Thẩm Y Y cảm giác được thứ đồ gì đó, ý đồ dời đi sự chú ý của anh, “Anh Thâm, anh còn chưa trả lời em, nếu có việc làm, anh có muốn đi không?”
“Em thật sự muốn anh đi thị trấn làm việc?" Lý Thâm hỏi ngược lại, "Nếu anh lên thị trấn làm việc thì không có cách nào lúc nào cũng ở bên cạnh em và ba đứa nhỏ.”
“Không sao cả, thị trấn cách đây cũng không xa." Thẩm Y Y nói, “Anh hoàn toàn có thể ở nhà, buổi sáng đi xe đạp đi làm, rồi buổi tối lại đạp xe về nhà... Nhưng mà còn chưa biết chị Linh sẽ để cho chúng ta công việc gì, hơn nữa vừa mới vào nhất định chỉ là là công nhân tạm thời, sau này chị ấy mới có thể tìm cơ hội khác nâng lên.”
Hiện tại rất nhiều công việc đều là dựa theo cương vị mà định người làm, việc làm cũng chỉ có từng đó, muốn sắp xếp thêm người vào, khẳng định phải có người đi ra.
Dương Bằng Sơn sụp đổ, thân tín của hắn ta nhất định sẽ bị đuổi việc, đến lúc đó nhà máy dệt sẽ trống rất nhiều công việc, nhưng mà chắc chắn phải trải qua một đoạn quá trình.
Thẩm Y Y vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy đi làm ở nhà máy dệt quá phiền phức, hơn nữa Lý Thâm hình như cũng không thích hợp làm việc ở nhà máy dệt, liền nói, "Bằng không, vẫn là chờ một chút, hôm nay em kỳ thật còn đi đội vận tải một chuyến, chỉ là trạm trưởng và phó trạm trưởng bọn họ đều không có ở đấy, phải ba ngày sau mới có thể trở về, ba ngày sau em lại đi tìm người, nghĩ biện pháp đưa anh vào đội vận chuyển..."
"Em muốn anh vào đội vận tải?” Lý Thâm có chút kinh ngạc.
Thẩm Y Y gật đầu, giải thích, “Em cảm thấy nếu như anh đã làm cái đó, đi đội vận tải sẽ thuận tiện hơn một chút!”
Lý Thâm làm đại lý mua đi bán lại, thị trường của anh vốn dĩ là ở bên ngoài, nếu có thể vào làm việc trong đội vận tải, không chỉ như hổ thêm cánh, mà còn có thể phát huy sở trường của anh.
Sắc mặt Lý Thâm có chút quái dị.
Thẩm Y Y chú ý tới, liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Lý Thâm nhìn vợ mình, “Trạm trưởng đội vận tải, vẫn muốn anh vào làm trong đội vận tải.”
???
Ánh mắt của Thẩm Y Y sáng lên, đây không phải là muốn ngủ gật lại có người đưa gối đầu tới sao? “Thật sao?”
“Thật sự,” Lý Thâm gật đầu, khi anh mười mấy tuổi, vẫn luôn đi theo Lương Quân lúc đó còn chưa là trạm trưởng chạy khắp năm châu bốn bể, cho nên quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bây giờ anh có thể dễ dàng vận chuyển đồ đạc ra bên ngoài như vậy.
Lương Quân luôn luôn tán thành năng lực của anh, vẫn luôn muốn đào anh qua làm chỗ mình.
“Vậy anh đi nói với anh ấy, anh đi!” Thẩm Y Y quyết đoán nói.
“Nhưng mà, vào đội vận tải làm việc thường xuyên phải đi công tác…” Lý Thâm khẽ gạt những sợi tóc mái nhỏ vụn trước trán cô qua một bên, nói ra sự do dự của mình.
Lúc trước anh không đi, là bởi vì vợ của mình... Ba đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, không ai chăm nom.
Hiện tại anh do dự, chính là bởi vì vợ anh thay đổi tâm ý, anh không nỡ tách ra với cô vào lúc này...
