Lúc này Kỷ Thanh Y mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hoàng Hậu không nhịn được ngẩn ra.
Mặt phù dung, mày lá liễu, mắt ngọc mày ngài, nhìn quanh rực rỡ, thế nhưng là một mỹ nhân nũng nịu, còn xinh đẹp hơn Thiệu Minh Châu vài phần, khó trách Từ Lệnh Sâm sẽ chủ động cầu cưới.
Sau khi mình, trên mặt Hoàng Hậu lộ ra tươi cười vui sướng: “Thật là một cô nương lanh lợi, quả nhiên xứng đôi với Lệnh Sâm của chúng ta. Trước kia con đoạt khôi thủ cắm hoa ở phủ Thọ Xuân trưởng công chúa, sau đó vào Phương Hoa nữ học, lại tiến cung bái Khương cô cô làm thầy, ta liền biết con nhất định là một cô nương tâm linh thủ xảo. Trăm triệu không thể tưởng được, dung mạo cũng xuất sắc như thế. Dung mạo của Lệnh Sâm đã là thế gian ít có, không nghĩ tới so với hắn con cũng không kém, như thế rất tốt. Hoàng Thượng quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, ta cũng yên tâm.”
Kỷ Thanh Y cũng thấy được Hoàng Hậu, làn da nàng trắng nõn, khí độ ung dung, tuy giọng điệu ôn nhu, quý khí trên người ở địa vị cao đã lâu vẫn làm người không thể bỏ qua.
Nghe Hoàng Hậu khích lệ, nàng vội cúi đầu, bày ra bộ dáng ngượng ngùng.
Cung nữ tới dâng điểm tâm và nước trà, Kỷ Thanh Y chỉ dính dính môi, vẫn chưa thật sự ăn, Hoàng Hậu chỉ xem như không biết, cười nói: “Từ khi Hoàng Thượng ban hôn cho các con, ta vẫn luôn muốn triệu con tiến cung để gặp, chỉ là sự vụ trong tay nhiều, vẫn luôn không rảnh. Hôm nay gặp, quả nhiên con là đứa bé ngoan, ta phi thường thích.”
Kỷ Thanh Y vội buông chung trà trong tay, đứng lên hành lễ với Hoàng Hậu: “Có thể được Hoàng Hậu nương nương yêu mến là phúc khí của Thanh Y.”
Hoàng Hậu thấy nàng quy củ lễ nghi mọi thứ không tệ, gật gật đầu, sau đó thở dài một hơi nói: “Bên ngoài đồn đãi chắc con cũng nghe được?”
Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, biết vở kịch lớn tới.
“Thần nữ ở trong nhà chờ gả, gần đây vẫn chưa đi ra ngoài, chuyện bên ngoài chỉ nghe nói một ít.”
“Để con chịu ủy khuất.” Hoàng Hậu nhẹ giọng nói: “Tĩnh Ngọc tính tình tốt, lại hiếu thuận, ta cưng nàng vài phần, nàng lại là đại tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ, trong nhà sủng nàng, Hầu phủ xem thực trọng lần này nàng xuất giá, cho nên chuẩn bị của hồi môn nhiều một ít, cũng không phải cố ý muốn so với con. Ngày sau chị em dâu các con phải thường thường đi lại, không thể bởi vì chuyện này mà xa cách.”
Kỷ Thanh Y kinh ngạc, Hoàng Hậu thế nhưng không trách cứ nàng, ngược lại mở miệng an ủi, thật là việc lạ.
“Nương nương nói lời này chiết sát thần nữ.” Kỷ Thanh Y vội nói: “Thần nữ tuyệt đối không dám so với Mạnh tiểu thư.”
Hoàng Hậu nói nhiều như vậy chính là muốn thân cận với Kỷ Thanh Y, không nghĩ tới Kỷ Thanh Y vẫn cứ kính cẩn, nàng cười nói: “Con quả nhiên là đứa bé ngoan, sao ta lại bỏ được để con chịu ủy khuất? Chắc con cũng là nghe nói ta là biểu dì của Lệnh Sâm, xưa nay yêu thương hắn, cho dù vì Lệnh Sâm, ta cũng không thể để con bị người phê bình.”
Hoàng Hậu vừa dứt tiếng nói, liền có bốn cung nữ cầm khay mà đến, trên khay theo thứ tự là lăng hoa kính pha lê, bình hoa đế bảo đỏ rực, trâm bạch ngọc khảm hạt châu bằng san hô đỏ, một đôi vòng tay vàng ròng.
Mỗi loại đều không phải vật phàm, đó là Hoàng Hậu ban thưởng.
Nàng không làm gì mà được ban thưởng, trong lòng Kỷ Thanh Y không tự chủ được sinh ra cảm giác quái dị.
Nàng quỳ xuống nói: “Thần nữ tạ nương nương ban thưởng.”
Đột nhiên có một thái giám đi vào, dùng giọng cao tiêm tế nói: “Thực Ninh huyện chủ tiếp chỉ.”
Tiếp chỉ!
Đây là Hoàng Hậu phượng chỉ sao?
Nhìn dáng vẻ đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng không biết nội dung là gì.
