Giai Giai ghé vào ngực Lục Minh nức nở hồi lâu, nước mắt ướt nhẹp cả ngực áo hắn.
Phát tiết cảm xúc xong, lý trí của nàng đã khôi phục lại, có chút ngượng ngùng, nhưng lại không nỡ rời khỏi cảm giác an toàn khi nép vào lòng của Lục Minh, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, yên lặng cảm thụ cảm giác ôn nhu này… Cuối cùng lại thật sự ngủ thiếp đi. Đợi khi Lục Minh phát hiện nàng sao lại yên tĩnh vậy thì đã thấy cô gái nhỏ này đã ngủ say rồi.
Hàng mi dài của nàng nhắm lại, mặt trên còn lưu lại vệt nước mắt, trông hết sức đáng thương.
Khi thấy bộ dáng khi Giai Giai ngủ say, lại thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, Lục Minh trong lòng xúc động muốn hôn lên đó.
Vài lần cúi xuống muốn hôn, nhưng đều dừng lại.
Lục Minh cảm thấy tình cảm của mình tựa hồ có chút hỗn loạn, trong lòng thích chính là Cảnh Hàn, nhưng hiện tại đối với hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam kia cũng không phản cảm, còn Giai Giai thì lại rất có hảo cảm.
Có phải là thích cả ba nàng, bản thân Lục Minh cũng cảm thấy thực sự có một chút, nhưng thích này có phải là tình yêu, thì bản thân lại có chút hồ đồ.
Ba nữ, đều có sở trường, đều có chỗ đáng yêu.
Nếu phải chọn một trong ba người, mình cuối cùng nên chọn ai?
Xã hội hiện đại là chế độ một vợ một chồng, ba người cùng lấy một chồng thì không có khả năng. Nhưng trong lòng Lục Minh lại không thể chịu được khi thấy bất kỳ ai trong ba cô gái này gả cho ai khác… Các nàng đều là của ta, mặc kệ như thế nào các nàng đều phải là của ta! Trong lòng Lục Minh bỗng nhiên xuất hiện một lại dục vọng chiếm hữu bá đạo, theo bản năng muốn lập ra một quy tắc mới. Một mặt hắn rất tỉnh táo hiểu được lực cản của xã hội căn bản không để cho hắn đồng thời kết hôn với cả ba người, nhưng đáy lòng của hắn theo bản năng lại muốn chống lại xã hội, khát vọng dùng thực lực của bản năng để thay đổi quy tắc này!
"Chuyện của mình thì phải tự mình sắp xếp!"
"Thế gian đều do kẻ mạnh làm chủ. Ta phải trở nên hùng mạnh, so với bất luận kẻ nào cũng mạnh hơn. Đến lúc đó chuyện nhà ta, đều sẽ do ta làm chủ!"
Lục Minh tính cách trước kia đều như là nước chảy bèo trôi, không có mục đích sống.
Khi còn nhỏ hắn vì được sự xem trọng của cha mà liều mạng huấn luyện.
Lớn lên một ít, lại vì khiêu chiến người cha bạo quân mà cố gắng, hiện tại, cuộc sống của hắn bỗng nhiên lại thêm một mục tiêu, đó chính là dùng năng lực bản thân để thực hiện nguyện vọng, hắn muốn đem cuộc sống của bản thân nắm chặt trong tay, không cho bất luận kẻ nào chi phối nó.
Lục Minh nhìn thấy Giai Giai đang lẳng lặng ngủ say như một đóa Hải Đường, trong lòng nổi sóng.
Hắn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má mịn màng của nàng.
Phải buông tha một cô gái nhu thuận này sao? Muốn thấy nàng thương tâm rơi lệ sao? Để nàng tuyệt vọng gả cho một người khác mà nàng không thích sao? Không! Đây không phải là điều một người đàn ông chân chính làm! Đàn ông chân chính, nên bảo hộ người mình yêu, làm cho nàng ta luôn vĩnh viễn hạnh phúc. Mình không phải là một người thường, bản thân có thực lực, có tương lai, cho nên, mình muốn nàng ta luôn ở bên mình, mỗi ngày đều cười vui!
Tuy bản thân không phải là đại võ giả cực mạnh trên thế gian, nhưng mình còn trẻ, lại có được tiên thiên chân khí độc nhất vô nhị trên thế gian, chỉ cần không ngừng hấp thu năng lượng thần bí trong ngọc thạch, không ngừng luyện công, như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày, mình có thể đứng ở trên đỉnh của thế giới, ngạo thị quần hùng.
"Ta phải cố gắng, luyện thành Đồng Tử công, luyện thành thập bát khổ địa ngục, đập nát mọi trở ngại… Còn cha, sợ gì, cũng đừng sẽ động chạm được đến cuộc sống của ta, chuyện của ta, sẽ tự ta sắp xếp!"
Lục Minh sĩ khí bỗng nhiên trào dâng, từ nhỏ đến lớn, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng có dũng khí như vậy, vì nắm giữ cuộc sống của bản thân mà tích cực phấn đấu.
Đem Giai Giai nhẹ nhàng đặt lên trên giường, lại đắp chăn cho nàng, Lục Minh trong lòng cũng đã có sự hiểu ra.
Một khi đã thích, vậy thì hãy lớn mật yêu đi!