Thẩm Y Y vừa nhìn liền biết tâm tư của anh, ôm cổ anh kéo anh lại gần mình, “Em cũng sẽ không chạy, hơn nữa... Em cũng hy vọng anh trở nên mạnh mẽ, trở thành người có thể che gió che mưa cho em và ba đứa nhỏ.”
Lý Thâm cảm thấy lồng n.g.ự.c mình như nóng lên, anh còn không biết sau này sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nếu như anh không muốn cô phải theo anh sống những ngày vất vả, vậy thì anh phải tìm một công việc trong thị trấn, mà trước mắt công việc của đội vận tải chính là lựa chọn tốt nhất của anh.
“Được.” Lý Thâm đáp lại.
Hai người ôm nhau một hồi, Thẩm Y Y dần dần bị sức nặng của anh đè ép đến có chút không thở nổi, đẩy anh một cái, “Sao anh vẫn còn chưa xong?”
“Cái này không thể trách anh.” Thanh âm của Lý Thâm có chút oan ức, bàn tay rục rịch đặt ở vạt áo cô.
?
Thẩm Y Y nắm lấy bàn tay của anh, “Không được, lát nữa ba đứa nhỏ sẽ trở về, hơn nữa không phải nói một chút nữa phải đến nhà Cường Tử ăn cơm sao?”
Lý Thâm trở tay cầm lại bàn tay của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, ý tứ không cần nói cũng biết.
???
“Anh đóng cửa chưa?"
“Đóng rồi, vợ ơi, anh làm nhanh lắm, một tý là xong thôi!”
“...” Thẩm Y Y quay đầu, chấp nhận.
Nhưng cái này "nhanh lắm" này của anh, Thẩm Y Y cũng không biết anh định nghĩa như thế nào.
Cũng may mà giữa đường ba đứa nhỏ không có trở về.
Chạng vạng, hai vợ chồng mang theo một lon sữa lúa mạch và một gói kẹo sữa Đại bạch thỏ đến nhà họ Trần.
Tiểu Bảo lại đây mở cửa cho bọn họ, vừa thấy mẹ liền hưng phấn giữ c.h.ặ.t t.a.y mẹ mình, “Mẹ.”
Thẩm Y Y sờ sờ đầu cậu bé.
“Anh Thâm, chị dâu.” Trần Cường nhìn thấy bọn họ tới, ôm Tiểu An An đi ra chào hỏi bọn họ một tiếng.
Thẩm Y Y đáp lại một tiếng, ánh mắt nhìn Tiểu An An, Tiểu An An lớn lên rất mạnh khoẻ, kháu khỉnh bụ bẫm, những vết nhăn đỏ lúc mới sinh cũng đã biến mất gần hết, làn da trở nên trắng nõn không ít, đang mở to hai mắt tò mò nhìn cô, nói, “Đứa bé này không sợ người lạ nhỉ.”
“Đúng vậy,” Có người khen con gái của mình, Trần Cường có chút đắc ý, “Đứa bé rất ngoan.”
Vừa dứt lời, Tiểu An An vươn đôi tay nhỏ ậm ừ muốn Thẩm Y Y ôm.
Thẩm Y Y có chút mới lạ, đưa tay ôm lấy Tiểu An An.
Không quá mười giây, Tiểu An An hừ hừ, giống như là cô bé không được thoải mái. Thẩm Y Y thay đổi tư thế, chỉ chốc lát sau, cô bé không hừ nữa, mà trực tiếp khóc lên.
Thẩm Y Y: “...”
Trần Cường ở bên cạnh muốn nói lại thôi, muốn điều chỉnh tư thế ôm của Thẩm Y Y, lại không dám trực tiếp chạm tay vào người cô, anh anh ấy còn đang nhìn chằm chằm anh ấy đây.
Chỉ có thể mở miệng nói, “Chị dâu, chị thả lỏng một chút, đừng ôm chặt con bé như vậy... Đặt tay ở đây…”
Thẩm Y Y dựa theo phương pháp của anh ấy thả lỏng một chút, nhưng Tiểu An An vẫn khóc.
