Mọi người, tất cả từ ngoài bãi đỗ xe cho đến vào trong người ngồi người đứng, mọi người túm năm tụm ba bàn tán. Đàn ông mặc tây trang đi giày da thì đang đứng trao đổi danh thiếp, một người trên tay có hình xăm vẫn đang ngồi uống bia, cho dù có đồ ăn gì hắn cũng không quan tâm.
Những hàng xe hơi xếp nối tiếp nhau dài giằng dặc ở bên ngoài đường, có lẽ phải đến cả nửa con đường nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng cảnh sát.
Bởi vì tại địa phương thu hút ánh mắt nhất đang có mười mấy xe cảnh sát, đây toàn là xe việt dã của Niếp Thanh Lam và tiểu đội Huyết Nhận. Còn có hơn mười đầu xe của cảnh sát. Lục Minh còn chưa đi vào cửa lên phát hiện Niếp Thanh Lam đang tươi cười trả lời phỏng vấn: “Nhà hàng của một người bạn khai trương, chúng tôi chỉ tới chúc mừng thôi. Còn về các vấn đề về án kiện thì mọi người có thể hỏi đội trưởng La Cương, Thị Cục cũng có lãnh đạo ở đây, tôi còn phải đi chào hỏi bằng hữu, xin lỗi”.
Niếp Thanh Lam đương nhiên nhìn thấy Lục Minh đi vào, nhưng nàng chỉ cười rồi xoay người tìm người khác nói chuyện phiếm, giả bộ không nhìn thấy bộ dạng của Lục Minh.
Vô số phóng viên đang cầm các micro lớn nhỏ đưa về phía La Cương, La Cương cũng “không nghĩa khí” chỉ tay về phía xa: “Nhìn bên kia, đó chính là Lý lão ở bệnh viện Thành Tế, cả Lam Hải đều biết danh ông ấy, mọi người hãy đến đấy phỏng vấn ông ấy đi, tôi tới đây chỉ uống rượu thôi”.
“Lý lão, Lý lão... Các phóng viên lại ào ào đổ về phía đó, bọn họ phát hiện trong biển người này có một nhóm bác sĩ, đứng ở giữa chính là hai lão nhân đều là nhân vật cấp tông sư tại Lam Hải.
“Chúng tôi không có gì nói, hôm anh có anh bạn nhỏ khai trương cửa hàng. Thấy hắn rất lo lắng không có người nên mang mấy người đến đây để ngồi cho đủ. Mọi người đi phỏng vấn đạo diễn Trương cùng mấy ngôi sao lớn đi, nếu không cũng có thể đi phỏng vấn Vương Đổng cùng mấy người bạn trong giới làm ăn của họ đi. Hai lão già chúng tôi chỉ toàn xương chứ có gì để nói đâu” Lý Thành Tế lão nhân cười ha hả, đuổi các phóng viên tò mò đi.
Bọn họ rất nóng lòng muốn biết nhà hàng này do ai mở, lại có thể khiến nhiều người đến chúc mừng như thế.
Khắp nơi đều có người quen, Lục Minh chuẩn bị lặng lẽ chuồn vào trong thì ở sau lưng vang lên tiếng gọi: “Chú, chú đến đây làm gì?”
Quay đầu lại nhìn thấy chính là Giang Tiểu Lệ cùng hơn mười người bạn học.
Lục Minh rất kỳ quái, tại sao lại gặp các nàng ở đây. Giang Tiểu Lệ này nói cuối tuần sẽ cùng các bạn tới thành phố máy tính để xem máy tính. Không nghĩ tới, vừa thấy Lục Minh cho nên mọi người đều chạy tới. Lục Minh nhìn thấy tất cả mấy đứa bé này đều dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn hắn, đặc biệt là tiểu mimi gan lớn còn muốn Lục Minh ký tên cho nàng ta.
“Vào đi, tôi sẽ mời mọi người ăn miễn phí bữa tiệc lớn này, nhớ kĩ đừng nói lung tung... chị Hoa chị Hoa đem mấy tiểu quỷ này vào trong, tìm chỗ an bài cho họ” Lục Minh ngoắc tay lấy mấy chai nước suối phân phát cho mọi người, gọi chị Hoa lại dẫn đám tiểu quỷ này vào.
