Thời buổi bây giờ, mọi người vẫn cảm thấy vinh dự tập thể rất nặng, việc này đã náo loạn tới mức báo cáo công an, nhất định sẽ ảnh hưởng chuyện cuộc bình chọn Tiên Tiến vào cuối năm. Liên đới chuyện lớn như vậy, thôn dân không chỉ sẽ trách tên đầu sỏ, còn có thể giận chó đánh mèo lãnh đạo trong thôn. Mà lãnh đạo này, đương nhiên là trưởng thôn chủ yếu chịu trách nhiệm thăm dò dư luận xã hội. Đương nhiên cha Lý đã thành đối tượng công kích của thôn dân.
Huống chi cha Lý còn vừa khéo là “trưởng thôn đại diện" tiền nhiệm, có vài thôn dân nhất định sẽ cảm thấy là năng lực cha Lý chưa đủ mới không giải quyết ổn thỏa chuyện này. Nghiêm trọng chút, còn có thể yêu cầu cách chức vị trưởng thôn đại diện của cha Lý.
Vương Yến thấy Thẩm Y Y đã hiểu, lập tức dương dương đắc ý: “Ôi, thật ra bác Lý cũng chỉ mới nhậm chức mà, phạm phải sai lầm này cũng là không thể tránh được..."
Thẩm Y Y liếc Vương Yến, giọng điệu nguy hiểm: “Trông chị như rất vui vẻ?"
?
Miệng Vương Yến đóng lại, chỉ chớp mắt đã thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: "Không có!" Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt bò khô cô lấy ra.
Thẩm Y Y cầm một miếng thịt bò khô cho cô ta: "Có thể chặn miệng của chị chưa?"
"Có thể có thể có thể!" Vương Yến nhìn chằm chằm vào thịt bò khô, ánh mắt sắp sáng lên rồi.
Thật ra miếng thịt bò khô cũng không lớn, miệng lớn thì nhét vào ăn một lần là hết, nhưng cô ta dùng ngón cái và ngón trỏ mân mê, sau đó như là nhấm nháp mỹ vị nhân gian, cắn một miếng xíu xiu, còn chóp chép miệng, như là đang cảm nhận mùi vị.
Thẩm Y Y: "..." Lại cho cô ta một miếng.
Vương Yến lập tức cảm động rơi nước mắt: "Chúng ta quan hệ quả nhiên rất tốt!"
Sau đó cầm hai miếng thịt bò khô, hấp tấp về nhà.
Thẩm Y Y suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
"Mẹ!" Người chưa tới tiếng đã tới trước, tiếng gọi to của Nhị Bảo truyền đến: "Mẹ đã về rồi?"
"Đã trở về." Thẩm Y Y nói: "Mau tới đây, có đồ ăn ngon."
"Có gì ngon?" Giọng Nhị Bảo rất ngạc nhiên, vừa rồi lúc Vương Yến đi ra ngoài khép hờ cửa, Nhị Bảo đạp một cước mở cửa ra, cửa lập tức bị in một dấu chân bụi bẩn, cậu bé cũng mặc kệ, muốn nhanh chóng chạy vào, nhưng đã bị Đại Bảo xách cổ áo từ phía sau.
Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo rất nghiêm túc: "Cha đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Bảo em đừng đạp cửa, nếu không sẽ đánh em!"
"..." Nhị Bảo rụt cổ, yếu ớt nói: "Cha không ở nhà!"
"Nhưng anh ở nhà." Đại Bảo ra lệnh: "Mau chóng lau sạch sẽ!"
"..." Nhị Bảo trông mong nhìn về phía mẹ cậu bé.
Lúc trước Thẩm Y Y khi vừa trở lại, lòng áy náy tràn đầy trong lòng nên đối xử với mấy đứa nhỏ gần như đều là hữu cầu tất ứng, mà hôm nay đã trở về hơn nửa năm rồi, tâm trạng của cô đã bình thản hơn rất nhiều, đã không nuông chiều bọn nó thế nữa.
Lúc này đối mặt với sự xin giúp đỡ của Nhị Bảo, cô cười tủm tỉm đưa một chiếc khăn lau.
Nhị Bảo: "..." Mẹ cậu bé đã thay đổi… Nhất định là bị cha dạy hư rồi!
Cầm khăn lau, đáng thương bắt đầu lau dấu chân.