Trong lòng Kỷ Thanh
Hoàng Hậu không nhịn được ngẩn ra.
Mặt phù dung, mày lá liễu, mắt ngọc mày ngài, nhìn quanh rực rỡ, thế nhưng là một mỹ nhân nũng nịu, còn xinh đẹp hơn Thiệu Minh Châu vài phần, khó trách Từ Lệnh Sâm sẽ chủ động cầu cưới.
Sau khi mình, trên mặt Hoàng Hậu lộ ra tươi cười vui sướng: “Thật là một cô nương lanh lợi, quả nhiên xứng đôi với Lệnh Sâm của chúng ta. Trước kia con đoạt khôi thủ cắm hoa ở phủ Thọ Xuân trưởng công chúa, sau đó vào Phương Hoa nữ học, lại tiến cung bái Khương cô cô làm thầy, ta liền biết con nhất định là một cô nương tâm linh thủ xảo. Trăm triệu không thể tưởng được, dung mạo cũng xuất sắc như thế. Dung mạo của Lệnh Sâm đã là thế gian ít có, không nghĩ tới so với hắn con cũng không kém, như thế rất tốt. Hoàng Thượng quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, ta cũng yên tâm.”
Kỷ Thanh Y cũng thấy được Hoàng Hậu, làn da nàng trắng nõn, khí độ ung dung, tuy giọng điệu ôn nhu, quý khí trên người ở địa vị cao đã lâu vẫn làm người không thể bỏ qua.
Nghe Hoàng Hậu khích lệ, nàng vội cúi đầu, bày ra bộ dáng ngượng ngùng.
Cung nữ tới dâng điểm tâm và nước trà, Kỷ Thanh Y chỉ dính dính môi, vẫn chưa thật sự ăn, Hoàng Hậu chỉ xem như không biết, cười nói: “Từ khi Hoàng Thượng ban hôn cho các con, ta vẫn luôn muốn triệu con tiến cung để gặp, chỉ là sự vụ trong tay nhiều, vẫn luôn không rảnh. Hôm nay gặp, quả nhiên con là đứa bé ngoan, ta phi thường thích.”
Kỷ Thanh Y vội buông chung trà trong tay, đứng lên hành lễ với Hoàng Hậu: “Có thể được Hoàng Hậu nương nương yêu mến là phúc khí của Thanh Y.”
Hoàng Hậu thấy nàng quy củ lễ nghi mọi thứ không tệ, gật gật đầu, sau đó thở dài một hơi nói: “Bên ngoài đồn đãi chắc con cũng nghe được?”
Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, biết vở kịch lớn tới.
“Thần nữ ở trong nhà chờ gả, gần đây vẫn chưa đi ra ngoài, chuyện bên ngoài chỉ nghe nói một ít.”
“Để con chịu ủy khuất.” Hoàng Hậu nhẹ giọng nói: “Tĩnh Ngọc tính tình tốt, lại hiếu thuận, ta cưng nàng vài phần, nàng lại là đại tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ, trong nhà sủng nàng, Hầu phủ xem thực trọng lần này nàng xuất giá, cho nên chuẩn bị của hồi môn nhiều một ít, cũng không phải cố ý muốn so với con. Ngày sau chị em dâu các con phải thường thường đi lại, không thể bởi vì chuyện này mà xa cách.”
Kỷ Thanh Y kinh ngạc, Hoàng Hậu thế nhưng không trách cứ nàng, ngược lại mở miệng an ủi, thật là việc lạ.
“Nương nương nói lời này chiết sát thần nữ.” Kỷ Thanh Y vội nói: “Thần nữ tuyệt đối không dám so với Mạnh tiểu thư.”
Hoàng Hậu nói nhiều như vậy chính là muốn thân cận với Kỷ Thanh Y, không nghĩ tới Kỷ Thanh Y vẫn cứ kính cẩn, nàng cười nói: “Con quả nhiên là đứa bé ngoan, sao ta lại bỏ được để con chịu ủy khuất? Chắc con cũng là nghe nói ta là biểu dì của Lệnh Sâm, xưa nay yêu thương hắn, cho dù vì Lệnh Sâm, ta cũng không thể để con bị người phê bình.”
Hoàng Hậu vừa dứt tiếng nói, liền có bốn cung nữ cầm khay mà đến, trên khay theo thứ tự là lăng hoa kính pha lê, bình hoa đế bảo đỏ rực, trâm bạch ngọc khảm hạt châu bằng san hô đỏ, một đôi vòng tay vàng ròng.
Mỗi loại đều không phải vật phàm, đó là Hoàng Hậu ban thưởng.
Nàng không làm gì mà được ban thưởng, trong lòng Kỷ Thanh Y không tự chủ được sinh ra cảm giác quái dị.
Nàng quỳ xuống nói: “Thần nữ tạ nương nương ban thưởng.”
Đột nhiên có một thái giám đi vào, dùng giọng cao tiêm tế nói: “Thực Ninh huyện chủ tiếp chỉ.”
Tiếp chỉ!
Đây là Hoàng Hậu phượng chỉ sao?
Nhìn dáng vẻ đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng không biết nội dung là gì.
Trong lòng Kỷ Thanh
/155
|