Nói làm là làm!
Ngày kế tiếp, Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu đã xoắn tay áo lên, bắt đầu vào việc.
Lâm Đại Nữu làm quần áo, Thẩm Y Y vẽ bản vẽ, chỉ trong hai ngày, Lâm Đại Nữu làm bốn chiếc váy, Thẩm Y Y vẽ tầm mười bản thiết kế, có quần, áo, váy, các kiểu dáng rất đầy đủ.
Sau khi sáng tạo xong kiểu dáng, Thẩm Y Y đã hỗ trợ cắt vải, nhưng dẫu sao cô không quen làm những công việc giống thế này nên hiệu suất rất thấp.
Lý Đại Nha lại gần nhìn, thấy chướng mắt, dạy Thẩm Y Y: "Cây kéo có thể cầm thế này, vải đặt ở ngay đây, cắt từ từ xuống dưới là thuận..."
Thẩm Y Y nghe cẩn thận, dựa theo trình tự Lý Đại Nha làm từng chút từng chút.
Cuối cùng Lý Đại Nha nhìn thử, không biết lúc nào đã tự mình vào việc rồi, Thẩm Y Y bị ép đứng lui về sau một bước: "..."
"Y y a a?" Khoái Khoái gọi cô.
Thẩm Y Y cúi đầu, nhéo khuôn mặt bụ bẫm của em bé: "Khoái Khoái thật đáng yêu."
"Ha ha ha." Khoái Khoái vui vẻ miệng chảy nước bọt cười khanh khách, loạng chà loạng choạng nhào vào trong lòng Thẩm Y Y.
Chờ Lý Đại Nha kịp phản ứng thì đã thấy em dâu hai của cô ấy đã bế con trai của cô ấy chơi ở sân bên ngoài.
Lý Đại Nha: "..."
Dẫu sao cô ấy đã ở nhà máy may mặc làm mấy năm, chuyện cắt vải đương nhiên không làm khó được cô ấy, rất nhanh đã cắt xong tất cả vải.
Thẩm Y Y cũng mang chiếc máy may lúc trước mẹ Thẩm đến thôn Thanh Thủy cho cô làm của hồi môn kí gửi vận chuyển trở về rồi, bình thường chỉ bỏ vào trong góc bám bụi.
Lý Đại Nha lưu loát ngồi xuống, giẫm lên máy may tìm bản vẽ bắt đầu chế tạo quần áo.
Có thêm Lý Đại Nha góp mặt, tiến trình làm quần áo nhanh hơn không ít, một mình Lâm Đại Nữu cắt vải hai ngày miễn cưỡng có thể làm bốn chiếc váy, sau khi Lý Đại Nha gia nhập vào, có đôi khi hiệu suất cao hơn chút, một người một ngày ba bốn chiếc cũng có khả năng.
Cứ như vậy, các cô đã làm liên tục mười ngày, được hơn bốn mươi bộ quần áo.
Không nhiều, nhưng cũng không ít.
Thẩm Y Y chỉ vào quần áo trong giỏ xách, nói với Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha: "Nhanh, mặc vào là chúng ta có thể ra ngoài bày hàng!"
"Bọn em cũng phải mặc à?" Lâm Đại Nữu hỏi, mặc dù cô ấy phụ trách làm quần áo, nhưng đúng là cô ấy chưa từng mặc.
"Đó là dĩ nhiên, chúng ta mặc đẹp mới có thể hấp dẫn người khác tới mua."
"Nhưng em, không đẹp..." Lâm Đại Nữu hơi chần chờ nói.
Thẩm Y Y cũng không cần nói, sau khi Lý Đại Nha ly hôn, sinh hoạt cũng không tệ, sau khi gả cho Chu Phong Thu, cuộc sống càng thêm trôi chảy, khí sắc không tệ, ngũ quan rất tốt, mặc dù không thể gọi là mỹ nhân tuyệt thế gì đó, nhưng dầu gì cũng thanh tú sạch sẽ. Chỉ có Lâm Đại Nữu, mặc dù nhìn tinh khí thần không tệ, nhưng vừa đen vừa gầy, tóc khô vàng, cả người càng không khí chất gì đáng nói.
"Không đẹp thì chúng ta càng phải ăn diện. Chị chọn cho em bộ đồ, sau đó lại trang điểm tô son cho em, trông có tinh thần hơn." Thẩm Y Y nói, sau đó lấy ra một chiếc quần jean ống thẳng rộng, áo sơ mi làm áo lót trong, bên ngoài là một chiếc áo khoác rộng rãi âu phục màu đen.
