"Tôi muốn đến nơi này bày quầy bán hàng!" Mắt Lâm Đại Nữu đã sáng lên.
"Làm quần áo bán? Nhưng kiểu dáng em làm, chưa chắc sẽ thích hợp với người thủ đô.” Thẩm Y Y nói, trước đó Lâm Đại Nữu ở thị trấn bán quần áo, kiểu dáng đều là tương đối cổ lỗ, ở nơi thị trấn tin tức lạc hậu có thể làm một lần, nhưng ở thủ đô chắc chắn là không thể thực hiện được!
"Y Y, không phải chị nói muốn hợp tác với em sao?" Lâm Đại Nữu đạp xe đuổi theo cô, cô ấy còn nhớ rõ những bản vẽ trước kia Thẩm Y Y vẽ cho cô, chúng vừa mới lạ vừa đẹp.
Thẩm Y Y cong khóe môi, Lâm Đại Nữu đã phát hiện cô đang trêu chọc cô ấy:"Y Y!"
"Được rồi được rồi." Thẩm Y Y nói: "Lúc đầu muốn nói em vừa tới thủ đô, chưa quen cuộc sống nơi đây cần thích ứng hai ngày. Nếu em đã gấp gáp như vậy, trở về chúng ta sẽ hợp tác, được không nào?"
Lâm Đại Nữu nghe vậy, đôi mắt đã sáng lên, bởi vì là tới làm ăn nên cô ấy cũng gửi vận chuyển máy may trong nhà đến đây, chỉ thiếu…, cô ấy nói: "Vậy trước tiên chúng ta cần phải đi mua vải!"
"Mua vải gì?" Thẩm Y Y nói: "Ở cửa hàng tổng hợp bách hóa và xã cung tiêu mua vải làm quần áo cần có phiếu vải, chúng ta không có nhiều phiếu vải thế, tại xưởng may, không có người quen thì thông thường sẽ không bán cho em!"
Lâm Đại Nữu nghe vậy, gấp gáp: "Vậy làm thế nào?"
"Chỗ chị còn vài thớt vải." Thẩm Y Y trầm ngâm một hồi, dự định lần này lấy mang thớt vải từ trong không gian ra trước, làm thử một sấp quần áo trước, quan sát quan sát thị trường rồi tính toán sau.
"Vậy chúng ta mau về nhà đi!" Lâm Đại Nữu dùng sức, xe đạp đã lăn bánh, vọt lên Thẩm Y Y, đi thật xa.
Thẩm Y Y: "..." Nói đến chuyện kiếm tiền là cô ấy có tinh thần ngay!
Trong nhà, Lý Đại Nha đang cho Khoái Khoái bú, mẹ Lý ở bên cạnh giỡn với Lạc Lạc, nhìn thấy các cô trở về, cười nói: "Trở về..."
Chữ "rồi" còn chưa nói ra miệng, hai người đã chạy như bay vào tây Sương phòng, mẹ Lý nhìn về phía Lý Đại Nha, bảo: "Hai đứa sao vậy?"
Lý Đại Nha cũng ngỡ ngàng: "Không biết nữa!"
Thẩm Y Y đang cúi đầu xuống bàn vẽ phác họa, bôi xoá và sửa một giờ, một bản thiết kế đã hoàn thành. Cô là người đã trải qua xuyên việt, kiểu dáng quần áo mỗi thế giới gần như đều ghi tạc trong đầu cô, muốn vẽ ra một bức cũng không khó, nhưng Lâm Đại Nữu vẫn đang nhìn, cô sợ vẽ quá nhanh sẽ khiến cho Lâm Đại Nữu sinh nghi.
Sau từng nét bút gom lại hoàn thành bức vẽ, Lâm Đại Nữu kích động tới mức tim đập nhanh không ức chế nổi: "Đây là... Váy?"
"Đúng thế."
Lâm Đại Nữu cầm bản vẽ, lập tức ngồi xuống máy may trước mặt: “Bây giờ em sẽ bắt đầu làm."
