Giữa đôi vợ chồng hoặc cặp tình nhân thật tâm yêu nhau, phần lớn đều thích thấy đối phương ghen tuông vì mình, bởi vì điều này đại biểu đối phương quan tâm đến mình.
Đương nhiên Lý Thâm cũng không ngoại lệ, qua việc trên quãng đường trở về vừa rồi anh vẫn suy tư nếu vợ anh tức giận anh phải dỗ như thế nào, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng việc tâm trạng của anh đã trở nên tốt hơn.
Bị vợ anh bóp mặt, anh cũng không giãy dụa, ú ớ nói: "Chuyện này “ông ể ách ăn ược”.”
Thật ra anh muốn nói, dáng dấp vợ anh càng thêm vẫy gọi!
Thẩm Y Y buông anh ra, vẫn không vui, cố tình gây sự nói: "Thì đã sao!"
"Hay là c.h.é.m một d.a.o lên mặt anh?" Lý Thâm đề nghị nói.
"Nghĩ cái gì thế? Không cho phép!" Thẩm Y Y chỉ là giận yêu mà thôi: “Nếu anh phá hoại khuôn mặt, em sẽ không cần anh..." nữa.
Chữ "nữa" còn chưa nói ra, Lý Thâm đã nở nụ cười, đè ép cô hôn xuống.
Không tới một lát, cả người Thẩm Y Y đều bao bọc trong chăn. Lý Thâm vừa tấn công khiến cô vui vẻ, vừa nói: “Vợ, anh ở phụ cận trường đại học Bắc Kinh[1] tìm được một căn nhà muốn bán!”
[1]Trường đại học Bắc Kinh hay còn gọi tắt là Bắc Đại.
Nhiệt độ không khí đang lên cao, Thẩm Y Y cảm thấy mặt cũng nóng nhiệt lên, nhưng cô nghe thấy chuyện nhà ở thì rất vui, vội hỏi: "Là căn nhà như thế nào?"
"Một khu nhà nhỏ tầng trệt.” Lý Thâm nói: “Chủ nhân của căn nhà đã được đơn vị phân nhà, đón cả gia đình đi sang đó, căn nhà ở quê không ai ở, có thể bán cho chúng ta."
"Thật sao?" Giọng điệu Thẩm Y Y mềm mại, cô muốn đẩy anh ra, hỏi rõ ràng chuyện căn nhà, nhưng hiển nhiên người đàn ông trước mặt này không muốn chờ, hiện tại bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng ăn thịt.
Kéo cô sa vào vũng lầy đê mê.
Rất nhanh, ngay cả cô cũng không nhớ tới chuyện này nữa.
Ngày hôm sau, bọn họ đã đi tới căn nhà mà Lý Thâm nói.
Bây giờ Bắc Đại là đang ở vùng ngoại thành, căn nhà ở trong một ngôi làng ở khu vực Bắc Đại.
Hôm qua Lý Thâm đã đến nhìn thử rồi, có điều khi đó trong nhà tương đối lộn xộn, nhưng lúc Thẩm Y Y và Lý Thâm đến xem thì toàn bộ căn nhà không phải sạch bong nhưng cũng coi như tương đối sạch sẽ!
Có lẽ là sau khi chủ nhà biết bọn họ muốn mua, đã thu dọn trong đêm.
Thẩm Y Y quan sát một lát, ba mặt Đông Tây Bắc đều xây một căn nhà, bên căn nhà phía Bắc có hai gian phòng, một gian nhà chính, phòng phía Đông là ba gian phòng ngủ, phía Tây là một phòng, một phòng bếp và một phòng tắm, sân sau có một mảnh vườn rau không lớn không nhỏ và nhà vệ sinh.
Tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Thẩm Y Y, mặc dù rất cũ kỹ, nhưng chờ đến khi bọn họ mua lại rồi cũng có thể cải tạo. Trọng yếu nhất chính là mặc dù nơi này là thôn, nhưng cách Bắc Đại không xa cho lắm, quãng đường có lẽ là tầm mười phút!
Tương lai chắc chắn Bắc Đại phải xây dựng thêm, coi như là xây dựng thêm nhưng không xây gần chỗ bọn họ thì bên này cũng sẽ phát triển, bất kể căn nhà tiếp tục tăng gia trị hoặc là phá dỡ thì tiền mặt đều sẽ bay ùa về!