“Oa, thật là nhiều người, Lục Minh, tôi xem lúc trước chúng ta còn lo lắng người đến không đủ, nhưng bây giờ nhìn lại thì muốn tìm một chỗ đứng cũng không dễ dàng!” Trương Phong, Thạch Hoa, Lỗ Tử Cường dẫn theo mấy mimi đến đây, tất cả đều là đám người ở Xuân Phong Đắc Ý Lâu mà Lục Minh quen biết, mỗi người bảy miệng tám lời khiến Lục Minh không thể nói đâu cho xuể.
“Mọi người là bạn học của Lục Minh? Đi theo chị. Bây giờ hơn một ngàn một trăm người đang cần hắn chủ trì, lát nữa mới đến phiên các người, nam thì mang giúp ta chút nước suối này, thận hư thì coi như xong!” Chị Hoa mở miệng nói, mỗi một gã đàn ông đều xắn tay áo, ai cũng không muốn thừa nhận mình là kẻ thận hư.
“Chúng ta đi, mấy công việc nặng nề này là sở trường của chúng ta!”
Một đại đội mặc trang phục bảo an của Phong Đan Bạch Lộ, dưới sự dẫn đầu của đội trưởng bảo an và quản lý Chung đều đã đến đây, miệng hét to chạy vào trong hỗ trợ.
Tên gia hỏa có hình xăm trên tay cũng buông bia xuống, cũng hỗ trợ làm việc.
Mọi người không biết nhau, khó tránh khỏi tò mò, vì vậy khi nói chuyện với nhau, có người hỏi Trương Thừa: “Vị đại ca này là ai?”
“Ta, ta làm việc tại phòng giết mổ, còn người anh em?” Đồ tể Trương Thừa hỏi ngược lại nam tử mặt góc cạnh này một chút: “Chúng ta làm gì có công việc gì, chỉ là đi thu phí bảo vệ để kiếm chút tiền nhưng bây giờ cảnh sát nghiêm quá, cuộc sống của chúng ta rất khổ sở!”
“Anh, anh là...” Trương Thừa nghe thấy mà đổ mồ hôi, thì ra mình đang nói chuyện với một gã xã hội đen.
“Trần cảnh quan, huynh đệ của tôi tháng này mới trộm có ba cái túi, các anh đến khi nào thì thả hắn ra? Tiểu tử này không có ở đây, chúng tôi không có người bồi tiếp đánh bài, cuộc sống vô vị lắm. Anh cũng biết nếu cuộc sống vô vị thì sẽ nảy sinh ra chuyện trộm gà trộm chó, nhàn cư vi bất thiện mà” Lại có một người cánh tay săm hình con rết dáng người gầy đang cười hì hì hỏi mấy cảnh sát đang khiêng nước suối. Nghe được lời này thì thiếu chút nữa là ngã, làm kẻ trộm mà cũng quang minh chính đại quá, Lam Hải có tất cả bao nhiêu kẻ ăn trộm, tất cả mọi người biết, nhưng chưa từng nhìn thấy có tên ăn trộm nào dám đi hỏi cảnh sát bao giờ thả người.
“Mẹ kiếp, nếu hôm nay La Đội nói thả người thì lão tử còn muốn đem ngươi nhốt vào trong trại luôn!” Trần cảnh nghe vậy thì vô cùng căm tức.
“Ta trộm túi của ngươi nhưng ngươi lại không phát hiện, không có chứng cứ ngươi bắt ta cùng lắm là hai ngày. Hai ngày thì làm được gì? Chẳng phải là càng làm lãng phí lương thực của quốc gia sao? Hơn nữa, lần trước cái cô nàng câu dẫn ta, không phải là ta cưỡng gian nàng, nếu như là ta cưỡng gian nàng thì nàng làm sao lại có cao trào được. Hơn nữa ngày hôm sau lại còn gọi điện thoại mời ta đi uống rượu! nàng lúc ấy gọi điện báo cảnh sát chẳng qua là nàng ta muốn uy hiếp bạn trai, lần trước thật sự là hiểu nhầm! ta đã hai tuần không đi trộm đồ rồi, còn đang định sửa mình đây” Gã gầy gò có xăm con rết trên tay đi qua cạnh người Lục Minh, đem một chút tiền đưa hắn, nhẹ giọng nói: “Lục thiếu, tôi nhặt được một cái ví tiền!”