"Vải còn đang trong phòng chị đó.” Thẩm Y Y nhắc nhở.
Thế là mẹ Lý cùng Lý Đại Nha đang chơi đùa với Khoái Khoái và Lạc Lạc trong phòng khách lại nhìn thấy Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu giống như hai con chuột ăn vụng, vội vội vàng vàng ra khỏi tây Sương phòng đến chính phòng, sau đó mỗi người ôm vài thớt vải, lại vội vội vàng vàng về tây sương phòng.
Mẹ Lý, Lý Đại Nha: "..."
Hiếu kì đi theo xem thử, phát hiện hai người này đã đóng cửa lại rồi, chỉ có thể nghe được từng đợt tiếng máy may đang vang lên kèn kẹt.
Lúc ăn cơm tối, mẹ Lý đi gọi các cô: "Y Y, Đại Nữu, ăn cơm!"
"Mọi người ăn trước, lát nữa bọn con sẽ ra.” Thẩm Y Y thét lên, vẫn là tiếng “ca ca” của máy may.
"Hay cái đứa này.” Mẹ Lý bất đắc dĩ, đi lấy thức ăn của hai người và nhóm Lý Thâm đặt vào trong nồi giữ ấm.
Mãi cho đến mười giờ tối, tiếng máy may mới ngừng lại, mẹ Lý vừa muốn đi gọi các cô ăn cơm lần nữa thì thấy Lý Thâm, Chu Phong Thu và Trần Cường trở về rồi.
"Trở về rồi?" Mẹ Lý thuận miệng hỏi một tiếng: "Cơm trong nồi còn nóng, mẹ đi gọi Y Y.”
"Vợ con?" Lý Thâm nghe là gọi vợ anh thì hỏi: "Em ấy đi đâu?"
"Vẫn đang ở trong phòng.” Mẹ Lý bất đắc dĩ nói: "Bốn giờ chiều trở về là chui trong phòng với Đại Nữu, bảo hai đứa ăn cơm nhưng hai đứa không vội.”
Lý Thâm nghe vậy, lập tức đi về phía tây sương phòng, Trần Cường nghe có liên quan đến vợ anh ấy, cũng vội vàng đi theo, những người khác thấy thế, đều đi theo.
"Vợ..." Tiếng gọi của Lý Thâm vừa ra khỏi miệng, yết hầu đã đứng yên.
Tây sương phòng cửa mở, có người mặc một chiếc áo gi lê che gối màu nâu nhạt và một chiếc váy chữ A thu eo. Eo được bó chặt, phác hoạ ra đường cong phần eo của cô, giữa váy cài nút thắt màu nâu nhạt rất có cảm giác là hàng thiết kế, bên trong áo gi lê là một chiếc áo sơ mi trắng cổ thấp, để lộ cái cổ thon dài trắng nõn. Dáng vẻ tuyệt trần, trẻ trung năng động.
Đây là một chiếc váy Xuân Đông!
"Thế nào? Có đẹp không?" Thẩm Y Y cầm váy xòe ra, mong đợi hỏi Lý Thâm.
Lâm Đại Nữu ở đằng sau cô chỉnh sửa tóc cho cô, vẻ mặt cũng mong đợi nhìn đám người.
"Đẹp.” Lý Thâm nhẹ gật đầu, lúc mọi người không dễ phát hiện, ánh mắt dần dần có chút u ám.
Nhị Bảo đã nhảy ra ngoài: "Mẹ, váy của mẹ thật xinh đẹp!"
"Là váy đẹp hay là mẹ xinh đẹp?"
"Mẹ và váy đều xinh đẹp.” Tiểu Bảo trả lời thay cho anh hai của cậu bé: "Nhưng trong lòng con, mẹ là xinh đẹp nhất!"
Thằng nhóc láu cá!
