh Lam cùng Giai Giai ở cửa vẫy tay, rồi lái Porsche đi mất.
“Hắn quả là một quái nhân” Lục Minh nghe thấy câu nói cuối cùng của Mộng Ly với Lâm Vũ Hàm trước khi đi mất.
“Sao vậy chồng, có tiểu mimi tìm tới mà không tiếp sao?” Niếp Thanh Lam mang theo một nụ cười hồ ly đi tới nhéo lỗ tai Lục Minh mà nói như không có gì, nhưng người mù cũng nhận ra là nàng đang ghen.
“Xém chút nữa, vợ yêu xuất hiện thật kịp thời!” Lục Minh nhất thời than số mạng không tốt.
“Ai là vợ của anh? Đừng hòng đắc ý! Niếp Thanh Lam nghe Lục Minh nói vậy thì cao hứng, nhưng ngoài miệng lại nói cứng. Khẽ nhéo lỗ tai hắn rồi lại vòng tay ôm lấy thắt lưng Lục Minh, cười cười lấy lòng: “Lần sau bạn học Lục Minh có muốn cua cô gái nhỏ bé nào thì em cam đoan sẽ không xuất hiện để ngăn cản anh đi cùng người ta đi đánh bóng bàn, mà sẽ thật ngoan ở nhà làm thức ăn đợi anh về!”
“Chờ thì cứ chờ, nhưng thức ăn thì đừng làm, lãng phí đồ ăn là không tốt” Lục Minh vừa nói vừa để mỹ nhân hồ ly đánh nhẹ vài cái.
“Em sẽ nằm ngoan ở trên giường làm đồ ăn cho anh luôn!” Niếp Thanh Lam ôm lấy cánh tay Lục Minh, cố ý cọ sát ngực mình vào tay Lục Minh. Da tay Lục Minh như có điện chạy qua, hơn nữa nàng còn khẽ thổi nhẹ vào bên tay hắn, thiếu chút nữa thì hòa tan Lục Minh thành nước.
“Cấm không được tán tỉnh nhau trước mặt người khác!” Cảnh Hàn mở cửa sổ, hừ lạnh một cái.
Ăn cơm tối xong, Lục Minh trở về phòng mình tiếp tục luyện công, chế thuốc, luyện trữ vật giới chỉ.
Thật thần kỳ khi mỹ nữ hồ ly Niếp Thanh Lam này chưa đến làm phiền hắn, còn về phần Cảnh Hàn sớm đã đi ra ngoài. Không biết tên gian thương nào của Lam Hải trở thành người xui xẻo tiếp theo “đón tiếp” nàng đại giá quang lâm đánh cắp trân bảo. Về phần Chúc Tiểu Diệp, trừ lúc ăn cơm thì hỏi Lục Minh vài câu về các phương diện tài liệu, còn đâu vẫn tiếp tục sao chép y thư của nàng.
Nhưng thật ra Giai Giai vẫn tiến phòng Lục Minh.
Cô gái nhỏ này vốn định tìm Lục Minh tâm sự, đối với thân nhân tâm lý nàng cũng có chút chờ mong.
Nhưng nàng lại nhìn thấy Lục Minh rất chăm chú chế thuốc, đối với người bình thường mà nói là chuyện cực kỳ khó cho nên nàng không hề làm phiền hắn, lại khẽ khàng đi ra ngoài. Lục Minh luyện khí suốt đêm cho tới tận năm giờ sáng, nguyên nhân chính là sự tiêu hao quá độ của tiên thiên chân khí nên tinh thần uể oải không chịu nổi đã lăn ra ngủ, không ăn cơm trưa. Giai Giai mở cửa phòng vài lần định gọi hắn nhưng lại thôi, cho nên hắn ngủ một mạch đến hai giờ chiều mới tỉnh lại. Trần lão mang một nhóm dược liệu tục mệnh thang mới đến, thì nàng mới nhẹ nhàng gọi hấn vài tiếng. Chờ khi Lục Minh còn chưa hoàn toàn mở mắt nàng đã dùng khăn lạnh lau mặt lau tay cho hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái, tinh thần sảng khoái.
“Tiểu Lục, cháu cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc chế thuốc mà ảnh hưởng tới thân thể. Cháu là hi vọng của mọi người, ngàn vạn lần đừng làm việc mệt quá!” Chẳng những cô gái nhỏ Giai Giai này mà cả Trần lão nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Minh cũng vô cùng đau lòng.
