Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 83: Bảo vật quốc gia

/830


Lục Minh đi vào trong phòng, mọi người vẫn không thiếu một ai, nhưng đã có thêm cái bình phong nhỏ, đám người Phương Trác đang ở bên trong bận rộn, chỉ có Lý lão cùng Trần lão là ở bên ngoài. Vốn Lục Minh còn muốn giữ bí mật một chút, nhưng nhắm chừng đây là lần đầu tiên, cũng phải để cho Lý lão cùng Trần lão thấy, mới có thể làm cho bọn họ tin phục.
Hắn dùng chủy thủ cắt qua đầu ngón tay, hwosng tới mấy ống thủy tinh trong suốt đựng thuốc ở trong hộp mà nhỏ máu vào, sau đó lấy ra một ống, dùng sức lắc mạnh.
Trên biểu hiện, hắn lắc là để thuốc và máu tươi dung hợp với nhau.
Nhưng sự thật là Lục Minh nhân cơ hội lợi dụng tiên thiên chân khí để tinh chế.
Sau khi lắc một hồi, thì thấy rõ ràng nước thuốc trong ống thủy tinh có biến hóa, trở nên đục đi, bắt đầu lắng đọng không ít thứ. Đây là kết quả Lục Minh dùng tiên thiên chân khí để tinh chế, chỉ có chờ nó hoàn toàn lắng đọng xong, lấy mẫu nước thuốc ở trên cùng, thì mới là tinh hoa. Ước chừng mười phút sau, hai ông lão cầm một ống thủy tinh đã lắng đọng xong, gấp rút đi vào sau tấm bình phong để làm thực nghiệm.
Tất cả mọi người đều dành làm người thử nghiệm, cuối cùng Phương Trác y sư lấy lý do mình là nam, kiêm là dược sư, thân thể cũng đủ khỏe mạnh vân vân… Trở thành người thí nghiệm đầu tiên.
Hắn sau khi tiêu độc cánh tay, lấy tay dao phẫu thuật cắt vào da, rồi đem dung dịch tinh hoa sau khi lắng đọng, tiêm vào trong tĩnh mạch.
"Cảm giác như thế nào?" Mọi người đều tụ lại một chỗ quan sát, đều vội hỏi Phương Trác y sư có cảm giác gì.
"Thân thể có chút nóng lên… Vết thương lại cảm thấy mát mẻ. Hoàn toàn không đau, ngược lại cảm thấy thoải mái. Ồ. Miệng vết thương bắt đầu có chút ngứa, có lẽ là các tế bào bị dược vật kích thích đã bắt đầu phân chia số lượng lớn cho nên sinh ra hơi ngứa. Thời gian hiện tại là hai phút chín giây. Vết thương đã bắt đầu có chút dấu hiệu khép lại, sự chảy máu hoàn toàn biến mất. Hiện tại là ba phút năm giây, ta hiện tại cảm giác thân thể như có luồng khí nóng, xuất phát từ tim truyền xuống cánh tay. Có lẽ là do tim gia tốc để tăng cường máu chữa trị cho vết thương. Hiện tại có thể cảm thấy rõ ràng tim đập nhanh hơn nhưng phi thường đều, mỗi phút tám mươi nhịp? Ta cảm thấy thuốc sau khi tiêm vào đã làm giảm bớt đi độ nghiêm trọng của vết thương…"
Đám người Phương Trác y sư đang thống kế các loại sổ liệu cùng phản ứng của thân thể mà không ngừng ghi chép chi tiết. Lục Minh không có tham dự vào, chỉ đi lấy chút máu của cô gái y tá.
Hắn cầm máu, dùng tiên thiên chân khí lặp lại cảm ứng.
Lục Minh rất kinh ngạc phát hiện trong máu của cô gái y tá hoàn toàn không có tử khí tồn tại. Hơn nữa sức sống mười phần.
