Cả đêm trằn trọc với nụ hôn trên trán, không ngủ được nên cô dậy sớm hơn thường ngày chuẩn bị bữa sáng cho anh. Phương Văn Tình thấy cô dậy sớm hơn thường ngày, nghĩ cô không khỏe vội bước đến quán tâm hỏi.
"Uyển Ân sao cháu dậy sớm vậy? Cơ thể không thoải mái sao? Để dì làm cho chẳng phải cháu không ngửi mùi thức ăn sao?"
"Cháu hết nghén rồi ạ. Bây giờ cháu không còn sợ mùi thức ăn nữa, dì để cháu giúp cho."
"Cháu đang mang thai, dù hết nghén cũng đừng làm việc quá sức. Để dì."
Phương Vãn Tình bước đến tháo tạp dề trên người của Uyển Ân rồi tự tay làm bữa sáng. Nhìn bà nở nụ cười hiền từ như thế Uyển Ân lại cảm giác thèm có một người mẹ. Cảm giác có mẹ sẽ như thế nào nhỉ! Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng biết cảm giác yêu thương của một người mẹ là như thế nào, cũng không biết khi có mẹ sẽ hạnh phúc ra sao? Có giống như cảm giác cô đang có khi được dì ấy quan tâm không?
"Dì, dì có con không?"
Câu hỏi bất ngờ của Uyển Ân làm Phương Vãn Tình khựng lại. Ánh mắt đượm buồn bà nhìn Uyển Ân rồi nở nụ cười gượng gạo.
"Có, nhưng con của dì đã mất tích từ khi còn rất nhỏ. Hai mươi mấy năm rồi dì chưa được từng gặp lại con bé, có lẽ nếu còn sống con bé cũng trạc tuổi cháu."
"Dì, xin lỗi. Cháu..."
"Không sao?"
Phương Vãn Tình cười suôn rồi nhanh chóng bày thức ăn lên bàn, bà quay sang nhìn cô nói.
"Cháu lên phòng gọi thiếu gia đi. Hôm qua cậu ấy về trễ chắc là sẽ ngủ quên, cháu giúp dì gọi cậu ấy một tiếng nhé!"
"Cháu... cháu gọi sao?"
"Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không... không có gì. Cháu đi ngay.
Uyển Ân sắc mặt có chút khó xử chầm chậm bước đến phòng Hàn Đình, bàn tay ngập ngừng đưa lên gõ cửa cô nhẹ giọng.
"Cố thiếu, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Không nghe thấy một động tĩnh nào từ bên trong, Uyển Ân lại lên tiếng.
"Cố thiếu, anh có nghe thấy không? Anh đã dậy chưa ạ?"
Vẫn không một câu trả lời, trong lòng Uyển Ân có chút lo lắng vội gõ cửa gọi to hơn.
"Cố thiếu anh có nghe thấy không? Cổ thiếu tôi vào nhé!"
Uyển Ân lo lắng vội đẩy cửa bước vội vào trong, đúng lúc Hàn Đình từ nhà tắm bước ra với chiếc áo choàng tắm khoác trên người. Nhìn thấy Hàn Đình bước ra với cơ thể hoàn mỹ, để lộ cơ ngực và cơ bụng săn chắc khiến Uyển Ân đỏ bừng mặt quay lưng lại. Cô lắp bắp.
"Cố thiếu.... tôi ..... tôi xin lỗi, tôi không cố ý xông vào đâu. Tôi... tôi gọi cửa nãy giờ khá lâu không thấy anh trả lời nên tôi... Dì Phương chuẩn bị bữa sáng xong rồi, sợ anh ngủ quên nên bảo tôi lên gọi anh. Nếu anh đã dậy rồi thì tôi xuống trước đây ạ."
Trong lúc Uyển Ân rối rít giải thích, Hàn Đình lại mỉm cười nhẹ bước đến gần cô. Lúc cô đưa tay mở cửa thì anh liền chống tay lên cửa khép lại. Uyển Ân giật mình quay mặt lại, gương mặt điển trai còn lấm tấm vài giọt nước đang lăn dài xuống yết hầu nam tính của anh. Cảnh xuân thế này làm Uyển Ân bất giác khẽ nuốt nước bọt rồi quay mặt đi như lẫn tránh sự quyến rũ này. Nhìn hai má đỏ bừng của cô, Hàn Đình lại có hứng thú trêu chọc. Anh nhẹ cong môi cười hỏi.
"Em khẩn trương như thế làm gì?"
Uyển Ân không dám ngước lên nhìn anh, cô đưa mắt nhìn sang một bên cố giữ bình tĩnh nói.
"Cố thiếu anh tự trọng chút, tôi là phụ nữ đã có con rồi. Anh như thế này...không hay cho lắm."