Thẩm Y Y không nhịn được bật cười, nhìn ánh mắt bốn phía chung quanh, ở đây người nam ngoại trừ Lý Thâm và bọn nhỏ, những người khác nào tiện đặt ánh mắt trên người Thẩm Y Y lâu, đều dời ánh mắt.
Thẩm Y Y nhìn về phía mẹ Lý và Lý Đại Nha, cười khanh khách nói: “Mẹ, chị cả, thấy thế nào?"
"Đẹp đó đẹp đó!" Lý Đại Nha liên tục gật đầu, vẻ mặt mừng rỡ, cô ấy chưa từng thấy chiếc váy nào đẹp thế này, bảo: “Chiếc váy này rất hợp với em!"
Mẹ Lý ngạc nhiên: “Xế chiều hôm nay các con ở bên trong làm cái này đó à?"
"Đúng vậy." Thẩm Y Y nhìn đường may cân đối, phát hiện tay nghề của Lâm Đại Nữu thật là khéo léo: "Là Đại Nữu làm!"
Lâm Đại Nữu cũng đang quan sát váy trên người Thẩm Y Y hồi lâu, ngay cả chính cô ấy cũng không tin mình có thể làm ra bộ đồ đẹp như vậy: “Chắc là đều ổn nhỉ? Kiểu dáng và đường may."
"Đó đương nhiên là có thể." Mẹ Lý nói, bà vướng mắc mãi chuyện Thẩm Y Y vì làm bộ đồ này mà quên chuyện ăn cơm, bảo: "Nhưng các con cũng không thể quên ăn cơm được, thế này không tốt cho sức khỏe!"
"Ôi mẹ ơi, mẹ nghe bọn con nói đã." Thẩm Y Y nói: "Nếu tất cả mọi người cảm thấy đẹp, thế bọn con sẽ tuyên bố một việc!"
"Việc gì?" Mọi người rửa tai lắng nghe.
"Con và Đại Nữu muốn làm quần áo mang lên phố bán!" Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu liếc nhau một cái, tuyên bố mục đích của các cô.
"Làm quần áo mang lên phố bán?" Mẹ Lý giật mình, không chỉ bà, những người khác đề lộ vẻ kinh ngạc.
Mẹ Lý vội vàng nói: "Không được không được, thế không phải là làm chui sao? Lỡ đâu bị bắt lại làm sao bây giờ?"
"Mẹ, hiện tại các quầy sạp hàng rong trên đường nhiều như vậy, không sợ." Thẩm Y Y nói: "Hơn nữa bây giờ chúng con chỉ là thăm dò sâu cạn."
Mẹ Lý muốn nói con không thiếu tiền, cần gì làm cái việc cực cái việc khổ thế này? Nhưng bà mới há miệng đã bị cha Lý kéo một cái, nhớ tới mình từng nói không can thiệp vào chuyện của Thẩm Y Y, chỉ có thể nhìn về phía Lý Thâm.
"Muốn đi?" Lý Thâm sửa sang kiểu tóc cho cô.
"Ừm." Thẩm Y Y nhẹ gật đầu.
"Vậy em đi đi.” Lý Thâm không kiên trì nữa, anh biết vợ anh không phải là cô gái có thể đặt trong nhà ấm cưng chiều, cô có tư tưởng rất độc lập, thế giới quan rất lành mạnh, không cho cô đi trái lại là đã trói buộc cô.
Trần Cường thấy thế, ánh mắt nhìn Lâm Đại Nữu lấp lóe, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Lâm Đại Nữu hoàn toàn không nhìn đến, anh ấy đã không nói gì.
Mẹ Lý thấy thế, chỉ có thể thở dài, chấp nhận.
Mấy đứa nhro líu ríu.
Lý Đại Nha cũng rất kinh ngạc mấy người Thẩm Y Y sẽ có loại ý nghĩ này, nhưng cô ấy luôn luôn rất ủng hộ quyết định Thẩm Y Y, bế Khoái Khoái nói: “Y Y, Đại Nữu, chị có rảnh rỗi chị cũng sẽ phụ một tay!"