“Không có việc gì đâu, cháu nghe nói bệnh viện cần gấp tục mệnh dịch cho nên mới luyện thêm vài bình” Lục Minh ha ha cười.
Thật ra việc dùng tiên thiên chân khí tinh chế hơn trăm bình tục mệnh dịch cũng không phải là việc làm quá sức.
Tiên thiên chân khí của Lục Minh bị tiêu hao quá độ chủ yếu là bởi vì hắn liên tục luyện chế trữ vật giới chỉ. May mắn là trước đây hắn đã hấp thu được rất nhiều năng lượng của ngọc thạch nên số lượng tiên thiên chân khí hơn nhiều so với trước kia, nếu không sớm đã mệt chết rồi. Trần lão vẫn tưởng rằng Lục Minh dùng máu tươi làm thuốc dẫn mới có thể kích thích dược hiệu của tục mệnh dịch như thế, nên trong lòng vô cùng lo lắng Lục Minh bị mất máu nhiều quá.
Dược tài tuy cần nhưng mạng người còn quan trọng hơn.
Hơn nữa một điểm trọng yếu nhất chính là ngoài tiểu gia hỏa Lục Minh này không có máu của ai có công hiệu như thế. Nếu hắn vì nóng lòng muốn chế thuốc mà đi đời thì chả phải là tổn thất lớn cho thế gian này hay sao?
“Mặc kệ nói thế nào thì mấy ngày nay cháu cũng không nên tiếp tục chế thuốc, ta cùng sư huynh cũng không dám đưa thuốc cho cháu. Chúng ta không thể trở mắt nhìn cháu dùng mạng của mình làm thuốc dẫn được. Cháu cần nghỉ ngơi cho tốt, phải nghỉ ngơi thực sự, chuyện gì cũng không trọng yếu bằng sức khỏe của cháu” Trần lão trịnh trọng nói, dặn dò Lục Minh cẩn thận, lại sợ lời nói của mình có sức thuyết phục không đủ nên tiếp tục gọi điện đến Lý Thành Tể, để lão khuyên Lục Minh.
“Tiểu Lục, cháu cần phải nghe hai lão già chúng ta mà nghỉ ngơi cho tốt, chế thuốc cũng không được vội vã, ở đây có ta chủ trì giải phẫu nên sẽ không có vấn đề gì, trọng yếu nhất chính là thân thể của cháu. Cháu không làm sao là mọi người đều cảm thấy rất tốt rồi” Lý lão cũng khuyên một lượt, cho tới khi Lục Minh đáp ứng mới vui mừng mà cúp máy.
Kết quả là Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai ba người, thậm chí cả Chúc Tiểu Diệp cũng nghiêm cấm Lục Minh tiếp tục chế thuốc, yêu cầu hắn phải nghỉ ngơi cho tốt.
Các nàng luôn không quan tâm tới việc Lục Minh luyện chế thuốc nhưng sớm đã biết máu của hắn là bảo vật, trong Tục Mệnh Dịch mà không có máu của hắn thì vĩnh viễn không thành được Tục Mệnh Hoàn. Hiệu Quả tốt nhất chính là Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch và Lục Thần Hoàn Đồng Hoàn, toàn bộ các thứ đó đều có thêm thành phần là máu tươi của hắn. Nên từ đó có thể thấy được máu tươi của hắn có hiệu dụng vô cùng.
Đương nhiên các nàng cũng biết không chỉ như vậy, tỷ như Lục Minh khẳng định có bản lĩnh đặc thù nào đó.
Tựa như việc hắn rất dễ dàng có thể phân biệt ngọc thạch thật giả, một năng lực đặc thù giúp hắn có thể tinh chế dược dịch, có thể chính Lục Minh cũng không biết rõ y thuật thần kỳ.
Mặc dù Lục Minh không nói nhưng hắn cũng không hề cố tình che dấu quá trình chế thuốc, nên các nàng ngẫu nhiên có thể thấy qua một chút.
Đối với năng lực đặc thù của Lục Minh, Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đã sớm ăn ý với nhau, ngậm chặt miệng không nói gì.
Có câu: Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: lại có câu: Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Nên những người có bản lãnh rất dễ khiến người khác đố kỵ, dễ dàng dẫn đến mối họa. Nếu lộ ra bổn sự vượt quá người thường thì chắc chắn sẽ oanh động cả thế giới, đến lúc đó những kẻ cường đạo bụng dạ khó lường sẽ dốc toàn bộ lực lượng. Sợ rằng cuộc sống vui vẻ như bây giờ sẽ không còn tồn tại nữa.
