Lượt xem: 84
"Em không cảm thấy?" Lý Thâm buông cô ra, nằm lên giường, sau đó vẫy vẫy tay với cô, ra hiệu cô cũng nằm một lát: "Cơm còn chưa làm xong, nằm một lát đã.”
Thẩm Y Y đã lại gần, nằm co rúc dưới khuỷu tay của anh, gật đầu nói: "Cảm thấy, quả thật có chút không tiện... Hay là!"
Thẩm Y Y ngửa đầu nhìn về phía Lý Thâm: "Hay là chúng ta về khu nhà nhỏ kia ở... Không được, bên kia hơi trỗi đường, không thuận tiện cho lắm, hay là chúng ta xem thử có căn nhà nào đang rao bán, chúng ta lại mua thêm một căn nhỉ?"
Khu nhà này lúc trước khi bọn họ đón cha Lý, mẹ Lý đến thủ đô đã nghĩ kỹ sẽ cho cho cha Lý, mẹ Lý ở, bọn họ sẽ lại tìm một căn nhà ở phụ cận là được, thế này trở về thăm cha Lý, mẹ Lý cũng thuận tiện.
Lý Thâm cúi đầu nhìn cô, Thẩm Y Y nhìn nét mặt của anh, một suy nghĩ hiển hiện trong đầu của cô, thử thăm dò hỏi: "Anh đã tìm được?"
Lý Thâm từ chối cho ý kiến.
Thẩm Y Y thoáng chốc ngồi dậy từ trên giường, không thể tin nói: "Anh Thâm, anh âm thầm làm đại sự à?"
Lý Thâm nắm eo của cô để cô lại nằm xuống, nói: "Quá nhiều người, muốn làm gì cũng thuận tiện..."
Thẩm Y Y nghe hiểu lời ngầm của anh, dở khóc dở cười: "Anh đứng đắn một chút!"
Được rồi, Lý Thâm nghiêm chỉnh lại, bảo: "Anh muốn cuộc sống của riêng chúng ta, giống với thôn Thanh Thủy..."
Thẩm Y Y hít thở, chỉ nhìn Lý Thâm.
Cô không biết lời Lý Thâm nói có mấy phần thật giả, nhưng suy đoán của cô là nửa thật nửa giả.
Lúc cô vừa thi lên đại học về thành phố, Lý Thâm cho là cô rời xa cha mẹ, anh em quá lâu, muốn về nhà họ Thẩm sống, bèn nói anh có thể theo cô ở lại nhà họ Thẩm, lúc đó anh không có nói muốn cuộc sống của riêng bọn họ. Mà bây giờ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cha Lý, mẹ Lý và anh em của anh đều sinh sống chung với anh, anh trái lại nói với cô muốn cuộc sống của riêng bọn họ? Là bởi vì lúc ấy cô nói cô muốn sống cuộc sống chỉ riêng gia đình nhỏ bọn họ sao?
Thẩm Y Y nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
Lý Thâm không phủ nhận cũng không có thừa nhận, ôm cô nói: "Ngày mai chúng ta đi xem nhà không? Không xa, ngay khu phố kế bên thôi, đi bộ hai mươi phút, đạp xe đạp chỉ mấy phút."
Gần như vậy? Thẩm Y Y đã động lòng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Từ khi nào anh bắt đầu có suy nghĩ này.”
"Vẫn luôn có." Lý Thâm nói: "Chỉ là trước đó bởi vì các loại nguyên nhân, kể cả anh có mua nhà rồi thì em cũng sẽ không dọn ra ngoài, khi đó tiền chúng ta đều quăng vào chuyện làm ăn, cũng không tìm được căn nhà phù hợp nên không có nói cho em."
Trước đó bởi vì Thẩm Y Y và ba đứa nhỏ, Tiểu Bối đi học, còn có làm ăn cùng Chu Phong Thu, Lý Đại Nha và Trần Cường, Lâm Đại Nữu, ở chung sẽ khá thuận tiện.
"Vậy lúc nào thì anh bắt đầu tìm nhà?" Thẩm Y Y lại hỏi.
"Năm ngoái đã bắt đầu tìm." Lý Thâm nói: “Chỉ là mãi mà tìm không thấy nhà thích hợp."
Thẩm Y Y hít một hơi, năm ngoái?
"Đúng vậy.” Lý Thâm nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm Y Y, gọn gàng dứt khoát nói.