"Lau sạch chút." Đại Bảo đốc thúc, sau đó nhìn về phía mẹ, trên gương mặt nhỏ lạnh lùng hiện lên chờ mong: “Mẹ, có gì ngon thế?"
"Thịt bò khô." Thẩm Y Y nói: "Đợi mẹ bỏ thêm ít gia vị sẽ ăn ngon hơn.”
"Bây giờ có thể ăn chưa?" Nhị Bảo ló đầu sang.
"Lau dấu giày em đi.” Đại Bảo cốc đầu cậu bé một cái.
"Đã lau sạch rồi!" Nhị Bảo ôm đầu tức giận hô.
"À." Hai tay Đại Bảo bỏ vào túi.
Chỉ “à” thôi?
Nhị Bảo trừng anh cả của cậu bé, tại vì sao anh cả của mình không thưởng cho cậu bé một ánh mắt mà còn bảo cậu bé: "Đi giặt sạch khăn lau đi."
"..." Nhị Bảo phiền muộn mà đi.
Thẩm Y Y: "..." Cô nên giúp ai?
Được rồi, không giúp ai hết!
Cũng sắp tới thời gian làm cơm tối rồi, Đại Bảo nhóm lửa cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y nói chuyện phiếm với cậu bé: "Đại Bảo, mấy ngày nay có đi dạy mấy chị họ biết chữ không?”
"Không có!" Đại Bảo bỏ một cây gỗ vào trong lò, phát hiện lửa bên trong sắp bị tắt, cậu bé mau chóng ngồi xổm xuống, thổi vù vù vài cái, lửa lại cháy lên. Cậu bé ngồi lại ghế đậu, cậu bé giống như nhỏ đại nhân buồn rầu thở dài một hơi: "Các chị cảm thấy con không biết dạy.”
?
Thẩm Y Y không rõ, Đại Bảo rất thông minh, học cái gì cũng chỉ học chút là hiểu, học đã nhanh vả lại còn khắc khổ, từ tháng mười hai năm ngoái đến bây giờ, cậu bé đã học được hơn bốn tháng rồi, cộng thêm kiến thức tiểu học khá đơn giản, về cơ bản cậu bé đều nắm được nội dung kiến thức từ năm lớp bốn trở xuống rồi, cô định làm phong phú số lượng từ vựng của cậu bé để dạy cậu bé kiến thức lớp năm rồi. Vì vậy theo lý, Đại Bảo dạy mấy đứa Đại Hoa hoàn toàn là dư sức.
Sao lại không biết dạy?
"Các chị nói con nói quá nhanh." Lông mày nhỏ bé của Đại Bảo nhíu lại, ngập ngừng: "Thật ra con cũng không hiểu vì sao con đã dạy các chị ba lần, các chị vẫn không nhớ sáu mươi ba chữ.”
Thẩm Y Y: "..." Ngoài khiêm tốn trong khoe khoang đây sao?
Cô suýt nữa đã quên chỉ số thông minh của Đại Bảo và người khác khác nhau, cách tư duy khác với người khác. Những thứ cậu bé cảm thấy rất đơn giản rất dễ dàng ghi nhớ, chưa chắc người khác có thể.
Nhưng.
Thẩm Y Y chân thành tha thiết nói: "Đại Bảo, vậy về sau con vẫn nên đừng đi dạy người khác nữa."
"Vì sao?" Đại Bảo thắc mắc.
"Mẹ sợ con sẽ bị đánh."
Đại Bảo: "..."
Sau khi ăn cơm tối xong, trời còn chưa tối, thừa dịp đợi tiêu hóa, Thẩm Y Y mang theo mấy đứa nhỏ đi đến nhà cũ một chuyến.
Bầu không khí bên nhà cũ rất chán chường, mẹ Lý lạnh lùng ngồi ở dưới mái hiên, nhìn thấy mấy đứa nhỏ sắc mặt mới khá hơn một chút: “Cháu trai bảo bối của bà nội, tới đây để bà nội ôm một cái."
Mấy đứa nhỏ liền tiến đến chỗ của bà nội bọn nó.
Thẩm Y Y nhìn chung quanh một vòng: “Mẹ, cha đâu?"
"Đang trong phòng ấy.” Nói đến đây, sắc mặt mẹ Lý lại bắt đầu nặng nề, không nhịn được kể lể với Thẩm Y Y: “Vợ thằng hai, con là người có văn hoá, hiểu nhiều, con nói mấy câu có lý đi.
