Lý Thâm lái xe, sợ xe xóc nảy nên không dám lái xe nhanh, nhưng kỹ thuật lái xe của anh cũng không tệ lắm, cả đường đi về đều lái rất ổn định.
Thẩm Y Y đắp chăn chợp mắt một lúc, rồi lại nói chuyện một hồi với mẹ Thẩm, lúc Tiểu Bối tỉnh cô lại cho con uống sữa một lần, chớp mắt liền sắp trở về thị trấn.
"Sắp về đến nhà rồi." Thẩm Y Y có chút vui vẻ, vừa cho Tiểu Bối uống sữa vừa chọc chọc đứa nhỏ, "Nhóc con, chúng ta sắp về đến nhà rồi nha, ba anh trai của con đang chờ con, ba anh trai của con vẫn luôn chờ sự xuất hiện của con, nhìn thấy con ba anh nhất định sẽ rất vui vẻ, con có vui vẻ hay không? Cười một cái, cười một cái cho mẹ xem, được không?"
Nhóc con kia căn bản nghe không hiểu, sau khi ợ một cái đầy mùi sữa xong, bàn tay nhỏ bé khẽ vung loạn một chút, lại cuộn vào trong lòng n.g.ự.c cô.
Mẹ Thẩm cảm thấy buồn cười, "Hiện tại con bé mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nghe hiểu lời con nói?"
Thẩm Y Y cũng cười, "Nói nhiều thì con bé sẽ nghe hiểu."
Rốt cuộc cũng đến trước cửa nhà, sau khi Lý Thâm dừng xe, Thẩm Y Y liền đưa đứa bé cho mẹ Thẩm, Lý Thâm vòng qua ghế lái đến đỡ cô.
Thanh âm của xe còn rất lớn, trong nhà ba đứa nhỏ đang ăn cơm trưa với mẹ Lý, nghe được thanh âm liền dừng lại động tác, Nhị Bảo hỏi: "Có phải là âm thanh của xe ô tô hay không?"
"Mẹ về rồi sao?" Đôi mắt của Tiểu Bảo sáng lên.
Đại Bảo buông bát đũa xuống, trực tiếp đi ra ngoài, "Đi ra ngoài xem một chút."
"Anh cả chờ em!" Nhị Bảo đuổi theo.
Hai cái chân ngắn của Tiểu Bảo cũng vội vàng chạy đuổi theo, mẹ Lý cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
"Mẹ!" Đại Bảo vừa mở cửa, Nhị Bảo nhìn thấy cha mẹ mình đã trở về, người chưa tới nhưng giọng nói đã chạy đến trước, ngữ khí vô cùng vui vẻ, "Cha!"
"Ai," Thẩm Y Y vội vàng lên tiếng, Nhị Bảo nhào tới, kết quả chính là hình ảnh quen thuộc ——
Cậu bé lại bị cha mình xách lên.
Lý Thâm: "Không thấy mẹ của con đang rất yếu sao?"
Tiểu Bảo vốn đi theo phía sau Nhị Bảo, lập tức muốn nhào vào trong n.g.ự.c mẹ liền nhanh chóng phanh gấp, thiếu chút nữa bị ngã, cũng may được anh cả đỡ lại, "Mẹ!"
Trong lòng Thẩm Y Y cảm thấy vô cùng ấm áp, "Nhớ mẹ không?"
"Nhớ ạ!" Ba đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
"Ngoan, " Thẩm Y Y sờ sờ đầu ba đứa nhỏ, "Không phải muốn em gái sao? Em gái đang được bà ngoại ôm, mau qua xem em đi."
Lúc ba đứa nhỏ đang nói chuyện với Thẩm Y Y, mẹ Lý liền tiến đến bên cạnh mẹ Thẩm nhìn cháu gái, lúc này đang đùa giỡn với cháu gái, "Ai, bộ dạng thật xinh đẹp, giống mẹ y như đúc!"
"Em gái giống mẹ ạ?" Nhị Bảo vui vẻ, kéo quần áo bà ngoại, "Bà ngoại, cháu muốn xem em gái một chút!"