“...” Thẩm Y Y có chút xấu hổ, muốn trả lại cô bé cho Trần Cường.
Lý Thâm ở phía sau đưa đồ đạc trên tay cho Trần Cường, đưa tay về phía cô, “Để anh ôm.”
Thẩm Y Y vội vàng nhét An An vào trong n.g.ự.c anh.
Lý Thâm thuần thục ôm đứa nhỏ, vuốt nhẹ hai cái, An An thế mà không khóc nữa.
Thẩm Y Y: “...”
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Đại Nữu thò ra từ phòng bếp, trên tay còn cầm xẻng cơm, "Y Y, anh Thâm, hai người tới rồi sao?”
“Tới rồi,” Thẩm Y Y nói.
Lâm Đại Nữu liếc mắt một cái liền nhìn thấy sữa lúa mạch và kẹo sữa Đại bạch thỏ mà hai người mang tới, ngượng ngùng nói, “Sao anh chị lại đưa đồ quý giá như vậy tới đây?”
“Đưa cho An An.” Thẩm Y Y nói, "Em cũng đừng từ chối nữa.”
Lúc này Lâm Đại Nữu mới không nói gì nữa, quan tâm nói, “Vậy anh chị vào ngồi trước, em đang xào rau rồi, lập tức xong ngay.”
Nói xong lại chui vào phòng bếp.
Thẩm Y Y vừa định đi qua giúp cô ấy, Trần Cường do dự một chút, vẫn đứng lên, “Chị dâu, để em đi, chị và anh Thâm giúp em chăm sóc An An một chút là được.”
Thẩm Y Y nhìn anh ấy một chút, lại nhìn Lâm Đại Nữu, ngồi xuống, “Vậy cậu đi đi.”
Trần Cường đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lý Thâm ôm An An ngồi xuống, Thẩm Y Y và Tiểu Bảo tò mò tiến lại gần, Tiểu An An đang ngáp, nhìn thấy Thẩm Y Y, lại đưa tay về phía cô.
“Thật kỳ diệu.” Thẩm Y Y cảm thán.
“Em có muốn ôm một lần nữa hay không? Anh sẽ dạy em.” Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y lắc đầu, ngồi xuống theo, sau đó ôm Tiểu Bảo lên đặt ở trên đùi, ghé đầu của mình lên đầu Tiểu bảo để chọc cậu bé: “Em vẫn nên ôm Tiểu Bảo nhà chúng ta thôi, tu tu tu~”
Tiểu Bảo cười rộ lên, sau đó chỉ chỉ An An đang ở trong lòng cha mình, “Mẹ, em gái!”
“Đó là em gái tôi!” Vượng Tài và Đại Bảo Nhị Bảo từ trong phòng chạy ra.
Mà Nhị Bảo thấy cô, ánh mắt sáng lên, tiến lên, ánh mắt sáng ngời, “Mẹ, mẹ sinh cho bọn con một em gái chơi cùng với bọn con được không?”
Đại Bảo cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn cô.
Thẩm Y Y: “...”
"Các con đã có em trai rồi.” Thẩm Y Y nói.
“Có em trai rồi thì không thể có em gái sao?” Đại Bảo tò mò hỏi.
Thẩm Y Y còn chưa nói gì, Nhị Bảo đã đoạt lời nói: “Vậy bọn con không cần em trai nữa.”
Tiểu Bảo há hốc mồm, vô cùng tủi thân nói, “Vì sao không cần em?”
Nhị Bảo thấy Tiểu Bảo khóc, lại cảm thấy áy náy, dỗ dành Tiểu Bảo, “Anh chỉ nói đùa thôi, làm sao anh có thể không cần Tiểu Bảo được? Em chính em trai tốt tốt tốt nhất của anh!”
Trên lông mi Tiểu Bảo còn treo nước mắt, “Thật sao?”
“Ừm, thật sự.” Nhị Bảo nói.
Lúc này Tiểu Bảo mới vui vẻ trở lại.
Thẩm Y Y: “...”
