Mẹ Lý nhớ tới chuyện Lý Đại Nha hồi đó, cũng là Thẩm Y Y giải quyết đấy.
Nói không chừng cô thật sự có biện pháp?
Mẹ Lý nghĩ đến đây thì rất phấn khởi: “Ông này, vợ thằng hai đã nghĩ ra biện pháp cho ông không bị mất chức sao?"
"Không có." Cha Lý nói.
Mẹ Lý không tin: “Vợ thằng hai vào đây nói với ông cái gì?"
"Không phải nói việc này." Cha Lý nói: "Là chuyện khác!"
Bây giờ đối với mẹ Lý, chỉ có mất chức mới là đại sự.
Cha Lý thấy bà phiền muộn, an ủi: "Nếu thật sự phải mất chức, vậy cách đi, tôi vốn cũng không muốn làm trưởng thôn gì đó, nếu không phải bởi vì trưởng thôn cũ nhắc nhở, tôi cũng sẽ không đại diện vị trí này, nếu như các thôn dân có thể tuyển chọn ra người càng thích hợp thì đó cũng là chuyện tốt!"
"Không muốn làm với mất chức có thể giống nhau sao?" Mẹ Lý tức giận, tuy rằng bây giờ bà cũng không muốn để ông nhà làm trưởng thôn rác rưởi này, nhưng mà nếu như bởi vì năng lực không đủ mà bị mất chức, chẳng phải bọn họ sẽ bị người trong thôn cười c.h.ế.t sao?
Nghĩ như thế cũng không thấy dễ chịu gì hết.
Thấy ông nhà lại vùi đầu viết cái gì, mẹ Lý tức giận đẩy ông một chút: “Sao ông còn có tâm trạng viết mấy thứ…” này.
"Ôi, bà đừng động vào tôi, viết sai rồi này!" Cha Lý quát lớn một tiếng.
?
Giọng điệu gì thế? Bà thế này là lo lắng cho ông!
Mẹ Lý giận, muốn thử rốt cuộc ông đang xem cái gì, một, hai tháng trước mẹ Lý có đến lớp mù chữ, nhận biết được mấy chữ đơn giản, bà thắc mắc: "Cái này là cái gì? Tại sao phải ghi thôn chúng ta có bao nhiêu đứa trẻ?"
"Vợ thằng hai nói, phải viết một bài văn gì đó, phải hiểu những tình huống này, sau đó trình cho lãnh đạo công xã xem, nói không chừng có thể đả động lãnh đạo, xây dựng một trường tiểu học ở thôn chúng ta." Cha Lý không ngẩng đầu lên nói.
"Xây dựng trường tiểu học?" Mẹ Lý suýt nữa là kêu lên, điều cha Lý nghĩ là mưu cầu phúc lợi cho người trong thôn, điều bà nghĩ đến chính là…
Nếu như tiểu học được xây dựng thành công, có phải ông nhà bà cũng sẽ không phải bị mất chức đúng không?
Cha Lý không cần đoán cũng đoán được suy nghĩ của bà, ngẩng đầu cảnh cáo bà: "Vấn đề này có được hay không còn chưa biết, bà đừng không biết tém mồm mà nói ra. Đến lúc đó nếu không thành công, sẽ gây thêm phiền toái cho vợ thằng hai!"
"Không nói!" Mẹ Lý lập tức nói, lại hỏi: "Nó muốn viết bài văn gì, ngày mai có kết quả chưa?"
Nói không chừng ngày mai trong thôn sẽ họp cách chức ông nhà bà rồi, dù sao chức vị trưởng thôn này, vốn chính là do dân ý tuyển chọn ra, huống chi cha Lý chỉ là "trưởng thôn đại diện", trừ khử ông không cần phải thông qua sự đồng ý của công xã.
"Không biết, nó nói bài văn gì tôi cũng không biết là bài văn gì." Cha Lý nói, ông có đi học, nhưng chỉ học đến cấp hai.