“Nhặt được một cái ví tiền?” Lục Minh nghe thấy phì cười.
“Cái tên răng vàng béo ị ở đằng sau đã ít tiền lại còn học đòi làm phú ông, quả thực không chịu nổi!” Gã gầy gò này vô cùng tức giận.
“Khó trách hắn bị rơi mất ví tiền, bất quá hôm nay ta bao cả nơi này, mọi người phải thật vui vẻ. Ngươi đừng nhặt bao tiền lung tung nữa, nếu không sẽ có người vứt ngươi xuống biển Lam Hải chơi với tôm cá đấy hiểu chưa?” Lục Minh cười to, vỗ vỗ lên bả vai gã gầy gò.
“Là tôi ngứa tay, quơ một cái sẽ tốt ngay thôi... úi cha!” Gã gầy cười ha hả, phía sau có một gã bực mình đá cho hắn một đá, đúng là Đại Đầu cùng ngày nhận được phí bảo vệ.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn. Long ca Báo ca mặc dù định đến nhưng thấy có chút bất tiện nên bảo tôi đến đây làm đại biểu” Đi phía sau Đại đầu chính là đám người Thủy thúc cùng Bưu ca. Một đoàn đều là xã hội đen của Đại Hồng Môn, bọn họ không biết nơi nào nghe được phong thanh biết được Lục Minh mở nhà hàng nên tới đây chúc mừng. Một chiếc Porsche chạy lại đây khẽ dừng lại, Lâm Vũ Hàm cùng Mộng Ly xuống xe, các nàng nhìn thấy Lục Minh thì vô cùng cao hứng, chạy tới: “Quái nhân, chúng ta tìm anh mãi, Ôn Hinh phu nhân nói anh ở nơi này, có phải là được ăn tiệc miễn phí không? Chúng ta cũng đến cổ vũ đi. Ồ, người này, trông mặt rất quen, đại thúc chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
“Không có, ta không phải người nơi này” Đảng đâm xe dưới tay Bưu ca lúc trước định gạt tiền cô gái đơn thuần này, không ngờ tới là lại gặp Lục Minh lúc đó. Không nghĩ rằng lâu như vậy mà nàng vẫn nhận ra mình được.
“Đi đi đi, các ngươi đừng có đứng chắn ở cửa, mau tránh ra!” Tiểu Hoa không khách khí đuổi cả một đám có cả lão đại xã hội đen.
“Chúng ta xem một chút là ai tới mà ép bức như vậy, này các huynh đệ, chúng ta vào bên trong uống rượu đi!”Đám người Đại Đầu, Bưu ca lập tức tiến vào trong đám người, bởi vì bên kia đường có vài xe quân chở quân, hơn trăm binh lính mặc quân phục chỉnh tề, động tác đồng nhất đang đứng dưới đất. Có một đại hán trông có vẻ lười biếng trên mặt có vết sẹo lớn đang đi tới, trong miệng hắn có lẩm bẩm nhưng không ai để ý tới, chỉ là đi qua trước mặt Lục Minh khẽ vỗ bờ vai hắn: “Tiểu tử, mời uống rượu miễn phí mà lại không kêu Hình thúc, tiểu tử ngươi lâu không bị đánh đòn có phải không! Lão tử bây giờ rất tức giận, nếu không uống rượu cho thống khoái thì lão tử sẽ không đi, rượu ở đâu?”
“Lão cai!” La Cương đội trưởng ở Lam Hải này tuyệt đối là một tồn tại đỉnh cao, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt thì liền chạy tới, hắn biến thành một tân binh, làm một cái quân lễ vô cùng tiêu chuẩn.
