Người đàn ông mập lùn vừa nhìn thấy Trịnh Tuệ Nhàn nằm dưới đất, hoảng hốt chạy tới, "Vợ? Em làm sao vậy?"
Anh ta muốn đỡ Trịnh Tuệ Nhàn lên, một chân bỗng nhiên duỗi tới, giẫm trên đầu Trịnh Tuệ Nhàn, giọng điệu hờ hững vang lên: "Chờ một chút!"
Người đàn ông mập lùn chiếu đèn lên theo giọng nói.
Thẩm Y Y nhắm hai mắt lại.
Lý Thâm lập tức đi tới, một tay giật lấy đèn pin của người đàn ông mập lùn.
Người đàn ông mập lùn lúc này mới phát hiện đối phương lại là người đàn ông đã mua Tứ Hợp Viện, lập tức sợ hãi, "Anh, các anh làm sao ở đây? Sao, làm sao ức h.i.ế.p vợ..." tôi?
Nửa câu sau anh ta chạm phải ánh mắt của Lý Thâm thì không dám nói thêm gì nữa!
Phía Thẩm Y Y đang dùng lực dưới chân, Trịnh Tuệ Nhàn ư ư giãy dụa.
Người đàn ông mập lùn không biết bị Trịnh Tuệ Nhàn bỏ bùa mê thuốc lú gì mà đối xử với anh trai tuyệt tình như vậy nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trịnh Tuệ Nhàn thì đau lòng không chịu nổi, lấy can đảm nói, "Các người mau buông, buông vợ tôi ra!"
"Vợ?" Thẩm Y Y cười lạnh, "Anh đúng là bụng đói ăn quàng ha!"
Người đàn ông mập lùn: "Cái..., có ý gì?"
"Người phụ nữ bỏ rơi chồng con ở nông thôn để về thành phố, hơn nửa đêm ăn mặc hở hang câu dẫn người khác, vậy mà anh lại gọi cô ta là vợ?" Thẩm Y Y trào phúng.
Người đàn ông mập lùn tái mặt, rốt cục cũng chú ý tới cách ăn mặc của Trịnh Tuệ Nhàn, lại nhìn Lý Thâm, cái gì cũng hiểu ra.
Anh ta và Trịnh Tuệ Nhàn kỳ thật cũng vừa quen biết không đến một tháng mà thôi, lúc ấy cô ta ngồi ở cửa nhà anh ta, nói trên người mình không có đồng nào muốn uống miếng nước. Lúc ấy anh ta cũng đã lâu chưa động vào phụ nữ, bởi vì xấu xí cũng không tính có tiền, mẹ già lại cay nghiệt, cho nên tới gần bốn mươi còn chưa cưới vợ, vừa nhìn thấy một người phụ nữ cũng được, tất nhiên là nhịn không được.
Cô ta ỡm ờ, anh ta cũng liền hùa theo.
Nhưng lúc ấy anh ta chỉ là muốn một đêm rồi thôi, về sau... Anh ta cũng không biết làm sao lại say mê như vậy.
Từ sau khi chuyển ra khỏi Tứ Hợp Viện, anh ta liền nói bọn họ chuyển tới một căn nhà tương đối cũ nát bên này, tương đối tiết kiệm tiền, lúc ấy anh ta còn cảm thấy người phụ nữ này là thật lòng muốn sống cùng anh ta, thế là bản thân cũng hồi tâm, chuẩn bị nghiêm túc sống cùng cô ta, không nghĩ tới...
Người đàn ông mập lùn có thể sợ bên ngoài nhưng lại không cách nào tiếp nhận người phụ nữ vốn yếu hơn mình lại chơi mình như vậy.
Thẩm Y Y tức thời buông chân ra, người đàn ông mập lùn kia một cước đá vào trên lưng Trịnh Tuệ Nhàn, Trịnh Tuệ Nhàn đau đến mức không phát ra tiếng.
"Anh trai, chị dâu." Người đàn ông mập lùn cũng là người thức thời, lấy lòng nhìn Lý Thâm cùng Thẩm Y Y, lại cúi đầu nhìn về phía Trịnh Tuệ Nhàn, thần sắc âm tàn: "Con đĩ này, tôi nhất định sẽ khiến cô ta không chịu nổi!"
Trịnh Tuệ Nhàn mặc dù không phải người tốt, nhưng người đàn ông mập lùn cũng là cặn bã của xã hội.
Thẩm Y Y căm ghét khoát tay áo, bảo anh ta cút đi.
