Thẩm Y Y kinh ngạc, chẳng qua là cảm thấy vào lúc này Giang Uyển Nhu mang thai, mà Lâm Gia Đống còn chịu tổn thương, còn có một Giang Ái Linh đang hút máu... Nghĩ như thế nào cũng không phải một thời cơ tốt, có lẽ sau đó còn có một trận náo loạn.
Có điều, cái này không có liên quan gì đến Thẩm Y Y là được.
Cô chưa từng có ý định hại người, thậm chí đời này khi trở về còn muốn cách rất xa tránh khỏi hai vị đã từng là nhân vật nam, nữ chính này.
Xung đột giữa bọn họ cũng không phải là cô khơi mào... Có thể nói, cục diện hôm nay của Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, càng nhiều nữa là bởi vì chính bản thân bọn họ đã có điều kiện bên ngoài tồn tại dẫn dắt, chỉ là đời này, bọn họ không còn số mệnh nhân vật nam, nữ chính, không hề được thiên đạo bảo vệ...
Thẩm Y Y không phải là người có lòng trắc ẩn rất mạnh, rất nhanh đã ném chuyện của Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu ra sau đầu rồi.
Chỉ là không ngờ, chưa đến hai ngày, chuyện “sau đó” cô dự cảm đã thật sự đã đến.
Ngày hôm nay cô đúng lúc dẫn theo Tiểu Bảo đến bên nhà cũ tản bộ, mẹ Lý kéo cô vào trong phòng nói chuyện.
Chưa đến một lát Giang Uyển Nhu cũng đã tới, người cô ta tìm chính là Giang Ái Linh, Thẩm Y Y cũng không để ý.
Chưa đến một hồi, đã nghe được những tiếng “loảng xoảng” “bang”, một cái thùng gỗ từ phòng bếp Giang Ái Linh bị đập phá ra ngoài.
"Chị, anh Đống bị thương, em mang thai, nhờ chị giúp em gánh hai gánh nước khó khăn như thế sao?" Giọng của Giang Uyển Nhu xen lẫn chút run rẩy, hiển nhiên đang đè nén lửa giận.
Giang Ái Linh chạy đến, chỉ trích nói: "To tiếng cái gì? Thế nào? Bây giờ em đã dám hò hét trước mặt chị rồi đúng không? Em còn có lương tâm hay không? Còn nhớ sau khi cha mẹ qua đời, là chị em là chị dọn phân dọn nước tiểu nuôi em khôn lớn?”
"Những năm qua em không có trả lại cho chị sao? Lương kiếm được hơn phân nửa là cho chị! Còn mua quần áo mua giày mua đồ ăn cho con trai con gái chị, lễ hỏi gả đi ra ngoài cũng là chị cầm đi. Hơn nữa hai gian phòng anh Đổng xây, một gian trong đó là con trai chị ở, năm ngoái gần như một năm, con của chị là chúng em nuôi!
Nhưng chị thì sao? Sợ em liên lụy chị, ngay cả qua lại với em cũng phải lén lén lút lút, hôm nay em mang thai, bảo chị gánh nước cho em thì chị ra sức khước từ..." Có lẽ cũng bất mãn chị gái áp bách mình nhiều năm như vậy, Giang Uyển Nhu khàn cả giọng mà liệt kê “tội lỗi” của Giang Ái Linh ra như thuộc trong lòng bàn tay.
"Em! En!" Giang Ái Linh tức giận đến méo miệng, lửa giận che mờ lý trí, sau một tiếng “bốp”, một cái tát đã đánh vào trên mặt Giang Uyển Nhu.
Cuối cùng Giang Uyển Nhu đã im lặng rồi, không thể tin nhìn Giang Ái Linh: “Chị… chị đánh em?”
Sau khi Giang Ái Linh đánh xong đã hối hận, cô ta cũng biết tính cách Giang Uyển Nhu thật ra là mạnh mẽ, một tát này được tát ra, chỉ sợ Giang Uyển Nhu sẽ hận c.h.ế.t cô ta.