“Đội trưởng!” Đội trưởng đội bảo an ở Phong Đan Bạch Lộ cũng đứng ở bên cạnh La Cương, thi lễ với nam tử có vệt sẹo dữ tợn trên mặt.
“Uống rượu, uống rượu! Hôm nay lão tử phải uống cho thật đã, dẫn đường!'’
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn nam tử thô hào có vết sẹo trên mặt này nghênh ngang không coi ai ra gì, đang tiến vào Phương Phỉ Uyển.
Nam tử này rất nhiều người đều nhận biết, nhưng trong nhận thức của mọi người thì đều vô cùng sợ hãi đối với hắn.
Huyết Nhận tiểu đội cũng chạy tới, cả đám người đang đứng trang nghiêm trước cửa hành lễ với hắn.
“Quả nhiên anh biết Hình đội trưởng!” Niếp Thanh Lam thừa dịp mọi người đang tập trung sự chú ý đến nam tử thô hào kia mà lặng yên đến đây, khẽ đấm Lục Minh một cái: “Nói, anh là thế nào với ông ta?”
“Tôi gọi ông ấy là chú Hình, em nói anh là thế nào với ông ấy?” Lục Minh nghĩ thầm, cho dù mình không nói thì hồ ly mỹ nữ này cũng biết được từ trong miệng người khác.
“Từ từ sẽ tính sổ cùng anh! Ai da, chị Lan, hôm nay chị thật xinh đẹp, cảm ơn chị trăm công nghìn việc vẫn đến đây... Các vị phóng viên yêu quý, các vị vì tìm tin tức mới tới đây, nghe nói chị Lan gần đây có vai diễn mới...!” Niếp Thanh Lam phát hiện có phóng viên chú ý đến mình, lập tức đi ngang qua bên người Lục Minh chạy tới bên Lan tỷ di dời sự chú ý của phóng viên.
Lục Minh vừa thấy ở phương xa có sáu chiếc xe buýt đi tới, người nhồi vào như cá hộp vậy, không khỏi toát mồ hôi hột.
Nguyên là đã lo lắng người ít quá thì bây giờ chỉ thấy toàn người là người.
Các nhóm phóng viên lại càng mệt, bọn họ phỏng vấn hơn mười người vẫn chưa hỏi ra ai là ông chủ của Phương Phỉ Uyển này, rốt cuộc là ai có uy phong vậy? Dĩ nhiên khiến cả các nhân vật có máu mặt của Lam Hải tới chúc mừng khai trương cửa hàng.
Người bình thường khác thì không nói nhưng người đến còn có cả Lý lão, còn có đội trưởng Hình cảnh thiết diện vô tư, nhưng đó còn chưa đủ kỳ quái nơi đây còn có luôn lão Đại xã hội đen cùng bọn tiểu thâu, thậm chí còn có cả đống quân nhân mặc quân phục đứng xếp hàng bên ngoài không nhúc nhích, còn cả bảo an Phong Đan Bạch Lộ, có thành viên của các công ty lớn, có bác sĩ y tá, có đội múa sư tử, cổ nhạc, có đạo diễn có minh tinh, có võ sư long hổ, có giáo sư, có quân nhân có cảnh sát, có công nhân viên chức bình thường....
Là ai, ai có thể diện lớn thế, có thể khiến nhiều người như vậy đến chúc mừng?
Bọn họ không nghĩ tới người bọn họ muốn tìm lại là người thanh niên đang đứng cười cùng các bạn học và đạo sư giải thích: “Thật là ngượng quá, tôi không nghĩ rằng có nhiều người đến như vậy, chỗ ngồi nhất thời không đủ, mọi người xin chờ một chút..."
“Có ăn tiệc miễn phí, nhiều người là bình thường. Các học sinh chúng ta vào!” Trần Tranh vung tay hô to, xông về hướng phòng ăn, khí thế vô cùng hào hùng.
“Đi cái gì, còn không mau biểu diễn tiết mục đi! Mọi người có chuẩn bị không đấy? hay là chỉ đến ăn uống không, chúng ta không giống các người, chúng ta đã sớm chuẩn bị tiết mục góp vui cho học trưởng! Oa, Lục Minh học trưởng so với Kim Thành Võ còn hoàn hảo hơn, rất đẹp trai, cho tôi một chữ kí đi! Mấy trăm tiếng hét chói tai, thoáng chốc bao lấy Lục Minh.
