"Tiểu Mạch, mình muốn ly hôn." Triệu Ngạn Kiều nắm chặt tách sứ trắng trong tay, uống một hớp cà phê rồi nói."Có thật không? Lúc nào thế?" Trong mắt Chu Tiểu Mạch lập tức lóe lên ánh sáng vui mừng, thậm chí còn kích động đứng lên, suýt chút nữa đã xô đổ bình cà phê ở trên bàn xuống đất.Trong lòng Triệu Ngạn Kiều vang lên tiếng sụp đổ, hết sức khó chịu. Mặc dù ngày hôm qua đã biết gần hết mọi chuyện nhưng cô vẫn muốn tin tưởng cô ấy một lần, dù sao cũng là bảy năm tình cảm, hai đời là bạn bè tốt, đâu phải nói suông là được. Nhưng không cần tiếp tục nhiều lời nữa, phản ứng của cô ấy đã nói rõ tất cả rồi. Cô chợt nhớ tới lần gặp mặt cô ấy trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Trạch.Cô ấy cũng mãnh liệt yêu cầu cô ly hôn, nhưng rốt cuộc là tại sao, tại sao cứ một mực muốn cô thân đơn bóng chiếc sống trên thế giới này mới vừa lòng đây? Cô vất vả lắm mới tìm được nửa kia của mình, vội vã muốn chia sẻ niềm vui với cô ấy, muốn nhận được lời chúc phúc của cô ấy, mà không phải là bị chia rẽ."Tiểu Kiều, lúc nào thì làm thủ tục? Cành nhanh càng tốt! Nếu không Tần Dịch Hoan đổi ý thì phải làm sao? Mau lên! Nếu không thì đi ngay nhé?" Chu Tiểu Mạch đi vòng qua đến bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, lấy cái tách khỏi tay cô, hưng phấn nói. Thậm chí còn chưa kịp nghe Triệu Ngạn Kiều trả lời đã định lôi cô ra khỏi quán cafe."Tiểu Mạch." Triệu Ngạn Kiều ở phía sau gọi, cũng không đứng dậy đi cùng cô."Sao cậu lại vui mừng đến thế?"Chu Tiểu Mạch thầm giật mình, biết bản thân phản ứng thái quá, cô định cười trừ, nói: "Không phải, tiểu Kiều, chỉ là mình cảm thấy Tần Dịch Hoan không thích hợp với cậu, cho nên mới như vậy. Dù sao mình cũng đều muốn tốt cho cậu!"Triệu Ngạn Kiều thở dài một tiếng, tránh thoát khỏi tay Chu Tiểu Mạch, bình tĩnh nhìn cô, nói: "Tiểu Mạch, ngồi xuống rồi bọn mình nói chuyện rõ ràng đi."Chu Tiểu Mạch đột nhiên cảm thấy trong miệng khô cạn, cô nuốt nước miếng, có chút lo lắng ngồi đối diện Triệu Ngạn Kiều, đôi tay nắm thật chặt vạt áo, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi chờ thầy cô trách phạt."Tiểu Kiều....Chúng ta, chúng ta có gì cần nói đâu."Hình như lại trở về quá khứ, Triệu Ngạn Kiều cảm thấy hơi hoảng hốt. Khi đó cô giống như một bà mẹ già chuẩn bị cái này cái kia cho Chu Tiểu Mạch, thường xuyên nhắc nhở, trách mắng cô ấy. Mỗi lần cô ấy đều bày ra bộ dạng bé ngoan dễ bảo, để cho cô không khỏi mềm lòng. Tựa như hiện tại, biết rõ cô ấy đã làm cái gì nhưng cô vẫn không hạ nổi quyết tâm làm gì cô ấy.Đó là tiểu Mạch, là cô gái Chu Tiểu Mạch dịu dàng tỉ mỉ, luôn thay đổi cách thức quan tâm cô. Những lúc cô không có tiền sẽ lén lút nhét tiền vào trong ví của cô, lại bởi vì cô không phát hiện ra mà rất đắc chí. Kết quả là một lần bất cẩn, qua vài ngày tự mình đã nói lỡ miệng. Thật ra, coi như cô ấy không nói thì cô cũng biết, đối với kiếp trước của cô mà nói, tiền bạc cũng quan trọng như sinh mệnh, làm sao có thể không rõ rốt cuộc trong ví mình có dư bao nhiêu tiền.Chỉ có mỗi cô gái ngây thơ như Chu Tiểu Mạch mới cho rằng cô không hề hay biết gì.Bọn họ đã từng hòa thuận như thế, còn thân thiết hơn cả chị em ruột, làm sao có thể biến thành tình trạng như ngày hôm nay? Cô nhất định phải kiềm chế, đến tra hỏi cô ấy, hỏi cô ấy là có phải muốn phá hủy hôn nhân của cô hay không, hỏi cô ấy là rốt cuộc tại sao phải làm như vậy? Nếu như có thể, cô mong mình không biết một tý sự thật nào, cứ hồ đồ sống cả đời cũng tốt."Tiểu Mạch, tại sao lại làm mấy chuyện đó?" Triệu Ngạn Kiều cảm giác toàn thân vô lực, giống như tất cả tinh lực cũng bị rút dần theo những năm tháng quá khứ ấy, còn dư lại chỉ là một thân xác kho quắt."Mình, mình không biết cậu đang nói gì." Chu Tiểu Mạch cúi đầu, sắc mặt bối rối mà vô lực."Tiểu Mạch, cậu nói thật cho mình biết được không, cậu là chán ghét Tần Dịch Hoan hay là cảm thấy mình không xứng ở cùng với anh ấy?""Không, không phải!" Chu Tiểu Mạch dột ngột ngẩng đầu, mắt hạnh rưng rưng, dáng vẻ làm cho người ta cực kỳ đau lòng. "Là anh ta không xứng với cậu! Cậu không nên ở cùng một chỗ với anh ta!"Triệu Ngạn Kiều cảm thấy hơi ngạc nhiên, làm sao Tần Dịch Hoan không xứng với cô chứ? Với điều kiện của anh muốn tìm một người tốt hơn
/46
|