Bữa cơm này nhà họ Trần làm cũng rất phong phú, mọi người ăn xong lại ngồi một hồi, sau đó một nhà năm người mới về nhà.
“Em thật sự muốn anh đi thị trấn làm việc?" Lý Thâm hỏi ngược lại, "Nếu anh lên thị trấn làm việc thì không có cách nào lúc nào cũng ở bên cạnh em và ba đứa nhỏ.”
“Không sao cả, thị trấn cách đây cũng không xa." Thẩm Y Y nói, “Anh hoàn toàn có thể ở nhà, buổi sáng đi xe đạp đi làm, rồi buổi tối lại đạp xe về nhà... Nhưng mà còn chưa biết chị Linh sẽ để cho chúng ta công việc gì, hơn nữa vừa mới vào nhất định chỉ là là công nhân tạm thời, sau này chị ấy mới có thể tìm cơ hội khác nâng lên.”
Hiện tại rất nhiều công việc đều là dựa theo cương vị mà định người làm, việc làm cũng chỉ có từng đó, muốn sắp xếp thêm người vào, khẳng định phải có người đi ra.
Dương Bằng Sơn sụp đổ, thân tín của hắn ta nhất định sẽ bị đuổi việc, đến lúc đó nhà máy dệt sẽ trống rất nhiều công việc, nhưng mà chắc chắn phải trải qua một đoạn quá trình.
Thẩm Y Y vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy đi làm ở nhà máy dệt quá phiền phức, hơn nữa Lý Thâm hình như cũng không thích hợp làm việc ở nhà máy dệt, liền nói, "Bằng không, vẫn là chờ một chút, hôm nay em kỳ thật còn đi đội vận tải một chuyến, chỉ là trạm trưởng và phó trạm trưởng bọn họ đều không có ở đấy, phải ba ngày sau mới có thể trở về, ba ngày sau em lại đi tìm người, nghĩ biện pháp đưa anh vào đội vận chuyển..."
"Em muốn anh vào đội vận tải?” Lý Thâm có chút kinh ngạc.
Thẩm Y Y gật đầu, giải thích, “Em cảm thấy nếu như anh đã làm cái đó, đi đội vận tải sẽ thuận tiện hơn một chút!”
Lý Thâm làm đại lý mua đi bán lại, thị trường của anh vốn dĩ là ở bên ngoài, nếu có thể vào làm việc trong đội vận tải, không chỉ như hổ thêm cánh, mà còn có thể phát huy sở trường của anh.
Sắc mặt Lý Thâm có chút quái dị.
Thẩm Y Y chú ý tới, liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Lý Thâm nhìn vợ mình, “Trạm trưởng đội vận tải, vẫn muốn anh vào làm trong đội vận tải.”
???
Ánh mắt của Thẩm Y Y sáng lên, đây không phải là muốn ngủ gật lại có người đưa gối đầu tới sao? “Thật sao?”
“Thật sự,” Lý Thâm gật đầu, khi anh mười mấy tuổi, vẫn luôn đi theo Lương Quân lúc đó còn chưa là trạm trưởng chạy khắp năm châu bốn bể, cho nên quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bây giờ anh có thể dễ dàng vận chuyển đồ đạc ra bên ngoài như vậy.
Lương Quân luôn luôn tán thành năng lực của anh, vẫn luôn muốn đào anh qua làm chỗ mình.
“Vậy anh đi nói với anh ấy, anh đi!” Thẩm Y Y quyết đoán nói.
“Nhưng mà, vào đội vận tải làm việc thường xuyên phải đi công tác…” Lý Thâm khẽ gạt những sợi tóc mái nhỏ vụn trước trán cô qua một bên, nói ra sự do dự của mình.
Lúc trước anh không đi, là bởi vì vợ của mình... Ba đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, không ai chăm nom.
Hiện tại anh do dự, chính là bởi vì vợ anh thay đổi tâm ý, anh không nỡ tách ra với cô vào lúc này...