Những hàng xe hơi xếp nối tiếp nhau dài giằng dặc ở bên ngoài đường, có lẽ phải đến cả nửa con đường nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng cảnh sát.
Bởi vì tại địa phương thu hút ánh mắt nhất đang có mười mấy xe cảnh sát, đây toàn là xe việt dã của Niếp Thanh Lam và tiểu đội Huyết Nhận. Còn có hơn mười đầu xe của cảnh sát. Lục Minh còn chưa đi vào cửa lên phát hiện Niếp Thanh Lam đang tươi cười trả lời phỏng vấn: “Nhà hàng của một người bạn khai trương, chúng tôi chỉ tới chúc mừng thôi. Còn về các vấn đề về án kiện thì mọi người có thể hỏi đội trưởng La Cương, Thị Cục cũng có lãnh đạo ở đây, tôi còn phải đi chào hỏi bằng hữu, xin lỗi”.
Niếp Thanh Lam đương nhiên nhìn thấy Lục Minh đi vào, nhưng nàng chỉ cười rồi xoay người tìm người khác nói chuyện phiếm, giả bộ không nhìn thấy bộ dạng của Lục Minh.
Vô số phóng viên đang cầm các micro lớn nhỏ đưa về phía La Cương, La Cương cũng “không nghĩa khí” chỉ tay về phía xa: “Nhìn bên kia, đó chính là Lý lão ở bệnh viện Thành Tế, cả Lam Hải đều biết danh ông ấy, mọi người hãy đến đấy phỏng vấn ông ấy đi, tôi tới đây chỉ uống rượu thôi”.
“Lý lão, Lý lão... Các phóng viên lại ào ào đổ về phía đó, bọn họ phát hiện trong biển người này có một nhóm bác sĩ, đứng ở giữa chính là hai lão nhân đều là nhân vật cấp tông sư tại Lam Hải.
“Chúng tôi không có gì nói, hôm anh có anh bạn nhỏ khai trương cửa hàng. Thấy hắn rất lo lắng không có người nên mang mấy người đến đây để ngồi cho đủ. Mọi người đi phỏng vấn đạo diễn Trương cùng mấy ngôi sao lớn đi, nếu không cũng có thể đi phỏng vấn Vương Đổng cùng mấy người bạn trong giới làm ăn của họ đi. Hai lão già chúng tôi chỉ toàn xương chứ có gì để nói đâu” Lý Thành Tế lão nhân cười ha hả, đuổi các phóng viên tò mò đi.
Bọn họ rất nóng lòng muốn biết nhà hàng này do ai mở, lại có thể khiến nhiều người đến chúc mừng như thế.
Khắp nơi đều có người quen, Lục Minh chuẩn bị lặng lẽ chuồn vào trong thì ở sau lưng vang lên tiếng gọi: “Chú, chú đến đây làm gì?”
Quay đầu lại nhìn thấy chính là Giang Tiểu Lệ cùng hơn mười người bạn học.
Lục Minh rất kỳ quái, tại sao lại gặp các nàng ở đây. Giang Tiểu Lệ này nói cuối tuần sẽ cùng các bạn tới thành phố máy tính để xem máy tính. Không nghĩ tới, vừa thấy Lục Minh cho nên mọi người đều chạy tới. Lục Minh nhìn thấy tất cả mấy đứa bé này đều dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn hắn, đặc biệt là tiểu mimi gan lớn còn muốn Lục Minh ký tên cho nàng ta.
“Vào đi, tôi sẽ mời mọi người ăn miễn phí bữa tiệc lớn này, nhớ kĩ đừng nói lung tung... chị Hoa chị Hoa đem mấy tiểu quỷ này vào trong, tìm chỗ an bài cho họ” Lục Minh ngoắc tay lấy mấy chai nước suối phân phát cho mọi người, gọi chị Hoa lại dẫn đám tiểu quỷ này vào.