Giang Uyển Nhu đúng là đã thất vọng Giang Ái Linh rồi, nhìn chằm chằm vào Giang Ái Linh, gật đầu: "Tốt, đủ thứ chuyện trước kia, cộng thêm một tát này, tôi coi như là đã trả ân tình của chị, mời chị bây giờ, ngay lập tức! Bảo con của chị chuyển ra khỏi nhà của tôi! Về sau chúng ta đường ai nấy đi nước sông không phạm nước giếng, hai ta không thiếu nợ nhau!"
"Được! Cô rất giỏi! Vậy đôi bên chia tay đi!" Giang Ái Linh đã tức điên rồi, có lẽ là hiếm khi có một lần hổ thẹn, cũng có thể là xác thực chỉ muốn thoát khỏi đứa em gái vướng víu này, lúc này nổi giận đùng đùng đi về nhà Giang Uyển Nhu, thu dọn đồ của hai đứa con trai của cô ta đi về.
Giang Uyển Nhu không ngăn cản, xem ra cũng đã hạ quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với Giang Ái Linh.
Hai người có lẽ là đều nổi nóng, không chú ý tới Thẩm Y Y cùng mẹ Lý "bị ép" xem một tuồng kịch.
Thẩm Y Y và mẹ Lý: "..." Nhìn nhau, ăn ý không nói chuyện.
Lúc trước Nhị Bảo nói trồng rau, là làm rất nghiêm túc.
Sau khi cậu bé và Đại Bảo cuốc đất xong, lập tức quấn quít cha dạy cậu bé trồng rau, có điều Lý Thâm không có thời gian, thừa dịp khoảng thời gian rảnh lúc tan tầm tự mình a tay.
Không có nhờ Thẩm Y Y phụ.
Ngày dự sinh của Thẩm Y Y là cuối tháng tư, giữa tháng tư, Lý Thâm làm xong nhiệm vụ trở về, rửa mặt, gõ cửa nhà Lương Quân.
"Vào đi.” Lương Quân nói, thấy là Lý Thâm, lập tức nở nụ cười, ôm bả vai của Lý Thâm: "Ơ, khách quý đến à, em thế mà tới tìm anh?"
Từ sau khi Thẩm Y Y mang thai, Lý Thâm chuyển sang vận chuyển quãng đường ngắn, Lương Quân ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ có thể nhìn thấy Lý Thâm, còn lại gần như đều không thấy được bóng dáng của anh.
Với sự hiểu biết của Lương Quân về anh, không cần nghĩ cũng biết anh nhất định là vội vàng về nhà chơi với vợ và con cái trên giường bếp lò rồi.
"Trạm trưởng." Lý Thâm ở đội vận chuyển, luôn luôn là xử lý việc chung mới kêu Lương Quân.
Một giây sau, đã bị Lương Quân đánh nhẹ một đ.ấ.m vào lồng ngực: "Được rồi, ở đây không có ai, giả bộ cái gì mà giả bộ?"
"..." Lý Thâm lạnh nhạt liếc nhìn ông ấy, trả lại ông ấy một đấm.
"Con mẹ nó!" Lương Quân suýt chút nữa đã bị một đ.ấ.m của anh gây nội thương, quát: "Có người đối đối xử với lãnh đạo mình như em sao?"
"Ở đây không có ai." Lý Thâm liếc ông ấy.
Lương Quân bê đá đập đập chân mình: "..."
Oán hận mà chịu cái thiệt thòi trong tối nay: "Nói đi, tìm anh có chuyện gì?"
"Em muốn xin phép nghỉ."
Lương Quân xua xua tay: “Duyệt! Bây giờ trong khoảng thời gian này không phải là lúc bề bộn nhiều việc, chuyện nhỏ nhặt này em cứ nói với Phùng Đào là được rồi.”
Phùng Đào là đội trưởng tiểu phân đội thứ ba ở chỗ Lý Thâm.
Rất nhanh, Lương Quân lại nghiêm túc: "Hay là Phùng Đào làm khó dễ em hả?”
"Làm khó dễ em, thì anh ấy cũng phải có bản lĩnh đó mới được." Lý Thâm khinh thường xùy một tiếng.
Lương Quân nghẹn họng, cũng đúng, bấy giờ tiểu phân đội thứ ba càng nghe lời Lý Thâm nói, Phùng Đào muốn làm khó dễ Lý Thâm cũng phải nghĩ kĩ.
Không phải Phùng Đào, vậy chính là...