“Giai Giai, đem người này về giường, ra lệnh cho hắn ngủ luôn. Nếu hắn có dũng khí tập buổi đêm thì chúng ta sẽ đem hắn trói lại phơi nắng trên nóc nhà” Niếp Thanh Lam thật ra rất muốn rủ mọi người đi bơi, bởi vì khi đó có thể danh chính ngôn thuận dùng hình thể mà hấp dẫn hắn.
Chẳng qua nàng thầm nghĩ, nếu như người này ở đó nhìn thấy nơi nơi đều là “nàng tiên cá” thì chắc chắn sẽ lại nổi sắc tâm, khí huyết bốc cao thì không phải là thân thể càng bị ảnh hưởng sao.
Cuối cùng đành nhịn xuống, ngược lại còn giả bộ cọp cái hung hãn đuổi hắn đi nghỉ ngơi.
Hay là hai ông lão kia nói đúng, thân thể là tối quan trọng, chỉ cần thân thể người này khỏe mạnh thì lúc nào cũng có thể đi bơi. Không chỉ Niếp Thanh Lam nghĩ vậy mà còn có cả Cảnh Hàn, lần đầu tiên buổi đêm nàng không hành động, vì còn ngồi bên giường Lục Minh đọc sách, giám thị hắn.
Gia Giai rất mềm lòng, nên khẳng định không chịu được cái khuôn mặt toe toét cười cùng mấy lời hồ ngôn sảo ngữ của hắn, nên không chừng còn len lén mở cho hắn một con đường.
Cảnh Hàn cầm ghế đến đầu giường rồi ngồi xuống, Lục Minh không có biện pháp gì đành phải trùm trăn mà ngủ thật ngon. Dù sao cũng đã rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Trong mơ, Lục Minh cảm thấy có vài cô gái cứ ẩn ẩn hiện hiện bên người hắn, Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, Giai Giai thay phiên nhau xuất hiện, rồi lại biến mất. Lục Minh cảm giác từng người một cúi xuống thơm hắn một cái, ánh mắt nhìn hắn đầy nhu tình, quả thực không thể nói lên lời.
Hắn không biết, buổi tối ba cô gái này đích xác có đến, chẳng những ôn nhu nhìn hắn mà còn cẩn thận để tay chân hắn vào trong chăn, rồi kéo cao chăn, chỉnh lại gối. Ngay cả Chúc Tiểu Diệp bình thường không đặt chân tới phòng Lục Minh cũng tới, còn ngồi bên giường Lục Minh một lát.
“Này tiểu tử thối, vẫn còn ngủ à? Trời ạ, mau dậy đi, lão nương điên lên mất, ngươi rốt cuộc tìm bao nhiêu người đến Phương Phỉ Viên?”
Hoắc Vấn Dong gọi điện đến đánh thức Lục Minh, bây giờ đã là chín giờ sáng.
Lục Minh còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vẫn đang mơ hồ, hỏi ngược lại: “Tôi tìm ba bốn trăm người, không hề vượt qua năm trăm người. Sao vậy, số người tăng quá sao? Hiện tại đến bao nhiêu người?”
“Mấy người đi tiếp đống bạn này của ngươi còn chưa có về này, nhưng bây giờ tại Phương Phỉ Uyển cũng đã vượt quá một ngàn người, mà lượng người vẫn đang không ngừng đến. Lại có người chính tôi cũng không biết là ai, tôi điên đầu lên mất, còn mau đến làm cho bọn họ dừng lại đi!” Hoắc Vấn Dong nói chuyện khó khăn, dường như đang chen lấn, chẳng biết lại đang nói cùng ai: “Đừng thúc dục, tôi đang trò chuyện cùng tiểu từ thối, trời mới biết hắn đang làm cái gì. Lục Minh, bây giờ tại Phương Phỉ Uyển toàn người là người, đừng nói là ngồi, ngay cả đi cũng khó, ngươi mau đến xử lý đi!”
“Chờ tôi xử lý?” Lục Minh nghe thấy liền rùng mình.