"Tới đây rồi." Bà Thẩm ngồi xổm xuống, ba đứa nhỏ tiến lại gần, miệng nhỏ nói chuyện ríu ra ríu rít ——
Nhị Bảo: "Em ấy thật nhỏ!"
Tiểu Bảo: "Em ấy đỏ quá..."
Đại Bảo: "Đến lúc em gái lớn lên sẽ không đỏ như vậy nữa, em gái của Vượng Tài khi còn bé cũng như vậy."
Nhị Bảo: "Ây? Em ấy mở mắt ra nhìn chúng ta kia! Em gái, anh là anh hai của em!"
Tiểu Bảo theo sát phía sau nói, "Em gái, anh là anh nhỏ của em nha!"
Đại Bảo: "Anh là anh cả của em!"
"Còn bà là bà nội của cháu!" Mẹ Lý không cam lòng yếu thế.
Mọi người: "..." Đều nhịn không được bật cười.
Lý Thâm sợ Thẩm Y Y lạnh, đỡ cô trở về phòng, chỉ chốc lát sau ba đứa nhỏ cũng xông vào phòng, so với em gái vẫn còn xa lạ, bây giờ bọn nhỏ hiển nhiên vẫn quan tâm đến mẹ của mình hơn.
Ríu ra ríu rít hỏi mẹ bọn họ có đau hay không, có khó chịu chỗ nào hay không, có muốn uống nước các kiểu các kiểu hay không, khiến Thẩm Y Y rất ấm lòng, hỏi bọn nhỏ mấy hôm nay sống như thế nào.
Sau khi biết Nhị Bỏ đánh nhau với người khác, đầu còn bị người ta đánh một quyền, hoảng sợ, vuốt đầu Nhị Bảo hỏi, "Có chóng mặt hay không?"
"Không chóng mặt!" Nhị Bảo vô cùng đắc ý, "Con chỉ bị đánh một cái, sau đó con lấy đá đánh lại!"
"Tảng đá kia là con đưa!" Tiểu Bảo tiến lên tranh công.
Thẩm Y Y: "..." Cô bỗng nhiên cảm thấy phải suy nghĩ lại phương pháp giáo dục của mình.
Lại náo loạn một hồi, cô có chút buồn ngủ muốn đi ngủ, ba đứa nhỏ đã bị Lý Thâm đuổi ra ngoài.
Không thể chơi với mẹ, bọn họ liền đi tìm em gái chơi.
Tiểu Bối vốn dĩ đã ngủ thiếp đi, nhưng mẹ Thẩm thấy ba đứa nhỏ đang ở trong phòng nói chuyện với Thẩm Y Y, liền ôm Tiểu Bối đến phòng lớn bên kia ngủ, sau đó ra ngoài nói chuyện với mẹ Lý.
Ba đứa nhỏ trở lại phòng lớn, trèo lên giường ánh mắt tràn đầy sự tò mò nhìn em gái, Nhị Bảo ngứa tay, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái.
"Em đừng động vào em gái, " Đại Bảo nhỏ giọng quát lên.
"Anh cả, em ấy mềm lắm." Nhị Bảo ngạc nhiên nói, "Anh sờ thử xem!"
Đại Bảo không nhúc nhích.
Tiểu Bảo nhịn không được, cũng đưa lên tay chọc một cái, lộ ra biểu cảm giống như anh hai mình, "Đúng vậy!"
Đại Bảo cũng không nhịn được, cũng đưa lên tay.
Vì thế ba đứa nhỏ cảm thấy mới lạ giống như có được đồ chơi mới, một chút chọc chỗ này, một chút nữa lại chọc chỗ kia, trực tiếp chọc tỉnh Tiểu Bối đang ngủ say, sau đó "Oa" lên khóc một tiếng.
Ba đứa nhỏ hoảng sợ, có chút hoảng hốt.
"Sao lại khóc rồi?" Nhị Bảo có chút sốt ruột, hỏi Tiểu Bảo vừa chọc vào mũi của Tiểu Bối trước khi Tiểu Bối khóc, "Có phải em chọc mạnh quá không?"
Tiểu Bảo cũng cho rằng mình quá dùng sức, vừa áy náy vừa chột dạ nói, "Em sai rồi..."
