Thời tiết thực lạnh, Khôn Ninh Cung đốt địa long lại điểm Long Tiên Hương, đứng ở bên trong giống như tới Thiên cung vậy.
Các cung nữ khoanh tay đứng hầu, mắt nhìn thẳng, giống như không nghe được tiếng khóc không hợp quy củ kia vậy.
“…… Nương nương, dù sao thần phụ chỉ có một đứa con gái này, gả nàng đi giống như xẻo tim cắt thịt, của hồi môn thật là được chuẩn bị bắt đầu từ lúc nàng mới sinh ra. Nhưng thần phụ lại có thể bảo đảm, không chỉ thần phụ mà cả người khác trong nhà cũng chưa bao giờ nói của hồi môn ngang bằng với công chúa, nương nương cũng không thể nghe người ngoài nói mà oan uổng Mạnh gia.”
Trường Ninh hầu phu nhân khóc phi thường ủy khuất, Hoàng Hậu nhíu mày, người không lên được mặt bàn như vậy, cũng không biết lúc trước đến tột cùng đại ca xem trọng nàng ta cái gì. May mắn nha đầu Tĩnh Ngọc từ nhỏ được đón đến bên cạnh mình giáo dưỡng, nếu không nàng cũng dưỡng thành tính tình như vậy mới sầu người.
“Ta chẳng qua chỉ hỏi một câu, lại không nói gì thêm, tẩu tử không cần cảm thấy bị ủy khuất.” Hoàng Hậu ôn nhu khuyên nhủ: “Kỷ thị cũng giống Tĩnh Ngọc, đều là thế tử phi Thánh Thượng thân phong, trước kia hai người đều là học sinh của Phương Hoa nữ học, sau khi thành thân, giữa chị em dâu cũng phải thường xuyên đi lại, các người làm trương dương như vậy, thực sự có chút không ổn thõa.”
Trường Ninh hầu phu nhân định nói thêm gì, Mạnh Hoàng Hậu lại nói: “Hơn nữa, Lệnh Sâm cũng là người thân của chúng ta, làm quá mức, trên mặt Lệnh Sâm cũng khó coi.”
Trường Ninh hầu phu nhân khóc lóc nói: “Làm sao thần phụ không biết Ninh Vương thế tử cũng là người thân chứ, nhưng nếu là lúc trước cũng thôi, Tĩnh Ngọc xảy ra chuyện lớn như vậy, đang yên đang lành hài tử lại bị huỷ hoại. Thần phụ và Hầu gia đau lòng nàng, sợ sau này nàng sống không tốt, cho nên muốn chuẩn bị nhiều của hồi môn một chút, nương nương, ngài cũng nhìn Tĩnh Ngọc từ nhỏ đến lớn, ra chuyện như vậy, hiện giờ ngay cả cửa nàng cũng không muốn ra……”
Hoàng Hậu chỉ có một Thái Tử, còn chết non, Mạnh Tĩnh Ngọc dưỡng dưới gối nàng, chính là đối đãi như con gái ruột.
Vốn có vài phần bất mãn với nhà mẹ đẻ, nghe Trường Ninh hầu phu nhân nhắc tới Mạnh Tĩnh Ngọc, bất mãn liền hóa thành đau lòng: “Ta xem Lệnh Sâm như con trai, xem Tĩnh Ngọc như con gái, một người cưới vợ, một người gả chồng, trong lòng ta tự nhiên càng thương Tĩnh Ngọc hơn một ít.”
“Tẩu tử đừng khóc.” Hoàng Hậu nghĩ nghĩ nói: “Tĩnh Ngọc xảy ra chuyện như vậy, ta cũng đau lòng vô cùng, các ngươi yêu thương Tĩnh Ngọc, chẳng lẽ ta không thương nàng sao? Tẩu cứ về trước, qua mấy ngày ta sẽ hạ chỉ phong Tĩnh Ngọc làm quận chúa.”