Hắn chạy ra, vốn muốn diện một vẻ mặt ông chủ cho nàng xem nhưng vừa thấy nụ cười đáng yêu của nàng cùng với khí chất yêu kiều của Mộng Ly khiến trái tim hắn mềm nhũn. Hắn nhìn Lâm Vũ Hàm cả người mặc bộ đồ tennis ngắn màu trắng, cùng cái váy ngắn, nàng đang đứng ở phía trước chiếc Porsche của nàng, cười nói: “Mọi người không phải là muốn cùng tôi đi đánh tennis sao? Nói cho mọi người biết tôi từ sau khi dễ dàng đánh bại Phí Thiên Vương thì cảm thấy vô cùng cô độc, nên đã rời khỏi giới tennis”.
Lâm Vũ Hàm cùng Mộng Ly khẽ che miệng nhỏ cười, hai mắt mở to nhìn Lục Minh, khẽ chớp chớp, ý bảo hắn tiếp tục lừa dối.
Lục Minh khoanh tay nhìn trời, cảm thán nói: “Tại Wimbledon Championship, ta đã từng được viết lại rằng: sắc bén, dũng mãnh vô cùng. Tại Wimbledon Championship có thể nói không đối thủ. Trước ba mươi tuổi sử dụng Tử Vi bảo vợt đã ngộ thương Phí Thiên Vương, sau khi vào thâm cốc có được Huyền thiết trọng vợt, công không đối thủ. Trước bốn mươi tuổi dùng vợt gỗ tung hoành thiên hạ, sau bốn mươi tuổi không còn câu nệ là vật gì, cỏ cây trúc thạch đều có thể dùng làm vợt, từ đó tịnh tu cho đến cảnh giới không vợt cũng như có vợt..
“Bốc phét giỏi lắm, bốc phét rất giỏi, chỉ lừa được trẻ con thôi!” Lâm Vũ Hàm vỗ tay hoan vô, rồi lại giơ ngón tay cái về phía Lục Minh.
“Nói được là rất tốt, chẳng qua chúng ta cũng không phải là đi đánh tennis, mà là đi đánh bóng. Anh không phải định nói cho chúng tôi biết anh đánh bóng bàn cũng có thể dễ dàng chiến thắng super Dan chứ?” Mộng Ly từ sau xe lấy ra một quả bóng bàn giơ lên, rồi lại nhìn Lục Minh xem hắn trả lời thế nào.
“Cô nói super Dan? Tôi chưa từng giao đấu với hắn! Nhưng trước khi tôi quy ẩn giang hồ thì từng chơi bóng bàn cùng các lão tăng trong tàng kinh các Thiếu Lâm Tự một lần. Mấy lão tăng này vô cùng lợi hại, nhưng vợt bóng bàn trong tay tôi không khác gì thần khí, tôi biến thành một Siêu nhân châu á, vậy mà vẫn không làm gì được lão, kịch chiến chín ngày mười đêm cuối cùng vẫn là hòa, nên không còn cách nào khác là rời khỏi giới bóng bàn” Lục Minh thở dài, phảng phất như vô cùng tiếc nuối vì trận hòa năm đó vậy.
“Lên xe rồi tiếp tục bốc phét, nếu như anh có thể thắng Mộng Ly tỷ tỷ mười lần tôi sẽ đồng ý cho anh một cơ hội, để anh mời tôi ăn cơm chiều!” Lâm Vũ Hàm bảo Lục Minh lên xe.
“Mời ăn cơm chiều không quan trọng, chỉ cần các cô trả tiền là được” Lục Minh vốn đang định trêu đùa hai tiếu mỹ nữ này tiếp nhưng lại nhìn thấy Niếp Thanh Lam đứng ở cạnh cửa, dấm chua đang bốc mùi nồng nặc thì vội vàng lắc đầu khoát tay nói: “Không được rồi, nhà tôi còn một sư tử hà đông, vì bảo toàn tính mạng của hai cô thì các cô mau rút đi, tôi cản lại ở phía sau! Nếu như tôi không may bị hi sinh thì các cô nhất định tại trước bia mộ tôi phải khắc một hàng chữ: Một dũng sĩ vĩ đại vì cứu vớt hai tiểu sinh mệnh mà anh dũng hi sinh vì nghĩa quên mình".
“Ừm, nếu như anh bất hạnh bỏ mình tôi sẽ khắc lên bia mộ anh mấy chữ: Một kẻ nhu nhược sợ vợ nên cự tuyệt đi chơi cùng hai người đẹp, sau đó hối hận mà chết! Niếp tỷ tỷ, Giai Giai tỷ tỷ trả lại chồng cho hai người, bái bai!” Lâm Vũ Hàm làm một cái mặt quỷ với Lục Minh rồi hướng về phía Niếp Thanh Lam cùng Giai Giai ở cửa vẫy tay, rồi lái Porsche đi mất.