“Oa, thật là nhiều người, Lục Minh, tôi xem lúc trước chúng ta còn lo lắng người đến không đủ, nhưng bây giờ nhìn lại thì muốn tìm một chỗ đứng cũng không dễ dàng!” Trương Phong, Thạch Hoa, Lỗ Tử Cường dẫn theo mấy mimi đến đây, tất cả đều là đám người ở Xuân Phong Đắc Ý Lâu mà Lục Minh quen biết, mỗi người bảy miệng tám lời khiến Lục Minh không thể nói đâu cho xuể.
“Mọi người là bạn học của Lục Minh? Đi theo chị. Bây giờ hơn một ngàn một trăm người đang cần hắn chủ trì, lát nữa mới đến phiên các người, nam thì mang giúp ta chút nước suối này, thận hư thì coi như xong!” Chị Hoa mở miệng nói, mỗi một gã đàn ông đều xắn tay áo, ai cũng không muốn thừa nhận mình là kẻ thận hư.
“Chúng ta đi, mấy công việc nặng nề này là sở trường của chúng ta!”
Một đại đội mặc trang phục bảo an của Phong Đan Bạch Lộ, dưới sự dẫn đầu của đội trưởng bảo an và quản lý Chung đều đã đến đây, miệng hét to chạy vào trong hỗ trợ.
Tên gia hỏa có hình xăm trên tay cũng buông bia xuống, cũng hỗ trợ làm việc.
Mọi người không biết nhau, khó tránh khỏi tò mò, vì vậy khi nói chuyện với nhau, có người hỏi Trương Thừa: “Vị đại ca này là ai?”
“Ta, ta làm việc tại phòng giết mổ, còn người anh em?” Đồ tể Trương Thừa hỏi ngược lại nam tử mặt góc cạnh này một chút: “Chúng ta làm gì có công việc gì, chỉ là đi thu phí bảo vệ để kiếm chút tiền nhưng bây giờ cảnh sát nghiêm quá, cuộc sống của chúng ta rất khổ sở!”
“Anh, anh là...” Trương Thừa nghe thấy mà đổ mồ hôi, thì ra mình đang nói chuyện với một gã xã hội đen.
“Trần cảnh quan, huynh đệ của tôi tháng này mới trộm có ba cái túi, các anh đến khi nào thì thả hắn ra? Tiểu tử này không có ở đây, chúng tôi không có người bồi tiếp đánh bài, cuộc sống vô vị lắm. Anh cũng biết nếu cuộc sống vô vị thì sẽ nảy sinh ra chuyện trộm gà trộm chó, nhàn cư vi bất thiện mà” Lại có một người cánh tay săm hình con rết dáng người gầy đang cười hì hì hỏi mấy cảnh sát đang khiêng nước suối. Nghe được lời này thì thiếu chút nữa là ngã, làm kẻ trộm mà cũng quang minh chính đại quá, Lam Hải có tất cả bao nhiêu kẻ ăn trộm, tất cả mọi người biết, nhưng chưa từng nhìn thấy có tên ăn trộm nào dám đi hỏi cảnh sát bao giờ thả người.
“Mẹ kiếp, nếu hôm nay La Đội nói thả người thì lão tử còn muốn đem ngươi nhốt vào trong trại luôn!” Trần cảnh nghe vậy thì vô cùng căm tức.
“Ta trộm túi của ngươi nhưng ngươi lại không phát hiện, không có chứng cứ ngươi bắt ta cùng lắm là hai ngày. Hai ngày thì làm được gì? Chẳng phải là càng làm lãng phí lương thực của quốc gia sao? Hơn nữa, lần trước cái cô nàng câu dẫn ta, không phải là ta cưỡng gian nàng, nếu như là ta cưỡng gian nàng thì nàng làm sao lại có cao trào được. Hơn nữa ngày hôm sau lại còn gọi điện thoại mời ta đi uống rượu! nàng lúc ấy gọi điện báo cảnh sát chẳng qua là nàng ta muốn uy hiếp bạn trai, lần trước thật sự là hiểu nhầm! ta đã hai tuần không đi trộm đồ rồi, còn đang định sửa mình đây” Gã gầy gò có xăm con rết trên tay đi qua cạnh người Lục Minh, đem một chút tiền đưa hắn, nhẹ giọng nói: “Lục thiếu, tôi nhặt được một cái ví tiền!”
