Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 84: Anh rất dể bị hấp dẫn

/830


"Ngày hôm qua tôi đi Thanh Hà, mới về, anh không sao chứ?" Thanh âm của Cảnh Hàn vẫn lạnh như băng, nhưng Lục Minh vẫn nghe ra, nàng vẫn quan tâm tới mình.
"Không có việc gì, tôi trốn trong một căn phòng bí mật của Ngân Phong building cùng mấy người bạn, nên cũng không gặp chuyện gì!" Lục Minh bên này còn chưa nói ra, nên ông lão Lý Thành Tể bị hắn dọa cho nhảy dựng, trợn mắt nhìn hắn, cả kinh nói: "Tiểu Lục, cháu hôm qua cũng bị phỉ đồ bắt cóc?"
"Nơi nguy hiểm không thể đi, cháu phải chú ý tới an toàn!" Ông lão Trần Lập Dân cũng sợ tới mức tay run lên, nếu tiểu tử này bị phỉ đồ biết hắn là bảo vật của quốc gia, khẳng định sẽ bỏ qua hết tất cả mà bắt lấy hắn. Lão gấp đến độ lập tức đứng lên, nắm chặt tay Lục Minh dặn dò: "Tiểu Lục, tuyệt đối không thể để cho người khác biết cháu có bí phương (phương thức bí truyền) tục mệnh, nếu không, cháu sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng!"
"Nếu không, để ta tìm cho cháu một vệ sĩ" Lý lão hận không thể lập tức điều A Cường vệ sĩ của mình đi theo Lục Minh.
"Mọi người cứ yên tâm, cháu sẽ không chạy loạn đâu, ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, cùng mấy người bạn đi dạo phố, vừa vặn đến Ngân Phong building. Cháu không ăn cơm, có bạn đang ở nhà chờ! Tục mệnh hoàn này cháu lấy hai viên, được không?" Lục Minh rất muốn lấy hai viên Tục mệnh hoàn về cho Cảnh Hàn, để cho nàng vui mừng.
"Mang theo vài bình thuốc nước tục mệnh đi!" Trần Lập Dân vì phòng vạn nhất, sợ Lục Minh bị thương không cấp cứu kịp, lập tức như muốn đem hắn cất vào trong hộp vậy.
"Cháu cho dù gặp chuyện gì, cũng phải gọi điện thoại cho hai bác, bất luận phát sinh chuyện gì, hai lão già chúng ta còn mạng tại đây, đều có thế gánh giúp cháu. Gánh nữa bầu trời Lam hải này chúng ta cũng có thể gánh được, vô luận như thế nào, cháu có việc nhất định phải gọi điện thoại, đừng có tự mình đối mặt. Tiểu Lục, cháu là hy vọng của mọi người, nhất định phải chú ý, nhất định phải bảo vệ bản thân, nhớ kỹ!" Hai ông lão thấy Lục Minh nóng vội rời đi, giữ lại không được, đành phải tiễn ra cửa, luôn miệng dặn dò.
"Tôi mỗi ngày đều sẽ tới đây, chẳng qua thời gian của tôi chỉ có một tháng" Cô gái y tá còn nhớ chuyện hứa làm trợ thủ cho Lục Minh, lẳng lặng nói một câu.
"Cô cũng sẽ không có việc gì đâu…"
Lục Minh nhìn nàng ta cười cầm cái hộp chứa thuốc nước tục mệnh bước nhanh ra ngoài cửa.
Hai ông lão ở phía sau không ngừng kêu đi chậm một chút. Thấy Lục Minh vội vã chạy ra xa lại khe khẽ thở dài: "Tiểu tử này thích tự do. Không bằng phải tìm người bảo hộ cho nó".
Trong phòng Phương Trác y sư cùng mấy người Lâm Hiểu, Lý Hoa căn bản không ăn cơm, mà lập tức khẩn trương chìm đắm vào trong nghiên cứu. A Nghiễm A Cường đành phải đưa bánh bao cho họ. Phương Trác một tay cầm bánh mỳ vừa cùng Lý Hoa tranh chấp: "Thực nghiệm lần thứ hai vẫn nên để cho tôi. Tôi đã có kinh nghiệm một lần, hơn nữa cũng không nên động dao trên người các cô. Tôi dù sao cũng là nam mà!"
Lý Hoa tuy đã là trung niên những vẫn cực lực phản đối: "Người thực nghiệm thứ hai nên là tôi. Thực nghiệm phải đổi giới tính mới có hiệu quả".