“Hắn quả là một quái nhân” Lục Minh nghe thấy câu nói cuối cùng của Mộng Ly với Lâm Vũ Hàm trước khi đi mất.
“Sao vậy chồng, có tiểu mimi tìm tới mà không tiếp sao?” Niếp Thanh Lam mang theo một nụ cười hồ ly đi tới nhéo lỗ tai Lục Minh mà nói như không có gì, nhưng người mù cũng nhận ra là nàng đang ghen.
“Xém chút nữa, vợ yêu xuất hiện thật kịp thời!” Lục Minh nhất thời than số mạng không tốt.
“Ai là vợ của anh? Đừng hòng đắc ý! Niếp Thanh Lam nghe Lục Minh nói vậy thì cao hứng, nhưng ngoài miệng lại nói cứng. Khẽ nhéo lỗ tai hắn rồi lại vòng tay ôm lấy thắt lưng Lục Minh, cười cười lấy lòng: “Lần sau bạn học Lục Minh có muốn cua cô gái nhỏ bé nào thì em cam đoan sẽ không xuất hiện để ngăn cản anh đi cùng người ta đi đánh bóng bàn, mà sẽ thật ngoan ở nhà làm thức ăn đợi anh về!”
“Chờ thì cứ chờ, nhưng thức ăn thì đừng làm, lãng phí đồ ăn là không tốt” Lục Minh vừa nói vừa để mỹ nhân hồ ly đánh nhẹ vài cái.
“Em sẽ nằm ngoan ở trên giường làm đồ ăn cho anh luôn!” Niếp Thanh Lam ôm lấy cánh tay Lục Minh, cố ý cọ sát ngực mình vào tay Lục Minh. Da tay Lục Minh như có điện chạy qua, hơn nữa nàng còn khẽ thổi nhẹ vào bên tay hắn, thiếu chút nữa thì hòa tan Lục Minh thành nước.
“Cấm không được tán tỉnh nhau trước mặt người khác!” Cảnh Hàn mở cửa sổ, hừ lạnh một cái.
Ăn cơm tối xong, Lục Minh trở về phòng mình tiếp tục luyện công, chế thuốc, luyện trữ vật giới chỉ.
Thật thần kỳ khi mỹ nữ hồ ly Niếp Thanh Lam này chưa đến làm phiền hắn, còn về phần Cảnh Hàn sớm đã đi ra ngoài. Không biết tên gian thương nào của Lam Hải trở thành người xui xẻo tiếp theo “đón tiếp” nàng đại giá quang lâm đánh cắp trân bảo. Về phần Chúc Tiểu Diệp, trừ lúc ăn cơm thì hỏi Lục Minh vài câu về các phương diện tài liệu, còn đâu vẫn tiếp tục sao chép y thư của nàng.
Nhưng thật ra Giai Giai vẫn tiến phòng Lục Minh.
Cô gái nhỏ này vốn định tìm Lục Minh tâm sự, đối với thân nhân tâm lý nàng cũng có chút chờ mong.
Nhưng nàng lại nhìn thấy Lục Minh rất chăm chú chế thuốc, đối với người bình thường mà nói là chuyện cực kỳ khó cho nên nàng không hề làm phiền hắn, lại khẽ khàng đi ra ngoài. Lục Minh luyện khí suốt đêm cho tới tận năm giờ sáng, nguyên nhân chính là sự tiêu hao quá độ của tiên thiên chân khí nên tinh thần uể oải không chịu nổi đã lăn ra ngủ, không ăn cơm trưa. Giai Giai mở cửa phòng vài lần định gọi hắn nhưng lại thôi, cho nên hắn ngủ một mạch đến hai giờ chiều mới tỉnh lại. Trần lão mang một nhóm dược liệu tục mệnh thang mới đến, thì nàng mới nhẹ nhàng gọi hấn vài tiếng. Chờ khi Lục Minh còn chưa hoàn toàn mở mắt nàng đã dùng khăn lạnh lau mặt lau tay cho hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái, tinh thần sảng khoái.