"Được!"
"Làm quần áo bán? Nhưng kiểu dáng em làm, chưa chắc sẽ thích hợp với người thủ đô.” Thẩm Y Y nói, trước đó Lâm Đại Nữu ở thị trấn bán quần áo, kiểu dáng đều là tương đối cổ lỗ, ở nơi thị trấn tin tức lạc hậu có thể làm một lần, nhưng ở thủ đô chắc chắn là không thể thực hiện được!
"Y Y, không phải chị nói muốn hợp tác với em sao?" Lâm Đại Nữu đạp xe đuổi theo cô, cô ấy còn nhớ rõ những bản vẽ trước kia Thẩm Y Y vẽ cho cô, chúng vừa mới lạ vừa đẹp.
Thẩm Y Y cong khóe môi, Lâm Đại Nữu đã phát hiện cô đang trêu chọc cô ấy:"Y Y!"
"Được rồi được rồi." Thẩm Y Y nói: "Lúc đầu muốn nói em vừa tới thủ đô, chưa quen cuộc sống nơi đây cần thích ứng hai ngày. Nếu em đã gấp gáp như vậy, trở về chúng ta sẽ hợp tác, được không nào?"
Lâm Đại Nữu nghe vậy, đôi mắt đã sáng lên, bởi vì là tới làm ăn nên cô ấy cũng gửi vận chuyển máy may trong nhà đến đây, chỉ thiếu…, cô ấy nói: "Vậy trước tiên chúng ta cần phải đi mua vải!"
"Mua vải gì?" Thẩm Y Y nói: "Ở cửa hàng tổng hợp bách hóa và xã cung tiêu mua vải làm quần áo cần có phiếu vải, chúng ta không có nhiều phiếu vải thế, tại xưởng may, không có người quen thì thông thường sẽ không bán cho em!"
Lâm Đại Nữu nghe vậy, gấp gáp: "Vậy làm thế nào?"
"Chỗ chị còn vài thớt vải." Thẩm Y Y trầm ngâm một hồi, dự định lần này lấy mang thớt vải từ trong không gian ra trước, làm thử một sấp quần áo trước, quan sát quan sát thị trường rồi tính toán sau.
"Vậy chúng ta mau về nhà đi!" Lâm Đại Nữu dùng sức, xe đạp đã lăn bánh, vọt lên Thẩm Y Y, đi thật xa.
Thẩm Y Y: "..." Nói đến chuyện kiếm tiền là cô ấy có tinh thần ngay!
Trong nhà, Lý Đại Nha đang cho Khoái Khoái bú, mẹ Lý ở bên cạnh giỡn với Lạc Lạc, nhìn thấy các cô trở về, cười nói: "Trở về..."
Chữ "rồi" còn chưa nói ra miệng, hai người đã chạy như bay vào tây Sương phòng, mẹ Lý nhìn về phía Lý Đại Nha, bảo: "Hai đứa sao vậy?"
Lý Đại Nha cũng ngỡ ngàng: "Không biết nữa!"
Thẩm Y Y đang cúi đầu xuống bàn vẽ phác họa, bôi xoá và sửa một giờ, một bản thiết kế đã hoàn thành. Cô là người đã trải qua xuyên việt, kiểu dáng quần áo mỗi thế giới gần như đều ghi tạc trong đầu cô, muốn vẽ ra một bức cũng không khó, nhưng Lâm Đại Nữu vẫn đang nhìn, cô sợ vẽ quá nhanh sẽ khiến cho Lâm Đại Nữu sinh nghi.
Sau từng nét bút gom lại hoàn thành bức vẽ, Lâm Đại Nữu kích động tới mức tim đập nhanh không ức chế nổi: "Đây là... Váy?"
"Đúng thế."
Lâm Đại Nữu cầm bản vẽ, lập tức ngồi xuống máy may trước mặt: “Bây giờ em sẽ bắt đầu làm."