"Nói đi, muốn xin nghỉ một tuần hay là hai tuần?" Lương Quân uống một ngụm trà.
Đội vận chuyển bọn họ xin nghỉ một tuần trở lên cần trạm trưởng đồng ý.
Lương Quân nhìn Lý Thâm, ra vẻ đã nhìn thấu anh rồi.
Lý Thâm: "Ba tháng."
"Phụt..." Lương Quân phun nước trà ra, không thể tin nhìn về phía Lý Thâm: "Ba tháng? Em muốn làm gì thế?"
"Vợ em chuẩn bị sinh!"
"Vợ của em sinh chứ không phải em sinh!" Lương Quân cao giọng nói.
"Đó là vợ em sinh em mới xin nghỉ."
"Thế cũng không cần lâu như vậy!" Lương Quân kiên trì: "Ba tháng, bây giờ người đàn ông nhà ai vợ sinh con phải xin nghỉ ba tháng về nhà chăm sóc chứ?"
Lý Thâm: "Nhà em!"
Lương Quân bị nghẹn họng, quan sát bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, tiếp đó tiếp cận tới, nhỏ giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Em có biết hay không, năng lực của em bên trên đã nhìn thấy? Bọn họ muốn trọng dụng em, muốn cân nhắc em tới vị trí cao hơn, nhưng phải theo quy trình, sếp lớn muốn đề bạt em lên chức đội trưởng.
Năm ngoái em vận chuyển quãng đường ngắn đã bỏ lỡ một lần, phía trên còn muốn sáu tháng cuối năm năm nay dùng công trạng ưu tú của em làm lý do, cân nhắc em lần nữa. Bây giờ em xin nghỉ ba tháng, kể cả em có ưu tú hơn nữa, bọn họ cũng không thể giao vị trí này cho em được, người phía dưới đều nhìn chằm chằm! Anh thêm chút tâm huyết đi, em thế này là đang tự hủy tiền đồ đó!"
"Em không quan tâm.” Lý Thâm nói: "Với em, vợ em quan trọng hơn tiền đồ.”
Tiền đồ có thể kiếm lại, nhưng vợ anh chỉ có một.
Lương Quân: "..." Khổ tâm quá, tại sao ông ấy phải vọng tưởng cướp người từ người vợ có một thê nô chứ.
Có điều, cái này không có liên quan gì đến Thẩm Y Y là được.
Cô chưa từng có ý định hại người, thậm chí đời này khi trở về còn muốn cách rất xa tránh khỏi hai vị đã từng là nhân vật nam, nữ chính này.
Xung đột giữa bọn họ cũng không phải là cô khơi mào... Có thể nói, cục diện hôm nay của Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, càng nhiều nữa là bởi vì chính bản thân bọn họ đã có điều kiện bên ngoài tồn tại dẫn dắt, chỉ là đời này, bọn họ không còn số mệnh nhân vật nam, nữ chính, không hề được thiên đạo bảo vệ...
Thẩm Y Y không phải là người có lòng trắc ẩn rất mạnh, rất nhanh đã ném chuyện của Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu ra sau đầu rồi.
Chỉ là không ngờ, chưa đến hai ngày, chuyện “sau đó” cô dự cảm đã thật sự đã đến.
Ngày hôm nay cô đúng lúc dẫn theo Tiểu Bảo đến bên nhà cũ tản bộ, mẹ Lý kéo cô vào trong phòng nói chuyện.
Chưa đến một lát Giang Uyển Nhu cũng đã tới, người cô ta tìm chính là Giang Ái Linh, Thẩm Y Y cũng không để ý.
Chưa đến một hồi, đã nghe được những tiếng “loảng xoảng” “bang”, một cái thùng gỗ từ phòng bếp Giang Ái Linh bị đập phá ra ngoài.
"Chị, anh Đống bị thương, em mang thai, nhờ chị giúp em gánh hai gánh nước khó khăn như thế sao?" Giọng của Giang Uyển Nhu xen lẫn chút run rẩy, hiển nhiên đang đè nén lửa giận.
Giang Ái Linh chạy đến, chỉ trích nói: "To tiếng cái gì? Thế nào? Bây giờ em đã dám hò hét trước mặt chị rồi đúng không? Em còn có lương tâm hay không? Còn nhớ sau khi cha mẹ qua đời, là chị em là chị dọn phân dọn nước tiểu nuôi em khôn lớn?”