Người đàn ông mập lùn nhanh chóng kéo Trịnh Tuệ Nhàn cút đi.
Thẩm Y Y quay đầu, liền thấy Lý Thâm nhìn cô.
Thẩm Y Y khẽ hừ một tiếng, đi đến bên người mẹ Thẩm, kéo cánh tay mẹ Thẩm, "Mẹ, chúng ta trở về đi?"
"Ai?" Mẹ Thẩm lấy lại tinh thần, không xác định nhìn Thẩm Y Y một chút, nhìn thấy gương mặt ôn hòa của Thẩm Y Y nhịn không được hoài nghi, người phụ nữ lạnh lùng quả quyết vừa nãy thật sự là con gái của mình?
Mẹ Thẩm hoài nghi thì hoài nghi nhưng bà vẫn rất tin tưởng con gái của mình, nói một tiếng được, đang muốn quay người về nhà, ánh mắt rơi trên người Lý Thâm, bà lập tức tươi cười.
Bà biết mà, bà sẽ không nhìn lầm người!
"Lý Thâm, " Mẹ Thẩm vẫy vẫy tay với anh, "Đi thôi, chúng ta đi về nhà!"
"Vâng, mẹ, " Lý Thâm nở nụ cười, nhìn vợ anh một cái, vợ anh không nhìn anh.
Lý Thâm nhất thời không biết có phải cô đang tức giận hay không.
"Chị dâu, về nhà thôi." Thẩm Y Y gọi Ngô Tiểu Mạn.
"Ai, được." Ngô Tiểu Mạn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mẹ của cô ấy một cái.
Mẹ của cô ấy nhìn Thẩm Y Y cùng Lý Thâm, lại nhanh chóng dời mắt đi.
Hiển nhiên hai mẹ con đều bị hành động lưu loát vừa nãy của Thẩm Y Y và Lý Thâm làm cho hoảng sợ.
Yên lặng đi theo sau lưng ba người bọn họ, không dám nói lời nào...
Về đến nhà, năm người đi xem phim đã trở về, Thẩm Vũ Hiên đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức nổi giận trừng Lý Thâm, người luôn luôn sùng bái Lý Thâm như anh ấy lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên của anh: "Lý Thâm!"
Không cần nghĩ cũng biết khẳng định là cha Thẩm lo lắng bọn họ đi "Bắt gian", sau khi Thẩm Vũ Hiên trở về liền nói cho Thẩm Vũ Hiên biết, để anh ấy đi hỗ trợ.
Mẹ Thẩm vội vàng gọi anh ấy lại, "Tiểu Hiên, đây đều là hiểu lầm!"
Thẩm Vũ Hiên sửng sốt một chút, ngược lại nhìn về phía mẹ và chị anh ấy, phát hiện bọn họ thần sắc tự nhiên, chị dâu cả cùng bà thông gia sau lưng cũng chỉ có vẻ mặt lúng túng liền ý thức được mình đã hiểu lầm rồi.
Tựa như bong bóng, lập tức xì hơi, "Anh rể..."
"Không có gì." Lý Thâm trấn an anh ấy, mặc dù anh không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ vừa nãy vợ anh và mẹ vợ bỗng nhiên xuất hiện còn có thái độ nổi giận đùng đùng của Thẩm Vũ Hiên bây giờ, anh liền đoán được đại khái là bọn họ hiểu lầm anh phản bội vợ anh!
Cũng không có tức giận, ngược lại biết Thẩm Vũ Hiên cho là mình vượt quá giới hạn, ra mặt thay chị mình mà anh cảm thấy rất vui mừng.
Thẩm Vũ Hiên lúc này mới thở dài một hơi, anh rể không trách anh ấy là được rồi!
Bên cha Thẩm liền được mẹ Thẩm giải thích cho nghe.
Sắc trời đã chậm, ai trở về phòng người đó.
Chỉ là...
Lý Thâm vừa về tới phòng liền thấy ba đứa nhỏ đứng thành hàng ở trong phòng, đồng thời tức giận nhìn anh, dáng vẻ kia giống y chang Thẩm Vũ Hiên khi nãy.
Lý Thâm: "..." Bóp bóp mi tâm, anh biết ba thằng nhóc này cũng sẽ không chịu để yên.
Không thấy được con gái bảo bối của mình, Lý Thâm rất vui mừng, con gái vẫn rất tin tưởng anh.