Trái tim Thẩm Y Y mềm nhũn, đôi mắt nhìn Lý Thâm sóng sánh, sóng sánh.
"Cảm động?" Lý Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, tiến đến bên tai cô nói cái gì.
???
Ánh mắt cảm động của Thẩm Y Y thoáng chốc thay đổi, đánh anh một cái: "anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, vừa rồi đã đồng ý với anh rồi!"
Sợ Lý Thâm tiếp tục dây dưa, Thẩm Y Y vội vàng nói sang chuyện khác: "Bên ngoài hình như có tiếng động? Có phải là Hoàng Mai không? Hoàng Mai tới?"
Nói xong, đã nhảy lên đi ra.
Lý Thâm: "..."
Đúng là Hoàng Mai đã tới, phong trần mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, vừa vào cửa đã đòi một ly nước uống.
Thẩm Y Y đợi cô ấy uống xong, mới hỏi cô ấy: "Có phải học sinh đi thi rồi không?”
"Đúng vậy, trường thi khác nhau, tôi lo lắng cho bọn nó, từng bước từng bước chạy nhà bọn hắn đi xem, " Hoàng Mai đáp, vui vẻ nói với Thẩm Y Y: “Có không ít em học sinh trông thi không tệ.”
"Thật?" Thẩm Y Y vui vẻ thay cô ấy, cảm thấy thật ra Hoàng Mai rất có năng khiếu làm giáo viên: “Thế coi như không tệ, cũng không uổng phí cậu khổ cực như vậy."
"Đúng vậy." Hoàng Mai cũng nói, lại hỏi cô: "Nhị Bảo nhà cậu đâu? Thi thế nào?"
Thẩm Y Y ra hiệu cô nhìn về phía Nhị Bảo trong phòng bếp, vừa bận bịu vừa khẽ ngâm nga, cô bảo: "Tôi không có hỏi, nhưng có lẽ là tạm được."
"Vậy cậu có thể thả lỏng rồi.” Hoàng Mai cười, lại hỏi, "Đúng rồi, Tiểu Bảo nhà cậu hiện tại là lớp bốn?"
"Lớp năm rồi.” Thẩm Y Y nói: "Chẳng mấy chốc sẽ tham gia kỳ thi chuyển cấp cấp hai.”
"Cái gì?" Hoàng Mai giật mình: “Đã tới kỳ thi chuyển cấp cấp hai rồi, tôi chưa từng nghe cậu nói về chuyện học tập của cháu... Cậu đừng nói với tôi là con trai út của cậu cũng là thiên tài giống con con trai lớn của cậu nhé? Kiểu như không cần cậu phụ đạo?”
Cô ấy như kiểu "ông trời quá là không công bằng", chọc cười Thẩm Y Y, tức giận nói: "Làm sao có thể? Có một thiên tài đã là chuyện mộ tổ bốc lên khói xanh, nếu lại có thêm một thiên tài... Nghĩ cũng không dám nghĩ."
Đương nhiên, với tính tình của Tiểu Bảo, cô cũng không hi vọng cậu bé là một thiên tài... Dù sao thiên tài cũng không dễ đảm đương.
"Thôi đừng.” Hoàng Mai đáp: "Lại thêm đứa nữa chính là thứ ba rồi."
Thẩm Y Y không rõ, Hoàng Mai lập tức chỉ về phía cô nói: "Cậu cũng là thiên tài!"
Thẩm Y Y: "..." Nghẹn lời.
Hoàng Mai lại hỏi: "Vậy sao cậu không phụ đạo cho đứa út nhà cậu?"
"Thành tích của nó ở mức trung bình – cao.” Thẩm Y Y nói: "Nó không có yêu cầu gì với bản thân, tôi cũng không có nhất thiết yêu cầu nó phải thi đứng nhất, có thể thi đậu là được, cứ tùy nó thôi."
Hoàng Mai nghe vậy, tán đồng gật đầu: "Vui vẻ là quan trọng nhất."
Hai người mồm năm miệng mười trò chuyện, cho tới những học sinh Hoàng Mai phụ đạo đã kiếm bao nhiêu tiền, Hoàng Mai vươn năm ngón tay với Thẩm Y Y, Thẩm Y Y hỏi thử: "Năm trăm đồng?"