"Tôi đã làm gì em sao?"
"Anh...anh như thế này là... là đang quyến rũ tôi đấy!"
"Vậy sự quyến rũ này có làm em xiêu lòng không?"
Câu hỏi của Hàn Đình làm Uyển Ân có chút ngạc nhiên mà quay lại nhìn anh. Không gian như lặng yên giây phút hai ánh mắt chạm nhau, Hàn Đình như bị thu hút vào ánh mắt của cô không thể dứt ra được. Chỉ định trêu cô một chút thôi, nhưng xem ra bây giờ người u mê lại là anh mất rồi. Phải làm sao đây?
Hàn Đình đưa tay chạm vào mặt cô, Uyển Ân căng thẳng bấu chặt lấy chiếc váy của mình đến nhíu lại. Anh ấy đang muốn làm gì thế! Chẳng lẽ...Suy nghĩ trong đầu còn chưa nghĩ xong, Hàn Đình đã nâng cằm cô lên hôn xuống đôi môi hồng hào tự nhiên của cô. Ánh mắt Uyển Ân mở lớn đầy kinh ngạc, cô vội đưa tay lên đẩy anh ra.
"Anh thích em."
Bàn tay vừa giơ lên định cho anh một cái tát lại vì câu nói của anh mà khựng lại. Anh ấy vừa nói gì thế! Anh ấy thích mình ư? Sao anh ấy có thể thích mình chứ! Đùa gì thế này?
"Anh biết em sẽ không tin những gì anh vừa nói, nhưng đó là những lời thật lòng từ đáy lòng anh. Ân Ân, cho anh thêm chút thời gian nữa thôi anh sẽ chứng minh cho em thấy lời anh nói là thật lòng."
Hạ Uyển Ân tình thần có chút hoang mang, cô nhẹ đẩy anh ra lúng túng nói.
"Cố thiếu anh vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ! Vậy tôi xuống nhà trước, anh từ từ rửa mặt tỉnh táo rồi xuống sau nhé!"
Uyển Ân vừa nói vừa vội vã mở cửa chạy ra ngoài với gương mặt đỏ bừng. Hàn Đình không đuổi theo cũng không giữ cô lại, có lẽ cô cần thời gian. Anh không vội, anh chỉ muốn cô biết anh không coi cô là người làm. Anh muốn cô biết cô là người quan trọng với anh thế nào, anh sẽ dùng hết sức của mình để bảo vệ lo lắng và yêu thương cô hết nửa đời còn lại.
"Ân Ân, chờ anh nhé!"
"Uyển Ân sao cháu dậy sớm vậy? Cơ thể không thoải mái sao? Để dì làm cho chẳng phải cháu không ngửi mùi thức ăn sao?"
"Cháu hết nghén rồi ạ. Bây giờ cháu không còn sợ mùi thức ăn nữa, dì để cháu giúp cho."
"Cháu đang mang thai, dù hết nghén cũng đừng làm việc quá sức. Để dì."
Phương Vãn Tình bước đến tháo tạp dề trên người của Uyển Ân rồi tự tay làm bữa sáng. Nhìn bà nở nụ cười hiền từ như thế Uyển Ân lại cảm giác thèm có một người mẹ. Cảm giác có mẹ sẽ như thế nào nhỉ! Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng biết cảm giác yêu thương của một người mẹ là như thế nào, cũng không biết khi có mẹ sẽ hạnh phúc ra sao? Có giống như cảm giác cô đang có khi được dì ấy quan tâm không?
"Dì, dì có con không?"
Câu hỏi bất ngờ của Uyển Ân làm Phương Vãn Tình khựng lại. Ánh mắt đượm buồn bà nhìn Uyển Ân rồi nở nụ cười gượng gạo.
"Có, nhưng con của dì đã mất tích từ khi còn rất nhỏ. Hai mươi mấy năm rồi dì chưa được từng gặp lại con bé, có lẽ nếu còn sống con bé cũng trạc tuổi cháu."
"Dì, xin lỗi. Cháu..."
"Không sao?"
Phương Vãn Tình cười suôn rồi nhanh chóng bày thức ăn lên bàn, bà quay sang nhìn cô nói.
"Cháu lên phòng gọi thiếu gia đi. Hôm qua cậu ấy về trễ chắc là sẽ ngủ quên, cháu giúp dì gọi cậu ấy một tiếng nhé!"
"Cháu... cháu gọi sao?"
"Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không... không có gì. Cháu đi ngay.
Uyển Ân sắc mặt có chút khó xử chầm chậm bước đến phòng Hàn Đình, bàn tay ngập ngừng đưa lên gõ cửa cô nhẹ giọng.
"Cố thiếu, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Không nghe thấy một động tĩnh nào từ bên trong, Uyển Ân lại lên tiếng.
