Ngày 15 tháng Giêng là tiết Nguyên Tiêu, ngày 17 tháng Giêng Lý Thâm phải đi báo danh ở đội vận tải, không nhiều ngày nữa.
Sau khi Lý Thâm đi làm thì ngày thường có thể ở nhà nhưng nếu có nhiệm vụ thì không thể nào về nhà.
Cũng là nói, đến lúc đó sẽ chỉ còn có Thẩm Y Y và ba đứa nhỏ ở nhà.
Tuy nhà cha mẹ ở ngay cạnh, xung quanh cũng có người ở nhưng Lý Thâm không thể nào yên tâm được.
Bèn bàn bạc với vợ mình, ý muốn nhận nuôi một con quân khuyển đã về hưu.
Không phải ai cũng có thể nhận nuôi quân khuyển được nhưng vì có Lương Quân trước đây là bộ đội nên mới có cách này. Nếu Thẩm Y Y đồng ý thì Lý Thâm sẽ tìm đến Lương Quân.
Thẩm Y Y đương nhiên đồng ý. Tuy cô không sợ nhưng dù sao đi nữa trong nhà còn có ba đứa nhỏ, cô không muốn ba đứa rơi vào tình trạng nguy hiểm. Thêm một lớp bảo vệ thì bớt một phần nguy hiểm.
Vì thế Lý Thâm liền đi tìm Lương Quân.
Thủ tục nhận nuôi quân khuyển khá rườm rà, còn phải trải qua thêm rất nhiều tầng xét duyệt ở bên trên.
Lý Thâm cũng không vội. Nói chung thì sau khi đi làm, anh còn phải trải qua một khóa huấn luyện kéo dài hơn nửa tháng. Trong khóa huấn luyện thì không cần phải nhận nhiệm vụ, lúc đó có thể ở nhà.
Nhưng suy cho cùng thì ngày nào cũng phải đi làm, cũng có nghĩa là thời gian ở cùng với vợ con cũng ít đi nhiều. Cho nên mấy hôm nay anh đều không ra ngoài.
Anh kiên nhẫn với Nhị Bảo hơn. Lúc Thẩm Y Y đang dạy Đại Bảo thì anh ở bên cạnh dạy Nhị Bảo một số việc thủ công.
Đến khi Thẩm Y Y tự mình đọc sách sau khi đã dạy xong Đại Bảo rồi thì anh cũng để Nhị Bảo đi chơi, tự đến cạnh vợ để cô tựa vào người mình.
Thẩm Y Y cũng không khách sáo, cô sợ lạnh, người Lý Thâm thì ấm như lò sưởi vậy. Nếu không phải có ba đứa con làm bóng đèn nhỏ thì cô đã quấn lấy người Lý Thâm rồi.
Đương nhiên trong nhà thực ra không hề lạnh, không chỉ có giường sưởi mà còn đốt bếp sưởi, vô cùng ấm áp.
Thoáng chốc đã đến tiết Nguyên Tiêu, Thẩm Y Y vừa thức dậy đã không nhìn thấy Lý Thâm đâu. Xem giấy mới biết việc nhận nuôi quân khuyển đã được phê chuẩn rồi, anh ấy đi mang quân khuyển về.
Rảnh rỗi nhàm chán, thêm việc hai ngày nữa là Lý Thâm phải đi làm rồi, vừa hay nay là tiết Nguyên Tiêu nên Thẩm Y Y định sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn.
Tiết Nguyên Tiêu thì không thể nào thiếu bánh trôi và sủi cảo được.
Vừa nhào bột xong thì bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa “gâu” cùng âm thanh vui vẻ của Nhị Bảo.
Thẩm Y Y đeo tạp dề đi ra ngoài thì thấy Lý Thâm đang dắt một con ch.ó tai nhọn, đa phần lông là màu đỏ cam nhưng có lông tai, cổ và bụng là màu đen, ánh mắt sắc bén, hung dữ… Sói? Chó? Nhìn con vật vừa giống sói vừa giống chó kia vào nhà mình.
“Đây là quân khuyển?” Thẩm Y Y hỏi.