“Tiểu Lục, cháu cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc chế thuốc mà ảnh hưởng tới thân thể. Cháu là hi vọng của mọi người, ngàn vạn lần đừng làm việc mệt quá!” Chẳng những cô gái nhỏ Giai Giai này mà cả Trần lão nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Minh cũng vô cùng đau lòng.
“Không có việc gì đâu, cháu nghe nói bệnh viện cần gấp tục mệnh dịch cho nên mới luyện thêm vài bình” Lục Minh ha ha cười.
Thật ra việc dùng tiên thiên chân khí tinh chế hơn trăm bình tục mệnh dịch cũng không phải là việc làm quá sức.
Tiên thiên chân khí của Lục Minh bị tiêu hao quá độ chủ yếu là bởi vì hắn liên tục luyện chế trữ vật giới chỉ. May mắn là trước đây hắn đã hấp thu được rất nhiều năng lượng của ngọc thạch nên số lượng tiên thiên chân khí hơn nhiều so với trước kia, nếu không sớm đã mệt chết rồi. Trần lão vẫn tưởng rằng Lục Minh dùng máu tươi làm thuốc dẫn mới có thể kích thích dược hiệu của tục mệnh dịch như thế, nên trong lòng vô cùng lo lắng Lục Minh bị mất máu nhiều quá.
Dược tài tuy cần nhưng mạng người còn quan trọng hơn.
Hơn nữa một điểm trọng yếu nhất chính là ngoài tiểu gia hỏa Lục Minh này không có máu của ai có công hiệu như thế. Nếu hắn vì nóng lòng muốn chế thuốc mà đi đời thì chả phải là tổn thất lớn cho thế gian này hay sao?
“Mặc kệ nói thế nào thì mấy ngày nay cháu cũng không nên tiếp tục chế thuốc, ta cùng sư huynh cũng không dám đưa thuốc cho cháu. Chúng ta không thể trở mắt nhìn cháu dùng mạng của mình làm thuốc dẫn được. Cháu cần nghỉ ngơi cho tốt, phải nghỉ ngơi thực sự, chuyện gì cũng không trọng yếu bằng sức khỏe của cháu” Trần lão trịnh trọng nói, dặn dò Lục Minh cẩn thận, lại sợ lời nói của mình có sức thuyết phục không đủ nên tiếp tục gọi điện đến Lý Thành Tể, để lão khuyên Lục Minh.
“Tiểu Lục, cháu cần phải nghe hai lão già chúng ta mà nghỉ ngơi cho tốt, chế thuốc cũng không được vội vã, ở đây có ta chủ trì giải phẫu nên sẽ không có vấn đề gì, trọng yếu nhất chính là thân thể của cháu. Cháu không làm sao là mọi người đều cảm thấy rất tốt rồi” Lý lão cũng khuyên một lượt, cho tới khi Lục Minh đáp ứng mới vui mừng mà cúp máy.
Kết quả là Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai ba người, thậm chí cả Chúc Tiểu Diệp cũng nghiêm cấm Lục Minh tiếp tục chế thuốc, yêu cầu hắn phải nghỉ ngơi cho tốt.
Các nàng luôn không quan tâm tới việc Lục Minh luyện chế thuốc nhưng sớm đã biết máu của hắn là bảo vật, trong Tục Mệnh Dịch mà không có máu của hắn thì vĩnh viễn không thành được Tục Mệnh Hoàn. Hiệu Quả tốt nhất chính là Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch và Lục Thần Hoàn Đồng Hoàn, toàn bộ các thứ đó đều có thêm thành phần là máu tươi của hắn. Nên từ đó có thể thấy được máu tươi của hắn có hiệu dụng vô cùng.
Đương nhiên các nàng cũng biết không chỉ như vậy, tỷ như Lục Minh khẳng định có bản lĩnh đặc thù nào đó.
Tựa như việc hắn rất dễ dàng có thể phân biệt ngọc thạch thật giả, một năng lực đặc thù giúp hắn có thể tinh chế dược dịch, có thể chính Lục Minh cũng không biết rõ y thuật thần kỳ.
Mặc dù Lục Minh không nói nhưng hắn cũng không hề cố tình che dấu quá trình chế thuốc, nên các nàng ngẫu nhiên có thể thấy qua một chút.
Đối với năng lực đặc thù của Lục Minh, Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đã sớm ăn ý với nhau, ngậm chặt miệng không nói gì.