Con nói chuyện này thanh niên tri thức Trần có thể trách cha con sao? Cha con đã nói bảo người trong thôn đừng nói, tự bọn họ quyết phải nói, cuối cùng dồn ép người ta nhảy sông tự vẫn, lại dồn ép để thanh niên tri thức Lâm người ta cưới thanh niên tri thức Trần. Sao quay đầu lại là cha con sai rồi? Còn nói cha con không có năng lực đại diện vị trí trưởng thôn, nếu như đại đội trưởng có thể xử lý ổn thỏa, còn nói cái gì mà muốn cách chức vị trưởng thôn đại diện của cha con, hừ! Hà Hải Vinh chẳng phải muốn kiêm nhiệm hai cái chức vị trưởng thôn và đại đội trưởng này sao? Muốn cách thì cách thôi, nhà ta quả thật không thèm vị trí rách là trưởng thôn này, cái gì cũng không được, cuối cùng còn rước lấy dơ nhuốc cả người.”
Thẩm Y Y: "..." Cô nhớ lúc cha Lý vừa nhận vị trí trưởng thôn đại diện này, mẹ Lý còn cố ý chạy tới nói với cô. Biểu cảm phấn khích đó cứ như cha Lý làm chức trưởng thôn đại diện, bà chính là cáo mệnh phu nhân mà mặt mũi hồng hào.
"Con đi hỏi cha một vài chuyện." Thẩm Y Y không có lời gì muốn nói với chuyện này.
"Đi đi." mẹ Lý cũng chỉ là muốn kể lể một phen, không có ý định bảo Thẩm Y Y phân xử thật, chuyện khác nói không chừng Thẩm Y Y còn có thể hỗ trợ, nhưng chuyện người trong thôn tranh chấp thế này, lão nhà bà chỉ có thể nằm yên kệ mắng, chớ nói chi là Thẩm Y Y rồi.
Thẩm Y Y đã tiến vào, hàn huyên với cha Lý chừng một giờ mới đi ra, đưa mấy đứa nhỏ về nhà.
Mẹ Lý đợi cô và mấy đứa nhỏ rời đi mới trở về phòng, chỉ thấy lão nhà vốn dĩ đang cau mày, lông mày đã giãn ra, còn dùng một trang giấy viết cái gì.
Chuyện gì thế? Vấn đề đã giải quyết xong? Vợ thằng hai tài ba vậy sao?
Huống chi cha Lý còn vừa khéo là “trưởng thôn đại diện" tiền nhiệm, có vài thôn dân nhất định sẽ cảm thấy là năng lực cha Lý chưa đủ mới không giải quyết ổn thỏa chuyện này. Nghiêm trọng chút, còn có thể yêu cầu cách chức vị trưởng thôn đại diện của cha Lý.
Vương Yến thấy Thẩm Y Y đã hiểu, lập tức dương dương đắc ý: “Ôi, thật ra bác Lý cũng chỉ mới nhậm chức mà, phạm phải sai lầm này cũng là không thể tránh được..."
Thẩm Y Y liếc Vương Yến, giọng điệu nguy hiểm: “Trông chị như rất vui vẻ?"
?
Miệng Vương Yến đóng lại, chỉ chớp mắt đã thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: "Không có!" Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt bò khô cô lấy ra.
Thẩm Y Y cầm một miếng thịt bò khô cho cô ta: "Có thể chặn miệng của chị chưa?"
"Có thể có thể có thể!" Vương Yến nhìn chằm chằm vào thịt bò khô, ánh mắt sắp sáng lên rồi.
Thật ra miếng thịt bò khô cũng không lớn, miệng lớn thì nhét vào ăn một lần là hết, nhưng cô ta dùng ngón cái và ngón trỏ mân mê, sau đó như là nhấm nháp mỹ vị nhân gian, cắn một miếng xíu xiu, còn chóp chép miệng, như là đang cảm nhận mùi vị.
Thẩm Y Y: "..." Lại cho cô ta một miếng.
Vương Yến lập tức cảm động rơi nước mắt: "Chúng ta quan hệ quả nhiên rất tốt!"
Sau đó cầm hai miếng thịt bò khô, hấp tấp về nhà.