"..." Mẹ Lý cũng không hiểu, chỉ có thể thúc giục cha Lý: "Vậy anh viết mau đi!”
Về phần là bài văn gì, đương nhiên là luận văn.
Những lời Thẩm Y Y nói với Tiền Hiểu Lan, cô ấy về nhà nhất định sẽ nói với Hoàng Vệ Quốc, những lời như là "lãnh đạo trách phạt" nhất định sẽ không uy h.i.ế.p được Hoàng Vệ Quốc. Dù sao anh ấy có thể trong đông đảo người của công xã có được "Thưởng đại đội tiên tiến", cách làm trái ngược là "đại đội giúp đỡ nghèo khó" đã nói lên không cần biết phương pháp của Hoàng Vệ Quốc có đúng hay không, nhưng anh ấy đúng là chủ nhiệm tốt tâm hướng về dân. Vì vậy, đúng bệnh hốt thuốc, báo tình huống khó khăn là đời sau của thôn Thanh Thủy các cô khó tiếp cận giáo dục cho biết Hoàng Vệ Quốc, mới có thể đả động anh ấy. Vì vậy Thẩm Y Y định ghi một quyển luận văn về tình huống tiếp cận giáo dục của thôn dân thôn Thanh Thủy và giao cho Hoàng Vệ Quốc.
Từ chỗ cha Lý tìm hiểu được một ít tình huống, đêm đó trở về cô đã bắt tay vào làm.
Từ chính sách giáo dục của quốc gia, tầm quan trọng của giáo dục, tình hình giáo dục của quốc gia mà giới thiệu sơ lược đề tài, phân tích điều tra số lượng trẻ em trong thôn Thanh Thủy gồm: Tuổi, tình trạng không được tiếp cận giáo dục, nguyên nhân không được tiếp cận giáo dục, trình bày vấn đề, đưa ra giải pháp giải quyết là xây dựng trường học…
Hoàng Vệ Quốc về đến nhà, đã hơn tám giờ.
Trời đã tối rồi, ở quá khứ nếu anh ấy về muộn như vậy, vợ anh ấy nhất định sẽ để lại một chiếc đèn cho anh ấy.
Nhưng hôm nay không có, Hoàng Vệ Quốc nhíu lông mày mở đèn lên, suýt chút nữa là bị bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong phòng hù chết: "Đêm hôm khuya khoắt, em muốn hù c.h.ế.t người nào?"
"Hù không c.h.ế.t được anh.” Tiền Hiểu Lan tức giận.
"Em ăn phải l.ự.u đ.ạ.n à?" Hoàng Vệ Quốc đi giở nồi trong phòng bếp, anh ấy còn chưa ăn cơm.
"Trên bàn.” Tiền Hiểu Lan nói.
Hoàng Vệ Quốc đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy đồ ăn lạnh tanh: “Sao em không hâm nóng cho anh?”
Nói xong, cũng không để ý mà ngồi xuống bắt đầu ăn.
"Anh nóng cái gì mà nóng, anh sắp sửa nguội lạnh rồi đó.” Tiền Hiểu Lan không khách khí nói.
Lời nói kiểu gì thế này?
Hoàng Vệ Quốc đã phát hiện vợ nhà mình không được bình thường: "Hôm nay em kỳ lạ thế, người nào chọc giận em thế?"
"Hôm nay em suýt nữa là c.h.ế.t rồi.” Tiền Hiểu Lan u oán nói.
???
Hoàng Vệ Quốc để đũa xuống: "Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tiền Hiểu Lan kể chuyện hôm nay cho Dương Hùng, bao gồm chuyện Thẩm Y Y cứu hai chị em cô, cuối cùng nói: “Em nói với cô ấy thân phận của anh, sau đó cô ấy liền hỏi em, năm nay danh sách trường tiểu học công xã xây dựng có phần thôn Thanh Thủy của các cô ấy hay không..."
