Chung ma ma thấy nàng ngây ra như phỗng, vội vươn tay đặt lên trán nàng, một mình lẩm bẩm: Khá tốt, không nóng, chủ tử, hay là đầu vẫn còn choáng váng?
Phùng Liên Dung gật gật đầu: Đúng là có chút choáng váng.
Nàng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện bài trí trong phòng này không có một chút nào giống trong Khôn Ninh cung, nhìn mấy lần liền phát hiện nơi này vốn là Khuynh Vân các trong Ngưng Hương cung, là nơi ở kiếp trước của nàng, so với Khôn Ninh cung tự nhiên là thập phần mộc mạc, đừng nói kim châu ngọc thụ, dù là đồ hơi quý trọng thôi cũng không có.
Nàng thở dài, hóa ra không phải quý nhân, mà là lương viện.
Có điều đó cũng là phân vị thấp, không kém quý nhân là bao, huống chi, tuyển tú, thêm nhiều phi tần đều có tấn phong.
Ninh phi...
Phùng Liên Dung nghĩ, mặt bỗng chốc cứng lại, đó là Tô Cầm sao?
Vốn là Thiên Kỷ năm thứ hai nàng sinh cho Triệu Hữu Đường một đứa con, đúng là thời điểm Phương Yên hận nàng nhất.
Phùng Liên Dung trong lòng chua xót.
Nhất thời cũng nhận không rõ đây là mộng, còn là hiện thực.
Chung ma ma nói: Nếu chủ tử vẫn còn không thoải mái, sáng mai đừng đi thỉnh an nữa, nương nương cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, nào sẽ thật sự đặt chủ tử vào trong mắt. Bà cười lạnh một tiếng, Chỉ là đấu không nổi Tô Cầm, lấy người khác trút giận thôi.
Lại nói, vị hoàng hậu này làm thật đúng là có đủ bất lực, từ lúc tuyển tú, nghe nói hoàng thượng liền không đi qua Khôn Ninh cung, không phải ở chỗ Ninh phi nương nương thì cũng là ở chỗ Trần chiêu nghi. Người trước vân đạm phong khinh chẳng thèm ngó tới, người sau là trong bông có kim, không một người là dễ đối phó.
Đáng thương chủ tử nhà mình, cửa thành bị cháy, tai họa lây cả cá.
Lúc này Phùng Liên Dung cũng nghĩ tới, đó là do Tô Cẩm xin đến thỉnh an muộn, Phương Yên trút giận lên đầu nàng, phạt nàng đi ra ngoài dầm mưa, sau đó nàng liền bị bệnh mấy ngày.
Những ngày kia của năm đó, hiện giờ nhớ tới, thật không rõ là loại tư vị gì, một trời một vực.
Sáng mai ta vẫn đi đi, ma ma nhớ phải đánh thức ta. Hiện tại Phùng Liên Dung thầm nghĩ muốn biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, tự nhiên là phải đi xem một chút.
Chung ma ma thấy nàng nói vậy liền gật đầu: Đi thì đi, chỉ là đứng xa chút, đừng lại bị đầu óc xấu kia bắt được.
Bà cũng thật sự rất tức giận.
Mấy năm nay bà là thấy Phùng Liên Dung sống khổ thế nào, vốn dựa vào tướng mạo này của nàng được sủng hạnh, về sau cũng không phải việc khó gì, đáng giận là luôn có người làm khó dễ, không phải Nguyễn Nhược Lâm thì lại là Phương Yên, chủ tử nhà mình lại không tốt, dần dần hoàng thượng cũng liền quên, mãi cho đến đăng cơ thì lại có người mới vào cung, càng thêm không có hy vọng.
Bi thảm như vậy, Phương Yên lại vẫn bắt nàng làm bè, Chung ma ma cũng có chút miệng không đắn đo.
Phùng Liên Dung nói: Ma ma đừng lo lắng, ta chỉ đi thỉnh an thôi có thể có chuyện gì chứ. Nếu không đi, thật truy cứu tới cũng không phải chuyện tốt gì.
Chung ma ma nghĩ lại thấy cũng đúng, nhân tiện nói: Vẫn là ăn chút cơm đi. Một bên bảo Ngân Quế bưng đồ ăn lên.
Bảo Lan tiến lên hầu hạ nàng dùng cơm.
Những nha đầu này đều còn trẻ, bao gồm Chung ma ma cũng là dáng vẻ của mười mấy năm trước, Phùng Liên Dung nhìn thấy rất thân thiết, tươi cười rạng rỡ, chính là cơm với đồ ăn ăn vào trong miệng hương vị thật không tốt, dù sao mấy năm nay nàng đã sớm quen tay nghề của Vương ngự trù, lại thêm có tâm sự liền không có ăn bao nhiêu.
