Có điều, qua mấy ngày, Phùng Liên Dung vui sướng có thể xuống giường, Triệu Hữu Đường lại bệnh.
Cũng không trách bệnh này đột nhiên, hắn chưa bao giờ từng mệt nhọc như vậy, thể xác và tinh thần đều tổn hại, chỉ gắng gượng mà thôi, hiện tại Phùng Liên Dung khỏe lại, hắn cả người buông lỏng tự nhiên liền chịu không nổi, chuyện này khiến Phùng Liên Dung bị dọa không nhẹ, ngày đêm trông coi trước giường.
May mắn Kim thái y nói không nghiêm trọng, không giống Phùng Liên Dung lần đó, Triệu Hữu Đường chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là có thể khỏe lại. Lúc này nàng mới yên tâm, nhưng cũng không chịu đi, dứt khoát mang theo Đông Lang chuyển đến Càn Thanh cung ở.
Cung nhân bẩm báo Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu nghe xong chỉ cười cười, cũng không nhúng tay vào.
Trải qua việc lần trước, bà đã hiểu rõ địa vị của Phùng Liên Dung, đó là bền chắc không thể phá được. Làm nữ nhân, bà thậm chí còn có chút hâm mộ, năm đó bà cũng từng kỳ vọng tiên đế cũng như vậy, cùng bà bạch đầu giai lão, tình vững hơn vàng, nhưng kết quả, đó chỉ là mình bà ảo tưởng.
Hiện tại con trai, con dâu có thể có cảm tình như vậy cũng là chuyện may mắn.
Trong nhân thế này, có bao nhiêu người có thể làm được như thế?
Hoặc có lẽ là, lại có bao nhiêu người có thể may mắn như vậy?
Theo bọn họ đi.
Cái gì Càn Thanh cung, Khôn Ninh cung, cũng chỉ là tên cung điện thôi, cũng giống như danh hiệu Hoàng thái hậu này của bà, nếu như có thể có cơ hội lựa chọn, năm đó bà có chết cũng không muốn vào cung.
Bà phái người đi hỏi thăm bệnh tình.
Lúc này Triệu Hữu Đường đang ngủ, Phùng Liên Dung nhỏ giọng nói: Vừa mới uống thuốc xong, chắc là phải ngủ tới xế chiều, hôm nay tinh thần đã khá hơn một chút, ngươi nói với mẫu hậu không cần quá lo lắng, bảo trọng thân thể khỏe mạnh.
Cung nhân đi ngay.
Phùng Liên Dung ngồi bên giường đọc sách, Đông Lang hơn một tuổi, đúng là tuổi hiếu động, nàng kêu Bảo Lan dẫn đi chơi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn bước chân vững chắc, đi rất ổn định.
Phùng Liên Dung khóe miệng vểnh lên, lại nhìn Triệu Hữu Đường.
Hắn vẫn đang ngủ say, chỉ có mí mắt thỉnh thoảng máy hai cái.
Nàng không biết, hắn đã đi vào mộng đẹp.
Đây là một giấc mộng cực chân thực, cho nên hắn ngồi trong thư phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị, không chỉ chính mình trẻ ra, Nghiêm Chính cũng biến thành tiểu tử trắng noãn năm đó, còn có Hoàng Ích Tam thế nhưng cũng ở bên cạnh làm chân chạy vặt.
Nhưng Hoàng Ích Tam người này, hắn không phải đã sớm phái tới Diên Kỳ cung, sau này lại theo chân Triệu Thừa Diễn sao.
Nghiêm Chính. Triệu Hữu Đường gọi hắn qua, hỏi: Hiện đang là Thiên Kỷ năm thứ mấy?
Nghiêm Chính nói: Hồi Hoàng thượng, là Thiên Kỷ năm thứ hai.
Khóe miệng Triệu Hữu Đường giật giật.
Hắn bỗng vươn tay véo mình một cái.
Nghiêm Chính sợ choáng váng: Hoàng thượng!
Hắn không rõ vì sao Triệu Hữu Đường lại đột nhiên làm như vậy.
Triệu Hữu Đường nhếch miệng, cảm giác đau đớn trên cánh tay, thầm nghĩ, đây có phải là mộng không? Nhưng làm sao có thể, rõ ràng hiện nay đã là Thiên Kỷ năm mười sáu, hắn vẫy tay kêu Nghiêm Chính lại gần hơn chút, sau đó cho Nghiêm Chính một quyền.
Nghiêm Chính bị hắn đánh té lăn trên đất, sợ tới mức cả người run run, bò dậy quỳ nói: Hoàng thượng tha mạng!
Triệu Hữu Đường lại hỏi hắn: Đau không? Nói thật.
Nghiêm Chính tự nhiên không dám giấu giếm: Đau.