Đại Bảo lau nước mắt cho Tiểu Bối, "Không khóc, em gái ngoan không khóc."
Nhưng Tiểu Bối vẫn khóc.
Nhị Bảo nói, "Phải ôm em ấy lên."
Đại Bảo nghe vậy đang định ôm Tiểu Bối lên, Lý Thâm đang giặt tã ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của con gái, vội vàng rửa tay chạy vào.
Trực tiếp ôm con gái ra ngoài, phòng ngừa đứa nhỏ khóc gây ầm ĩ đến Thẩm Y Y đang ngủ bên cạnh.
Sờ m.ô.n.g con gái, liền biết con bé vừa đi tiểu, cầm tã thay cho con bé, Tiểu Bối tựa hồ biết có người cảm nhận được nhu cầu của mình, rốt cục không khóc nữa.
Sau khi thay tã xong liền chui vào n.g.ự.c cha mình, tựa hồ tìm kiếm cái gì đó.
Con bé đói rồi.
Lý Thâm không đánh thức vợ mình dậy, ôm con gái đi pha sữa bột, trong lúc đó, ba đứa nhỏ giống như phạm sai lầm, cúi đầu đi theo phía sau anh.
Lúc Lý Thâm chuẩn bị đổ nước sôi vào sữa bột, Nhị Bảo ân cần cầm lấy bình nước nóng, lấy lòng nói, "Cha, cha ôm em gái không tiện làm, để con rót cho!"
Lý Thâm liếc mắt nhìn cậu bé một cái, Nhị Bảo không dám nhìn cha mình.
Lý Thâm đặt bình sữa qua, "Lúc cha kêu dừng lại phải lập tức dừng lại."
"Vâng!" Vẻ mặt lúc này của Nhị Bảo rất nịnh hót.
Rót nước sôi xong, đổ sữa bột vào, thử nhiệt độ, Lý Thâm đặt núm v.ú giả vào miệng con gái, con bé bắt đầu uống.
Lúc này Lý Thâm mới nhìn về phía ba đứa nhỏ, ba đứa nhỏ cúi đầu đứng trước mặt anh, tựa hồ đang chờ anh phê bình.
Lý Thâm: "Nói đi, phạm phải sai lầm gì?"
Ba đứa nhỏ ngập ngừng nói chuyện mình chọc chọc khuôn mặt em gái, Lý Thâm nhìn khuôn mặt con gái.
Làn da hiện tại của của đứa nhóc này rất mềm mại, ngoại trừ còn mấy nếp nhăn màu đỏ chưa dịu đi cũng không có thêm dấu vết gì, có thể thấy được lúc ba đứa nhỏ chọc đứa bé cũng không có dùng sức.
"Cha, bọn con sai rồi!" Nhị Bảo cúi mặt, nhỏ giọng nói, "Cha mắng bọn con đi!"
Đại Bảo và Tiểu Bảo bày ra bộ dáng biết sai.
Lý Thâm hừ một tiếng, "Sau này không tái phạm nữa là được, đi chơi đi."
???
Nhị Bảo khiếp sợ ngẩng đầu, "Cha, cha không mắng bọn con sao?"
Lý Thâm:???
"Con muốn cha mắng con?"
Con còn tưởng rằng cha muốn đánh bọn con, nhưng Nhị Bảo rốt cuộc cũng không ngốc, vừa định phủ nhận, "Không không không..." đương nhiên không muốn.
Lý Thâm đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé, cười lạnh một tiếng, chỉ vào đám tã anh còn chưa giặt xong, "Vậy cha thành toàn cho con vậy, đi giặt tã cho em gái con đi."
Nhị Bảo: "Cha, con không muốn!"
"Con muốn!" Lý Thâm nói, "Đi ngay!"
Nhị Bảo: "..." Sao cậu lại không quản được miệng của mình vậy chứ? Cay đắng đi giặt tã.
"Cha, con đi rửa chén." Đại Bảo thức thời nói.
Lý Thâm: "Ừm."
Tiểu Bảo cũng rất biết xem thời thế, "Cha, con đi quét nhà."
Lý Thâm: "Quét sạch một chút."