Thẩm Y Y suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
"Mẹ!" Người chưa tới tiếng đã tới trước, tiếng gọi to của Nhị Bảo truyền đến: "Mẹ đã về rồi?"
"Đã trở về." Thẩm Y Y nói: "Mau tới đây, có đồ ăn ngon."
"Có gì ngon?" Giọng Nhị Bảo rất ngạc nhiên, vừa rồi lúc Vương Yến đi ra ngoài khép hờ cửa, Nhị Bảo đạp một cước mở cửa ra, cửa lập tức bị in một dấu chân bụi bẩn, cậu bé cũng mặc kệ, muốn nhanh chóng chạy vào, nhưng đã bị Đại Bảo xách cổ áo từ phía sau.
Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo rất nghiêm túc: "Cha đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Bảo em đừng đạp cửa, nếu không sẽ đánh em!"
"..." Nhị Bảo rụt cổ, yếu ớt nói: "Cha không ở nhà!"
"Nhưng anh ở nhà." Đại Bảo ra lệnh: "Mau chóng lau sạch sẽ!"
"..." Nhị Bảo trông mong nhìn về phía mẹ cậu bé.
Lúc trước Thẩm Y Y khi vừa trở lại, lòng áy náy tràn đầy trong lòng nên đối xử với mấy đứa nhỏ gần như đều là hữu cầu tất ứng, mà hôm nay đã trở về hơn nửa năm rồi, tâm trạng của cô đã bình thản hơn rất nhiều, đã không nuông chiều bọn nó thế nữa.
Lúc này đối mặt với sự xin giúp đỡ của Nhị Bảo, cô cười tủm tỉm đưa một chiếc khăn lau.
Nhị Bảo: "..." Mẹ cậu bé đã thay đổi… Nhất định là bị cha dạy hư rồi!
Cầm khăn lau, đáng thương bắt đầu lau dấu chân.
"Lau sạch chút." Đại Bảo đốc thúc, sau đó nhìn về phía mẹ, trên gương mặt nhỏ lạnh lùng hiện lên chờ mong: “Mẹ, có gì ngon thế?"
"Thịt bò khô." Thẩm Y Y nói: "Đợi mẹ bỏ thêm ít gia vị sẽ ăn ngon hơn.”
"Bây giờ có thể ăn chưa?" Nhị Bảo ló đầu sang.
"Lau dấu giày em đi.” Đại Bảo cốc đầu cậu bé một cái.
"Đã lau sạch rồi!" Nhị Bảo ôm đầu tức giận hô.
"À." Hai tay Đại Bảo bỏ vào túi.
Chỉ “à” thôi?
Nhị Bảo trừng anh cả của cậu bé, tại vì sao anh cả của mình không thưởng cho cậu bé một ánh mắt mà còn bảo cậu bé: "Đi giặt sạch khăn lau đi."
"..." Nhị Bảo phiền muộn mà đi.
Thẩm Y Y: "..." Cô nên giúp ai?
Được rồi, không giúp ai hết!
Cũng sắp tới thời gian làm cơm tối rồi, Đại Bảo nhóm lửa cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y nói chuyện phiếm với cậu bé: "Đại Bảo, mấy ngày nay có đi dạy mấy chị họ biết chữ không?”
"Không có!" Đại Bảo bỏ một cây gỗ vào trong lò, phát hiện lửa bên trong sắp bị tắt, cậu bé mau chóng ngồi xổm xuống, thổi vù vù vài cái, lửa lại cháy lên. Cậu bé ngồi lại ghế đậu, cậu bé giống như nhỏ đại nhân buồn rầu thở dài một hơi: "Các chị cảm thấy con không biết dạy.”
?
Thẩm Y Y không rõ, Đại Bảo rất thông minh, học cái gì cũng chỉ học chút là hiểu, học đã nhanh vả lại còn khắc khổ, từ tháng mười hai năm ngoái đến bây giờ, cậu bé đã học được hơn bốn tháng rồi, cộng thêm kiến thức tiểu học khá đơn giản, về cơ bản cậu bé đều nắm được nội dung kiến thức từ năm lớp bốn trở xuống rồi, cô định làm phong phú số lượng từ vựng của cậu bé để dạy cậu bé kiến thức lớp năm rồi. Vì vậy theo lý, Đại Bảo dạy mấy đứa Đại Hoa hoàn toàn là dư sức.
Sao lại không biết dạy?