Cho nên bất kể là căn cứ vào thức tế mà cân nhắc hay là giá trị tương lai của khu nhà thì Thẩm Y Y vẫn quyết định… mua!
Ra mặt bán khu nhà là một đôi mẹ con, ước chừng không ngờ khu nhà nông thôn này vẫn có người mua, kích động cực kỳ, hai người liếc nhau một cái, nhanh chóng ra giá: “Giá… giá một ngàn năm..."
Không biết là chưa đủ tự tin hay là quá kích động, cho nên giọng nói chuyện hơi hơi run rẩy.
"Một ngàn!" Lý Thâm nói thẳng.
Đôi mẹ con đó: "..."
Thẩm Y Y không nhịn được cười.
"Mấy người chặt c.h.é.m hung ác quá rồi đó.” Bà cụ kia lầu bầu: “Diện tích khu nhà của chúng tôi lớn như vậy, đằng sau còn có một mảnh vườn, mà lại còn ở phụ cân của Bắc Đại, một giá thôi, một ngàn bốn!"
"Một ngàn mốt.” Thẩm Y Y nói tiếp: “Mặc dù khu nhà rộng, nhưng đã rất cũ rồi, mặc dù ở phụ cận Bắc Đại nhưng cho dù có người đến thuê thì khu nhà của thím nhiều lắm chỉ có thể được sáu bảy đồng một tháng. Hai người ngẫm lại, phải cho thuê bao nhiêu năm mới có thể có được nhiều tiền như vậy? Hơn nữa…”
Thẩm Y Y nhìn về phía khác, lơ đãng hỏi: “Khu nhà thế này, trong làng có lẽ vẫn có không ít người muốn bán nhỉ?"
Lúc này dẫu sao người mua bán nhà vẫn quá ít, hai mẹ con này cũng biết, xem xét vợ chồng Thẩm Y Y có ý định muốn tìm người khác, vội nói: "Một ngàn hai, ít nhất!"
Thành giao!
Đây vốn chính là giá mà Lý Thâm và Thẩm Y Y ước định, thế là đã thành giao.
Có điều, trước khi Thẩm Y Y đưa tiền, lại lấy ra hai phần hợp đồng giống nhau, cười nói: "Thím với anh trai, chúng ta ký hợp đồng nhé?"
Đôi mẹ con đó thấy cô lấy hợp đồng ra, có chút kinh ngạc, cười nói: “Hợp đồng này không cần đâu nhỉ? Khu nhà chúng tôi nói bán cho hai người là bán cho hai người, chúng tôi sẽ không trở về nữa!" Căn nhà này vốn đã rất cũ nát rồi, coi như không bán đi thì bọn họ cũng sẽ không trở về ở, có thể bán đi xem như là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Hiện tại khẳng định không muốn, nhưng tương lai thì chưa chắc.
Bây giờ những khu nhà ở nông thôn không có quyền bất động sản, có thì chỉ là quyền sử dụng đất, mà thuộc phạm vi quyền sử dụng đất thì không thể mua bán lưu chuyển, chỉ cho phép quyền sử dụng đất thành căn nhà trá hình để chuyển đổi. Nếu như không ký hợp đồng mua bán nhà, vậy quyền sử dụng mảnh đất này sẽ không thuộc về vợ chồng Thẩm Y Y, tương lai phát sinh tranh chấp, chắc chắn vợ chồng Thẩm Y Y sẽ chịu thiệt thòi.
Đương nhiên Thẩm Y Y muốn dự phòng tình huống này sẽ phát sinh.
"Thím với anh trai nhìn là biết là người thiện lương, giản dị, con cũng tin tưởng thím và anh trai.” Thẩm Y Y cười nói: “Nhưng chuyện buôn bán mà, vẫn theo trình tự làm là tốt nhất!"
Hai mẹ con nghe vậy, dứt khoát ký vào, ấn dấu tay, Thẩm Y Y giao một phần hợp đồng cho bọn họ, một phần bản thân tự giữ.
Hai mẹ con không thèm để ý, cầm tiền mừng vui rời đi.