“Nhặt được một cái ví tiền?” Lục Minh nghe thấy phì cười.
“Cái tên răng vàng béo ị ở đằng sau đã ít tiền lại còn học đòi làm phú ông, quả thực không chịu nổi!” Gã gầy gò này vô cùng tức giận.
“Khó trách hắn bị rơi mất ví tiền, bất quá hôm nay ta bao cả nơi này, mọi người phải thật vui vẻ. Ngươi đừng nhặt bao tiền lung tung nữa, nếu không sẽ có người vứt ngươi xuống biển Lam Hải chơi với tôm cá đấy hiểu chưa?” Lục Minh cười to, vỗ vỗ lên bả vai gã gầy gò.
“Là tôi ngứa tay, quơ một cái sẽ tốt ngay thôi... úi cha!” Gã gầy cười ha hả, phía sau có một gã bực mình đá cho hắn một đá, đúng là Đại Đầu cùng ngày nhận được phí bảo vệ.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn. Long ca Báo ca mặc dù định đến nhưng thấy có chút bất tiện nên bảo tôi đến đây làm đại biểu” Đi phía sau Đại đầu chính là đám người Thủy thúc cùng Bưu ca. Một đoàn đều là xã hội đen của Đại Hồng Môn, bọn họ không biết nơi nào nghe được phong thanh biết được Lục Minh mở nhà hàng nên tới đây chúc mừng. Một chiếc Porsche chạy lại đây khẽ dừng lại, Lâm Vũ Hàm cùng Mộng Ly xuống xe, các nàng nhìn thấy Lục Minh thì vô cùng cao hứng, chạy tới: “Quái nhân, chúng ta tìm anh mãi, Ôn Hinh phu nhân nói anh ở nơi này, có phải là được ăn tiệc miễn phí không? Chúng ta cũng đến cổ vũ đi. Ồ, người này, trông mặt rất quen, đại thúc chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
“Không có, ta không phải người nơi này” Đảng đâm xe dưới tay Bưu ca lúc trước định gạt tiền cô gái đơn thuần này, không ngờ tới là lại gặp Lục Minh lúc đó. Không nghĩ rằng lâu như vậy mà nàng vẫn nhận ra mình được.
“Đi đi đi, các ngươi đừng có đứng chắn ở cửa, mau tránh ra!” Tiểu Hoa không khách khí đuổi cả một đám có cả lão đại xã hội đen.
“Chúng ta xem một chút là ai tới mà ép bức như vậy, này các huynh đệ, chúng ta vào bên trong uống rượu đi!”Đám người Đại Đầu, Bưu ca lập tức tiến vào trong đám người, bởi vì bên kia đường có vài xe quân chở quân, hơn trăm binh lính mặc quân phục chỉnh tề, động tác đồng nhất đang đứng dưới đất. Có một đại hán trông có vẻ lười biếng trên mặt có vết sẹo lớn đang đi tới, trong miệng hắn có lẩm bẩm nhưng không ai để ý tới, chỉ là đi qua trước mặt Lục Minh khẽ vỗ bờ vai hắn: “Tiểu tử, mời uống rượu miễn phí mà lại không kêu Hình thúc, tiểu tử ngươi lâu không bị đánh đòn có phải không! Lão tử bây giờ rất tức giận, nếu không uống rượu cho thống khoái thì lão tử sẽ không đi, rượu ở đâu?”
“Lão cai!” La Cương đội trưởng ở Lam Hải này tuyệt đối là một tồn tại đỉnh cao, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt thì liền chạy tới, hắn biến thành một tân binh, làm một cái quân lễ vô cùng tiêu chuẩn.
“Đội trưởng!” Đội trưởng đội bảo an ở Phong Đan Bạch Lộ cũng đứng ở bên cạnh La Cương, thi lễ với nam tử có vệt sẹo dữ tợn trên mặt.
“Uống rượu, uống rượu! Hôm nay lão tử phải uống cho thật đã, dẫn đường!'’