Mình đồng thời thích ba cô gái, tuy có chút hoa tâm, nhưng bản thân phải buông tha một ai trong các nàng đều không có khả năng, rõ ràng so với chỉ kết hôn với một người, rồi nhìn thấy hai người kia thương tâm mà khóc thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa so với những tên ngụy quân tử biểu hiện bên ngoài là một vợ một chồng, nhưng sau lưng lại có rất nhiều tình nhân, thì còn quang minh chính đại hơn nhiều!
Ta có năng lực, ta có thể cho các nàng hạnh phúc.
Lục Minh nhẹ nhàng đóng cửa phòng Giai Giai, trong lòng còn đang suy nghĩ về sau mình nên thế nào, thì Hoắc Vấn Dong đầy mùi rượu đi tới, vỗ vai hắn cười hỏi: "Anh đang suy nghĩ cái gì? Sao vẻ mặt lại đứng đắn như thế, bình thường chưa thấy qua khi nào lại nghiêm túc như vậy?"
"A, không có gì, tôi về đây" Lục Minh giật mình rời khỏi sự suy tư, cười nói với Hoắc Vấn Dong đang nửa say nửa tỉnh.
"Hôm nay anh có đại ân giúp em, em thưởng cho anh nè!" Hoắc Vấn Dong cười ngã vào lòng Lục Minh, ôm cổ hắn, đôi môi anh đào hôn mạnh lên mặt hắn.
"Phần thưởng đã nhận, cô hãy đi ngủ đi!" Lục Minh phát hiện nàng ta thần trí đã có chút mê man, nói cái gì cũng đều là lãng phí nước miếng, dứt khoát đem Hoắc yêu nữ đang say này ôm lên, rồi đưa vào trong phòng, đem nàng để lên trên giường, lại gỡ cánh tay như voi bạch tuộc của nàng ta ra, rồi đắp chăn trên người.
"Tiểu tử ngốc, có tiện nghi mà không chiếm, ngươi thật sự là một tên ngu ngốc!" Ý của Tiểu Hoa là Lục Minh cũng đừng quá khách khí.
"Sau này còn có cơ hội mà, lần sau đi!" Lục Minh cười to, rồi phất tay mà đi.
"Tiểu tử này đúng là không tệ, khó trách Giai Giai đối với hắn từ hồi đại học đã yêu thầm nhớ trộm cho đến bây giờ" Tiểu Hoa lai tự rót cho mình một chén rượu, Cam Điềm đang gục trên bàn ngủ bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn trái phải, mơ mơ màng màng hỏi: "Một trăm lẻ tám tư thế chiến đấu đã chấm dứt sao? Người đâu? Mọi người đi đâu rồi? Xấu quá, ta ngủ, bút cũng đâu mất rồi, ai cho ta mượn cái? Giáo viên, rốt cuộc đề thi là gì vậy?"
"Cô bạn nhỏ, nếu ta nhớ không lầm, cô đã tốt nghiệp trung học được hai năm rồi mà" Tiểu Hoa trợn mắt nhìn nàng ta.
"Ta tốt nghiệp trung học? Ta có học qua trung học sao?" Cam Điềm hoàn toàn không nhớ chuyện gì cả.
"…" Tiểu Hoa hoàn toàn không biết nói gì.
Lục Minh trở lại khu biệt thự Phong Đan bạch lộ, thì đã là chín giờ tối.
Xe của Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đều đã đậu ở bên ngoài, hiển nhiên hai nàng đều đã trở về. Lục Minh hưng phấn đi vào, vừa mở cửa, chuẩn bị cao hứng hô to ta đã trở về, không nghĩ tới vừa mới mở cửa đã đụng trúng một người, chỉ nghe thét lên một tiếng, người mà bị Lục Minh đụng trúng đã ngã xuống nền nhà.
Lục Minh phản ứng cực nhanh, trước tiên là ổn định thân hình, sau đó đưa tay chụp về phía trước, ý đồ chụp lấy người mà mình đụng trúng.
"Rẹt!"
Người nọ vai rất trơn, cánh tay lại vừa vặn múa may về phía sau, Lục Minh vừa thấy không chụp giữ lại được, lại vội vàng đổi hướng chụp lấy cổ áo của đối phương.
Không nghĩ tới lại chụp vào khoảng không, Lục Minh trong vòng một giây dã phải ra tay tới lần thứ ba, tựa hồ bắt được cái gì đó, nhưng trong khoảnh khắc lọt vào tay lại đứt phựt, người bị Lục Minh đụng trúng, cuối cùng té ngã ra trên đất. Mình rõ ràng đã chụp trúng quần áo, sao lại thế này? Lục Minh giơ tay phải lên nhìn, phát hiện lại là một mảnh áo ngực màu vàng, rất giống mấy chiếc bikini mà các cô gái mặc trên bờ biển, chẳng qua kích thước hơi nhỏ mà thôi.
"Ái ui!" Người té ngã trên mặt đất, là cô nhỏ hạt tiêu hàng xóm.
Thân trên của nàng ta trần trụi, trước ngực lộ ra hai gò tuyết trắng, trên đỉnh còn có hai hạt đậu màu phấn hồng.
Ở giữa hai gò còn có dấu tay hồng hồng, đúng là kiệt tác của Lục Minh… Lục Minh trước mắt tối sầm lại, tiêu rồi, cái danh hiệu Quái thúc thúc nhắm chừng sẽ không cách nào thoát nổi!
Cô gái nhà bên còn chưa hết đau, lại thấy Lục Minh ngẩn ra nhìn lên ngực mình, nhất thời thét lên lên, thanh âm tuyệt đối là vượt qua 120 decibel.
"A… Người này biến thái…"
/830
|