Lý Thâm không biết là, sở dĩ Tiểu Bối không có mặt là bởi vì lúc xem phim cô bé đã ngủ thiếp đi, sau khi được Đại Bảo ôm trở về thì trực tiếp ngủ ở trong phòng bọn họ.
"Cha!" Nhị Bảo nổi giận đùng đùng nói, "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao ông ngoại và cậu út nói cha giấu mẹ có người phụ nữ khác ở bên ngoài?"
Lý Thâm: "..." Thằng hai nhà anh luôn khiến anh rất muốn đánh người!
"Không có gì hết." Lý Thâm nhíu mày: "Đêm hôm khuya khoắt lớn tiếng ồn ào như vậy, là muốn cha đánh con hả?"
Nhị Bảo rụt lại, đẩy anh trai cậu bé, ra hiệu anh cả hùa theo.
Đại Bảo ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật, "Cha, chúng con nghe được ông ngoại và cậu út nói."
"Nếu quả thật như vậy, vậy cha còn có thể bình yên đứng ở đây sao?" Lý Thâm hỏi lại.
Đại Bảo Nhị Bảo: "..." Hình như là vậy.
"Đúng vậy đúng vậy." Tiểu Bảo nhảy ra, một tay kéo anh cả một tay kéo anh hai, "Cha, không sao, chúng ta đi về trước!"
Ca ba liền đi ra ngoài, Tiểu Bảo còn chu đáo đóng cửa lại.
Rốt cục cũng yên tĩnh lại, Lý Thâm lặng lẽ dò xét nhìn vợ.
Thẩm Y Y liếc mắt nhìn anh, khẽ hừ một tiếng, đi đến bên giường ngồi xuống.
"Vợ." Lý Thâm ngồi ở bên cạnh cô, thận trọng nói: "Tức giận hả?"
"Không có!" Thẩm Y Y không vui nói, liếc anh, bỗng nhiên bổ nhào vào trong n.g.ự.c anh, gắt giọng: "Em chính là không vui!"
Lý Thâm ôm cô, sau một khắc liền bị cô bóp lấy mặt, "Sao mặt mũi của anh lại thu hút người khác như vậy cơ chứ? Tức c.h.ế.t em rồi, anh có biết khi em nhìn thấy cô ta nhào về phía anh thì buồn nôn cỡ nào hay không? A a a!"
Anh ta muốn đỡ Trịnh Tuệ Nhàn lên, một chân bỗng nhiên duỗi tới, giẫm trên đầu Trịnh Tuệ Nhàn, giọng điệu hờ hững vang lên: "Chờ một chút!"
Người đàn ông mập lùn chiếu đèn lên theo giọng nói.
Thẩm Y Y nhắm hai mắt lại.
Lý Thâm lập tức đi tới, một tay giật lấy đèn pin của người đàn ông mập lùn.
Người đàn ông mập lùn lúc này mới phát hiện đối phương lại là người đàn ông đã mua Tứ Hợp Viện, lập tức sợ hãi, "Anh, các anh làm sao ở đây? Sao, làm sao ức h.i.ế.p vợ..." tôi?
Nửa câu sau anh ta chạm phải ánh mắt của Lý Thâm thì không dám nói thêm gì nữa!
Phía Thẩm Y Y đang dùng lực dưới chân, Trịnh Tuệ Nhàn ư ư giãy dụa.
Người đàn ông mập lùn không biết bị Trịnh Tuệ Nhàn bỏ bùa mê thuốc lú gì mà đối xử với anh trai tuyệt tình như vậy nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trịnh Tuệ Nhàn thì đau lòng không chịu nổi, lấy can đảm nói, "Các người mau buông, buông vợ tôi ra!"
"Vợ?" Thẩm Y Y cười lạnh, "Anh đúng là bụng đói ăn quàng ha!"
Người đàn ông mập lùn: "Cái..., có ý gì?"
"Người phụ nữ bỏ rơi chồng con ở nông thôn để về thành phố, hơn nửa đêm ăn mặc hở hang câu dẫn người khác, vậy mà anh lại gọi cô ta là vợ?" Thẩm Y Y trào phúng.
Người đàn ông mập lùn tái mặt, rốt cục cũng chú ý tới cách ăn mặc của Trịnh Tuệ Nhàn, lại nhìn Lý Thâm, cái gì cũng hiểu ra.