"Cố thiếu, anh có nghe thấy không? Anh đã dậy chưa ạ?"
Vẫn không một câu trả lời, trong lòng Uyển Ân có chút lo lắng vội gõ cửa gọi to hơn.
"Cố thiếu anh có nghe thấy không? Cổ thiếu tôi vào nhé!"
Uyển Ân lo lắng vội đẩy cửa bước vội vào trong, đúng lúc Hàn Đình từ nhà tắm bước ra với chiếc áo choàng tắm khoác trên người. Nhìn thấy Hàn Đình bước ra với cơ thể hoàn mỹ, để lộ cơ ngực và cơ bụng săn chắc khiến Uyển Ân đỏ bừng mặt quay lưng lại. Cô lắp bắp.
"Cố thiếu.... tôi ..... tôi xin lỗi, tôi không cố ý xông vào đâu. Tôi... tôi gọi cửa nãy giờ khá lâu không thấy anh trả lời nên tôi... Dì Phương chuẩn bị bữa sáng xong rồi, sợ anh ngủ quên nên bảo tôi lên gọi anh. Nếu anh đã dậy rồi thì tôi xuống trước đây ạ."
Trong lúc Uyển Ân rối rít giải thích, Hàn Đình lại mỉm cười nhẹ bước đến gần cô. Lúc cô đưa tay mở cửa thì anh liền chống tay lên cửa khép lại. Uyển Ân giật mình quay mặt lại, gương mặt điển trai còn lấm tấm vài giọt nước đang lăn dài xuống yết hầu nam tính của anh. Cảnh xuân thế này làm Uyển Ân bất giác khẽ nuốt nước bọt rồi quay mặt đi như lẫn tránh sự quyến rũ này. Nhìn hai má đỏ bừng của cô, Hàn Đình lại có hứng thú trêu chọc. Anh nhẹ cong môi cười hỏi.
"Em khẩn trương như thế làm gì?"
Uyển Ân không dám ngước lên nhìn anh, cô đưa mắt nhìn sang một bên cố giữ bình tĩnh nói.
"Cố thiếu anh tự trọng chút, tôi là phụ nữ đã có con rồi. Anh như thế này...không hay cho lắm."
"Tôi đã làm gì em sao?"
"Anh...anh như thế này là... là đang quyến rũ tôi đấy!"
"Vậy sự quyến rũ này có làm em xiêu lòng không?"
Câu hỏi của Hàn Đình làm Uyển Ân có chút ngạc nhiên mà quay lại nhìn anh. Không gian như lặng yên giây phút hai ánh mắt chạm nhau, Hàn Đình như bị thu hút vào ánh mắt của cô không thể dứt ra được. Chỉ định trêu cô một chút thôi, nhưng xem ra bây giờ người u mê lại là anh mất rồi. Phải làm sao đây?
Hàn Đình đưa tay chạm vào mặt cô, Uyển Ân căng thẳng bấu chặt lấy chiếc váy của mình đến nhíu lại. Anh ấy đang muốn làm gì thế! Chẳng lẽ...Suy nghĩ trong đầu còn chưa nghĩ xong, Hàn Đình đã nâng cằm cô lên hôn xuống đôi môi hồng hào tự nhiên của cô. Ánh mắt Uyển Ân mở lớn đầy kinh ngạc, cô vội đưa tay lên đẩy anh ra.
"Anh thích em."
Bàn tay vừa giơ lên định cho anh một cái tát lại vì câu nói của anh mà khựng lại. Anh ấy vừa nói gì thế! Anh ấy thích mình ư? Sao anh ấy có thể thích mình chứ! Đùa gì thế này?
"Anh biết em sẽ không tin những gì anh vừa nói, nhưng đó là những lời thật lòng từ đáy lòng anh. Ân Ân, cho anh thêm chút thời gian nữa thôi anh sẽ chứng minh cho em thấy lời anh nói là thật lòng."
Hạ Uyển Ân tình thần có chút hoang mang, cô nhẹ đẩy anh ra lúng túng nói.
"Cố thiếu anh vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ! Vậy tôi xuống nhà trước, anh từ từ rửa mặt tỉnh táo rồi xuống sau nhé!"
Uyển Ân vừa nói vừa vội vã mở cửa chạy ra ngoài với gương mặt đỏ bừng. Hàn Đình không đuổi theo cũng không giữ cô lại, có lẽ cô cần thời gian. Anh không vội, anh chỉ muốn cô biết anh không coi cô là người làm. Anh muốn cô biết cô là người quan trọng với anh thế nào, anh sẽ dùng hết sức của mình để bảo vệ lo lắng và yêu thương cô hết nửa đời còn lại.
"Ân Ân, chờ anh nhé!"
/52
|