"Những năm qua em không có trả lại cho chị sao? Lương kiếm được hơn phân nửa là cho chị! Còn mua quần áo mua giày mua đồ ăn cho con trai con gái chị, lễ hỏi gả đi ra ngoài cũng là chị cầm đi. Hơn nữa hai gian phòng anh Đổng xây, một gian trong đó là con trai chị ở, năm ngoái gần như một năm, con của chị là chúng em nuôi!
Nhưng chị thì sao? Sợ em liên lụy chị, ngay cả qua lại với em cũng phải lén lén lút lút, hôm nay em mang thai, bảo chị gánh nước cho em thì chị ra sức khước từ..." Có lẽ cũng bất mãn chị gái áp bách mình nhiều năm như vậy, Giang Uyển Nhu khàn cả giọng mà liệt kê “tội lỗi” của Giang Ái Linh ra như thuộc trong lòng bàn tay.
"Em! En!" Giang Ái Linh tức giận đến méo miệng, lửa giận che mờ lý trí, sau một tiếng “bốp”, một cái tát đã đánh vào trên mặt Giang Uyển Nhu.
Cuối cùng Giang Uyển Nhu đã im lặng rồi, không thể tin nhìn Giang Ái Linh: “Chị… chị đánh em?”
Sau khi Giang Ái Linh đánh xong đã hối hận, cô ta cũng biết tính cách Giang Uyển Nhu thật ra là mạnh mẽ, một tát này được tát ra, chỉ sợ Giang Uyển Nhu sẽ hận c.h.ế.t cô ta.
Giang Uyển Nhu đúng là đã thất vọng Giang Ái Linh rồi, nhìn chằm chằm vào Giang Ái Linh, gật đầu: "Tốt, đủ thứ chuyện trước kia, cộng thêm một tát này, tôi coi như là đã trả ân tình của chị, mời chị bây giờ, ngay lập tức! Bảo con của chị chuyển ra khỏi nhà của tôi! Về sau chúng ta đường ai nấy đi nước sông không phạm nước giếng, hai ta không thiếu nợ nhau!"
"Được! Cô rất giỏi! Vậy đôi bên chia tay đi!" Giang Ái Linh đã tức điên rồi, có lẽ là hiếm khi có một lần hổ thẹn, cũng có thể là xác thực chỉ muốn thoát khỏi đứa em gái vướng víu này, lúc này nổi giận đùng đùng đi về nhà Giang Uyển Nhu, thu dọn đồ của hai đứa con trai của cô ta đi về.
Giang Uyển Nhu không ngăn cản, xem ra cũng đã hạ quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với Giang Ái Linh.
Hai người có lẽ là đều nổi nóng, không chú ý tới Thẩm Y Y cùng mẹ Lý "bị ép" xem một tuồng kịch.
Thẩm Y Y và mẹ Lý: "..." Nhìn nhau, ăn ý không nói chuyện.
Lúc trước Nhị Bảo nói trồng rau, là làm rất nghiêm túc.
Sau khi cậu bé và Đại Bảo cuốc đất xong, lập tức quấn quít cha dạy cậu bé trồng rau, có điều Lý Thâm không có thời gian, thừa dịp khoảng thời gian rảnh lúc tan tầm tự mình a tay.
Không có nhờ Thẩm Y Y phụ.
Ngày dự sinh của Thẩm Y Y là cuối tháng tư, giữa tháng tư, Lý Thâm làm xong nhiệm vụ trở về, rửa mặt, gõ cửa nhà Lương Quân.
"Vào đi.” Lương Quân nói, thấy là Lý Thâm, lập tức nở nụ cười, ôm bả vai của Lý Thâm: "Ơ, khách quý đến à, em thế mà tới tìm anh?"
Từ sau khi Thẩm Y Y mang thai, Lý Thâm chuyển sang vận chuyển quãng đường ngắn, Lương Quân ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ có thể nhìn thấy Lý Thâm, còn lại gần như đều không thấy được bóng dáng của anh.
Với sự hiểu biết của Lương Quân về anh, không cần nghĩ cũng biết anh nhất định là vội vàng về nhà chơi với vợ và con cái trên giường bếp lò rồi.