“Đúng vậy, là chó đỏ Lai Châu trong nhóm chó săn, gọi là Lang Nha.” Lý Thâm nói rồi vuốt ve Lang Nha. Nó vốn đang trong trạng thái phòng bị liền le lưỡi lấy lòng Lý Thâm.
Nhị Bảo thấy vậy thì ngạc nhiên, cũng muốn đến gần, kết quả là Lang Nha lại nhe răng với nó.
Nhị Bảo không sợ, ngược lại Tiểu Bảo “Oa” một cái rồi khóc lên, quay đầu chạy về phía mẹ, ôm đùi mẹ “Sợ sợ, ôm ôm cơ, hu hu~”
Thẩm Y Y buồn cười, tay cô vẫn còn dính bột nhưng không lo được nhiều như vậy, lau tay lên tạp dề rồi bế Tiểu Bảo lên.
Tiểu Bảo ôm chặt lấy cổ mẹ.
Thẩm Y Y bên cạnh an ủi cậu, “Không sợ, không sợ~”
Lại nhìn sang thân thể con ch.ó kia. Tuy trên người nó có không ít vết thương lớn nhỏ nhưng nhìn qua thì là một quân khuyển rất khỏe mạnh, rất có sức sống, cô nhíu mày “Nó bị thương ở đâu vậy?”
“Không có khứu giác, thính giác cũng suy yếu.” Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y hiểu rồi, một quân khuyển tác chiến thì khứu giác và thính giác rất quan trọng.
Nếu hai thứ này không thể trở thành ưu thế của nó, một ngày nào đó bại lộ nhược điểm trong lúc chiến đấu thì nắm chắc việc mất mạng rồi.
Nhị Bảo đặc biệt hứng khởi, muốn chơi với Lang Nha. Lang Nha rất cảnh giác nhưng vì khá tin tưởng Lý Thâm nên mới không tấn công.
Buổi tối, Thẩm Y Y đem một khúc xương ống sốt tương lớn cho Lang Nha. Lang Nha ngửi thử nhưng không ngửi được gì, ngẩng đầu nhìn Lý Thâm một cái, sau khi Lý Thâm nói có thể ăn thì nó mới ăn.
Rất có linh tính.
Nhị Bảo rất phấn khích, thấy Lang Nha ăn ngon lành thì cũng đem phần của mình cho Lang Nha nốt.
Lang Nha cứ như vậy mà đến với nhà Thẩm Y Y.
Ngày thứ hai, Lý Thâm và Thẩm Y Y mang theo ba đứa con cùng làm một cái ổ ấm áp cho Lang Nha.
Chớp mắt đã đến ngày 17.
Hôm nay Lý Thâm phải đi báo danh ở đội vận tải, Thẩm Y Y đi cùng anh, ba đứa nhỏ không được dắt theo. Đại Bảo và Nhị Bảo tự mình chơi, còn Tiểu Bảo thì gửi cho mẹ Lý.
Về việc con trai vào đội vận tải làm việc thì mẹ Lý vui khỏi phải nói, nhìn bọn họ đạp xe đi xa còn cười ha ha bế Tiểu Bảo chạy theo vài bước.
Vương Yến vừa hay đi ngang qua, nhận thấy có chuyện có thể tám được thì lại gần cười hì hì hỏi: “Bác Lý, thằng hai nhà bác cùng vợ nó đi đâu vậy?”
Chuyện này ngoại trừ ba Lý, mẹ Lý và vợ chồng con cả thì chẳng ai biết cả.
Bọn Thẩm Y Y cảm thấy không cần thiết phải nói, vợ chồng con cả thì không phải kiểu người hay tám chuyện, về phần cha Lý thì càng không đi kể rồi.
Mà mẹ Lý thì trước đây vì chuyện của Lý Đại Nha nên căn bản không có tụ lại một chỗ tám chuyện với mọi người trong thôn nên cũng không có kể.
Đúng lúc được hỏi tới thì liền đắc ý, úp úp mở mở nói, “Đương nhiên là đi báo danh rồi!”
“Báo danh? Báo danh gì cơ?” Vương Yến hiếu kì hỏi.
“Lý Thâm nhà tôi ấy.” Mẹ Lý không úp mở nữa, cười đắc ý nói: “Nó vào đội vận tải, hôm nay đi báo danh!”