"Vải còn đang trong phòng chị đó.” Thẩm Y Y nhắc nhở.
Thế là mẹ Lý cùng Lý Đại Nha đang chơi đùa với Khoái Khoái và Lạc Lạc trong phòng khách lại nhìn thấy Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu giống như hai con chuột ăn vụng, vội vội vàng vàng ra khỏi tây Sương phòng đến chính phòng, sau đó mỗi người ôm vài thớt vải, lại vội vội vàng vàng về tây sương phòng.
Mẹ Lý, Lý Đại Nha: "..."
Hiếu kì đi theo xem thử, phát hiện hai người này đã đóng cửa lại rồi, chỉ có thể nghe được từng đợt tiếng máy may đang vang lên kèn kẹt.
Lúc ăn cơm tối, mẹ Lý đi gọi các cô: "Y Y, Đại Nữu, ăn cơm!"
"Mọi người ăn trước, lát nữa bọn con sẽ ra.” Thẩm Y Y thét lên, vẫn là tiếng “ca ca” của máy may.
"Hay cái đứa này.” Mẹ Lý bất đắc dĩ, đi lấy thức ăn của hai người và nhóm Lý Thâm đặt vào trong nồi giữ ấm.
Mãi cho đến mười giờ tối, tiếng máy may mới ngừng lại, mẹ Lý vừa muốn đi gọi các cô ăn cơm lần nữa thì thấy Lý Thâm, Chu Phong Thu và Trần Cường trở về rồi.
"Trở về rồi?" Mẹ Lý thuận miệng hỏi một tiếng: "Cơm trong nồi còn nóng, mẹ đi gọi Y Y.”
"Vợ con?" Lý Thâm nghe là gọi vợ anh thì hỏi: "Em ấy đi đâu?"
"Vẫn đang ở trong phòng.” Mẹ Lý bất đắc dĩ nói: "Bốn giờ chiều trở về là chui trong phòng với Đại Nữu, bảo hai đứa ăn cơm nhưng hai đứa không vội.”
Lý Thâm nghe vậy, lập tức đi về phía tây sương phòng, Trần Cường nghe có liên quan đến vợ anh ấy, cũng vội vàng đi theo, những người khác thấy thế, đều đi theo.
"Vợ..." Tiếng gọi của Lý Thâm vừa ra khỏi miệng, yết hầu đã đứng yên.
Tây sương phòng cửa mở, có người mặc một chiếc áo gi lê che gối màu nâu nhạt và một chiếc váy chữ A thu eo. Eo được bó chặt, phác hoạ ra đường cong phần eo của cô, giữa váy cài nút thắt màu nâu nhạt rất có cảm giác là hàng thiết kế, bên trong áo gi lê là một chiếc áo sơ mi trắng cổ thấp, để lộ cái cổ thon dài trắng nõn. Dáng vẻ tuyệt trần, trẻ trung năng động.
Đây là một chiếc váy Xuân Đông!
"Thế nào? Có đẹp không?" Thẩm Y Y cầm váy xòe ra, mong đợi hỏi Lý Thâm.
Lâm Đại Nữu ở đằng sau cô chỉnh sửa tóc cho cô, vẻ mặt cũng mong đợi nhìn đám người.
"Đẹp.” Lý Thâm nhẹ gật đầu, lúc mọi người không dễ phát hiện, ánh mắt dần dần có chút u ám.
Nhị Bảo đã nhảy ra ngoài: "Mẹ, váy của mẹ thật xinh đẹp!"
"Là váy đẹp hay là mẹ xinh đẹp?"
"Mẹ và váy đều xinh đẹp.” Tiểu Bảo trả lời thay cho anh hai của cậu bé: "Nhưng trong lòng con, mẹ là xinh đẹp nhất!"
Thằng nhóc láu cá!
Thẩm Y Y không nhịn được bật cười, nhìn ánh mắt bốn phía chung quanh, ở đây người nam ngoại trừ Lý Thâm và bọn nhỏ, những người khác nào tiện đặt ánh mắt trên người Thẩm Y Y lâu, đều dời ánh mắt.