"Trạm trưởng." Lý Thâm ở đội vận chuyển, luôn luôn là xử lý việc chung mới kêu Lương Quân.
Một giây sau, đã bị Lương Quân đánh nhẹ một đ.ấ.m vào lồng ngực: "Được rồi, ở đây không có ai, giả bộ cái gì mà giả bộ?"
"..." Lý Thâm lạnh nhạt liếc nhìn ông ấy, trả lại ông ấy một đấm.
"Con mẹ nó!" Lương Quân suýt chút nữa đã bị một đ.ấ.m của anh gây nội thương, quát: "Có người đối đối xử với lãnh đạo mình như em sao?"
"Ở đây không có ai." Lý Thâm liếc ông ấy.
Lương Quân bê đá đập đập chân mình: "..."
Oán hận mà chịu cái thiệt thòi trong tối nay: "Nói đi, tìm anh có chuyện gì?"
"Em muốn xin phép nghỉ."
Lương Quân xua xua tay: “Duyệt! Bây giờ trong khoảng thời gian này không phải là lúc bề bộn nhiều việc, chuyện nhỏ nhặt này em cứ nói với Phùng Đào là được rồi.”
Phùng Đào là đội trưởng tiểu phân đội thứ ba ở chỗ Lý Thâm.
Rất nhanh, Lương Quân lại nghiêm túc: "Hay là Phùng Đào làm khó dễ em hả?”
"Làm khó dễ em, thì anh ấy cũng phải có bản lĩnh đó mới được." Lý Thâm khinh thường xùy một tiếng.
Lương Quân nghẹn họng, cũng đúng, bấy giờ tiểu phân đội thứ ba càng nghe lời Lý Thâm nói, Phùng Đào muốn làm khó dễ Lý Thâm cũng phải nghĩ kĩ.
Không phải Phùng Đào, vậy chính là...
"Nói đi, muốn xin nghỉ một tuần hay là hai tuần?" Lương Quân uống một ngụm trà.
Đội vận chuyển bọn họ xin nghỉ một tuần trở lên cần trạm trưởng đồng ý.
Lương Quân nhìn Lý Thâm, ra vẻ đã nhìn thấu anh rồi.
Lý Thâm: "Ba tháng."
"Phụt..." Lương Quân phun nước trà ra, không thể tin nhìn về phía Lý Thâm: "Ba tháng? Em muốn làm gì thế?"
"Vợ em chuẩn bị sinh!"
"Vợ của em sinh chứ không phải em sinh!" Lương Quân cao giọng nói.
"Đó là vợ em sinh em mới xin nghỉ."
"Thế cũng không cần lâu như vậy!" Lương Quân kiên trì: "Ba tháng, bây giờ người đàn ông nhà ai vợ sinh con phải xin nghỉ ba tháng về nhà chăm sóc chứ?"
Lý Thâm: "Nhà em!"
Lương Quân bị nghẹn họng, quan sát bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, tiếp đó tiếp cận tới, nhỏ giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Em có biết hay không, năng lực của em bên trên đã nhìn thấy? Bọn họ muốn trọng dụng em, muốn cân nhắc em tới vị trí cao hơn, nhưng phải theo quy trình, sếp lớn muốn đề bạt em lên chức đội trưởng.
Năm ngoái em vận chuyển quãng đường ngắn đã bỏ lỡ một lần, phía trên còn muốn sáu tháng cuối năm năm nay dùng công trạng ưu tú của em làm lý do, cân nhắc em lần nữa. Bây giờ em xin nghỉ ba tháng, kể cả em có ưu tú hơn nữa, bọn họ cũng không thể giao vị trí này cho em được, người phía dưới đều nhìn chằm chằm! Anh thêm chút tâm huyết đi, em thế này là đang tự hủy tiền đồ đó!"
"Em không quan tâm.” Lý Thâm nói: "Với em, vợ em quan trọng hơn tiền đồ.”
Tiền đồ có thể kiếm lại, nhưng vợ anh chỉ có một.
Lương Quân: "..." Khổ tâm quá, tại sao ông ấy phải vọng tưởng cướp người từ người vợ có một thê nô chứ.
/463
|