“Lý Thâm nhà bác vào đội vận tải?” Vương Yến không thể tin được rít lên, tiếng cô ta rất to, mọi người xung quanh đều nghe thấy hết.
Tin tức này như thuốc nổ ném vào mặt hồ yên tĩnh, dẫn đến sóng to gió lớn, ùn ùn bốn phía dâng cao.
“Bác Lý, Lý Thâm nhà bác vào đội vận tải? Làm sao vào được vậy?”
“Tại sao trước đây một chút tin tức cũng không có? Không ngờ vừa có lại là có một tin lớn như vậy, nhà Lý của bác giỏi thật đó! Thế mà lại giấu hay thế.”
“Đội vận tải khó vào lắm, hai năm nay không thấy công khai tuyển người, căn bản là toàn tuyển mấy người lính già thôi. Lý Thâm có thể vào chứng tỏ là năng lực rất tốt!”
“Mấy ngày trước không phải Đại Nha mới vào xưởng dệt sao? Nhà bác trong một thời gian ngắn đã có hai người công nhân, nhà bác Lý thật sự phát tài rồi. Bác Lý, bác sau này có phúc hưởng rồi.”
“Đúng vậy, tới lúc đó thì đừng có quên chúng tôi nha!”
Mẹ Lý sướng rơn, đang định nói gì đó thì đã bị cắt ngang rồi.
“Khụ khụ!”
Thẩm Y Y lên xe rồi mới nhớ ra quên mang nón, cô sợ lạnh, không có nón là không được.
Lý Thâm vốn định quay đầu xe lại nhưng nhiều đồ quá, Thẩm Y Y đem đồ đưa hết cho anh cầm, tự mình quay lại lấy nón, vừa về thì nghe được đoạn nói chuyện này, vội ho khan hai tiếng, cười nói: “Nói gì vậy, đông vui thế?”
Mọi người nghe thấy liền ào ào quay đầu nhìn. Nhìn thấy Thẩm Y Y đều đeo lên mặt cười, “Ây da, không phải là đang nói tới cô sao? Vợ Lý Thâm, cô giỏi thật, thế mà lại có thể tìm được công việc trong thành cho người đàn ông của cô và Đại Nha. Khi nào cũng sắp xếp cho mọi người một việc với chứ?”
Sau khi Lý Thâm đi làm thì ngày thường có thể ở nhà nhưng nếu có nhiệm vụ thì không thể nào về nhà.
Cũng là nói, đến lúc đó sẽ chỉ còn có Thẩm Y Y và ba đứa nhỏ ở nhà.
Tuy nhà cha mẹ ở ngay cạnh, xung quanh cũng có người ở nhưng Lý Thâm không thể nào yên tâm được.
Bèn bàn bạc với vợ mình, ý muốn nhận nuôi một con quân khuyển đã về hưu.
Không phải ai cũng có thể nhận nuôi quân khuyển được nhưng vì có Lương Quân trước đây là bộ đội nên mới có cách này. Nếu Thẩm Y Y đồng ý thì Lý Thâm sẽ tìm đến Lương Quân.
Thẩm Y Y đương nhiên đồng ý. Tuy cô không sợ nhưng dù sao đi nữa trong nhà còn có ba đứa nhỏ, cô không muốn ba đứa rơi vào tình trạng nguy hiểm. Thêm một lớp bảo vệ thì bớt một phần nguy hiểm.
Vì thế Lý Thâm liền đi tìm Lương Quân.
Thủ tục nhận nuôi quân khuyển khá rườm rà, còn phải trải qua thêm rất nhiều tầng xét duyệt ở bên trên.
Lý Thâm cũng không vội. Nói chung thì sau khi đi làm, anh còn phải trải qua một khóa huấn luyện kéo dài hơn nửa tháng. Trong khóa huấn luyện thì không cần phải nhận nhiệm vụ, lúc đó có thể ở nhà.
Nhưng suy cho cùng thì ngày nào cũng phải đi làm, cũng có nghĩa là thời gian ở cùng với vợ con cũng ít đi nhiều. Cho nên mấy hôm nay anh đều không ra ngoài.
Anh kiên nhẫn với Nhị Bảo hơn. Lúc Thẩm Y Y đang dạy Đại Bảo thì anh ở bên cạnh dạy Nhị Bảo một số việc thủ công.