"Vâng, " Tiểu Bảo chạy lon ton đi lấy chổi.
Thẩm Y Y đắp chăn chợp mắt một lúc, rồi lại nói chuyện một hồi với mẹ Thẩm, lúc Tiểu Bối tỉnh cô lại cho con uống sữa một lần, chớp mắt liền sắp trở về thị trấn.
"Sắp về đến nhà rồi." Thẩm Y Y có chút vui vẻ, vừa cho Tiểu Bối uống sữa vừa chọc chọc đứa nhỏ, "Nhóc con, chúng ta sắp về đến nhà rồi nha, ba anh trai của con đang chờ con, ba anh trai của con vẫn luôn chờ sự xuất hiện của con, nhìn thấy con ba anh nhất định sẽ rất vui vẻ, con có vui vẻ hay không? Cười một cái, cười một cái cho mẹ xem, được không?"
Nhóc con kia căn bản nghe không hiểu, sau khi ợ một cái đầy mùi sữa xong, bàn tay nhỏ bé khẽ vung loạn một chút, lại cuộn vào trong lòng n.g.ự.c cô.
Mẹ Thẩm cảm thấy buồn cười, "Hiện tại con bé mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nghe hiểu lời con nói?"
Thẩm Y Y cũng cười, "Nói nhiều thì con bé sẽ nghe hiểu."
Rốt cuộc cũng đến trước cửa nhà, sau khi Lý Thâm dừng xe, Thẩm Y Y liền đưa đứa bé cho mẹ Thẩm, Lý Thâm vòng qua ghế lái đến đỡ cô.
Thanh âm của xe còn rất lớn, trong nhà ba đứa nhỏ đang ăn cơm trưa với mẹ Lý, nghe được thanh âm liền dừng lại động tác, Nhị Bảo hỏi: "Có phải là âm thanh của xe ô tô hay không?"
"Mẹ về rồi sao?" Đôi mắt của Tiểu Bảo sáng lên.
Đại Bảo buông bát đũa xuống, trực tiếp đi ra ngoài, "Đi ra ngoài xem một chút."
"Anh cả chờ em!" Nhị Bảo đuổi theo.
Hai cái chân ngắn của Tiểu Bảo cũng vội vàng chạy đuổi theo, mẹ Lý cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
"Mẹ!" Đại Bảo vừa mở cửa, Nhị Bảo nhìn thấy cha mẹ mình đã trở về, người chưa tới nhưng giọng nói đã chạy đến trước, ngữ khí vô cùng vui vẻ, "Cha!"
"Ai," Thẩm Y Y vội vàng lên tiếng, Nhị Bảo nhào tới, kết quả chính là hình ảnh quen thuộc ——
Cậu bé lại bị cha mình xách lên.
Lý Thâm: "Không thấy mẹ của con đang rất yếu sao?"
Tiểu Bảo vốn đi theo phía sau Nhị Bảo, lập tức muốn nhào vào trong n.g.ự.c mẹ liền nhanh chóng phanh gấp, thiếu chút nữa bị ngã, cũng may được anh cả đỡ lại, "Mẹ!"
Trong lòng Thẩm Y Y cảm thấy vô cùng ấm áp, "Nhớ mẹ không?"
"Nhớ ạ!" Ba đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
"Ngoan, " Thẩm Y Y sờ sờ đầu ba đứa nhỏ, "Không phải muốn em gái sao? Em gái đang được bà ngoại ôm, mau qua xem em đi."
Lúc ba đứa nhỏ đang nói chuyện với Thẩm Y Y, mẹ Lý liền tiến đến bên cạnh mẹ Thẩm nhìn cháu gái, lúc này đang đùa giỡn với cháu gái, "Ai, bộ dạng thật xinh đẹp, giống mẹ y như đúc!"
"Em gái giống mẹ ạ?" Nhị Bảo vui vẻ, kéo quần áo bà ngoại, "Bà ngoại, cháu muốn xem em gái một chút!"
"Tới đây rồi." Bà Thẩm ngồi xổm xuống, ba đứa nhỏ tiến lại gần, miệng nhỏ nói chuyện ríu ra ríu rít ——
Nhị Bảo: "Em ấy thật nhỏ!"