Triệu Hữu Đường càng thêm ngạc nhiên, nhíu nhíu mày hỏi: Nương nương ở đâu?
Nương nương... Nghiêm Chính chần chờ nói: Không biết Hoàng thượng nói là vị nương nương nào?
Còn có mấy vị?
Triệu Hữu Đường nói: Đương nhiên là nói Phùng Liên Dung.
Mắt Nghiêm Chính lập tức trợn tròn: Hoàng thượng, Hoàng thượng là hỏi Phùng lương viện?
Triệu Hữu Đường nghe xong lời này lập tức liền nghĩ đến giấc mộng Phùng Liên Dung nói, nhất thời liền không sợ hãi, chỉ cảm thấy thú vị, khó trách nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, xem ra do nàng nói chuyện kia, chính mình cũng nằm mơ, hắn cười rộ lên: Ngươi đón Phùng Liên Dung đến đây.
Nghiêm Chính sửng sốt.
Kết quả Triệu Hữu Đường lại thêm một câu: Thôi, Trẫm đi xem nàng.
Nghiêm Chính kém chút té xỉu.
Hắn không phải xuất hiện ảo giác đấy chứ?
Phùng lương viện này không biết đã bao lâu không có hầu hạ, sao Hoàng thượng đột nhiên nhớ đến nàng không nói, còn muốn tự mình đi gặp nàng?
Hương ở đâu đốt vậy!
Nàng hiện đang ở tại... Triệu Hữu Đường rời khỏi thư phòng mới hỏi.
Hồi Hoàng thượng, tại Khuynh Vân các.
Chỗ tồi tàn như vậy!
Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày.
Hắn rất nhanh liền đến Khuynh Vân các.
Phùng Liên Dung đang nghỉ ngơi, hai ngày nay thân thể từ từ gầy yếu, người cũng không quá thoải mái, nàng vừa muốn nhắm mắt lại thì nghe giọng cực hưng phấn của Chung ma ma truyền đến, giống như nhặt được vàng thỏi vậy: Chủ tử, chử tử, ngài mau mau dậy đi.
Sao vậy? Phùng Liên Dung yếu ớt nói.
Thật ra chính bản thân Chung ma ma cũng không tin, như gặp quỷ nói: Hoàng thượng, hoàng thượng tới.
Cái gì? Phùng Liên Dung bật mạnh ngồi dậy, nhưng nghĩ đến cái gì lại ủ rũ nằm xuống, ma ma chớ nói nhảm, Hoàng thượng làm sao có thể đến đây chứ, có phải ma ma nhìn nhầm rồi không.
Nhầm thế nào được, đến rồi này.
Đang nói, chợt nghe bên ngoài một trận hoảng loạn, Phùng Liên Dung nhìn ra phía trước, xa xa một bóng người sải bước to đi đến, chỉ trong nháy mắt đã đến bên mép giường, trái tim nàng kém chút nhảy ra, cúi đầu nhìn màu vàng trước mặt, vội xuống giường bái kiến Triệu Hữu Đường.
Ngẩng đầu lên. Triệu Hữu Đường nói, hắn cực hiếu kỳ bộ dáng của Phùng Liên Dung trong mộng.
Phùng Liên Dung giọng như muỗi kêu nói: Thiếp thân, thiếp thân không dám.
Nhỏ nhỏ, mềm mềm, không có ngây thơ như trong ấn tượng.
Triệu Hữu Đường nói: Vậy là nàng không dám nghe Trẫm?
Thân thể Phùng Liên Dung run lên một cái, vội ngẩng đầu.
Mặt nàng gầy, nổi bật lên một đôi mắt to, khiếp sợ như nai con trong rừng, nhưng chính như vậy đó mới là Phùng Liên Dung, ánh mắt Triệu Hữu Đường lại đi xuống, thấy nàng chỉ mặc áo đơn trắng như tuyết, dáng người tinh tế, như là gió thổi liền bay.
Chân mày hắn nhíu chặt hơn.
Sao trong mộng nàng lại thảm như vậy, rõ ràng hắn nuôi nàng trắng trắng tròn tròn, hiện tại chỗ nên đầy đặn đều rất gầy!
Hắn phân phó chúng cung nhân hoàng môn đi ra ngoài.
Phùng Liên Dung thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, dựa sát vào giường, nàng cúi thấp đầu, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Triệu Hữu Đường đi về phía trước hai bước, giơ tay ôm nàng vào trong ngực.
Nàng than nhẹ một tiếng, cả người căng thẳng.
Triệu Hữu Đường có thể cảm giác được nàng căng thẳng, ôn nhu hỏi: Nàng sợ Trẫm?
Phùng Liên Dung không biết trả lời thế nào, hơi hơi mím môi dưới.
Nàng không dám tùy tiện nói.