Thẩm Y Y cầm hợp đồng, nhướng mày với Lý Thâm: “Giàu to rồi!"
Lý Thâm ôm vai của cô: “Đã sớm phát tài rồi, em quên mấy món đồ cổ của chúng ta rồi à?”
Thẩm Y Y nghĩ tới những món đồ cổ kia, cũng cười, ngoại trừ hai túi đồ cổ ban đầu, sau đó Lý Thâm cũng lục lọi, góp nhặt được không ít.
Đặc biệt là về sau sau khi cô nói cho anh biết chuyện không gian, anh biết cô là lão Hắc, biết được về sau đồ cổ sẽ tăng giá trị, anh đã lại thông qua bạn bè ở chợ đen góp nhặt được không ít, sau đó đều để Thẩm Y Y nhét vào không gian.
Nhiều vô số đồ cổ cộng lại, mở một bảo tàng cũng được!
Anh vừa nhắc nhở như vậy, Thẩm Y Y đã nghĩ tới lúc trước chuyện anh lừa cô bán đồ cổ mười ngàn đồng. Mặc dù biết khi đó Lý Thâm không biết là cô, nhưng có đôi khi phụ nữ cứ không nói lý lẽ, nắm một miếng thịt mềm bên hông anh, véo một cái.
"Vợ!" Lý Thâm cầu xin tha thứ, thầm mắng mình hết chuyện để nói, lúc trước thật sự là mù rồi, vậy mà không phát hiện lão Hắc chính là vợ anh!, anh nói: "Chờ các em đi học rồi, anh sẽ sưu tập càng nhiều đồ cổ cho em!"
"Thật sao?" Thẩm Y Y buông anh ra.
"Thật!" Lý Thâm vội vàng gật đầu.
"Anh Thâm, anh thật tốt!" Thẩm Y Y thoáng cái trở mặt, chủ động ôm cánh tay Lý Thâm, nói cười hớn hở.
Lý Thâm: "..."
Thẩm Y Y nhìn khu nhà này, hỏi: "Chúng ta bây giờ thu dọn một chút sao?"
"Không cần em thu dọn.” Lý Thâm nói: “Để gọi mấy đứa nhóc trong nhà đến thu dọn là được rồi.”
Thẩm Y Y: "..." Đi rồi!
Đương nhiên Lý Thâm cũng không ngoại lệ, qua việc trên quãng đường trở về vừa rồi anh vẫn suy tư nếu vợ anh tức giận anh phải dỗ như thế nào, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng việc tâm trạng của anh đã trở nên tốt hơn.
Bị vợ anh bóp mặt, anh cũng không giãy dụa, ú ớ nói: "Chuyện này “ông ể ách ăn ược”.”
Thật ra anh muốn nói, dáng dấp vợ anh càng thêm vẫy gọi!
Thẩm Y Y buông anh ra, vẫn không vui, cố tình gây sự nói: "Thì đã sao!"
"Hay là c.h.é.m một d.a.o lên mặt anh?" Lý Thâm đề nghị nói.
"Nghĩ cái gì thế? Không cho phép!" Thẩm Y Y chỉ là giận yêu mà thôi: “Nếu anh phá hoại khuôn mặt, em sẽ không cần anh..." nữa.
Chữ "nữa" còn chưa nói ra, Lý Thâm đã nở nụ cười, đè ép cô hôn xuống.
Không tới một lát, cả người Thẩm Y Y đều bao bọc trong chăn. Lý Thâm vừa tấn công khiến cô vui vẻ, vừa nói: “Vợ, anh ở phụ cận trường đại học Bắc Kinh[1] tìm được một căn nhà muốn bán!”
[1]Trường đại học Bắc Kinh hay còn gọi tắt là Bắc Đại.
Nhiệt độ không khí đang lên cao, Thẩm Y Y cảm thấy mặt cũng nóng nhiệt lên, nhưng cô nghe thấy chuyện nhà ở thì rất vui, vội hỏi: "Là căn nhà như thế nào?"
"Một khu nhà nhỏ tầng trệt.” Lý Thâm nói: “Chủ nhân của căn nhà đã được đơn vị phân nhà, đón cả gia đình đi sang đó, căn nhà ở quê không ai ở, có thể bán cho chúng ta."