Đến khi Thẩm Y Y tự mình đọc sách sau khi đã dạy xong Đại Bảo rồi thì anh cũng để Nhị Bảo đi chơi, tự đến cạnh vợ để cô tựa vào người mình.
Thẩm Y Y cũng không khách sáo, cô sợ lạnh, người Lý Thâm thì ấm như lò sưởi vậy. Nếu không phải có ba đứa con làm bóng đèn nhỏ thì cô đã quấn lấy người Lý Thâm rồi.
Đương nhiên trong nhà thực ra không hề lạnh, không chỉ có giường sưởi mà còn đốt bếp sưởi, vô cùng ấm áp.
Thoáng chốc đã đến tiết Nguyên Tiêu, Thẩm Y Y vừa thức dậy đã không nhìn thấy Lý Thâm đâu. Xem giấy mới biết việc nhận nuôi quân khuyển đã được phê chuẩn rồi, anh ấy đi mang quân khuyển về.
Rảnh rỗi nhàm chán, thêm việc hai ngày nữa là Lý Thâm phải đi làm rồi, vừa hay nay là tiết Nguyên Tiêu nên Thẩm Y Y định sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn.
Tiết Nguyên Tiêu thì không thể nào thiếu bánh trôi và sủi cảo được.
Vừa nhào bột xong thì bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa “gâu” cùng âm thanh vui vẻ của Nhị Bảo.
Thẩm Y Y đeo tạp dề đi ra ngoài thì thấy Lý Thâm đang dắt một con ch.ó tai nhọn, đa phần lông là màu đỏ cam nhưng có lông tai, cổ và bụng là màu đen, ánh mắt sắc bén, hung dữ… Sói? Chó? Nhìn con vật vừa giống sói vừa giống chó kia vào nhà mình.
“Đây là quân khuyển?” Thẩm Y Y hỏi.
“Đúng vậy, là chó đỏ Lai Châu trong nhóm chó săn, gọi là Lang Nha.” Lý Thâm nói rồi vuốt ve Lang Nha. Nó vốn đang trong trạng thái phòng bị liền le lưỡi lấy lòng Lý Thâm.
Nhị Bảo thấy vậy thì ngạc nhiên, cũng muốn đến gần, kết quả là Lang Nha lại nhe răng với nó.
Nhị Bảo không sợ, ngược lại Tiểu Bảo “Oa” một cái rồi khóc lên, quay đầu chạy về phía mẹ, ôm đùi mẹ “Sợ sợ, ôm ôm cơ, hu hu~”
Thẩm Y Y buồn cười, tay cô vẫn còn dính bột nhưng không lo được nhiều như vậy, lau tay lên tạp dề rồi bế Tiểu Bảo lên.
Tiểu Bảo ôm chặt lấy cổ mẹ.
Thẩm Y Y bên cạnh an ủi cậu, “Không sợ, không sợ~”
Lại nhìn sang thân thể con ch.ó kia. Tuy trên người nó có không ít vết thương lớn nhỏ nhưng nhìn qua thì là một quân khuyển rất khỏe mạnh, rất có sức sống, cô nhíu mày “Nó bị thương ở đâu vậy?”
“Không có khứu giác, thính giác cũng suy yếu.” Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y hiểu rồi, một quân khuyển tác chiến thì khứu giác và thính giác rất quan trọng.
Nếu hai thứ này không thể trở thành ưu thế của nó, một ngày nào đó bại lộ nhược điểm trong lúc chiến đấu thì nắm chắc việc mất mạng rồi.
Nhị Bảo đặc biệt hứng khởi, muốn chơi với Lang Nha. Lang Nha rất cảnh giác nhưng vì khá tin tưởng Lý Thâm nên mới không tấn công.
Buổi tối, Thẩm Y Y đem một khúc xương ống sốt tương lớn cho Lang Nha. Lang Nha ngửi thử nhưng không ngửi được gì, ngẩng đầu nhìn Lý Thâm một cái, sau khi Lý Thâm nói có thể ăn thì nó mới ăn.
Rất có linh tính.
Nhị Bảo rất phấn khích, thấy Lang Nha ăn ngon lành thì cũng đem phần của mình cho Lang Nha nốt.