Triệu Hữu Đường nhẹ vuốt
Cũng không trách bệnh này đột nhiên, hắn chưa bao giờ từng mệt nhọc như vậy, thể xác và tinh thần đều tổn hại, chỉ gắng gượng mà thôi, hiện tại Phùng Liên Dung khỏe lại, hắn cả người buông lỏng tự nhiên liền chịu không nổi, chuyện này khiến Phùng Liên Dung bị dọa không nhẹ, ngày đêm trông coi trước giường.
May mắn Kim thái y nói không nghiêm trọng, không giống Phùng Liên Dung lần đó, Triệu Hữu Đường chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là có thể khỏe lại. Lúc này nàng mới yên tâm, nhưng cũng không chịu đi, dứt khoát mang theo Đông Lang chuyển đến Càn Thanh cung ở.
Cung nhân bẩm báo Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu nghe xong chỉ cười cười, cũng không nhúng tay vào.
Trải qua việc lần trước, bà đã hiểu rõ địa vị của Phùng Liên Dung, đó là bền chắc không thể phá được. Làm nữ nhân, bà thậm chí còn có chút hâm mộ, năm đó bà cũng từng kỳ vọng tiên đế cũng như vậy, cùng bà bạch đầu giai lão, tình vững hơn vàng, nhưng kết quả, đó chỉ là mình bà ảo tưởng.
Hiện tại con trai, con dâu có thể có cảm tình như vậy cũng là chuyện may mắn.
Trong nhân thế này, có bao nhiêu người có thể làm được như thế?
Hoặc có lẽ là, lại có bao nhiêu người có thể may mắn như vậy?
Theo bọn họ đi.
Cái gì Càn Thanh cung, Khôn Ninh cung, cũng chỉ là tên cung điện thôi, cũng giống như danh hiệu Hoàng thái hậu này của bà, nếu như có thể có cơ hội lựa chọn, năm đó bà có chết cũng không muốn vào cung.
Bà phái người đi hỏi thăm bệnh tình.
Lúc này Triệu Hữu Đường đang ngủ, Phùng Liên Dung nhỏ giọng nói: Vừa mới uống thuốc xong, chắc là phải ngủ tới xế chiều, hôm nay tinh thần đã khá hơn một chút, ngươi nói với mẫu hậu không cần quá lo lắng, bảo trọng thân thể khỏe mạnh.
Cung nhân đi ngay.
Phùng Liên Dung ngồi bên giường đọc sách, Đông Lang hơn một tuổi, đúng là tuổi hiếu động, nàng kêu Bảo Lan dẫn đi chơi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn bước chân vững chắc, đi rất ổn định.
Phùng Liên Dung khóe miệng vểnh lên, lại nhìn Triệu Hữu Đường.
Hắn vẫn đang ngủ say, chỉ có mí mắt thỉnh thoảng máy hai cái.
Nàng không biết, hắn đã đi vào mộng đẹp.
Đây là một giấc mộng cực chân thực, cho nên hắn ngồi trong thư phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị, không chỉ chính mình trẻ ra, Nghiêm Chính cũng biến thành tiểu tử trắng noãn năm đó, còn có Hoàng Ích Tam thế nhưng cũng ở bên cạnh làm chân chạy vặt.
Nhưng Hoàng Ích Tam người này, hắn không phải đã sớm phái tới Diên Kỳ cung, sau này lại theo chân Triệu Thừa Diễn sao.
Nghiêm Chính. Triệu Hữu Đường gọi hắn qua, hỏi: Hiện đang là Thiên Kỷ năm thứ mấy?
Nghiêm Chính nói: Hồi Hoàng thượng, là Thiên Kỷ năm thứ hai.
Khóe miệng Triệu Hữu Đường giật giật.
Hắn bỗng vươn tay véo mình một cái.
Nghiêm Chính sợ choáng váng: Hoàng thượng!
Hắn không rõ vì sao Triệu Hữu Đường lại đột nhiên làm như vậy.
Triệu Hữu Đường nhếch miệng, cảm giác đau đớn trên cánh tay, thầm nghĩ, đây có phải là mộng không? Nhưng làm sao có thể, rõ ràng hiện nay đã là Thiên Kỷ năm mười sáu, hắn vẫy tay kêu Nghiêm Chính lại gần hơn chút, sau đó cho Nghiêm Chính một quyền.
Nghiêm Chính bị hắn đánh té lăn trên đất, sợ tới mức cả người run run, bò dậy quỳ nói: Hoàng thượng tha mạng!
Triệu Hữu Đường lại hỏi hắn: Đau không? Nói thật.
Nghiêm Chính tự nhiên không dám giấu giếm: Đau.
Triệu Hữu Đường càng thêm ngạc nhiên, nhíu nhíu mày hỏi: Nương nương ở đâu?