Quả nhiên máu của cô ta có loại vật chất thần bí nào đó tồn tại. Cùng với "tiểu tục mệnh hoàn hồn đan" của Lục Minh trong mộng công hiệu rất tương tự nhau. Nhưng bởi vì thuosoc đã truyền qua rất nhiều đời nên công hiệu đã quá đạm bạc. Lục Minh nhất thời không thể làm rõ chân tướng, chỉ là có một loại cảm giác quen thuộc. Nếu cô gái y tá cho hắn kiểm tra kỹ một chút, có lẽ sẽ ra. Nhưng nàng nhận định là nàng chính là hung thủ sẽ hại chết mình. Chỉ sợ sẽ không phối hợp.
Cô gái y tá vẫn rất cẩn thận nhìn Lục Minh, tuyệt đối không chịu để cho Lục Minh chạm vào mình.
Cho nên nàng ta tự mình lấy mẫu máu, sau đó lại rất cẩn thận đặt ở trên bàn, mới cho hắn tới lấy. Đối với của nàng phản ứng, Lục Minh cười cười, đem máu của nàng cho vào dung dịch tinh hoa của Tục mệnh thang, cuối cùng lại dùng chân khí để tinh chế một phen, phát hiện dược hiệu thực tăng thêm một chút.
Lục Minh trong lòng xuất hiện một suy nghĩ, máu của nàng trừ có loại vật chất thần bí kia, thì đúng là một xử nữ.
Lý lão Trần lão chờ bản ghi chép đưa lên, cũng phải mấy chục phút là có thể hoàn thành việc này được.
Mấy giờ sau, bọn họ đều bảo trì sự chuyên chú, không ngừng ghi chép. Phương Trác y sư cánh tay đã dần dần khép miệng lại, hai lão hồng quang đầy mặt, phi thường kích động.
Lục Minh rất nhàm chán, trong khi bọn họ bận rộn, lại đem thuốc tinh chế một phen.
Nhìn thấy mọi người đang bận rộn, hắn lại thử dùng dược liệu có sẵn để làm Tục mệnh hoàn. Điều kiện mà Cảnh Hàn lưu lại, là muốn mười viên Tục mệnh hoàn, đối với tâm nguyện của lãnh mỹ nhân này, đó là động lực lớn nhất của Lục Minh.
Bắt đầu, động tác của hắn phi thường chậm, lấy từng loại thuốc mà phối hợp với nhau, cô gái y tá thấy vậy cũng có chút buồn cười.
Nhưng rất nhanh, động tác của Lục Minh càng lúc càng lưu loát. Đem đến cho nàng một loại cảm giác kỳ dị, phảng phất biết nên làm thế nào, vốn hắn căn bản không biết loại thuốc nào để ở đâu, nhưng sau khi buông bỏ tạp niệm, chỉ dựa vào cảm giác, có thể tự nhiên tìm được, một tay bốc thuốc, không cần cân, phân lượng đã đủ, Lục Minh hoàn toàn thả lỏng bản thân, trầm túy vào trong cái loại cảm giác huyền diệu mày.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô gái y tá, hắn như nước chảy mây trôi mà lấy thuốc, cắt thuốc, sắc thuốc…
Chờ mấy người ông lão Lý Thành Tể làm xong thực nghiệm đi ra, trước mặt Lục Minh đã bày ra hơn một trăm phần dược liệu đã phối, đã nấu xong hai mươi phần thuốc, dùng chân khí tinh tế được năm phần thuốc hoàn toàn mới, thậm chí, còn làm ra ba viên "Tục mệnh hoàn" gần như trong suốt. Còn về làm như thế nào, bản thân Lục Minh cũng có chút hồ đồ.
"Cái này, cái này, mấy cái này đều là Tiểu Lục cháu vừa mới làm ra?" Ông lão Lý Thành Tể thanh âm run rẩy nói.
"Ngượng quá, bởi vì có chút nhàm chán cho nên cháu phối một ít thuốc, hiện tại xem ra, phối hình như cũng hơi nhiều!" Lục Minh có chút đổ mồ hôi, hắn đem cả nhân sâm trăm năm của Trần Lập Dân dùng sạch, một chút cũng không dư thừa.
"Tiểu Lục, mặt của cháu" Trần Lập Dân phản ứng lại nhanh nhất, chẳng qua cũng không phải đau lòng về nhân sâm trăm, mà là kinh ngạc sắc mặt của Lục Minh tái nhợt hẳn đi.