Tiểu Bảo: "Em ấy đỏ quá..."
Đại Bảo: "Đến lúc em gái lớn lên sẽ không đỏ như vậy nữa, em gái của Vượng Tài khi còn bé cũng như vậy."
Nhị Bảo: "Ây? Em ấy mở mắt ra nhìn chúng ta kia! Em gái, anh là anh hai của em!"
Tiểu Bảo theo sát phía sau nói, "Em gái, anh là anh nhỏ của em nha!"
Đại Bảo: "Anh là anh cả của em!"
"Còn bà là bà nội của cháu!" Mẹ Lý không cam lòng yếu thế.
Mọi người: "..." Đều nhịn không được bật cười.
Lý Thâm sợ Thẩm Y Y lạnh, đỡ cô trở về phòng, chỉ chốc lát sau ba đứa nhỏ cũng xông vào phòng, so với em gái vẫn còn xa lạ, bây giờ bọn nhỏ hiển nhiên vẫn quan tâm đến mẹ của mình hơn.
Ríu ra ríu rít hỏi mẹ bọn họ có đau hay không, có khó chịu chỗ nào hay không, có muốn uống nước các kiểu các kiểu hay không, khiến Thẩm Y Y rất ấm lòng, hỏi bọn nhỏ mấy hôm nay sống như thế nào.
Sau khi biết Nhị Bỏ đánh nhau với người khác, đầu còn bị người ta đánh một quyền, hoảng sợ, vuốt đầu Nhị Bảo hỏi, "Có chóng mặt hay không?"
"Không chóng mặt!" Nhị Bảo vô cùng đắc ý, "Con chỉ bị đánh một cái, sau đó con lấy đá đánh lại!"
"Tảng đá kia là con đưa!" Tiểu Bảo tiến lên tranh công.
Thẩm Y Y: "..." Cô bỗng nhiên cảm thấy phải suy nghĩ lại phương pháp giáo dục của mình.
Lại náo loạn một hồi, cô có chút buồn ngủ muốn đi ngủ, ba đứa nhỏ đã bị Lý Thâm đuổi ra ngoài.
Không thể chơi với mẹ, bọn họ liền đi tìm em gái chơi.
Tiểu Bối vốn dĩ đã ngủ thiếp đi, nhưng mẹ Thẩm thấy ba đứa nhỏ đang ở trong phòng nói chuyện với Thẩm Y Y, liền ôm Tiểu Bối đến phòng lớn bên kia ngủ, sau đó ra ngoài nói chuyện với mẹ Lý.
Ba đứa nhỏ trở lại phòng lớn, trèo lên giường ánh mắt tràn đầy sự tò mò nhìn em gái, Nhị Bảo ngứa tay, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái.
"Em đừng động vào em gái, " Đại Bảo nhỏ giọng quát lên.
"Anh cả, em ấy mềm lắm." Nhị Bảo ngạc nhiên nói, "Anh sờ thử xem!"
Đại Bảo không nhúc nhích.
Tiểu Bảo nhịn không được, cũng đưa lên tay chọc một cái, lộ ra biểu cảm giống như anh hai mình, "Đúng vậy!"
Đại Bảo cũng không nhịn được, cũng đưa lên tay.
Vì thế ba đứa nhỏ cảm thấy mới lạ giống như có được đồ chơi mới, một chút chọc chỗ này, một chút nữa lại chọc chỗ kia, trực tiếp chọc tỉnh Tiểu Bối đang ngủ say, sau đó "Oa" lên khóc một tiếng.
Ba đứa nhỏ hoảng sợ, có chút hoảng hốt.
"Sao lại khóc rồi?" Nhị Bảo có chút sốt ruột, hỏi Tiểu Bảo vừa chọc vào mũi của Tiểu Bối trước khi Tiểu Bối khóc, "Có phải em chọc mạnh quá không?"
Tiểu Bảo cũng cho rằng mình quá dùng sức, vừa áy náy vừa chột dạ nói, "Em sai rồi..."
Đại Bảo lau nước mắt cho Tiểu Bối, "Không khóc, em gái ngoan không khóc."