Nương nương... Nghiêm Chính chần chờ nói: Không biết Hoàng thượng nói là vị nương nương nào?
Còn có mấy vị?
Triệu Hữu Đường nói: Đương nhiên là nói Phùng Liên Dung.
Mắt Nghiêm Chính lập tức trợn tròn: Hoàng thượng, Hoàng thượng là hỏi Phùng lương viện?
Triệu Hữu Đường nghe xong lời này lập tức liền nghĩ đến giấc mộng Phùng Liên Dung nói, nhất thời liền không sợ hãi, chỉ cảm thấy thú vị, khó trách nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, xem ra do nàng nói chuyện kia, chính mình cũng nằm mơ, hắn cười rộ lên: Ngươi đón Phùng Liên Dung đến đây.
Nghiêm Chính sửng sốt.
Kết quả Triệu Hữu Đường lại thêm một câu: Thôi, Trẫm đi xem nàng.
Nghiêm Chính kém chút té xỉu.
Hắn không phải xuất hiện ảo giác đấy chứ?
Phùng lương viện này không biết đã bao lâu không có hầu hạ, sao Hoàng thượng đột nhiên nhớ đến nàng không nói, còn muốn tự mình đi gặp nàng?
Hương ở đâu đốt vậy!
Nàng hiện đang ở tại... Triệu Hữu Đường rời khỏi thư phòng mới hỏi.
Hồi Hoàng thượng, tại Khuynh Vân các.
Chỗ tồi tàn như vậy!
Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày.
Hắn rất nhanh liền đến Khuynh Vân các.
Phùng Liên Dung đang nghỉ ngơi, hai ngày nay thân thể từ từ gầy yếu, người cũng không quá thoải mái, nàng vừa muốn nhắm mắt lại thì nghe giọng cực hưng phấn của Chung ma ma truyền đến, giống như nhặt được vàng thỏi vậy: Chủ tử, chử tử, ngài mau mau dậy đi.
Sao vậy? Phùng Liên Dung yếu ớt nói.
Thật ra chính bản thân Chung ma ma cũng không tin, như gặp quỷ nói: Hoàng thượng, hoàng thượng tới.
Cái gì? Phùng Liên Dung bật mạnh ngồi dậy, nhưng nghĩ đến cái gì lại ủ rũ nằm xuống, ma ma chớ nói nhảm, Hoàng thượng làm sao có thể đến đây chứ, có phải ma ma nhìn nhầm rồi không.
Nhầm thế nào được, đến rồi này.
Đang nói, chợt nghe bên ngoài một trận hoảng loạn, Phùng Liên Dung nhìn ra phía trước, xa xa một bóng người sải bước to đi đến, chỉ trong nháy mắt đã đến bên mép giường, trái tim nàng kém chút nhảy ra, cúi đầu nhìn màu vàng trước mặt, vội xuống giường bái kiến Triệu Hữu Đường.
Ngẩng đầu lên. Triệu Hữu Đường nói, hắn cực hiếu kỳ bộ dáng của Phùng Liên Dung trong mộng.
Phùng Liên Dung giọng như muỗi kêu nói: Thiếp thân, thiếp thân không dám.
Nhỏ nhỏ, mềm mềm, không có ngây thơ như trong ấn tượng.
Triệu Hữu Đường nói: Vậy là nàng không dám nghe Trẫm?
Thân thể Phùng Liên Dung run lên một cái, vội ngẩng đầu.
Mặt nàng gầy, nổi bật lên một đôi mắt to, khiếp sợ như nai con trong rừng, nhưng chính như vậy đó mới là Phùng Liên Dung, ánh mắt Triệu Hữu Đường lại đi xuống, thấy nàng chỉ mặc áo đơn trắng như tuyết, dáng người tinh tế, như là gió thổi liền bay.
Chân mày hắn nhíu chặt hơn.
Sao trong mộng nàng lại thảm như vậy, rõ ràng hắn nuôi nàng trắng trắng tròn tròn, hiện tại chỗ nên đầy đặn đều rất gầy!
Hắn phân phó chúng cung nhân hoàng môn đi ra ngoài.
Phùng Liên Dung thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, dựa sát vào giường, nàng cúi thấp đầu, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Triệu Hữu Đường đi về phía trước hai bước, giơ tay ôm nàng vào trong ngực.
Nàng than nhẹ một tiếng, cả người căng thẳng.
Triệu Hữu Đường có thể cảm giác được nàng căng thẳng, ôn nhu hỏi: Nàng sợ Trẫm?
Phùng Liên Dung không biết trả lời thế nào, hơi hơi mím môi dưới.
Nàng không dám tùy tiện nói.
Triệu Hữu Đường nhẹ vuốt
/154
|