Thẩm Y Y vừa nhìn liền biết tâm tư của anh, ôm cổ anh kéo anh lại gần mình, “Em cũng sẽ không chạy, hơn nữa... Em cũng hy vọng anh trở nên mạnh mẽ, trở thành người có thể che gió che mưa cho em và ba đứa nhỏ.”
Lý Thâm cảm thấy lồng n.g.ự.c mình như nóng lên, anh còn không biết sau này sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nếu như anh không muốn cô phải theo anh sống những ngày vất vả, vậy thì anh phải tìm một công việc trong thị trấn, mà trước mắt công việc của đội vận tải chính là lựa chọn tốt nhất của anh.
“Được.” Lý Thâm đáp lại.
Hai người ôm nhau một hồi, Thẩm Y Y dần dần bị sức nặng của anh đè ép đến có chút không thở nổi, đẩy anh một cái, “Sao anh vẫn còn chưa xong?”
“Cái này không thể trách anh.” Thanh âm của Lý Thâm có chút oan ức, bàn tay rục rịch đặt ở vạt áo cô.
?
Thẩm Y Y nắm lấy bàn tay của anh, “Không được, lát nữa ba đứa nhỏ sẽ trở về, hơn nữa không phải nói một chút nữa phải đến nhà Cường Tử ăn cơm sao?”
Lý Thâm trở tay cầm lại bàn tay của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, ý tứ không cần nói cũng biết.
???
“Anh đóng cửa chưa?"
“Đóng rồi, vợ ơi, anh làm nhanh lắm, một tý là xong thôi!”
“...” Thẩm Y Y quay đầu, chấp nhận.
Nhưng cái này "nhanh lắm" này của anh, Thẩm Y Y cũng không biết anh định nghĩa như thế nào.
Cũng may mà giữa đường ba đứa nhỏ không có trở về.
Chạng vạng, hai vợ chồng mang theo một lon sữa lúa mạch và một gói kẹo sữa Đại bạch thỏ đến nhà họ Trần.
Tiểu Bảo lại đây mở cửa cho bọn họ, vừa thấy mẹ liền hưng phấn giữ c.h.ặ.t t.a.y mẹ mình, “Mẹ.”
Thẩm Y Y sờ sờ đầu cậu bé.
“Anh Thâm, chị dâu.” Trần Cường nhìn thấy bọn họ tới, ôm Tiểu An An đi ra chào hỏi bọn họ một tiếng.
Thẩm Y Y đáp lại một tiếng, ánh mắt nhìn Tiểu An An, Tiểu An An lớn lên rất mạnh khoẻ, kháu khỉnh bụ bẫm, những vết nhăn đỏ lúc mới sinh cũng đã biến mất gần hết, làn da trở nên trắng nõn không ít, đang mở to hai mắt tò mò nhìn cô, nói, “Đứa bé này không sợ người lạ nhỉ.”
“Đúng vậy,” Có người khen con gái của mình, Trần Cường có chút đắc ý, “Đứa bé rất ngoan.”
Vừa dứt lời, Tiểu An An vươn đôi tay nhỏ ậm ừ muốn Thẩm Y Y ôm.
Thẩm Y Y có chút mới lạ, đưa tay ôm lấy Tiểu An An.
Không quá mười giây, Tiểu An An hừ hừ, giống như là cô bé không được thoải mái. Thẩm Y Y thay đổi tư thế, chỉ chốc lát sau, cô bé không hừ nữa, mà trực tiếp khóc lên.
Thẩm Y Y: “...”
Trần Cường ở bên cạnh muốn nói lại thôi, muốn điều chỉnh tư thế ôm của Thẩm Y Y, lại không dám trực tiếp chạm tay vào người cô, anh anh ấy còn đang nhìn chằm chằm anh ấy đây.
Chỉ có thể mở miệng nói, “Chị dâu, chị thả lỏng một chút, đừng ôm chặt con bé như vậy... Đặt tay ở đây…”
Thẩm Y Y dựa theo phương pháp của anh ấy thả lỏng một chút, nhưng Tiểu An An vẫn khóc.
“...” Thẩm Y Y có chút xấu hổ, muốn trả lại cô bé cho Trần Cường.