Hoàng Vệ Quốc cũng là người tinh khôn, thoáng cái đã nghe hiểu ẩn ý của Tiền Hiểu Lan, lông mày nhăn lại thật chặt: "Cô ấy là ép báo ân, bảo chúng ta xây dựng trường học ở thôn cô ấy?”
"Không được, việc này tuyệt đối không được." Hoàng Vệ Quốc không nghĩ ngợi đã từ chối: “Đây là mưu riêng, đây là mục nát! Tôi không thể làm chuyện này, cô ấy cứu em, em dùng những vật khác đền bù cho cô ấy, về sau lui tới với cô ấy..."
"Lui tới cái quần què!" Tiền Hiểu Lan là một người tính khí nóng nảy: "Mạng của em đối với anh là thứ không hề có phân lượng gì đúng không? À không đúng, cái gì mà mưu riêng cái gì mà mục nát? Người thôn Thanh Thủy vốn là phù hợp điều kiện xây dựng trường tiểu học, là ngôi trường mà anh vốn nên xây dựng ở thôn bọn họ nhưng lại xây dựng ở đại đội nghèo khó khác! Anh làm vậy mới là mưu riêng, vì cái thứ bác ái đáng bỏ đi của anh sao?”
"Sao em nói thế? Thôn Thanh Thủy đó cách công xã gần như vậy, muốn đến trường thì đến công xã là được rồi, làm gì phải uổng tiền xây dựng trường học? Dùng tiền xây dựng ở đại đội nghèo khó, để càng nhiều đứa trẻ có thể đến trường, đây không phải là chuyện vẹn toàn đôi bên sao?"
"Anh cảm thấy là vẹn toàn đôi bên rồi!" Tiền Hiểu Lan mắng tiếp: "Vậy anh có từng đi điều tra thôn Thanh Thủy có bao nhiêu đứa trẻ đến công xã đi học không? Anh mỗi lần đi đến thôn Thanh Thủy đều là dẫn theo một đám người đạp xe đạp đi đường lớn chứ gì? Anh có từng đi đường núi không? Anh có biết đường núi đó rất khó đi đối với các em nhỏ hay không?”
"Đương nhiên anh từng đi qua." Hoàng Vệ Quốc cau mày nói, nhớ tới đường núi gập ghềnh đó, nhận thấy được bản thân có lẽ không để mắt đến các em nhỏ đi con đường kia có chút nguy hiểm, nhưng…
"Đúng là không dễ đi, nhưng những đứa trẻ ở nông thôn không mảnh mai như em nghĩ, đứa trẻ tám, chín tuổi đều có thể lên nóc nhà lật ngói rồi, sao lại không thể đi đường núi chứ? Về phần những đứa trẻ nhỏ hơn… Vậy thì chờ bọn nó lớn hơn chút rồi đi học cũng được vậy, hoặc là bảo mấy đứa lớn hơn dẫn bọn nó không được sao?"
"Nhưng mấy đứa bé lớn chút đều có thể kiếm công điểm rồi, trong nhà chắc chắn muốn để cho bọn họ ở nhà kiếm công điểm, coi như là không kiếm công điểm, em gái em trai trong nhà đông cũng phải để ở nhà để chăm sóc em gái em trai, anh có phải đã bỏ qua những yếu tố này rồi hay không?"
Mày Hoàng Vệ Quốc nhíu lại càng sâu, còn muốn nói điều gì thì đã bị Tiền Hiểu Lan cắt đứt, cô ấy bảo: “Được rồi, không muốn nói với anh nữa, tự anh nghĩ đi, dù sao người ta nói, những đứa trẻ trong thôn bọn họ bây giờ phần lớn đều là không đi học. Tự anh nghĩ xem nếu có lãnh đạo đến thị sát, trách cứ xuống, anh phải làm sao đây?”
"..." Hoàng Vệ Quốc cảm thấy nhận thức của mình có khả năng đã xuất hiện lệch hướng…
"Đúng rồi, đêm nay anh ở đây ngủ đi, đừng trở về phòng nữa!" Tiền Hiểu Lan nói xong, đóng sầm cửa phòng.