Lúc này Trường Ninh hầu phu nhân mới lau khô nước mắt, hoan thiên hỉ địa ra cung.
Nhưng bên ngoài đồn đãi vớ vẩn lại càng lúc càng thái quá, hai ba ngày sau, Kỷ Thanh Y thỉnh an thái phu nhân trở về, liền thấy Thải Tâm hoan thiên hỉ địa chạy vào.
Kỷ Thanh Y cười hỏi nàng: “Đây là phát sinh chuyện gì, tỷ cao hứng như vậy?”
“Thật là chuyện tốt.” Thải Tâm vui rạo rực nói: “Người bên ngoài đều truyền, nói ngay từ đầu Chu Vương thế tử rất muốn cưới Mạnh tiểu thư, nhưng Mạnh gia và Hoàng Hậu chướng mắt Chu Vương thế tử nên không đồng ý. Thái Tử cảm thấy Chu Vương thế tử không dễ dàng, muốn giới thiệu tiểu thư nhà cậu ruột của chính mình là Trấn Quốc Công phủ cho Chu Vương thế tử. Không nghĩ tới chuyện vừa mới có chút mặt mày, Mạnh tiểu thư lại bị lửa thiêu hủy dung mạo, Hoàng Hậu sợ sau này Mạnh tiểu thư khó định thân, nên cầu Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn.”
“Mọi người đều nói, sở dĩ của hồi môn của Mạnh tiểu thư phong phú như vậy, đó là Mạnh gia tự biết đuối lý, muốn dùng phương thức này bồi thường Chu Vương thế tử, hy vọng Chu Vương thế tử nể mặt của hồi môn nhiều, đối xử tốt với Mạnh tiểu thư một chút.”
Kỷ Thanh Y trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới mấy ngày, sao lại liền truyền thành như vậy.
Nhưng lời này cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, có thể nói là bảy phần thật ba phần giả, cho dù Mạnh gia muốn phản bác cũng không thể, trừ phi Mạnh Tĩnh Ngọc có thể ra mặt một
Các cung nữ khoanh tay đứng hầu, mắt nhìn thẳng, giống như không nghe được tiếng khóc không hợp quy củ kia vậy.
“…… Nương nương, dù sao thần phụ chỉ có một đứa con gái này, gả nàng đi giống như xẻo tim cắt thịt, của hồi môn thật là được chuẩn bị bắt đầu từ lúc nàng mới sinh ra. Nhưng thần phụ lại có thể bảo đảm, không chỉ thần phụ mà cả người khác trong nhà cũng chưa bao giờ nói của hồi môn ngang bằng với công chúa, nương nương cũng không thể nghe người ngoài nói mà oan uổng Mạnh gia.”
Trường Ninh hầu phu nhân khóc phi thường ủy khuất, Hoàng Hậu nhíu mày, người không lên được mặt bàn như vậy, cũng không biết lúc trước đến tột cùng đại ca xem trọng nàng ta cái gì. May mắn nha đầu Tĩnh Ngọc từ nhỏ được đón đến bên cạnh mình giáo dưỡng, nếu không nàng cũng dưỡng thành tính tình như vậy mới sầu người.
“Ta chẳng qua chỉ hỏi một câu, lại không nói gì thêm, tẩu tử không cần cảm thấy bị ủy khuất.” Hoàng Hậu ôn nhu khuyên nhủ: “Kỷ thị cũng giống Tĩnh Ngọc, đều là thế tử phi Thánh Thượng thân phong, trước kia hai người đều là học sinh của Phương Hoa nữ học, sau khi thành thân, giữa chị em dâu cũng phải thường xuyên đi lại, các người làm trương dương như vậy, thực sự có chút không ổn thõa.”
Trường Ninh hầu phu nhân định nói thêm gì, Mạnh Hoàng Hậu lại nói: “Hơn nữa, Lệnh Sâm cũng là người thân của chúng ta, làm quá mức, trên mặt Lệnh Sâm cũng khó coi.”