Buổi tối cũng sớm nghỉ ngơi, nàng nằm trên giường, nhìn chằm chằm
Phùng Liên Dung gật gật đầu: Đúng là có chút choáng váng.
Nàng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện bài trí trong phòng này không có một chút nào giống trong Khôn Ninh cung, nhìn mấy lần liền phát hiện nơi này vốn là Khuynh Vân các trong Ngưng Hương cung, là nơi ở kiếp trước của nàng, so với Khôn Ninh cung tự nhiên là thập phần mộc mạc, đừng nói kim châu ngọc thụ, dù là đồ hơi quý trọng thôi cũng không có.
Nàng thở dài, hóa ra không phải quý nhân, mà là lương viện.
Có điều đó cũng là phân vị thấp, không kém quý nhân là bao, huống chi, tuyển tú, thêm nhiều phi tần đều có tấn phong.
Ninh phi...
Phùng Liên Dung nghĩ, mặt bỗng chốc cứng lại, đó là Tô Cầm sao?
Vốn là Thiên Kỷ năm thứ hai nàng sinh cho Triệu Hữu Đường một đứa con, đúng là thời điểm Phương Yên hận nàng nhất.
Phùng Liên Dung trong lòng chua xót.
Nhất thời cũng nhận không rõ đây là mộng, còn là hiện thực.
Chung ma ma nói: Nếu chủ tử vẫn còn không thoải mái, sáng mai đừng đi thỉnh an nữa, nương nương cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, nào sẽ thật sự đặt chủ tử vào trong mắt. Bà cười lạnh một tiếng, Chỉ là đấu không nổi Tô Cầm, lấy người khác trút giận thôi.
Lại nói, vị hoàng hậu này làm thật đúng là có đủ bất lực, từ lúc tuyển tú, nghe nói hoàng thượng liền không đi qua Khôn Ninh cung, không phải ở chỗ Ninh phi nương nương thì cũng là ở chỗ Trần chiêu nghi. Người trước vân đạm phong khinh chẳng thèm ngó tới, người sau là trong bông có kim, không một người là dễ đối phó.
Đáng thương chủ tử nhà mình, cửa thành bị cháy, tai họa lây cả cá.
Lúc này Phùng Liên Dung cũng nghĩ tới, đó là do Tô Cẩm xin đến thỉnh an muộn, Phương Yên trút giận lên đầu nàng, phạt nàng đi ra ngoài dầm mưa, sau đó nàng liền bị bệnh mấy ngày.
Những ngày kia của năm đó, hiện giờ nhớ tới, thật không rõ là loại tư vị gì, một trời một vực.
Sáng mai ta vẫn đi đi, ma ma nhớ phải đánh thức ta. Hiện tại Phùng Liên Dung thầm nghĩ muốn biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, tự nhiên là phải đi xem một chút.
Chung ma ma thấy nàng nói vậy liền gật đầu: Đi thì đi, chỉ là đứng xa chút, đừng lại bị đầu óc xấu kia bắt được.
Bà cũng thật sự rất tức giận.
Mấy năm nay bà là thấy Phùng Liên Dung sống khổ thế nào, vốn dựa vào tướng mạo này của nàng được sủng hạnh, về sau cũng không phải việc khó gì, đáng giận là luôn có người làm khó dễ, không phải Nguyễn Nhược Lâm thì lại là Phương Yên, chủ tử nhà mình lại không tốt, dần dần hoàng thượng cũng liền quên, mãi cho đến đăng cơ thì lại có người mới vào cung, càng thêm không có hy vọng.
Bi thảm như vậy, Phương Yên lại vẫn bắt nàng làm bè, Chung ma ma cũng có chút miệng không đắn đo.
Phùng Liên Dung nói: Ma ma đừng lo lắng, ta chỉ đi thỉnh an thôi có thể có chuyện gì chứ. Nếu không đi, thật truy cứu tới cũng không phải chuyện tốt gì.
Chung ma ma nghĩ lại thấy cũng đúng, nhân tiện nói: Vẫn là ăn chút cơm đi. Một bên bảo Ngân Quế bưng đồ ăn lên.
Bảo Lan tiến lên hầu hạ nàng dùng cơm.
Những nha đầu này đều còn trẻ, bao gồm Chung ma ma cũng là dáng vẻ của mười mấy năm trước, Phùng Liên Dung nhìn thấy rất thân thiết, tươi cười rạng rỡ, chính là cơm với đồ ăn ăn vào trong miệng hương vị thật không tốt, dù sao mấy năm nay nàng đã sớm quen tay nghề của Vương ngự trù, lại thêm có tâm sự liền không có ăn bao nhiêu.
Buổi tối cũng sớm nghỉ ngơi, nàng nằm trên giường, nhìn chằm chằm
/154
|