"..."
Nói không chừng cô thật sự có biện pháp?
Mẹ Lý nghĩ đến đây thì rất phấn khởi: “Ông này, vợ thằng hai đã nghĩ ra biện pháp cho ông không bị mất chức sao?"
"Không có." Cha Lý nói.
Mẹ Lý không tin: “Vợ thằng hai vào đây nói với ông cái gì?"
"Không phải nói việc này." Cha Lý nói: "Là chuyện khác!"
Bây giờ đối với mẹ Lý, chỉ có mất chức mới là đại sự.
Cha Lý thấy bà phiền muộn, an ủi: "Nếu thật sự phải mất chức, vậy cách đi, tôi vốn cũng không muốn làm trưởng thôn gì đó, nếu không phải bởi vì trưởng thôn cũ nhắc nhở, tôi cũng sẽ không đại diện vị trí này, nếu như các thôn dân có thể tuyển chọn ra người càng thích hợp thì đó cũng là chuyện tốt!"
"Không muốn làm với mất chức có thể giống nhau sao?" Mẹ Lý tức giận, tuy rằng bây giờ bà cũng không muốn để ông nhà làm trưởng thôn rác rưởi này, nhưng mà nếu như bởi vì năng lực không đủ mà bị mất chức, chẳng phải bọn họ sẽ bị người trong thôn cười c.h.ế.t sao?
Nghĩ như thế cũng không thấy dễ chịu gì hết.
Thấy ông nhà lại vùi đầu viết cái gì, mẹ Lý tức giận đẩy ông một chút: “Sao ông còn có tâm trạng viết mấy thứ…” này.
"Ôi, bà đừng động vào tôi, viết sai rồi này!" Cha Lý quát lớn một tiếng.
?
Giọng điệu gì thế? Bà thế này là lo lắng cho ông!
Mẹ Lý giận, muốn thử rốt cuộc ông đang xem cái gì, một, hai tháng trước mẹ Lý có đến lớp mù chữ, nhận biết được mấy chữ đơn giản, bà thắc mắc: "Cái này là cái gì? Tại sao phải ghi thôn chúng ta có bao nhiêu đứa trẻ?"
"Vợ thằng hai nói, phải viết một bài văn gì đó, phải hiểu những tình huống này, sau đó trình cho lãnh đạo công xã xem, nói không chừng có thể đả động lãnh đạo, xây dựng một trường tiểu học ở thôn chúng ta." Cha Lý không ngẩng đầu lên nói.
"Xây dựng trường tiểu học?" Mẹ Lý suýt nữa là kêu lên, điều cha Lý nghĩ là mưu cầu phúc lợi cho người trong thôn, điều bà nghĩ đến chính là…
Nếu như tiểu học được xây dựng thành công, có phải ông nhà bà cũng sẽ không phải bị mất chức đúng không?
Cha Lý không cần đoán cũng đoán được suy nghĩ của bà, ngẩng đầu cảnh cáo bà: "Vấn đề này có được hay không còn chưa biết, bà đừng không biết tém mồm mà nói ra. Đến lúc đó nếu không thành công, sẽ gây thêm phiền toái cho vợ thằng hai!"
"Không nói!" Mẹ Lý lập tức nói, lại hỏi: "Nó muốn viết bài văn gì, ngày mai có kết quả chưa?"
Nói không chừng ngày mai trong thôn sẽ họp cách chức ông nhà bà rồi, dù sao chức vị trưởng thôn này, vốn chính là do dân ý tuyển chọn ra, huống chi cha Lý chỉ là "trưởng thôn đại diện", trừ khử ông không cần phải thông qua sự đồng ý của công xã.
"Không biết, nó nói bài văn gì tôi cũng không biết là bài văn gì." Cha Lý nói, ông có đi học, nhưng chỉ học đến cấp hai.
"..." Mẹ Lý cũng không hiểu, chỉ có thể thúc giục cha Lý: "Vậy anh viết mau đi!”