Anh ta và Trịnh Tuệ Nhàn kỳ thật cũng vừa quen biết không đến một tháng mà thôi, lúc ấy cô ta ngồi ở cửa nhà anh ta, nói trên người mình không có đồng nào muốn uống miếng nước. Lúc ấy anh ta cũng đã lâu chưa động vào phụ nữ, bởi vì xấu xí cũng không tính có tiền, mẹ già lại cay nghiệt, cho nên tới gần bốn mươi còn chưa cưới vợ, vừa nhìn thấy một người phụ nữ cũng được, tất nhiên là nhịn không được.
Cô ta ỡm ờ, anh ta cũng liền hùa theo.
Nhưng lúc ấy anh ta chỉ là muốn một đêm rồi thôi, về sau... Anh ta cũng không biết làm sao lại say mê như vậy.
Từ sau khi chuyển ra khỏi Tứ Hợp Viện, anh ta liền nói bọn họ chuyển tới một căn nhà tương đối cũ nát bên này, tương đối tiết kiệm tiền, lúc ấy anh ta còn cảm thấy người phụ nữ này là thật lòng muốn sống cùng anh ta, thế là bản thân cũng hồi tâm, chuẩn bị nghiêm túc sống cùng cô ta, không nghĩ tới...
Người đàn ông mập lùn có thể sợ bên ngoài nhưng lại không cách nào tiếp nhận người phụ nữ vốn yếu hơn mình lại chơi mình như vậy.
Thẩm Y Y tức thời buông chân ra, người đàn ông mập lùn kia một cước đá vào trên lưng Trịnh Tuệ Nhàn, Trịnh Tuệ Nhàn đau đến mức không phát ra tiếng.
"Anh trai, chị dâu." Người đàn ông mập lùn cũng là người thức thời, lấy lòng nhìn Lý Thâm cùng Thẩm Y Y, lại cúi đầu nhìn về phía Trịnh Tuệ Nhàn, thần sắc âm tàn: "Con đĩ này, tôi nhất định sẽ khiến cô ta không chịu nổi!"
Trịnh Tuệ Nhàn mặc dù không phải người tốt, nhưng người đàn ông mập lùn cũng là cặn bã của xã hội.
Thẩm Y Y căm ghét khoát tay áo, bảo anh ta cút đi.
Người đàn ông mập lùn nhanh chóng kéo Trịnh Tuệ Nhàn cút đi.
Thẩm Y Y quay đầu, liền thấy Lý Thâm nhìn cô.
Thẩm Y Y khẽ hừ một tiếng, đi đến bên người mẹ Thẩm, kéo cánh tay mẹ Thẩm, "Mẹ, chúng ta trở về đi?"
"Ai?" Mẹ Thẩm lấy lại tinh thần, không xác định nhìn Thẩm Y Y một chút, nhìn thấy gương mặt ôn hòa của Thẩm Y Y nhịn không được hoài nghi, người phụ nữ lạnh lùng quả quyết vừa nãy thật sự là con gái của mình?
Mẹ Thẩm hoài nghi thì hoài nghi nhưng bà vẫn rất tin tưởng con gái của mình, nói một tiếng được, đang muốn quay người về nhà, ánh mắt rơi trên người Lý Thâm, bà lập tức tươi cười.
Bà biết mà, bà sẽ không nhìn lầm người!
"Lý Thâm, " Mẹ Thẩm vẫy vẫy tay với anh, "Đi thôi, chúng ta đi về nhà!"
"Vâng, mẹ, " Lý Thâm nở nụ cười, nhìn vợ anh một cái, vợ anh không nhìn anh.
Lý Thâm nhất thời không biết có phải cô đang tức giận hay không.
"Chị dâu, về nhà thôi." Thẩm Y Y gọi Ngô Tiểu Mạn.
"Ai, được." Ngô Tiểu Mạn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mẹ của cô ấy một cái.
Mẹ của cô ấy nhìn Thẩm Y Y cùng Lý Thâm, lại nhanh chóng dời mắt đi.
Hiển nhiên hai mẹ con đều bị hành động lưu loát vừa nãy của Thẩm Y Y và Lý Thâm làm cho hoảng sợ.
Yên lặng đi theo sau lưng ba người bọn họ, không dám nói lời nào...
Về đến nhà, năm người đi xem phim đã trở về, Thẩm Vũ Hiên đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức nổi giận trừng Lý Thâm, người luôn luôn sùng bái Lý Thâm như anh ấy lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên của anh: "Lý Thâm!"