"Các chị nói con nói quá nhanh." Lông mày nhỏ bé của Đại Bảo nhíu lại, ngập ngừng: "Thật ra con cũng không hiểu vì sao con đã dạy các chị ba lần, các chị vẫn không nhớ sáu mươi ba chữ.”
Thẩm Y Y: "..." Ngoài khiêm tốn trong khoe khoang đây sao?
Cô suýt nữa đã quên chỉ số thông minh của Đại Bảo và người khác khác nhau, cách tư duy khác với người khác. Những thứ cậu bé cảm thấy rất đơn giản rất dễ dàng ghi nhớ, chưa chắc người khác có thể.
Nhưng.
Thẩm Y Y chân thành tha thiết nói: "Đại Bảo, vậy về sau con vẫn nên đừng đi dạy người khác nữa."
"Vì sao?" Đại Bảo thắc mắc.
"Mẹ sợ con sẽ bị đánh."
Đại Bảo: "..."
Sau khi ăn cơm tối xong, trời còn chưa tối, thừa dịp đợi tiêu hóa, Thẩm Y Y mang theo mấy đứa nhỏ đi đến nhà cũ một chuyến.
Bầu không khí bên nhà cũ rất chán chường, mẹ Lý lạnh lùng ngồi ở dưới mái hiên, nhìn thấy mấy đứa nhỏ sắc mặt mới khá hơn một chút: “Cháu trai bảo bối của bà nội, tới đây để bà nội ôm một cái."
Mấy đứa nhỏ liền tiến đến chỗ của bà nội bọn nó.
Thẩm Y Y nhìn chung quanh một vòng: “Mẹ, cha đâu?"
"Đang trong phòng ấy.” Nói đến đây, sắc mặt mẹ Lý lại bắt đầu nặng nề, không nhịn được kể lể với Thẩm Y Y: “Vợ thằng hai, con là người có văn hoá, hiểu nhiều, con nói mấy câu có lý đi.
Con nói chuyện này thanh niên tri thức Trần có thể trách cha con sao? Cha con đã nói bảo người trong thôn đừng nói, tự bọn họ quyết phải nói, cuối cùng dồn ép người ta nhảy sông tự vẫn, lại dồn ép để thanh niên tri thức Lâm người ta cưới thanh niên tri thức Trần. Sao quay đầu lại là cha con sai rồi? Còn nói cha con không có năng lực đại diện vị trí trưởng thôn, nếu như đại đội trưởng có thể xử lý ổn thỏa, còn nói cái gì mà muốn cách chức vị trưởng thôn đại diện của cha con, hừ! Hà Hải Vinh chẳng phải muốn kiêm nhiệm hai cái chức vị trưởng thôn và đại đội trưởng này sao? Muốn cách thì cách thôi, nhà ta quả thật không thèm vị trí rách là trưởng thôn này, cái gì cũng không được, cuối cùng còn rước lấy dơ nhuốc cả người.”
Thẩm Y Y: "..." Cô nhớ lúc cha Lý vừa nhận vị trí trưởng thôn đại diện này, mẹ Lý còn cố ý chạy tới nói với cô. Biểu cảm phấn khích đó cứ như cha Lý làm chức trưởng thôn đại diện, bà chính là cáo mệnh phu nhân mà mặt mũi hồng hào.
"Con đi hỏi cha một vài chuyện." Thẩm Y Y không có lời gì muốn nói với chuyện này.
"Đi đi." mẹ Lý cũng chỉ là muốn kể lể một phen, không có ý định bảo Thẩm Y Y phân xử thật, chuyện khác nói không chừng Thẩm Y Y còn có thể hỗ trợ, nhưng chuyện người trong thôn tranh chấp thế này, lão nhà bà chỉ có thể nằm yên kệ mắng, chớ nói chi là Thẩm Y Y rồi.
Thẩm Y Y đã tiến vào, hàn huyên với cha Lý chừng một giờ mới đi ra, đưa mấy đứa nhỏ về nhà.
Mẹ Lý đợi cô và mấy đứa nhỏ rời đi mới trở về phòng, chỉ thấy lão nhà vốn dĩ đang cau mày, lông mày đã giãn ra, còn dùng một trang giấy viết cái gì.
Chuyện gì thế? Vấn đề đã giải quyết xong? Vợ thằng hai tài ba vậy sao?
/463
|