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn nam tử thô hào có vết sẹo trên mặt này nghênh ngang không coi ai ra gì, đang tiến vào Phương Phỉ Uyển.
Nam tử này rất nhiều người đều nhận biết, nhưng trong nhận thức của mọi người thì đều vô cùng sợ hãi đối với hắn.
Huyết Nhận tiểu đội cũng chạy tới, cả đám người đang đứng trang nghiêm trước cửa hành lễ với hắn.
“Quả nhiên anh biết Hình đội trưởng!” Niếp Thanh Lam thừa dịp mọi người đang tập trung sự chú ý đến nam tử thô hào kia mà lặng yên đến đây, khẽ đấm Lục Minh một cái: “Nói, anh là thế nào với ông ta?”
“Tôi gọi ông ấy là chú Hình, em nói anh là thế nào với ông ấy?” Lục Minh nghĩ thầm, cho dù mình không nói thì hồ ly mỹ nữ này cũng biết được từ trong miệng người khác.
“Từ từ sẽ tính sổ cùng anh! Ai da, chị Lan, hôm nay chị thật xinh đẹp, cảm ơn chị trăm công nghìn việc vẫn đến đây... Các vị phóng viên yêu quý, các vị vì tìm tin tức mới tới đây, nghe nói chị Lan gần đây có vai diễn mới...!” Niếp Thanh Lam phát hiện có phóng viên chú ý đến mình, lập tức đi ngang qua bên người Lục Minh chạy tới bên Lan tỷ di dời sự chú ý của phóng viên.
Lục Minh vừa thấy ở phương xa có sáu chiếc xe buýt đi tới, người nhồi vào như cá hộp vậy, không khỏi toát mồ hôi hột.
Nguyên là đã lo lắng người ít quá thì bây giờ chỉ thấy toàn người là người.
Các nhóm phóng viên lại càng mệt, bọn họ phỏng vấn hơn mười người vẫn chưa hỏi ra ai là ông chủ của Phương Phỉ Uyển này, rốt cuộc là ai có uy phong vậy? Dĩ nhiên khiến cả các nhân vật có máu mặt của Lam Hải tới chúc mừng khai trương cửa hàng.
Người bình thường khác thì không nói nhưng người đến còn có cả Lý lão, còn có đội trưởng Hình cảnh thiết diện vô tư, nhưng đó còn chưa đủ kỳ quái nơi đây còn có luôn lão Đại xã hội đen cùng bọn tiểu thâu, thậm chí còn có cả đống quân nhân mặc quân phục đứng xếp hàng bên ngoài không nhúc nhích, còn cả bảo an Phong Đan Bạch Lộ, có thành viên của các công ty lớn, có bác sĩ y tá, có đội múa sư tử, cổ nhạc, có đạo diễn có minh tinh, có võ sư long hổ, có giáo sư, có quân nhân có cảnh sát, có công nhân viên chức bình thường....
Là ai, ai có thể diện lớn thế, có thể khiến nhiều người như vậy đến chúc mừng?
Bọn họ không nghĩ tới người bọn họ muốn tìm lại là người thanh niên đang đứng cười cùng các bạn học và đạo sư giải thích: “Thật là ngượng quá, tôi không nghĩ rằng có nhiều người đến như vậy, chỗ ngồi nhất thời không đủ, mọi người xin chờ một chút..."
“Có ăn tiệc miễn phí, nhiều người là bình thường. Các học sinh chúng ta vào!” Trần Tranh vung tay hô to, xông về hướng phòng ăn, khí thế vô cùng hào hùng.
“Đi cái gì, còn không mau biểu diễn tiết mục đi! Mọi người có chuẩn bị không đấy? hay là chỉ đến ăn uống không, chúng ta không giống các người, chúng ta đã sớm chuẩn bị tiết mục góp vui cho học trưởng! Oa, Lục Minh học trưởng so với Kim Thành Võ còn hoàn hảo hơn, rất đẹp trai, cho tôi một chữ kí đi! Mấy trăm tiếng hét chói tai, thoáng chốc bao lấy Lục Minh.
/830
|