Không cần nghĩ cũng biết khẳng định là cha Thẩm lo lắng bọn họ đi "Bắt gian", sau khi Thẩm Vũ Hiên trở về liền nói cho Thẩm Vũ Hiên biết, để anh ấy đi hỗ trợ.
Mẹ Thẩm vội vàng gọi anh ấy lại, "Tiểu Hiên, đây đều là hiểu lầm!"
Thẩm Vũ Hiên sửng sốt một chút, ngược lại nhìn về phía mẹ và chị anh ấy, phát hiện bọn họ thần sắc tự nhiên, chị dâu cả cùng bà thông gia sau lưng cũng chỉ có vẻ mặt lúng túng liền ý thức được mình đã hiểu lầm rồi.
Tựa như bong bóng, lập tức xì hơi, "Anh rể..."
"Không có gì." Lý Thâm trấn an anh ấy, mặc dù anh không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ vừa nãy vợ anh và mẹ vợ bỗng nhiên xuất hiện còn có thái độ nổi giận đùng đùng của Thẩm Vũ Hiên bây giờ, anh liền đoán được đại khái là bọn họ hiểu lầm anh phản bội vợ anh!
Cũng không có tức giận, ngược lại biết Thẩm Vũ Hiên cho là mình vượt quá giới hạn, ra mặt thay chị mình mà anh cảm thấy rất vui mừng.
Thẩm Vũ Hiên lúc này mới thở dài một hơi, anh rể không trách anh ấy là được rồi!
Bên cha Thẩm liền được mẹ Thẩm giải thích cho nghe.
Sắc trời đã chậm, ai trở về phòng người đó.
Chỉ là...
Lý Thâm vừa về tới phòng liền thấy ba đứa nhỏ đứng thành hàng ở trong phòng, đồng thời tức giận nhìn anh, dáng vẻ kia giống y chang Thẩm Vũ Hiên khi nãy.
Lý Thâm: "..." Bóp bóp mi tâm, anh biết ba thằng nhóc này cũng sẽ không chịu để yên.
Không thấy được con gái bảo bối của mình, Lý Thâm rất vui mừng, con gái vẫn rất tin tưởng anh.
Lý Thâm không biết là, sở dĩ Tiểu Bối không có mặt là bởi vì lúc xem phim cô bé đã ngủ thiếp đi, sau khi được Đại Bảo ôm trở về thì trực tiếp ngủ ở trong phòng bọn họ.
"Cha!" Nhị Bảo nổi giận đùng đùng nói, "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao ông ngoại và cậu út nói cha giấu mẹ có người phụ nữ khác ở bên ngoài?"
Lý Thâm: "..." Thằng hai nhà anh luôn khiến anh rất muốn đánh người!
"Không có gì hết." Lý Thâm nhíu mày: "Đêm hôm khuya khoắt lớn tiếng ồn ào như vậy, là muốn cha đánh con hả?"
Nhị Bảo rụt lại, đẩy anh trai cậu bé, ra hiệu anh cả hùa theo.
Đại Bảo ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật, "Cha, chúng con nghe được ông ngoại và cậu út nói."
"Nếu quả thật như vậy, vậy cha còn có thể bình yên đứng ở đây sao?" Lý Thâm hỏi lại.
Đại Bảo Nhị Bảo: "..." Hình như là vậy.
"Đúng vậy đúng vậy." Tiểu Bảo nhảy ra, một tay kéo anh cả một tay kéo anh hai, "Cha, không sao, chúng ta đi về trước!"
Ca ba liền đi ra ngoài, Tiểu Bảo còn chu đáo đóng cửa lại.
Rốt cục cũng yên tĩnh lại, Lý Thâm lặng lẽ dò xét nhìn vợ.
Thẩm Y Y liếc mắt nhìn anh, khẽ hừ một tiếng, đi đến bên giường ngồi xuống.
"Vợ." Lý Thâm ngồi ở bên cạnh cô, thận trọng nói: "Tức giận hả?"
"Không có!" Thẩm Y Y không vui nói, liếc anh, bỗng nhiên bổ nhào vào trong n.g.ự.c anh, gắt giọng: "Em chính là không vui!"
Lý Thâm ôm cô, sau một khắc liền bị cô bóp lấy mặt, "Sao mặt mũi của anh lại thu hút người khác như vậy cơ chứ? Tức c.h.ế.t em rồi, anh có biết khi em nhìn thấy cô ta nhào về phía anh thì buồn nôn cỡ nào hay không? A a a!"
/463
|