Lý Thâm ở phía sau đưa đồ đạc trên tay cho Trần Cường, đưa tay về phía cô, “Để anh ôm.”
Thẩm Y Y vội vàng nhét An An vào trong n.g.ự.c anh.
Lý Thâm thuần thục ôm đứa nhỏ, vuốt nhẹ hai cái, An An thế mà không khóc nữa.
Thẩm Y Y: “...”
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Đại Nữu thò ra từ phòng bếp, trên tay còn cầm xẻng cơm, "Y Y, anh Thâm, hai người tới rồi sao?”
“Tới rồi,” Thẩm Y Y nói.
Lâm Đại Nữu liếc mắt một cái liền nhìn thấy sữa lúa mạch và kẹo sữa Đại bạch thỏ mà hai người mang tới, ngượng ngùng nói, “Sao anh chị lại đưa đồ quý giá như vậy tới đây?”
“Đưa cho An An.” Thẩm Y Y nói, "Em cũng đừng từ chối nữa.”
Lúc này Lâm Đại Nữu mới không nói gì nữa, quan tâm nói, “Vậy anh chị vào ngồi trước, em đang xào rau rồi, lập tức xong ngay.”
Nói xong lại chui vào phòng bếp.
Thẩm Y Y vừa định đi qua giúp cô ấy, Trần Cường do dự một chút, vẫn đứng lên, “Chị dâu, để em đi, chị và anh Thâm giúp em chăm sóc An An một chút là được.”
Thẩm Y Y nhìn anh ấy một chút, lại nhìn Lâm Đại Nữu, ngồi xuống, “Vậy cậu đi đi.”
Trần Cường đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lý Thâm ôm An An ngồi xuống, Thẩm Y Y và Tiểu Bảo tò mò tiến lại gần, Tiểu An An đang ngáp, nhìn thấy Thẩm Y Y, lại đưa tay về phía cô.
“Thật kỳ diệu.” Thẩm Y Y cảm thán.
“Em có muốn ôm một lần nữa hay không? Anh sẽ dạy em.” Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y lắc đầu, ngồi xuống theo, sau đó ôm Tiểu Bảo lên đặt ở trên đùi, ghé đầu của mình lên đầu Tiểu bảo để chọc cậu bé: “Em vẫn nên ôm Tiểu Bảo nhà chúng ta thôi, tu tu tu~”
Tiểu Bảo cười rộ lên, sau đó chỉ chỉ An An đang ở trong lòng cha mình, “Mẹ, em gái!”
“Đó là em gái tôi!” Vượng Tài và Đại Bảo Nhị Bảo từ trong phòng chạy ra.
Mà Nhị Bảo thấy cô, ánh mắt sáng lên, tiến lên, ánh mắt sáng ngời, “Mẹ, mẹ sinh cho bọn con một em gái chơi cùng với bọn con được không?”
Đại Bảo cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn cô.
Thẩm Y Y: “...”
"Các con đã có em trai rồi.” Thẩm Y Y nói.
“Có em trai rồi thì không thể có em gái sao?” Đại Bảo tò mò hỏi.
Thẩm Y Y còn chưa nói gì, Nhị Bảo đã đoạt lời nói: “Vậy bọn con không cần em trai nữa.”
Tiểu Bảo há hốc mồm, vô cùng tủi thân nói, “Vì sao không cần em?”
Nhị Bảo thấy Tiểu Bảo khóc, lại cảm thấy áy náy, dỗ dành Tiểu Bảo, “Anh chỉ nói đùa thôi, làm sao anh có thể không cần Tiểu Bảo được? Em chính em trai tốt tốt tốt nhất của anh!”
Trên lông mi Tiểu Bảo còn treo nước mắt, “Thật sao?”
“Ừm, thật sự.” Nhị Bảo nói.
Lúc này Tiểu Bảo mới vui vẻ trở lại.
Thẩm Y Y: “...”
Bữa cơm này nhà họ Trần làm cũng rất phong phú, mọi người ăn xong lại ngồi một hồi, sau đó một nhà năm người mới về nhà.
/463
|