"Thật sao?" Giọng điệu Thẩm Y Y mềm mại, cô muốn đẩy anh ra, hỏi rõ ràng chuyện căn nhà, nhưng hiển nhiên người đàn ông trước mặt này không muốn chờ, hiện tại bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng ăn thịt.
Kéo cô sa vào vũng lầy đê mê.
Rất nhanh, ngay cả cô cũng không nhớ tới chuyện này nữa.
Ngày hôm sau, bọn họ đã đi tới căn nhà mà Lý Thâm nói.
Bây giờ Bắc Đại là đang ở vùng ngoại thành, căn nhà ở trong một ngôi làng ở khu vực Bắc Đại.
Hôm qua Lý Thâm đã đến nhìn thử rồi, có điều khi đó trong nhà tương đối lộn xộn, nhưng lúc Thẩm Y Y và Lý Thâm đến xem thì toàn bộ căn nhà không phải sạch bong nhưng cũng coi như tương đối sạch sẽ!
Có lẽ là sau khi chủ nhà biết bọn họ muốn mua, đã thu dọn trong đêm.
Thẩm Y Y quan sát một lát, ba mặt Đông Tây Bắc đều xây một căn nhà, bên căn nhà phía Bắc có hai gian phòng, một gian nhà chính, phòng phía Đông là ba gian phòng ngủ, phía Tây là một phòng, một phòng bếp và một phòng tắm, sân sau có một mảnh vườn rau không lớn không nhỏ và nhà vệ sinh.
Tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Thẩm Y Y, mặc dù rất cũ kỹ, nhưng chờ đến khi bọn họ mua lại rồi cũng có thể cải tạo. Trọng yếu nhất chính là mặc dù nơi này là thôn, nhưng cách Bắc Đại không xa cho lắm, quãng đường có lẽ là tầm mười phút!
Tương lai chắc chắn Bắc Đại phải xây dựng thêm, coi như là xây dựng thêm nhưng không xây gần chỗ bọn họ thì bên này cũng sẽ phát triển, bất kể căn nhà tiếp tục tăng gia trị hoặc là phá dỡ thì tiền mặt đều sẽ bay ùa về!
Cho nên bất kể là căn cứ vào thức tế mà cân nhắc hay là giá trị tương lai của khu nhà thì Thẩm Y Y vẫn quyết định… mua!
Ra mặt bán khu nhà là một đôi mẹ con, ước chừng không ngờ khu nhà nông thôn này vẫn có người mua, kích động cực kỳ, hai người liếc nhau một cái, nhanh chóng ra giá: “Giá… giá một ngàn năm..."
Không biết là chưa đủ tự tin hay là quá kích động, cho nên giọng nói chuyện hơi hơi run rẩy.
"Một ngàn!" Lý Thâm nói thẳng.
Đôi mẹ con đó: "..."
Thẩm Y Y không nhịn được cười.
"Mấy người chặt c.h.é.m hung ác quá rồi đó.” Bà cụ kia lầu bầu: “Diện tích khu nhà của chúng tôi lớn như vậy, đằng sau còn có một mảnh vườn, mà lại còn ở phụ cân của Bắc Đại, một giá thôi, một ngàn bốn!"
"Một ngàn mốt.” Thẩm Y Y nói tiếp: “Mặc dù khu nhà rộng, nhưng đã rất cũ rồi, mặc dù ở phụ cận Bắc Đại nhưng cho dù có người đến thuê thì khu nhà của thím nhiều lắm chỉ có thể được sáu bảy đồng một tháng. Hai người ngẫm lại, phải cho thuê bao nhiêu năm mới có thể có được nhiều tiền như vậy? Hơn nữa…”
Thẩm Y Y nhìn về phía khác, lơ đãng hỏi: “Khu nhà thế này, trong làng có lẽ vẫn có không ít người muốn bán nhỉ?"
Lúc này dẫu sao người mua bán nhà vẫn quá ít, hai mẹ con này cũng biết, xem xét vợ chồng Thẩm Y Y có ý định muốn tìm người khác, vội nói: "Một ngàn hai, ít nhất!"
Thành giao!
Đây vốn chính là giá mà Lý Thâm và Thẩm Y Y ước định, thế là đã thành giao.