Lý lão đi vào mắng: "Đừng có tranh nữa, ngồi xuống ăn cơm cho ta. Thực nghiệm khẳng định phải làm nhưng thân thể cũng quan trọng. Vừa rồi nếu không phải mọi người quá chuyên chú để cho Tiểu Lục ở bên ngoài, nó cũng sẽ không mất máu quá nhiều như vậy… Thuốc tuy quan trọng, nhưng con người vẫn quan trọng hơn!"
"Hiện tại nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Tiểu Lục, ta lại thấy đau lòng!" Trần lão cũng thở dài không thôi.
"Tục mệnh hoàn lại có thể làm thành viên thuốc trong suốt như thế, tôi thật sự là khó có thể tin được" Phương Trác là người điên cuồng với thực nghiệm, ngồi xuống ăn cơm vẫn nhớ mãi không quên.
"Chế tạo loại thuốc viên này, đôi với thân thể hắn tổn hại quá lớn, không nên chế tạo quá nhiều" Cô gái y tá nói một câu.
"Hai chúng ta, làm sao mà không biết điểm này, nhưng vì cứu mạng sống của con người, cho nên mới không thể không nhẫn tâm, để tiểu tử kia dùng máu tươi làm thuốc dẫn, ài, chúng ta cũng thẹn trong lòng!" Ông lão Lý Thành Tể nghiêm túc nói, nhìn mọi người đang ngồi, lại trầm giọng nói: "Tục mệnh hoàn này trân quý, chúng ta phải giữ bí mật, không được dựa vào nó mà mưu chiếm tiền tài, không được dựa vào nó mà đổi lấy thanh danh, chỉ có những người bị nguy đến sinh mạng thì mới sử dụng! Cho nên Tục mệnh thang cùng nước thuốc Tục mệnh hai loại này, cũng không được thông dụng, chúng ta tận lực thu thập dwocj liệu tốt nhất, luyện chế ra rồi tận lực lưu trữ, tạm thời chỉ cung cấp cho quân đội, còn lại chỉ có thể khống chế sử dụng trong bệnh viện… Tránh lộ tin tức, làm cho những người bị trọng thương trên thế gian này đều đến, đến lúc đó thuốc không đủ cung cấp, dân oán cũng sẽ trở thành tai họa!"
"Biết rồi" Thấy Lý lão nghiêm túc lên tiếng, tất cả mọi người đều gật đầu đáp ứng.
Lục Minh không biết Lý lão Trần lão tôn trọng Tục mệnh hoàn như thế, ở trong lòng hắn, "Tiểu tục mệnh hoàn hồn đan" kia mới là thứ tốt, Tục mệnh hoàn này kém xa.
Hiện tại hắn muốn làm là sớm bay trở về khu biệt thự Phong Đan Bạch Lộ, Cảnh Hàn đang ở nhà chờ hắn, ha ha, vừa lúc có bất ngờ cho nàng! Nhưng taxi chở Lục Minh lại bị bảo an chặn đứng ở cửa, khu vực này không cho taxi vào, chẳng qua may mắn là Đội trưởng bảo an rất nhanh tự mình lái xe đưa hắn đi.
Trong nhà chẳng những có lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn, còn có hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam.
"Thiếu gia trở về" Bà Ngô đứng ở cửa cao hứng chạy ra, báo tin vui cho các nàng Cảnh Hàn.
"Tục mệnh hoàn tôi đã nghiên cứu chế ra, chẳng qua tạm thời chỉ có hai viên, tôi rất lợi hại phải không?" Lục Minh tự hiến bảo, từ trong hộp lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra ý bảo Cảnh Hàn nhìn xem.
"Mặt của anh…" Cảnh Hàn không có tiếp nhận Tục mệnh hoàn, mà đưa tay vuốt nhẹ lên khuông mặt tái nhợt đi của Lục Minh.
"Ồ, tay của anh bị thương, anh đừng nói với tôi, thuốc này dùng máu để làm đó nha!" Niếp Thanh Lam ánh mắt sắc bén, kéo tay Lục Minh, phát hiện ở trên có cả chục vết thương, tuy đại bộ phận đã khép lại, nhưng vẫn thấy, đều là vết mới. Nàng mới đầu chỉ là nói đùa, cuối cùng nhìn vẻ mặt của Cảnh Hàn, cả kinh nói: "Thuốc này thật sự là dùng máu để làm sao? Xú tiểu tử, muốn chết sao, anh không muốn sống nữa sao?"