Nhưng Tiểu Bối vẫn khóc.
Nhị Bảo nói, "Phải ôm em ấy lên."
Đại Bảo nghe vậy đang định ôm Tiểu Bối lên, Lý Thâm đang giặt tã ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của con gái, vội vàng rửa tay chạy vào.
Trực tiếp ôm con gái ra ngoài, phòng ngừa đứa nhỏ khóc gây ầm ĩ đến Thẩm Y Y đang ngủ bên cạnh.
Sờ m.ô.n.g con gái, liền biết con bé vừa đi tiểu, cầm tã thay cho con bé, Tiểu Bối tựa hồ biết có người cảm nhận được nhu cầu của mình, rốt cục không khóc nữa.
Sau khi thay tã xong liền chui vào n.g.ự.c cha mình, tựa hồ tìm kiếm cái gì đó.
Con bé đói rồi.
Lý Thâm không đánh thức vợ mình dậy, ôm con gái đi pha sữa bột, trong lúc đó, ba đứa nhỏ giống như phạm sai lầm, cúi đầu đi theo phía sau anh.
Lúc Lý Thâm chuẩn bị đổ nước sôi vào sữa bột, Nhị Bảo ân cần cầm lấy bình nước nóng, lấy lòng nói, "Cha, cha ôm em gái không tiện làm, để con rót cho!"
Lý Thâm liếc mắt nhìn cậu bé một cái, Nhị Bảo không dám nhìn cha mình.
Lý Thâm đặt bình sữa qua, "Lúc cha kêu dừng lại phải lập tức dừng lại."
"Vâng!" Vẻ mặt lúc này của Nhị Bảo rất nịnh hót.
Rót nước sôi xong, đổ sữa bột vào, thử nhiệt độ, Lý Thâm đặt núm v.ú giả vào miệng con gái, con bé bắt đầu uống.
Lúc này Lý Thâm mới nhìn về phía ba đứa nhỏ, ba đứa nhỏ cúi đầu đứng trước mặt anh, tựa hồ đang chờ anh phê bình.
Lý Thâm: "Nói đi, phạm phải sai lầm gì?"
Ba đứa nhỏ ngập ngừng nói chuyện mình chọc chọc khuôn mặt em gái, Lý Thâm nhìn khuôn mặt con gái.
Làn da hiện tại của của đứa nhóc này rất mềm mại, ngoại trừ còn mấy nếp nhăn màu đỏ chưa dịu đi cũng không có thêm dấu vết gì, có thể thấy được lúc ba đứa nhỏ chọc đứa bé cũng không có dùng sức.
"Cha, bọn con sai rồi!" Nhị Bảo cúi mặt, nhỏ giọng nói, "Cha mắng bọn con đi!"
Đại Bảo và Tiểu Bảo bày ra bộ dáng biết sai.
Lý Thâm hừ một tiếng, "Sau này không tái phạm nữa là được, đi chơi đi."
???
Nhị Bảo khiếp sợ ngẩng đầu, "Cha, cha không mắng bọn con sao?"
Lý Thâm:???
"Con muốn cha mắng con?"
Con còn tưởng rằng cha muốn đánh bọn con, nhưng Nhị Bảo rốt cuộc cũng không ngốc, vừa định phủ nhận, "Không không không..." đương nhiên không muốn.
Lý Thâm đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé, cười lạnh một tiếng, chỉ vào đám tã anh còn chưa giặt xong, "Vậy cha thành toàn cho con vậy, đi giặt tã cho em gái con đi."
Nhị Bảo: "Cha, con không muốn!"
"Con muốn!" Lý Thâm nói, "Đi ngay!"
Nhị Bảo: "..." Sao cậu lại không quản được miệng của mình vậy chứ? Cay đắng đi giặt tã.
"Cha, con đi rửa chén." Đại Bảo thức thời nói.
Lý Thâm: "Ừm."
Tiểu Bảo cũng rất biết xem thời thế, "Cha, con đi quét nhà."
Lý Thâm: "Quét sạch một chút."
"Vâng, " Tiểu Bảo chạy lon ton đi lấy chổi.
/463
|