Có câu: Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: lại có câu: Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Nên những người có bản lãnh rất dễ khiến người khác đố kỵ, dễ dàng dẫn đến mối họa. Nếu lộ ra bổn sự vượt quá người thường thì chắc chắn sẽ oanh động cả thế giới, đến lúc đó những kẻ cường đạo bụng dạ khó lường sẽ dốc toàn bộ lực lượng. Sợ rằng cuộc sống vui vẻ như bây giờ sẽ không còn tồn tại nữa.
“Giai Giai, đem người này về giường, ra lệnh cho hắn ngủ luôn. Nếu hắn có dũng khí tập buổi đêm thì chúng ta sẽ đem hắn trói lại phơi nắng trên nóc nhà” Niếp Thanh Lam thật ra rất muốn rủ mọi người đi bơi, bởi vì khi đó có thể danh chính ngôn thuận dùng hình thể mà hấp dẫn hắn.
Chẳng qua nàng thầm nghĩ, nếu như người này ở đó nhìn thấy nơi nơi đều là “nàng tiên cá” thì chắc chắn sẽ lại nổi sắc tâm, khí huyết bốc cao thì không phải là thân thể càng bị ảnh hưởng sao.
Cuối cùng đành nhịn xuống, ngược lại còn giả bộ cọp cái hung hãn đuổi hắn đi nghỉ ngơi.
Hay là hai ông lão kia nói đúng, thân thể là tối quan trọng, chỉ cần thân thể người này khỏe mạnh thì lúc nào cũng có thể đi bơi. Không chỉ Niếp Thanh Lam nghĩ vậy mà còn có cả Cảnh Hàn, lần đầu tiên buổi đêm nàng không hành động, vì còn ngồi bên giường Lục Minh đọc sách, giám thị hắn.
Gia Giai rất mềm lòng, nên khẳng định không chịu được cái khuôn mặt toe toét cười cùng mấy lời hồ ngôn sảo ngữ của hắn, nên không chừng còn len lén mở cho hắn một con đường.
Cảnh Hàn cầm ghế đến đầu giường rồi ngồi xuống, Lục Minh không có biện pháp gì đành phải trùm trăn mà ngủ thật ngon. Dù sao cũng đã rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Trong mơ, Lục Minh cảm thấy có vài cô gái cứ ẩn ẩn hiện hiện bên người hắn, Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, Giai Giai thay phiên nhau xuất hiện, rồi lại biến mất. Lục Minh cảm giác từng người một cúi xuống thơm hắn một cái, ánh mắt nhìn hắn đầy nhu tình, quả thực không thể nói lên lời.
Hắn không biết, buổi tối ba cô gái này đích xác có đến, chẳng những ôn nhu nhìn hắn mà còn cẩn thận để tay chân hắn vào trong chăn, rồi kéo cao chăn, chỉnh lại gối. Ngay cả Chúc Tiểu Diệp bình thường không đặt chân tới phòng Lục Minh cũng tới, còn ngồi bên giường Lục Minh một lát.
“Này tiểu tử thối, vẫn còn ngủ à? Trời ạ, mau dậy đi, lão nương điên lên mất, ngươi rốt cuộc tìm bao nhiêu người đến Phương Phỉ Viên?”
Hoắc Vấn Dong gọi điện đến đánh thức Lục Minh, bây giờ đã là chín giờ sáng.
Lục Minh còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vẫn đang mơ hồ, hỏi ngược lại: “Tôi tìm ba bốn trăm người, không hề vượt qua năm trăm người. Sao vậy, số người tăng quá sao? Hiện tại đến bao nhiêu người?”
“Mấy người đi tiếp đống bạn này của ngươi còn chưa có về này, nhưng bây giờ tại Phương Phỉ Uyển cũng đã vượt quá một ngàn người, mà lượng người vẫn đang không ngừng đến. Lại có người chính tôi cũng không biết là ai, tôi điên đầu lên mất, còn mau đến làm cho bọn họ dừng lại đi!” Hoắc Vấn Dong nói chuyện khó khăn, dường như đang chen lấn, chẳng biết lại đang nói cùng ai: “Đừng thúc dục, tôi đang trò chuyện cùng tiểu từ thối, trời mới biết hắn đang làm cái gì. Lục Minh, bây giờ tại Phương Phỉ Uyển toàn người là người, đừng nói là ngồi, ngay cả đi cũng khó, ngươi mau đến xử lý đi!”
“Chờ tôi xử lý?” Lục Minh nghe thấy liền rùng mình.
/830
|