Lâm Đại Nữu xấu hổ một tí, nhưng vẫn để mặc Thẩm Y Y bài bố.
"Đẹp thế!" Lý Đại Nha bất ngờ, tổng thể làn da của Lâm Đại Nữu đều đen, Thẩm Y Y cũng không đánh cho cô phấn lót quá dày, chỉ nhấn mạnh vào ngũ quan của cô, gia tăng cảm giác ngũ quan nét nào ra nét nấy. Áo sơ mi làm áo lót và quần jean màu lam nhạt về mặt thị giác cũng sẽ tạo ra một chút hiệu quả sáng màu da, lại thêm sự phẳng phiu và cảm giác đường cong của áo khoác đồ Tây cũng làm cho cô ấy trông không phải gầy còm.
Khí chất cả người tăng lên không ít.
Lâm Đại Nữu nghĩ là Lý Đại Nha đang cổ vũ cô ấy, cảm thấy không được tự nhiên: “Chị đừng trêu ghẹo em."
Cô ấy trông ra sao, cô ấy rõ ràng nhất.
"Thật đó." Thẩm Y Y nói, mang một cái tấm gương tới, nói: “Tự em xem đi!"
Lâm Đại Nữu nửa tin nửa ngờ nhận tấm gương, nhìn thấy người ở bên trong, có chút giật mình. Người ở bên trong, là cô ấy nhưng cũng không phải là cô ấy, cho cô ấy một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng về mặt tổng thể thì quả thực đẹp hơn cô ấy trước đó, cô ấy nhếch môi cười.
Đến phiên Lý Đại Nha rồi, Lý Đại Nha nhìn những kiểu dángcô ấy chưa từng thấy qua, bỗng nhiên không biết chọn loại nào thì đẹp: "Em dâu, hay là em chọn cho chị đi?"
"Khí chất của chị tương đối dịu dàng, mặc váy sẽ đẹp hơn.” Thẩm Y Y lấy một chiếc váy cho cô.
Tập tục thị trấn bảo thủ, phụ nữ ăn mặc nhẹ nhàng chút có lẽ sẽ bị nói, chớ nói chi là váy rồi. Lý Đại Nha chưa từng mặc váy, sau khi đi vào thủ đô thì đã gặp có người mặc, cách Lý Đại Nha gần nhất chính là Thẩm Y Y, cô mặc váy rất xinh đẹp, rất thời thượng. Nhưng ở trong lòng Lý Đại Nha, bản thân Thẩm Y Y đã rất đẹp, cô ấy sao mà sánh được với Thẩm Y Y?
Hiện tại bảo cô ấy mặc váy, cô ấy cũng đã hơi nhăn nhó, thậm chí muốn đổi ý không để Thẩm Y Y chọn cho cô. Có điều cô ấy không thể từ chối Thẩm Y Y, cũng tín nhiệm ánh mắt của Thẩm Y Y, cô ấy cắn răng một cái, thay váy.
Thẩm Y Y chọn một quần ống loe và áo cánh dơi, rất phô bày khí chất cũng rất tôn dáng.
Ngay Khi Khoái Khoái, Lạc Lạc, Mẹ Lý và bọn nhỏ nhìn thấy ba người đã thay đổi trang phục đều sợ ngây người.
Nhị Bảo là thẩm mỹ của người đàn ông thần kinh thô điển hình, cậu bé nói những lời sát phong cảnh, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Mẹ, mẹ đang mặc quần gì thế?"
"Cái này gọi là quần ống loe!" Thẩm Y Y thiện ý nhắc nhở.
"Quét đường à?"
"..." Nụ cười mẹ hiền của Thẩm Y Y rạn nứt: "Sắp sửa khai giảng rồi, ngữ văn của con đã làm viết xong hết chưa? Câu đề thi toán cuối cùng đã giải xong chưa? Từ đơn tiếng Anh đã thuộc chưa? Môn hóa đã chép xong hết chưa..."
"Mẹ! Mẹ! Mẹ!" Nhị Bảo vội vàng ngăn lại, phải kêu tận ba tiếng mới có thể khiến mẹ câu bé dừng, cậu bé cường điệu: "Là ngài bảo con hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngài nói con không thể học hoài mỗi ngày, phải thả lỏng đúng thời điểm, vừa khéo ngài muốn ra ngoài với cô lớn, còn bảo con thuận tiện giúp chăm phụ hai em họ!"