"Mặt cháu có dính gì chứ?" Lục Minh còn tưởng rằng mặt mình có dính thuốc, nên lấy tay chà chà.
"Oa, không tốt!" Mọi người vừa thấy mặt của Lục Minh, đều thất thanh sợ hãi kêu lên.
"Đứa nhỏ ngốc, cháu, cháu cần phải chú ý tới thân thể, thuốc có thể từ từ làm, phải biết rằng, hiện tại trân quý nhất, chính là sinh mệnh của cháu" Ông lão Lý Thành Tể không biết Lục Minh gần như cạn kiệt tiên thiên chân khí, còn tưởng rằng hắn do chế thuốc quá độ mà mất nhiều máu.
Lý lão vô cùng cảm động, nhưng lời cuối cùng của lão thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.
Trần lão cũng cảm động ôm lấy Lục Minh, sợ Lục Minh sẽ té ra đất, lập đi lập lại: "Cái gì cũng đừng nói, cháu phải nghỉ ngơi, mau nằm xuống!"
"Cháu không có việc gì, chẳng qua có chút đói thôi. Thực nghiệm không cần vội, mọi người hãy ăn cơm trước đi!" Lục Minh chờ hồi lâu, bụng đã có chút đói, những người này làm việc thật sự rất liều mạng, làm mấy giờ thực nghiệm, cũng không ai muốn đứng lên ăn chút gì, trâu bò chắc!
"Ăn cơm ăn cơm, ok, cháu trước tiên ngồi xuống, để ta bảo người chuẩn bị, A Nghiễm A Cường, mau dọn bàn" Lý lão tự mình đưa ghế cho Lục Minh, bảo hắn mau ngồi xuống.
"Tôi không ăn, mọi ngươi ăn trước đi, tôi muốn làm một thực nghiệm, đây là cái gì? Tục mệnh hoàn? Tục mệnh hoàn sao lại trong suốt như vậy? Trời ơi, cậu, cậu làm thế nào vậy?" Phương Trác y sư thì ra là người điên cuồn thực nghiệm, hắn phát hiện Tục mệnh hoàn, vẻ mặt kích động chụp lấy vai của Lục Minh, vội vã truy hỏi. Vợ hắn Lâm Hiểu Cầm lấy cuốn y thư đánh lên đàu hắn, nổi giận nói: "Ngu ngốc, để Tiểu Lục nghỉ ngơi, anh muốn làm gì, muốn mọi người kiệt sức sao!"
"Tiểu Chúc, vừa rồi các bước phối chế Tục mệnh hoàn, cháu có còn nhớ không?" Lý Hoa y sư cháu của Lý lão đến hỏi cô gái y tá.
"Động tác của hắn quá nhanh, thấy không rõ… Mà nhắm chừng hắn đối với bản thân cũng hồ đồ, bởi vì hắn nhắm mắt lại mà làm" Cô gái y tá vừa nói, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi.
"Mọi người cái gì cũng đừng nói, có người thì có thuốc, hiện tại quan trọng nhất là Tiểu Lục không có việc gì, ai cũng đừng nói nữa, ăn cơm rồi nói sau" Ông lão Lý Thành Tể hiện tại trong lòng đặc biệt hối hận, hắn phi thường lo lắng cho Lục Minh, tiểu tử kia chính là bảo vật của quốc gia, nếu hắn xảy ra chuyện, thì mình thật sự là hối hận cả đời. Trong lòng lão thầm trách chính mình quá nóng vội, không có chiếu cố cho tốt tiểu tử không hề yêu quý thân thể kia.
"Sư huynh nói đúng, có người thì có thuốc, tất cả mọi người ngồi xuống đi, đừng làm gì nữa" Trần Lập Dân tâm lý cũng như vậy.
"Cháu thực không có việc gì… Chờ chút, cháu có điện thoại!" Lục Minh vừa thấy lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn gọi điện thoại cho mình, cao hứng vạn phần, mình vừa mới nghiên cứu chế ra Tục mệnh hoàn, đang muốn gọi điện thoại báo tin mừng cho nàng, vừa nghe thanh âm của lãnh mỹ nhân, tâm tình thoải mái hỏi: "Em đang ở đâu?"

/830

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status