Về phần là bài văn gì, đương nhiên là luận văn.
Những lời Thẩm Y Y nói với Tiền Hiểu Lan, cô ấy về nhà nhất định sẽ nói với Hoàng Vệ Quốc, những lời như là "lãnh đạo trách phạt" nhất định sẽ không uy h.i.ế.p được Hoàng Vệ Quốc. Dù sao anh ấy có thể trong đông đảo người của công xã có được "Thưởng đại đội tiên tiến", cách làm trái ngược là "đại đội giúp đỡ nghèo khó" đã nói lên không cần biết phương pháp của Hoàng Vệ Quốc có đúng hay không, nhưng anh ấy đúng là chủ nhiệm tốt tâm hướng về dân. Vì vậy, đúng bệnh hốt thuốc, báo tình huống khó khăn là đời sau của thôn Thanh Thủy các cô khó tiếp cận giáo dục cho biết Hoàng Vệ Quốc, mới có thể đả động anh ấy. Vì vậy Thẩm Y Y định ghi một quyển luận văn về tình huống tiếp cận giáo dục của thôn dân thôn Thanh Thủy và giao cho Hoàng Vệ Quốc.
Từ chỗ cha Lý tìm hiểu được một ít tình huống, đêm đó trở về cô đã bắt tay vào làm.
Từ chính sách giáo dục của quốc gia, tầm quan trọng của giáo dục, tình hình giáo dục của quốc gia mà giới thiệu sơ lược đề tài, phân tích điều tra số lượng trẻ em trong thôn Thanh Thủy gồm: Tuổi, tình trạng không được tiếp cận giáo dục, nguyên nhân không được tiếp cận giáo dục, trình bày vấn đề, đưa ra giải pháp giải quyết là xây dựng trường học…
Hoàng Vệ Quốc về đến nhà, đã hơn tám giờ.
Trời đã tối rồi, ở quá khứ nếu anh ấy về muộn như vậy, vợ anh ấy nhất định sẽ để lại một chiếc đèn cho anh ấy.
Nhưng hôm nay không có, Hoàng Vệ Quốc nhíu lông mày mở đèn lên, suýt chút nữa là bị bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong phòng hù chết: "Đêm hôm khuya khoắt, em muốn hù c.h.ế.t người nào?"
"Hù không c.h.ế.t được anh.” Tiền Hiểu Lan tức giận.
"Em ăn phải l.ự.u đ.ạ.n à?" Hoàng Vệ Quốc đi giở nồi trong phòng bếp, anh ấy còn chưa ăn cơm.
"Trên bàn.” Tiền Hiểu Lan nói.
Hoàng Vệ Quốc đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy đồ ăn lạnh tanh: “Sao em không hâm nóng cho anh?”
Nói xong, cũng không để ý mà ngồi xuống bắt đầu ăn.
"Anh nóng cái gì mà nóng, anh sắp sửa nguội lạnh rồi đó.” Tiền Hiểu Lan không khách khí nói.
Lời nói kiểu gì thế này?
Hoàng Vệ Quốc đã phát hiện vợ nhà mình không được bình thường: "Hôm nay em kỳ lạ thế, người nào chọc giận em thế?"
"Hôm nay em suýt nữa là c.h.ế.t rồi.” Tiền Hiểu Lan u oán nói.
???
Hoàng Vệ Quốc để đũa xuống: "Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tiền Hiểu Lan kể chuyện hôm nay cho Dương Hùng, bao gồm chuyện Thẩm Y Y cứu hai chị em cô, cuối cùng nói: “Em nói với cô ấy thân phận của anh, sau đó cô ấy liền hỏi em, năm nay danh sách trường tiểu học công xã xây dựng có phần thôn Thanh Thủy của các cô ấy hay không..."
Hoàng Vệ Quốc cũng là người tinh khôn, thoáng cái đã nghe hiểu ẩn ý của Tiền Hiểu Lan, lông mày nhăn lại thật chặt: "Cô ấy là ép báo ân, bảo chúng ta xây dựng trường học ở thôn cô ấy?”