Vì nhắc nhở Thẩm Y Y, cậu bé ngay cả "ngài" cũng đã dùng tới.
"Mẹ có nói sao?" Vẻ mặt Thẩm Y Y điềm nhiên, tự mình cho ra một đáp án: "Có nói cũng là mẹ nghĩ lộn rồi, con muốn thi trường quân đội thì sao có thể thả lỏng thế được? Hiện tại, lập tức, nhanh chóng trở về học!"
Nhị Bảo có ý đồ cứu vớt: "Mẹ..."
"Mẹ cái gì mà mẹ? Không muốn thi vào trường quân đội nữa à?"
Nhị Bảo: "..."
Ỉu xìu bẹp miệng: "Được rồi, một hồi ăn cơm trưa xong con sẽ trở về học!"
"Ngoan!" Thẩm Y Y tỉnh bơ nhẹ gật đầu.
Nhị Bảo: "..."
Mẹ Lý vốn dĩ nhiệt liệt đồng ý lời Nhị Bảo nói, nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng nuốt lời vừa tới miệng trở vào.
Những người khác nín cười, Tiểu Bảo đồng tình vỗ vỗ bả vai của anh hai cậu bé, có thể bức ép người mẹ dịu dàng, săn sóc thành thế này, chỉ có anh hai cậu bé là làm được thôi!
"Mẹ, con cảm thấy rất đẹp." Tiểu Bảo dỗ mẹ cậu bé.
Thẩm mỹ của Tiểu Bảo xưa nay rất tốt, Thẩm Y Y lập tức hứng thú: "Đẹp thế nào?"
Tiểu Bảo mới học lớp hai, rất muốn nói tại sao đẹp thì cậu bé cũng nói không nói ra được từ chuyên ngành nào, bèn nói cảm giác của cậu bé ra: “Con cảm thấy, chiếc quần này kéo chân của mẹ dài hơn, hơn nữa rất thiên hướng gầy, dù sao cũng là rất đẹp!"
Thẩm Y Y cong môi cười: "Không tệ, đã nói hết tinh hoa rồi!"
Nhị Bảo: "..." Mẹ cậu bé và mẹ của Tiểu Bảo là cùng một người, nhưng cậu bé luôn cảm thấy là hai người!
Ngày kế tiếp, Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu đã xoắn tay áo lên, bắt đầu vào việc.
Lâm Đại Nữu làm quần áo, Thẩm Y Y vẽ bản vẽ, chỉ trong hai ngày, Lâm Đại Nữu làm bốn chiếc váy, Thẩm Y Y vẽ tầm mười bản thiết kế, có quần, áo, váy, các kiểu dáng rất đầy đủ.
Sau khi sáng tạo xong kiểu dáng, Thẩm Y Y đã hỗ trợ cắt vải, nhưng dẫu sao cô không quen làm những công việc giống thế này nên hiệu suất rất thấp.
Lý Đại Nha lại gần nhìn, thấy chướng mắt, dạy Thẩm Y Y: "Cây kéo có thể cầm thế này, vải đặt ở ngay đây, cắt từ từ xuống dưới là thuận..."
Thẩm Y Y nghe cẩn thận, dựa theo trình tự Lý Đại Nha làm từng chút từng chút.
Cuối cùng Lý Đại Nha nhìn thử, không biết lúc nào đã tự mình vào việc rồi, Thẩm Y Y bị ép đứng lui về sau một bước: "..."
"Y y a a?" Khoái Khoái gọi cô.
Thẩm Y Y cúi đầu, nhéo khuôn mặt bụ bẫm của em bé: "Khoái Khoái thật đáng yêu."
"Ha ha ha." Khoái Khoái vui vẻ miệng chảy nước bọt cười khanh khách, loạng chà loạng choạng nhào vào trong lòng Thẩm Y Y.
Chờ Lý Đại Nha kịp phản ứng thì đã thấy em dâu hai của cô ấy đã bế con trai của cô ấy chơi ở sân bên ngoài.
Lý Đại Nha: "..."
Dẫu sao cô ấy đã ở nhà máy may mặc làm mấy năm, chuyện cắt vải đương nhiên không làm khó được cô ấy, rất nhanh đã cắt xong tất cả vải.
Thẩm Y Y cũng mang chiếc máy may lúc trước mẹ Thẩm đến thôn Thanh Thủy cho cô làm của hồi môn kí gửi vận chuyển trở về rồi, bình thường chỉ bỏ vào trong góc bám bụi.