"..." Hoàng Mai giơ hai cánh tay cường điệu: "Bên này là ba ngón tay, bên này là hai ngón tay!"
"Ba trăm hai mươi đồng?" Thẩm Y Y hỏi lại.
"Yes!" Hoàng Hoàng Mai vỗ tay.
Thẩm Y Y tính thử, mặc dù Hoàng Mai từ năm trước đã bắt đầu phụ đạo bài học cho những đứa bé nhà hàng xóm, nhưng tính toán chính xác là từ tháng hai năm nay mới bắt đầu, đến bây giờ là tháng sáu, hết thảy thời gian bốn tháng, kiếm được ba trăm hai mươi đồng, bình quân mỗi tháng là tám mươi đồng. Nếu như là tỉ lệ tiền lương bình quân bây giờ, không tính thấp, nhưng nếu như cân nhắc đến nỗ lực của Hoàng Mai, mặc dù cô ấy chỉ dạy mười học sinh, nhưng mỗi môn học đều phải dạy, số tiền lương này thực sự có chút không đáng chú ý. Nếu như cô ấy có thể tuyển nhận thêm ít học sinh, nói không chừng sẽ kiếm được càng nhiều.
Ý nghĩ này của Thẩm Y Y vừa ra đời, Hoàng Mai đã rất phấn khích đẩy cô: "Cậu cũng nghĩ đến đúng hay không?"
Ánh mắt Thẩm Y Y hỏi thăm cô ấy.
"Ôi chao.” Hoàng Mai có chút nóng nảy nói: "Chính là nếu như tôi nhận thêm một ít học sinh, thế tiền kiếm được chẳng phải càng nhiều?"
Thẩm Y Y: “???”
"Cậu có thể chịu được không?" Thẩm Y Y hoài nghi nói.
"Sắp sửa nghỉ hè rồi, tớ có thời gian!" Hoàng Mai cao giọng nói: "Hơn nữa, cậu hiểu ý tôi không? Ý của tôi là, không chỉ nhận học sinh, cũng tuyển thêm mấy thầy cô, chúng tôi sẽ hùn vốn mở một trung tâm dạy học, có tiền mọi người cùng nhau kiếm!"
Thẩm Y Y: “???”
"Em không cảm thấy?" Lý Thâm buông cô ra, nằm lên giường, sau đó vẫy vẫy tay với cô, ra hiệu cô cũng nằm một lát: "Cơm còn chưa làm xong, nằm một lát đã.”
Thẩm Y Y đã lại gần, nằm co rúc dưới khuỷu tay của anh, gật đầu nói: "Cảm thấy, quả thật có chút không tiện... Hay là!"
Thẩm Y Y ngửa đầu nhìn về phía Lý Thâm: "Hay là chúng ta về khu nhà nhỏ kia ở... Không được, bên kia hơi trỗi đường, không thuận tiện cho lắm, hay là chúng ta xem thử có căn nhà nào đang rao bán, chúng ta lại mua thêm một căn nhỉ?"
Khu nhà này lúc trước khi bọn họ đón cha Lý, mẹ Lý đến thủ đô đã nghĩ kỹ sẽ cho cho cha Lý, mẹ Lý ở, bọn họ sẽ lại tìm một căn nhà ở phụ cận là được, thế này trở về thăm cha Lý, mẹ Lý cũng thuận tiện.
Lý Thâm cúi đầu nhìn cô, Thẩm Y Y nhìn nét mặt của anh, một suy nghĩ hiển hiện trong đầu của cô, thử thăm dò hỏi: "Anh đã tìm được?"
Lý Thâm từ chối cho ý kiến.
Thẩm Y Y thoáng chốc ngồi dậy từ trên giường, không thể tin nói: "Anh Thâm, anh âm thầm làm đại sự à?"
Lý Thâm nắm eo của cô để cô lại nằm xuống, nói: "Quá nhiều người, muốn làm gì cũng thuận tiện..."
Thẩm Y Y nghe hiểu lời ngầm của anh, dở khóc dở cười: "Anh đứng đắn một chút!"
Được rồi, Lý Thâm nghiêm chỉnh lại, bảo: "Anh muốn cuộc sống của riêng chúng ta, giống với thôn Thanh Thủy..."
Thẩm Y Y hít thở, chỉ nhìn Lý Thâm.
Cô không biết lời Lý Thâm nói có mấy phần thật giả, nhưng suy đoán của cô là nửa thật nửa giả.