"Không được, việc này tuyệt đối không được." Hoàng Vệ Quốc không nghĩ ngợi đã từ chối: “Đây là mưu riêng, đây là mục nát! Tôi không thể làm chuyện này, cô ấy cứu em, em dùng những vật khác đền bù cho cô ấy, về sau lui tới với cô ấy..."
"Lui tới cái quần què!" Tiền Hiểu Lan là một người tính khí nóng nảy: "Mạng của em đối với anh là thứ không hề có phân lượng gì đúng không? À không đúng, cái gì mà mưu riêng cái gì mà mục nát? Người thôn Thanh Thủy vốn là phù hợp điều kiện xây dựng trường tiểu học, là ngôi trường mà anh vốn nên xây dựng ở thôn bọn họ nhưng lại xây dựng ở đại đội nghèo khó khác! Anh làm vậy mới là mưu riêng, vì cái thứ bác ái đáng bỏ đi của anh sao?”
"Sao em nói thế? Thôn Thanh Thủy đó cách công xã gần như vậy, muốn đến trường thì đến công xã là được rồi, làm gì phải uổng tiền xây dựng trường học? Dùng tiền xây dựng ở đại đội nghèo khó, để càng nhiều đứa trẻ có thể đến trường, đây không phải là chuyện vẹn toàn đôi bên sao?"
"Anh cảm thấy là vẹn toàn đôi bên rồi!" Tiền Hiểu Lan mắng tiếp: "Vậy anh có từng đi điều tra thôn Thanh Thủy có bao nhiêu đứa trẻ đến công xã đi học không? Anh mỗi lần đi đến thôn Thanh Thủy đều là dẫn theo một đám người đạp xe đạp đi đường lớn chứ gì? Anh có từng đi đường núi không? Anh có biết đường núi đó rất khó đi đối với các em nhỏ hay không?”
"Đương nhiên anh từng đi qua." Hoàng Vệ Quốc cau mày nói, nhớ tới đường núi gập ghềnh đó, nhận thấy được bản thân có lẽ không để mắt đến các em nhỏ đi con đường kia có chút nguy hiểm, nhưng…
"Đúng là không dễ đi, nhưng những đứa trẻ ở nông thôn không mảnh mai như em nghĩ, đứa trẻ tám, chín tuổi đều có thể lên nóc nhà lật ngói rồi, sao lại không thể đi đường núi chứ? Về phần những đứa trẻ nhỏ hơn… Vậy thì chờ bọn nó lớn hơn chút rồi đi học cũng được vậy, hoặc là bảo mấy đứa lớn hơn dẫn bọn nó không được sao?"
"Nhưng mấy đứa bé lớn chút đều có thể kiếm công điểm rồi, trong nhà chắc chắn muốn để cho bọn họ ở nhà kiếm công điểm, coi như là không kiếm công điểm, em gái em trai trong nhà đông cũng phải để ở nhà để chăm sóc em gái em trai, anh có phải đã bỏ qua những yếu tố này rồi hay không?"
Mày Hoàng Vệ Quốc nhíu lại càng sâu, còn muốn nói điều gì thì đã bị Tiền Hiểu Lan cắt đứt, cô ấy bảo: “Được rồi, không muốn nói với anh nữa, tự anh nghĩ đi, dù sao người ta nói, những đứa trẻ trong thôn bọn họ bây giờ phần lớn đều là không đi học. Tự anh nghĩ xem nếu có lãnh đạo đến thị sát, trách cứ xuống, anh phải làm sao đây?”
"..." Hoàng Vệ Quốc cảm thấy nhận thức của mình có khả năng đã xuất hiện lệch hướng…
"Đúng rồi, đêm nay anh ở đây ngủ đi, đừng trở về phòng nữa!" Tiền Hiểu Lan nói xong, đóng sầm cửa phòng.
"..."
/463
|