Có điều, trước khi Thẩm Y Y đưa tiền, lại lấy ra hai phần hợp đồng giống nhau, cười nói: "Thím với anh trai, chúng ta ký hợp đồng nhé?"
Đôi mẹ con đó thấy cô lấy hợp đồng ra, có chút kinh ngạc, cười nói: “Hợp đồng này không cần đâu nhỉ? Khu nhà chúng tôi nói bán cho hai người là bán cho hai người, chúng tôi sẽ không trở về nữa!" Căn nhà này vốn đã rất cũ nát rồi, coi như không bán đi thì bọn họ cũng sẽ không trở về ở, có thể bán đi xem như là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Hiện tại khẳng định không muốn, nhưng tương lai thì chưa chắc.
Bây giờ những khu nhà ở nông thôn không có quyền bất động sản, có thì chỉ là quyền sử dụng đất, mà thuộc phạm vi quyền sử dụng đất thì không thể mua bán lưu chuyển, chỉ cho phép quyền sử dụng đất thành căn nhà trá hình để chuyển đổi. Nếu như không ký hợp đồng mua bán nhà, vậy quyền sử dụng mảnh đất này sẽ không thuộc về vợ chồng Thẩm Y Y, tương lai phát sinh tranh chấp, chắc chắn vợ chồng Thẩm Y Y sẽ chịu thiệt thòi.
Đương nhiên Thẩm Y Y muốn dự phòng tình huống này sẽ phát sinh.
"Thím với anh trai nhìn là biết là người thiện lương, giản dị, con cũng tin tưởng thím và anh trai.” Thẩm Y Y cười nói: “Nhưng chuyện buôn bán mà, vẫn theo trình tự làm là tốt nhất!"
Hai mẹ con nghe vậy, dứt khoát ký vào, ấn dấu tay, Thẩm Y Y giao một phần hợp đồng cho bọn họ, một phần bản thân tự giữ.
Hai mẹ con không thèm để ý, cầm tiền mừng vui rời đi.
Thẩm Y Y cầm hợp đồng, nhướng mày với Lý Thâm: “Giàu to rồi!"
Lý Thâm ôm vai của cô: “Đã sớm phát tài rồi, em quên mấy món đồ cổ của chúng ta rồi à?”
Thẩm Y Y nghĩ tới những món đồ cổ kia, cũng cười, ngoại trừ hai túi đồ cổ ban đầu, sau đó Lý Thâm cũng lục lọi, góp nhặt được không ít.
Đặc biệt là về sau sau khi cô nói cho anh biết chuyện không gian, anh biết cô là lão Hắc, biết được về sau đồ cổ sẽ tăng giá trị, anh đã lại thông qua bạn bè ở chợ đen góp nhặt được không ít, sau đó đều để Thẩm Y Y nhét vào không gian.
Nhiều vô số đồ cổ cộng lại, mở một bảo tàng cũng được!
Anh vừa nhắc nhở như vậy, Thẩm Y Y đã nghĩ tới lúc trước chuyện anh lừa cô bán đồ cổ mười ngàn đồng. Mặc dù biết khi đó Lý Thâm không biết là cô, nhưng có đôi khi phụ nữ cứ không nói lý lẽ, nắm một miếng thịt mềm bên hông anh, véo một cái.
"Vợ!" Lý Thâm cầu xin tha thứ, thầm mắng mình hết chuyện để nói, lúc trước thật sự là mù rồi, vậy mà không phát hiện lão Hắc chính là vợ anh!, anh nói: "Chờ các em đi học rồi, anh sẽ sưu tập càng nhiều đồ cổ cho em!"
"Thật sao?" Thẩm Y Y buông anh ra.
"Thật!" Lý Thâm vội vàng gật đầu.
"Anh Thâm, anh thật tốt!" Thẩm Y Y thoáng cái trở mặt, chủ động ôm cánh tay Lý Thâm, nói cười hớn hở.
Lý Thâm: "..."
Thẩm Y Y nhìn khu nhà này, hỏi: "Chúng ta bây giờ thu dọn một chút sao?"
"Không cần em thu dọn.” Lý Thâm nói: “Để gọi mấy đứa nhóc trong nhà đến thu dọn là được rồi.”
Thẩm Y Y: "..." Đi rồi!
/463
|