Lúc cô vừa thi lên đại học về thành phố, Lý Thâm cho là cô rời xa cha mẹ, anh em quá lâu, muốn về nhà họ Thẩm sống, bèn nói anh có thể theo cô ở lại nhà họ Thẩm, lúc đó anh không có nói muốn cuộc sống của riêng bọn họ. Mà bây giờ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cha Lý, mẹ Lý và anh em của anh đều sinh sống chung với anh, anh trái lại nói với cô muốn cuộc sống của riêng bọn họ? Là bởi vì lúc ấy cô nói cô muốn sống cuộc sống chỉ riêng gia đình nhỏ bọn họ sao?
Thẩm Y Y nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
Lý Thâm không phủ nhận cũng không có thừa nhận, ôm cô nói: "Ngày mai chúng ta đi xem nhà không? Không xa, ngay khu phố kế bên thôi, đi bộ hai mươi phút, đạp xe đạp chỉ mấy phút."
Gần như vậy? Thẩm Y Y đã động lòng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Từ khi nào anh bắt đầu có suy nghĩ này.”
"Vẫn luôn có." Lý Thâm nói: "Chỉ là trước đó bởi vì các loại nguyên nhân, kể cả anh có mua nhà rồi thì em cũng sẽ không dọn ra ngoài, khi đó tiền chúng ta đều quăng vào chuyện làm ăn, cũng không tìm được căn nhà phù hợp nên không có nói cho em."
Trước đó bởi vì Thẩm Y Y và ba đứa nhỏ, Tiểu Bối đi học, còn có làm ăn cùng Chu Phong Thu, Lý Đại Nha và Trần Cường, Lâm Đại Nữu, ở chung sẽ khá thuận tiện.
"Vậy lúc nào thì anh bắt đầu tìm nhà?" Thẩm Y Y lại hỏi.
"Năm ngoái đã bắt đầu tìm." Lý Thâm nói: “Chỉ là mãi mà tìm không thấy nhà thích hợp."
Thẩm Y Y hít một hơi, năm ngoái?
"Đúng vậy.” Lý Thâm nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm Y Y, gọn gàng dứt khoát nói.
Trái tim Thẩm Y Y mềm nhũn, đôi mắt nhìn Lý Thâm sóng sánh, sóng sánh.
"Cảm động?" Lý Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, tiến đến bên tai cô nói cái gì.
???
Ánh mắt cảm động của Thẩm Y Y thoáng chốc thay đổi, đánh anh một cái: "anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, vừa rồi đã đồng ý với anh rồi!"
Sợ Lý Thâm tiếp tục dây dưa, Thẩm Y Y vội vàng nói sang chuyện khác: "Bên ngoài hình như có tiếng động? Có phải là Hoàng Mai không? Hoàng Mai tới?"
Nói xong, đã nhảy lên đi ra.
Lý Thâm: "..."
Đúng là Hoàng Mai đã tới, phong trần mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, vừa vào cửa đã đòi một ly nước uống.
Thẩm Y Y đợi cô ấy uống xong, mới hỏi cô ấy: "Có phải học sinh đi thi rồi không?”
"Đúng vậy, trường thi khác nhau, tôi lo lắng cho bọn nó, từng bước từng bước chạy nhà bọn hắn đi xem, " Hoàng Mai đáp, vui vẻ nói với Thẩm Y Y: “Có không ít em học sinh trông thi không tệ.”
"Thật?" Thẩm Y Y vui vẻ thay cô ấy, cảm thấy thật ra Hoàng Mai rất có năng khiếu làm giáo viên: “Thế coi như không tệ, cũng không uổng phí cậu khổ cực như vậy."
"Đúng vậy." Hoàng Mai cũng nói, lại hỏi cô: "Nhị Bảo nhà cậu đâu? Thi thế nào?"
Thẩm Y Y ra hiệu cô nhìn về phía Nhị Bảo trong phòng bếp, vừa bận bịu vừa khẽ ngâm nga, cô bảo: "Tôi không có hỏi, nhưng có lẽ là tạm được."
"Vậy cậu có thể thả lỏng rồi.” Hoàng Mai cười, lại hỏi, "Đúng rồi, Tiểu Bảo nhà cậu hiện tại là lớp bốn?"