Lý Đại Nha lưu loát ngồi xuống, giẫm lên máy may tìm bản vẽ bắt đầu chế tạo quần áo.
Có thêm Lý Đại Nha góp mặt, tiến trình làm quần áo nhanh hơn không ít, một mình Lâm Đại Nữu cắt vải hai ngày miễn cưỡng có thể làm bốn chiếc váy, sau khi Lý Đại Nha gia nhập vào, có đôi khi hiệu suất cao hơn chút, một người một ngày ba bốn chiếc cũng có khả năng.
Cứ như vậy, các cô đã làm liên tục mười ngày, được hơn bốn mươi bộ quần áo.
Không nhiều, nhưng cũng không ít.
Thẩm Y Y chỉ vào quần áo trong giỏ xách, nói với Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha: "Nhanh, mặc vào là chúng ta có thể ra ngoài bày hàng!"
"Bọn em cũng phải mặc à?" Lâm Đại Nữu hỏi, mặc dù cô ấy phụ trách làm quần áo, nhưng đúng là cô ấy chưa từng mặc.
"Đó là dĩ nhiên, chúng ta mặc đẹp mới có thể hấp dẫn người khác tới mua."
"Nhưng em, không đẹp..." Lâm Đại Nữu hơi chần chờ nói.
Thẩm Y Y cũng không cần nói, sau khi Lý Đại Nha ly hôn, sinh hoạt cũng không tệ, sau khi gả cho Chu Phong Thu, cuộc sống càng thêm trôi chảy, khí sắc không tệ, ngũ quan rất tốt, mặc dù không thể gọi là mỹ nhân tuyệt thế gì đó, nhưng dầu gì cũng thanh tú sạch sẽ. Chỉ có Lâm Đại Nữu, mặc dù nhìn tinh khí thần không tệ, nhưng vừa đen vừa gầy, tóc khô vàng, cả người càng không khí chất gì đáng nói.
"Không đẹp thì chúng ta càng phải ăn diện. Chị chọn cho em bộ đồ, sau đó lại trang điểm tô son cho em, trông có tinh thần hơn." Thẩm Y Y nói, sau đó lấy ra một chiếc quần jean ống thẳng rộng, áo sơ mi làm áo lót trong, bên ngoài là một chiếc áo khoác rộng rãi âu phục màu đen.
Lâm Đại Nữu xấu hổ một tí, nhưng vẫn để mặc Thẩm Y Y bài bố.
"Đẹp thế!" Lý Đại Nha bất ngờ, tổng thể làn da của Lâm Đại Nữu đều đen, Thẩm Y Y cũng không đánh cho cô phấn lót quá dày, chỉ nhấn mạnh vào ngũ quan của cô, gia tăng cảm giác ngũ quan nét nào ra nét nấy. Áo sơ mi làm áo lót và quần jean màu lam nhạt về mặt thị giác cũng sẽ tạo ra một chút hiệu quả sáng màu da, lại thêm sự phẳng phiu và cảm giác đường cong của áo khoác đồ Tây cũng làm cho cô ấy trông không phải gầy còm.
Khí chất cả người tăng lên không ít.
Lâm Đại Nữu nghĩ là Lý Đại Nha đang cổ vũ cô ấy, cảm thấy không được tự nhiên: “Chị đừng trêu ghẹo em."
Cô ấy trông ra sao, cô ấy rõ ràng nhất.
"Thật đó." Thẩm Y Y nói, mang một cái tấm gương tới, nói: “Tự em xem đi!"
Lâm Đại Nữu nửa tin nửa ngờ nhận tấm gương, nhìn thấy người ở bên trong, có chút giật mình. Người ở bên trong, là cô ấy nhưng cũng không phải là cô ấy, cho cô ấy một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng về mặt tổng thể thì quả thực đẹp hơn cô ấy trước đó, cô ấy nhếch môi cười.
Đến phiên Lý Đại Nha rồi, Lý Đại Nha nhìn những kiểu dángcô ấy chưa từng thấy qua, bỗng nhiên không biết chọn loại nào thì đẹp: "Em dâu, hay là em chọn cho chị đi?"
"Khí chất của chị tương đối dịu dàng, mặc váy sẽ đẹp hơn.” Thẩm Y Y lấy một chiếc váy cho cô.