Niếp Thanh Lam đánh nhẹ Lục Minh một quyền, rồi xoay người vội vàng đi tìm băng.
Cảnh Hàn nhận lấy thuốc, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ lên vết thương của Lục Minh, băng sương trong hai mắt như tan ra, đã có chút sương mù ướt át.
Nàng dùng thanh âm rất thấp nói một câu: "Em có việc đi ra ngoài, mười hai giờ tối nay quay lại" Nói xong đã đi ra khỏi cửa, tiếp theo đã nghe tiếng chiếc môtô của nàng nổ vang, gào thét mà đi.
"Này, nói cho em nghe về thuốc này đi. Cô ta là tình nhân, em mới là vọ cả mà, không được, em cũng muốn!" Niếp Thanh Lam vừa băng bó cho Lục Minh, vừa hướng tới hắn mà làm nũng. Lục Minh thấy Cảnh Hàn rất cảm động khi mình tặng thuốc cho nàng, trong lòng rất cao hứng, lại bi Niếp Thanh Lam quấy rầy, bực mình nói: "Tục mệnh hoàn là dùng để cứu mạng, em không có bị thương, thuốc chứ không phải là cơm, em lấy để làm gì!"
"Ai nói người ta không bị thương… Đồ vô lương tâm, không quan tâm tới người ta chút nào!" Niếp Thanh Lam lại giơ quyền đánh Lục Minh.
"Em bị thương? Thật có lỗi, không thể nhìn ra" Lục Minh không tin.
"Ngày hôm qua giao thủ thư hùng cùng đạo tặc, vì bắt sống hai người, nên một đao nọ đã trúng lưng, may mắn có áo chống đạn nên không bị thương, lại còn trúng một phi tiêu… Không phải ở đó, là ở phía sau!" Niếp Thanh Lam vừa thấy Lục Minh hiểu ý nhìn về phía ngực mình, lập tức đưa bàn tay nhỏ bé trắng như bạch lan kéo lổ tai hắn.
"Phía sau?" Lục Minh nghiêng đầu nhìn phía sau của Niếp Thanh Lam một chút, mang chút hoài nghi nói: "Thật không? Tối hôm qua sao em không nói?"
"Tối hôm qua nhiều người như vậy, người ta làm sao mà nói được, với lại, bị thương ở chỗ xấu hổ như vậy, làm sao mà để cho người ngoài biết được" Niếp Thanh Lam hờn dỗi liếc nhìn Lục Minh.
"Anh cũng là người ngoài" Lục Minh chuẩn bị đem sự tình không liên quan tới mình, ngẩng cao đầu.
"Anh là bạn trai của em, là hôn phu của em, làm sao mà là người ngoài!" Niếp Thanh Lam hướng tới Lục Minh hồ mị cười, nhất thời, Lục Minh cảm thấy hít thở không thông.
"Một khi đã là bạn trai cùng hôn phu của em, quan hệ khẳng định có thể rất thân thiết, đúng rồi, không bằng để anh giúp em bôi thuốc?" Lục Minh cảm thấy mình mang cái chiêu bài bạn trai đã lâu, một chút tiện nghi cũng chiếm không được, hôm nay không thể không hù dọa hồ ly mỹ nhân này một chút, nếu nàng dám đáp ứng, vậy mình sẽ thành thật không khách khí, chiếm tiện nghi của nàng, dùng hai mắt ăn đậu hủ của nàng, dù sao cũng không phải là ăn không.
"Nhìn anh kìa, trên trán ghi cái gì? Là hai chữ "sắc lang"! Hai mắt đã tỏa ra ánh sáng!" Niếp Thanh Lam che miệng cười hì hì, tát nhẹ lên mặt Lục Minh, sau đó lắc lắc cái eo thon nhỏ tránh ra.
Đang lúc Lục Minh nghĩ là sẽ không được so múi gì rồi, không ngờ Niếp Thanh Lam sau khi đi vài bước, quay đầu lại hướng tới hắn ngoắc ngoắc ngón tay, nháy mắt, kiều diễm cười nói: "Người tốt, đến đây!"
Lục Minh cảm thấy cả người nóng lên, nuốt nước miếng: "Anh rất dể bị hấp dẫn, đến thật sao?"

/830

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status