"Lớp năm rồi.” Thẩm Y Y nói: "Chẳng mấy chốc sẽ tham gia kỳ thi chuyển cấp cấp hai.”
"Cái gì?" Hoàng Mai giật mình: “Đã tới kỳ thi chuyển cấp cấp hai rồi, tôi chưa từng nghe cậu nói về chuyện học tập của cháu... Cậu đừng nói với tôi là con trai út của cậu cũng là thiên tài giống con con trai lớn của cậu nhé? Kiểu như không cần cậu phụ đạo?”
Cô ấy như kiểu "ông trời quá là không công bằng", chọc cười Thẩm Y Y, tức giận nói: "Làm sao có thể? Có một thiên tài đã là chuyện mộ tổ bốc lên khói xanh, nếu lại có thêm một thiên tài... Nghĩ cũng không dám nghĩ."
Đương nhiên, với tính tình của Tiểu Bảo, cô cũng không hi vọng cậu bé là một thiên tài... Dù sao thiên tài cũng không dễ đảm đương.
"Thôi đừng.” Hoàng Mai đáp: "Lại thêm đứa nữa chính là thứ ba rồi."
Thẩm Y Y không rõ, Hoàng Mai lập tức chỉ về phía cô nói: "Cậu cũng là thiên tài!"
Thẩm Y Y: "..." Nghẹn lời.
Hoàng Mai lại hỏi: "Vậy sao cậu không phụ đạo cho đứa út nhà cậu?"
"Thành tích của nó ở mức trung bình – cao.” Thẩm Y Y nói: "Nó không có yêu cầu gì với bản thân, tôi cũng không có nhất thiết yêu cầu nó phải thi đứng nhất, có thể thi đậu là được, cứ tùy nó thôi."
Hoàng Mai nghe vậy, tán đồng gật đầu: "Vui vẻ là quan trọng nhất."
Hai người mồm năm miệng mười trò chuyện, cho tới những học sinh Hoàng Mai phụ đạo đã kiếm bao nhiêu tiền, Hoàng Mai vươn năm ngón tay với Thẩm Y Y, Thẩm Y Y hỏi thử: "Năm trăm đồng?"
"..." Hoàng Mai giơ hai cánh tay cường điệu: "Bên này là ba ngón tay, bên này là hai ngón tay!"
"Ba trăm hai mươi đồng?" Thẩm Y Y hỏi lại.
"Yes!" Hoàng Hoàng Mai vỗ tay.
Thẩm Y Y tính thử, mặc dù Hoàng Mai từ năm trước đã bắt đầu phụ đạo bài học cho những đứa bé nhà hàng xóm, nhưng tính toán chính xác là từ tháng hai năm nay mới bắt đầu, đến bây giờ là tháng sáu, hết thảy thời gian bốn tháng, kiếm được ba trăm hai mươi đồng, bình quân mỗi tháng là tám mươi đồng. Nếu như là tỉ lệ tiền lương bình quân bây giờ, không tính thấp, nhưng nếu như cân nhắc đến nỗ lực của Hoàng Mai, mặc dù cô ấy chỉ dạy mười học sinh, nhưng mỗi môn học đều phải dạy, số tiền lương này thực sự có chút không đáng chú ý. Nếu như cô ấy có thể tuyển nhận thêm ít học sinh, nói không chừng sẽ kiếm được càng nhiều.
Ý nghĩ này của Thẩm Y Y vừa ra đời, Hoàng Mai đã rất phấn khích đẩy cô: "Cậu cũng nghĩ đến đúng hay không?"
Ánh mắt Thẩm Y Y hỏi thăm cô ấy.
"Ôi chao.” Hoàng Mai có chút nóng nảy nói: "Chính là nếu như tôi nhận thêm một ít học sinh, thế tiền kiếm được chẳng phải càng nhiều?"
Thẩm Y Y: “???”
"Cậu có thể chịu được không?" Thẩm Y Y hoài nghi nói.
"Sắp sửa nghỉ hè rồi, tớ có thời gian!" Hoàng Mai cao giọng nói: "Hơn nữa, cậu hiểu ý tôi không? Ý của tôi là, không chỉ nhận học sinh, cũng tuyển thêm mấy thầy cô, chúng tôi sẽ hùn vốn mở một trung tâm dạy học, có tiền mọi người cùng nhau kiếm!"
Thẩm Y Y: “???”
/463
|