Tập tục thị trấn bảo thủ, phụ nữ ăn mặc nhẹ nhàng chút có lẽ sẽ bị nói, chớ nói chi là váy rồi. Lý Đại Nha chưa từng mặc váy, sau khi đi vào thủ đô thì đã gặp có người mặc, cách Lý Đại Nha gần nhất chính là Thẩm Y Y, cô mặc váy rất xinh đẹp, rất thời thượng. Nhưng ở trong lòng Lý Đại Nha, bản thân Thẩm Y Y đã rất đẹp, cô ấy sao mà sánh được với Thẩm Y Y?
Hiện tại bảo cô ấy mặc váy, cô ấy cũng đã hơi nhăn nhó, thậm chí muốn đổi ý không để Thẩm Y Y chọn cho cô. Có điều cô ấy không thể từ chối Thẩm Y Y, cũng tín nhiệm ánh mắt của Thẩm Y Y, cô ấy cắn răng một cái, thay váy.
Thẩm Y Y chọn một quần ống loe và áo cánh dơi, rất phô bày khí chất cũng rất tôn dáng.
Ngay Khi Khoái Khoái, Lạc Lạc, Mẹ Lý và bọn nhỏ nhìn thấy ba người đã thay đổi trang phục đều sợ ngây người.
Nhị Bảo là thẩm mỹ của người đàn ông thần kinh thô điển hình, cậu bé nói những lời sát phong cảnh, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Mẹ, mẹ đang mặc quần gì thế?"
"Cái này gọi là quần ống loe!" Thẩm Y Y thiện ý nhắc nhở.
"Quét đường à?"
"..." Nụ cười mẹ hiền của Thẩm Y Y rạn nứt: "Sắp sửa khai giảng rồi, ngữ văn của con đã làm viết xong hết chưa? Câu đề thi toán cuối cùng đã giải xong chưa? Từ đơn tiếng Anh đã thuộc chưa? Môn hóa đã chép xong hết chưa..."
"Mẹ! Mẹ! Mẹ!" Nhị Bảo vội vàng ngăn lại, phải kêu tận ba tiếng mới có thể khiến mẹ câu bé dừng, cậu bé cường điệu: "Là ngài bảo con hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngài nói con không thể học hoài mỗi ngày, phải thả lỏng đúng thời điểm, vừa khéo ngài muốn ra ngoài với cô lớn, còn bảo con thuận tiện giúp chăm phụ hai em họ!"
Vì nhắc nhở Thẩm Y Y, cậu bé ngay cả "ngài" cũng đã dùng tới.
"Mẹ có nói sao?" Vẻ mặt Thẩm Y Y điềm nhiên, tự mình cho ra một đáp án: "Có nói cũng là mẹ nghĩ lộn rồi, con muốn thi trường quân đội thì sao có thể thả lỏng thế được? Hiện tại, lập tức, nhanh chóng trở về học!"
Nhị Bảo có ý đồ cứu vớt: "Mẹ..."
"Mẹ cái gì mà mẹ? Không muốn thi vào trường quân đội nữa à?"
Nhị Bảo: "..."
Ỉu xìu bẹp miệng: "Được rồi, một hồi ăn cơm trưa xong con sẽ trở về học!"
"Ngoan!" Thẩm Y Y tỉnh bơ nhẹ gật đầu.
Nhị Bảo: "..."
Mẹ Lý vốn dĩ nhiệt liệt đồng ý lời Nhị Bảo nói, nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng nuốt lời vừa tới miệng trở vào.
Những người khác nín cười, Tiểu Bảo đồng tình vỗ vỗ bả vai của anh hai cậu bé, có thể bức ép người mẹ dịu dàng, săn sóc thành thế này, chỉ có anh hai cậu bé là làm được thôi!
"Mẹ, con cảm thấy rất đẹp." Tiểu Bảo dỗ mẹ cậu bé.
Thẩm mỹ của Tiểu Bảo xưa nay rất tốt, Thẩm Y Y lập tức hứng thú: "Đẹp thế nào?"
Tiểu Bảo mới học lớp hai, rất muốn nói tại sao đẹp thì cậu bé cũng nói không nói ra được từ chuyên ngành nào, bèn nói cảm giác của cậu bé ra: “Con cảm thấy, chiếc quần này kéo chân của mẹ dài hơn, hơn nữa rất thiên hướng gầy, dù sao cũng là rất đẹp!"
Thẩm Y Y cong môi cười: "Không tệ, đã nói hết tinh hoa rồi!"
Nhị Bảo: "..." Mẹ cậu bé và mẹ của Tiểu Bảo là cùng một người, nhưng cậu bé luôn cảm thấy là hai người!
/463
|