Thẩm Y Y nhìn về phía mẹ Lý và Lý Đại Nha, cười khanh khách nói: “Mẹ, chị cả, thấy thế nào?"
"Đẹp đó đẹp đó!" Lý Đại Nha liên tục gật đầu, vẻ mặt mừng rỡ, cô ấy chưa từng thấy chiếc váy nào đẹp thế này, bảo: “Chiếc váy này rất hợp với em!"
Mẹ Lý ngạc nhiên: “Xế chiều hôm nay các con ở bên trong làm cái này đó à?"
"Đúng vậy." Thẩm Y Y nhìn đường may cân đối, phát hiện tay nghề của Lâm Đại Nữu thật là khéo léo: "Là Đại Nữu làm!"
Lâm Đại Nữu cũng đang quan sát váy trên người Thẩm Y Y hồi lâu, ngay cả chính cô ấy cũng không tin mình có thể làm ra bộ đồ đẹp như vậy: “Chắc là đều ổn nhỉ? Kiểu dáng và đường may."
"Đó đương nhiên là có thể." Mẹ Lý nói, bà vướng mắc mãi chuyện Thẩm Y Y vì làm bộ đồ này mà quên chuyện ăn cơm, bảo: "Nhưng các con cũng không thể quên ăn cơm được, thế này không tốt cho sức khỏe!"
"Ôi mẹ ơi, mẹ nghe bọn con nói đã." Thẩm Y Y nói: "Nếu tất cả mọi người cảm thấy đẹp, thế bọn con sẽ tuyên bố một việc!"
"Việc gì?" Mọi người rửa tai lắng nghe.
"Con và Đại Nữu muốn làm quần áo mang lên phố bán!" Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu liếc nhau một cái, tuyên bố mục đích của các cô.
"Làm quần áo mang lên phố bán?" Mẹ Lý giật mình, không chỉ bà, những người khác đề lộ vẻ kinh ngạc.
Mẹ Lý vội vàng nói: "Không được không được, thế không phải là làm chui sao? Lỡ đâu bị bắt lại làm sao bây giờ?"
"Mẹ, hiện tại các quầy sạp hàng rong trên đường nhiều như vậy, không sợ." Thẩm Y Y nói: "Hơn nữa bây giờ chúng con chỉ là thăm dò sâu cạn."
Mẹ Lý muốn nói con không thiếu tiền, cần gì làm cái việc cực cái việc khổ thế này? Nhưng bà mới há miệng đã bị cha Lý kéo một cái, nhớ tới mình từng nói không can thiệp vào chuyện của Thẩm Y Y, chỉ có thể nhìn về phía Lý Thâm.
"Muốn đi?" Lý Thâm sửa sang kiểu tóc cho cô.
"Ừm." Thẩm Y Y nhẹ gật đầu.
"Vậy em đi đi.” Lý Thâm không kiên trì nữa, anh biết vợ anh không phải là cô gái có thể đặt trong nhà ấm cưng chiều, cô có tư tưởng rất độc lập, thế giới quan rất lành mạnh, không cho cô đi trái lại là đã trói buộc cô.
Trần Cường thấy thế, ánh mắt nhìn Lâm Đại Nữu lấp lóe, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Lâm Đại Nữu hoàn toàn không nhìn đến, anh ấy đã không nói gì.
Mẹ Lý thấy thế, chỉ có thể thở dài, chấp nhận.
Mấy đứa nhro líu ríu.
Lý Đại Nha cũng rất kinh ngạc mấy người Thẩm Y Y sẽ có loại ý nghĩ này, nhưng cô ấy luôn luôn rất ủng hộ quyết định Thẩm Y Y, bế Khoái Khoái nói: “Y Y, Đại Nữu, chị có rảnh rỗi chị cũng sẽ phụ một tay!"
"Được!"
/463
|