Chương 2:Vô cùng oán hận (nhị)
Edit:Thùy Linh
Beta:Ảnh sát
Bách Lí Thanh Vân cười lạnh, trong mắt mang theo nồng đậm hận ý, "Tàn nhẫn? Ngươi giết Tố Tố, hủy hai bàn tay của Phong Hoa. Hai nữ nhân trẫm yêu đều bị hủy ở trong tay ngươi, ngươi nói xem ngươi có tàn nhẫn không hả?"
Thập Tam Nguyệt bật cười lớn, tiếng cười thê thảm đến rạn nứt, khiến người ta cảm thấy thương tâm. Trong mắt thế nhân Bạch Tố giống như bạch liên hoa (liên hoa: hoa sen). Nhưng kẻ đã giết mẫu thân nàng, sai người lăng nhục nha hoàn Thanh Y của nàng, nàng sao có thể để cho nàng ta được sống yên ổn cơ chứ?
”.
"Cho nên, ngươi vừa đăng cơ liền không nhịn được nữa mà hạ độc trong trà của ta, phế võ công của ta, cắt đứt gân tay và gân chân của ta, nhốt ta ở trong địa lao hắc ám này? Cho dù ngươi hận ta, nhưng đứa nhỏ là vô tội. Con bé cũng là hài tử của ngươi mà!!" Thập Tam Nguyệt bi ai nhìn hắn, nàng yêu nam nhân này nhiều như vậy, nàng liều lĩnh giúp nam nhân này đoạt ngôi. Tuyệt vọng tràn ra, hiện giờ khí lực để gào lên nàng cũng không có .
Bách Lí Thanh Vân khinh thường nhìn nàng, "Đứa nhỏ? Cũng chẳng biết là dã chủng của ai nữa. Trẫm nhất quyết không nhận."
Cửa đại lao lại mở, vài cung nhân khiêng trứ phượng giá tiến lại gần, nữ nhân ngồi trên phượng giá, một thân cẩm y hoa phục nổi bật , đúng là đại tỷ của nàng - Cố Phong Hoa. Mặt trên của trứ được phủ một tấm lót màu trắng xám mỏng được làm bằng vải gấm, trên bỉ giáp (một loại áo lót) đeo một chiếc thắt lưng được làm bằng gấm thêu kim tuyến có hình hoa sen màu phấn, ôm trọn lấy dáng người yêu kiều. Mặt dưới của trứ có đính trân châu hình mặt ngựa màu xanh da trời.
"Nô tì tham kiến Hoàng Thượng."
"Hoàng hậu miễn lễ, thân thể nàng không tốt, hàn khí trong địa lao rất nặng, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh." Bách Lí Thanh Vân ôn nhu nâng Cố Phong Hoa lên, ân cần nói.
"Nô tì đa tạ Hoàng Thượng quan tâm."
Thập Tam Nguyệt ôm hận nhìn một màn này. Cố Phong Hoa, thân là đại tỷ của nàng, là trưởng nữ trong phủ, bề ngoài thì ôn uyển (dịu dàng, ôn hòa), thật ra lại là người lòng dạ độc ác, nàng ta bất mãn với thân phận đích nữ của nàng, cho luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho nàng, từng bước cướp đoạt tất cả của nàng.
Cái gọi là cừu nhân đụng mặt cực kì nóng mắt là thế này đây, Cố Phong Hoa lấy tư thái của người chiến thắng xuất hiện trước mắt nàng , "Muội muội, hiện giờ tỷ tỷ đã là đương kim hoàng hậu, không phải muội nên vui thay cho ta sao?”
Thập Tam Nguyệt thê lương nhắm hai mắt lại, không muốn thấy cảnh này.
Chính là, Cố Phong Hoa lại không cho nàng như nguyện. Nàng ta muốn khiến Thập Tam Nguyệt ôm thống khổ mà chết, "Muội muội tốt, tất cả đều do ngươi tự tìm lấy. Nếu bệ hạ không thừa nhận đứa nhỏ này là long chủng, vậy nhất định chính là dã chủng . Vì bảo toàn huyết mạch Hoàng gia… Người đâu! Mổ bụng!
Thập Tam Nguyệt chấn kinh trợn trừng hai mắt, ngục tốt nghe được mệnh lệnh liền cầm trong tay đao nhọn đi vào.
Thập Tam Nguyệt vốn đã bị chặt đứt gân tay và gân chân đang liều mạng vùng vẫy, nhưng xích liên kiên cố lại ngăn trở đường lui của nàng . Lưỡi đao rạch y phục ra, đau đớn ập tới, nàng thống khổ kêu rên, "A. . . . . . Ta phải giết các ngươi. . . . . . A. . . . . . Hài tử của ta. . . . . ."
Bụng bị mổ ra, nàng tận mắt thấy rõ ngục tốt rạch một đường lớn ở trên bụng nàng, máu tươi chảy ròng, trên mặt đất nhanh chóng thấm đẫm một vũng máu đỏ tươi .
"Không không. . . . . . Không không. . . . . . Bách Lí Thanh Vân, hài tử này cũng là của ngươi mà. . . . . . Ngươi cứu nó. . . . . . Cứu nó. . . . . . Ta van cầu ngươi. . . . . . Van cầu ngươi cứu nó. . . . . ."
Không ai ngó ngàng tới tiếng kêu rên của nàng. Cố Phong Hoa cười âm ngoan, Bách Lí Thanh Vân lạnh mắt, ngục tốt canh cửa hoặc đồng tình hoặc vô tình. . . . . .
Thập Tam Nguyệt, trăng sáng đêm mười ba?
Đều là nữ tử cùng một phủ, ngươi dựa vào cái gì lại được nhiều người quan tâm như vậy. Một đêm cung yến lại đoạt được tất cả phong hoa, được thái tử lúc đó là Bách Lí Khuynh Càn ra sức tán thưởng, dung nhan thanh khiết thoát tục, còn có thể so với trăng sáng khi ấy. Đứng hàng thứ mười ba trong nhà, được thế nhân gọi là Thập Tam Nguyệt! !
Ngươi dựa vào cái gì!!
Nhớ lại chuyện cũ, ngoan lệ trong mắt Cố Phong Hoa lại càng lớn.
Cố Phong Hoa bình tĩnh nhìn đứa nhỏ chưa thành hình bị lôi ra từ bụng của nàng, trong khi nàng vẫn còn thanh tỉnh. . . . . .
Đợi cho tới khi tất cả mọi người rời đi, máu tươi trong người nàng cũng chỉ còn lại một ít, đôi mắt vẫn mở to trợn trừng…
/3
|