Lang Nha cứ như vậy mà đến với nhà Thẩm Y Y.
Ngày thứ hai, Lý Thâm và Thẩm Y Y mang theo ba đứa con cùng làm một cái ổ ấm áp cho Lang Nha.
Chớp mắt đã đến ngày 17.
Hôm nay Lý Thâm phải đi báo danh ở đội vận tải, Thẩm Y Y đi cùng anh, ba đứa nhỏ không được dắt theo. Đại Bảo và Nhị Bảo tự mình chơi, còn Tiểu Bảo thì gửi cho mẹ Lý.
Về việc con trai vào đội vận tải làm việc thì mẹ Lý vui khỏi phải nói, nhìn bọn họ đạp xe đi xa còn cười ha ha bế Tiểu Bảo chạy theo vài bước.
Vương Yến vừa hay đi ngang qua, nhận thấy có chuyện có thể tám được thì lại gần cười hì hì hỏi: “Bác Lý, thằng hai nhà bác cùng vợ nó đi đâu vậy?”
Chuyện này ngoại trừ ba Lý, mẹ Lý và vợ chồng con cả thì chẳng ai biết cả.
Bọn Thẩm Y Y cảm thấy không cần thiết phải nói, vợ chồng con cả thì không phải kiểu người hay tám chuyện, về phần cha Lý thì càng không đi kể rồi.
Mà mẹ Lý thì trước đây vì chuyện của Lý Đại Nha nên căn bản không có tụ lại một chỗ tám chuyện với mọi người trong thôn nên cũng không có kể.
Đúng lúc được hỏi tới thì liền đắc ý, úp úp mở mở nói, “Đương nhiên là đi báo danh rồi!”
“Báo danh? Báo danh gì cơ?” Vương Yến hiếu kì hỏi.
“Lý Thâm nhà tôi ấy.” Mẹ Lý không úp mở nữa, cười đắc ý nói: “Nó vào đội vận tải, hôm nay đi báo danh!”
“Lý Thâm nhà bác vào đội vận tải?” Vương Yến không thể tin được rít lên, tiếng cô ta rất to, mọi người xung quanh đều nghe thấy hết.
Tin tức này như thuốc nổ ném vào mặt hồ yên tĩnh, dẫn đến sóng to gió lớn, ùn ùn bốn phía dâng cao.
“Bác Lý, Lý Thâm nhà bác vào đội vận tải? Làm sao vào được vậy?”
“Tại sao trước đây một chút tin tức cũng không có? Không ngờ vừa có lại là có một tin lớn như vậy, nhà Lý của bác giỏi thật đó! Thế mà lại giấu hay thế.”
“Đội vận tải khó vào lắm, hai năm nay không thấy công khai tuyển người, căn bản là toàn tuyển mấy người lính già thôi. Lý Thâm có thể vào chứng tỏ là năng lực rất tốt!”
“Mấy ngày trước không phải Đại Nha mới vào xưởng dệt sao? Nhà bác trong một thời gian ngắn đã có hai người công nhân, nhà bác Lý thật sự phát tài rồi. Bác Lý, bác sau này có phúc hưởng rồi.”
“Đúng vậy, tới lúc đó thì đừng có quên chúng tôi nha!”
Mẹ Lý sướng rơn, đang định nói gì đó thì đã bị cắt ngang rồi.
“Khụ khụ!”
Thẩm Y Y lên xe rồi mới nhớ ra quên mang nón, cô sợ lạnh, không có nón là không được.
Lý Thâm vốn định quay đầu xe lại nhưng nhiều đồ quá, Thẩm Y Y đem đồ đưa hết cho anh cầm, tự mình quay lại lấy nón, vừa về thì nghe được đoạn nói chuyện này, vội ho khan hai tiếng, cười nói: “Nói gì vậy, đông vui thế?”
Mọi người nghe thấy liền ào ào quay đầu nhìn. Nhìn thấy Thẩm Y Y đều đeo lên mặt cười, “Ây da, không phải là đang nói tới cô sao? Vợ Lý Thâm, cô giỏi thật, thế mà lại có thể tìm được công việc trong thành cho người đàn ông của cô và Đại Nha. Khi nào cũng sắp xếp cho mọi người một việc với chứ?”
/463
|