Trường Ninh hầu phu nhân khóc lóc nói: “Làm sao thần phụ không biết Ninh Vương thế tử cũng là người thân chứ, nhưng nếu là lúc trước cũng thôi, Tĩnh Ngọc xảy ra chuyện lớn như vậy, đang yên đang lành hài tử lại bị huỷ hoại. Thần phụ và Hầu gia đau lòng nàng, sợ sau này nàng sống không tốt, cho nên muốn chuẩn bị nhiều của hồi môn một chút, nương nương, ngài cũng nhìn Tĩnh Ngọc từ nhỏ đến lớn, ra chuyện như vậy, hiện giờ ngay cả cửa nàng cũng không muốn ra……”
Hoàng Hậu chỉ có một Thái Tử, còn chết non, Mạnh Tĩnh Ngọc dưỡng dưới gối nàng, chính là đối đãi như con gái ruột.
Vốn có vài phần bất mãn với nhà mẹ đẻ, nghe Trường Ninh hầu phu nhân nhắc tới Mạnh Tĩnh Ngọc, bất mãn liền hóa thành đau lòng: “Ta xem Lệnh Sâm như con trai, xem Tĩnh Ngọc như con gái, một người cưới vợ, một người gả chồng, trong lòng ta tự nhiên càng thương Tĩnh Ngọc hơn một ít.”
“Tẩu tử đừng khóc.” Hoàng Hậu nghĩ nghĩ nói: “Tĩnh Ngọc xảy ra chuyện như vậy, ta cũng đau lòng vô cùng, các ngươi yêu thương Tĩnh Ngọc, chẳng lẽ ta không thương nàng sao? Tẩu cứ về trước, qua mấy ngày ta sẽ hạ chỉ phong Tĩnh Ngọc làm quận chúa.”
Lúc này Trường Ninh hầu phu nhân mới lau khô nước mắt, hoan thiên hỉ địa ra cung.
Nhưng bên ngoài đồn đãi vớ vẩn lại càng lúc càng thái quá, hai ba ngày sau, Kỷ Thanh Y thỉnh an thái phu nhân trở về, liền thấy Thải Tâm hoan thiên hỉ địa chạy vào.
Kỷ Thanh Y cười hỏi nàng: “Đây là phát sinh chuyện gì, tỷ cao hứng như vậy?”
“Thật là chuyện tốt.” Thải Tâm vui rạo rực nói: “Người bên ngoài đều truyền, nói ngay từ đầu Chu Vương thế tử rất muốn cưới Mạnh tiểu thư, nhưng Mạnh gia và Hoàng Hậu chướng mắt Chu Vương thế tử nên không đồng ý. Thái Tử cảm thấy Chu Vương thế tử không dễ dàng, muốn giới thiệu tiểu thư nhà cậu ruột của chính mình là Trấn Quốc Công phủ cho Chu Vương thế tử. Không nghĩ tới chuyện vừa mới có chút mặt mày, Mạnh tiểu thư lại bị lửa thiêu hủy dung mạo, Hoàng Hậu sợ sau này Mạnh tiểu thư khó định thân, nên cầu Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn.”
“Mọi người đều nói, sở dĩ của hồi môn của Mạnh tiểu thư phong phú như vậy, đó là Mạnh gia tự biết đuối lý, muốn dùng phương thức này bồi thường Chu Vương thế tử, hy vọng Chu Vương thế tử nể mặt của hồi môn nhiều, đối xử tốt với Mạnh tiểu thư một chút.”
Kỷ Thanh Y trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới mấy ngày, sao lại liền truyền thành như vậy.
Nhưng lời này cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, có thể nói là bảy phần thật ba phần giả, cho dù Mạnh gia muốn phản bác cũng không thể, trừ phi Mạnh Tĩnh Ngọc có thể ra mặt một
/155
|